Kịch Bản Không Phải Như Vậy
Chương 2: Cái gọi là tỉnh ngộ

Kịch Bản Không Phải Như Vậy

Chương 2: Cái gọi là tỉnh ngộ

Mẹ nó chứ kiếp trước hắn đã tạo nghiệt gì mà phải chịu đựng vở kịch này!

.

.

.

Mặc dù là câu nghi vấn, nhưng khẩu khí chắc chắn mang theo thái độ thù địch.

Nhưng đáp lại Ôn Mộ Ngôn là sự trầm mặc hoàn toàn.

Còn có cả ánh mắt khiến hắn không quá thoải mái nữa.

Ôn Mộ Ngôn nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, hơi nhíu mày lại, nhẹ nhàng gài kính mắt vào túi áo.

“Tiêu Hàm, Tiểu Phồn đang nghỉ ngơi, không muốn gặp anh. Tôi cũng không nghĩ rằng loại người như anh lại làm tổn thương cậu ấy, xin anh hãy về đi."

Tiêu Hàm căn bản là phớt lờ, nhưng bước chân lại không thể không đứng trước cửa phòng bệnh, bởi vì cánh tay Ôn Mộ Ngôn đang chắn ngang trước mặt hắn.

“Tránh ra."

Lông mày của Ôn Mộ Ngôn lại nhíu lại chặt hơn, nghiêm mặt nói: “Tôi nói lại lần nữa, Tiểu Phồn không muốn gặp anh, xin anh đừng làm tổn thương cậu ấy nữa! Chân cậu ấy bị bỏng! Nhưng lòng còn đau hơn, anh thấy cậu ấy bị thương chưa đủ sâu hay sao?"

Tiêu Hàm cảm thấy có chút buồn cười cho nên nở nụ cười: “Là tôi phóng hỏa ư?"

Ôn Mộ Ngôn sửng sốt, lại nghe đối phương nói tiếp: “Bị thương vì hoả hoạn, không trách nhà hàng mà lại trách tôi?"

Ôn Mộ Ngôn giận quá mà cười: “Chẳng lẽ anh không phải chỉ lo cứu bạn cũ, chẳng quản sống chết của Tiểu Phồn?"

“Cho nên theo cách của anh mà nói, Thần Lễ đáng chết?"

Ôn Mộ Ngôn cũng không sa vào logic của đối phương, ngược lại bắt được ý trong câu nói đó mà đùa cợt: “Cho nên anh cứ đi chăm lo cho Thần Lễ của anh là được rồi. Tiểu Phồn đã có tôi ở đây, không cần anh quan tâm."

Kỳ thật tôi không muốn quan cái tâm này đâu.

Tiêu Hàm yên lặng thầm nhủ trong lòng, miệng lại chỉ có thể nói:

“Trác Phồn là bạn trai của tôi, tôi tới thăm cậu ấy là chuyện theo lẽ thường." Nói xong gạt tay đối phương ra, mở cửa ra rồi bước vào.

Quả nhiên đã thấy Trác Phồn tựa vào đầu giường, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu mới chậm rãi nghiêng đầu lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuấn tú đã quen thuộc của Tiêu Hàm hồi lâu mới giễu cợt bằng chất giọng khàn khàn: “Không phải chỉ là ‘một người bạn’ thôi sao?"

Dứt lời lại tiếp tục quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, như thể nhìn Tiêu Hàm nhiều hơn một chút sẽ bị đau mắt vậy.

Tiêu Hàm đương nhiên nghe hiểu câu này, cho nên hắn dựa theo sự sắp xếp của kịch bản – “tràn ngập xin lỗi" đứng trước giường bệnh, dùng “ánh mắt chân thành trước đây chưa từng có" nhìn Trác Phồn, nói: “Em biết là anh chưa bao giờ phải giải thích cái gì với ai, nhưng hôm nay nói những lời này chỉ hi vọng em sẽ hiểu. Ngày đó anh không phải cố ý bỏ em cứu Thần Lễ, chỉ là anh không tìm thấy em…"

“Nhưng miệng anh chỉ biết gọi tên Lương Thần Lễ!" Trác Phồn phẫn nộ xoay đầu lại, chung quy vẫn khó mà kiềm chế cảm xúc.

Tiêu Hàm rất muốn hỏi tiếp nghe thấy tiếng la mà sao không biết gọi à, nhưng kịch bản sẽ không cho hắn không cho tiểu thụ mặt mũi như vậy, cho nên hắn chỉ có thể tỏ vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: “Anh chỉ nghĩ đưa cậu ấy ra ngoài trước rồi quay lại tìm em…"

“Cho nên ở trong lòng anh, Trác Phồn tôi vĩnh viễn chỉ là thế thân của Lương Thần Lễ! Cút đi mà tìm thứ phẩm tiếp theo!" Trác Phồn gào lên, tố cáo uất ức đã chôn giấu nhiều năm trong lòng, đột nhiên cảm thấy giống như được giải thoát, cả người thoải mái, đầu óc choáng váng, ngửa mặt ngã vào gối đầu, ngực còn đang phập phồng kịch liệt.

Ôn Mộ Ngôn hoảng sợ, chạy nhanh vào giúp cậu thuận khí, sắc mặt khó chịu, khẩu khí lại cực kỳ đau lòng: “Tiểu Phồn, bác sĩ nói kích động không tốt cho bệnh tình, loại người này căn bản không đáng để cậu đau lòng, nghe lời tôi, đừng để ý hắn nói cái gì, được không?"

“Mộ Ngôn, cám ơn cậu, may là còn có cậu ở bên cạnh tôi."

“Tiểu Phồn, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, nói những chuyện này để làm gì."

Ôn Mộ Ngôn cứ vừa lải nhải vừa an ủi, Trác Phồn mới dần dần bình tĩnh trở lại.

Nhìn hai người mắt đi mày lại, tiểu công chính quy Tiêu Hàm bị gạt ở một bên hóng gió, đương nhiên là do kịch bản cố ý, vốn là muốn tra công đột nhiên nhân cách phân liệt nổi máu ghen tỵ khi nhìn thấy hai người thân mật, nào thì “cực kỳ căm tức", “cảm thấy Ôn Mộ Ngôn thật là vô cùng chướng mắt một cách khó hiểu", “Trác Phồn rõ ràng là của mình" vân vân và mây mây~…

Ai biết rằng Tiêu Hàm nhìn hồi lâu, lại chỉ phát sinh một chuyện vô cùng không thích hợp với hoàn cảnh – hắn không cẩn thận ngáp một cái.

Hết cách rồi, ai bảo cái trò ngôn tình này thật sự quá nhàm chán, đứng lâu như vậy tê hết cả chân nữa.

Nhưng may là tiểu thụ và thâm tình pháo hôi công [13] đang đắm chìm trong khoái cảm trả thù bằng cách khiến tra công tức chết, hoàn toàn không chú ý đến.

[13] Pháo hôi công: Pháo hôi công là nam phụ làm vật hi sinh, bia đỡ đạn, theo như truyện này thì là “lốp xe dự bị".

Tiêu Hàm cảm thấy cũng diễn đủ phần mình rồi, vì thế dùng giọng nói trầm thấp mang chút ưu sầu nói một câu: “Nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai anh lại tới thăm em."

Không hề bất ngờ khi nghe Trác Phồn lãnh đạm trả lời: “Anh không cần đến nữa, tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa."

Tiêu Hàm dừng lại một chút rất hợp thời, sau đó không chút bận tâm đi ra khỏi cửa, ngồi chờ sẵn trên hàng ghế kê ngoài cửa, chờ pháo hôi công bước ra tìm.

***

Ước chừng không đến hai phút, Ôn Mộ Ngôn quả nhiên bước ra, thấy Tiêu Hàm ở ngoài cửa thì không khỏi sửng sốt, như thể không ngờ người này còn chưa đi xa.

“Đúng lúc tôi có lời muốn nói với anh." Ôn Mộ Ngôn mặc lại áo khoác, đeo kính mắt: “Đi theo tôi."

Còn có thể đi đâu được chứ, đương nhiên là tới bãi đỗ xe.

Tiêu Hàm tựa vào vách tường lạnh lẽo, nghĩ đến cảnh tượng hai thằng đàn ông tranh giành tình nhân là một thằng đàn ông khác, trong lòng cảm thấy hết sức buồn cười, nhưng dù có cảm thấy đau trứng, hắn phải nhịn không cười, điều này thật sự là một chuyện vô cùng vất vả.

Ôn Mộ Ngôn đẩy kính mắt, vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng trước: “Tôi nói lại lần nữa, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Phồn nữa."

“Vậy anh là ai?" Tiêu Hàm kỳ thật cũng không muốn trào phúng trước mặt con người đáng thương này, nhưng từ nội dung vở kịch mà nói, quả thật là ngay cả tên của đối phương hắn cũng không biết.

Ôn Mộ Ngôn dừng một chút, không hề lộ ra vẻ không vui nào, không biết là do tính tình tốt thật hay là rất biết che giấu: “Tôi là bạn của Tiểu Phồn, từ nhỏ lớn lên cùng cậu ấy, Ôn Mộ Ngôn."

Thấy Tiêu Hàm không lên tiếng, Ôn Mộ Ngôn nói tiếp: “Tiểu Phồn đã làm cho anh nhiều chuyện như vậy, anh đều coi như không thấy, chuyện đã tới bây giờ, anh còn mặt mũi gì giữ cậu ấy lại bên người? Loại người như anh căn bản không xứng với cậu ấy!"

Tiêu Hàm thay đổi tư thế dựa vào tường, phối hợp: “Vậy còn anh thì dựa vào cái gì?"

“Dựa vào việc chỉ có tôi mới là người thật sự yêu Tiểu Phồn." Ôn Mộ Ngôn trịnh trọng nói ra những lời này.

Tiêu Hàm lúc này mới cẩn thận đánh giá Ôn Mộ Ngôn một phen, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng thương, cũng không nhịn được nữa, vì thế hắn cười cười, lộ ra một hàm răng trắng.

“Trác Phồn yêu tôi, trước kia là thế, sau này cũng là thế, tôi sẽ không để cậu ấy rời khỏi tôi."

Tiêu Hàm để lại những lời này, tiến lên vỗ vỗ bả vai Ôn Mộ Ngôn, sau đó thản nhiên bước đi.

Đương nhiên động tác cuối cùng là do tự hắn nghĩ ra.

Nhưng trên thực tế, Tiêu Hàm vô cùng buồn rầu, hắn buồn rầu không phải là chuyện làm thế nào để Trác Phồn hồi tâm chuyển ý, mà là từ nay về sau hắn sẽ bước đi dựa theo hướng đi của kịch bản, biến thành một gã trung khuyển công thật sự, gọi thẳng ra thì chính là tiện công.

Đây quả thật là chuyện không thể nhẫn nhịn!

Nhưng hắn không biết nếu vi phạm sự sắp xếp của kịch bản thì sẽ chịu kết cục gì, dù sao thì bị bức bách cũng sẽ không sống yên được.

Sau khi trải qua mọi khó khăn gian khổ của việc đấu tranh tư tưởng, Tiêu Hàm quyết định đi tắm rửa rồi đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hàm bước vào phòng bếp chuẩn bị hầm một nồi canh gà, nhưng khi hắn nhìn thấy con gà chỉ bị vặt lông nằm trên thớt gỗ thì lại phiền muộn, hắn không biết làm!

Nhưng đừng lo, đã có kịch bản vạn năng rồi!

Bạn đang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại