Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 75: Mèo vờn chuột (4)
Editor: Tử Sắc Y
Hoàng đế nhướng mày, phân phó với thị vệ ở bên cạnh, "Tiểu Thanh Tử, ngươi đi vào trong sân xem một chút, chuyện mà Phong Mục nói có thật hay không."
"Là." Tiểu Thanh Tử lĩnh mệnh, đi vào trong sân cẩn thận tìm kiếm, hai người Phong Mục và Phong Kỳ đánh nhau quá kịch liệt, giữa sân tràn đầy bụi đất, muốn tìm ra được “ám khí" quả thật rất là phí sức.
Tiểu Thanh Tử phải tìm một hồi lâu, khó khăn lắm mới tìm được mấy viên đậu phộng chưa nghiền nát quá mức, dâng lên trước mặt hoàng đế.
Lúc này sắc mặt hoàng đế đã dần trầm xuống, tức giận nói, "Phong Kỳ, ngươi còn có cái gì để nói!"
Phong Kỳ nhìn nhìn mấy viên đậu phộng kia, không dám tin hỏi, "Phụ hoàng chỉ dựa vào mấy viên đậu phộng đó, mà phán tội cho nhi thần sao? Phụ hoàng sao không nghĩ lại, dưới con mắt của biết bao nhiêu người, nhi thần phải sử dụng ám khí như thế nào ?"
"Sân tỷ võ đã được quét sạch từ trước, làm sao mà lại vô duyên vô cớ xuất hiện đậu phộng? Chẳng lẽ Thất đệ ddie.enđ,aannLl.eeQuu,ydddo.n còn được người khác giúp đỡ?" Phong Mục đùa cợt nhìn xem Phong Kỳ, trong mắt tràn đầy nét đắc ý.
Phong Kỳ giật giật khóe miệng, cũng không đáp lời, ngược lại từ trên người giở lên, lấy xuống một hà bao.
"Tiểu Thanh Tử, ngươi đến đây, giúp bản vương giao cái này cho phụ hoàng." Sắc mặt Phong Kỳ mây trôi nước chảy*.
(*Mây trôi nước chảy: vân đạm phong kinh. Vân đạm là nhàn nhạt như mây trôi, có nghĩa là không quan tâm hay màng đến chuyện/việc gì)
"Bên trong có cái gì?" Hoàng đế không hiểu nhìn hà bao, không rõ là Phong Kỳ muốn làm cái gì.
Phong Kỳ chỉ thản nhiên nói, "Phụ hoàng cứ nhìn một cái thì sẽ biết."
"Tiểu Thanh Tử, đi lấy tới đây."
"Vâng." Tiểu Thanh Tử đi đến trước người Phong Kỳ, ngay lúc đang muốn cầm hà bao từ trong tay hắn.
Phong Kỳ lại đột nhiên hết hồn nói, "Cẩn thận một chút! Phía dưới hà bao có chỗ rách.
"Dạ, Thất vương gia." Tiểu Thanh Tử dè dặt nhận lấy hà bao, rồi đưa tới trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế cũng nghe được lời của Phong Kỳ vừa mới nói với Tiểu Thanh Tử, trực tiếp mở ra hà bao trong tay Tiểu Thanh Tử.
Trên khuôn mặt cương nghị, nhanh hiện lên một tia kinh ngạc rõ ràng, "Phong Kỳ, ngươi đi quyết đấu còn mang theo thứ này làm cái gì?"
Gương mặt tuấn tú của Phong Kỳ thoáng ửng đỏ, chỉ ngượng ngập nói, "Trước khi nhi thần ra sân thì thấy đói bụng khó nhịn, nên mang theo một chút đậu phộng ở bên người, ai ngờ hà bao lại bị hỏng, nên rớt xuống phía dưới một ít, chính xác là từ bên trong hà bao này rơi xuống. Chỉ là không nghĩ tới, nhị vương huynh hắn..."
"Phụ hoàng, nhi thần không có nói láo, thật sự là..."
Lời Phong Mục nói còn chưa dứt, thì Phong Kỳ đột nhiên ngắt lời, "Nhị Vương huynh thua không chịu nổi sao? Nếu theo lời nói của nhị Vương huynh, vòng đầu tiên bản vương khảo hạch thất bại, chẳng lẽ cũng là bởi vì nhị Vương huynh động tay động chân à? Phụ hoàng có nên cho người đi nhìn qua mục tiêu mà bản vương bắn trúng hay không?"
Gương mặt Phong Mục lập tức biến sắc, trong đảo mắt đã khôi phục lại như bình thường, chỉ là hắn cảm thấy rất bối rối.
Hoàng đế bất mãn trừng Phong Mục một cái, uy nghiêm nói, "Được rồi, chuyện này chính xác là lỗi của Phong Mục, chờ sau khi săn thú xong, ngươi cứ tiếp tục ở trong phủ của nhị vương tu thân dưỡng tính đi! Trẫm tuyên bố, vòng thứ hai khảo hạch, Phong Kỳ thắng!"
"Tạ phụ hoàng!" Phong Kỳ khom người tạ ơn, lúc đứng dậy, thấy Phong Mục khẽ nhíu mày, đi thẳng tới phía Phong Đạc và Tô Mặc Nhi.
Ánh mắt Phong Mục hung ác nham hiểm nhìn về bóng lưng của Phong Kỳ, trong tay áo, bàn tay nắm thành quyền căng chặt.
Tô Mặc Nhi thấy Phong Kỳ ngồi vào chỗ đối diện nàng, ánh mắt quỷ dị nhìn kỹ ba người bọn họ, "Các ngươi... Có phải là đã trao đổi trước khi vào trận đấu hay không?"
Nếu không, Ddie enda,anl.leeq q,u uyđo.on tại sao Phong Kỳ phải mang theo đậu phộng ra sân? Chuyện này, thật trùng hợp quá đi!
"Tam tẩu không biết kế này rất hay sao?" Phong Dương ôn nhiên* cười nói.
(*Ôn nhiên: ôn là ôn nhu, nhiên là không sai)
"Đương nhiên!" Tô Mặc Nhi thở dài nói, "Chứng kiến được tên Phong Mục kia không dễ chịu, tỷ cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái!"
Phong Kỳ gật đầu mạnh, hắn cũng có đầy cảm giác như thế.
Nghe thấy Phong Mục bị cấm túc, quả thực so với nghe mình đoạt được hạng nhất còn hưng phấn hơn.
Chỉ chốc lát sau, hoàng đế hạ lệnh cho tất cả mọi người đi chuẩn bị, sau một phút sẽ đi vào bãi săn...
Hoàng đế nhướng mày, phân phó với thị vệ ở bên cạnh, "Tiểu Thanh Tử, ngươi đi vào trong sân xem một chút, chuyện mà Phong Mục nói có thật hay không."
"Là." Tiểu Thanh Tử lĩnh mệnh, đi vào trong sân cẩn thận tìm kiếm, hai người Phong Mục và Phong Kỳ đánh nhau quá kịch liệt, giữa sân tràn đầy bụi đất, muốn tìm ra được “ám khí" quả thật rất là phí sức.
Tiểu Thanh Tử phải tìm một hồi lâu, khó khăn lắm mới tìm được mấy viên đậu phộng chưa nghiền nát quá mức, dâng lên trước mặt hoàng đế.
Lúc này sắc mặt hoàng đế đã dần trầm xuống, tức giận nói, "Phong Kỳ, ngươi còn có cái gì để nói!"
Phong Kỳ nhìn nhìn mấy viên đậu phộng kia, không dám tin hỏi, "Phụ hoàng chỉ dựa vào mấy viên đậu phộng đó, mà phán tội cho nhi thần sao? Phụ hoàng sao không nghĩ lại, dưới con mắt của biết bao nhiêu người, nhi thần phải sử dụng ám khí như thế nào ?"
"Sân tỷ võ đã được quét sạch từ trước, làm sao mà lại vô duyên vô cớ xuất hiện đậu phộng? Chẳng lẽ Thất đệ ddie.enđ,aannLl.eeQuu,ydddo.n còn được người khác giúp đỡ?" Phong Mục đùa cợt nhìn xem Phong Kỳ, trong mắt tràn đầy nét đắc ý.
Phong Kỳ giật giật khóe miệng, cũng không đáp lời, ngược lại từ trên người giở lên, lấy xuống một hà bao.
"Tiểu Thanh Tử, ngươi đến đây, giúp bản vương giao cái này cho phụ hoàng." Sắc mặt Phong Kỳ mây trôi nước chảy*.
(*Mây trôi nước chảy: vân đạm phong kinh. Vân đạm là nhàn nhạt như mây trôi, có nghĩa là không quan tâm hay màng đến chuyện/việc gì)
"Bên trong có cái gì?" Hoàng đế không hiểu nhìn hà bao, không rõ là Phong Kỳ muốn làm cái gì.
Phong Kỳ chỉ thản nhiên nói, "Phụ hoàng cứ nhìn một cái thì sẽ biết."
"Tiểu Thanh Tử, đi lấy tới đây."
"Vâng." Tiểu Thanh Tử đi đến trước người Phong Kỳ, ngay lúc đang muốn cầm hà bao từ trong tay hắn.
Phong Kỳ lại đột nhiên hết hồn nói, "Cẩn thận một chút! Phía dưới hà bao có chỗ rách.
"Dạ, Thất vương gia." Tiểu Thanh Tử dè dặt nhận lấy hà bao, rồi đưa tới trước mặt hoàng đế.
Hoàng đế cũng nghe được lời của Phong Kỳ vừa mới nói với Tiểu Thanh Tử, trực tiếp mở ra hà bao trong tay Tiểu Thanh Tử.
Trên khuôn mặt cương nghị, nhanh hiện lên một tia kinh ngạc rõ ràng, "Phong Kỳ, ngươi đi quyết đấu còn mang theo thứ này làm cái gì?"
Gương mặt tuấn tú của Phong Kỳ thoáng ửng đỏ, chỉ ngượng ngập nói, "Trước khi nhi thần ra sân thì thấy đói bụng khó nhịn, nên mang theo một chút đậu phộng ở bên người, ai ngờ hà bao lại bị hỏng, nên rớt xuống phía dưới một ít, chính xác là từ bên trong hà bao này rơi xuống. Chỉ là không nghĩ tới, nhị vương huynh hắn..."
"Phụ hoàng, nhi thần không có nói láo, thật sự là..."
Lời Phong Mục nói còn chưa dứt, thì Phong Kỳ đột nhiên ngắt lời, "Nhị Vương huynh thua không chịu nổi sao? Nếu theo lời nói của nhị Vương huynh, vòng đầu tiên bản vương khảo hạch thất bại, chẳng lẽ cũng là bởi vì nhị Vương huynh động tay động chân à? Phụ hoàng có nên cho người đi nhìn qua mục tiêu mà bản vương bắn trúng hay không?"
Gương mặt Phong Mục lập tức biến sắc, trong đảo mắt đã khôi phục lại như bình thường, chỉ là hắn cảm thấy rất bối rối.
Hoàng đế bất mãn trừng Phong Mục một cái, uy nghiêm nói, "Được rồi, chuyện này chính xác là lỗi của Phong Mục, chờ sau khi săn thú xong, ngươi cứ tiếp tục ở trong phủ của nhị vương tu thân dưỡng tính đi! Trẫm tuyên bố, vòng thứ hai khảo hạch, Phong Kỳ thắng!"
"Tạ phụ hoàng!" Phong Kỳ khom người tạ ơn, lúc đứng dậy, thấy Phong Mục khẽ nhíu mày, đi thẳng tới phía Phong Đạc và Tô Mặc Nhi.
Ánh mắt Phong Mục hung ác nham hiểm nhìn về bóng lưng của Phong Kỳ, trong tay áo, bàn tay nắm thành quyền căng chặt.
Tô Mặc Nhi thấy Phong Kỳ ngồi vào chỗ đối diện nàng, ánh mắt quỷ dị nhìn kỹ ba người bọn họ, "Các ngươi... Có phải là đã trao đổi trước khi vào trận đấu hay không?"
Nếu không, Ddie enda,anl.leeq q,u uyđo.on tại sao Phong Kỳ phải mang theo đậu phộng ra sân? Chuyện này, thật trùng hợp quá đi!
"Tam tẩu không biết kế này rất hay sao?" Phong Dương ôn nhiên* cười nói.
(*Ôn nhiên: ôn là ôn nhu, nhiên là không sai)
"Đương nhiên!" Tô Mặc Nhi thở dài nói, "Chứng kiến được tên Phong Mục kia không dễ chịu, tỷ cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái!"
Phong Kỳ gật đầu mạnh, hắn cũng có đầy cảm giác như thế.
Nghe thấy Phong Mục bị cấm túc, quả thực so với nghe mình đoạt được hạng nhất còn hưng phấn hơn.
Chỉ chốc lát sau, hoàng đế hạ lệnh cho tất cả mọi người đi chuẩn bị, sau một phút sẽ đi vào bãi săn...
Tác giả :
Thanh Canh Điểu