Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 49: Tiểu Bạch cho ngươi (4)
Editor: Lam Tuyết Hàn
"Phốc khụ khụ!" Phong Đạc còn chưa kịp phản ứng, Tô Mặc Nhi đã trực tiếp phun một ngụm cháo ra ngoài.
Phong Đạc nhíu mày, đưa tay rót một ly trà đưa tới trước mặt nàng, nói: "Chậm một chút!"
"Ngươi muốn đem Tiểu Bạch đưa cho ta?" Tô Mặc Nhi uống nước trà, đưa tay lau sạch hạt cơm dính ở khóe môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.
"Tam tẩu không thích sao?" Phong Kỳ nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu dò hỏi.
"Không có..." Nàng chỉ là nhất thời bị lời hắn nói làm kinh ngạc một chút.
Trước đây, nàng nghe nói Phong Kỳ sủng nhất là Tiểu Bạch, đột nhiên như thế nào lại cam lòng tặng nó cho nàng?
"Nếu đã Tam tẩu không chê, vậy Tiểu Bạch xem như ta đưa cho Tam tẩu làm lễ ra mắt."
Trong lòng hắn thật là sùng bái Tô Mặc Nhi, bỏ qua một bên nàng là Tam tẩu của hắn không nói, lúc trước thời điểm nghe được Tô Mặc Nhi đưa thân mình ra cứu Lâm Sơ Tuyết, hắn đã cảm thấy nữ tử này thật sự rất đặc biệt!
"Cám ơn Tiểu Thất." Tô Mặc Nhi cười một tiếng, mặt mày cong cong, rất là đáng yêu.
Phong Đạc sắc mặt bình bình đạm đạm, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Hôm nay thời tiết tốt, bản vương muốn mang ngươi ra ngoài phủ chơi một chút."
Tô Mặc Nhi thấy ánh mắt của Phong Đạc nhìn nàng, có chút kinh ngạc chỉ chỉ chính mình: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"
"…..." Phong Đạc miễn cưỡng nhìn nàng một cái, không thèm nói tiếng nào.
Tô Mặc Nhi kịp thời phản ứng, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tốt, vậy ngươi muốn đi đâu?"
"Nói cho ngươi, ngươi cũng không biết."
"......" Tô Mặc Nhi bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, âm thầm lý sự. Nàng lại bị người này khinh bỉ!
"Tam ca, ta cũng muốn đi!" Phong Kỳ hưng phấn nói.
"Ngươi thay bản vương đi làm một chuyện."
Khóe môi của Phong Kỳ kéo lên, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, là chuyện gì?"
Phong Đạc dừng một chút, như đang suy nghĩ cái gì.
Tô Mặc Nhi đã trực tiếp đứng dậy, nói với bọn họ: "Ta trước đi thu thập một chút, các ngươi... Tiếp tục."
Phong Đạc nhíu mày, đưa tay giữ nàng lại, ánh mắt có chút phức tạp: "Ngươi còn có cái gì phải thu thập? Bản vương đã phân phó Niếp Nghị đi chuẩn bị rồi, trước ngồi xuống chờ một lát."
Tô Mặc Nhi không dấu vết tránh khỏi tay của hắn, cười cười: "Ngươi không biết nữ nhân ra cửa là phiền toái nhất sao?"
Nói xong, nàng đã đi thẳng ra khỏi phòng ăn, kéo theo Tuyết Ngao cùng nhau trở về phòng ngủ.
Phong Đạc không phản bác được, chỉ có thể nhìn nàng rời đi.
"Tam tẩu nàng..." Phong Kỳ có chút nghi hoặc.
"Việc này sau này hãy nói." Phong Đạc biết rõ Tô Mặc Nhi là cố kỵ cái gì, trong một lát sẽ không giải thích rõ được, đối với Phong Kỳ dặn dò: "Ngươi đi đem Phong Mục......"
...
Tô Mặc Nhi trở về phòng ngủ, thay đổi nhanh một bộ quần áo.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi ở phòng ăn, trong nội tâm nàng có chút chua xót.
Phong Đạc đến bây giờ cũng không tin nàng, trước là các loại dò xét, hiện tại cũng đang thử dò xét, vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Cho dù ai bị hoài nghi như vậy, cũng sẽ không có tâm tình tốt đi?
Bất quá, nàng khi nào thì bắt đầu quan tâm những thứ này?
Tô Mặc Nhi hít sâu một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười nhẹ nhõm, đi vào trong sân xem Vân Phàm cùng Tiểu Bạch.
Nàng sau khi trở lại đã đem Tiểu Bạch giao cho Vân Phàm, hơn nữa cũng giao cho Vân Phàm tìm một nơi an trí Tiểu Bạch.
Chỉ là, Tiểu Bạch không phối hợp rồi!
Tô Mặc Nhi sớm đã đem sợi dây thừng trên cổ Tiểu Bạch lấy xuống. Lúc này, Vân Phàm đang có vẻ mặt đau đầu đuổi theo Tiểu Bạch đang chạy quanh sân!
Tốc độ Tiểu Bạch rất nhanh, Vân Phàm ngay cả khinh công đều đem ra hết cũng không thể chạm đến một cọng lông trên thân của nó!
Trán Tô Mặc Nhi hiện lên hắc tuyến, vội vàng gọi lại Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, trở lại!"
Tiểu Bạch đối với Vân Phàm lắc lắc cái đuôi, nện bước nhỏ chạy về phía Tô Mặc Nhi, thấy như thế nào lại có vẻ đắc ý.
Vân Phàm đen mặt nghiêm lại, vận khởi khinh công cũng đi tới trước mặt Tô Mặc Nhi.
"Phốc khụ khụ!" Phong Đạc còn chưa kịp phản ứng, Tô Mặc Nhi đã trực tiếp phun một ngụm cháo ra ngoài.
Phong Đạc nhíu mày, đưa tay rót một ly trà đưa tới trước mặt nàng, nói: "Chậm một chút!"
"Ngươi muốn đem Tiểu Bạch đưa cho ta?" Tô Mặc Nhi uống nước trà, đưa tay lau sạch hạt cơm dính ở khóe môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc.
"Tam tẩu không thích sao?" Phong Kỳ nháy mắt mấy cái, có chút không hiểu dò hỏi.
"Không có..." Nàng chỉ là nhất thời bị lời hắn nói làm kinh ngạc một chút.
Trước đây, nàng nghe nói Phong Kỳ sủng nhất là Tiểu Bạch, đột nhiên như thế nào lại cam lòng tặng nó cho nàng?
"Nếu đã Tam tẩu không chê, vậy Tiểu Bạch xem như ta đưa cho Tam tẩu làm lễ ra mắt."
Trong lòng hắn thật là sùng bái Tô Mặc Nhi, bỏ qua một bên nàng là Tam tẩu của hắn không nói, lúc trước thời điểm nghe được Tô Mặc Nhi đưa thân mình ra cứu Lâm Sơ Tuyết, hắn đã cảm thấy nữ tử này thật sự rất đặc biệt!
"Cám ơn Tiểu Thất." Tô Mặc Nhi cười một tiếng, mặt mày cong cong, rất là đáng yêu.
Phong Đạc sắc mặt bình bình đạm đạm, một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Hôm nay thời tiết tốt, bản vương muốn mang ngươi ra ngoài phủ chơi một chút."
Tô Mặc Nhi thấy ánh mắt của Phong Đạc nhìn nàng, có chút kinh ngạc chỉ chỉ chính mình: "Ngươi đang nói chuyện với ta?"
"…..." Phong Đạc miễn cưỡng nhìn nàng một cái, không thèm nói tiếng nào.
Tô Mặc Nhi kịp thời phản ứng, ngượng ngùng cười một tiếng: "Tốt, vậy ngươi muốn đi đâu?"
"Nói cho ngươi, ngươi cũng không biết."
"......" Tô Mặc Nhi bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, âm thầm lý sự. Nàng lại bị người này khinh bỉ!
"Tam ca, ta cũng muốn đi!" Phong Kỳ hưng phấn nói.
"Ngươi thay bản vương đi làm một chuyện."
Khóe môi của Phong Kỳ kéo lên, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi, là chuyện gì?"
Phong Đạc dừng một chút, như đang suy nghĩ cái gì.
Tô Mặc Nhi đã trực tiếp đứng dậy, nói với bọn họ: "Ta trước đi thu thập một chút, các ngươi... Tiếp tục."
Phong Đạc nhíu mày, đưa tay giữ nàng lại, ánh mắt có chút phức tạp: "Ngươi còn có cái gì phải thu thập? Bản vương đã phân phó Niếp Nghị đi chuẩn bị rồi, trước ngồi xuống chờ một lát."
Tô Mặc Nhi không dấu vết tránh khỏi tay của hắn, cười cười: "Ngươi không biết nữ nhân ra cửa là phiền toái nhất sao?"
Nói xong, nàng đã đi thẳng ra khỏi phòng ăn, kéo theo Tuyết Ngao cùng nhau trở về phòng ngủ.
Phong Đạc không phản bác được, chỉ có thể nhìn nàng rời đi.
"Tam tẩu nàng..." Phong Kỳ có chút nghi hoặc.
"Việc này sau này hãy nói." Phong Đạc biết rõ Tô Mặc Nhi là cố kỵ cái gì, trong một lát sẽ không giải thích rõ được, đối với Phong Kỳ dặn dò: "Ngươi đi đem Phong Mục......"
...
Tô Mặc Nhi trở về phòng ngủ, thay đổi nhanh một bộ quần áo.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi ở phòng ăn, trong nội tâm nàng có chút chua xót.
Phong Đạc đến bây giờ cũng không tin nàng, trước là các loại dò xét, hiện tại cũng đang thử dò xét, vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng.
Cho dù ai bị hoài nghi như vậy, cũng sẽ không có tâm tình tốt đi?
Bất quá, nàng khi nào thì bắt đầu quan tâm những thứ này?
Tô Mặc Nhi hít sâu một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nụ cười nhẹ nhõm, đi vào trong sân xem Vân Phàm cùng Tiểu Bạch.
Nàng sau khi trở lại đã đem Tiểu Bạch giao cho Vân Phàm, hơn nữa cũng giao cho Vân Phàm tìm một nơi an trí Tiểu Bạch.
Chỉ là, Tiểu Bạch không phối hợp rồi!
Tô Mặc Nhi sớm đã đem sợi dây thừng trên cổ Tiểu Bạch lấy xuống. Lúc này, Vân Phàm đang có vẻ mặt đau đầu đuổi theo Tiểu Bạch đang chạy quanh sân!
Tốc độ Tiểu Bạch rất nhanh, Vân Phàm ngay cả khinh công đều đem ra hết cũng không thể chạm đến một cọng lông trên thân của nó!
Trán Tô Mặc Nhi hiện lên hắc tuyến, vội vàng gọi lại Tiểu Bạch: "Tiểu Bạch, trở lại!"
Tiểu Bạch đối với Vân Phàm lắc lắc cái đuôi, nện bước nhỏ chạy về phía Tô Mặc Nhi, thấy như thế nào lại có vẻ đắc ý.
Vân Phàm đen mặt nghiêm lại, vận khởi khinh công cũng đi tới trước mặt Tô Mặc Nhi.
Tác giả :
Thanh Canh Điểu