Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 48: Tiểu Bạch cho ngươi (3)
Trong sảnh, chỉ có hai người Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ.
Tô Mặc Nhi không có thói quen bị người nhìn chằm chằm lúc ăn cơm, nên đã cho nha hoàn hầu hạ lui ra ngoài.
Không khí như vậy có một tý quái dị.
Tô Mặc Nhi hồn nhiên chưa phát giác ra, vẫn tự nhiên ăn uống.
Một hồi lâu, Phong Kỳ hắng giọng một cái, đôi mắt sáng trong, tuấn nhan hiện lên vài phần xấu hổ, mở miệng nói: "Tam tẩu, ta gọi là Phong Kỳ, ngươi có thể giống như Tam ca gọi ta là Tiểu Thất."
"......" Tô Mặc Nhi đang nuốt một ngụm cháo, bị hắn đột nhiên nói một câu như vậy, giật mình thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng nuốt xuống.
Đối với Phong Kỳ gật đầu nhẹ, nói: "Hảo."
Tô Mặc Nhi không nghĩ tới hắn sẽ chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Ở trong ấn tượng của nàng, những vương gia hoàng tử này, mỗi người đều cực kỳ lớn lối kiêu ngạo, làm sao sẽ chủ động mở miệng nói cái gì?
Nhưng mà, vị Thất vương gia này, lại mang theo vài phần thiếu niên ngây thơ, trên người tràn đầy ánh mặt trời, rất dễ dàng thân cận.
Ngoài cửa, Tuyết Ngao kêu vài tiếng, Phong Kỳ liếc mắt nhìn Tuyết Ngao, lập tức có chút ít sùng bái nhìn về phía Tô Mặc Nhi.
"Tam tẩu, ngươi đến cùng là đem nó thuần phục như thế nào vậy?" Phong Kỳ chỉ chỉ Tuyết Ngao nói.
Khóe môi Tô Mặc Nhi kéo lên, cảm thấy xấu hổ.
Phong Đạc thế nhưng không có nói cho hắn biết sao? Cái này, muốn nàng nói như thế nào đây?
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Phong Kỳ, Tô Mặc Nhi yên lặng quấn quít.
"Cái này... Ta chỉ là đầu cơ trục lợi thôi. A ha ha..." Tô Mặc Nhi suy nghĩ, nghĩ trực tiếp lừa dối vượt qua kiểm tra.
Ai ngờ, Phong Kỳ càng hào hứng hơn hỏi: "Là biện pháp gì?"
"... Ta chính là cho nó đói bụng vài ngày, liền... Như vậy." Tô Mặc Nhi vừa nói, bên cạnh len lén quan sát sắc mặt của Phong Kỳ, lại ngoài dự đoán, trên mặt hắn hoàn toàn không có chút nào tức giận.
"Đây xác thực là biện pháp tốt!" Một lát, Phong Kỳ thở dài nói: "Lúc trước phụ hoàng tặng nó cho ta, ta dùng nhiều rất nhiều ngày mới đem nó huấn luyện ngoan một chút, sớm biết như vậy ta cũng học một chiêu này của Tam tẩu rồi!"
Tô Mặc Nhi tai thính nghe được hắn nhắc tới lai lịch của Tuyết Ngao, có chút tùy ý hỏi: “Phụ hoàng ngươi đối với ngươi rất tốt sao?"
Phong Kỳ gật đầu nhẹ: "Đúng vậy. Tam tẩu như thế nào hỏi cái này?"
"Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Tô Mặc Nhi múc một muỗng cháo, đưa vào trong miệng. Trong lòng không khỏi nghĩ tới ngày hôm qua Phong Đạc nói với nàng những lời kia.
Lại hỏi: "Vậy hắn đối với Phong Đạc như thế nào?"
"Ân?" Phong Kỳ sững sờ, lập tức dường như có chút khó khăn mở miệng nó: "Phụ hoàng đại khái là rất yên tâm đối với Tam ca, cho nên... Không hề đối xử với Tam ca giống đối với ta."
Tô Mặc Nhi hiểu ý tứ của hắn, có mấy lời, hắn không thể nào nói rõ được, đó dù sao cũng là phụ thân của hắn.
Ngụ ý của hắn, tức là hoàng đế đối Phong Đạc cũng không quan tâm!
Tô Mặc Nhi không có nói cái gì nữa, chỉ lẳng lặng ăn đồ ăn.
Phong Kỳ cố nén thở dài một hơi, không biết nói những thứ này với Tô Mặc Nhi là đúng hay sai.
"Tham kiến vương gia!" Ngoài phòng, vài nha hoàn thanh âm đột nhiên truyền vào.
Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ cùng dừng đũa, ngẩng đầu nhìn lại.
Phong Đạc đang đứng ở trước cửa, vẻ mặt âm trầm nhìn Tuyết Ngao!
"…..."
"…..."
Tuyết Ngao thân thể to con hoàn toàn đem cửa chính ngăn chặn, Phong Đạc ngay cả đến gần một bước cũng không thể!
"Tiểu Bạch, tránh ra!" Tô Mặc Nhi quát lên.
Tuyết Ngao nhe răng nanh, thân thể đứng lên, hung ác trừng mắt nhìn Phong Đạc. Nghe được lời nói của Tô Mặc Nhi, lúc này mới ngoan ngoãn bình tĩnh trở lại, nằm ở cửa phòng bên cạnh.
"Nếu là súc sinh này lại không thức thời, bản vương sẽ trực tiếp cho người làm thịt nó, làm thành một nồi thịt chó!"
Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không có trả lời.
"Tam ca, chuyện đều xử lý tốt sao?" Phong Kỳ có chút lo lắng hỏi.
"Uh, xử lý tốt." Phong Đạc thản nhiên nói, không muốn nói thêm nữa.
Phong Kỳ yên tâm lại, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Tam ca, ta muốn đem Tuyết Ngao đưa cho Tam tẩu, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tô Mặc Nhi không có thói quen bị người nhìn chằm chằm lúc ăn cơm, nên đã cho nha hoàn hầu hạ lui ra ngoài.
Không khí như vậy có một tý quái dị.
Tô Mặc Nhi hồn nhiên chưa phát giác ra, vẫn tự nhiên ăn uống.
Một hồi lâu, Phong Kỳ hắng giọng một cái, đôi mắt sáng trong, tuấn nhan hiện lên vài phần xấu hổ, mở miệng nói: "Tam tẩu, ta gọi là Phong Kỳ, ngươi có thể giống như Tam ca gọi ta là Tiểu Thất."
"......" Tô Mặc Nhi đang nuốt một ngụm cháo, bị hắn đột nhiên nói một câu như vậy, giật mình thiếu chút nữa bị sặc, vội vàng nuốt xuống.
Đối với Phong Kỳ gật đầu nhẹ, nói: "Hảo."
Tô Mặc Nhi không nghĩ tới hắn sẽ chủ động đánh vỡ cục diện bế tắc này.
Ở trong ấn tượng của nàng, những vương gia hoàng tử này, mỗi người đều cực kỳ lớn lối kiêu ngạo, làm sao sẽ chủ động mở miệng nói cái gì?
Nhưng mà, vị Thất vương gia này, lại mang theo vài phần thiếu niên ngây thơ, trên người tràn đầy ánh mặt trời, rất dễ dàng thân cận.
Ngoài cửa, Tuyết Ngao kêu vài tiếng, Phong Kỳ liếc mắt nhìn Tuyết Ngao, lập tức có chút ít sùng bái nhìn về phía Tô Mặc Nhi.
"Tam tẩu, ngươi đến cùng là đem nó thuần phục như thế nào vậy?" Phong Kỳ chỉ chỉ Tuyết Ngao nói.
Khóe môi Tô Mặc Nhi kéo lên, cảm thấy xấu hổ.
Phong Đạc thế nhưng không có nói cho hắn biết sao? Cái này, muốn nàng nói như thế nào đây?
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Phong Kỳ, Tô Mặc Nhi yên lặng quấn quít.
"Cái này... Ta chỉ là đầu cơ trục lợi thôi. A ha ha..." Tô Mặc Nhi suy nghĩ, nghĩ trực tiếp lừa dối vượt qua kiểm tra.
Ai ngờ, Phong Kỳ càng hào hứng hơn hỏi: "Là biện pháp gì?"
"... Ta chính là cho nó đói bụng vài ngày, liền... Như vậy." Tô Mặc Nhi vừa nói, bên cạnh len lén quan sát sắc mặt của Phong Kỳ, lại ngoài dự đoán, trên mặt hắn hoàn toàn không có chút nào tức giận.
"Đây xác thực là biện pháp tốt!" Một lát, Phong Kỳ thở dài nói: "Lúc trước phụ hoàng tặng nó cho ta, ta dùng nhiều rất nhiều ngày mới đem nó huấn luyện ngoan một chút, sớm biết như vậy ta cũng học một chiêu này của Tam tẩu rồi!"
Tô Mặc Nhi tai thính nghe được hắn nhắc tới lai lịch của Tuyết Ngao, có chút tùy ý hỏi: “Phụ hoàng ngươi đối với ngươi rất tốt sao?"
Phong Kỳ gật đầu nhẹ: "Đúng vậy. Tam tẩu như thế nào hỏi cái này?"
"Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi."
Tô Mặc Nhi múc một muỗng cháo, đưa vào trong miệng. Trong lòng không khỏi nghĩ tới ngày hôm qua Phong Đạc nói với nàng những lời kia.
Lại hỏi: "Vậy hắn đối với Phong Đạc như thế nào?"
"Ân?" Phong Kỳ sững sờ, lập tức dường như có chút khó khăn mở miệng nó: "Phụ hoàng đại khái là rất yên tâm đối với Tam ca, cho nên... Không hề đối xử với Tam ca giống đối với ta."
Tô Mặc Nhi hiểu ý tứ của hắn, có mấy lời, hắn không thể nào nói rõ được, đó dù sao cũng là phụ thân của hắn.
Ngụ ý của hắn, tức là hoàng đế đối Phong Đạc cũng không quan tâm!
Tô Mặc Nhi không có nói cái gì nữa, chỉ lẳng lặng ăn đồ ăn.
Phong Kỳ cố nén thở dài một hơi, không biết nói những thứ này với Tô Mặc Nhi là đúng hay sai.
"Tham kiến vương gia!" Ngoài phòng, vài nha hoàn thanh âm đột nhiên truyền vào.
Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ cùng dừng đũa, ngẩng đầu nhìn lại.
Phong Đạc đang đứng ở trước cửa, vẻ mặt âm trầm nhìn Tuyết Ngao!
"…..."
"…..."
Tuyết Ngao thân thể to con hoàn toàn đem cửa chính ngăn chặn, Phong Đạc ngay cả đến gần một bước cũng không thể!
"Tiểu Bạch, tránh ra!" Tô Mặc Nhi quát lên.
Tuyết Ngao nhe răng nanh, thân thể đứng lên, hung ác trừng mắt nhìn Phong Đạc. Nghe được lời nói của Tô Mặc Nhi, lúc này mới ngoan ngoãn bình tĩnh trở lại, nằm ở cửa phòng bên cạnh.
"Nếu là súc sinh này lại không thức thời, bản vương sẽ trực tiếp cho người làm thịt nó, làm thành một nồi thịt chó!"
Tô Mặc Nhi cùng Phong Kỳ liếc mắt nhìn nhau, ăn ý không có trả lời.
"Tam ca, chuyện đều xử lý tốt sao?" Phong Kỳ có chút lo lắng hỏi.
"Uh, xử lý tốt." Phong Đạc thản nhiên nói, không muốn nói thêm nữa.
Phong Kỳ yên tâm lại, đột nhiên nói: "Đúng rồi, Tam ca, ta muốn đem Tuyết Ngao đưa cho Tam tẩu, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tác giả :
Thanh Canh Điểu