Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 42: Bị lừa thảm (8)
Editor: Lam Tuyết Hàn
Tô Mặc Nhi nằm ở trên giường lớn mềm mại, mơ mơ màng màng trởmình, đột nhiên tay nhỏ chạm đến vật gì đó cưng cứng.
Bàn tay nàng vô ý thức đâm đâm rồi lại nặn nặn, động tác muốn tiến thêm một bước, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng rên, bàn tay cũng bị người bắt lại.
Bị bắt được, Tô Mặc Nhi cũng có cảm giác mình bị người nhẹ nhàng kéo tới, trực tiếp nằm ở trong lòng ngực ấm áp.
Tô Mặc Nhi lập tức mở mắt, hết cả buồn ngủ! Bên nàng thậm chí nằm một người khác!
Nàng dùng sức giãy giụa ra khỏi cái ôm ấm áp này, nhưng lại bị người ôm chặt hơn.
Thần kinh Tô Mặc Nhi căng thẳng, Phong Đạc híp mắt, sắc mặt chìm xuống nhìn nàng chằm chằm.
Nỗi lo lắng được để xuống, Tô Mặc Nhi nháy nháy mắt, không hiểu hắn tại sao mới sáng sớm đã tối sầm mặt.
Phong Đạc cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng: “Tô Mặc Nhi, ngươi cố ý?"
Tô Mặc Nhi càng khó hiểu, nàng cố ý cái gì?
Người này đang mê sảng gì vậy?
Phong Đạc nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng, im lặng không nói gì. Bàn tay nhỏ được bao dưới lớp áo ngủ vô thức càng nắm chặt.
Tô Mặc Nhi nhìn về phía áo ngủ bằng gấm, hắn và nàng đều chỉ mặc áo lót, hơn nữa đều là áo ngủ bằng gấm thì rất kinh ngạc.
Cho nên, nàng thấy rõ, bàn tay nàng đang đặt ở……Tiểu huynh đệ của hắn!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót, nàng lập tức như bị điện giật cấp tốc rút tay về.
Nhìn cũng không dám nhìn Phong Đạc một cái, liền vùi đầu vào trong gối.
Đúng là, mắc cỡ chết người!
“Sao vậy, ái phi thẹn thùng?" Tiếng cười khẽ của Phong Đạc từ đỉnh đầu truyền tới.
“……" Tô Mặc Nhi âm thầm lườm một cái, nhất thời bình thường trở lại. hắn cũng không để ý, nàng ở đây xoắn xuýt làm gì!
Chỉ là…… Chỉ là đụng vào hắn một tý mà thôi, có cái gì quá mức chứ.
Một lát, Tô Mặc Nhi lại nói sang chuyện khác: “Sao ngươi lại ở đây?"
Sắc mặt Phong Đạc âm trầm, nhìn rất là sung sướng nói: “Đây là phòng của bản vương, bản vương đương nhiên là ở đây."
Bởi vì vừa mới tỉnh lại, nghe tiếng của hắn rất lười biếng, mang theo chút từ tính, nghe rất hấp dẫn người.
Tô Mặc Nhi bị giọng nói này mê hoặc, trái tim nhỏ nhảy rất nhanh.
Một lát sau mới hiểu được ý tứ của hắn, nàng là đang ở trong phòng hắn.
Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn căn phòng, xác thực không phải phòng quen thuộc của nàng.
Nàng nhớ tối hôm qua Phong Đạc nói dẫn nàng về vương phủ, chỉ là nửa đường nàng đã ngủ, cũng không biết họ trở về vương phủ giờ nào.
“Ngươi làm sao không đem ta trở về phòng của ta?"
“Ngươi là vương phi của bản vương, không phải nên ở cùng một chỗ với bản vương sao?" Đuôi lông mày Phong Đạc khẽ hất, mắt phượng có chứa ý cười.
“……" Tô Mặc Nhi nhất thời im lặng.
Ở cùng một chỗ? Sao trước đây không nghe thấy hắn muốn bọn họ cùng một chỗ?
“Cái kia….. Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn rời giường!" Lỗ tai Tô Mặc Nhi ửng đỏ, có chút khó chịu.
“Bản vương tự mình hầu hạ ái phi rời giường!" Phong Đạc kề sát tai của Tô Mặc Nhi, giọng điệu có chút ám muội.
Thân thể Tô Mặc Nhi run lên, da gà nổi lên đầy người.
Nhìn Phong Đạc như nhìn quái vật, ánh mắt rất quỷ dị.
Không nhìn thẳng ánh mắt của nàng, Phong Đạc đưa tay lấy quần áo bên giường, muốn giúp nàng mặc vào.
Tô Mặc Nhi bắt lấy tay hắn, có chút hoảng sợ sờ trán hắn: “Ngươi không phải bị bệnh chứ?"
Nàng cực kì muốn hỏi, đầu óc hắn không xảy ra vấn đề gì chứ?
Chỉ sợ là, hắn một khi nghĩ không ra liền muốn đem nàng bỏ lại giường, vậy thì nàng khổ rồi!
“Bản vương rất bình thường!" Phong Đạc tức giận ngăn lại tay nàng, đem áo quần đưa cho nàng, rồi xuống giường tự mặc quần áo của mình.
Tô Mặc Nhi nằm ở trên giường lớn mềm mại, mơ mơ màng màng trởmình, đột nhiên tay nhỏ chạm đến vật gì đó cưng cứng.
Bàn tay nàng vô ý thức đâm đâm rồi lại nặn nặn, động tác muốn tiến thêm một bước, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng rên, bàn tay cũng bị người bắt lại.
Bị bắt được, Tô Mặc Nhi cũng có cảm giác mình bị người nhẹ nhàng kéo tới, trực tiếp nằm ở trong lòng ngực ấm áp.
Tô Mặc Nhi lập tức mở mắt, hết cả buồn ngủ! Bên nàng thậm chí nằm một người khác!
Nàng dùng sức giãy giụa ra khỏi cái ôm ấm áp này, nhưng lại bị người ôm chặt hơn.
Thần kinh Tô Mặc Nhi căng thẳng, Phong Đạc híp mắt, sắc mặt chìm xuống nhìn nàng chằm chằm.
Nỗi lo lắng được để xuống, Tô Mặc Nhi nháy nháy mắt, không hiểu hắn tại sao mới sáng sớm đã tối sầm mặt.
Phong Đạc cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng: “Tô Mặc Nhi, ngươi cố ý?"
Tô Mặc Nhi càng khó hiểu, nàng cố ý cái gì?
Người này đang mê sảng gì vậy?
Phong Đạc nhìn ánh mắt mờ mịt của nàng, im lặng không nói gì. Bàn tay nhỏ được bao dưới lớp áo ngủ vô thức càng nắm chặt.
Tô Mặc Nhi nhìn về phía áo ngủ bằng gấm, hắn và nàng đều chỉ mặc áo lót, hơn nữa đều là áo ngủ bằng gấm thì rất kinh ngạc.
Cho nên, nàng thấy rõ, bàn tay nàng đang đặt ở……Tiểu huynh đệ của hắn!!
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ chót, nàng lập tức như bị điện giật cấp tốc rút tay về.
Nhìn cũng không dám nhìn Phong Đạc một cái, liền vùi đầu vào trong gối.
Đúng là, mắc cỡ chết người!
“Sao vậy, ái phi thẹn thùng?" Tiếng cười khẽ của Phong Đạc từ đỉnh đầu truyền tới.
“……" Tô Mặc Nhi âm thầm lườm một cái, nhất thời bình thường trở lại. hắn cũng không để ý, nàng ở đây xoắn xuýt làm gì!
Chỉ là…… Chỉ là đụng vào hắn một tý mà thôi, có cái gì quá mức chứ.
Một lát, Tô Mặc Nhi lại nói sang chuyện khác: “Sao ngươi lại ở đây?"
Sắc mặt Phong Đạc âm trầm, nhìn rất là sung sướng nói: “Đây là phòng của bản vương, bản vương đương nhiên là ở đây."
Bởi vì vừa mới tỉnh lại, nghe tiếng của hắn rất lười biếng, mang theo chút từ tính, nghe rất hấp dẫn người.
Tô Mặc Nhi bị giọng nói này mê hoặc, trái tim nhỏ nhảy rất nhanh.
Một lát sau mới hiểu được ý tứ của hắn, nàng là đang ở trong phòng hắn.
Tô Mặc Nhi ngẩng đầu nhìn căn phòng, xác thực không phải phòng quen thuộc của nàng.
Nàng nhớ tối hôm qua Phong Đạc nói dẫn nàng về vương phủ, chỉ là nửa đường nàng đã ngủ, cũng không biết họ trở về vương phủ giờ nào.
“Ngươi làm sao không đem ta trở về phòng của ta?"
“Ngươi là vương phi của bản vương, không phải nên ở cùng một chỗ với bản vương sao?" Đuôi lông mày Phong Đạc khẽ hất, mắt phượng có chứa ý cười.
“……" Tô Mặc Nhi nhất thời im lặng.
Ở cùng một chỗ? Sao trước đây không nghe thấy hắn muốn bọn họ cùng một chỗ?
“Cái kia….. Ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn rời giường!" Lỗ tai Tô Mặc Nhi ửng đỏ, có chút khó chịu.
“Bản vương tự mình hầu hạ ái phi rời giường!" Phong Đạc kề sát tai của Tô Mặc Nhi, giọng điệu có chút ám muội.
Thân thể Tô Mặc Nhi run lên, da gà nổi lên đầy người.
Nhìn Phong Đạc như nhìn quái vật, ánh mắt rất quỷ dị.
Không nhìn thẳng ánh mắt của nàng, Phong Đạc đưa tay lấy quần áo bên giường, muốn giúp nàng mặc vào.
Tô Mặc Nhi bắt lấy tay hắn, có chút hoảng sợ sờ trán hắn: “Ngươi không phải bị bệnh chứ?"
Nàng cực kì muốn hỏi, đầu óc hắn không xảy ra vấn đề gì chứ?
Chỉ sợ là, hắn một khi nghĩ không ra liền muốn đem nàng bỏ lại giường, vậy thì nàng khổ rồi!
“Bản vương rất bình thường!" Phong Đạc tức giận ngăn lại tay nàng, đem áo quần đưa cho nàng, rồi xuống giường tự mặc quần áo của mình.
Tác giả :
Thanh Canh Điểu