Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 130: Nếu như ta không phải là Tô Mặc Nhi đâu (5)
Xe ngựa chậm rãi chạy một hồi lâu, mới tới Tam vương phủ.
Ngoài cửa phủ. Thị vệ đứng hai hàng rất chỉnh tề, nhìn thấy Phong Đạc xuống xe ngựa, lập tức hành lễ nói, “Tham kiến Tam vương gia!"
Phong Đạc nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, xoay người giúp Tô Mặc Nhi từ trên xe ngựa xuống.
Tô Mặc Nhi nhìn thấy cục diện này không tự giác mà nhíu nhíu mày, bước chân có chút chần chờ.
Hiện tại nàng không muốn đi đối mặt với hoàng đế và cái vị tiên tử kia.
Phong Đạc dường như cảm nhận được tâm tình của nàng, nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kề sát vào bên tai nàng thấp giọng nói, “Ở cạnh bản vương, ngươi không cần để ý đến những điều kia, điều ngươi cần làm chính là tin tưởng vào bản vương."
Tô Mặc Nhi đối mắt với đôi mắt tràn đầy ôn nhu kia, tim khẽ rung động, gật đầu nói, “Được."
Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi vừa mới bước vào phòng, ánh mắt của mọi người đều bất ngờ nhìn lại.
Hoàng đế đang trò chuyện vui vẻ với Linh Hàm, lúc nhìn thấy Phong Đạc dắt tay Tô Mặc Nhi, gương mặt vốn mang theo ít ý cười, trong nháy mắt lại hơi âm trầm.
“Tam vương gia." Linh Hàm nhìn thấy Phong Đạc đi tới, liền đứng lên, chào hỏi.
Phong Đạc ngay cả dư quang ngoài khóe mắt cũng không thèm cho nàng, tự nhiên hành lễ với hoàng đế nói, “Tham kiến phụ hoàng!"
“Bình thân." Hoàng đế trầm giọng nói, “Ngươi ở lại, về phần nhàn tạp nhân đẳng (người không có chức vụ), lui ra đi."
Câu 'Nhàn tạp nhân đẳng' tự nhiên là nói Tô Mặc Nhi, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng tường tận.
Lông mi Tô Mặc Nhi khẽ run, nghĩ đến lời Phong Đạc ở trước cửa phủ nói với nàng, trong nháy mắt tim bĩnh tĩnh lại.
Nàng chỉ cần tin tưởng hắn là được, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ nàng!
Phong Đạc cầm tay Tô Mặc Nhi không buông, thậm chí còn muốn cho tất cả mọi người chứng kiến rõ ràng.
Hắn cười cười, cố ý xuyên tạc lời hoàng đế, hỏi, “Phụ hoàng nói là mấy nha đầu hầu hạ ở trong sảnh sao? Bản vương nói cho các nàng lui ra là được."
“Ngươi biết trẫm nói là ai!" Hoàng đế dường như có chút giận dữ, “Không cần phải lần lượt khiêu chiến sự kiên nhẫn của trẫm!"
“Nhi thần đúng là không biết mà, nơi này ngoại trừ những nha hoàn thị vệ, thì là phụ hoàng ngài, còn có bản vương và thê tử của bản vương, không phải người phụ hoàng nói là tiên tử Linh Hàm à?" Trên dung nhan tuấn tú của Phong Đạc mang theo ý cười nhạo rõ rệt.
Nụ cười đoan trang trên mặt Linh Hàm, trực tiếp cứng đờ lại. Ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc Nhi, lại thêm vài phần âm ngoan.
“Đủ rồi!" Hoàng đế tức giận vỗ lên cái bàn, ánh mắt ẩn chứa ý cảnh cáo nhìn xem Phong Đạc, “Thê tử cái gì! Tiên tử Linh Hàm mới là thê kết tóc với ngươi! Ngươi không được quên, đêm qua ở trước mặt chúng thần, ngươi đã đáp ứng cửa hôn sự này!"
Phong Đạc cười lạnh ra tiếng, “Khi nào bản vương đã đồng ý? Phụ hoàng không phải là tuổi tác quá lớn, nhớ lộn sao?"
Hoàng đế đứng mạnh dậy, trên thái dương gân xanh nổi lên, ngoan độc nói, “Phong Đạc! Đừng tưởng rằng trẫm không dám giết ngươi!"
“A? Phụ hoàng vẫn luôn nghĩ như vậy sao?" Phong Đạc nói giọng cứng nhắc chất vấn.
Giữa bọn họ vốn cũng không tình cảm phụ tử gì, lần này, lại cắt đứt triệt để!
“Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi lấy được hai khối ngọc bội kia, thì trẫm sẽ kiêng kỵ ngươi! Hai khối ngọc bội kia không hợp cùng được, ngươi đúng chỉ là một vương gia nho nhỏ! Nếu ngươi không tuân chỉ đón dâu tiên tử Linh Hàm, thì trẫm sẽ lập tức sẽ hạ chỉ, chém đầu Tô Mặc Nhi!" Hoàng đế mở miệng uy hiếp nói.
Sắc mặt Phong Đạc biến hóa, khoé môi lập tức cong lên nụ cười cổ quái, “Làm sao ngươi biết, bản vương không thể hợp bọn chúng thành một được?"
“Ngươi..." Hoàng đế khiếp sợ nhìn xem hắn.
Phong Đạc trào phúng nhìn hắn, tựa như, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội, trên ngọc bội đó có khắc hoa văn phức tạp, chiếu sáng dưới ánh mặt trời, hoa văn giống như có sinh mạng, chậm rãi chuyển động.
Ngoài cửa phủ. Thị vệ đứng hai hàng rất chỉnh tề, nhìn thấy Phong Đạc xuống xe ngựa, lập tức hành lễ nói, “Tham kiến Tam vương gia!"
Phong Đạc nhàn nhạt liếc nhìn bọn hắn, xoay người giúp Tô Mặc Nhi từ trên xe ngựa xuống.
Tô Mặc Nhi nhìn thấy cục diện này không tự giác mà nhíu nhíu mày, bước chân có chút chần chờ.
Hiện tại nàng không muốn đi đối mặt với hoàng đế và cái vị tiên tử kia.
Phong Đạc dường như cảm nhận được tâm tình của nàng, nắm thật chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kề sát vào bên tai nàng thấp giọng nói, “Ở cạnh bản vương, ngươi không cần để ý đến những điều kia, điều ngươi cần làm chính là tin tưởng vào bản vương."
Tô Mặc Nhi đối mắt với đôi mắt tràn đầy ôn nhu kia, tim khẽ rung động, gật đầu nói, “Được."
Phong Đạc cùng Tô Mặc Nhi vừa mới bước vào phòng, ánh mắt của mọi người đều bất ngờ nhìn lại.
Hoàng đế đang trò chuyện vui vẻ với Linh Hàm, lúc nhìn thấy Phong Đạc dắt tay Tô Mặc Nhi, gương mặt vốn mang theo ít ý cười, trong nháy mắt lại hơi âm trầm.
“Tam vương gia." Linh Hàm nhìn thấy Phong Đạc đi tới, liền đứng lên, chào hỏi.
Phong Đạc ngay cả dư quang ngoài khóe mắt cũng không thèm cho nàng, tự nhiên hành lễ với hoàng đế nói, “Tham kiến phụ hoàng!"
“Bình thân." Hoàng đế trầm giọng nói, “Ngươi ở lại, về phần nhàn tạp nhân đẳng (người không có chức vụ), lui ra đi."
Câu 'Nhàn tạp nhân đẳng' tự nhiên là nói Tô Mặc Nhi, trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng tường tận.
Lông mi Tô Mặc Nhi khẽ run, nghĩ đến lời Phong Đạc ở trước cửa phủ nói với nàng, trong nháy mắt tim bĩnh tĩnh lại.
Nàng chỉ cần tin tưởng hắn là được, hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ nàng!
Phong Đạc cầm tay Tô Mặc Nhi không buông, thậm chí còn muốn cho tất cả mọi người chứng kiến rõ ràng.
Hắn cười cười, cố ý xuyên tạc lời hoàng đế, hỏi, “Phụ hoàng nói là mấy nha đầu hầu hạ ở trong sảnh sao? Bản vương nói cho các nàng lui ra là được."
“Ngươi biết trẫm nói là ai!" Hoàng đế dường như có chút giận dữ, “Không cần phải lần lượt khiêu chiến sự kiên nhẫn của trẫm!"
“Nhi thần đúng là không biết mà, nơi này ngoại trừ những nha hoàn thị vệ, thì là phụ hoàng ngài, còn có bản vương và thê tử của bản vương, không phải người phụ hoàng nói là tiên tử Linh Hàm à?" Trên dung nhan tuấn tú của Phong Đạc mang theo ý cười nhạo rõ rệt.
Nụ cười đoan trang trên mặt Linh Hàm, trực tiếp cứng đờ lại. Ánh mắt nhìn về phía Tô Mặc Nhi, lại thêm vài phần âm ngoan.
“Đủ rồi!" Hoàng đế tức giận vỗ lên cái bàn, ánh mắt ẩn chứa ý cảnh cáo nhìn xem Phong Đạc, “Thê tử cái gì! Tiên tử Linh Hàm mới là thê kết tóc với ngươi! Ngươi không được quên, đêm qua ở trước mặt chúng thần, ngươi đã đáp ứng cửa hôn sự này!"
Phong Đạc cười lạnh ra tiếng, “Khi nào bản vương đã đồng ý? Phụ hoàng không phải là tuổi tác quá lớn, nhớ lộn sao?"
Hoàng đế đứng mạnh dậy, trên thái dương gân xanh nổi lên, ngoan độc nói, “Phong Đạc! Đừng tưởng rằng trẫm không dám giết ngươi!"
“A? Phụ hoàng vẫn luôn nghĩ như vậy sao?" Phong Đạc nói giọng cứng nhắc chất vấn.
Giữa bọn họ vốn cũng không tình cảm phụ tử gì, lần này, lại cắt đứt triệt để!
“Hừ! Đừng tưởng rằng ngươi lấy được hai khối ngọc bội kia, thì trẫm sẽ kiêng kỵ ngươi! Hai khối ngọc bội kia không hợp cùng được, ngươi đúng chỉ là một vương gia nho nhỏ! Nếu ngươi không tuân chỉ đón dâu tiên tử Linh Hàm, thì trẫm sẽ lập tức sẽ hạ chỉ, chém đầu Tô Mặc Nhi!" Hoàng đế mở miệng uy hiếp nói.
Sắc mặt Phong Đạc biến hóa, khoé môi lập tức cong lên nụ cười cổ quái, “Làm sao ngươi biết, bản vương không thể hợp bọn chúng thành một được?"
“Ngươi..." Hoàng đế khiếp sợ nhìn xem hắn.
Phong Đạc trào phúng nhìn hắn, tựa như, từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội, trên ngọc bội đó có khắc hoa văn phức tạp, chiếu sáng dưới ánh mặt trời, hoa văn giống như có sinh mạng, chậm rãi chuyển động.
Tác giả :
Thanh Canh Điểu