Khuynh Thế Tuyệt Sủng Tiểu Hồ Phi
Chương 127: Nếu như ta không phải là Tô Mặc Nhi (2)
Ánh mắt Phong Đạc trầm xuống, từ lúc Ánh Hàn lấy ra con hồ ly kia, thì hắn cũng cảm giác được, từ trên người nam nhân kia tản mát ra một cỗ uy áp, thậm chí dường như còn mang theo một chút tức giận.
Hai mắt khác màu của nữ nhân kia nhìn thẳng Diệp Ánh Hàn, bình thản nói, “Giao hắn cho chúng ta."
“Không được!" Diệp Ánh Hàn còn chưa có phản ứng gì, thì Tô Mặc Nhi đã trực tiếp lên tiếng ngăn cản.
Nữ nhân hai mắt khác màu kia nghe được câu nói của Tô Mặc Nhi, lông mi nhẹ chớp chớp.
Con mắt Diệp Ánh Hàn đảo một vòng, trên mặt là một bộ dáng lười biếng, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Mặc Nhi, giao Thiên Chi cho đôi nam nữ này!
“Diệp Ánh Hàn!" Tô Mặc Nhi tránh mạnh khỏi tay Phong Đạc, muốn từ trong tay nữ nhân kia đoạt lại Thiên Chi.
Không ngờ, nàng mới vừa chạm vào nữ nhân kia, thì nữ nhân đó lại hư không tiêu thất!
Ngay sau đó là nam tử tóc trắng nam tử cũng, biến mất!
Vô tung vô ảnh, ngay cả một chút tung tích cũng không thể tìm được, phảng phất như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện ở trong phòng!
Tô Mặc Nhi ngơ ngác nhìn một màn này, cánh tay vươn ra còn chưa kịp thu về.
“Thiên Chi..."
“Ánh Hàn, có chuyện gì xảy ra?" Phong Đạc cũng nghĩ không ra.
Theo tính tình của hắn, tuyệt đối là không thể giao hồ ly kia ra, nhưng hôm nay...
“Yên tâm, con hồ ly kia ở chỗ của bọn họ, tuyệt đối sẽ được đối xử tốt hơn với chỗ này." Diệp Ánh Hàn giải thích, “Người nam nhân vừa nãy, là sư phụ của hắn."
“Sư phụ?" Tô Mặc Nhi lại không thể tin được.
Nàng không chỉ một lần nghe Thiên Chi nhắc tới sư phụ của hắn, người nam nhân vừa nãy kia...
Tô Mặc Nhi nhịn không được nhớ tới thanh âm của người nọ, thực giống như giống như, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải.
Như người nọ thật sự là sư phụ của Thiên Chi, cho nên nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
Tô Mặc Nhi giật giật khóe miệng, vẻ mặt mệt mỏi nói, “Có gian phòng nào không? Ta muốn nghỉ ngơi."
Một đêm này, quá nhiều chuyện phát sinh nàng cũng vội không kịp chuẩn bị.
Có lẽ sáng mai, cần phải đối mặt với nhiều chuyện.
Hoàng đế phế truất vương phi, trọng lập thánh chỉ cho tân phi, có thể sẽ đến đi...
“Ta sẽ cho người đi an bài. Đừng lo lắng, con hồ ly kia sẽ tốt thôi. Chờ thương thế của hắn tốt lên, thì tự nhiên hắn sẽ trở lại." Diệp Ánh Hàn khó được lúc an ủi nàng, ánh mắt ánh lên thêm vài phần ấm áp.
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Phong Đạc liền dẫn theo Tô Mặc Nhi đi ra Thiên hương lâu.
Đêm qua người theo dõi bọn họ, đã rời khỏi.
Chỉ là, vừa nghĩ tới lúc trở về vương phủ, khoé môi của Phong Đạc chưa kịp phát giác thì đã ra thoáng gợi lên độ cong trào phúng.
“Hôm nay vương phủ sợ là sẽ rất náo nhiệt, ngươi theo bản vương hồi phủ, hay là đi đến Minh Tâm tiểu trúc trước?"
Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, nói, “Ta trở về với ngươi."
“Được. Ngươi cũng chỉ cần xem tuồng diễn thôi, những màn này, ngày thường cũng không thấy được đâu. Lại còn chưa nói đến còn có một tiên tử hiếm thấy nữa đấy!"
Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì, nghe giọng điệu này của hắn, là vốn định xem trò vui rồi?
“Mặc Nhi, đêm qua ngươi muốn nói chuyện gì với bản vương?" Phong Đạc nhớ tới, lúc ở trong cung, Tô Mặc Nhi từng nói qua, sau khi cứu con hồ ly kia ra, thì sẽ nói cho hắn biết một chuyện.
Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức có chút do dự, bàn tay không tự giác mà siết thành quả đấm.
“Mặc Nhi, làm sao vậy?" Phong Đạc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã tái nhợt vài phần, lo lắng hỏi.
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi giống như là đã quyết định xong, hít sâu một hơi, nói, “Nếu như ta nói ta không phải là..."
“Đợi chút!" Phong Đạc đột nhiên cắt đứt lời của nàng, làm với nàng một cái động tác đừng lên tiếng.
Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, cảm thấy rất là nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hai mắt khác màu của nữ nhân kia nhìn thẳng Diệp Ánh Hàn, bình thản nói, “Giao hắn cho chúng ta."
“Không được!" Diệp Ánh Hàn còn chưa có phản ứng gì, thì Tô Mặc Nhi đã trực tiếp lên tiếng ngăn cản.
Nữ nhân hai mắt khác màu kia nghe được câu nói của Tô Mặc Nhi, lông mi nhẹ chớp chớp.
Con mắt Diệp Ánh Hàn đảo một vòng, trên mặt là một bộ dáng lười biếng, sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Mặc Nhi, giao Thiên Chi cho đôi nam nữ này!
“Diệp Ánh Hàn!" Tô Mặc Nhi tránh mạnh khỏi tay Phong Đạc, muốn từ trong tay nữ nhân kia đoạt lại Thiên Chi.
Không ngờ, nàng mới vừa chạm vào nữ nhân kia, thì nữ nhân đó lại hư không tiêu thất!
Ngay sau đó là nam tử tóc trắng nam tử cũng, biến mất!
Vô tung vô ảnh, ngay cả một chút tung tích cũng không thể tìm được, phảng phất như bọn họ chưa bao giờ xuất hiện ở trong phòng!
Tô Mặc Nhi ngơ ngác nhìn một màn này, cánh tay vươn ra còn chưa kịp thu về.
“Thiên Chi..."
“Ánh Hàn, có chuyện gì xảy ra?" Phong Đạc cũng nghĩ không ra.
Theo tính tình của hắn, tuyệt đối là không thể giao hồ ly kia ra, nhưng hôm nay...
“Yên tâm, con hồ ly kia ở chỗ của bọn họ, tuyệt đối sẽ được đối xử tốt hơn với chỗ này." Diệp Ánh Hàn giải thích, “Người nam nhân vừa nãy, là sư phụ của hắn."
“Sư phụ?" Tô Mặc Nhi lại không thể tin được.
Nàng không chỉ một lần nghe Thiên Chi nhắc tới sư phụ của hắn, người nam nhân vừa nãy kia...
Tô Mặc Nhi nhịn không được nhớ tới thanh âm của người nọ, thực giống như giống như, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết, tuyệt đối không phải.
Như người nọ thật sự là sư phụ của Thiên Chi, cho nên nàng cũng không cần phải lo lắng nữa.
Tô Mặc Nhi giật giật khóe miệng, vẻ mặt mệt mỏi nói, “Có gian phòng nào không? Ta muốn nghỉ ngơi."
Một đêm này, quá nhiều chuyện phát sinh nàng cũng vội không kịp chuẩn bị.
Có lẽ sáng mai, cần phải đối mặt với nhiều chuyện.
Hoàng đế phế truất vương phi, trọng lập thánh chỉ cho tân phi, có thể sẽ đến đi...
“Ta sẽ cho người đi an bài. Đừng lo lắng, con hồ ly kia sẽ tốt thôi. Chờ thương thế của hắn tốt lên, thì tự nhiên hắn sẽ trở lại." Diệp Ánh Hàn khó được lúc an ủi nàng, ánh mắt ánh lên thêm vài phần ấm áp.
Tô Mặc Nhi gật gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, Phong Đạc liền dẫn theo Tô Mặc Nhi đi ra Thiên hương lâu.
Đêm qua người theo dõi bọn họ, đã rời khỏi.
Chỉ là, vừa nghĩ tới lúc trở về vương phủ, khoé môi của Phong Đạc chưa kịp phát giác thì đã ra thoáng gợi lên độ cong trào phúng.
“Hôm nay vương phủ sợ là sẽ rất náo nhiệt, ngươi theo bản vương hồi phủ, hay là đi đến Minh Tâm tiểu trúc trước?"
Tô Mặc Nhi lắc lắc đầu, nói, “Ta trở về với ngươi."
“Được. Ngươi cũng chỉ cần xem tuồng diễn thôi, những màn này, ngày thường cũng không thấy được đâu. Lại còn chưa nói đến còn có một tiên tử hiếm thấy nữa đấy!"
Tô Mặc Nhi yên lặng không nói gì, nghe giọng điệu này của hắn, là vốn định xem trò vui rồi?
“Mặc Nhi, đêm qua ngươi muốn nói chuyện gì với bản vương?" Phong Đạc nhớ tới, lúc ở trong cung, Tô Mặc Nhi từng nói qua, sau khi cứu con hồ ly kia ra, thì sẽ nói cho hắn biết một chuyện.
Tô Mặc Nhi sững sờ, lập tức có chút do dự, bàn tay không tự giác mà siết thành quả đấm.
“Mặc Nhi, làm sao vậy?" Phong Đạc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã tái nhợt vài phần, lo lắng hỏi.
Một hồi lâu, Tô Mặc Nhi giống như là đã quyết định xong, hít sâu một hơi, nói, “Nếu như ta nói ta không phải là..."
“Đợi chút!" Phong Đạc đột nhiên cắt đứt lời của nàng, làm với nàng một cái động tác đừng lên tiếng.
Tô Mặc Nhi nhíu nhíu mày, cảm thấy rất là nghi hoặc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tác giả :
Thanh Canh Điểu