Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 39: Phong khiếu thanh động

Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song

Chương 39: Phong khiếu thanh động

Trong phòng huân hương tràn ngập, từng đợt dương quang xuyên qua ô cửa mà vào, bạch y nam tử dung nhan như điêu khắc từ bạch ngọc, phượng mâu hẹp dài lưu chuyển tử sắc quang mang yêu diễm.

Lộng Nguyệt đứng bên cửa sổ, tử phát mềm mại tỏa sáng lấp lánh, Tinh Hồn cùng Nguyệt Hồn đứng phía sau hắn, hình xăm lục mang tinh cùng trăng lưỡi liềm lành lạnh chói mắt.

Hơi thở băng lãnh trôi nổi giữa không trung, mấy chục danh huyền y nam tử phân ra đứng hai bên, thân hình thẳng tắp, mắt sáng như đuốc.

“Giáo chủ, Phi Ưng Đường là một trong tam đường dưới trướng Nhật Nguyệt Giáo chúng ta, Lăng Lung vừa chết, Phi Ưng Đường hiện tại không người quản chế lâm vào tình huống hỗn loạn, không chỉ như vậy, tại các chi nhánh do Thanh Minh Các quản hạt giáo chúng nhân tâm rối loạn, mặt khác Hàn Thiếu Khanh bí mật cho người giám thị nhất cử nhất động của Thanh Minh Các, chỉ e tình thế bất lợi cho chúng ta."

Nguyệt Hồn cung kính nói, “Sí Hỏa Đường truyền đến tin tức, chuyện Lăng đường chủ chết thảm ở Phượng Hoàng sơn trang sớm đã truyền khắp giang hồ, bảy mươi hai phân đà thủ lĩnh của Nhật Nguyệt Giáo chúng ta rải rác võ lâm Trung Nguyên đều vội vã muốn gặp giáo chủ, thời gian cụ thể hy vọng giáo chủ sớm định đoạt."

“Vài vị trưởng lão vì không thể phá Tinh Nguyệt Trận của giáo chủ, đã ở bên ngoài đóng giữ vài ngày, các trưởng lão mệnh thuộc hạ chuyển cáo, nếu giáo chủ không xuất hiện ổn định nhân tâm, áp dụng kế sách, Ngạo Thần Cung kia sớm muộn sẽ có một ngày san bằng Nhật Nguyệt Giáo, nếu thực đến lúc đó, Hách Liên Cô Tuyết thống lĩnh thế lực trung gian cùng võ lâm hắc đạo, việc chinh phục Thiên Địa Minh đã trong lòng bàn tay, Tứ linh đồ chắc chắn cũng rơi vào tay hắn."

Tinh Hồn điều chỉnh sắc mặt, dừng một chút rồi nói, “Phong trưởng lão đặc biệt mệnh thuộc hạ nhắc nhở giáo chủ, hy vọng giáo chủ không quên lời thề từng ở trước bia mộ ưng thuận qua."

Lộng Nguyệt xoay người, khóe môi khẽ nổi lên một tia cười tà mị, tử mâu lạnh lẽo như hàn đàm, hắn hơi rũ mắt, ngẫm nghĩ một hồi.

Hách Liên Cô Tuyết, bổn tọa lần này thực đúng là thành ‘điêu’ bị ngươi bắn trúng, vậy. . . chúng ta cũng nên vui đùa một chút.

“Tinh Hồn." Tử mâu ngả ngớn, “Truyền lời cho Vô Lệ, ba ngày sau phải hồi giáo, mặt khác phái Thương Mạch tạm quản sự vụ Tây Vực."

“Nguyệt Hồn, phân phó xuống dưới, lệnh cho bảy mươi hai phân đà thủ lĩnh cùng Phi Ưng, Phong Long, Sí Hỏa giáo chúng tam đường ba ngày sau tề tụ tại Nhật Tâm Điện đợi mệnh."

Lộng Nguyệt thản nhiên giao công đạo hai câu, liền âm trầm rời đi, nhưng khắp phòng đã tràn ngập áp lực vô hình.

Tinh Hồn cùng Nguyệt Hồn ở bên người Lộng Nguyệt đã mười mấy năm, có khi chỉ cần một ánh mắt, thậm chí một câu nói của hắn bọn họ đã hiểu được thâm ý, Lộng Nguyệt hạ đạt ý chỉ cho tới bây giờ đều là lời ít mà ý nhiều, tại thời điểm cùng các trưởng lão và đường chủ nghị sự lại trầm mặc ít lời, đến lúc ra quyết sách cuối cùng, một nụ cười của hắn hoặc là một câu nói đơn giản đã chi phối định luận hết thảy đại quyền sinh, sát, đoạt, diệt!

Hình xăm trên cổ tay lấp lánh tỏa sáng, bọn họ đã biết, ba ngày sau, một cự long trong chốn võ lâm trước mặt thế nhân lại một lần nữa xuất hiện.

~*~

“Cung chủ tin tưởng Phượng Huyền Lệnh ở trong tay Lộng Nguyệt?"

Hồng mâu khẽ nhắm mở ra, làn mi dài theo gió hơi rung động, tản ra nhàn nhạt ám ảnh, “Nếu không có hắn sai sử, tử yến tử không biết sống chết kia cũng không có lá gan lớn như vậy." Hách Liên Cô Tuyết nhìn về phía Tập Phong, lạnh lùng nói, “Huống chi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy vị đạo trên vỏ kiếm sao?"

Tập Phong cùng Điệp Triệt sửng sốt, “Mùi vị gì?"

Cô Tuyết hừ lạnh một tiếng, “Một cỗ mùi vị ghê tởm."

Điệp Triệt trong lòng thầm bật cười, tứ đại tòa sử bọn họ, trừ bỏ Tuyệt Ảnh, ba người kia đều là từ nhỏ cùng vị cung chủ này lớn lên, rất rõ ràng một vài đặc tính cổ quái của hắn.

Điệp Triệt còn nhớ hồi trước, thiếu cung chủ trầm tĩnh nội liễm đối với một vài mùi vị phá lệ mẫn cảm, có một lần nàng từ ngoài cung mang vào một số chủng hoa mẫu đơn trồng trong hoa viên của Ngạo Thần Cung, kết quả Hách Liên Cô Tuyết ngửi thấy mùi hoa mẫu đơn nở rộ, toàn thân đều không thoải mái, cuối cùng trong cơn tức giận hắn tung một chưởng đem tảng lớn mẫu đơn phách bay, từ đó Điệp Triệt sợ tới mức không dám tùy tiện mang hoa lạ vào trong cung.

Cái mũi cung chủ từ nhỏ đã rất linh, hương vị có nhạt đến mấy cũng có thể phát hiện, Điệp Triệt phỏng chừng vị đạo trên vỏ kiếm kia nhất định khiến hắn cực kỳ không thích, cho nên mới mẫn cảm như thế.

Lộng Nguyệt vang danh ‘Thánh thủ độc tiên’, rất nhiều loại độc của hắn đều chứa kỳ hương, khi Dạ Phi Yến thâu Phượng Huyền Lệnh, nhất định cũng dựa vào độc vật của Lộng Nguyệt mới thuận lợi đắc thủ, nếu không sẽ khó có thể hành sự thần không biết quỷ không hay như vậy.

“Cung chủ, Phượng Huyền Lệnh kia. . ."

“Gấp cái gì?" Hách Liên Cô Tuyết ngữ khí thản nhiên, “Không đến vài ngày nữa, Lộng Nguyệt sẽ rời khỏi cái ổ hồ ly của hắn."

Điệp Triệt rốt cuộc cũng rõ ràng, nguyên lai mục đích bọn họ đi Phượng Hoàng sơn trang, không chỉ để đoạt được Phượng Hoàng Song Lệnh cùng Hàn Linh Xu, còn có một lý do khác là bức Lộng Nguyệt rời núi.

Lăng Lung tang mệnh tại Phượng Hoàng sơn trang, tất sẽ khiến Nhật Nguyệt Giáo im ắng ba năm chấn động không nhỏ, Lộng Nguyệt vì ổn định nhân tâm, không thể không tái xuất giang hồ, đem thế lực dưới trướng rải rác khắp Trung Nguyên một lần nữa quy về nhất thể, trọng chỉnh Nhật Nguyệt Giáo.

Kế hoạch một mũi tên hạ tam điêu vốn thiên y vô phùng, nhưng không ai biết, Phượng Hoàng Song Lệnh lúc này chia ra nằm trong tay hai người, mặc cho ai cũng không thể danh chính ngôn thuận thu phục thế lực trung gian.

Hồng mâu bỗng hiện lên hàn khí như thiên niên băng phong ── Lộng Nguyệt, ngươi luôn phá hư hảo sự của ta!(Anh cũng phá người ta mà, hị hị)

Ngay lúc đó, một đạo lam ảnh lướt đến phía sau Hách Liên Cô Tuyết, vẻ mặt tuấn lãnh, “Cung chủ."

“Sự tình lo liệu thế nào?"

Vô Nhai cung kính nói, “Thuộc hạ đã truyền lời tới Phượng Hoàng sơn trang, chỉ là Hàn Thiếu Khanh. . ."

“Hắn làm sao?"

“Hắn vẫn chưa hồi đáp. . ."

“Hẳn là ngất đi vẫn chưa tỉnh lại."

Vô Nhai không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy Hàn Thiếu Khanh hộc máu bất tỉnh, có chút ngơ ngẩn, lập tức dừng một chút, “Cung chủ cho rằng Hàn Thiếu Khanh sẽ hợp tác cùng chúng ta sao?"

“Hắn không muốn cũng phải chấp nhận."  Hồng mâu híp lại, ẩn ẩn quang mang tà ác lạnh lẽo, “Hàn Thiếu Khanh không phải không rõ ràng, Hàn Linh Xu còn nằm trong tay bản cung, nếu hắn không hợp tác, vậy bản cung đành phải cùng Nhật Nguyệt Giáo chủ bước lên một chiếc thuyền, hợp nhất Phượng Hoàng Song Lệnh, đến lúc đó hành động đầu tiên sẽ là diệt Phượng Hoàng sơn trang!"

Hồng bào như một đoàn tà ác chi hỏa lặng lẽ thiêu đốt, ở dưới chân trời u lam thủy sắc rạng rỡ lay động, Hách Liên Cô Tuyết xoay người rời đi, thân ảnh phiêu diêu khiến gió mát thêm vài phần mị hoặc, sương mù như thể bị đóng băng.

Điệp Triệt hít một hơi, nàng đã sớm không dám nhìn thẳng đôi mắt lãnh liệt băng hàn kia, trừ bỏ dục vọng chinh phục cùng màu yêu hồng thị huyết, nàng cơ hồ không còn nhìn thấy bất cứ màu sắc tinh thuần nào khác.

Rốt cuộc nàng không còn được nghe một hài tử hồn nhiên trong sáng, trong đêm tối hô Điệp Triệt tỷ tỷ, rốt cuộc nhìn không thấy nụ cười thuần tịnh tối mỹ lệ trên thế gian.

Hài tử từng ở bên dưới Đoạn Tình Nhai trải qua sự lột xác kinh thế trong cõi nhân sinh, từ đó về sau vô tình vô ái, từ đó về sau linh hồn trụy nhập huyết trì, sinh tồn trong tiếng thở dài tuyệt vọng cùng cừu hận khắc cốt minh tâm, vạn kiếp bất phục.

Băng thiên lâu thai tuyệt tình ái

Ngọc toái cung môn đoạn tình tràng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại