Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 26: Khó qua ‘Mỹ nhân quan’
“Ngươi nói. . . Chúng ta trước tiên nên ngoạn thế nào mới hảo?" Ngón tay thon dài của Hách Liên Cô Tuyết lướt qua bờ ngực Dạ Phi Yến, đôi hồng mâu mỹ lệ lại pha lẫn vẻ lãnh khốc.
“Đừng. . . đừng, đại mỹ nhân, không cần. . ."
“Lạc. . .!" Nỗi đau đớn kịch liệt khó thể diễn tả như thủy triều kéo tới, đôi mắt Dạ Phi Yến đột nhiên trợn to, hắn rõ ràng nghe được tiếng xương gãy của mình.
“A. . ." Đau đớn gặm nhấm toàn thân, Dạ Phi Yến gục trên mặt đất, loại đau buốt thấu tim này từng chút một ăn mòn ý thức hắn, hắn căn bản không nhìn thấy Hách Liên Cô Tuyết làm thế nào mà xuất thủ, đôi ngón tay mảnh mai mỹ lệ chỉ nhẹ nhàng ấn một cái vậy mà đã chặt đứt xương sườn hắn!
Ngươi thật quá độc ác đi ──
Hách Liên Cô Tuyết cười yêu mị, “Mới gãy một cái liền chịu không nổi sao? Ta còn tưởng xương cốt Tử yến tử ngươi có bao nhiêu cứng rắn, không nghĩ tới chỉ như vậy không hơn. . ."
“Ngươi. . . ngươi. . . uổng cho ngươi một mỹ nhân như vậy, tâm địa ác độc thực con mẹ nó như rắn rết!"
“. . .! ! A. . ." Lại một trận đau nhức do xương sườn bẻ gãy truyền tới, trong chớp mắt Dạ Phi Yến đau đến chết đi sống lại.
Hách Liên Cô Tuyết không chút để ý Dạ Phi Yến mắng chửi, hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người té ngã trên mặt đất, khóe miệng cong lên tiếu ý tuyệt mỹ vô hại, “Tinh thần không tồi a, còn có khí lực nói chuyện, hay là muốn ta đem xương cốt của ngươi bẻ gãy từng cái một ngươi mới bằng lòng khai?"
“Ngươi đồ độc mỹ nhân! Ngươi muốn ta nói cái gì? Ta đã bảo không phải ta lấy, còn bức ta nói những lời này! Chính ngươi tìm không ra Mặc Lân Đồ còn muốn tra tấn người vô tội, ngươi. . . Ngô. . ."
Dạ Phi Yến còn chưa nói xong, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ hồng phong, chậm rãi dung hợp. . .
Làm sao có thể, chỉ chặt đứt hai cái xương sườn mà thôi, vì sao. . .?
Lúc này, Dạ Phi Yến có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình bị đâm xuyên như tổ ong, loại đau đớn này quả thực khiến hắn thiếu chút nữa ngất đi.
Hảo. . . Nội lực thâm hậu!
“Tư vị như thế nào?" Hách Liên Cô Tuyết phảng phất như đang đùa bỡn một con chuột nhỏ, bạch ngọc địch trong tay hắn gõ lên chỗ xương gãy của Dạ Phi Yến, nhìn bộ dáng nghiến răng trợn mắt của người nằm trên mặt đất, cảm giác thú vị cực kỳ.
Lộng Nguyệt, ta hiện tại xem như cảm nhận được, độc mỹ nhân này chẳng những dung mạo có thể cùng ngươi so sánh, ngay cả thủ đoạn cũng đều ghê tởm như vậy, thật không hổ là ‘Người thừa kế’ của đại tà ma ngươi!
Dạ Phi Yến bởi vì đau buốt mà cắn môi đến rướm máu, “Ngươi. . . ngươi dựa vào cái gì hoài nghi ta? Trên đời này kẻ trộm không phải chỉ có mình ta, còn có ngươi gọi cái gì. . . Tuyệt cái gì Ảnh, hắn tuyệt đối có tiềm chất làm ‘thần thâu’, nói không chừng hắn phản bội ngươi, trộm lấy Mặc Lân Đồ!"
Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt, “Còn đang diễn a. . ."
“Ta hoài nghi cũng không được sao!"
“Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết. . ." Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng khẽ nhếch lên, hồng mâu diễm liễm, “Vào ngày Thanh Long Môn bị diệt, Tuyệt Ảnh căn bản không đi, hơn nữa ta ở trong mật thất phát hiện vũ tiễn của ngươi, Tử yến tử, ta không nghi ngờ ngươi thì hoài nghi ai đây?"
“Làm sao có thể?! Ta chỉ khi nào thâu mỹ nhân mới lưu lại vũ tiễn, thâu loại tuyệt thế bảo bối này ta làm sao có thể sẽ. . ."
Một cái chớp mắt, Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười, hồng mâu lộ nét vui vẻ.
Lúc này, Dạ Phi Yến chợt phản ứng ── hắn cư nhiên bẫy ta!
Hách Liên Cô Tuyết nâng lên cánh tay Dạ Phi Yến, hồng mâu ẩn hiện thần sắc lãnh khốc, “Tử yến tử ngươi diễn thật hay a, bất quá cùng bản cung đấu, ngươi còn chưa đủ tư cách !"
“A a a ──" Lại một tiếng thét thê lương, lần này không phải là gãy xương sườn mà là xương tay linh hoạt của hắn.
‘Cần câu cơm’ của một đời thần thâu, chỉ trong nháy mắt cứ như vậy mà tiêu thất. . .
Ngón tay liên tâm, loại tra tấn này so với gãy xương sườn còn đau đớn gấp mấy trăm lần, ánh mắt Dạ Phi Yến dần dần mê ly, thẳng đến khi một mạt xúc cảm lạnh buốt lướt qua gò má, ý thức của hắn mới thanh tỉnh một chút.
“Chịu không được?" Mi mắt mở ra, đập vào mắt hắn lại là cặp mỹ mâu khiến hắn thiếu chút nữa chết ngất.
Dạ Phi Yến cuộc đời này sợ nhất cái chết, nhưng hôm nay hắn chỉ hận không thể nhanh chết đi một chút, không cần tiếp tục chịu đựng loại tra tấn đoạn cốt này nữa.
Nhìn phòng tuyến kiên cường từng chút một sụp đổ, Hách Liên Cô Tuyết cười càng thêm yêu mị, “Tử yến tử, Mặc Lân Đồ đối với ngươi mà nói không có chút tác dụng, chẳng qua. . . với người phía sau ngươi ‘Yêu’ gì đó, chỉ sợ tác dụng không nhỏ đi."
“. . . ! !" Dạ Phi Yến nhất thời toàn thân rùng mình, từng câu từng chữ hờ hững như không đâm vào lòng khiến hắn khủng hoảng đến phát run.
Nguyên lại, độc mỹ nhân vẫn chưa quên lời nói trong lúc vô ý của hắn. . .
Yêu Nguyệt, ngươi tự cầu phúc đi, độc mỹ nhân này ngay cả đầu óc cũng giống ngươi thông minh linh hoạt, ta đấu không lại hắn, ngươi cần phải báo cừu cho tiểu yến tử ta a. . .
Thần tình phản ứng của Dạ Phi Yến toàn bộ lọt vào trong hồng mâu, Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, hắn nâng bạch ngọc địch trong tay, nhẹ nhàng đặt lên môi, tiếng địch như hải triều rót vào tai Dạ Phi Yến. . .
Địch thanh chậm rãi êm ái, cơ hồ có thể dẫn người đi vào huyễn cảnh, mờ ảo như hải thị đảo ảnh, nhè nhẹ nhập mộng. (hải thị đảo ảnh: ta nghĩ cái này giống hiện tượng ‘hải thị thận lâu’ trong sa mạc, người lạc trong sa mạc nhìn thấy ảo cảnh, đi theo nó nhưng vĩnh viễn không tới đích)
Hồng mâu không chút gợn sóng, địch thanh như quỷ mị, tuyệt hưởng nhiếp nhân tâm phách, khi thì kích động vô bì như huyết tinh sa trường, khi thì trầm bổng như gió, tựa dòng suối róc rách chảy quanh.
Ma âm trọng thanh!
Chờ Dạ Phi Yến phản ứng lại giai điệu trong tiếng địch, đã là quá chậm. . .
Trong lúc mơ màng, hắn giống như nhìn thấy một mảng tử sắc thụy liên âm thầm nở rộ, mị tử yêu đồng, đồ đằng quỷ dị ở sau lưng người kia uốn lượn xoay tròn, còn có phiếm trường phát tử quang chói mắt, ánh mắt yêu tà của hắn, nhất tiếu mị sinh, như dạ hạ liên yêu.
“Yêu Nguyệt. . ." Một tiếng thì thầm, lập tức mí mắt hắn nặng trĩu. . .
Hách Liên Cô Tuyết ngưng thổi, liễm đi tiếu ý, đôi mắt thâm hồng sắc hơi nheo lại, hiện ra vô tận hàn lãnh.
Ngọc Phong Uyển khôi phục yên tĩnh, hỏa hồng y sam khẽ dập dờn, cùng hồng phong dung làm nhất thể tản ra một cỗ mỹ sắc khiến người ta hít thở không thông trong gió lay động. . .
“Vô Nhai, đem hắn ném đi!"
Vô Nhai bước qua, mới vừa xách lên Dạ Phi Yến, một thanh âm lạnh lùng lập tức truyền đến:
“Ném ở cửa Yên Vũ Lâu!"
“Đừng. . . đừng, đại mỹ nhân, không cần. . ."
“Lạc. . .!" Nỗi đau đớn kịch liệt khó thể diễn tả như thủy triều kéo tới, đôi mắt Dạ Phi Yến đột nhiên trợn to, hắn rõ ràng nghe được tiếng xương gãy của mình.
“A. . ." Đau đớn gặm nhấm toàn thân, Dạ Phi Yến gục trên mặt đất, loại đau buốt thấu tim này từng chút một ăn mòn ý thức hắn, hắn căn bản không nhìn thấy Hách Liên Cô Tuyết làm thế nào mà xuất thủ, đôi ngón tay mảnh mai mỹ lệ chỉ nhẹ nhàng ấn một cái vậy mà đã chặt đứt xương sườn hắn!
Ngươi thật quá độc ác đi ──
Hách Liên Cô Tuyết cười yêu mị, “Mới gãy một cái liền chịu không nổi sao? Ta còn tưởng xương cốt Tử yến tử ngươi có bao nhiêu cứng rắn, không nghĩ tới chỉ như vậy không hơn. . ."
“Ngươi. . . ngươi. . . uổng cho ngươi một mỹ nhân như vậy, tâm địa ác độc thực con mẹ nó như rắn rết!"
“. . .! ! A. . ." Lại một trận đau nhức do xương sườn bẻ gãy truyền tới, trong chớp mắt Dạ Phi Yến đau đến chết đi sống lại.
Hách Liên Cô Tuyết không chút để ý Dạ Phi Yến mắng chửi, hắn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống người té ngã trên mặt đất, khóe miệng cong lên tiếu ý tuyệt mỹ vô hại, “Tinh thần không tồi a, còn có khí lực nói chuyện, hay là muốn ta đem xương cốt của ngươi bẻ gãy từng cái một ngươi mới bằng lòng khai?"
“Ngươi đồ độc mỹ nhân! Ngươi muốn ta nói cái gì? Ta đã bảo không phải ta lấy, còn bức ta nói những lời này! Chính ngươi tìm không ra Mặc Lân Đồ còn muốn tra tấn người vô tội, ngươi. . . Ngô. . ."
Dạ Phi Yến còn chưa nói xong, một ngụm máu tươi phun ra, nhuộm đỏ hồng phong, chậm rãi dung hợp. . .
Làm sao có thể, chỉ chặt đứt hai cái xương sườn mà thôi, vì sao. . .?
Lúc này, Dạ Phi Yến có cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình bị đâm xuyên như tổ ong, loại đau đớn này quả thực khiến hắn thiếu chút nữa ngất đi.
Hảo. . . Nội lực thâm hậu!
“Tư vị như thế nào?" Hách Liên Cô Tuyết phảng phất như đang đùa bỡn một con chuột nhỏ, bạch ngọc địch trong tay hắn gõ lên chỗ xương gãy của Dạ Phi Yến, nhìn bộ dáng nghiến răng trợn mắt của người nằm trên mặt đất, cảm giác thú vị cực kỳ.
Lộng Nguyệt, ta hiện tại xem như cảm nhận được, độc mỹ nhân này chẳng những dung mạo có thể cùng ngươi so sánh, ngay cả thủ đoạn cũng đều ghê tởm như vậy, thật không hổ là ‘Người thừa kế’ của đại tà ma ngươi!
Dạ Phi Yến bởi vì đau buốt mà cắn môi đến rướm máu, “Ngươi. . . ngươi dựa vào cái gì hoài nghi ta? Trên đời này kẻ trộm không phải chỉ có mình ta, còn có ngươi gọi cái gì. . . Tuyệt cái gì Ảnh, hắn tuyệt đối có tiềm chất làm ‘thần thâu’, nói không chừng hắn phản bội ngươi, trộm lấy Mặc Lân Đồ!"
Hách Liên Cô Tuyết cười nhạt, “Còn đang diễn a. . ."
“Ta hoài nghi cũng không được sao!"
“Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết. . ." Hách Liên Cô Tuyết khóe miệng khẽ nhếch lên, hồng mâu diễm liễm, “Vào ngày Thanh Long Môn bị diệt, Tuyệt Ảnh căn bản không đi, hơn nữa ta ở trong mật thất phát hiện vũ tiễn của ngươi, Tử yến tử, ta không nghi ngờ ngươi thì hoài nghi ai đây?"
“Làm sao có thể?! Ta chỉ khi nào thâu mỹ nhân mới lưu lại vũ tiễn, thâu loại tuyệt thế bảo bối này ta làm sao có thể sẽ. . ."
Một cái chớp mắt, Hách Liên Cô Tuyết bỗng nhiên nở nụ cười, hồng mâu lộ nét vui vẻ.
Lúc này, Dạ Phi Yến chợt phản ứng ── hắn cư nhiên bẫy ta!
Hách Liên Cô Tuyết nâng lên cánh tay Dạ Phi Yến, hồng mâu ẩn hiện thần sắc lãnh khốc, “Tử yến tử ngươi diễn thật hay a, bất quá cùng bản cung đấu, ngươi còn chưa đủ tư cách !"
“A a a ──" Lại một tiếng thét thê lương, lần này không phải là gãy xương sườn mà là xương tay linh hoạt của hắn.
‘Cần câu cơm’ của một đời thần thâu, chỉ trong nháy mắt cứ như vậy mà tiêu thất. . .
Ngón tay liên tâm, loại tra tấn này so với gãy xương sườn còn đau đớn gấp mấy trăm lần, ánh mắt Dạ Phi Yến dần dần mê ly, thẳng đến khi một mạt xúc cảm lạnh buốt lướt qua gò má, ý thức của hắn mới thanh tỉnh một chút.
“Chịu không được?" Mi mắt mở ra, đập vào mắt hắn lại là cặp mỹ mâu khiến hắn thiếu chút nữa chết ngất.
Dạ Phi Yến cuộc đời này sợ nhất cái chết, nhưng hôm nay hắn chỉ hận không thể nhanh chết đi một chút, không cần tiếp tục chịu đựng loại tra tấn đoạn cốt này nữa.
Nhìn phòng tuyến kiên cường từng chút một sụp đổ, Hách Liên Cô Tuyết cười càng thêm yêu mị, “Tử yến tử, Mặc Lân Đồ đối với ngươi mà nói không có chút tác dụng, chẳng qua. . . với người phía sau ngươi ‘Yêu’ gì đó, chỉ sợ tác dụng không nhỏ đi."
“. . . ! !" Dạ Phi Yến nhất thời toàn thân rùng mình, từng câu từng chữ hờ hững như không đâm vào lòng khiến hắn khủng hoảng đến phát run.
Nguyên lại, độc mỹ nhân vẫn chưa quên lời nói trong lúc vô ý của hắn. . .
Yêu Nguyệt, ngươi tự cầu phúc đi, độc mỹ nhân này ngay cả đầu óc cũng giống ngươi thông minh linh hoạt, ta đấu không lại hắn, ngươi cần phải báo cừu cho tiểu yến tử ta a. . .
Thần tình phản ứng của Dạ Phi Yến toàn bộ lọt vào trong hồng mâu, Hách Liên Cô Tuyết mỉm cười, hắn nâng bạch ngọc địch trong tay, nhẹ nhàng đặt lên môi, tiếng địch như hải triều rót vào tai Dạ Phi Yến. . .
Địch thanh chậm rãi êm ái, cơ hồ có thể dẫn người đi vào huyễn cảnh, mờ ảo như hải thị đảo ảnh, nhè nhẹ nhập mộng. (hải thị đảo ảnh: ta nghĩ cái này giống hiện tượng ‘hải thị thận lâu’ trong sa mạc, người lạc trong sa mạc nhìn thấy ảo cảnh, đi theo nó nhưng vĩnh viễn không tới đích)
Hồng mâu không chút gợn sóng, địch thanh như quỷ mị, tuyệt hưởng nhiếp nhân tâm phách, khi thì kích động vô bì như huyết tinh sa trường, khi thì trầm bổng như gió, tựa dòng suối róc rách chảy quanh.
Ma âm trọng thanh!
Chờ Dạ Phi Yến phản ứng lại giai điệu trong tiếng địch, đã là quá chậm. . .
Trong lúc mơ màng, hắn giống như nhìn thấy một mảng tử sắc thụy liên âm thầm nở rộ, mị tử yêu đồng, đồ đằng quỷ dị ở sau lưng người kia uốn lượn xoay tròn, còn có phiếm trường phát tử quang chói mắt, ánh mắt yêu tà của hắn, nhất tiếu mị sinh, như dạ hạ liên yêu.
“Yêu Nguyệt. . ." Một tiếng thì thầm, lập tức mí mắt hắn nặng trĩu. . .
Hách Liên Cô Tuyết ngưng thổi, liễm đi tiếu ý, đôi mắt thâm hồng sắc hơi nheo lại, hiện ra vô tận hàn lãnh.
Ngọc Phong Uyển khôi phục yên tĩnh, hỏa hồng y sam khẽ dập dờn, cùng hồng phong dung làm nhất thể tản ra một cỗ mỹ sắc khiến người ta hít thở không thông trong gió lay động. . .
“Vô Nhai, đem hắn ném đi!"
Vô Nhai bước qua, mới vừa xách lên Dạ Phi Yến, một thanh âm lạnh lùng lập tức truyền đến:
“Ném ở cửa Yên Vũ Lâu!"
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương