Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 169: Ám tình quân tâm trắc
Ngọn đèn dầu vụt sáng, hương sen thanh u tràn ngập khắp gian phòng tĩnh lặng.
Rốt cuộc vẫn không nhịn được. . .
Không nhịn được bật thốt danh tự chỉ thuộc về một mình hắn. . .
Tuyết y nam tử khẽ vuốt mị nhan yêu dã của hồng y nam tử, ôn nhu mà quyến luyến.
Ngân phát tản ra khắp toàn thân hắn, giống như bạch liên dưới ánh trăng thoáng hiện quang hoa tuyệt mị, yêu dị lóa mắt. Một màu trắng thuần túy như vậy, thánh khiết như vậy, làm cho người ta không cách nào dời đi tầm mắt.
Tuyết y nam tử nâng một lọn ngân phát mềm mại, hạ xuống một nụ hôn thật sâu, thật nhẹ như muốn trao hết cả đời luyến ái say mê.
Những sợi tóc luồn qua kẽ tay đang run rẩy không ngừng, nỗi thương tiếc xé nát tâm can khiến hắn hô hấp thập phần khó khăn.
Hắn làm sao có thể không biết, làn tóc đỏ rực như lửa kia đến tột cùng là vì cớ gì mà nhuộm đẫm ngân sương tuyết. . .
Hắn làm sao có thể không biết, Cô Tuyết của hắn đến tột cùng là vì ai mà chẳng mấy chốc tóc đã phai màu. . .
Minh Tà ôm chặt hồng y nam tử vào lòng, như thể đã tìm về một nửa phần hồn tưởng chừng như đã mất đi, cẩn cẩn dực dực, đau lòng không nỡ ! (cẩn cẩn dực dực: cẩn thận từng li từng tí)
Người mà đời này kiếp này thuộc về Nam Cung Lộng Nguyệt hắn, đã bao nhiêu lâu không nằm trong ***g ngực hắn ngủ say. . . ?
Muốn giam cầm người này trong thân thể mình trọn kiếp, dù có chết cũng không buông tay !
Hắc sa che mặt rốt cuộc hạ xuống phía trước tuyết y nam tử, lộ ra một trương dung nhan phong hoa tuyệt đại.
Làn tóc tím sẫm như hoa Tử la lan rơi trên bạch bào, đôi phượng mâu tà mị thâm tử sắc thâm tình ôn nhu vẫn như ngày nào không hề thay đổi.
Minh Tà khẽ nâng chiếc cằm của người trong lòng, rũ hai hàng mi, không mang theo nửa phần dục vọng, lặng yên mà ấn xuống dấu hôn thật dài, thật lâu.
Từ lúc hắn bắt đầu thanh tỉnh sau khi trụy nhai, hắn luôn nhẫn nại tâm tình của chính mình.
Nhẫn nại khát khao gặp gỡ, nhẫn nại giấu đi nỗi tưởng niệm, nhẫn nại đến mức hắn thật muốn nổi điên.
Mà nay, độc tương tư mãnh liệt ngấm sâu vào cốt tủy đã vô pháp thừa nhận, tuy chỉ đổi được một đêm bình thản tương kiến, lòng hắn vẫn vui vẻ thỏa mãn.
Dù cho, chỉ có thể lặng yên nhìn hắn. . .
Minh Tà ôn nhu vươn hai tay ôm quanh yêu nhan an tĩnh say ngủ của Cô Tuyết, cẩn thận nhìn thật kỹ gương mặt của người mà mình tâm ái suốt năm năm ly biệt.
.
Đêm tình lưu luyến, gió mát thổi khắp, tử phát và ngân phát vây quanh hai người nhè nhẹ tung bay. Tình tự tựa sóng biển cuồn cuộn dâng trào, không gian vọng lại tiếng thì thầm trầm thấp của một người:
“Cô Tuyết, Thánh Tuyết vương thành là vật mà ta muốn tặng cho ngươi, đợi đến khi tất cả mọi việc đều ổn định, tòa thành này sẽ là ngôi nhà của chúng ta !"
Minh Tà ôn nhu vén một lọn tóc rủ xuống bên tai hồng y nam tử, thanh âm tràn ngập nhu tình vô hạn, “Ngươi vẫn nói ta luôn tra tấn ngươi, nhưng sao ngươi lại không biết chính ngươi cũng hành hạ ta ngày đêm không ngớt ?"
“Ta cũng đồng dạng. . . bại bởi ngươi !"
“Tha thứ cho ta, Cô Tuyết, ta tuyệt sẽ không để ngươi phải làm một đầu lang cô độc, vĩnh viễn không. . ."
Minh Tà hôn lên mi tâm Cô Tuyết, hương thơm nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi, đáy mắt chan chứa nhu tình, “Ngươi quả đúng là yêu nghiệt, quật cường đến đáng sợ."
Năm năm trôi qua, Cô Tuyết của hắn không hề ngã xuống, không hề thất bại.
Hắn và Cô Tuyết đều là loại người cô tịch lạc lõng nơi trần thế này, cùng vẫy vùng trong vận mệnh gian nan, đấu tranh với sự bất công của thiên địa, đồng dạng không cam tâm chịu thất bại song vẫn đành nhận thua trước đối phương, đồng dạng cố chấp điên cuồng. . .
Đồng dạng, si tâm bất hối. . .
“Tuyết nhi của ta. . . Ta rất nhớ ngươi. . ."
Rất nhớ. . .
Rất nhớ. . .
Tuyết nhi của ta, ngươi có nghe được không. . .
Tuyết nhi của ta, ngươi cảm nhận được sao. . .
.
Đêm trăng trầm lặng, ánh nến đong đưa.
Bỗng nhiên, vầng trăng giảo hoạt rọi lên mi tâm tuyết y nam tử, một đồ án lục mang tinh màu huyết hồng chợt hiện, lấp lóe quang mang ma dã tà dị.
Minh Tà thoáng cảm giác nơi mi tâm có chút khác thường, nháy mắt đeo đấu lạp che khuất khuôn mặt. Hắc sa buông xuống ngăn cách yêu nhan tuyệt thế của người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Tuyết y nam tử khẽ đặt hồng y nam tử lên nhuyễn tháp, bàn tay ấm áp lưu luyến không rời lướt qua làn tóc ngân bạch, hy vọng níu giữ một phần ký ức của đêm nay.
“Ta đưa bạch ngọc địch cho ngươi, còn Huyễn thủy hàn, vẫn cứ để ta giữ đi. . ."
“Yêu nghiệt giảo hoạt nhà ngươi, nhất định không mang Ngọc linh châu bên người."
Minh Tà rũ mâu, quang mang từ đồ án lục mang tinh nơi mi tâm chiếu lên hắc sa che mặt, thanh âm đều đều phiếm chút thản nhiên cùng nuối tiếc, “Ta không thể cùng ngươi lâu hơn được nữa. . ."
Một lần giao dịch hư ảo, đổi lấy một cuộc gặp mặt tối nay. . .
Thân ảnh tuyết trắng chợt lóe, phút chốc đã biến mất khỏi gian phòng.
.
Dưới tàng hoa đào, một bạch y nam tử chắp tay mà đứng, nhìn thấy thân ảnh tuyết y nam tử, trên mặt liền lộ ra tiếu ý nhàn nhạt
“Nếu đã đến đây, vì sao còn muốn né tránh ?"
“Ta không thể gặp hắn !" Minh Tà ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, Huyễn thủy hàn trong tay tản ra quang mang băng lam lấp lánh, thanh âm trầm thấp mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Ta không thể. . ."
Mộ Vân Khuynh nhíu mi, lộ ra một tia tức giận, “Ngươi có biết năm năm qua hắn đã sống thế nào không?"
“Ngươi có biết tóc trên đầu hắn là vì ai mới hóa thành như thế ?"
“Ngươi có biết phải trải qua chuỗi ngày chờ đợi sống không bằng chết có bao nhiêu thống khổ ?"
“Ngươi có biết hắn đã chịu đựng rất mệt mỏi ?"
“Sau khi ngươi ly khai, cuộc sống của hắn ngoại trừ giết chóc và chinh phục, căn bản không còn thứ gì khác."
Mộ Vân Khuynh không để ý đến phản ứng của tuyết y nam tử, tiếp tục chỉ trích, “Việc ta đáp ứng ngươi, cho tới bây giờ cũng sẽ không làm ngược lại, ta không mạo phạm hắn, nhưng ta không thể chấp nhận Cô Tuyết vì Lộng Nguyệt ngươi mà thành ra cái dạng này !"
“Lộng Nguyệt, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi không gặp hắn, hắn sẽ điên mất !"
“Ngươi cho rằng ta không muốn gặp hắn sao ?!"
Minh Tà đột nhiên nhìn về phía Mộ Vân Khuynh, vô pháp áp chế nỗi đau thương cực hạn trào dâng nơi đáy lòng.
Hắn sao có thể không muốn gặp Cô Tuyết ?
Nếu không phải tương tư đến cùng cực, sẽ không có sự quật khởi của Thánh Tuyết vương thành. Nếu không phải tâm tình vì một người mà vướng bận, cuộc đời này của hắn sẽ không còn ý nghĩa.
Hắn cố gắng khôi phục công lực, cố gắng sóng vai đồng hành với Thần Nguyệt Cung, cố gắng tìm về thiên hạ của chính mình.
Tất cả mọi thứ đều là để chuẩn bị cho một ngày, hắn có thể dùng thân phận Nam Cung Lộng Nguyệt đi đến trước mặt Hách Liên Cô Tuyết.
Nói cho hắn biết:
Cô Tuyết, ta Lộng Nguyệt đã trở lại. . .
Nói cho hắn biết:
Cô Tuyết, chúng ta không cần tiếp tục tranh đấu. . .
Nói cho hắn biết:
Cô Tuyết, chúng ta cùng nắm tay nhìn khắp thiên hạ, được không. . .
Song lúc này, con đường đến ngày đó còn rất nhiều khó khăn trắc trở.
“Nếu Ma huyết vẫn chưa được áp chế, ta với hắn tuyệt không thể gặp lại !" Minh Tà cố gắng kìm nén tình tự của bản thân, tựa hồ sợ hãi chỉ một thoáng sơ suất có thể khiến hắn lâm vào chần chờ dao động, “Ta không thể để Ma huyết trong cơ thể ta hủy diệt hắn! Ta không thể lại làm cho hắn chịu thương tổn!"
Mộ Vân Khuynh ra vẻ khó hiểu, “Cô Tuyết sẽ không để ý đến việc ngươi là người của Ma Già tộc."
“Nhưng ta để ý !" Minh Tà lạnh lùng nói, “Huyết mang tinh một ngày còn không biến mất, chứng tỏ Ma huyết chưa trừ tận gốc, một khi phát tác, ta không biết sẽ gây nên hậu quả thế nào! Nếu ta lại thương tổn đến hắn, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho mình !" (huyết mang tinh: hình sao sáu cánh màu máu trên trán LN ấy)
Mộ Vân Khuynh nổi giận, “Nếu ngươi không thể yêu hắn, vậy cũng đừng ích kỷ độc chiếm hắn !"
“Không có khả năng !" Thanh âm của Minh Tà trấn định mà quyết tuyệt, tràn ngập khí phách không cho phép kháng cự, “Hách Liên Cô Tuyết sinh là người của ta, chết là quỷ của ta! Ta muốn chiếm lấy hắn cả đời! Ngoại trừ ta ra, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm hắn !"
Bạch y nam tử vừa muốn mở miệng phản bác, Minh Tà nháy mắt ngắt lời hắn, “Vân Khuynh, mấy năm nay ngươi không khiến ta thất vọng, trong lòng ngươi biết rõ, nếu ngươi dám chạm vào hắn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi !"
Mộ Vân Khuynh lãnh phúng châm chọc, “Lộng Nguyệt, ta cho ngươi biết, hiện giờ Tứ linh đã xuất thế, ta cũng không tất yếu phải sống chết tuân theo lời hứa với cha ta, hơn nữa ta và ngươi lại càng không có bất kỳ liên quan gì."
“Tốt lắm." Minh Tà cười càng thêm mỉa mai, “Vậy Mộ lâu chủ có thể rời khỏi Thần Nguyệt Cung."
Mộ Vân Khuynh nhướn mắt, mỉm cười lạnh nhạt, “Ta không cần nghe theo mệnh lệnh của ngươi, Lộng Nguyệt, ta tự nguyện thủ hộ bên người Cô Tuyết, cũng không phải là muốn chen vào quan hệ giữa ngươi và hắn."
Hắc sa che mặt theo gió vũ động, tử mang yêu dã từ sau hắc sa thoáng lấp lóe. Minh Tà bước đến bên bạch y nam tử, tà mị nhếch môi, “Vân Khuynh, lời này của ngươi nếu để cho đại tế ti của Thánh Tuyết vương thành nghe được, không biết hắn sẽ có phản ứng thế nào đây ?"
Mộ Vân Khuynh đột nhiên cả kinh, đồng tử chợt co rút, “Ngươi có ý gì ?"
“Về sau ngươi sẽ rõ."
Lúc này, hồng y nam tử bỗng chốc mở mắt, hương sen thoang thoảng vờn quanh chóp mũi, khí tức quá đỗi quen thuộc quanh quẩn hồi lâu vẫn không tan.
Vừa rồi, là ai nói chuyện với hắn. . .?
Cô Tuyết nháy mắt xoay người ngồi dậy, đầu óc một trận mê muội, chỉ mơ hồ nhớ rõ một đôi phượng mâu thâm tử sắc mỹ lệ, bên tai loáng thoáng vang lên thanh âm nhu hòa gần gũi.
Minh Tà !
Hắn nghiêng đầu bắt gặp một chiếc bạch ngọc địch đặt trên nhuyễn tháp, thân địch phản chiếu quang mang trong suốt lấp lánh.
Nguyệt. . .
Thân ảnh hỏa hồng vụt lóe lao ra, song lại không thấy thân ảnh tà mị thần bí kia.
Mộ Vân Khuynh quay đầu, thần tình khiếp sợ, “Cô Tuyết. . ."
“Lộng Nguyệt vừa ở đây có phải không ?"
Mộ Vân Khuynh rũ mâu, trầm mặc không đáp.
Nhãn mâu băng hồng tản ra yêu khí tà lãnh, Cô Tuyết lạnh lùng hỏi, “Vân Khuynh, ta hỏi ngươi lại một lần, có phải Lộng Nguyệt đã đến đây ?"
Bạch y nam tử lẳng lặng nhìn mạt liệt hồng yêu hoặc trước mắt, không cách nào mở miệng.
“Ngươi không cần giấu ta! Ta biết, hắn chỉ là không muốn ra gặp ta mà thôi !"
Hồng y nam tử lạnh lùng nheo mắt, mục quang lóe lên một tia trào phúng, “A a. . . Hảo một Thánh Tuyết vương thành! Hảo một Minh Tà !"
Minh Tà chính là Nguyệt của hắn !
Từ lần đầu tiên chạm mặt, hắn đã cảm giác được !
Là Lộng Nguyệt của hắn! Chắc chắn như vậy !
Ngân phát tuyết trắng loạn vũ như ca, màn đêm tĩnh lặng mà cô tịch, thanh âm phẫn nộ băng lãnh vang vọng khắp một khoảng sao trời:
“Nam Cung Lộng Nguyệt, ngươi nghe cho rõ, ta nhất định phải làm cho ngươi đi ra gặp ta !"
“Minh Tà, ngươi muốn đấu với ta sao ?" Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng, “Ta Hách Liên Cô Tuyết sẽ phụng bồi tới cùng, ta muốn khiến ngươi cam nguyện nhận thua, ta muốn khiến ngươi tự mình khai tâm mà đối diện với ta !"
Hồng bào tựa hỏa diễm thiêu đốt, một mạt đỏ rực cuồn cuộn dâng lên như muốn bao phủ khắp thiên địa, khí tức tà mị ma dã lan ra bốn phía, khí phách tung hoành.
“Từ nay về sau, Thần Nguyệt Cung và Thánh Tuyết vương thành thế bất lưỡng lập !" (thiện tai, tuyên chiến rồi(_. __"))
Lộng Nguyệt, đây là ngươi bức ta !
Là ngươi bức ta phải làm vậy !
Ngươi đã không muốn xuất hiện để gặp ta,
Ta Hách Liên Cô Tuyết đành cùng ngươi lẫn nhau dây dưa đến chết ! (kinzie3012.wordpress.com)
.
Bên kia bờ hồ, tuyết y nam tử lẳng lặng lắng nghe thanh âm vang vọng hồi lâu trong đêm, tâm tình đã ầm ầm rung chuyển.
Không ai có thể nhìn ra biểu tình giờ phút này của hắn.
Cô Tuyết. . .
Ta biết phải làm sao với ngươi bây giờ. . .
Minh Tà ngẩng đầu nhìn vầng cô nguyệt giữa không trung hiu quạnh, một mạt ám trầm bi thương chợt hiện lên trong mắt.
.
Lưu quốc, Thái Hòa Cung, trên đỉnh cung điện khảm một khỏa châu đỏ rực như lửa, kim long vờn quanh, quang mang lưu ly ngũ sắc tản ra uy nghiêm khí phách.
Vương hầu và quan viên đương triều phân theo phẩm vị đứng thẳng, cung kính nhìn lên ngai vàng trên đại điện.
Kiếm mâu của Đông Phương Tuyệt đảo qua, lãnh liệt như hàn tuyết, đường nét trên gương mặt cương nghị quyết tuyệt tựa đao khắc, tuổi tác vẫn chưa đến tứ tuần lại thập phần có mị lực.
Phó Thiện từ trong hàng bước ra, cung kính hành lễ, “Bệ hạ, Thất Sắc Thiên Đường tái xuất giang hồ, công khai đối kháng với triều ta. Đặc sứ của Thánh Tuyết vương thành truyền đến tin tức, chấp thuận hợp tác cùng triều đình tru diệt Thất Sắc Thiên Đường và bang phản đảng của Phong Lưu Ảnh !"
Đông Phương Tuyệt lạnh giọng ra lệnh, “Phái Thất vệ mai phục tại bốn phía chung quanh Huyết Hồ Ma Phong, chỉ cần có động tĩnh lập tức phải bẩm báo cho trẫm !"
“Tuân mệnh !"
Lăng Tiêu theo sau bước lên, liễm đi vẻ khác thường nơi đáy mắt, “Bệ hạ, còn mười ngày nữa là đến Khánh điển thường niên của triều ta, thần đã an bài thỏa đáng. Phần đông võ lâm nhân sĩ được mời đều đã viết thư hồi đáp, ngay cả thành chủ của Thánh Tuyết vương thành cũng sẽ đúng hạn phó ước, chỉ là. . ."
“Thần Nguyệt cung chủ không đáp ứng, thật vậy sao ?" Đông Phương Tuyệt tựa hồ đoán ra điều gì.
Lăng Tiêu dừng một chút, biểu tình tràn đầy khó hiểu, “Bệ hạ, Thần Nguyệt cung chủ thật sự quá càn rỡ ngạo mạn, mong bệ hạ đừng nên vì một mình hắn mà. . ."
“Lại đi mời !"Đông Phương Tuyệt lạnh lùng ngắt lời, không để đường lui, “Nếu không mời được Thần Nguyệt cung chủ, Khánh điển cũng không cần phải cử hành !"
Chúng thần trong lòng đột nhiên chấn động !
Nếu không phải Đông Phương Tuyệt chính miệng nói ra, bọn hắn quả thực không thể tin tưởng vị quân vương này lại xem trọng Thần Nguyệt cung chủ đến như vậy.
Lăng Tiêu bất đắc dĩ cúi người lĩnh mệnh, giấu đi vài phần phẫn hận trong mắt.
Hách Liên Cô Tuyết chẳng những ngầm khống chế Ảnh Phù Môn của hắn, hơn nữa còn chấp chưởng Long Thiền Trượng của Ảnh Phù Môn, càng không ngờ là thái độ của quân vương với vị cung chủ âm hiểm lãnh ngạo kia nhìn thế nào cũng không giống bình thường.
“Lăng Tiêu, Khánh điển có thành hay không ngươi đều phải chịu trách nhiệm, đừng khiến trẫm thất vọng. Bãi triều !"
Đế vương phất áo rời đi, để lại chúng thần sau lưng nhíu mày khổ tư.
Rốt cuộc vẫn không nhịn được. . .
Không nhịn được bật thốt danh tự chỉ thuộc về một mình hắn. . .
Tuyết y nam tử khẽ vuốt mị nhan yêu dã của hồng y nam tử, ôn nhu mà quyến luyến.
Ngân phát tản ra khắp toàn thân hắn, giống như bạch liên dưới ánh trăng thoáng hiện quang hoa tuyệt mị, yêu dị lóa mắt. Một màu trắng thuần túy như vậy, thánh khiết như vậy, làm cho người ta không cách nào dời đi tầm mắt.
Tuyết y nam tử nâng một lọn ngân phát mềm mại, hạ xuống một nụ hôn thật sâu, thật nhẹ như muốn trao hết cả đời luyến ái say mê.
Những sợi tóc luồn qua kẽ tay đang run rẩy không ngừng, nỗi thương tiếc xé nát tâm can khiến hắn hô hấp thập phần khó khăn.
Hắn làm sao có thể không biết, làn tóc đỏ rực như lửa kia đến tột cùng là vì cớ gì mà nhuộm đẫm ngân sương tuyết. . .
Hắn làm sao có thể không biết, Cô Tuyết của hắn đến tột cùng là vì ai mà chẳng mấy chốc tóc đã phai màu. . .
Minh Tà ôm chặt hồng y nam tử vào lòng, như thể đã tìm về một nửa phần hồn tưởng chừng như đã mất đi, cẩn cẩn dực dực, đau lòng không nỡ ! (cẩn cẩn dực dực: cẩn thận từng li từng tí)
Người mà đời này kiếp này thuộc về Nam Cung Lộng Nguyệt hắn, đã bao nhiêu lâu không nằm trong ***g ngực hắn ngủ say. . . ?
Muốn giam cầm người này trong thân thể mình trọn kiếp, dù có chết cũng không buông tay !
Hắc sa che mặt rốt cuộc hạ xuống phía trước tuyết y nam tử, lộ ra một trương dung nhan phong hoa tuyệt đại.
Làn tóc tím sẫm như hoa Tử la lan rơi trên bạch bào, đôi phượng mâu tà mị thâm tử sắc thâm tình ôn nhu vẫn như ngày nào không hề thay đổi.
Minh Tà khẽ nâng chiếc cằm của người trong lòng, rũ hai hàng mi, không mang theo nửa phần dục vọng, lặng yên mà ấn xuống dấu hôn thật dài, thật lâu.
Từ lúc hắn bắt đầu thanh tỉnh sau khi trụy nhai, hắn luôn nhẫn nại tâm tình của chính mình.
Nhẫn nại khát khao gặp gỡ, nhẫn nại giấu đi nỗi tưởng niệm, nhẫn nại đến mức hắn thật muốn nổi điên.
Mà nay, độc tương tư mãnh liệt ngấm sâu vào cốt tủy đã vô pháp thừa nhận, tuy chỉ đổi được một đêm bình thản tương kiến, lòng hắn vẫn vui vẻ thỏa mãn.
Dù cho, chỉ có thể lặng yên nhìn hắn. . .
Minh Tà ôn nhu vươn hai tay ôm quanh yêu nhan an tĩnh say ngủ của Cô Tuyết, cẩn thận nhìn thật kỹ gương mặt của người mà mình tâm ái suốt năm năm ly biệt.
.
Đêm tình lưu luyến, gió mát thổi khắp, tử phát và ngân phát vây quanh hai người nhè nhẹ tung bay. Tình tự tựa sóng biển cuồn cuộn dâng trào, không gian vọng lại tiếng thì thầm trầm thấp của một người:
“Cô Tuyết, Thánh Tuyết vương thành là vật mà ta muốn tặng cho ngươi, đợi đến khi tất cả mọi việc đều ổn định, tòa thành này sẽ là ngôi nhà của chúng ta !"
Minh Tà ôn nhu vén một lọn tóc rủ xuống bên tai hồng y nam tử, thanh âm tràn ngập nhu tình vô hạn, “Ngươi vẫn nói ta luôn tra tấn ngươi, nhưng sao ngươi lại không biết chính ngươi cũng hành hạ ta ngày đêm không ngớt ?"
“Ta cũng đồng dạng. . . bại bởi ngươi !"
“Tha thứ cho ta, Cô Tuyết, ta tuyệt sẽ không để ngươi phải làm một đầu lang cô độc, vĩnh viễn không. . ."
Minh Tà hôn lên mi tâm Cô Tuyết, hương thơm nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi, đáy mắt chan chứa nhu tình, “Ngươi quả đúng là yêu nghiệt, quật cường đến đáng sợ."
Năm năm trôi qua, Cô Tuyết của hắn không hề ngã xuống, không hề thất bại.
Hắn và Cô Tuyết đều là loại người cô tịch lạc lõng nơi trần thế này, cùng vẫy vùng trong vận mệnh gian nan, đấu tranh với sự bất công của thiên địa, đồng dạng không cam tâm chịu thất bại song vẫn đành nhận thua trước đối phương, đồng dạng cố chấp điên cuồng. . .
Đồng dạng, si tâm bất hối. . .
“Tuyết nhi của ta. . . Ta rất nhớ ngươi. . ."
Rất nhớ. . .
Rất nhớ. . .
Tuyết nhi của ta, ngươi có nghe được không. . .
Tuyết nhi của ta, ngươi cảm nhận được sao. . .
.
Đêm trăng trầm lặng, ánh nến đong đưa.
Bỗng nhiên, vầng trăng giảo hoạt rọi lên mi tâm tuyết y nam tử, một đồ án lục mang tinh màu huyết hồng chợt hiện, lấp lóe quang mang ma dã tà dị.
Minh Tà thoáng cảm giác nơi mi tâm có chút khác thường, nháy mắt đeo đấu lạp che khuất khuôn mặt. Hắc sa buông xuống ngăn cách yêu nhan tuyệt thế của người mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Tuyết y nam tử khẽ đặt hồng y nam tử lên nhuyễn tháp, bàn tay ấm áp lưu luyến không rời lướt qua làn tóc ngân bạch, hy vọng níu giữ một phần ký ức của đêm nay.
“Ta đưa bạch ngọc địch cho ngươi, còn Huyễn thủy hàn, vẫn cứ để ta giữ đi. . ."
“Yêu nghiệt giảo hoạt nhà ngươi, nhất định không mang Ngọc linh châu bên người."
Minh Tà rũ mâu, quang mang từ đồ án lục mang tinh nơi mi tâm chiếu lên hắc sa che mặt, thanh âm đều đều phiếm chút thản nhiên cùng nuối tiếc, “Ta không thể cùng ngươi lâu hơn được nữa. . ."
Một lần giao dịch hư ảo, đổi lấy một cuộc gặp mặt tối nay. . .
Thân ảnh tuyết trắng chợt lóe, phút chốc đã biến mất khỏi gian phòng.
.
Dưới tàng hoa đào, một bạch y nam tử chắp tay mà đứng, nhìn thấy thân ảnh tuyết y nam tử, trên mặt liền lộ ra tiếu ý nhàn nhạt
“Nếu đã đến đây, vì sao còn muốn né tránh ?"
“Ta không thể gặp hắn !" Minh Tà ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên cao, Huyễn thủy hàn trong tay tản ra quang mang băng lam lấp lánh, thanh âm trầm thấp mang theo vẻ bất đắc dĩ, “Ta không thể. . ."
Mộ Vân Khuynh nhíu mi, lộ ra một tia tức giận, “Ngươi có biết năm năm qua hắn đã sống thế nào không?"
“Ngươi có biết tóc trên đầu hắn là vì ai mới hóa thành như thế ?"
“Ngươi có biết phải trải qua chuỗi ngày chờ đợi sống không bằng chết có bao nhiêu thống khổ ?"
“Ngươi có biết hắn đã chịu đựng rất mệt mỏi ?"
“Sau khi ngươi ly khai, cuộc sống của hắn ngoại trừ giết chóc và chinh phục, căn bản không còn thứ gì khác."
Mộ Vân Khuynh không để ý đến phản ứng của tuyết y nam tử, tiếp tục chỉ trích, “Việc ta đáp ứng ngươi, cho tới bây giờ cũng sẽ không làm ngược lại, ta không mạo phạm hắn, nhưng ta không thể chấp nhận Cô Tuyết vì Lộng Nguyệt ngươi mà thành ra cái dạng này !"
“Lộng Nguyệt, ngươi muốn làm gì? Nếu ngươi không gặp hắn, hắn sẽ điên mất !"
“Ngươi cho rằng ta không muốn gặp hắn sao ?!"
Minh Tà đột nhiên nhìn về phía Mộ Vân Khuynh, vô pháp áp chế nỗi đau thương cực hạn trào dâng nơi đáy lòng.
Hắn sao có thể không muốn gặp Cô Tuyết ?
Nếu không phải tương tư đến cùng cực, sẽ không có sự quật khởi của Thánh Tuyết vương thành. Nếu không phải tâm tình vì một người mà vướng bận, cuộc đời này của hắn sẽ không còn ý nghĩa.
Hắn cố gắng khôi phục công lực, cố gắng sóng vai đồng hành với Thần Nguyệt Cung, cố gắng tìm về thiên hạ của chính mình.
Tất cả mọi thứ đều là để chuẩn bị cho một ngày, hắn có thể dùng thân phận Nam Cung Lộng Nguyệt đi đến trước mặt Hách Liên Cô Tuyết.
Nói cho hắn biết:
Cô Tuyết, ta Lộng Nguyệt đã trở lại. . .
Nói cho hắn biết:
Cô Tuyết, chúng ta không cần tiếp tục tranh đấu. . .
Nói cho hắn biết:
Cô Tuyết, chúng ta cùng nắm tay nhìn khắp thiên hạ, được không. . .
Song lúc này, con đường đến ngày đó còn rất nhiều khó khăn trắc trở.
“Nếu Ma huyết vẫn chưa được áp chế, ta với hắn tuyệt không thể gặp lại !" Minh Tà cố gắng kìm nén tình tự của bản thân, tựa hồ sợ hãi chỉ một thoáng sơ suất có thể khiến hắn lâm vào chần chờ dao động, “Ta không thể để Ma huyết trong cơ thể ta hủy diệt hắn! Ta không thể lại làm cho hắn chịu thương tổn!"
Mộ Vân Khuynh ra vẻ khó hiểu, “Cô Tuyết sẽ không để ý đến việc ngươi là người của Ma Già tộc."
“Nhưng ta để ý !" Minh Tà lạnh lùng nói, “Huyết mang tinh một ngày còn không biến mất, chứng tỏ Ma huyết chưa trừ tận gốc, một khi phát tác, ta không biết sẽ gây nên hậu quả thế nào! Nếu ta lại thương tổn đến hắn, cả đời này ta sẽ không tha thứ cho mình !" (huyết mang tinh: hình sao sáu cánh màu máu trên trán LN ấy)
Mộ Vân Khuynh nổi giận, “Nếu ngươi không thể yêu hắn, vậy cũng đừng ích kỷ độc chiếm hắn !"
“Không có khả năng !" Thanh âm của Minh Tà trấn định mà quyết tuyệt, tràn ngập khí phách không cho phép kháng cự, “Hách Liên Cô Tuyết sinh là người của ta, chết là quỷ của ta! Ta muốn chiếm lấy hắn cả đời! Ngoại trừ ta ra, bất kỳ kẻ nào cũng đừng mơ tưởng nhúng chàm hắn !"
Bạch y nam tử vừa muốn mở miệng phản bác, Minh Tà nháy mắt ngắt lời hắn, “Vân Khuynh, mấy năm nay ngươi không khiến ta thất vọng, trong lòng ngươi biết rõ, nếu ngươi dám chạm vào hắn, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi !"
Mộ Vân Khuynh lãnh phúng châm chọc, “Lộng Nguyệt, ta cho ngươi biết, hiện giờ Tứ linh đã xuất thế, ta cũng không tất yếu phải sống chết tuân theo lời hứa với cha ta, hơn nữa ta và ngươi lại càng không có bất kỳ liên quan gì."
“Tốt lắm." Minh Tà cười càng thêm mỉa mai, “Vậy Mộ lâu chủ có thể rời khỏi Thần Nguyệt Cung."
Mộ Vân Khuynh nhướn mắt, mỉm cười lạnh nhạt, “Ta không cần nghe theo mệnh lệnh của ngươi, Lộng Nguyệt, ta tự nguyện thủ hộ bên người Cô Tuyết, cũng không phải là muốn chen vào quan hệ giữa ngươi và hắn."
Hắc sa che mặt theo gió vũ động, tử mang yêu dã từ sau hắc sa thoáng lấp lóe. Minh Tà bước đến bên bạch y nam tử, tà mị nhếch môi, “Vân Khuynh, lời này của ngươi nếu để cho đại tế ti của Thánh Tuyết vương thành nghe được, không biết hắn sẽ có phản ứng thế nào đây ?"
Mộ Vân Khuynh đột nhiên cả kinh, đồng tử chợt co rút, “Ngươi có ý gì ?"
“Về sau ngươi sẽ rõ."
Lúc này, hồng y nam tử bỗng chốc mở mắt, hương sen thoang thoảng vờn quanh chóp mũi, khí tức quá đỗi quen thuộc quanh quẩn hồi lâu vẫn không tan.
Vừa rồi, là ai nói chuyện với hắn. . .?
Cô Tuyết nháy mắt xoay người ngồi dậy, đầu óc một trận mê muội, chỉ mơ hồ nhớ rõ một đôi phượng mâu thâm tử sắc mỹ lệ, bên tai loáng thoáng vang lên thanh âm nhu hòa gần gũi.
Minh Tà !
Hắn nghiêng đầu bắt gặp một chiếc bạch ngọc địch đặt trên nhuyễn tháp, thân địch phản chiếu quang mang trong suốt lấp lánh.
Nguyệt. . .
Thân ảnh hỏa hồng vụt lóe lao ra, song lại không thấy thân ảnh tà mị thần bí kia.
Mộ Vân Khuynh quay đầu, thần tình khiếp sợ, “Cô Tuyết. . ."
“Lộng Nguyệt vừa ở đây có phải không ?"
Mộ Vân Khuynh rũ mâu, trầm mặc không đáp.
Nhãn mâu băng hồng tản ra yêu khí tà lãnh, Cô Tuyết lạnh lùng hỏi, “Vân Khuynh, ta hỏi ngươi lại một lần, có phải Lộng Nguyệt đã đến đây ?"
Bạch y nam tử lẳng lặng nhìn mạt liệt hồng yêu hoặc trước mắt, không cách nào mở miệng.
“Ngươi không cần giấu ta! Ta biết, hắn chỉ là không muốn ra gặp ta mà thôi !"
Hồng y nam tử lạnh lùng nheo mắt, mục quang lóe lên một tia trào phúng, “A a. . . Hảo một Thánh Tuyết vương thành! Hảo một Minh Tà !"
Minh Tà chính là Nguyệt của hắn !
Từ lần đầu tiên chạm mặt, hắn đã cảm giác được !
Là Lộng Nguyệt của hắn! Chắc chắn như vậy !
Ngân phát tuyết trắng loạn vũ như ca, màn đêm tĩnh lặng mà cô tịch, thanh âm phẫn nộ băng lãnh vang vọng khắp một khoảng sao trời:
“Nam Cung Lộng Nguyệt, ngươi nghe cho rõ, ta nhất định phải làm cho ngươi đi ra gặp ta !"
“Minh Tà, ngươi muốn đấu với ta sao ?" Hồng y nam tử cười lạnh một tiếng, “Ta Hách Liên Cô Tuyết sẽ phụng bồi tới cùng, ta muốn khiến ngươi cam nguyện nhận thua, ta muốn khiến ngươi tự mình khai tâm mà đối diện với ta !"
Hồng bào tựa hỏa diễm thiêu đốt, một mạt đỏ rực cuồn cuộn dâng lên như muốn bao phủ khắp thiên địa, khí tức tà mị ma dã lan ra bốn phía, khí phách tung hoành.
“Từ nay về sau, Thần Nguyệt Cung và Thánh Tuyết vương thành thế bất lưỡng lập !" (thiện tai, tuyên chiến rồi(_. __"))
Lộng Nguyệt, đây là ngươi bức ta !
Là ngươi bức ta phải làm vậy !
Ngươi đã không muốn xuất hiện để gặp ta,
Ta Hách Liên Cô Tuyết đành cùng ngươi lẫn nhau dây dưa đến chết ! (kinzie3012.wordpress.com)
.
Bên kia bờ hồ, tuyết y nam tử lẳng lặng lắng nghe thanh âm vang vọng hồi lâu trong đêm, tâm tình đã ầm ầm rung chuyển.
Không ai có thể nhìn ra biểu tình giờ phút này của hắn.
Cô Tuyết. . .
Ta biết phải làm sao với ngươi bây giờ. . .
Minh Tà ngẩng đầu nhìn vầng cô nguyệt giữa không trung hiu quạnh, một mạt ám trầm bi thương chợt hiện lên trong mắt.
.
Lưu quốc, Thái Hòa Cung, trên đỉnh cung điện khảm một khỏa châu đỏ rực như lửa, kim long vờn quanh, quang mang lưu ly ngũ sắc tản ra uy nghiêm khí phách.
Vương hầu và quan viên đương triều phân theo phẩm vị đứng thẳng, cung kính nhìn lên ngai vàng trên đại điện.
Kiếm mâu của Đông Phương Tuyệt đảo qua, lãnh liệt như hàn tuyết, đường nét trên gương mặt cương nghị quyết tuyệt tựa đao khắc, tuổi tác vẫn chưa đến tứ tuần lại thập phần có mị lực.
Phó Thiện từ trong hàng bước ra, cung kính hành lễ, “Bệ hạ, Thất Sắc Thiên Đường tái xuất giang hồ, công khai đối kháng với triều ta. Đặc sứ của Thánh Tuyết vương thành truyền đến tin tức, chấp thuận hợp tác cùng triều đình tru diệt Thất Sắc Thiên Đường và bang phản đảng của Phong Lưu Ảnh !"
Đông Phương Tuyệt lạnh giọng ra lệnh, “Phái Thất vệ mai phục tại bốn phía chung quanh Huyết Hồ Ma Phong, chỉ cần có động tĩnh lập tức phải bẩm báo cho trẫm !"
“Tuân mệnh !"
Lăng Tiêu theo sau bước lên, liễm đi vẻ khác thường nơi đáy mắt, “Bệ hạ, còn mười ngày nữa là đến Khánh điển thường niên của triều ta, thần đã an bài thỏa đáng. Phần đông võ lâm nhân sĩ được mời đều đã viết thư hồi đáp, ngay cả thành chủ của Thánh Tuyết vương thành cũng sẽ đúng hạn phó ước, chỉ là. . ."
“Thần Nguyệt cung chủ không đáp ứng, thật vậy sao ?" Đông Phương Tuyệt tựa hồ đoán ra điều gì.
Lăng Tiêu dừng một chút, biểu tình tràn đầy khó hiểu, “Bệ hạ, Thần Nguyệt cung chủ thật sự quá càn rỡ ngạo mạn, mong bệ hạ đừng nên vì một mình hắn mà. . ."
“Lại đi mời !"Đông Phương Tuyệt lạnh lùng ngắt lời, không để đường lui, “Nếu không mời được Thần Nguyệt cung chủ, Khánh điển cũng không cần phải cử hành !"
Chúng thần trong lòng đột nhiên chấn động !
Nếu không phải Đông Phương Tuyệt chính miệng nói ra, bọn hắn quả thực không thể tin tưởng vị quân vương này lại xem trọng Thần Nguyệt cung chủ đến như vậy.
Lăng Tiêu bất đắc dĩ cúi người lĩnh mệnh, giấu đi vài phần phẫn hận trong mắt.
Hách Liên Cô Tuyết chẳng những ngầm khống chế Ảnh Phù Môn của hắn, hơn nữa còn chấp chưởng Long Thiền Trượng của Ảnh Phù Môn, càng không ngờ là thái độ của quân vương với vị cung chủ âm hiểm lãnh ngạo kia nhìn thế nào cũng không giống bình thường.
“Lăng Tiêu, Khánh điển có thành hay không ngươi đều phải chịu trách nhiệm, đừng khiến trẫm thất vọng. Bãi triều !"
Đế vương phất áo rời đi, để lại chúng thần sau lưng nhíu mày khổ tư.
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương