Khuynh Thế – Thiên Hạ Duy Song
Chương 10: Nữ nhân điêu ngoa
Chương này ta tặng nàng Sakura, đã đủ 10 chương cho nàng đọc 1 lượt rồi đó, mau mau hảo hảo tạ thiếu gia ta
Chủ nhân của Yên Vũ Lâu!
Hay là, Yên Vũ Lâu đã quy về dưới trướng Ngạo Thần Cung?
Yên Vũ Lâu là Kinh Sư đệ nhất thanh lâu, hơn nữa chiếm giữ vị trí trọng yếu, mỗi ngày ngàn vạn dòng người lui tới, lữ khách tại Yên Vũ Lâu vung ngân lượng cùng hoàng kim chỉ vì cùng nữ nhân nơi này một đêm hoan hảo, huống chi còn có mỹ nữ khuynh thành như Hạ Ngâm Hà, càng đem giá trị của Yên Vũ Lâu đẩy lên đỉnh điểm.
Ai có được Yên Vũ Lâu, nghĩa là người đó sẽ khống chế được một nửa tài nguyên của Kinh Sư, tuy nói Yên Vũ Lâu là thanh lâu, nhưng vàng bạc thu vào tuyệt đối có thể so sánh với mấy chục cái đại tài trang.
Song ai cũng đều rõ ràng, Yên Vũ Lâu là Hạ Ngâm Hà tự nguyện dâng cho tình lang của nàng, mặc dù chúng nhân đối với gã tình lang bạc tình kia thập phần bất mãn, nhưng chung quy so với đưa cho Võ lâm đệ nhất tà giáo vẫn tốt hơn nhiều.
Tối thiểu bạc trong tay mình sẽ không chảy vào hầu bao của võ lâm ma đầu kia.
“Này. . . Yên Vũ Lâu này là Hạ cô nương tặng cho tình lang, Ngạo Thần Cung các ngươi dựa vào cái gì mà sáp một cước?"
Người nọ quả thực ăn gan hùm báo đảm mà nói chuyện, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu, chỉ cần hai người Vô Nhai cùng Tập Phong, muốn trong nháy mắt giết sạch người trong lâu quả thật dễ như trở bàn tay.
Tập Phong lạnh nhạt nói, “Không phải chúng ta vô lý, chẳng qua Yên Vũ Lâu vốn thuộc về Ngạo Thần Cung!"
“Cái. . . Cái gì?" Mọi người đều kinh ngạc vạn phần.
Mà trong tòa lâu duy nhất một nơi không có phản ứng, đó chính là Tư Đồ Không Thành và Mộ Vân Khuynh trong góc.
“Nực cười –“ Hàn Linh Xu nhảy xuống, đứng giữa đại sảnh trung ương, phong tư mạn diệu cũng không kém Hạ Ngâm Hà.
Trong ‘Tứ đại mỹ nữ’ đã có hai người hiện thân tại Yên Vũ Lâu, một người yểu điệu như liễu, một người thanh tân tú lệ, đều hấp dẫn ánh mắt chúng nhân.
Hàn Linh Xu thân là Đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang, tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ, lại có tâm tính nghĩa hiệp, có điều mới bước chân vào giang hồ, không biết giang hồ sâu cạn.
Nàng phẫn nộ nói: “Yên Vũ Lâu là của mọi người, dựa vào cái gì thuộc về Ngạo Thần Cung các ngươi!"
Chúng nhân lấy Đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang làm chỗ dựa, đều tỏ vẻ phụ họa.
Vô Nhai cười châm chọc, “Hạ cô nương, ngươi thử nói xem, Yên Vũ Lâu đến tột cùng thuộc về ai?"
Hạ Ngâm Hà cắn môi, mắt hạnh lấp lánh thủy quang, làm người ta tâm sinh yêu thương, chỉ thấy nàng hạ thấp người quỳ gối trước mặt Vô Nhai cùng Tập Phong, dùng thanh âm run rẩy nói, “Nhị vị tòa sử, Ngâm Hà cam nguyện dâng Yên Vũ Lâu cho cung chủ, chỉ hi vọng có thể gặp mặt cung chủ một lần."
Ngữ thanh nhỏ nhẹ chứa chan tưởng niệm, nhưng mọi người trong đại sảnh đều nghe rõ ràng.
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Hạ Ngâm Hà dung nhan tràn đầy nước mắt.
Tình lang của Hạ Ngâm Hà lại là Hách Liên Cô Tuyết?
Làm sao có thể?
Hay là mỹ nhân ngày nay rủ nhau trúng tà, đều đi yêu ma đầu?
Hàn Linh Xu mới bước ra giang hồ, hiển nhiên không biết giang hồ hiểm ác, cũng không rõ vì sao khi mọi người nghe thấy bốn chữ Hách Liên Cô Tuyết đều lộ vẻ giật mình khiếp đảm.
Hàn Linh Xu quay sang Vô Nhai hô, “Uy, ngươi không có nghe thấy sao? Hạ cô nương cầu xin đến mức này, mau đi thỉnh cung chủ của các ngươi xuất hiện đi!"
Mọi người đều ngây ngốc!
Bọn họ hiện tại chỉ có một ý tưởng, đó là mau mau chạy thoát, để cho vị Đại tiểu thư Phượng Hoàng sơn trang không biết sống chết này một mình đối mặt với ma đầu kia.
Vô Nhai nhìn xuống Hàn Linh Xu, trong mắt tràn ngập khinh thường.
Hàn Linh Xu đỡ Hạ Ngâm Hà đứng lên, điềm tĩnh nói, “Hạ cô nương, ngươi đừng sợ, ta giúp ngươi lấy lại công đạo, ta sẽ bắt Hách Liên Cô Tuyết kia tự mình xin lỗi ngươi!"
“Hàn cô nương." Vô Nhai thản nhiên mở miệng: “Xin khuyên ngươi một câu, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, tránh cho mình chết thế nào cũng không biết."
“Ngươi. . ." Hàn Linh Xu tức giận, “Ngươi dám nói như vậy với ta!"
Hàn Linh Xu nàng từ nhỏ vốn được yêu thương sủng ái, có khi nào lại bị coi rẻ như vậy, huống chi còn lấy tính mạng của nàng ra uy hiếp.
“Ngươi không phải người tốt! Cung chủ của các ngươi càng không phải người tốt!"
Cô nãi nãi, cái này không cần ngươi nói ra a. . .Mọi người đều nghĩ thầm trong lòng.
“Có, có bản lĩnh thì gọi cung chủ của các ngươi tới." Hàn Linh Xu ra vẻ trấn định, vô luận thế nào cũng không thể ở trước mặt mọi người đánh mất tự tôn, “Hừ, cung chủ của các ngươi phải chăng cảm thấy có lỗi với Hạ cô nương, không dám ra đây?"
Vô Nhai cười lạnh, Tập Phong rũ mắt, căn bản không để ý tới lời nói của Hàn Linh Xu, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Mộ Vân Khuynh nhìn một màn trước đại sảnh, vẫn như cũ tươi cười chân thành, “Ngươi còn muốn để cho nàng nháo tới khi nào?"
Tư Đồ Không Thành liễm mi, hắn vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên có một thanh âm từ tính chậm rãi truyền đến bên tai chúng nhân.
“Nếu Hàn cô nương nóng vội muốn gặp tại hạ như thế, tại hạ há lại không để ý mà không ra gặp gỡ một lần?"
Người chưa đến, đã nghe thấy tiếng.
Thanh âm kia, không cao không thấp, như xuân phong nhuận vũ, vang vọng bên tai mỗi người.
Chủ nhân của Yên Vũ Lâu!
Hay là, Yên Vũ Lâu đã quy về dưới trướng Ngạo Thần Cung?
Yên Vũ Lâu là Kinh Sư đệ nhất thanh lâu, hơn nữa chiếm giữ vị trí trọng yếu, mỗi ngày ngàn vạn dòng người lui tới, lữ khách tại Yên Vũ Lâu vung ngân lượng cùng hoàng kim chỉ vì cùng nữ nhân nơi này một đêm hoan hảo, huống chi còn có mỹ nữ khuynh thành như Hạ Ngâm Hà, càng đem giá trị của Yên Vũ Lâu đẩy lên đỉnh điểm.
Ai có được Yên Vũ Lâu, nghĩa là người đó sẽ khống chế được một nửa tài nguyên của Kinh Sư, tuy nói Yên Vũ Lâu là thanh lâu, nhưng vàng bạc thu vào tuyệt đối có thể so sánh với mấy chục cái đại tài trang.
Song ai cũng đều rõ ràng, Yên Vũ Lâu là Hạ Ngâm Hà tự nguyện dâng cho tình lang của nàng, mặc dù chúng nhân đối với gã tình lang bạc tình kia thập phần bất mãn, nhưng chung quy so với đưa cho Võ lâm đệ nhất tà giáo vẫn tốt hơn nhiều.
Tối thiểu bạc trong tay mình sẽ không chảy vào hầu bao của võ lâm ma đầu kia.
“Này. . . Yên Vũ Lâu này là Hạ cô nương tặng cho tình lang, Ngạo Thần Cung các ngươi dựa vào cái gì mà sáp một cước?"
Người nọ quả thực ăn gan hùm báo đảm mà nói chuyện, bởi vì tất cả mọi người đều hiểu, chỉ cần hai người Vô Nhai cùng Tập Phong, muốn trong nháy mắt giết sạch người trong lâu quả thật dễ như trở bàn tay.
Tập Phong lạnh nhạt nói, “Không phải chúng ta vô lý, chẳng qua Yên Vũ Lâu vốn thuộc về Ngạo Thần Cung!"
“Cái. . . Cái gì?" Mọi người đều kinh ngạc vạn phần.
Mà trong tòa lâu duy nhất một nơi không có phản ứng, đó chính là Tư Đồ Không Thành và Mộ Vân Khuynh trong góc.
“Nực cười –“ Hàn Linh Xu nhảy xuống, đứng giữa đại sảnh trung ương, phong tư mạn diệu cũng không kém Hạ Ngâm Hà.
Trong ‘Tứ đại mỹ nữ’ đã có hai người hiện thân tại Yên Vũ Lâu, một người yểu điệu như liễu, một người thanh tân tú lệ, đều hấp dẫn ánh mắt chúng nhân.
Hàn Linh Xu thân là Đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang, tuy rằng được nuông chiều từ nhỏ, lại có tâm tính nghĩa hiệp, có điều mới bước chân vào giang hồ, không biết giang hồ sâu cạn.
Nàng phẫn nộ nói: “Yên Vũ Lâu là của mọi người, dựa vào cái gì thuộc về Ngạo Thần Cung các ngươi!"
Chúng nhân lấy Đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang làm chỗ dựa, đều tỏ vẻ phụ họa.
Vô Nhai cười châm chọc, “Hạ cô nương, ngươi thử nói xem, Yên Vũ Lâu đến tột cùng thuộc về ai?"
Hạ Ngâm Hà cắn môi, mắt hạnh lấp lánh thủy quang, làm người ta tâm sinh yêu thương, chỉ thấy nàng hạ thấp người quỳ gối trước mặt Vô Nhai cùng Tập Phong, dùng thanh âm run rẩy nói, “Nhị vị tòa sử, Ngâm Hà cam nguyện dâng Yên Vũ Lâu cho cung chủ, chỉ hi vọng có thể gặp mặt cung chủ một lần."
Ngữ thanh nhỏ nhẹ chứa chan tưởng niệm, nhưng mọi người trong đại sảnh đều nghe rõ ràng.
Tất cả mọi người đều không dám tin nhìn Hạ Ngâm Hà dung nhan tràn đầy nước mắt.
Tình lang của Hạ Ngâm Hà lại là Hách Liên Cô Tuyết?
Làm sao có thể?
Hay là mỹ nhân ngày nay rủ nhau trúng tà, đều đi yêu ma đầu?
Hàn Linh Xu mới bước ra giang hồ, hiển nhiên không biết giang hồ hiểm ác, cũng không rõ vì sao khi mọi người nghe thấy bốn chữ Hách Liên Cô Tuyết đều lộ vẻ giật mình khiếp đảm.
Hàn Linh Xu quay sang Vô Nhai hô, “Uy, ngươi không có nghe thấy sao? Hạ cô nương cầu xin đến mức này, mau đi thỉnh cung chủ của các ngươi xuất hiện đi!"
Mọi người đều ngây ngốc!
Bọn họ hiện tại chỉ có một ý tưởng, đó là mau mau chạy thoát, để cho vị Đại tiểu thư Phượng Hoàng sơn trang không biết sống chết này một mình đối mặt với ma đầu kia.
Vô Nhai nhìn xuống Hàn Linh Xu, trong mắt tràn ngập khinh thường.
Hàn Linh Xu đỡ Hạ Ngâm Hà đứng lên, điềm tĩnh nói, “Hạ cô nương, ngươi đừng sợ, ta giúp ngươi lấy lại công đạo, ta sẽ bắt Hách Liên Cô Tuyết kia tự mình xin lỗi ngươi!"
“Hàn cô nương." Vô Nhai thản nhiên mở miệng: “Xin khuyên ngươi một câu, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, tránh cho mình chết thế nào cũng không biết."
“Ngươi. . ." Hàn Linh Xu tức giận, “Ngươi dám nói như vậy với ta!"
Hàn Linh Xu nàng từ nhỏ vốn được yêu thương sủng ái, có khi nào lại bị coi rẻ như vậy, huống chi còn lấy tính mạng của nàng ra uy hiếp.
“Ngươi không phải người tốt! Cung chủ của các ngươi càng không phải người tốt!"
Cô nãi nãi, cái này không cần ngươi nói ra a. . .Mọi người đều nghĩ thầm trong lòng.
“Có, có bản lĩnh thì gọi cung chủ của các ngươi tới." Hàn Linh Xu ra vẻ trấn định, vô luận thế nào cũng không thể ở trước mặt mọi người đánh mất tự tôn, “Hừ, cung chủ của các ngươi phải chăng cảm thấy có lỗi với Hạ cô nương, không dám ra đây?"
Vô Nhai cười lạnh, Tập Phong rũ mắt, căn bản không để ý tới lời nói của Hàn Linh Xu, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Mộ Vân Khuynh nhìn một màn trước đại sảnh, vẫn như cũ tươi cười chân thành, “Ngươi còn muốn để cho nàng nháo tới khi nào?"
Tư Đồ Không Thành liễm mi, hắn vừa muốn đứng dậy, bỗng nhiên có một thanh âm từ tính chậm rãi truyền đến bên tai chúng nhân.
“Nếu Hàn cô nương nóng vội muốn gặp tại hạ như thế, tại hạ há lại không để ý mà không ra gặp gỡ một lần?"
Người chưa đến, đã nghe thấy tiếng.
Thanh âm kia, không cao không thấp, như xuân phong nhuận vũ, vang vọng bên tai mỗi người.
Tác giả :
Tự Thủy Kiêu Dương