Khuynh Thế Sủng Thê
Chương 2: Trùng sinh
---Giờ Thân--- [4 giờ chiều]
Nha hoàn Thải Tang không có về Tư Đồ phủ, sau khi cùng Thải Cần thương lượng, quyết định chia ra làm việc.
Thải Cần về Tư Đồ phủ báo tin, Thải Tang thì đến nhà ngoại của Tư Đồ Doanh Tụ-Trầm gia, cầu cứu.
Lão gia của nhà họ Trầm vừa mới từ chức đại thừa tướng của Đông Nguyên quốc.Trầm gia là nhà làm quan, ở trong triều có rất nhiều bạn cũ.
Chỉ là Trầm gia cùng Tư Đồ phủ quan hệ không được tốt, Thải Tang gõ cửa, người làm căn bản không để ý đến nàng.
[Đáng lí ra phải để là Tư Đồ gia, nhưng ta nghĩ gia hoài bị lặp từ sẽ không hay nên dùng từ “phủ" như trong bản convert]
Nàng đứng ở trước cửa Trầm gia chờ rất lâu mới thấy được có người mở cửa.
Một nữ tử yếu đuối, thân hình nhỏ nhắn, cầm quạt tròn che mặt, nhìn nàng, hỏi: “Thải Tang, ngươi không ở bên cạnh Tụ Tụ, chạy đến đây làm cái gì ?"
"Trầm nhị tiểu thư, gặp được Ngài thật sự tốt quá!" Thải Tang gấp đến sắp khóc, “Ngài mau cứu đại tiểu thư đi của chúng ta đi!"
Nữ tử này chính là con vợ cả của Trầm gia, nhị tiểu thư Trầm Ngộ Nhạc, cũng là bạn thân của Tư Đồ Doanh Tụ.
"Xảy ra chuyện gì?" Trầm Ngộ Nhạc buông quạt tròn, hạ giọng hỏi.
Thải Tang vội vàng đem mọi chuyện kể ra.
"Phi Ngư vệ?!" Trầm Ngộ Nhạc đã cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, “Bây giờ ta đi tìm cha cùng tổ phụ!"
Ngoại viện của Trầm gia trong ngoài đều rất thanh tĩnh, đại thừa tướng vừa từ chức-Trầm Hữu Hành đang cùng với tân đại thừa tướng Tạ Đông Ly vui vẻ uống rượu ở Từ An Đường.
"Tổ phụ! Tổ phụ! Doanh Tụ bị Phi Ngư vệ bắt đi, người mau tìm ngườitới cứu nàng!" Trầm Ngộ Nhạc không để ý đến sự cản trở của lính gác cửa, bạo dạng xông vào Từ An Đường.
Trầm Hữu Hành buông ly rượu, không vui nói: “Ngộ Nhạc, những quy tắc lễ nghi của con đâu mất hết rồi? Đây là phòng của ta, còn có khách quý, con lỗ mãng xông tới, đã biết saihay chưa?
Trầm Ngộ Nhạc thở gấp, nói: “Tổ phụ, Người có thể phạt con, thế nhưng bây giờ đã có chuyện lớn, Doanh Tụ biểu tỷ bị Phi Ngư vệ bắt đi, chuyện này, không bình thường, tổ phụ nhất định phải....."
"Phi Ngư vệ?" Tạ Đông Ly ngồi bên cạnh Trầm Hữu Hành nhíu nhíu mày, “Phi Ngư vệ là thuộc hạ trực tiếp dưới quyền của hoàng thượng, giám thị bá quan, vị Doanh Tụ cô nương này là....?"
Hắn quả thật chưa có nghe qua Đông Nguyên quốc có nữ tử làm quan.
Trầm Hữu Hành vuốt râu, khó xử nói: “Lão phu đã về hưu, chuyện của triều đình không thể xen vào." Nói xong, ông nhìn về phía tân đại thừa tướng Tạ Đông Ly.
Tạ Đông Ly đứng lên, “Để ta đi xem thử.Theo như ta biết, Hoàng đế bệ hạ gần đây bệnh nặng, phải nằm trên giường dưỡng sức, không có gặp qua bất kì ai.Phi Ngư vệ này, là nhận được chỉ dụ từ đâu chứ? “
---Giờ Dậu---[ Sáu giờ chiều ]
"Kẽo Kẹt"
Tầng cao nhất của ngục giam Bạch Tháp, phòng giam đơn, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra ngay sau đó liền đóng lại.
Mấy nam nhân người to lớn thô kệch, toàn thân bốc mùi hôi tanh, cười dữ tợn xông vào.
"Ha ha, nơi này đúng là có một tiểu nữ nhi, mùi vị quả thật không tệ, hương thơm lan tỏa, đợi các huynh đệ lấy sức lực thật tốt liền chơi cho thỏa thích.Chúng ta ở đây cũng đã một năm trời, đương nhiên chưa có hưởng qua tư vị nữ nhân, ca ca ta ngay cả trong mộng cũng đều muốn!" Một nam nhân nhìn Tư Đồ Doanh Tụ đang ôm đầu gối ngồi ở góc tường cười ha ha.
Tư Đồ Doanh Tụ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ba nam nhân trước mặt, trong lòng trầm xuống.
Xong rồi, có lẽ nàng trốn không thoát....
Tư Đồ Doanh Tụ đỡ tường đứng lên, hạ giọng nói: “Các ngươi vào bằng cách nào? Nơi đây là ngục giam, các ngươi không sợ ta la lên một tiếng ngục tốt sẽ tới sao? “
"A--? Ha ha ha ha ha! “ Ba nam nhân kia ngạc nhiên, cười đến đau cả bụng.
"Các huynh đệ nghe không? Thật đúng là một đứa con nít!--chỗ này có ngục tốt đó! Nàng chẳng lẽ không biết, ba người chúng ta có thể đi vào thì...chính là “ngục tốt" sao?
Tư Đồ Doanh Tụ nhân lúc bọn họ cười đến ngặt nghẽo, dùng sức đem cái ghế nhỏ bên cạnh ném về phía trước, sau đó đi đến chỗ cầu thang gần nhất, nhanh chóng chạy lên trên.
Buổi chiều, vào thời điểm nàng vừa bị nhốt, tình cờ thấy được cái cầu thang này, biết được trên đó có một cánh cửa nhỏ, không biết dẫn đến đâu.
"A ? Nàng ấy chạy lên trên rồi?" Một nam nhân dừng cười, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn bóng lưng của Tư Đồ Doanh Tụ đang chạy lên trên.
"Ha ha, đã chạy lên trên rồi? Rất tốt, ở trên phong cảnh càng đẹp, ba người chúng ta có thể nhìn rõ ràng hơn..... “
Tư Đồ Doanh Tụ chạy đến cầu thang cao nhất, dùng tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa nhỏ nghe lời mở ra.
Một tia nắng chiều chiếu vào.
Tư Đồ Doanh Tụ vừa trèo lên, nhìn thấy khung cảnh ở đây, trái tim nhất thời rớt thẳng xuống vực thẳm.
Thì ra, chỗ cao nhất của ngục giam Bạch Tháp là sân thượng.
Nàng đứng ở trên sân thượng, thậm chí có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào buổi chiều ở phía đối diện, có cảm giác như chỗ nàng đang đứng ở chỗ cao ngang mặt trời vậy.
Ba nam nhân kia cười quái dị, đi theo nàng lên đến sân thượng.
"Ồ! nơi này quả thật rất tốt, rộng rãi, còn sáng sủa nữa, nhất định rất thoải mái...Nam tử cầm đầu đi qua phía Tư Đồ Doanh Tụ.
Tư Đồ Doanh Tụ cũng không nhịn được nữa, run rẩy nói: “Ngươi dám! Ngoại tổ phụ của ta là đại thừa tướng Trầm Hữu Hành! Vị hôn phu của ta là đại tướng quân Mộ Dung Trường Thanh! Các ngươi dám đụng đến ta, bọn họ nhất định sẽ bắt các ngươi chết không tử tế! “
"Chết không tử tế sao?"--cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi.Chúng ta ở đây, không ai là không bị phán cực hình." Nam tử cầm đầu sờ sờ lỗ tai, khinh thường chỉ vào nam tử đứng đằng sau phía bên trái: “Hắn, bị phán chém eo." Lại chỉ vào nam tử đứng đằng sau phía bên phải: “Hắn, bị phán ngũ mã phanh thây.Ta, bị phán lăng trì.--Ngươi thử nói coi, còn có cái chết nào thảm hơn chúng ta không? Hơn nữa còn có ngươi giúp chúng ta thỏa mãn yêu cầu, chỉ cần chúng ta chơi đùa với ngươi một chút thì có thể ung dung mà chết, sẽ không phải chịu khổ hình!"
Tư Đồ Doanh Tụ biết, bị phán trọng hình như vậy, những người này nhất định là vô cùng tàn bạo, phạm vào những tội ác rất nghiêm trọng.
Cư nhiên lại dùng tới những kẻ độc ác như vậy để đối phó nàng, người sau lưng này, nhất định là hận nàng tận xương, muốn dùng biện pháp thê thảm nhất để tra tấn nàng, chẳng những muốn nàng chết mà còn muốn nàng thân bại danh liệt, cho dù sau đó nàng có được giải oan, người nhà của nàng cũng không thể ngẩng đầu lên nổi...
Chỉ một thoáng, Tư Đồ Doanh Tụ đã quyết ý phải chết.
Có điều, nam nhân cầm đầu hình như đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nàng, chậm rãi nói: “Muốn chết? Cho dù chết, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.Xác chết của ngươi sẽ là thứ cho bọn ta tiêu khiển, sau đó chúng ta sẽ đem nó trần trụi treo ngược trên chỗ cao nhất của ngục giam Bạch Tháp, khiến cho tất cả mọi người trong kinh thành đều nhìn được, ha ha ha ha...."
Tư Đồ Doanh Tụ cười lạnh, “Muốn lấy xác chết của ta? Như vậy liền trông đợi vào bản lãnh của các ngươi thôi!" Nói xong, nàng dùng tay, vịn vào bức tường thấp bằng nửa người ở sau lưng, buông mình nhảy xuống.
Ngục giam Bạch Tháp cao đến trăm trượng, nơi cao nhất còn có thể xuyên qua mây trắng.
Tư Đồ Doanh Tụ mặc một bộ y phục màu đỏ như lửa, giống Hỏa Phượng Hoàng, từ chỗ cao nhất của Bạch Tháp nhảy xuống.
.....
"Doanh Tụ!"
"Doanh Tụ!"
"Đại tỷ!"
Tạ Đông Ly, Trầm Ngộ Nhạc, Mộ Dung Trường Thanh và Tư Đồ Ám Hương từ ba hướng chạy đến, vừa đúng lúc thấy được Tư Đồ Doanh Tụ một thân đỏ thẫm thả người nhảy xuống!
Bọn họ chạy thật nhanh đến, nhưng là đã chậm một bước.
Nàng rơi xuống ngay trước mặt bọn họ, máu đỏ tươi như hoa Mạn Đà La, giống hoa Bỉ Ngạn mạnh mẽ nở rộ.
Váy dài màu khói trắng chậm rãi phủ xuống, che đi máu trên khuôn mặt của nàng.
Tư Đồ Ám Hương như người điên nhào qua, quỳ trước mặt nàng mà gào khóc.
Trầm Ngộ Nhạc chạy chậm hơn một bước, lao đến lấy tay của Tư Đồ Ám Hương ra, cũng khóc thật lớn.
.....
Tư Đồ Doanh Tụ chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó rơi vào trong nước.Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có hào quang lấp lánh, như có ánh đèn chiếu qua.
Nàng mở to mắt, thấy một thằng bé tuấn tú đang bế nàng, dùng ánh mắt lưu luyến không rời nhìn nàng, tung mạnh nàng lên trên!
Tư Đồ Doanh Tụ vô cùng khiếp sợ, ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc kia, gương mặt mà nàng đã mơ hằng đêm trong suốt mười năm qua!
Đó là đệ đệ của nàng, đệ đệ ruột thịt của nàng, tiểu Lỗi, Tư Đồ Thần Lỗi!
Thế nhưng đệ đệ của nàng không phải mười năm trước ở Giang Nam đã dời nhà đến kinh thành, rơi xuống nước chết đuối sao?!--hơn nữa đã đem hi vọng của nàng chìm sâu xuống đáy sông...
Nó như thế nào lại xuất hiện?
Tư Đồ Doanh Tụ trong đầu hỗn loạn, không cần biết bây giờ là lúc nào, theo bản năng nắm chặt tay đệ đệ, không chịu buông ra, cùng lúc đó cũng ngừng thở, lòng bàn chân không ngừng đạp, cùng với đệ đệ nổi lên mặt nước.
Đệ Đệ, tỷ biết bơi, để tỷ cứu ngươi!
Nha hoàn Thải Tang không có về Tư Đồ phủ, sau khi cùng Thải Cần thương lượng, quyết định chia ra làm việc.
Thải Cần về Tư Đồ phủ báo tin, Thải Tang thì đến nhà ngoại của Tư Đồ Doanh Tụ-Trầm gia, cầu cứu.
Lão gia của nhà họ Trầm vừa mới từ chức đại thừa tướng của Đông Nguyên quốc.Trầm gia là nhà làm quan, ở trong triều có rất nhiều bạn cũ.
Chỉ là Trầm gia cùng Tư Đồ phủ quan hệ không được tốt, Thải Tang gõ cửa, người làm căn bản không để ý đến nàng.
[Đáng lí ra phải để là Tư Đồ gia, nhưng ta nghĩ gia hoài bị lặp từ sẽ không hay nên dùng từ “phủ" như trong bản convert]
Nàng đứng ở trước cửa Trầm gia chờ rất lâu mới thấy được có người mở cửa.
Một nữ tử yếu đuối, thân hình nhỏ nhắn, cầm quạt tròn che mặt, nhìn nàng, hỏi: “Thải Tang, ngươi không ở bên cạnh Tụ Tụ, chạy đến đây làm cái gì ?"
"Trầm nhị tiểu thư, gặp được Ngài thật sự tốt quá!" Thải Tang gấp đến sắp khóc, “Ngài mau cứu đại tiểu thư đi của chúng ta đi!"
Nữ tử này chính là con vợ cả của Trầm gia, nhị tiểu thư Trầm Ngộ Nhạc, cũng là bạn thân của Tư Đồ Doanh Tụ.
"Xảy ra chuyện gì?" Trầm Ngộ Nhạc buông quạt tròn, hạ giọng hỏi.
Thải Tang vội vàng đem mọi chuyện kể ra.
"Phi Ngư vệ?!" Trầm Ngộ Nhạc đã cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, “Bây giờ ta đi tìm cha cùng tổ phụ!"
Ngoại viện của Trầm gia trong ngoài đều rất thanh tĩnh, đại thừa tướng vừa từ chức-Trầm Hữu Hành đang cùng với tân đại thừa tướng Tạ Đông Ly vui vẻ uống rượu ở Từ An Đường.
"Tổ phụ! Tổ phụ! Doanh Tụ bị Phi Ngư vệ bắt đi, người mau tìm ngườitới cứu nàng!" Trầm Ngộ Nhạc không để ý đến sự cản trở của lính gác cửa, bạo dạng xông vào Từ An Đường.
Trầm Hữu Hành buông ly rượu, không vui nói: “Ngộ Nhạc, những quy tắc lễ nghi của con đâu mất hết rồi? Đây là phòng của ta, còn có khách quý, con lỗ mãng xông tới, đã biết saihay chưa?
Trầm Ngộ Nhạc thở gấp, nói: “Tổ phụ, Người có thể phạt con, thế nhưng bây giờ đã có chuyện lớn, Doanh Tụ biểu tỷ bị Phi Ngư vệ bắt đi, chuyện này, không bình thường, tổ phụ nhất định phải....."
"Phi Ngư vệ?" Tạ Đông Ly ngồi bên cạnh Trầm Hữu Hành nhíu nhíu mày, “Phi Ngư vệ là thuộc hạ trực tiếp dưới quyền của hoàng thượng, giám thị bá quan, vị Doanh Tụ cô nương này là....?"
Hắn quả thật chưa có nghe qua Đông Nguyên quốc có nữ tử làm quan.
Trầm Hữu Hành vuốt râu, khó xử nói: “Lão phu đã về hưu, chuyện của triều đình không thể xen vào." Nói xong, ông nhìn về phía tân đại thừa tướng Tạ Đông Ly.
Tạ Đông Ly đứng lên, “Để ta đi xem thử.Theo như ta biết, Hoàng đế bệ hạ gần đây bệnh nặng, phải nằm trên giường dưỡng sức, không có gặp qua bất kì ai.Phi Ngư vệ này, là nhận được chỉ dụ từ đâu chứ? “
---Giờ Dậu---[ Sáu giờ chiều ]
"Kẽo Kẹt"
Tầng cao nhất của ngục giam Bạch Tháp, phòng giam đơn, cửa lớn đột nhiên bị đẩy ra ngay sau đó liền đóng lại.
Mấy nam nhân người to lớn thô kệch, toàn thân bốc mùi hôi tanh, cười dữ tợn xông vào.
"Ha ha, nơi này đúng là có một tiểu nữ nhi, mùi vị quả thật không tệ, hương thơm lan tỏa, đợi các huynh đệ lấy sức lực thật tốt liền chơi cho thỏa thích.Chúng ta ở đây cũng đã một năm trời, đương nhiên chưa có hưởng qua tư vị nữ nhân, ca ca ta ngay cả trong mộng cũng đều muốn!" Một nam nhân nhìn Tư Đồ Doanh Tụ đang ôm đầu gối ngồi ở góc tường cười ha ha.
Tư Đồ Doanh Tụ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ba nam nhân trước mặt, trong lòng trầm xuống.
Xong rồi, có lẽ nàng trốn không thoát....
Tư Đồ Doanh Tụ đỡ tường đứng lên, hạ giọng nói: “Các ngươi vào bằng cách nào? Nơi đây là ngục giam, các ngươi không sợ ta la lên một tiếng ngục tốt sẽ tới sao? “
"A--? Ha ha ha ha ha! “ Ba nam nhân kia ngạc nhiên, cười đến đau cả bụng.
"Các huynh đệ nghe không? Thật đúng là một đứa con nít!--chỗ này có ngục tốt đó! Nàng chẳng lẽ không biết, ba người chúng ta có thể đi vào thì...chính là “ngục tốt" sao?
Tư Đồ Doanh Tụ nhân lúc bọn họ cười đến ngặt nghẽo, dùng sức đem cái ghế nhỏ bên cạnh ném về phía trước, sau đó đi đến chỗ cầu thang gần nhất, nhanh chóng chạy lên trên.
Buổi chiều, vào thời điểm nàng vừa bị nhốt, tình cờ thấy được cái cầu thang này, biết được trên đó có một cánh cửa nhỏ, không biết dẫn đến đâu.
"A ? Nàng ấy chạy lên trên rồi?" Một nam nhân dừng cười, dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn bóng lưng của Tư Đồ Doanh Tụ đang chạy lên trên.
"Ha ha, đã chạy lên trên rồi? Rất tốt, ở trên phong cảnh càng đẹp, ba người chúng ta có thể nhìn rõ ràng hơn..... “
Tư Đồ Doanh Tụ chạy đến cầu thang cao nhất, dùng tay đẩy nhẹ một cái, cánh cửa nhỏ nghe lời mở ra.
Một tia nắng chiều chiếu vào.
Tư Đồ Doanh Tụ vừa trèo lên, nhìn thấy khung cảnh ở đây, trái tim nhất thời rớt thẳng xuống vực thẳm.
Thì ra, chỗ cao nhất của ngục giam Bạch Tháp là sân thượng.
Nàng đứng ở trên sân thượng, thậm chí có thể nhìn thấy ánh mặt trời vào buổi chiều ở phía đối diện, có cảm giác như chỗ nàng đang đứng ở chỗ cao ngang mặt trời vậy.
Ba nam nhân kia cười quái dị, đi theo nàng lên đến sân thượng.
"Ồ! nơi này quả thật rất tốt, rộng rãi, còn sáng sủa nữa, nhất định rất thoải mái...Nam tử cầm đầu đi qua phía Tư Đồ Doanh Tụ.
Tư Đồ Doanh Tụ cũng không nhịn được nữa, run rẩy nói: “Ngươi dám! Ngoại tổ phụ của ta là đại thừa tướng Trầm Hữu Hành! Vị hôn phu của ta là đại tướng quân Mộ Dung Trường Thanh! Các ngươi dám đụng đến ta, bọn họ nhất định sẽ bắt các ngươi chết không tử tế! “
"Chết không tử tế sao?"--cô nương, ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm rồi.Chúng ta ở đây, không ai là không bị phán cực hình." Nam tử cầm đầu sờ sờ lỗ tai, khinh thường chỉ vào nam tử đứng đằng sau phía bên trái: “Hắn, bị phán chém eo." Lại chỉ vào nam tử đứng đằng sau phía bên phải: “Hắn, bị phán ngũ mã phanh thây.Ta, bị phán lăng trì.--Ngươi thử nói coi, còn có cái chết nào thảm hơn chúng ta không? Hơn nữa còn có ngươi giúp chúng ta thỏa mãn yêu cầu, chỉ cần chúng ta chơi đùa với ngươi một chút thì có thể ung dung mà chết, sẽ không phải chịu khổ hình!"
Tư Đồ Doanh Tụ biết, bị phán trọng hình như vậy, những người này nhất định là vô cùng tàn bạo, phạm vào những tội ác rất nghiêm trọng.
Cư nhiên lại dùng tới những kẻ độc ác như vậy để đối phó nàng, người sau lưng này, nhất định là hận nàng tận xương, muốn dùng biện pháp thê thảm nhất để tra tấn nàng, chẳng những muốn nàng chết mà còn muốn nàng thân bại danh liệt, cho dù sau đó nàng có được giải oan, người nhà của nàng cũng không thể ngẩng đầu lên nổi...
Chỉ một thoáng, Tư Đồ Doanh Tụ đã quyết ý phải chết.
Có điều, nam nhân cầm đầu hình như đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu nàng, chậm rãi nói: “Muốn chết? Cho dù chết, chúng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.Xác chết của ngươi sẽ là thứ cho bọn ta tiêu khiển, sau đó chúng ta sẽ đem nó trần trụi treo ngược trên chỗ cao nhất của ngục giam Bạch Tháp, khiến cho tất cả mọi người trong kinh thành đều nhìn được, ha ha ha ha...."
Tư Đồ Doanh Tụ cười lạnh, “Muốn lấy xác chết của ta? Như vậy liền trông đợi vào bản lãnh của các ngươi thôi!" Nói xong, nàng dùng tay, vịn vào bức tường thấp bằng nửa người ở sau lưng, buông mình nhảy xuống.
Ngục giam Bạch Tháp cao đến trăm trượng, nơi cao nhất còn có thể xuyên qua mây trắng.
Tư Đồ Doanh Tụ mặc một bộ y phục màu đỏ như lửa, giống Hỏa Phượng Hoàng, từ chỗ cao nhất của Bạch Tháp nhảy xuống.
.....
"Doanh Tụ!"
"Doanh Tụ!"
"Đại tỷ!"
Tạ Đông Ly, Trầm Ngộ Nhạc, Mộ Dung Trường Thanh và Tư Đồ Ám Hương từ ba hướng chạy đến, vừa đúng lúc thấy được Tư Đồ Doanh Tụ một thân đỏ thẫm thả người nhảy xuống!
Bọn họ chạy thật nhanh đến, nhưng là đã chậm một bước.
Nàng rơi xuống ngay trước mặt bọn họ, máu đỏ tươi như hoa Mạn Đà La, giống hoa Bỉ Ngạn mạnh mẽ nở rộ.
Váy dài màu khói trắng chậm rãi phủ xuống, che đi máu trên khuôn mặt của nàng.
Tư Đồ Ám Hương như người điên nhào qua, quỳ trước mặt nàng mà gào khóc.
Trầm Ngộ Nhạc chạy chậm hơn một bước, lao đến lấy tay của Tư Đồ Ám Hương ra, cũng khóc thật lớn.
.....
Tư Đồ Doanh Tụ chỉ cảm thấy cả người nhẹ bẫng, sau đó rơi vào trong nước.Trên đỉnh đầu bỗng nhiên có hào quang lấp lánh, như có ánh đèn chiếu qua.
Nàng mở to mắt, thấy một thằng bé tuấn tú đang bế nàng, dùng ánh mắt lưu luyến không rời nhìn nàng, tung mạnh nàng lên trên!
Tư Đồ Doanh Tụ vô cùng khiếp sợ, ngơ ngác nhìn gương mặt quen thuộc kia, gương mặt mà nàng đã mơ hằng đêm trong suốt mười năm qua!
Đó là đệ đệ của nàng, đệ đệ ruột thịt của nàng, tiểu Lỗi, Tư Đồ Thần Lỗi!
Thế nhưng đệ đệ của nàng không phải mười năm trước ở Giang Nam đã dời nhà đến kinh thành, rơi xuống nước chết đuối sao?!--hơn nữa đã đem hi vọng của nàng chìm sâu xuống đáy sông...
Nó như thế nào lại xuất hiện?
Tư Đồ Doanh Tụ trong đầu hỗn loạn, không cần biết bây giờ là lúc nào, theo bản năng nắm chặt tay đệ đệ, không chịu buông ra, cùng lúc đó cũng ngừng thở, lòng bàn chân không ngừng đạp, cùng với đệ đệ nổi lên mặt nước.
Đệ Đệ, tỷ biết bơi, để tỷ cứu ngươi!
Tác giả :
Hàn Võ Ký