Khuynh Thế Họa Trần
Chương 9: Tình địch xuất hiện? (Hạ)
Khuyết Thu Nguyệt không quan tâm lắm đến tiếng kêu kia, dẫu sao cũng không phải nói nàng. Nàng cầm đũa và tiếp tục công việc trọng đại của mình là ăn, nàng thực sự rất là đói a.
Người kêu lên đó thấy nàng không thèm để ý đến mình thì tức giận lao đến trước mặt nàng, đập bàn một cái rầm rồi hét lên:
- Ta là đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi còn dám không trả lời!
May mắn là lúc này quán vắng khách chứ nếu không thì thật mất mặt, nàng khó chịu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một vị cô nương trông rất quen mắt nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu, thắc mắc hỏi:
- Xin hỏi vị cô nương đây là...?
Vị cô nương được nàng hỏi trợn mắt nhìn nàng, đầu như sắp bốc hỏa. Vừa gặp mới đây thôi mà nàng ta đã quên mình, thật là tức chết mà! Không sai, vị cô nương này không ai khác chính là nha hoàn của đệ nhất mỹ nhân Thủy Quốc Liễu Ngọc Khuê mà nàng vừa đụng độ - Mạt Nhi. Đôi mắt nha hoàn Mạt Nhi nhìn nàng như có lửa, chỉ tay vào nàng, vì quá giận dữ nên lắp bắp nói:
- Ngươi...ngươi...ngươi dám...
Nàng cau mày, trên đời nàng ghét nhất là bị chỉ thẳng vào mặt như vậy, có cảm giác như đang bị dạy bảo vậy. Thực khó chịu a! Nàng hất cánh tay ở trước mặt ra, nhếch môi khinh bỉ:
- Ngươi cái cái gì mà ngươi? Bộ ngươi bị mèo cắn mất lưỡi hay sao mà cứ lắp ba lắp bắp thế? Còn nữa, đừng bao giờ dùng cái tay bẩn thỉu đó chỉ vào mặt ta, ta ghét nhất điều đó.
Khuôn mặt Mạt Nhi lúc này đây đã đen hơn cả đ** nồi, nàng ta chỉ hận không thể ngay bây giờ cào xé Khuyết Thu Nguyệt ra làm trăm mảnh. Nàng ta giơ tay định tát nàng thì có một giọng nói trong trẻo vang lên ngăn lại:
- Mạt Nhi, không được vô lễ.
Mạt Nhi và nàng cùng một lúc quay sang hướng giọng nói. Là Liễu đại tiểu thư đây mà, mời đây mà đã thay một bộ xiêm y khác rồi, một bộ bạch y tao nhã khiến nàng ta thêm vẻ thanh dật xuất trần. Nàng ta nhẹ nhàng bước tới gần nàng, cúi người nói:
- Ta dạy nha hoàn không nghiêm, đã đắc tội với vị cô nương đây, mong cô nương lượng thứ. Chúng ta đã có duyên vậy xin mạn phép hỏi quý danh của cô nương đây là...?
Nàng vẫn chưa rồi tầm mắt khỏi vị tiểu thư này, nếu có người nhìn thấy nàng thế này nhất định sẽ bảo là nàng háo sắc. Thực chất thì nàng chỉ đơn giản là thích thưởng thức cái đẹp thôi.
Nàng đáp lại làm hai người bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên:
- Trước khi hỏi quý danh của người ta không phải là nên giới thiệu bản thân trước hay sao?
Vốn đã đen, khuôn mặt Mạt Nhi bây giờ lại còn đen hơn nữa, có khi còn đen hơn cả Bao Thanh Thiên rồi cũng nên. Liễu Ngọc Khuê vẻ mặt hơi khó xử nhưng lúc sau vẫn bình tĩnh trả lời:
- Ta tên Liễu Ngọc Khuê, là đại tiểu thư của Liễu phủ. Còn đây là Mạt Nhi, nha hoàn của ta, đã theo ta từ nhỏ đến giờ.
Oa, quả nhiên là tiểu thư khuê các có khác, nói nãy giờ không có nửa điểm là tức giận, được giáo dục rất kĩ a.
- Ta là Khuyết Thu Nguyệt, lần đầu đến Thủy Quốc. Hiện tại ta đang tạm ở lại Nam Cung gia.
Nàng hứng thú nhìn biểu hiện của Liễu Ngọc Khuê. Quả đúng như nàng dự đoán, nàng ta nghe xong thì đứng ngây người, trong đôi mắt xuất hiện một tầng gợn sóng.
Đang trong không khí trầm mặc thì một giọng nói đầy ôn nhu cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
- Khuyết cô nương thì ra nàng ở đây, ta tìm nàng từ sáng đến giờ.
Nàng nhìn sang Nam Cung Thiên đang tiến đến rồi nhìn sang Liễu Ngọc Khuê đang thất thần nhìn hắn, trong lòng nàng không khỏi thích thú. Sắp tới sẽ có kịch hay để xem rồi!
Nàng nhìn Nam Cung Thiên, thân thiết đáp:
- Để Nam Cung công tử phải bỏ công sức đi tìm thế này, tiểu nữ thật là có lỗi.
Nam Cung Thiên không nói gì chỉ cười, nhìn nàng chăm chú. Đột nhiên nhận ra sự có mặt của người bên cạnh, hắn quay sang thì thấy Liễu Ngọc Khuê đang nhìn hắn chằm chằm, ngạc nhiên hỏi:
- Khuê Nhi, muội cũng ở đây sao? Thật là trùng hợp! À, đây là Khuyết Thu Nguyệt cô nương, là ân nhân của Nam Cung gia, cô ấy đang tạm thời ở lại Nam Cung gia một thời gian.
Liễu Ngọc Khuê thấy Nam Cung Thiên cuối cùng cũng để ý đến mình thì mừng ra mặt, nhưng khi nghe hắn nói Khuyết Thu Nguyệt đang sống ở Nam Cung gia thì sắc mặt trầm xuống, hai tay tự động nắm chặt lại trong ống tay áo.
Thấy được sự khác lạ của Liễu Ngọc Khuê, Khuyết Thu Nguyệt cảm thán, lòng người thật khó đoán a. Nàng tốt bụng hỏi han:
- Liễu tiểu thư có phải thấy trong người không khỏe không? Nhìn sắc mặt của tiểu thư không tốt cho lắm.
Liễu Ngọc Khuê nhanh lấy lại bình tĩnh, trở lại dáng vẻ dịu dàng.
- Ta không sao! Chỉ là đầu hơi choáng một chút thôi.
Nàng tùy tiện kéo cánh tay áo của Nam Cung Thiên nói:
- Nam Cung thiếu gia, nếu Liễu tiểu thư thấy mệt thì hay là chúng ta cùng trở lại Nam Cung gia để Liễu tiểu thư nghỉ ngơi một lúc. Thiếu gia thấy ý kiến như vậy thế nào?
Nam Cung Thiên vẫn một nụ cười dịu dàng, ôn nhu đáp:
- Hảo, vậy theo ý của Khuyết cô nương! Như vậy có được không Khuê Nhi?
Tầm mắt của Liễu Ngọc Khuê vẫn chỉ hướng vào Nam Cung Thiên, nàng gật nhẹ đầu.
Cả bốn người cùng ra khỏi Thạch Trấn quán trở về Nam Cung gia. Trên đường trở về, Liễu Ngọc Khuê cùng Mạt nhi đi phía sau nhìn hai người phía trước đôi lúc cười cười nói nói rất thân thiết khiến người ta ghen tỵ.
Liễu Ngọc Khuê biết mình với Nam Cung Thiên là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nữ nhân luôn bao quanh hắn nhưng người gần gũi với hắn nhất chính là nàng, nàng từ lâu đã đem lòng yêu hắn. Vậy mà bây giờ nhìn hai người trước mắt nàng cảm thấy bồn chồn, lo lắng không lí do, có cảm giác như mình sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Liễu Ngọc Khuê đã vang lên.
Người kêu lên đó thấy nàng không thèm để ý đến mình thì tức giận lao đến trước mặt nàng, đập bàn một cái rầm rồi hét lên:
- Ta là đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi còn dám không trả lời!
May mắn là lúc này quán vắng khách chứ nếu không thì thật mất mặt, nàng khó chịu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một vị cô nương trông rất quen mắt nhưng không nhớ ra là đã gặp ở đâu, thắc mắc hỏi:
- Xin hỏi vị cô nương đây là...?
Vị cô nương được nàng hỏi trợn mắt nhìn nàng, đầu như sắp bốc hỏa. Vừa gặp mới đây thôi mà nàng ta đã quên mình, thật là tức chết mà! Không sai, vị cô nương này không ai khác chính là nha hoàn của đệ nhất mỹ nhân Thủy Quốc Liễu Ngọc Khuê mà nàng vừa đụng độ - Mạt Nhi. Đôi mắt nha hoàn Mạt Nhi nhìn nàng như có lửa, chỉ tay vào nàng, vì quá giận dữ nên lắp bắp nói:
- Ngươi...ngươi...ngươi dám...
Nàng cau mày, trên đời nàng ghét nhất là bị chỉ thẳng vào mặt như vậy, có cảm giác như đang bị dạy bảo vậy. Thực khó chịu a! Nàng hất cánh tay ở trước mặt ra, nhếch môi khinh bỉ:
- Ngươi cái cái gì mà ngươi? Bộ ngươi bị mèo cắn mất lưỡi hay sao mà cứ lắp ba lắp bắp thế? Còn nữa, đừng bao giờ dùng cái tay bẩn thỉu đó chỉ vào mặt ta, ta ghét nhất điều đó.
Khuôn mặt Mạt Nhi lúc này đây đã đen hơn cả đ** nồi, nàng ta chỉ hận không thể ngay bây giờ cào xé Khuyết Thu Nguyệt ra làm trăm mảnh. Nàng ta giơ tay định tát nàng thì có một giọng nói trong trẻo vang lên ngăn lại:
- Mạt Nhi, không được vô lễ.
Mạt Nhi và nàng cùng một lúc quay sang hướng giọng nói. Là Liễu đại tiểu thư đây mà, mời đây mà đã thay một bộ xiêm y khác rồi, một bộ bạch y tao nhã khiến nàng ta thêm vẻ thanh dật xuất trần. Nàng ta nhẹ nhàng bước tới gần nàng, cúi người nói:
- Ta dạy nha hoàn không nghiêm, đã đắc tội với vị cô nương đây, mong cô nương lượng thứ. Chúng ta đã có duyên vậy xin mạn phép hỏi quý danh của cô nương đây là...?
Nàng vẫn chưa rồi tầm mắt khỏi vị tiểu thư này, nếu có người nhìn thấy nàng thế này nhất định sẽ bảo là nàng háo sắc. Thực chất thì nàng chỉ đơn giản là thích thưởng thức cái đẹp thôi.
Nàng đáp lại làm hai người bên cạnh há hốc mồm ngạc nhiên:
- Trước khi hỏi quý danh của người ta không phải là nên giới thiệu bản thân trước hay sao?
Vốn đã đen, khuôn mặt Mạt Nhi bây giờ lại còn đen hơn nữa, có khi còn đen hơn cả Bao Thanh Thiên rồi cũng nên. Liễu Ngọc Khuê vẻ mặt hơi khó xử nhưng lúc sau vẫn bình tĩnh trả lời:
- Ta tên Liễu Ngọc Khuê, là đại tiểu thư của Liễu phủ. Còn đây là Mạt Nhi, nha hoàn của ta, đã theo ta từ nhỏ đến giờ.
Oa, quả nhiên là tiểu thư khuê các có khác, nói nãy giờ không có nửa điểm là tức giận, được giáo dục rất kĩ a.
- Ta là Khuyết Thu Nguyệt, lần đầu đến Thủy Quốc. Hiện tại ta đang tạm ở lại Nam Cung gia.
Nàng hứng thú nhìn biểu hiện của Liễu Ngọc Khuê. Quả đúng như nàng dự đoán, nàng ta nghe xong thì đứng ngây người, trong đôi mắt xuất hiện một tầng gợn sóng.
Đang trong không khí trầm mặc thì một giọng nói đầy ôn nhu cắt đứt suy nghĩ của mọi người.
- Khuyết cô nương thì ra nàng ở đây, ta tìm nàng từ sáng đến giờ.
Nàng nhìn sang Nam Cung Thiên đang tiến đến rồi nhìn sang Liễu Ngọc Khuê đang thất thần nhìn hắn, trong lòng nàng không khỏi thích thú. Sắp tới sẽ có kịch hay để xem rồi!
Nàng nhìn Nam Cung Thiên, thân thiết đáp:
- Để Nam Cung công tử phải bỏ công sức đi tìm thế này, tiểu nữ thật là có lỗi.
Nam Cung Thiên không nói gì chỉ cười, nhìn nàng chăm chú. Đột nhiên nhận ra sự có mặt của người bên cạnh, hắn quay sang thì thấy Liễu Ngọc Khuê đang nhìn hắn chằm chằm, ngạc nhiên hỏi:
- Khuê Nhi, muội cũng ở đây sao? Thật là trùng hợp! À, đây là Khuyết Thu Nguyệt cô nương, là ân nhân của Nam Cung gia, cô ấy đang tạm thời ở lại Nam Cung gia một thời gian.
Liễu Ngọc Khuê thấy Nam Cung Thiên cuối cùng cũng để ý đến mình thì mừng ra mặt, nhưng khi nghe hắn nói Khuyết Thu Nguyệt đang sống ở Nam Cung gia thì sắc mặt trầm xuống, hai tay tự động nắm chặt lại trong ống tay áo.
Thấy được sự khác lạ của Liễu Ngọc Khuê, Khuyết Thu Nguyệt cảm thán, lòng người thật khó đoán a. Nàng tốt bụng hỏi han:
- Liễu tiểu thư có phải thấy trong người không khỏe không? Nhìn sắc mặt của tiểu thư không tốt cho lắm.
Liễu Ngọc Khuê nhanh lấy lại bình tĩnh, trở lại dáng vẻ dịu dàng.
- Ta không sao! Chỉ là đầu hơi choáng một chút thôi.
Nàng tùy tiện kéo cánh tay áo của Nam Cung Thiên nói:
- Nam Cung thiếu gia, nếu Liễu tiểu thư thấy mệt thì hay là chúng ta cùng trở lại Nam Cung gia để Liễu tiểu thư nghỉ ngơi một lúc. Thiếu gia thấy ý kiến như vậy thế nào?
Nam Cung Thiên vẫn một nụ cười dịu dàng, ôn nhu đáp:
- Hảo, vậy theo ý của Khuyết cô nương! Như vậy có được không Khuê Nhi?
Tầm mắt của Liễu Ngọc Khuê vẫn chỉ hướng vào Nam Cung Thiên, nàng gật nhẹ đầu.
Cả bốn người cùng ra khỏi Thạch Trấn quán trở về Nam Cung gia. Trên đường trở về, Liễu Ngọc Khuê cùng Mạt nhi đi phía sau nhìn hai người phía trước đôi lúc cười cười nói nói rất thân thiết khiến người ta ghen tỵ.
Liễu Ngọc Khuê biết mình với Nam Cung Thiên là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nữ nhân luôn bao quanh hắn nhưng người gần gũi với hắn nhất chính là nàng, nàng từ lâu đã đem lòng yêu hắn. Vậy mà bây giờ nhìn hai người trước mắt nàng cảm thấy bồn chồn, lo lắng không lí do, có cảm giác như mình sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Hồi chuông cảnh báo trong lòng Liễu Ngọc Khuê đã vang lên.
Tác giả :
Hồng Diệp