Khuynh Thế Họa Trần
Chương 6: Đền ơn đáp nghĩa (Thượng)
Trong hoa viên, bên cạnh hồ nước một mỹ nhân đang ngẩn người ngắm hoa. Vẫn một bộ huyết y yêu diễm, mái tóc ba ngàn sợi được búi lên bằng một cây trâm ngọc, gương mặt khuynh quốc khuynh thành dùng mạn sa che lại hấp dẫn đến kì lạ, phong tình vạn chủng.
Khuyết Thu Nguyệt ở lại Nam Cung gia cũng được một thời gian rồi, những ngày đó ngoài ăn với ngủ thì cũng chỉ ra hoa viên thưởng hoa. Mỗi ngày trôi qua đối với nàng thực sự rất nhàm chán, may ra còn có Tiểu Vận ở bên cạnh bầu bạn, trò chuyện với nàng. Nam Cung Thiên cũng thường xuyên đến thăm nàng, dần dần số lần đến thăm chỉ tăng chứ không giảm, đôi khi còn tặng nàng y phục với trang sức.
Nam Cung Thiên chăm lo nàng như vậy làm nàng nhớ đến ca ca của nàng, ca ca dù lạnh lùng nhưng luôn luôn chăm sóc, bảo hộ nàng. Nghĩ đến Khuyết Hạo Nhiên, Khuyết Thu Nguyệt thầm thở dài trong lòng. Chắc đến lúc này ca ca đã tỉnh rồi, nhất định là đang nổi trận lôi đình đây, mong sao ca ca đừng đi kiếm nàng là được nếu không nàng sẽ bị nhốt trong Vu Hồn cốc cả đời mất.
Đang chìm đắm trong những suy nghĩ thì từ xa một giọng nói dịu dàng quen thuộc cất lên, các hạ nhân ở đây cũng không lấy gì làm lạ vì họ biết thiếu gia nhà họ đã phải lòng vị cô nương xinh đẹp kia rồi.
- Khuyết cô nương, hôm nay sức khỏe của cô thế nào?
Hôm nay Nam Cung Thiên lại đến thăm nàng, thật ra hắn đã ngắm nàng được một lúc rồi. Khi thấy bóng dáng thướt tha yêu kiều kia hắn không thể điều khiển trái tim mình đập chậm lại, nàng xinh đẹp, huyễn hoặc lại dịu dàng khiến cho hắn trầm mê. Đôi lúc hắn muốn đến bên cạnh ôm nàng vào lòng bảo vệ nàng thật tốt, nhưng hắn sợ...sợ nàng đẩy hắn ra, sợ nàng dùng đôi mắt phòng bị nhìn hắn, sợ nàng xa lánh hắn. Vì thế nên những ngày này hắn không làm gì quá giới hạn cả, chỉ đơn giản là hỏi thăm sóc khỏe của nàng, tặng nàng ít đồ và trò chuyện với nàng thôi.
Nhìn bóng dáng bạch y đang tiến lại gần, nàng đứng dậy, cười đáp:
- Đa tạ Nam Cung thiếu gia quan tâm, tiểu nữ đã hoàn toàn bình phục rồi. Mấy ngày nay được Nam Cung thiếu gia chiếu cố như vậy, tiểu nữ thực sự vô cung cảm kích.
Nàng dịu dàng như vậy, lương thiện như vậy, mỗi lời nàng nói ra đều khiến trái tim hắn cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Hắn nhìn nàng trìu mến, đôi mắt tràn đầy tình yêu da diết làm cho nàng không dám nhìn thẳng vào nó.
Đang trong khung cảnh lãng mạn thì bỗng có một tên hạ nhân chạy vào, gương mặt hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống báo:
- Thiếu gia có chuyện không hay rồi! Lão... Lão gia ra trúng độc rất nặng, hiện tại tính mạng đang rất nguy hiểm, người hãy mau đến xem.
Nam Cung Thiên sửng sốt, gương mặt sợ hãi, lo lắng hỏi lại:
- Ngươi nói sao? Tính mạng của phụ thân đang... Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Không để tên hạ nhân kịp trả lời, Nam Cung Thiên vội vã hướng thư phòng chạy đến. Khuyết Thu Nguyệt đứng bên cạnh nghe xong liền gọi Tiểu Vận:
- Tiểu Vận, muội mau đưa ta đến chỗ Nam Cung lão gia.
Tiểu Vận không hiểu tại sao nàng lại tự nhiên muốn gặp lão gia, thắc mắc hỏi:
- Nguyệt tỷ, tại sao tỷ lại muốn đến đó?
Thấy vẻ mặt tò mò của Tiểu Vận, nàng cười nhẹ nói:
- Ta muốn xem Nam Cung lão gia trúng độc gì, có thể ta sẽ trị được loại độc đó.
Tiểu Vận nghe xong, vui mừng reo lên:
- Thật sao? Vậy thì tốt quá! Thư phòng của lão gia cũng không xa lắm, để muội dẫn tỷ đi.
Rồi cả hai cùng hướng thư phòng đi tới.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Khi Nam Cung Thiên đến nơi thì thấy mẫu thân đang ngồi bên giường khóc nức nở, phụ thân nằm trên giường chân tay run lẩy bẩy, mặt tái mét, một lúc lại thổ huyết. Hắn chạy gần lại. Thấy hắn, Nam Cung phu nhân đứng lên chạy tới chỗ hắn vừa khóc vừa thúc dục:
- Thiên Nhi à...hức...phụ thân con...phụ thân con...hức...không biết tại sao lại trúng độc, ta...hức...ta đã mời rất nhiều thần y...hức...nhưng không ai biết đó là loại độc gì cả. Họ chỉ nói...hức... nếu không nhanh chóng giải độc thì...hức...thì hai canh giờ sau sẽ...hức...sẽ bị dày vò trong đau đớn đến chết hu...hu...hu. Con hãy mau nghĩ cách gì đi!
Nam Cung Thiên cảm thấy đầu óc như trống rỗng, không tin vào những điều mình vừa nghe, bàn tay nắm chặt lại kêu rắc rắc, đôi mắt đỏ ngầu, hắn thề nếu hắn tìm được kẻ chủ mưu thì hắn sẽ khiến kẻ đó sống không được mà chết cũng không xong. Nhìn lại mẫu thân của mình, hắn chỉ biết ôm người và nhẹ nhàng an ủi.
Đúng lúc đó Khuyết Thu Nguyệt bước vào, thấy những việc diễn ra trước mắt nàng cảm thấy đau lòng thay cho Nam Cung Thiên. Có lẽ đã đến lúc trả ơn rồi, nếu để lâu sẽ rất áy náy. Dù sao thì nàng cũng là con của Lam Nhược Uyển tiên tử, có loại độc nào làm khó được nàng sao.
Bước đến gần, nàng lên tiếng:
- Nam Cung phu nhân, Nam Cung thiếu gia, hay là để tiểu nữ xem thử xem sao.
Ngay từ lúc thấy Khuyết Thu Nguyệt đi theo hắn đã thấy bất ngờ rồi, bây giờ nàng lại nói muốn xem qua thì hắn lại càng ngạc nhiên.
- Khuyết cô nương, chẳng lẽ cô biết chữa bệnh sao?
Nàng lắc đầu phủ nhận:
- Không phải, chỉ là trước kia sống ở trong làng tiểu nữ đã tiếp xúc qua khá nhiều loại độc lạ nên cũng có thể gọi là biết chút ít. Dù không chắc chắn nhưng tiểu nữ cũng muốn thử xem thế nào.
Nam Cung phu nhân nghe vậy vội hướng nàng quỳ xuống, nắm lấy tay nàng, khẩn khoản cầu xin:
- Cô nương, nếu cô nương có thể cứu được lão gia, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cô cả đời.
Nàng giật mình lúng túng, nhanh chóng đỡ Nam Cung phu nhân dậy:
- Phu nhân không cần phải như vậy, Nam Cung thiếu gia đã có ơn với tiểu nữ vậy nên đây vốn là việc tiểu nữ nên làm. Tiểu nữ nhất định sẽ cố gắng cứu sống Nam Cung lão gia.
Nói xong, nàng quay sang Nam Cung Thiên đang lo lắng nhìn nàng mỉm cười trấn an rồi hướng phía giường bước tới.
Khi nàng đưa tay ra bắt mạch, nàng ngay lập tức hốt hoảng. Đây là...
Khuyết Thu Nguyệt ở lại Nam Cung gia cũng được một thời gian rồi, những ngày đó ngoài ăn với ngủ thì cũng chỉ ra hoa viên thưởng hoa. Mỗi ngày trôi qua đối với nàng thực sự rất nhàm chán, may ra còn có Tiểu Vận ở bên cạnh bầu bạn, trò chuyện với nàng. Nam Cung Thiên cũng thường xuyên đến thăm nàng, dần dần số lần đến thăm chỉ tăng chứ không giảm, đôi khi còn tặng nàng y phục với trang sức.
Nam Cung Thiên chăm lo nàng như vậy làm nàng nhớ đến ca ca của nàng, ca ca dù lạnh lùng nhưng luôn luôn chăm sóc, bảo hộ nàng. Nghĩ đến Khuyết Hạo Nhiên, Khuyết Thu Nguyệt thầm thở dài trong lòng. Chắc đến lúc này ca ca đã tỉnh rồi, nhất định là đang nổi trận lôi đình đây, mong sao ca ca đừng đi kiếm nàng là được nếu không nàng sẽ bị nhốt trong Vu Hồn cốc cả đời mất.
Đang chìm đắm trong những suy nghĩ thì từ xa một giọng nói dịu dàng quen thuộc cất lên, các hạ nhân ở đây cũng không lấy gì làm lạ vì họ biết thiếu gia nhà họ đã phải lòng vị cô nương xinh đẹp kia rồi.
- Khuyết cô nương, hôm nay sức khỏe của cô thế nào?
Hôm nay Nam Cung Thiên lại đến thăm nàng, thật ra hắn đã ngắm nàng được một lúc rồi. Khi thấy bóng dáng thướt tha yêu kiều kia hắn không thể điều khiển trái tim mình đập chậm lại, nàng xinh đẹp, huyễn hoặc lại dịu dàng khiến cho hắn trầm mê. Đôi lúc hắn muốn đến bên cạnh ôm nàng vào lòng bảo vệ nàng thật tốt, nhưng hắn sợ...sợ nàng đẩy hắn ra, sợ nàng dùng đôi mắt phòng bị nhìn hắn, sợ nàng xa lánh hắn. Vì thế nên những ngày này hắn không làm gì quá giới hạn cả, chỉ đơn giản là hỏi thăm sóc khỏe của nàng, tặng nàng ít đồ và trò chuyện với nàng thôi.
Nhìn bóng dáng bạch y đang tiến lại gần, nàng đứng dậy, cười đáp:
- Đa tạ Nam Cung thiếu gia quan tâm, tiểu nữ đã hoàn toàn bình phục rồi. Mấy ngày nay được Nam Cung thiếu gia chiếu cố như vậy, tiểu nữ thực sự vô cung cảm kích.
Nàng dịu dàng như vậy, lương thiện như vậy, mỗi lời nàng nói ra đều khiến trái tim hắn cảm thấy ngọt ngào vô cùng. Hắn nhìn nàng trìu mến, đôi mắt tràn đầy tình yêu da diết làm cho nàng không dám nhìn thẳng vào nó.
Đang trong khung cảnh lãng mạn thì bỗng có một tên hạ nhân chạy vào, gương mặt hốt hoảng, vội vàng quỳ xuống báo:
- Thiếu gia có chuyện không hay rồi! Lão... Lão gia ra trúng độc rất nặng, hiện tại tính mạng đang rất nguy hiểm, người hãy mau đến xem.
Nam Cung Thiên sửng sốt, gương mặt sợ hãi, lo lắng hỏi lại:
- Ngươi nói sao? Tính mạng của phụ thân đang... Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Không để tên hạ nhân kịp trả lời, Nam Cung Thiên vội vã hướng thư phòng chạy đến. Khuyết Thu Nguyệt đứng bên cạnh nghe xong liền gọi Tiểu Vận:
- Tiểu Vận, muội mau đưa ta đến chỗ Nam Cung lão gia.
Tiểu Vận không hiểu tại sao nàng lại tự nhiên muốn gặp lão gia, thắc mắc hỏi:
- Nguyệt tỷ, tại sao tỷ lại muốn đến đó?
Thấy vẻ mặt tò mò của Tiểu Vận, nàng cười nhẹ nói:
- Ta muốn xem Nam Cung lão gia trúng độc gì, có thể ta sẽ trị được loại độc đó.
Tiểu Vận nghe xong, vui mừng reo lên:
- Thật sao? Vậy thì tốt quá! Thư phòng của lão gia cũng không xa lắm, để muội dẫn tỷ đi.
Rồi cả hai cùng hướng thư phòng đi tới.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Khi Nam Cung Thiên đến nơi thì thấy mẫu thân đang ngồi bên giường khóc nức nở, phụ thân nằm trên giường chân tay run lẩy bẩy, mặt tái mét, một lúc lại thổ huyết. Hắn chạy gần lại. Thấy hắn, Nam Cung phu nhân đứng lên chạy tới chỗ hắn vừa khóc vừa thúc dục:
- Thiên Nhi à...hức...phụ thân con...phụ thân con...hức...không biết tại sao lại trúng độc, ta...hức...ta đã mời rất nhiều thần y...hức...nhưng không ai biết đó là loại độc gì cả. Họ chỉ nói...hức... nếu không nhanh chóng giải độc thì...hức...thì hai canh giờ sau sẽ...hức...sẽ bị dày vò trong đau đớn đến chết hu...hu...hu. Con hãy mau nghĩ cách gì đi!
Nam Cung Thiên cảm thấy đầu óc như trống rỗng, không tin vào những điều mình vừa nghe, bàn tay nắm chặt lại kêu rắc rắc, đôi mắt đỏ ngầu, hắn thề nếu hắn tìm được kẻ chủ mưu thì hắn sẽ khiến kẻ đó sống không được mà chết cũng không xong. Nhìn lại mẫu thân của mình, hắn chỉ biết ôm người và nhẹ nhàng an ủi.
Đúng lúc đó Khuyết Thu Nguyệt bước vào, thấy những việc diễn ra trước mắt nàng cảm thấy đau lòng thay cho Nam Cung Thiên. Có lẽ đã đến lúc trả ơn rồi, nếu để lâu sẽ rất áy náy. Dù sao thì nàng cũng là con của Lam Nhược Uyển tiên tử, có loại độc nào làm khó được nàng sao.
Bước đến gần, nàng lên tiếng:
- Nam Cung phu nhân, Nam Cung thiếu gia, hay là để tiểu nữ xem thử xem sao.
Ngay từ lúc thấy Khuyết Thu Nguyệt đi theo hắn đã thấy bất ngờ rồi, bây giờ nàng lại nói muốn xem qua thì hắn lại càng ngạc nhiên.
- Khuyết cô nương, chẳng lẽ cô biết chữa bệnh sao?
Nàng lắc đầu phủ nhận:
- Không phải, chỉ là trước kia sống ở trong làng tiểu nữ đã tiếp xúc qua khá nhiều loại độc lạ nên cũng có thể gọi là biết chút ít. Dù không chắc chắn nhưng tiểu nữ cũng muốn thử xem thế nào.
Nam Cung phu nhân nghe vậy vội hướng nàng quỳ xuống, nắm lấy tay nàng, khẩn khoản cầu xin:
- Cô nương, nếu cô nương có thể cứu được lão gia, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho cô cả đời.
Nàng giật mình lúng túng, nhanh chóng đỡ Nam Cung phu nhân dậy:
- Phu nhân không cần phải như vậy, Nam Cung thiếu gia đã có ơn với tiểu nữ vậy nên đây vốn là việc tiểu nữ nên làm. Tiểu nữ nhất định sẽ cố gắng cứu sống Nam Cung lão gia.
Nói xong, nàng quay sang Nam Cung Thiên đang lo lắng nhìn nàng mỉm cười trấn an rồi hướng phía giường bước tới.
Khi nàng đưa tay ra bắt mạch, nàng ngay lập tức hốt hoảng. Đây là...
Tác giả :
Hồng Diệp