Khuynh Thành Tuyết
Chương 41: Bạo phát
Sáng sớm trời vừa tờ mờ sáng, Thiên Hựu liền dụi dụi con mắt ngồi dậy, uốn éo thân thể sắp tan vỡ, chỉ cảm thấy cả người một trận đau mỏi
“Khụ…" Ho hai tiếng, cổ họng tựa hồ là càng khó chịu
Thiên Hựu đứng lên chậm rãi xoay người, quay đầu nhìn Bá Hồng Trần một chút, cái tên này ngủ say sưa, Thiên Hựu cười sờ sờ lông bờm nó, đứng dậy liền hướng về lều ăn đi đến
Mấy ngày không có bình thường ăn cơm, thật sự là đói chết, đây nếu để cho sư phụ biết, cái ʍôиɠ thì sớm nở hoa rồi, Thiên Hựu thầm nghĩ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nói mình chính là tên gia hỏa không ghi nhớ dai
Trong lều ăn, Thiên Hựu tùy ý đánh chút cơm nước, ngồi ở góc ăn hăng say, không ngại lỗ tai hơi động, nghe được đề tài để nàng cảm thấy hứng thú…
“Đừng ăn đừng ăn, tướng quân cùng Bạch Phượng ở thao trường trao đổi võ công đó, chúng ta nhanh lên một chút đi xem thử đi!"
“Tướng quân trao đổi võ công với Bạch Phượng?"
“Oa, trong doanh trại hai đại cao thủ trao đổi võ công, chẳng phải là rất có thứ đáng xem? Đi mau đi mau, trở về rồi ăn!"
Cả đám nói chuyện, liền như một làn khói chạy đi thao trường
Thiên Hựu nhìn bóng lưng mọi người rời đi, lòng ngứa ngáy khó nhịn, bưng lên chén cháo ọt ọt uống một hơi cạn sạch, lau miệng vội đuổi tới bước chân của mọi người
Thời điểm Thiên Hựu chạy tới, Mục Khuynh Tuyết cùng Bạch Phượng đang đánh không thể tách rời ra, nhưng mà Thiên Hựu cái nhìn này, liền nhìn ra Bạch Phượng này bị Mục Khuynh Tuyết áp chế gắt gao, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ
Hai người ngươi tới ta đi, đảo mắt chính là mười mấy hiệp đấu, Bạch Phượng tuy bị áp chế, nhưng cũng không loạn trận tuyến chút nào, Xích Tiêu nhuyễn kiếm trong tay được nàng vung giống như tường kín không thông gió, trường thương của Mục Khuynh Tuyết cả đâm mấy đòn, dồn dập bị cản lại
“Tốt!" Mục Khuynh Tuyết một tiếng ca ngợi, gật gật đầu
Quay người thu thế, một chiêu xuyên mây, đến thẳng bả vai Bạch Phượng
Bạch Phượng mắt thấy Mục Khuynh Tuyết thả đại chiêu, tất nhiên là không dám thất lễ, khẽ mỉm cười, thân hình vừa mới động, cũng không biết vì sao miễn cưỡng ngừng lại…
“Cẩn thận!" Mục Khuynh Tuyết hét lớn một tiếng, thân thể uốn một cái, mạnh mẽ thu chiêu
Bạch Phượng cũng sợ hết hồn, nghiêng người, bị Mục Khuynh Tuyết một cái kéo vào trong lòng
“Phốc…." Mục Khuynh Tuyết phun ra một ngụm máu, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Phượng mang theo một tia tức giận
“Tướng…. Tướng quân!" Bạch Phượng cả kinh, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết sợ thương tổn đến chính mình, tình nguyện tự tổn thương mình, vội từ trong lòng Mục Khuynh Tuyết thoát ly, quay người quỳ gối trước mặt cô
Mọi người xung quanh quan sát dồn dập mắt to trừng mắt nhỏ, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết một ngụm máu tươi phun ra, Thiên Hựu toàn bộ lòng đều nhíu với nhau
Đi về phía trước vài bước, muốn đi xem Mục Khuynh Tuyết, nhưng mà ánh mắt của nàng lại dừng lại trêи người Bạch Phượng được Mục Khuynh Tuyết ôm vào trong ngực
“Lúc tỷ thí vì sao không chuyên tâm?" Mục Khuynh Tuyết sắc mặt tái xanh, giơ tay lau lau vết máu của khoé miệng
“Tướng quân, xin lỗi, là lỗi của Bạch Phượng, để tướng quân bị thương, khẩn cầu tướng quân trách phạt!" Bạch Phượng cúi người xuống, trong giọng nói tràn đầy hổ thẹn
“Đứng lên đi, chẳng qua là một ngụm máu, có cái gì bị thương hay không bị thương" Mục Khuynh Tuyết không để ý lắm, nhìn Bạch Phượng tự trách như vậy, ngược lại là một tiếng cười khẽ, đưa tay đem nàng đỡ lên
“Ngược lại là ngươi, vì sao đột nhiên ngừng tay?" Nhìn Bạch Phượng một chút, Mục Khuynh Tuyết cau mày đặt câu hỏi
“Tướng quân, thuộc hạ vừa rồi hình như, thấy được thiếu tướng quân rồi….." Bạch Phượng liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết, cẩn thận từng li từng tí một bẩm báo
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, vội quay đầu bốn phía nhìn một chút
“Nó ở đâu?"
“Đó…" Bạch Phượng nhìn vị trí của Thiên Hựu, đưa tay chỉ
Mặc dù cách đến khá xa, cũng không rõ ràng, hơn nữa chỉ có thấy được một bóng lưng, nhưng từ thân hình đến xem, Mục Khuynh Tuyết vẫn là một cái nhìn nhận ra đó chính là Thiên Hựu
“Tướng…. Tướng quân…" Chỉ vào địa phương Thiên Hựu đi qua, đi nhanh hai bước, đi tới địa phương vừa rồi Thiên Hựu đứng
Mục Khuynh Tuyết chau mày, theo tới
Nhưng mà lúc này không theo đến vẫn tốt, theo tới thấy được đồ trêи đất, lòng của Mục Khuynh Tuyết run lên bần bật…
Vừa rồi Thiên Hựu tự nhiên cũng nhìn ra Mục Khuynh Tuyết thà rằng tự tổn thương mình, cũng không cam lòng tổn thương Bạch Phượng, tâm trạng lạnh xuống, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết đối với thương thế của chính mình cũng không để ý, trái lại càng thêm thân thiết dò hỏi Bạch Phượng, Thiên Hựu chỉ cảm thấy trong lòng có món đồ gì bị kéo ra, thời khắc quay người, cuống họng lại ngọt, càng là phun ra một ngụm máu trong lòng!
“Tướng quân, ta thấy thiếu tướng quân hình như là hướng về phương hướng lều ăn mà đi rồi"
“Đi" Mục Khuynh Tuyết một mặt vội vàng, cất bước liền đi
Trong lều ăn, Thiên Hựu ngồi ở góc, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm bàn trước mặt, trong đầu toàn là hình ảnh Mục Khuynh Tuyết vì bảo vệ Bạch Phượng mà tổn thương mình
“Ai ya, vừa rồi các ngươi nhìn thấy không? Tướng quân bị thương rồi, đều hộc máu rồi! Ta thấy rất đau lòng!"
“Thật không nghĩ tới, tướng quân sẽ vì Bạch Phượng mà thương tổn đến chính mình, tướng quân đối với Bạch Phượng thật là tốt, thật để người ước ao!"
“Đây có cái gì ao ước, trong doanh trại người nào không biết cảm tình của tướng quân đối với Bạch Phượng? Bạch Phượng mười ba tuổi liền đi theo bên cạnh tướng quân, vì tướng quân chém giết bán mạng, năm, sáu năm qua, hai người sớm chiều ở chung, tướng quân đối với Bạch Phượng, đó thì đối với con gái không khác biệt, tình cảm của hai người là rất sâu, không phải chúng ta ước ao được"
Con gái….
Ha…
Cô đối với Bạch Phượng như đối với con gái, vậy đối với con gái thì sao, cả binh lính bình thường cũng không bằng sao?
Trống rỗng 14 năm…. Thì thật không có biện pháp đi lấp đầy sao?
Hay là nói, mình căn bản là đang bổ khuyết mong muốn đơn phương…ở trong lòng cô, vốn là không khí không tòn tại…
Thiên Hựu nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy cái trán một trận đau đớn như nổ tung. Bên tai hãy còn quanh quẩn mọi người líu ra líu ríu bàn về Bạch Phượng cùng Mục Khuynh Tuyết
“Nhưng mà nói cho cùng cũng vẫn là Bạch Phượng cho tướng quân tăng thể diện, không giống chúng ta, luận võ công cũng không sánh bằng nàng, bàn về trí mưu, cũng kém xa nàng, aiz…"
“Ta cảm thấy tướng quân càng yêu thích tính tình kɧօáϊ ý ân cừu của Bạch Phượng!"
“Đúng đúng, ta cũng cảm thấy…"
“Ầm!" Một tiếng, tất cả mọi người bị tiếng vang bất thình lình sợ hết hồn, dồn dập quay đầu nhìn về phía ngồn gốc của âm thanh
Chỉ thấy Thiên Hựu một tay đỡ cái trán, một cái tay khác, bàn tay ửng đỏ, đang tự không bị khống chế run rẩy
Mà trước mặt nàng, thì là bàn ăn bị nàng một chưởng vỗ xuống, từ giữa gãy vỡ thành hai nửa
“Người này có bị bệnh không?" Ban đầu kinh ngạc qua đi, mọi người dồn dập bất mãn chỉ trích Thiên Hựu, đương nhiên cũng không thiếu người nhận ra Thiên Hựu
“Này? Nàng không phải… Con gái của tướng quân a!?"
“Cái gì? Ngươi không nhận lầm chứ? Tướng quân có con gái sao?"
" Không sai không sai, chính là nàng, trước đó vài ngày xông vào quân doanh tìm đến tướng quân, là tiểu công chúa kia chính mồm nói, nhưng mà, nàng lần đó hình như thua ở trêи tay Bạch Phượng…"
“Tướng quân có con gái hả? vậy nàng vì sao còn sủng ái Bạch Phượng như vậy/"
“Tâm tư của tướng quân không phải chúng ta có thể đoán được? Nhưng mà ta vẫn cảm thấy, tính tình của Bạch Phượng, càng giống như tướng quân một ít"
Bạch Phượng Bạch Phượng Bạch Phượng! Lại là Bạch Phượng đáng chết kia!
Thiên Hựu cắn răng, chỉ cảm thấy một miệng tức giận chặn ở trong lòng không chỗ phát tiết, hai tay hung hăng nắm quả đấm, trong tai nghe những đối thoại điếc không sợ súng của mấy người kia, Thiên Hựu một tiếng cười lạnh, trêи mặt lộ ra vẻ mặt chưa bao giờ có hung ác, mạnh mẽ nhấc chân, nửa tấm bàn gào thét liền hướng về những người kia ném tới!
Hết chương 41
“Khụ…" Ho hai tiếng, cổ họng tựa hồ là càng khó chịu
Thiên Hựu đứng lên chậm rãi xoay người, quay đầu nhìn Bá Hồng Trần một chút, cái tên này ngủ say sưa, Thiên Hựu cười sờ sờ lông bờm nó, đứng dậy liền hướng về lều ăn đi đến
Mấy ngày không có bình thường ăn cơm, thật sự là đói chết, đây nếu để cho sư phụ biết, cái ʍôиɠ thì sớm nở hoa rồi, Thiên Hựu thầm nghĩ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thầm nói mình chính là tên gia hỏa không ghi nhớ dai
Trong lều ăn, Thiên Hựu tùy ý đánh chút cơm nước, ngồi ở góc ăn hăng say, không ngại lỗ tai hơi động, nghe được đề tài để nàng cảm thấy hứng thú…
“Đừng ăn đừng ăn, tướng quân cùng Bạch Phượng ở thao trường trao đổi võ công đó, chúng ta nhanh lên một chút đi xem thử đi!"
“Tướng quân trao đổi võ công với Bạch Phượng?"
“Oa, trong doanh trại hai đại cao thủ trao đổi võ công, chẳng phải là rất có thứ đáng xem? Đi mau đi mau, trở về rồi ăn!"
Cả đám nói chuyện, liền như một làn khói chạy đi thao trường
Thiên Hựu nhìn bóng lưng mọi người rời đi, lòng ngứa ngáy khó nhịn, bưng lên chén cháo ọt ọt uống một hơi cạn sạch, lau miệng vội đuổi tới bước chân của mọi người
Thời điểm Thiên Hựu chạy tới, Mục Khuynh Tuyết cùng Bạch Phượng đang đánh không thể tách rời ra, nhưng mà Thiên Hựu cái nhìn này, liền nhìn ra Bạch Phượng này bị Mục Khuynh Tuyết áp chế gắt gao, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ
Hai người ngươi tới ta đi, đảo mắt chính là mười mấy hiệp đấu, Bạch Phượng tuy bị áp chế, nhưng cũng không loạn trận tuyến chút nào, Xích Tiêu nhuyễn kiếm trong tay được nàng vung giống như tường kín không thông gió, trường thương của Mục Khuynh Tuyết cả đâm mấy đòn, dồn dập bị cản lại
“Tốt!" Mục Khuynh Tuyết một tiếng ca ngợi, gật gật đầu
Quay người thu thế, một chiêu xuyên mây, đến thẳng bả vai Bạch Phượng
Bạch Phượng mắt thấy Mục Khuynh Tuyết thả đại chiêu, tất nhiên là không dám thất lễ, khẽ mỉm cười, thân hình vừa mới động, cũng không biết vì sao miễn cưỡng ngừng lại…
“Cẩn thận!" Mục Khuynh Tuyết hét lớn một tiếng, thân thể uốn một cái, mạnh mẽ thu chiêu
Bạch Phượng cũng sợ hết hồn, nghiêng người, bị Mục Khuynh Tuyết một cái kéo vào trong lòng
“Phốc…." Mục Khuynh Tuyết phun ra một ngụm máu, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Phượng mang theo một tia tức giận
“Tướng…. Tướng quân!" Bạch Phượng cả kinh, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết sợ thương tổn đến chính mình, tình nguyện tự tổn thương mình, vội từ trong lòng Mục Khuynh Tuyết thoát ly, quay người quỳ gối trước mặt cô
Mọi người xung quanh quan sát dồn dập mắt to trừng mắt nhỏ, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết một ngụm máu tươi phun ra, Thiên Hựu toàn bộ lòng đều nhíu với nhau
Đi về phía trước vài bước, muốn đi xem Mục Khuynh Tuyết, nhưng mà ánh mắt của nàng lại dừng lại trêи người Bạch Phượng được Mục Khuynh Tuyết ôm vào trong ngực
“Lúc tỷ thí vì sao không chuyên tâm?" Mục Khuynh Tuyết sắc mặt tái xanh, giơ tay lau lau vết máu của khoé miệng
“Tướng quân, xin lỗi, là lỗi của Bạch Phượng, để tướng quân bị thương, khẩn cầu tướng quân trách phạt!" Bạch Phượng cúi người xuống, trong giọng nói tràn đầy hổ thẹn
“Đứng lên đi, chẳng qua là một ngụm máu, có cái gì bị thương hay không bị thương" Mục Khuynh Tuyết không để ý lắm, nhìn Bạch Phượng tự trách như vậy, ngược lại là một tiếng cười khẽ, đưa tay đem nàng đỡ lên
“Ngược lại là ngươi, vì sao đột nhiên ngừng tay?" Nhìn Bạch Phượng một chút, Mục Khuynh Tuyết cau mày đặt câu hỏi
“Tướng quân, thuộc hạ vừa rồi hình như, thấy được thiếu tướng quân rồi….." Bạch Phượng liếc nhìn Mục Khuynh Tuyết, cẩn thận từng li từng tí một bẩm báo
Mục Khuynh Tuyết nghe vậy sững sờ, vội quay đầu bốn phía nhìn một chút
“Nó ở đâu?"
“Đó…" Bạch Phượng nhìn vị trí của Thiên Hựu, đưa tay chỉ
Mặc dù cách đến khá xa, cũng không rõ ràng, hơn nữa chỉ có thấy được một bóng lưng, nhưng từ thân hình đến xem, Mục Khuynh Tuyết vẫn là một cái nhìn nhận ra đó chính là Thiên Hựu
“Tướng…. Tướng quân…" Chỉ vào địa phương Thiên Hựu đi qua, đi nhanh hai bước, đi tới địa phương vừa rồi Thiên Hựu đứng
Mục Khuynh Tuyết chau mày, theo tới
Nhưng mà lúc này không theo đến vẫn tốt, theo tới thấy được đồ trêи đất, lòng của Mục Khuynh Tuyết run lên bần bật…
Vừa rồi Thiên Hựu tự nhiên cũng nhìn ra Mục Khuynh Tuyết thà rằng tự tổn thương mình, cũng không cam lòng tổn thương Bạch Phượng, tâm trạng lạnh xuống, mắt thấy Mục Khuynh Tuyết đối với thương thế của chính mình cũng không để ý, trái lại càng thêm thân thiết dò hỏi Bạch Phượng, Thiên Hựu chỉ cảm thấy trong lòng có món đồ gì bị kéo ra, thời khắc quay người, cuống họng lại ngọt, càng là phun ra một ngụm máu trong lòng!
“Tướng quân, ta thấy thiếu tướng quân hình như là hướng về phương hướng lều ăn mà đi rồi"
“Đi" Mục Khuynh Tuyết một mặt vội vàng, cất bước liền đi
Trong lều ăn, Thiên Hựu ngồi ở góc, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm bàn trước mặt, trong đầu toàn là hình ảnh Mục Khuynh Tuyết vì bảo vệ Bạch Phượng mà tổn thương mình
“Ai ya, vừa rồi các ngươi nhìn thấy không? Tướng quân bị thương rồi, đều hộc máu rồi! Ta thấy rất đau lòng!"
“Thật không nghĩ tới, tướng quân sẽ vì Bạch Phượng mà thương tổn đến chính mình, tướng quân đối với Bạch Phượng thật là tốt, thật để người ước ao!"
“Đây có cái gì ao ước, trong doanh trại người nào không biết cảm tình của tướng quân đối với Bạch Phượng? Bạch Phượng mười ba tuổi liền đi theo bên cạnh tướng quân, vì tướng quân chém giết bán mạng, năm, sáu năm qua, hai người sớm chiều ở chung, tướng quân đối với Bạch Phượng, đó thì đối với con gái không khác biệt, tình cảm của hai người là rất sâu, không phải chúng ta ước ao được"
Con gái….
Ha…
Cô đối với Bạch Phượng như đối với con gái, vậy đối với con gái thì sao, cả binh lính bình thường cũng không bằng sao?
Trống rỗng 14 năm…. Thì thật không có biện pháp đi lấp đầy sao?
Hay là nói, mình căn bản là đang bổ khuyết mong muốn đơn phương…ở trong lòng cô, vốn là không khí không tòn tại…
Thiên Hựu nghĩ như vậy, chỉ cảm thấy cái trán một trận đau đớn như nổ tung. Bên tai hãy còn quanh quẩn mọi người líu ra líu ríu bàn về Bạch Phượng cùng Mục Khuynh Tuyết
“Nhưng mà nói cho cùng cũng vẫn là Bạch Phượng cho tướng quân tăng thể diện, không giống chúng ta, luận võ công cũng không sánh bằng nàng, bàn về trí mưu, cũng kém xa nàng, aiz…"
“Ta cảm thấy tướng quân càng yêu thích tính tình kɧօáϊ ý ân cừu của Bạch Phượng!"
“Đúng đúng, ta cũng cảm thấy…"
“Ầm!" Một tiếng, tất cả mọi người bị tiếng vang bất thình lình sợ hết hồn, dồn dập quay đầu nhìn về phía ngồn gốc của âm thanh
Chỉ thấy Thiên Hựu một tay đỡ cái trán, một cái tay khác, bàn tay ửng đỏ, đang tự không bị khống chế run rẩy
Mà trước mặt nàng, thì là bàn ăn bị nàng một chưởng vỗ xuống, từ giữa gãy vỡ thành hai nửa
“Người này có bị bệnh không?" Ban đầu kinh ngạc qua đi, mọi người dồn dập bất mãn chỉ trích Thiên Hựu, đương nhiên cũng không thiếu người nhận ra Thiên Hựu
“Này? Nàng không phải… Con gái của tướng quân a!?"
“Cái gì? Ngươi không nhận lầm chứ? Tướng quân có con gái sao?"
" Không sai không sai, chính là nàng, trước đó vài ngày xông vào quân doanh tìm đến tướng quân, là tiểu công chúa kia chính mồm nói, nhưng mà, nàng lần đó hình như thua ở trêи tay Bạch Phượng…"
“Tướng quân có con gái hả? vậy nàng vì sao còn sủng ái Bạch Phượng như vậy/"
“Tâm tư của tướng quân không phải chúng ta có thể đoán được? Nhưng mà ta vẫn cảm thấy, tính tình của Bạch Phượng, càng giống như tướng quân một ít"
Bạch Phượng Bạch Phượng Bạch Phượng! Lại là Bạch Phượng đáng chết kia!
Thiên Hựu cắn răng, chỉ cảm thấy một miệng tức giận chặn ở trong lòng không chỗ phát tiết, hai tay hung hăng nắm quả đấm, trong tai nghe những đối thoại điếc không sợ súng của mấy người kia, Thiên Hựu một tiếng cười lạnh, trêи mặt lộ ra vẻ mặt chưa bao giờ có hung ác, mạnh mẽ nhấc chân, nửa tấm bàn gào thét liền hướng về những người kia ném tới!
Hết chương 41
Tác giả :
Yểu Dư Chiết