Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 79: Nắm Bắt Tâm Lý Người Khác
Kỳ Duệ và tổ trưởng tổ ba nói không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe được hết.
“Bọn Kỳ Duệ giúp ngươi đặt danh xưng là việc khá đúng với thực lực của ngươi." Cơ Linh Song cúi đầu mỉm cười với Ngu Thanh Thiển đang giúp nàng chữa trị.
Ngu Thanh Thiển nhìn thì là một nữ tử nho nhã xinh đẹp, nhưng trên thực tế thì chỉ có bọn họ mới biết nữ nhân này hung tàn đến như thế nào.
“Đúng vậy! Ta cũng khá thích." Ngu Thanh Thiển không ngẩng đầu, giọng điệu vui vẻ.
Cơ Linh Song liếc mắt nhìn nàng: “Ta biết sẽ như vậy mà."
“Lần này sau khi trở về, ngươi với Hạ Oanh, Tạ Thư sẽ tăng cường luyện tập để tăng độ linh hoạt của cơ thể." Ngu Thanh Thiển chữa trị cho vết thương của Cơ Linh Song xong thì ngẩng đầu lên nói.
Cơ Linh Song và Hạ Oanh tuy cũng đều đã được Ngu Thanh Thiển kêu dậy luyện tập như Kỳ Duệ và Cung Hạo, nhưng tập được mấy ngày thì chịu không nổi.
“Ngươi nói đúng, lần này nguy hiểm đến tính mệnh, ta mới phát hiện ra mình quá yếu." Cơ Linh Song gật đầu, cảm thán nói: “Trước đây ta thấy cách ngươi huấn luyện cho Cung Hạo và Kỳ Duệ hơi có chút biến thái. Nhưng vừa nãy thấy Kỳ Duệ và Cung Hạo bước đi nhẹ nhàng giữa đám ma thú, bị thương nhẹ nhất, ta mới cảm nhận rõ được đạo lý thầy nghiêm mới đào tạo ra được trò xuất sắc."
Ngu Thanh Thiển một khi bước vào mô thức luyện tập, lập tức sẽ thu lại sự lười biếng ung dung, hóa thân thành Đại Ma Vương nghiêm túc lạnh lùng. Lúc đó đến bọn họ cũng bị cái khí thế của nàng đe dọa, không dám cười đùa.
“Bây giờ biết cũng không muộn, đợi sau khi về thì cùng nhau luyện tập." Ngu Thanh Thiển yêu cầu cao với bản thân, đối với đệ đệ và bạn thân cũng yêu cầu rất cao.
Ba người Cơ Linh Song là bạn thân ở cùng ký túc xá, cộng thêm đều là kiều nữ trời sinh. Trước đây nàng không muốn ép buộc người ta đi luyện tập nghiêm khắc, nếu không sẽ dẫn đến phản cảm và gây tác dụng ngược, nếu không biết còn sẽ nghĩ rằng nàng đang ép bọn họ.
Nhưng mà nàng cũng dự liệu được ba người sẽ nhận ra được tầm quan trọng của việc luyện tập sau khi trải qua lần chiến đấu này. Nàng vẫn luôn hy vọng người mình quan tâm dần dần sẽ trở nên mạnh hơn.
“Ta thề, lần này trở về nhất định sẽ chăm chỉ cùng ngươi luyện tập, lần chiến đấu trước so với ngươi thực sự quá yếu." Hạ Oanh mặt đau khổ trầm tư.
Tạ Thư đã nhìn thấy thân pháp ma quỷ lợi hại của Ngu Thanh Thiển, cũng gật đầu: “Ta cũng tham gia huấn luyện sau khi trở về."
“Được, chỉ là tới lúc đó các ngươi không được oán giận kêu khổ, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu." Ngu Thanh Thiển nháy mắt cười.
“Cầu không thủ hạ lưu tình." Hạ Oanh cười thích thú.
Mấy người đang nói chuyện phiếm, bỗng phát hiện ra một người bước tới trước mặt.
Nhóm trưởng của nhóm ba thấy Ngu Thanh Thiển chữa trị xong cho Cơ Linh Song và Hạ Oanh, thì bước tới nghiêm túc thỉnh cầu: “Ngu Thanh Thiển, làm phiền nàng có thể giúp chữa trị cho mấy người bị thương khá nặng trong hai nhóm bọn ta không?"
Lúc nãy ở chỗ một người cùng lớp ở nhóm bảy, nghe được sự tích của Ngu Thanh Thiển trong thời gian này, hắn nhìn những người bạn lúc nào cũng có thể chết đi thì không kiềm được hy vọng.
Lần này hai nhóm có mấy người có thương tích khá nặng, nằm trên đất hơi thở yếu ớt, sống chết không rõ.
Trị Liệu Sư của hai nhóm bọn họ đều thử chữa qua, nhưng lực bất tòng tâm, trong lòng mọi người cũng không kềm được nảy sinh một cảm giác thương xót.
Bây giờ nghe thấy đội trưởng nhóm ba đi cầu xin Ngu Thanh Thiển giúp đỡ, thì trong lòng nảy sinh một hy vọng kỳ lạ.
Dị năng tinh thần của Ngu Thanh Thiển tuy chưa có được kích hoạt, nhưng là người của hai thế giới, năng lực tinh thần của nàng cao hơn nhiều so với người đạt loại xuất sắc trong cuộc thi tuyển.
Nàng vừa bắt đầu đã dò xét vết thương của mấy người kia, tuy rất nặng nhưng chỉ cần nàng ra tay thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên không lập tức đi giúp đỡ.
Nếu không những Trị Liệu Sư khác của hai nhóm có thể cảm thấy nàng lo việc bao đồng.
Hơn nữa nàng giỏi việc đo lòng người nhất. Trước đó nếu như chủ động đi chữa trị, chữa trị xong thì đối phương thấy là việc cần làm. Còn nếu được thỉnh cầu qua chữa trị, chữa trị xong cho người ta, thì trong lòng người của hai đội sẽ cảm kích, vì họ biết bọn họ không phải là một nhóm, nàng không có nghĩa vụ phải làm thế.
Trước kia nàng không để ý đến những tin đồn do đám Tần Phượng Nghi âm thầm tuyên truyền, thậm chí vẫn khá là vui vẻ. Nhưng bây giờ nàng không muốn khiêm tốn nữa, vậy thì lập ra một hình tượng tốt cũng là việc vô cùng cần thiết.
“Bọn Kỳ Duệ giúp ngươi đặt danh xưng là việc khá đúng với thực lực của ngươi." Cơ Linh Song cúi đầu mỉm cười với Ngu Thanh Thiển đang giúp nàng chữa trị.
Ngu Thanh Thiển nhìn thì là một nữ tử nho nhã xinh đẹp, nhưng trên thực tế thì chỉ có bọn họ mới biết nữ nhân này hung tàn đến như thế nào.
“Đúng vậy! Ta cũng khá thích." Ngu Thanh Thiển không ngẩng đầu, giọng điệu vui vẻ.
Cơ Linh Song liếc mắt nhìn nàng: “Ta biết sẽ như vậy mà."
“Lần này sau khi trở về, ngươi với Hạ Oanh, Tạ Thư sẽ tăng cường luyện tập để tăng độ linh hoạt của cơ thể." Ngu Thanh Thiển chữa trị cho vết thương của Cơ Linh Song xong thì ngẩng đầu lên nói.
Cơ Linh Song và Hạ Oanh tuy cũng đều đã được Ngu Thanh Thiển kêu dậy luyện tập như Kỳ Duệ và Cung Hạo, nhưng tập được mấy ngày thì chịu không nổi.
“Ngươi nói đúng, lần này nguy hiểm đến tính mệnh, ta mới phát hiện ra mình quá yếu." Cơ Linh Song gật đầu, cảm thán nói: “Trước đây ta thấy cách ngươi huấn luyện cho Cung Hạo và Kỳ Duệ hơi có chút biến thái. Nhưng vừa nãy thấy Kỳ Duệ và Cung Hạo bước đi nhẹ nhàng giữa đám ma thú, bị thương nhẹ nhất, ta mới cảm nhận rõ được đạo lý thầy nghiêm mới đào tạo ra được trò xuất sắc."
Ngu Thanh Thiển một khi bước vào mô thức luyện tập, lập tức sẽ thu lại sự lười biếng ung dung, hóa thân thành Đại Ma Vương nghiêm túc lạnh lùng. Lúc đó đến bọn họ cũng bị cái khí thế của nàng đe dọa, không dám cười đùa.
“Bây giờ biết cũng không muộn, đợi sau khi về thì cùng nhau luyện tập." Ngu Thanh Thiển yêu cầu cao với bản thân, đối với đệ đệ và bạn thân cũng yêu cầu rất cao.
Ba người Cơ Linh Song là bạn thân ở cùng ký túc xá, cộng thêm đều là kiều nữ trời sinh. Trước đây nàng không muốn ép buộc người ta đi luyện tập nghiêm khắc, nếu không sẽ dẫn đến phản cảm và gây tác dụng ngược, nếu không biết còn sẽ nghĩ rằng nàng đang ép bọn họ.
Nhưng mà nàng cũng dự liệu được ba người sẽ nhận ra được tầm quan trọng của việc luyện tập sau khi trải qua lần chiến đấu này. Nàng vẫn luôn hy vọng người mình quan tâm dần dần sẽ trở nên mạnh hơn.
“Ta thề, lần này trở về nhất định sẽ chăm chỉ cùng ngươi luyện tập, lần chiến đấu trước so với ngươi thực sự quá yếu." Hạ Oanh mặt đau khổ trầm tư.
Tạ Thư đã nhìn thấy thân pháp ma quỷ lợi hại của Ngu Thanh Thiển, cũng gật đầu: “Ta cũng tham gia huấn luyện sau khi trở về."
“Được, chỉ là tới lúc đó các ngươi không được oán giận kêu khổ, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu." Ngu Thanh Thiển nháy mắt cười.
“Cầu không thủ hạ lưu tình." Hạ Oanh cười thích thú.
Mấy người đang nói chuyện phiếm, bỗng phát hiện ra một người bước tới trước mặt.
Nhóm trưởng của nhóm ba thấy Ngu Thanh Thiển chữa trị xong cho Cơ Linh Song và Hạ Oanh, thì bước tới nghiêm túc thỉnh cầu: “Ngu Thanh Thiển, làm phiền nàng có thể giúp chữa trị cho mấy người bị thương khá nặng trong hai nhóm bọn ta không?"
Lúc nãy ở chỗ một người cùng lớp ở nhóm bảy, nghe được sự tích của Ngu Thanh Thiển trong thời gian này, hắn nhìn những người bạn lúc nào cũng có thể chết đi thì không kiềm được hy vọng.
Lần này hai nhóm có mấy người có thương tích khá nặng, nằm trên đất hơi thở yếu ớt, sống chết không rõ.
Trị Liệu Sư của hai nhóm bọn họ đều thử chữa qua, nhưng lực bất tòng tâm, trong lòng mọi người cũng không kềm được nảy sinh một cảm giác thương xót.
Bây giờ nghe thấy đội trưởng nhóm ba đi cầu xin Ngu Thanh Thiển giúp đỡ, thì trong lòng nảy sinh một hy vọng kỳ lạ.
Dị năng tinh thần của Ngu Thanh Thiển tuy chưa có được kích hoạt, nhưng là người của hai thế giới, năng lực tinh thần của nàng cao hơn nhiều so với người đạt loại xuất sắc trong cuộc thi tuyển.
Nàng vừa bắt đầu đã dò xét vết thương của mấy người kia, tuy rất nặng nhưng chỉ cần nàng ra tay thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, cho nên không lập tức đi giúp đỡ.
Nếu không những Trị Liệu Sư khác của hai nhóm có thể cảm thấy nàng lo việc bao đồng.
Hơn nữa nàng giỏi việc đo lòng người nhất. Trước đó nếu như chủ động đi chữa trị, chữa trị xong thì đối phương thấy là việc cần làm. Còn nếu được thỉnh cầu qua chữa trị, chữa trị xong cho người ta, thì trong lòng người của hai đội sẽ cảm kích, vì họ biết bọn họ không phải là một nhóm, nàng không có nghĩa vụ phải làm thế.
Trước kia nàng không để ý đến những tin đồn do đám Tần Phượng Nghi âm thầm tuyên truyền, thậm chí vẫn khá là vui vẻ. Nhưng bây giờ nàng không muốn khiêm tốn nữa, vậy thì lập ra một hình tượng tốt cũng là việc vô cùng cần thiết.
Tác giả :
Lam Bạch Cách Tử