Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 352: Câu vài con cá trước đã
Ngày mười lăm mỗi tháng là lúc Mộc hệ dị năng của Ngu Thanh Thiển dồi dào sinh động nhất, bởi vậy nàng hẹn Phong Thần ngày mười lăm gặp mặt trừ độc.
"Gần đây nàng tiếp nhiệm vụ tích góp thánh điểm trước hết đổi lấy quyển công pháp ký khế ước yêu thực đã, vị lão tổ kia gần đây vừa vặn xuất quan, nếu không một khi hắn lại bế quan lần nữa, thì không biết đến năm nào hắn mới có thể đi ra ngoài." Phong Thần nhắc nhở.
Kể từ khi biết Ngu Thanh Thiển có thể ký khế ước yêu thực, sau khi hắn trở lại luôn luôn lặng lẽ điều tra hành tung của vị lão tổ kia, cùng với tin tức về phương diện ký khế ước yêu thực.
Ngu Thanh Thiển gật gù: "Ta cũng nghĩ như vậy, đầu tiên ta cần phải làm là làm cho mọi người biết năng lực ký khế ước yêu thực của ta, để những người khác không hoài nghi được."
Phong Thần lấy ra một quyển sách từ trong không gian trữ vật: "Đây là ta thu thập được tin tức những người đã từng ký khế ước yêu thực trên đại lục, nàng có thể xem một chút."
Ngu Thanh Thiển tiếp nhận sách cất đi, dựa vào tay Phong Thần rướn người hôn một cái lên gương mặt tuấn tú của hắn: "Bệnh mỹ nhân, chàng cố ý để ta càng ngày càng không thể rời bỏ chàng phải không."
Bất kể là việc lớn hay là việc nhỏ, người đàn ông này đều sẽ tỉ mỉ đi cân nhắc dự định vì mình, cùng với sử dụng hành động thực tế từng chút một thẩm thấu sự quan tâm đó vào lúc chính mình hoàn toàn không kịp đề phòng.
Trong con ngươi lành lạnh của Phong Thần tất cả đều là ý cười mang ý nghĩa sâu xa, cũng không phủ nhận: "Ừ."
Đã có rồi, làm sao có thể cho phép mất đi, như vậy hắn sẽ dùng sợi tơ từng chút một trói buộc nàng lại, làm cho nàng cũng không còn cách nào rời đi chính mình.
Thật ra nói cho cùng Phong Thần với Ngu Thanh Thiển đều thuộc về một loại người, một là được đến hai là hủy diệt, chỉ là bọn họ cũng đã không nỡ hủy diệt, vậy thì cứ dây dưa như vậy một đời đi, ai cũng đừng nghĩ đến chạy trốn khỏi tấm võng lớn mà bọn họ cùng nhau buộc lại kia.
Hai người ở bên hồ sen ngồi đến nửa đêm, mới đứng dậy tách ra.
Sau khi trở lại nơi ở, Ngu Thanh Thiển mở tờ nhiệm vụ tình báo mua ở khu buôn bán ra nghiên cứu.
Tất cả giao dịch ở khu buôn bán của Thánh viện cũng thống nhất sử dụng linh ngọc hoặc là thánh điểm để chi trả trao đổi, kim tệ căn bản không có bất kỳ tác dụng nào, liền ngay cả tửu lâu bên trong khu buôn bán, ăn cơm đều cần linh ngọc.
Điều này làm cho Ngu Thanh Thiển rất là cao hứng, chuyện này ý nghĩa là tương lai nàng có thể quang minh chính đại tích góp linh ngọc nuôi dưỡng tiểu tháp.
Ở bên hồ sen lúc Phong Thần đến, Ngu Thanh Thiển liền che tiểu tháp lại, cũng không phải sợ sư phụ thối nghe thấy bọn họ nói chuyện, mà là không muốn để cho hắn dò xét đến các nàng đang thân thiết.
Hiện tại vừa mở ra tiểu tháp, Cổ Diễm dùng tâm lực quét một vòng hướng dẫn nhiệm vụ tình báo kia: "Những nhiệm vụ này rất đơn giản!"
Ngu Thanh Thiển không còn gì để nói: "Đó chỉ là đơn giản với sư phụ ngươi mà thôi, Thánh viện ban bố nhiệm vụ, cấp bậc thấp nhất cũng phải Linh Soái tu vi mới có thể đi làm, thánh điểm được thưởng còn đặc biệt ít."
"Ngươi mặc dù là Linh Soái tu vi, nhưng đã sớm đạt đến thực lực Linh Vương, những nhiệm vụ thưởng ít kia ngươi có thể trực tiếp bỏ qua." Cổ Diễm vẫn là vô cùng tin tưởng đồ đệ bảo bối của mình.
Ngu Thanh Thiển sờ sờ cằm nói: "Trước tiên tiếp mấy cái nhiệm vụ đơn giản để thích ứng một chút đã, vừa bắt đầu vẫn là khiêm tốn một chút đi."
Ở Hoàng gia Học viện Ngu Thanh Thiển cũng cùng đồng đội nhận không ít nhiệm vụ, có điều nhiệm vụ mạnh nhất cũng không bằng nhiệm vụ độ khó thấp nhất của Thánh viện.
Cổ Diễm bĩu môi: "Khiêm tốn để làm gì? Nếu ngươi có thể khiêm tốn mới là gặp quỷ rồi."
"Chung quy phải câu vài con cá lên trước đã." Ngu Thanh Thiển mang theo ẩn ý cong môi nở nụ cười.
Cổ Diễm có chút không rõ khiêm tốn cùng câu cá có quan hệ gì?
"Câu cá gì?" Hắn rất tò mò mục đích của Ngu Thanh Thiển là gì.
Ngu Thanh Thiển liếc nhìn tờ hướng dẫn nhiệm vụ: "Đến lúc đó sư phụ ngươi sẽ biết, hiện tại nói cho ngươi biết, sẽ rất vô vị."
Cổ Diễm lườm một cái: "Nha đầu chết tiệt, cứ úp úp mở mở làm người ta tò mò." Có điều ánh sáng xẹt qua trong tròng mắt lại tiết lộ sự hứng thú của hắn.
"Gần đây nàng tiếp nhiệm vụ tích góp thánh điểm trước hết đổi lấy quyển công pháp ký khế ước yêu thực đã, vị lão tổ kia gần đây vừa vặn xuất quan, nếu không một khi hắn lại bế quan lần nữa, thì không biết đến năm nào hắn mới có thể đi ra ngoài." Phong Thần nhắc nhở.
Kể từ khi biết Ngu Thanh Thiển có thể ký khế ước yêu thực, sau khi hắn trở lại luôn luôn lặng lẽ điều tra hành tung của vị lão tổ kia, cùng với tin tức về phương diện ký khế ước yêu thực.
Ngu Thanh Thiển gật gù: "Ta cũng nghĩ như vậy, đầu tiên ta cần phải làm là làm cho mọi người biết năng lực ký khế ước yêu thực của ta, để những người khác không hoài nghi được."
Phong Thần lấy ra một quyển sách từ trong không gian trữ vật: "Đây là ta thu thập được tin tức những người đã từng ký khế ước yêu thực trên đại lục, nàng có thể xem một chút."
Ngu Thanh Thiển tiếp nhận sách cất đi, dựa vào tay Phong Thần rướn người hôn một cái lên gương mặt tuấn tú của hắn: "Bệnh mỹ nhân, chàng cố ý để ta càng ngày càng không thể rời bỏ chàng phải không."
Bất kể là việc lớn hay là việc nhỏ, người đàn ông này đều sẽ tỉ mỉ đi cân nhắc dự định vì mình, cùng với sử dụng hành động thực tế từng chút một thẩm thấu sự quan tâm đó vào lúc chính mình hoàn toàn không kịp đề phòng.
Trong con ngươi lành lạnh của Phong Thần tất cả đều là ý cười mang ý nghĩa sâu xa, cũng không phủ nhận: "Ừ."
Đã có rồi, làm sao có thể cho phép mất đi, như vậy hắn sẽ dùng sợi tơ từng chút một trói buộc nàng lại, làm cho nàng cũng không còn cách nào rời đi chính mình.
Thật ra nói cho cùng Phong Thần với Ngu Thanh Thiển đều thuộc về một loại người, một là được đến hai là hủy diệt, chỉ là bọn họ cũng đã không nỡ hủy diệt, vậy thì cứ dây dưa như vậy một đời đi, ai cũng đừng nghĩ đến chạy trốn khỏi tấm võng lớn mà bọn họ cùng nhau buộc lại kia.
Hai người ở bên hồ sen ngồi đến nửa đêm, mới đứng dậy tách ra.
Sau khi trở lại nơi ở, Ngu Thanh Thiển mở tờ nhiệm vụ tình báo mua ở khu buôn bán ra nghiên cứu.
Tất cả giao dịch ở khu buôn bán của Thánh viện cũng thống nhất sử dụng linh ngọc hoặc là thánh điểm để chi trả trao đổi, kim tệ căn bản không có bất kỳ tác dụng nào, liền ngay cả tửu lâu bên trong khu buôn bán, ăn cơm đều cần linh ngọc.
Điều này làm cho Ngu Thanh Thiển rất là cao hứng, chuyện này ý nghĩa là tương lai nàng có thể quang minh chính đại tích góp linh ngọc nuôi dưỡng tiểu tháp.
Ở bên hồ sen lúc Phong Thần đến, Ngu Thanh Thiển liền che tiểu tháp lại, cũng không phải sợ sư phụ thối nghe thấy bọn họ nói chuyện, mà là không muốn để cho hắn dò xét đến các nàng đang thân thiết.
Hiện tại vừa mở ra tiểu tháp, Cổ Diễm dùng tâm lực quét một vòng hướng dẫn nhiệm vụ tình báo kia: "Những nhiệm vụ này rất đơn giản!"
Ngu Thanh Thiển không còn gì để nói: "Đó chỉ là đơn giản với sư phụ ngươi mà thôi, Thánh viện ban bố nhiệm vụ, cấp bậc thấp nhất cũng phải Linh Soái tu vi mới có thể đi làm, thánh điểm được thưởng còn đặc biệt ít."
"Ngươi mặc dù là Linh Soái tu vi, nhưng đã sớm đạt đến thực lực Linh Vương, những nhiệm vụ thưởng ít kia ngươi có thể trực tiếp bỏ qua." Cổ Diễm vẫn là vô cùng tin tưởng đồ đệ bảo bối của mình.
Ngu Thanh Thiển sờ sờ cằm nói: "Trước tiên tiếp mấy cái nhiệm vụ đơn giản để thích ứng một chút đã, vừa bắt đầu vẫn là khiêm tốn một chút đi."
Ở Hoàng gia Học viện Ngu Thanh Thiển cũng cùng đồng đội nhận không ít nhiệm vụ, có điều nhiệm vụ mạnh nhất cũng không bằng nhiệm vụ độ khó thấp nhất của Thánh viện.
Cổ Diễm bĩu môi: "Khiêm tốn để làm gì? Nếu ngươi có thể khiêm tốn mới là gặp quỷ rồi."
"Chung quy phải câu vài con cá lên trước đã." Ngu Thanh Thiển mang theo ẩn ý cong môi nở nụ cười.
Cổ Diễm có chút không rõ khiêm tốn cùng câu cá có quan hệ gì?
"Câu cá gì?" Hắn rất tò mò mục đích của Ngu Thanh Thiển là gì.
Ngu Thanh Thiển liếc nhìn tờ hướng dẫn nhiệm vụ: "Đến lúc đó sư phụ ngươi sẽ biết, hiện tại nói cho ngươi biết, sẽ rất vô vị."
Cổ Diễm lườm một cái: "Nha đầu chết tiệt, cứ úp úp mở mở làm người ta tò mò." Có điều ánh sáng xẹt qua trong tròng mắt lại tiết lộ sự hứng thú của hắn.
Tác giả :
Lam Bạch Cách Tử