Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 268: Thử thách
Ngu Thanh Thiển cũng không vội, từ từ uống trà với đối phương.
Mỹ nam hồng y uống liên tục mấy chén, một lát sau rất tự nhiên mở miệng: "Nhìn tiểu nha đầu ngươi cũng coi như biết điều, ta sẽ thử thách ngươi một phen."
Ngu Thanh Thiển suy nghĩ lời này thế nào lại cảm thấy có chút khó hiểu nhỉ, lẽ nào lúc trước ở bên ngoài cái chắp vá thực văn đồ kia không tính là thử thách?
"Tiền bối, ta có thể mạo muội hỏi một câu, ngươi muốn thử thách ta cái gì? Lại vì cái gì vậy?"
Mỹ nam hồng y thở dài: "Ta bị nhốt ở chỗ này ngàn năm thực sự quá nhàm chán, lúc trước lại chưa thu đệ tử truyền nhân, liền bố trí cửa ải thứ nhất thử thách, chính là cái thực văn đồ trước khi ngươi đi vào gặp phải đó."
Hắn dừng một chút tiếp tục nói: "Trăm năm qua cũng có người phá giải truyền vào, đáng tiếc dung mạo đều không thuận mắt ta, cũng không phải rất thông minh, chỉ có ngươi miễn cưỡng hợp lệ, ta mới chuẩn bị cố hết sức thử thách một phen."
Ngu Thanh Thiển ở trong lòng trợn mắt, nam nhân này vừa nghe chính là cái loại rất tự yêu mình kia, lúc trước người bị truyền vào chắc là tướng mạo không phù hợp thẩm mỹ quan của hắn đi.
Còn cố hết sức thử thách một phen, nàng tuyệt đối tin tưởng tiếp theo hắn còn có mục đích chờ đấy.
"Tiền bối, ý của ngươi là nếu như ta thông qua thử thách, ngươi sẽ thu ta làm đệ tử?" Ngu Thanh Thiển không chút nào mơ hồ hỏi.
Nam tử hồng y cho Ngu Thanh Thiển một ánh mắt ngươi vận may rất tốt, rất kiêu căng nói: "Đây là đương nhiên, đã từng có vô số người quỳ khóc lóc cầu xin ta thu làm đệ tử, ta đều không thích."
"... "
Ngu Thanh Thiển không còn gì để nói, quả nhiên là cái nam nhân tự yêu mình kiêu ngạo.
"Nhưng ta cũng chưa hiểu biết gì về tiền bối, cũng tạm thời không có ý định bái sư." Ngu Thanh Thiển cũng không phải làm bộ làm tịch, hơn nữa khi chưa hiểu rõ lai lịch của đối phương, nàng còn lâu mới bị lừa.
Mặc dù những thực văn cao cấp mà đối phương nắm giữ khiến nàng động lòng, nhưng là kiếp trước kinh nghiệm nhiều năm như vậy đã khiến nàng gặp chuyện trước hết phải bình tĩnh, cơ hội cho dù tốt cũng không thể là tự nhiên mà kiếm được.
Nghe được lời của Ngu Thanh Thiển, mỹ nam hồng y trừng nàng một chút: "Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, bỏ lỡ cơ hội này liền không có cơ hội khác nữa đâu."
Ngu Thanh Thiển hơi không thèm để ý nói: "Tiền bối, uống xong trà chúng ta cũng coi như là có chút quen biết, đợi lát nữa liền phiền ngươi đưa ta đi ra."
Nàng cũng không thể làm cho đối phương nắm quyền chủ động được, thế nào cũng phải nắm quyền chủ động trong tay mình.
"Nha đầu chết tiệt, đừng cho là ta không biết chút ý đồ giả dối này của ngươi, ta vẫn chính là coi trọng sự thông minh này của ngươi." Mỹ nam hồng y mở bàn tay khớp xương rõ ràng thon dài ra, một quyển sách thiếp vàng xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn ném nó cho Ngu Thanh Thiển nói: "Xem thật kĩ, sau một tháng ngươi nếu có thể lĩnh ngộ thực văn ảo diệu trong quyển sách này, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện bái sư. Nếu như không lĩnh ngộ được, cho dù ngươi quỳ xuống khóc lóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không thu ngươi."
Nam tử hồng y bất kể là quá khứ hay là hiện tại, đều là một người cực kỳ kiêu ngạo, tiểu bối không có thiên phú lĩnh ngộ mà muốn làm đệ tử của hắn thì không có cửa đâu, thà thiếu chứ không chọn bừa đây là nguyên tắc, cho dù sau khi hắn chết ngay cả một truyền nhân hoặc đệ tử đều không có, hắn cũng sẽ không làm việc thật giả lẫn lộn.
Ngu Thanh Thiển cũng biết cho dù đối phương muốn thu mình làm đệ tử thì mình cũng nhất định phải thông qua thử thách, nếu như ngay cả chút việc nhỏ ấy đều không làm được, sợ là khó lọt được vào mắt của mỹ nam hồng y này.
Nhận lấy quyển sách vàng kia, Ngu Thanh Thiển cũng dẹp chuyện bái sư hay không qua một bên, Thực văn ảo diệu mà có thể làm cho nam tử cao ngạo này coi trọng, chắc sẽ không phải là thứ bình thường, trước hết xem rồi lĩnh ngộ đã.
"Được, ta thử xem trước."
Ngu Thanh Thiển cúi đầu mở sách, tờ thứ nhất viết mấy chữ lớn《 Thực văn nhập môn ảo diệu 》, trong lòng nàng tò mò bắt đầu lật xem.
Dần dần, toàn bộ tâm tư Ngu Thanh Thiển đều ở trên sách, thỉnh thoảng nhíu mày suy nghĩ sâu sắc, lại thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt rộng rãi sáng sủa, hiển nhiên là xem say mê rồi.
Nam tử hồng y thấy thế, độ cong bên môi càng ngày càng cao, cũng không quấy rầy Ngu Thanh Thiển nữa, lấy một quyển sách màu xanh ra vừa uống trà vừa lật xem.
Mỹ nam hồng y uống liên tục mấy chén, một lát sau rất tự nhiên mở miệng: "Nhìn tiểu nha đầu ngươi cũng coi như biết điều, ta sẽ thử thách ngươi một phen."
Ngu Thanh Thiển suy nghĩ lời này thế nào lại cảm thấy có chút khó hiểu nhỉ, lẽ nào lúc trước ở bên ngoài cái chắp vá thực văn đồ kia không tính là thử thách?
"Tiền bối, ta có thể mạo muội hỏi một câu, ngươi muốn thử thách ta cái gì? Lại vì cái gì vậy?"
Mỹ nam hồng y thở dài: "Ta bị nhốt ở chỗ này ngàn năm thực sự quá nhàm chán, lúc trước lại chưa thu đệ tử truyền nhân, liền bố trí cửa ải thứ nhất thử thách, chính là cái thực văn đồ trước khi ngươi đi vào gặp phải đó."
Hắn dừng một chút tiếp tục nói: "Trăm năm qua cũng có người phá giải truyền vào, đáng tiếc dung mạo đều không thuận mắt ta, cũng không phải rất thông minh, chỉ có ngươi miễn cưỡng hợp lệ, ta mới chuẩn bị cố hết sức thử thách một phen."
Ngu Thanh Thiển ở trong lòng trợn mắt, nam nhân này vừa nghe chính là cái loại rất tự yêu mình kia, lúc trước người bị truyền vào chắc là tướng mạo không phù hợp thẩm mỹ quan của hắn đi.
Còn cố hết sức thử thách một phen, nàng tuyệt đối tin tưởng tiếp theo hắn còn có mục đích chờ đấy.
"Tiền bối, ý của ngươi là nếu như ta thông qua thử thách, ngươi sẽ thu ta làm đệ tử?" Ngu Thanh Thiển không chút nào mơ hồ hỏi.
Nam tử hồng y cho Ngu Thanh Thiển một ánh mắt ngươi vận may rất tốt, rất kiêu căng nói: "Đây là đương nhiên, đã từng có vô số người quỳ khóc lóc cầu xin ta thu làm đệ tử, ta đều không thích."
"... "
Ngu Thanh Thiển không còn gì để nói, quả nhiên là cái nam nhân tự yêu mình kiêu ngạo.
"Nhưng ta cũng chưa hiểu biết gì về tiền bối, cũng tạm thời không có ý định bái sư." Ngu Thanh Thiển cũng không phải làm bộ làm tịch, hơn nữa khi chưa hiểu rõ lai lịch của đối phương, nàng còn lâu mới bị lừa.
Mặc dù những thực văn cao cấp mà đối phương nắm giữ khiến nàng động lòng, nhưng là kiếp trước kinh nghiệm nhiều năm như vậy đã khiến nàng gặp chuyện trước hết phải bình tĩnh, cơ hội cho dù tốt cũng không thể là tự nhiên mà kiếm được.
Nghe được lời của Ngu Thanh Thiển, mỹ nam hồng y trừng nàng một chút: "Ngươi cái nha đầu chết tiệt này, bỏ lỡ cơ hội này liền không có cơ hội khác nữa đâu."
Ngu Thanh Thiển hơi không thèm để ý nói: "Tiền bối, uống xong trà chúng ta cũng coi như là có chút quen biết, đợi lát nữa liền phiền ngươi đưa ta đi ra."
Nàng cũng không thể làm cho đối phương nắm quyền chủ động được, thế nào cũng phải nắm quyền chủ động trong tay mình.
"Nha đầu chết tiệt, đừng cho là ta không biết chút ý đồ giả dối này của ngươi, ta vẫn chính là coi trọng sự thông minh này của ngươi." Mỹ nam hồng y mở bàn tay khớp xương rõ ràng thon dài ra, một quyển sách thiếp vàng xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn ném nó cho Ngu Thanh Thiển nói: "Xem thật kĩ, sau một tháng ngươi nếu có thể lĩnh ngộ thực văn ảo diệu trong quyển sách này, chúng ta lại tiếp tục nói chuyện bái sư. Nếu như không lĩnh ngộ được, cho dù ngươi quỳ xuống khóc lóc cầu xin ta, ta cũng sẽ không thu ngươi."
Nam tử hồng y bất kể là quá khứ hay là hiện tại, đều là một người cực kỳ kiêu ngạo, tiểu bối không có thiên phú lĩnh ngộ mà muốn làm đệ tử của hắn thì không có cửa đâu, thà thiếu chứ không chọn bừa đây là nguyên tắc, cho dù sau khi hắn chết ngay cả một truyền nhân hoặc đệ tử đều không có, hắn cũng sẽ không làm việc thật giả lẫn lộn.
Ngu Thanh Thiển cũng biết cho dù đối phương muốn thu mình làm đệ tử thì mình cũng nhất định phải thông qua thử thách, nếu như ngay cả chút việc nhỏ ấy đều không làm được, sợ là khó lọt được vào mắt của mỹ nam hồng y này.
Nhận lấy quyển sách vàng kia, Ngu Thanh Thiển cũng dẹp chuyện bái sư hay không qua một bên, Thực văn ảo diệu mà có thể làm cho nam tử cao ngạo này coi trọng, chắc sẽ không phải là thứ bình thường, trước hết xem rồi lĩnh ngộ đã.
"Được, ta thử xem trước."
Ngu Thanh Thiển cúi đầu mở sách, tờ thứ nhất viết mấy chữ lớn《 Thực văn nhập môn ảo diệu 》, trong lòng nàng tò mò bắt đầu lật xem.
Dần dần, toàn bộ tâm tư Ngu Thanh Thiển đều ở trên sách, thỉnh thoảng nhíu mày suy nghĩ sâu sắc, lại thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt rộng rãi sáng sủa, hiển nhiên là xem say mê rồi.
Nam tử hồng y thấy thế, độ cong bên môi càng ngày càng cao, cũng không quấy rầy Ngu Thanh Thiển nữa, lấy một quyển sách màu xanh ra vừa uống trà vừa lật xem.
Tác giả :
Lam Bạch Cách Tử