Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 260: Dị biến nổi lên
Đoàn người Ngu Thanh Thiển đi hơn hai ngày, trong thời gian đó cũng gặp không ít Linh Thực và ma thú bao vây tấn công, nhưng thực lực đều không bằng lần gặp đầu tiên, rất nhanh giải quyết xong toàn bộ.
Đội ngũ của Thủy Ngạn Trạch và Mạc Dịch Nhiên cũng bị truyền vào trung tâm đảo, có điều hiển nhiên vận khí tốt hơn đám người Ngu Thanh Thiển, chưa gặp phải trận chiến sinh tử nào.
Đến ngày thứ ba, đoàn người đến gần dây leo màu xanh.
“Cuối cùng cũng đến, nhưng vì sao ta lại có chút không cam tâm." Hỏa Ly Nhã nhìn cây dây leo màu xanh chằng chịt cách đó không xa thở dài.
Trung tâm đảo hiển nhiên còn có nhiều cơ duyên, nhưng cũng có thể nguy cơ tứ phía, hắn thực sự muốn xông vào một lần, nhưng lại không thể rời khỏi đội ngũ.
Tâm trạng của Mộ Dung Thanh tương đối tốt, mở miệng nói:
“Được là do ta may mắn, mất là do mệnh của ta! Thực lực hiện tại của chúng ta quá yếu, không thích hợp đi sâu vào trung tâm đảo lang bạt."
Lực tinh thần của hắn trong đám người cũng chỉ kém Ngô Thanh Thiển, cho nên cái loại cảm giác nguy hiểm khiến hắn run sợ đó, hắn nghĩ nếu đoàn người của mình không rời đi, tuyệt đối sẽ lâm vào tình cảnh còn nguy hiểm hơn lần trước.
“Mộ Dung Thanh nói đúng, trung tâm đảo ngay cả Cố trưởng lão của Thánh viện cũng không dám xông vào, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn." Tạ Thư trong lòng cũng có một cảm giác hoảng sợ không rõ vây quanh.
Lạc Hiểu cũng tán thành nói: “Lúc trước Cố trưởng lão đã xác nhận nhiệm vụ điều tra của chúng ta đã hoàn thành, hiện tại đi ra chúng ta cũng đứng đầu, đợi sau này thực lực mạnh hơn lại đến đảo Thủy Vu."
Bọn họ vận khí kỳ thực cũng khá, gặp phải nguy hiểm đồng thời cũng phát hiện cái mâm tròn như ngọc đó, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, địa điểm mà những đội ngũ khác tiến vào chính là rừng, còn chưa xong nhiệm vụ.
“Ta cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, đi thôi, chúng ta di chuyển ra ngoài." Hỏa Ly Nhã gật đầu nói.
Đoàn người đều quyết định đi ra, lần này dù sao vị trí đầu tiên cũng chạy không thoát, trong lòng mấy người cũng thoải mái đi nhiều.
Ngay lúc mấy người rời dây leo màu xanh mấy trăm mét, dị biến nổi lên.
Một con ma thú vẫy đôi cánh màu đen cỡ con dơi, đột nhiên từ cái cây bên cạnh dây leo màu xanh đó bay xuống, thân thể đột nhiên trở nên to lớn, thân hình rất nhanh biến dài hơn mười thước, trên người tỏa ra một cỗ uy áp mãnh liệt.
“Không hay rồi, là ma thú cấp bậc Linh Soái." Sắc mặt Mộ Dung Thanh đại biến.
Những người khác cũng cảm nhận được sự uy hiếp của con ma thú đó, giống như linh lực trong cơ thể đều bị phong tỏa không thể điều động, đây chính là ảnh hưởng của thực lực cách biệt quá lớn.
Linh thực hệ Kim trong cơ thể Hỏa Ly Nhã bị áp chế, uy lực của đối phương quá mạnh, căn bản không phải loại người tu vi Linh Sĩ như bọn họ có thể chống lại.
Trong lòng những người khác cũng không khỏi cảm thấy thực sự tuyệt vọng, vốn dĩ đã nhìn thấy hy vọng đi ra, ai biết được đột nhiên xuất hiện một con ma thú cấp bậc Linh Soái mai phục, lần này e là buồn phiền thực sự rồi.
Bọn họ cũng biết trưởng lão của Thánh viện và Hoàng viện lúc nào cũng chú ý, nhưng đợi họ chạy đến, e rằng bọn họ đều bị ma thú ăn rồi.
Ngu Thanh Thiển cũng cảm nhận được một cỗ áp lực nồng đậm áp chế mình, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chịu được.
Cô nghiêng đầu nhìn đồng đội đều lộ ra ánh mắt tuyệt vọng và vô lực, mím môi.
“Gừuuuu!!" Sau khi con ma thú đó biến lớn, nhìn thấy đoàn người liền lộ ra thần sắc khát vọng giống như nhìn thấy đồ ăn.
Nó ở chỗ cây Linh Thực này mai phục mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng đợi được con mồi đến.
Ma thú khổng lồ vỗ cánh, ngoài Ngu Thanh Thiển ra, toàn bộ những người khác đều bay ra mười mấy mét, toàn bộ đều bị thương thổ huyết, Hỏa Ly Nhã cũng lùi về sau mười mét, bị thương nhẹ.
Con ma thú đó không ngừng phấn khích, nhe răng nanh sắc bén bổ về phía đoàn người.
Lúc nó tưởng rằng món ngon đã đến miệng, đột nhiên chín đạo lưu quang màu đỏ thẫm phi tới, mặc dù không khiến nó nguy hiểm trí mạng, nhưng cũng khiến nó cũng không thể khinh thường.
Đội ngũ của Thủy Ngạn Trạch và Mạc Dịch Nhiên cũng bị truyền vào trung tâm đảo, có điều hiển nhiên vận khí tốt hơn đám người Ngu Thanh Thiển, chưa gặp phải trận chiến sinh tử nào.
Đến ngày thứ ba, đoàn người đến gần dây leo màu xanh.
“Cuối cùng cũng đến, nhưng vì sao ta lại có chút không cam tâm." Hỏa Ly Nhã nhìn cây dây leo màu xanh chằng chịt cách đó không xa thở dài.
Trung tâm đảo hiển nhiên còn có nhiều cơ duyên, nhưng cũng có thể nguy cơ tứ phía, hắn thực sự muốn xông vào một lần, nhưng lại không thể rời khỏi đội ngũ.
Tâm trạng của Mộ Dung Thanh tương đối tốt, mở miệng nói:
“Được là do ta may mắn, mất là do mệnh của ta! Thực lực hiện tại của chúng ta quá yếu, không thích hợp đi sâu vào trung tâm đảo lang bạt."
Lực tinh thần của hắn trong đám người cũng chỉ kém Ngô Thanh Thiển, cho nên cái loại cảm giác nguy hiểm khiến hắn run sợ đó, hắn nghĩ nếu đoàn người của mình không rời đi, tuyệt đối sẽ lâm vào tình cảnh còn nguy hiểm hơn lần trước.
“Mộ Dung Thanh nói đúng, trung tâm đảo ngay cả Cố trưởng lão của Thánh viện cũng không dám xông vào, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn." Tạ Thư trong lòng cũng có một cảm giác hoảng sợ không rõ vây quanh.
Lạc Hiểu cũng tán thành nói: “Lúc trước Cố trưởng lão đã xác nhận nhiệm vụ điều tra của chúng ta đã hoàn thành, hiện tại đi ra chúng ta cũng đứng đầu, đợi sau này thực lực mạnh hơn lại đến đảo Thủy Vu."
Bọn họ vận khí kỳ thực cũng khá, gặp phải nguy hiểm đồng thời cũng phát hiện cái mâm tròn như ngọc đó, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, địa điểm mà những đội ngũ khác tiến vào chính là rừng, còn chưa xong nhiệm vụ.
“Ta cũng chỉ tùy tiện nói mà thôi, đi thôi, chúng ta di chuyển ra ngoài." Hỏa Ly Nhã gật đầu nói.
Đoàn người đều quyết định đi ra, lần này dù sao vị trí đầu tiên cũng chạy không thoát, trong lòng mấy người cũng thoải mái đi nhiều.
Ngay lúc mấy người rời dây leo màu xanh mấy trăm mét, dị biến nổi lên.
Một con ma thú vẫy đôi cánh màu đen cỡ con dơi, đột nhiên từ cái cây bên cạnh dây leo màu xanh đó bay xuống, thân thể đột nhiên trở nên to lớn, thân hình rất nhanh biến dài hơn mười thước, trên người tỏa ra một cỗ uy áp mãnh liệt.
“Không hay rồi, là ma thú cấp bậc Linh Soái." Sắc mặt Mộ Dung Thanh đại biến.
Những người khác cũng cảm nhận được sự uy hiếp của con ma thú đó, giống như linh lực trong cơ thể đều bị phong tỏa không thể điều động, đây chính là ảnh hưởng của thực lực cách biệt quá lớn.
Linh thực hệ Kim trong cơ thể Hỏa Ly Nhã bị áp chế, uy lực của đối phương quá mạnh, căn bản không phải loại người tu vi Linh Sĩ như bọn họ có thể chống lại.
Trong lòng những người khác cũng không khỏi cảm thấy thực sự tuyệt vọng, vốn dĩ đã nhìn thấy hy vọng đi ra, ai biết được đột nhiên xuất hiện một con ma thú cấp bậc Linh Soái mai phục, lần này e là buồn phiền thực sự rồi.
Bọn họ cũng biết trưởng lão của Thánh viện và Hoàng viện lúc nào cũng chú ý, nhưng đợi họ chạy đến, e rằng bọn họ đều bị ma thú ăn rồi.
Ngu Thanh Thiển cũng cảm nhận được một cỗ áp lực nồng đậm áp chế mình, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chịu được.
Cô nghiêng đầu nhìn đồng đội đều lộ ra ánh mắt tuyệt vọng và vô lực, mím môi.
“Gừuuuu!!" Sau khi con ma thú đó biến lớn, nhìn thấy đoàn người liền lộ ra thần sắc khát vọng giống như nhìn thấy đồ ăn.
Nó ở chỗ cây Linh Thực này mai phục mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng đợi được con mồi đến.
Ma thú khổng lồ vỗ cánh, ngoài Ngu Thanh Thiển ra, toàn bộ những người khác đều bay ra mười mấy mét, toàn bộ đều bị thương thổ huyết, Hỏa Ly Nhã cũng lùi về sau mười mét, bị thương nhẹ.
Con ma thú đó không ngừng phấn khích, nhe răng nanh sắc bén bổ về phía đoàn người.
Lúc nó tưởng rằng món ngon đã đến miệng, đột nhiên chín đạo lưu quang màu đỏ thẫm phi tới, mặc dù không khiến nó nguy hiểm trí mạng, nhưng cũng khiến nó cũng không thể khinh thường.
Tác giả :
Lam Bạch Cách Tử