Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân
Chương 125: Cuộc khảo nghiệm thực văn (1)
Phong Thần theo Ngu Thanh Thiển tiến vào khu khảo nghiệm rồi lùi lại đứng sang một bên, khôi phục lại dáng dấp lạnh lùng như tiên giáng trần.
Khí chất dịu dáng lẫn ấm áp vừa rồi phảng phất như đóa phù dung sớm nở tối tàn, có lẽ cũng chỉ duy nhất Ngu Thanh Thiển mới nhận được.
Hỏa Ly Nhã ở phía sau cau mày, nhìn chằm chằm vào Phong Thần, nếu như mắt hắn có thể giết người, trên người Phong Thần đã bị chọc thủng lỗ chỗ.
Một lát sau, một trắng một đen hai tên tướng mạo giống nhau như đúc, chỉ là khí chất chênh lệch quá nhiều lão giả cùng đi vào nơi trắc thí.
Đám sinh viên cũ nhìn thấy hai người, vốn còn đang nói chuyện phiếm ngay lập tức ngưng hẳn.
Những học sinh mới thấy vậy tự dưng cũng ngừng nói chuyện, nhìn về phía hai ông lão mới xuất hiện.
Hai người ở Hoàng gia Học viện khá nổi tiếng, là chủ khoa thực văn, không phân biệt được ai trưởng ai phó, hai vị này là một cặp anh em song sinh.
Người lên tiếng nói trước là người nổi tiếng với khí chất ôn hòa, mặc áo trắng, gương mặt đầy vui vẻ.
"Thật không ngờ học viên mới tới khoa thực văn tham gia khảo nghiệm lại nhiều như vậy." Hắn cười tiếp tục nói: "Mắt nhìn của các em không sai, khoa thực văn chúng ta đúng là nghề nghiệp cao quý vinh quang có tiền đồ nhất."
"Khoa thực văn chúng ta luôn luôn coi trọng nhất là tự do và tình bằng hữu, không giống hai con cọp mẹ bên khoa dược tễ, yêu cầu nghiêm túc hà khắc quá mức, càng không giống như gương mặt lờ đờ bên khoa rèn kia không thú vị như thế."
"Tin rằng các em tuyệt đối sẽ không hối hận vì ngày hôm nay đến tham gia cuộc khảo nghiệm của khoa thực văn."
Nghe được ông lão mặc áo trắng nói, mọi người cũng không nhịn nổi há hốc miệng.
Không biết hai cọp mẹ của khoa dược tễ và gương mặt lờ đờ của khoa rèn này nghe được lời ngài ta nói, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Ngu Thanh Thiển chu chu môi, ông lão này thật đúng là thú vị.
Nhìn bọn lão của khoa thực văn, ông nào ông nấy giống như đang biểu lộ tình cảm dụ dỗ mong chờ tân sinh mau mau rơi vào hang sói, nàng tin lời ông lão áo trắng nói tuyệt đối là cố ý nói ngược lại với ý mình.
Trước kia Phong Thần vẫn chưa giới thiệu qua nhiều về khoa thực văn cho Ngu Thanh Thiển, nhưng bảo nàng nhất định phải ra sức thể hiện.
Hơn nữa tính hiệu dụng của thực văn ở vùng đại lục này quả thực quá lớn, quá rộng.Ngu Thanh Thiển biết rõ Phong Thần tuyệt đối không giống như những người khác mang theo tâm ý xem kịch vui mà kêu nàng tham gia vào, chứng minh hai người trưởng khoa này một mặc áo đen, một mặc áo trắng chắc chắn thật sự là có bản lĩnh.
Trọng yếu nhất là ba điểm tốt: Thứ nhất là có thể khắc thực văn lên trên Linh Thực mà Linh Thực Sư đã ký khế ước, để càng cường đại hơn, hoặc phái sinh ra công năng tác dụng nào đó. Thứ hai là có thể khắc thực văn lên ở vũ khí, gia tăng biên độ cường hóa vũ khí, còn có thể mở rộng ra một ít công năng đặc thù. Thứ ba, Thực Văn Sư cường đại còn có thể luyện chế ra sinh vật không có sự sống cường đại, bất luận là dùng để bố trí giúp ích cho cuộc sống hàng ngày, hay dùng trong chiến đấu, đều sẽ không bao giờ phản bội mình mà trợ giúp tuyệt vời.
Có vài Thực Văn Sư còn có thể nghiên cứu ra một vài năng lực đặc thù khác, nhưng chủ yếu nhằm vào cá nhân mình.
Vì vậy Thực Văn Sư là nghề cao quý nhất và được nhiều người theo đuổi nhất của cả đại lục, cũng là đối tượng các thế lực lớn tranh nhau lôi kéo, qua lại thân thiết.
Khi cảm xúc hào hứng của mọi người đang được khơi dậy, ông lão mặc áo trắng cười tủm tỉm mang vài phần ý đồ không tốt, nói: "Nhưng, người có thể vượt qua lần khảo nghiệm này tuyệt đối sẽ không nhiều. Tuy các em đã chọn khoa thực văn, nhưng ta sẽ vẫn không giữ lại các em đã bị loại bất kể về mặt tình cảm hay thể diện gì."
"..." Một số người nhất thời có loại cảm giác như muốn thổ huyết, đây là đùa giỡn với bọn họ sao?
Ông lão mặc áo đen thản nhiên liếc học viên mới tham gia khảo nghiệm, thờ ơ lạ thường lên tiếng: "Bắt đầu khảo nghiệm đây."
Ông lão mặc áo trắng cười với một thanh niên trẻ tuổi đang vẫy tay ở phía dưới: "Tiểu Lạc Lạc, ngươi đến để sắp xếp cho các tân sinh viên khảo nghiệm à."
Tư Đồ Lạc đã quá quen thuộc với tính không có quy củ của ông lão mặc áo trắng, đi tới phía trước nói với các học viên tham gia khảo nghiệm: "Khảo nghiệm của khoa thực văn và các khoa khác đều giống nhau, cũng chia làm hai đợt."
Khí chất dịu dáng lẫn ấm áp vừa rồi phảng phất như đóa phù dung sớm nở tối tàn, có lẽ cũng chỉ duy nhất Ngu Thanh Thiển mới nhận được.
Hỏa Ly Nhã ở phía sau cau mày, nhìn chằm chằm vào Phong Thần, nếu như mắt hắn có thể giết người, trên người Phong Thần đã bị chọc thủng lỗ chỗ.
Một lát sau, một trắng một đen hai tên tướng mạo giống nhau như đúc, chỉ là khí chất chênh lệch quá nhiều lão giả cùng đi vào nơi trắc thí.
Đám sinh viên cũ nhìn thấy hai người, vốn còn đang nói chuyện phiếm ngay lập tức ngưng hẳn.
Những học sinh mới thấy vậy tự dưng cũng ngừng nói chuyện, nhìn về phía hai ông lão mới xuất hiện.
Hai người ở Hoàng gia Học viện khá nổi tiếng, là chủ khoa thực văn, không phân biệt được ai trưởng ai phó, hai vị này là một cặp anh em song sinh.
Người lên tiếng nói trước là người nổi tiếng với khí chất ôn hòa, mặc áo trắng, gương mặt đầy vui vẻ.
"Thật không ngờ học viên mới tới khoa thực văn tham gia khảo nghiệm lại nhiều như vậy." Hắn cười tiếp tục nói: "Mắt nhìn của các em không sai, khoa thực văn chúng ta đúng là nghề nghiệp cao quý vinh quang có tiền đồ nhất."
"Khoa thực văn chúng ta luôn luôn coi trọng nhất là tự do và tình bằng hữu, không giống hai con cọp mẹ bên khoa dược tễ, yêu cầu nghiêm túc hà khắc quá mức, càng không giống như gương mặt lờ đờ bên khoa rèn kia không thú vị như thế."
"Tin rằng các em tuyệt đối sẽ không hối hận vì ngày hôm nay đến tham gia cuộc khảo nghiệm của khoa thực văn."
Nghe được ông lão mặc áo trắng nói, mọi người cũng không nhịn nổi há hốc miệng.
Không biết hai cọp mẹ của khoa dược tễ và gương mặt lờ đờ của khoa rèn này nghe được lời ngài ta nói, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Ngu Thanh Thiển chu chu môi, ông lão này thật đúng là thú vị.
Nhìn bọn lão của khoa thực văn, ông nào ông nấy giống như đang biểu lộ tình cảm dụ dỗ mong chờ tân sinh mau mau rơi vào hang sói, nàng tin lời ông lão áo trắng nói tuyệt đối là cố ý nói ngược lại với ý mình.
Trước kia Phong Thần vẫn chưa giới thiệu qua nhiều về khoa thực văn cho Ngu Thanh Thiển, nhưng bảo nàng nhất định phải ra sức thể hiện.
Hơn nữa tính hiệu dụng của thực văn ở vùng đại lục này quả thực quá lớn, quá rộng.Ngu Thanh Thiển biết rõ Phong Thần tuyệt đối không giống như những người khác mang theo tâm ý xem kịch vui mà kêu nàng tham gia vào, chứng minh hai người trưởng khoa này một mặc áo đen, một mặc áo trắng chắc chắn thật sự là có bản lĩnh.
Trọng yếu nhất là ba điểm tốt: Thứ nhất là có thể khắc thực văn lên trên Linh Thực mà Linh Thực Sư đã ký khế ước, để càng cường đại hơn, hoặc phái sinh ra công năng tác dụng nào đó. Thứ hai là có thể khắc thực văn lên ở vũ khí, gia tăng biên độ cường hóa vũ khí, còn có thể mở rộng ra một ít công năng đặc thù. Thứ ba, Thực Văn Sư cường đại còn có thể luyện chế ra sinh vật không có sự sống cường đại, bất luận là dùng để bố trí giúp ích cho cuộc sống hàng ngày, hay dùng trong chiến đấu, đều sẽ không bao giờ phản bội mình mà trợ giúp tuyệt vời.
Có vài Thực Văn Sư còn có thể nghiên cứu ra một vài năng lực đặc thù khác, nhưng chủ yếu nhằm vào cá nhân mình.
Vì vậy Thực Văn Sư là nghề cao quý nhất và được nhiều người theo đuổi nhất của cả đại lục, cũng là đối tượng các thế lực lớn tranh nhau lôi kéo, qua lại thân thiết.
Khi cảm xúc hào hứng của mọi người đang được khơi dậy, ông lão mặc áo trắng cười tủm tỉm mang vài phần ý đồ không tốt, nói: "Nhưng, người có thể vượt qua lần khảo nghiệm này tuyệt đối sẽ không nhiều. Tuy các em đã chọn khoa thực văn, nhưng ta sẽ vẫn không giữ lại các em đã bị loại bất kể về mặt tình cảm hay thể diện gì."
"..." Một số người nhất thời có loại cảm giác như muốn thổ huyết, đây là đùa giỡn với bọn họ sao?
Ông lão mặc áo đen thản nhiên liếc học viên mới tham gia khảo nghiệm, thờ ơ lạ thường lên tiếng: "Bắt đầu khảo nghiệm đây."
Ông lão mặc áo trắng cười với một thanh niên trẻ tuổi đang vẫy tay ở phía dưới: "Tiểu Lạc Lạc, ngươi đến để sắp xếp cho các tân sinh viên khảo nghiệm à."
Tư Đồ Lạc đã quá quen thuộc với tính không có quy củ của ông lão mặc áo trắng, đi tới phía trước nói với các học viên tham gia khảo nghiệm: "Khảo nghiệm của khoa thực văn và các khoa khác đều giống nhau, cũng chia làm hai đợt."
Tác giả :
Lam Bạch Cách Tử