Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 26: Khai trương đại cát
Bàng Lạc Tuyết cùng Dương thị ngồi một lát, Dương thị vỗ vỗ tay nàng nói: “Nguyện vọng của mẫu thân là Tuyết nhi có thể gả vào một gia đình bình thường, tìm được một tướng công chỉ yêu con là đủ. Chỉ sợ cha của con quyền cao chức trọng, lại có tính toán sâu rộng. Mẫu thân không cầu con đại phú đại quý, chỉ cầu cho con có thể yên ổn cuộc đời này là đủ." Trong lòng Bàng Lạc Tuyết tràn đầy cảm động, loại gia đình này của bọn họ, nữ nhi nhà quyền quý sẽ gắn kết quan hệ cùng gia tộc vững mạnh, nói khó nghe một chút chẳng qua chỉ là một quân cờ để gắn kết quyền lực của gia đình, thế nhưng Dương thị lại không muốn như vậy.
Bàng Lạc Tuyết trấn an: “Nữ nhi còn chưa cập kê, chuyện tương lai ai biết trước được, hôm nay mẫu thân cũng bị khiếp sợ không ít, chờ nữ nhi gọi Tử Quyên mang canh an thần đến, mẫu thân uống xong rồi nghỉ ngơi đi."
Dương thị gật gật đầu, tự tay choàng áo cho Bàng Lạc Tuyết, mang mũ rộng lên xong, mới nhìn nàng rời đi.
Bàng Lạc Tuyết đỡ tay Tử Quyên, thản nhiên nói: “Chuyện của ngươi an bài làm rất khá, tất cả chuyện này không được để bất luận kẻ nào biết được, bảo nha hoàn Lạc Tuyết các phải giữ kín miệng, ở bên chỗ mẫu thân ngươi che đấu thay ta, bản tiểu thư nhất định sẽ không để ngươi thua thiệt, hôm nay người phía dưới đưa tới một chuỗi vàng khảm ngọc châu được Liên Diệp đưa đến trong phòng ngươi. Đợi các thợ thêu mang y phục đến phòng xong, phân phó người canh giữ, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào."
“Đa tạ tiểu thư, nô tỳ là người của tiểu thư, nên sẽ vì tiểu thư mà trợ lực." Tử Quyên cung kính nói.
Trở lại trong Lạc Tuyết các.
Thích Dao yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn uống trà, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu kiểm tra phê duyệt vũ y.
"Việc đã xong, xem ra cũng không đơn giản, vẻ mặt muội mệt mỏi như vậy." Thích Dao tất nhiên là hiểu những loại chuyện ẩn tình của các đại gia đình, nên cũng không hỏi nhiều.
“Đương nhiên, chẳng qua là chuyện tranh giành sủng ái, lại làm tỷ lo lắng, vũ y này nhìn không tệ. Nhưng mà muội có lễ vật cho tỷ." Bộ dáng Bàng Lạc Tuyết thần bí nói.
“Nga?" Thích Dao hơi nhíu mày, không có hứng thú đáp lại.
Bàng Lạc Tuyết quyệt quyệt miệng, nhìn ra ngoài cửa kêu: “Tử Quyên, mang đồ vật tiến vào."
Chỉ chốc lát trên tay Tử Quyên mang tới là một cái khay gỗ lim, đi vào, đặt khay xuống, liền lui ra ngoài.
“Nào, hiện tại cho tỷ xem, cũng không được quá mức kích động đi." Nói xong xốc khăn che lên, một bộ gấm Tứ Xuyên màu lam đậm làm thành váy tung hoa, làn váy thêu đầy hoa hải đường, nhị hoa đều dùng kim tuyến, đan màu sắc rực rỡ như tinh thạch, nếu ở trong đêm khuya vẫn xinh đẹp như cũ không gì sánh nổi, hoa thủy tiên thêu trước ngực, trên đai lưng màu đen được thêu hạt trân châu màu đen, chỉ một hạt trân châu đen liền hiếm thấy, mà trên đai lưng này lại thêu trên dưới sáu trăm hạt cùng loại lớn nhỏ, có thể nói là vô giá.
Thích Dao nhìn ánh mắt thắng tấp, chỉ vải của chiếc váy này liền giá trị xa xỉ, huống chi lại phối nhiều trân châu trên váy như vậy. Thật là lộng lẫy, làm cho Thích Dao kìm lòng không đậu sờ lên. Là nữ nhi nên cũng không ngoại lệ.
“Nhìn vẻ mặt tỷ tỷ chính là hài lòng lễ vật của Tuyết nhi, ngày mai là ngày lành, sau này con đường của chúng ta rất dài, thù muốn báo, cũng cần có thời gian." Bàng Lạc Tuyết nắm thật chặt tay của Thích Dao.
Thích Dao cảm động lệ nóng quanh tròng, dù cho bản thân nàng đã trải qua muôn loại tư vị, tâm đã sắp luyện thành khối băng. Thế nhưng loại tình nghĩa này lại đáng giá hơn sinh mệnh của bản thân. Cảm giác có được người quan tâm đích thực thật ấm áp.
Bàng Lạc Tuyết cũng không nghĩ đến sẽ làm Thích Dao cảm động như vậy, nàng cũng bị hoảng sợ, nhanh để cho Liên Diệp Liên Ngẫu đi dỗ, khó khăn mới dừng lại, ba người vui vui vẻ vẻ thử y phục xong, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nghĩ ở phòng ngủ ngoài sảnh, đêm khuya Thích Dao liền cùng Bàng Lạc Tuyết cùng ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, ba người dậy sớm, rời giường trang điểm, chảy chuốc. Liên Diệp Liên Ngẫu đã sớm đem tất cả trâm cày cùng yên chi bột nước* đặt vào trong hộp trang điểm, từ cửa sau ngồi xe ngựa chạy tới Thúy Vi lâu.
Yên chi bột nước*: Là son phấn đó nha, vì ta thấy để vậy hay hơn.
Ba người mang theo số lượng lớn y phục, theo cửa sau Thúy Vi lâu đi vào, sáng sớm ở ngã tư đường, người đi đường còn chưa đông đúc, xa xa nhìn thấy Tiết ma ma mang theo thằng nhóc đứng ở cửa sau nghênh đón. Trong xe ngựa y phục là nhiều nhất. Tiết ma ma trái lại biết chuyện, tự mình đón hai người xuống xe, lại để cho người mang y phục của các cô nương vào. Những cô nương này biết hôm nay là ngày khai trương, đã sớm rời giường trang điểm, dựa theo tiểu thư phân phó, mỗi người hoàn toàn đặc sắc, hoặc xinh đẹp quyến rũ, hoặc thanh lệ thoát tục, trên trán mỗi người đều vẽ một đóa hoa đào, trong có vẻ thanh thuần động lòng người. Người đẹp vì lụa quả thật không sai, chất y phục thượng hạng được các cô nương mặc vào thì rực rỡ lóa mắt, trang điểm nhàn nhạt, gương mặt như tranh vẽ.
Thích Dao cũng thay y phục đã chuẩn bị hôm qua, gương mặt bình tĩnh, thoa một chút son nhàn nhạt, lại thêm một chút son bóng bên ngoài, như tiểu mỹ nhân cao quý lạnh nhạt. Quả nhiên thật kinh diễm. Thích Dao vận một thân màu trắng, tóc búi nhẹ nghiêng về phía sau, phía dưới quần lụa mỏng tuyết trắng rũ xuống đất, váy trắng hoa mai bạch thủy. Trên đầu cắm một cái trâm dương chi bạch ngọc, như hoa sen trắng trắng trong thuần khiết.
Hai người trang điểm xong từ trong thất đi ra, một người lãnh diễm cao quý, một thanh đạm như lan. Bọn nha đầu đã lau chùi tất cả bàn ghế một lần, chính giữa nhà trải thảm đỏ. Bọn sai vặt bên ngoài dựng thang, treo bảng hiệu Thúy Vi lâu lên, dùng vải đỏ che. Chờ giữa trưa bà chủ sẽ vén màng khai trương, Tiết ma ma bận trước bận sau, chờ đợi ô danh trước kia được rửa sạch, để cho Thúy Vi lâu trở thành đệ nhất kinh thành này.
Thích Dao ở một bên sắp xếp tập luyện vũ đạo, mấy người kia cũng đi trên đường truyền giấy mời mộc, dán thông báo hôm nay Thúy Vi lâu khai trương, tất cả rượu hay thức ăn đều có ưu đãi, có biểu diễn rất đặc sắc, tận dụng thời cơ hiếm có.
Nàng mang khăn che mặt lên, lấy đàn điều chỉnh lại lần cuối, gọi Thích Dao: “Một chút nữa buông màn che xuống, mọi người cũng không biết muội là ai, tỷ tùy tiên gọi muội là Như Yên là được rồi."
Thích Dao gật gật đầu: “Như Yên, Như Yên, Tuyết nhi muội nghĩ ra cái tên này thật không tệ. Nhìn mọi người trên dưới đều chuẩn bị không sai biệt lắm, tới giữa trưa sẽ khai trương. Vừa rồi ta đến phía trước xem xét một cái, hôm nay nếu có thể một lần là nổi tiếng, vậy sau này Thúy Vi lâu của chúng ta cũng có thể đứng vững tại kinh thành này."
“Tỷ nghĩ không tệ, những thợ thêu kia, tỷ tạm thời cho các nàng ở lại Thích phủ, qua mấy ngày nữa gian nhà phía sau Thích phủ mở thêu lâu, cũng để các nàng ở đó, đây cũng chỉ là ý của riêng muội, dù sao đây cũng là nhà của tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ có thể suy nghĩ một chút, nếu như bất tiện, muội sẽ đặt mua một tòa nhà khác." Bàng Lạc Tuyết nhìn Thích Dao trưng cầu ý kiến của nàng.
Thích Dao đương nhiên là đồng ý, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, liền nói với Tiết ma ma: “Phải chờ đến giữa trưa, bảo các cô nương chuẩn bị cho thật tốt, hôm nay khai trương, nhất định phải kinh động kinh thành, mong rằng bọn tỷ muội có thể trên dưới một lòng, cùng nhau nỗ lực, sau này nhất định có thưởng."
Tiết ma ma cười nói: “Lâu chủ yên tâm, đã sớm chuẩn bị xong, bây giờ các cô nương mỗi người một gian phòng đang chờ đợi, sẽ chờ lâu chủ đích phân phân phó. Bọn nha đầu che màn lên, bên ngoài tân khách đã tụ tập rất nhiều. Lão nô đã nghe theo phân phó của lâu chủ dùng hồng sa bố trí sân khấu xong."
Thích Dao hài lòng gật gật đầu: “Mở cửa, đốt pháo, khai trương."
Bàng Lạc Tuyết trấn an: “Nữ nhi còn chưa cập kê, chuyện tương lai ai biết trước được, hôm nay mẫu thân cũng bị khiếp sợ không ít, chờ nữ nhi gọi Tử Quyên mang canh an thần đến, mẫu thân uống xong rồi nghỉ ngơi đi."
Dương thị gật gật đầu, tự tay choàng áo cho Bàng Lạc Tuyết, mang mũ rộng lên xong, mới nhìn nàng rời đi.
Bàng Lạc Tuyết đỡ tay Tử Quyên, thản nhiên nói: “Chuyện của ngươi an bài làm rất khá, tất cả chuyện này không được để bất luận kẻ nào biết được, bảo nha hoàn Lạc Tuyết các phải giữ kín miệng, ở bên chỗ mẫu thân ngươi che đấu thay ta, bản tiểu thư nhất định sẽ không để ngươi thua thiệt, hôm nay người phía dưới đưa tới một chuỗi vàng khảm ngọc châu được Liên Diệp đưa đến trong phòng ngươi. Đợi các thợ thêu mang y phục đến phòng xong, phân phó người canh giữ, không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào."
“Đa tạ tiểu thư, nô tỳ là người của tiểu thư, nên sẽ vì tiểu thư mà trợ lực." Tử Quyên cung kính nói.
Trở lại trong Lạc Tuyết các.
Thích Dao yên tĩnh ngồi bên cạnh bàn uống trà, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu kiểm tra phê duyệt vũ y.
"Việc đã xong, xem ra cũng không đơn giản, vẻ mặt muội mệt mỏi như vậy." Thích Dao tất nhiên là hiểu những loại chuyện ẩn tình của các đại gia đình, nên cũng không hỏi nhiều.
“Đương nhiên, chẳng qua là chuyện tranh giành sủng ái, lại làm tỷ lo lắng, vũ y này nhìn không tệ. Nhưng mà muội có lễ vật cho tỷ." Bộ dáng Bàng Lạc Tuyết thần bí nói.
“Nga?" Thích Dao hơi nhíu mày, không có hứng thú đáp lại.
Bàng Lạc Tuyết quyệt quyệt miệng, nhìn ra ngoài cửa kêu: “Tử Quyên, mang đồ vật tiến vào."
Chỉ chốc lát trên tay Tử Quyên mang tới là một cái khay gỗ lim, đi vào, đặt khay xuống, liền lui ra ngoài.
“Nào, hiện tại cho tỷ xem, cũng không được quá mức kích động đi." Nói xong xốc khăn che lên, một bộ gấm Tứ Xuyên màu lam đậm làm thành váy tung hoa, làn váy thêu đầy hoa hải đường, nhị hoa đều dùng kim tuyến, đan màu sắc rực rỡ như tinh thạch, nếu ở trong đêm khuya vẫn xinh đẹp như cũ không gì sánh nổi, hoa thủy tiên thêu trước ngực, trên đai lưng màu đen được thêu hạt trân châu màu đen, chỉ một hạt trân châu đen liền hiếm thấy, mà trên đai lưng này lại thêu trên dưới sáu trăm hạt cùng loại lớn nhỏ, có thể nói là vô giá.
Thích Dao nhìn ánh mắt thắng tấp, chỉ vải của chiếc váy này liền giá trị xa xỉ, huống chi lại phối nhiều trân châu trên váy như vậy. Thật là lộng lẫy, làm cho Thích Dao kìm lòng không đậu sờ lên. Là nữ nhi nên cũng không ngoại lệ.
“Nhìn vẻ mặt tỷ tỷ chính là hài lòng lễ vật của Tuyết nhi, ngày mai là ngày lành, sau này con đường của chúng ta rất dài, thù muốn báo, cũng cần có thời gian." Bàng Lạc Tuyết nắm thật chặt tay của Thích Dao.
Thích Dao cảm động lệ nóng quanh tròng, dù cho bản thân nàng đã trải qua muôn loại tư vị, tâm đã sắp luyện thành khối băng. Thế nhưng loại tình nghĩa này lại đáng giá hơn sinh mệnh của bản thân. Cảm giác có được người quan tâm đích thực thật ấm áp.
Bàng Lạc Tuyết cũng không nghĩ đến sẽ làm Thích Dao cảm động như vậy, nàng cũng bị hoảng sợ, nhanh để cho Liên Diệp Liên Ngẫu đi dỗ, khó khăn mới dừng lại, ba người vui vui vẻ vẻ thử y phục xong, Liên Diệp cùng Liên Ngẫu nghĩ ở phòng ngủ ngoài sảnh, đêm khuya Thích Dao liền cùng Bàng Lạc Tuyết cùng ôm nhau ngủ.
Ngày hôm sau, ba người dậy sớm, rời giường trang điểm, chảy chuốc. Liên Diệp Liên Ngẫu đã sớm đem tất cả trâm cày cùng yên chi bột nước* đặt vào trong hộp trang điểm, từ cửa sau ngồi xe ngựa chạy tới Thúy Vi lâu.
Yên chi bột nước*: Là son phấn đó nha, vì ta thấy để vậy hay hơn.
Ba người mang theo số lượng lớn y phục, theo cửa sau Thúy Vi lâu đi vào, sáng sớm ở ngã tư đường, người đi đường còn chưa đông đúc, xa xa nhìn thấy Tiết ma ma mang theo thằng nhóc đứng ở cửa sau nghênh đón. Trong xe ngựa y phục là nhiều nhất. Tiết ma ma trái lại biết chuyện, tự mình đón hai người xuống xe, lại để cho người mang y phục của các cô nương vào. Những cô nương này biết hôm nay là ngày khai trương, đã sớm rời giường trang điểm, dựa theo tiểu thư phân phó, mỗi người hoàn toàn đặc sắc, hoặc xinh đẹp quyến rũ, hoặc thanh lệ thoát tục, trên trán mỗi người đều vẽ một đóa hoa đào, trong có vẻ thanh thuần động lòng người. Người đẹp vì lụa quả thật không sai, chất y phục thượng hạng được các cô nương mặc vào thì rực rỡ lóa mắt, trang điểm nhàn nhạt, gương mặt như tranh vẽ.
Thích Dao cũng thay y phục đã chuẩn bị hôm qua, gương mặt bình tĩnh, thoa một chút son nhàn nhạt, lại thêm một chút son bóng bên ngoài, như tiểu mỹ nhân cao quý lạnh nhạt. Quả nhiên thật kinh diễm. Thích Dao vận một thân màu trắng, tóc búi nhẹ nghiêng về phía sau, phía dưới quần lụa mỏng tuyết trắng rũ xuống đất, váy trắng hoa mai bạch thủy. Trên đầu cắm một cái trâm dương chi bạch ngọc, như hoa sen trắng trắng trong thuần khiết.
Hai người trang điểm xong từ trong thất đi ra, một người lãnh diễm cao quý, một thanh đạm như lan. Bọn nha đầu đã lau chùi tất cả bàn ghế một lần, chính giữa nhà trải thảm đỏ. Bọn sai vặt bên ngoài dựng thang, treo bảng hiệu Thúy Vi lâu lên, dùng vải đỏ che. Chờ giữa trưa bà chủ sẽ vén màng khai trương, Tiết ma ma bận trước bận sau, chờ đợi ô danh trước kia được rửa sạch, để cho Thúy Vi lâu trở thành đệ nhất kinh thành này.
Thích Dao ở một bên sắp xếp tập luyện vũ đạo, mấy người kia cũng đi trên đường truyền giấy mời mộc, dán thông báo hôm nay Thúy Vi lâu khai trương, tất cả rượu hay thức ăn đều có ưu đãi, có biểu diễn rất đặc sắc, tận dụng thời cơ hiếm có.
Nàng mang khăn che mặt lên, lấy đàn điều chỉnh lại lần cuối, gọi Thích Dao: “Một chút nữa buông màn che xuống, mọi người cũng không biết muội là ai, tỷ tùy tiên gọi muội là Như Yên là được rồi."
Thích Dao gật gật đầu: “Như Yên, Như Yên, Tuyết nhi muội nghĩ ra cái tên này thật không tệ. Nhìn mọi người trên dưới đều chuẩn bị không sai biệt lắm, tới giữa trưa sẽ khai trương. Vừa rồi ta đến phía trước xem xét một cái, hôm nay nếu có thể một lần là nổi tiếng, vậy sau này Thúy Vi lâu của chúng ta cũng có thể đứng vững tại kinh thành này."
“Tỷ nghĩ không tệ, những thợ thêu kia, tỷ tạm thời cho các nàng ở lại Thích phủ, qua mấy ngày nữa gian nhà phía sau Thích phủ mở thêu lâu, cũng để các nàng ở đó, đây cũng chỉ là ý của riêng muội, dù sao đây cũng là nhà của tỷ tỷ, hi vọng tỷ tỷ có thể suy nghĩ một chút, nếu như bất tiện, muội sẽ đặt mua một tòa nhà khác." Bàng Lạc Tuyết nhìn Thích Dao trưng cầu ý kiến của nàng.
Thích Dao đương nhiên là đồng ý, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, liền nói với Tiết ma ma: “Phải chờ đến giữa trưa, bảo các cô nương chuẩn bị cho thật tốt, hôm nay khai trương, nhất định phải kinh động kinh thành, mong rằng bọn tỷ muội có thể trên dưới một lòng, cùng nhau nỗ lực, sau này nhất định có thưởng."
Tiết ma ma cười nói: “Lâu chủ yên tâm, đã sớm chuẩn bị xong, bây giờ các cô nương mỗi người một gian phòng đang chờ đợi, sẽ chờ lâu chủ đích phân phân phó. Bọn nha đầu che màn lên, bên ngoài tân khách đã tụ tập rất nhiều. Lão nô đã nghe theo phân phó của lâu chủ dùng hồng sa bố trí sân khấu xong."
Thích Dao hài lòng gật gật đầu: “Mở cửa, đốt pháo, khai trương."
Tác giả :
Bình Quả Trùng Tử