Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 233: Tính toán của công chúa Vũ Dương
Ánh mắt Hoàng hậu nhìn Hoàng đế sâu đậm, nàng thở dài cười khổ nói: "Bệ hạ thật sự cảm thấy nô tì đang ghen tỵ với nàng ta sao?"
Hoàng đế cau mày, mặc dù không nói nhưng thái độ của hắn đã nói lên tất cả.
Hoàng hậu sầu thảm cười nói: "Nếu dáng vẻ của nô tì trong lòng hoàng thượng lại xấu xa như vậy thì nô tì cũng không còn gì để nói. Nô tì, thân là hoàng hậu chịu trách nhiệm chăm sóc hậu cung, lại là vợ chồng nhiều năm với người như vậy, vậy trong khoảng thời gian đó bệ hạ có từng thấy nô tì cố ý hại ai bao giờ không?"
Bộ dáng hoàng hậu lúc này thật đáng thương, hoàng thượng cũng có chút, không đành lòng.
Vũ Dương thở dài nói: "Bệ hạ, đều là lỗi của nô tì, xin ngài không nên vì nô tì mà trách mắng hoàng hậu nương nương."
Công chúa Vũ Dương nói vậy khiến dòng máu nam tử trong lòng hoàng đế bắt đầu nổi dậy. Hắn nhẹ nhàng vỗ vai nàng nói: "Nàng yên tâm, không có việc gì, có trẫm ở đây, ai cũng không thể làm tổn thương nàng."
Ánh mắt Vũ Dương khẽ chớp thể hiện nỗi xúc động.
Sao hoàng hậu lại không hiểu trò lừa bịp của công chúa Vũ Dương chứ? Vì thế đột nhiên nàng cảm thấy tức giận, công chúa Vũ Dương thật sự có ý đồ đây mà. Nghĩ vậy, hoàng hậu bước đến tát vào mặt Vũ Dương.
Lần này Hoàng hậu ra tay quá nhanh, trong nhất thời hoàng thượng và Vũ Dương không phản ứng kịp, đến khi nhận thức được sự việc thì cũng đã muộn.
Mặc dù Vũ Dương rất muốn trả lại nhưng nàng biết bây giờ chưa phải thời cơ. Một nữ nhân thông minh chắc chắn sẽ không tự mình động thủ, huống chi lúc này bên cạnh mình còn có một lão già có thể lợi dụng, nàng cần gì phải ra tay cho bẩn tay mình.
Vũ Dương bắt đầu khóc thút thít, lúc đầu chỉ yên lặng rơi lệ, về sau nàng lại càng thút thít, cuối cùng là nức nở.
Hoòng hậu vốn đang đeo bộ giáp hoàng kim phía trên có đính bảo thạch nên khi ra tay để lại vài vệt máu khá nghiêm trọng trên mặt Vũ Dương. Hoàng đế nhìn năm dấu tay của hoàng hậu in trên mặt Vũ Dương thì bỗng cảm thấy đau lòng.
Hoàng đế trợn mắt nhìn hoàng hậu, thận trọng vuốt mặt Vũ Dương nói: "Vũ Dương, nàng đau không?"
Vũ Dương quay mặt qua, nàng cố dùng sức nặn ra nụ cười nói: "Không, nô tì không đau, bệ hạ không nên tức giận với nương nương vì nô tì."
Lời nói của công chúa Vũ Dương còn chưa dứt thì hoàng hậu cũng lập tức nổi giận, nhìn Vũ Dương nói: "Tiện nhân kia, đến lúc này vẫn còn muốn khích bác ta."
"Đủ rồi hoàng hậu, ta thấy dường như nàng chưa nhận thức được ai mới là người thống trị cả đất nước Đông Tần này. Nàng cũng không nên đem mọi tội lỗi trút lên đầu công chúa Vũ Dương mà hiện giờ nàng nên xem mình trở thành hình dáng gì đây. Vương công công, hãy đưa hoàng hậu hồi phủ, không có lệnh của trẫm thì cũng không cho phép kẻ nào gặp nàng." Hoàng đế nói.
Tâm hoàng hậu chợt lạnh, khó tin nhìn Hoàng đế nói: "Bệ hạ, người muốn giam lỏng nô tì như một tội nhân sao? Bệ hạ, người cũng nên biết rõ mối quan hệ giữa Bàng Lạc Tuyết và hoàng thất Hải Quốc. Ta tin họ cũng sẽ không bỏ qua cho tiện nhân Vũ Dương này. Huống chi, Bàng Lạc Tuyết lại còn là dòng nữ nhi chính thất của Bàng Quốc Công mà nàng cũng chính là tôn nữ của Dương Quốc Công. Chỉ vì tiện nhân này mà hoàng thượng bỏ hết sao? Có đáng giá chút nào sao?"
Hoàng đế bước lên, cho hoàng hậu một cái tát. Vì sức mạnh quá lớn nên cái tát này khiến hoàng hậu lảo đảo. Phải biết hoàng hậu nhập cung đã nhiều năm, cho tới bây giờ Hoàng đế chưa từng đánh nàng mà hôm nay chỉ vì một phi tử bị đày vào lãnh cung mà hắn ra tay với nàng.
Vũ Dương lặng lẽ nhíu mày nhìn hoàng hậu, ánh mắt thể hiện đầy vẻ khiêu khích.
"Hoàng hậu, nàng nhớ kỹ trẫm mới là người đứng đầu Đông Tần quốc này. Dù là Hải Quốc hay Bàng Quốc Công, trẫm cũng sẽ không sợ, trẫm phải bảo vệ nữ nhân của trẫm. Hoàng hậu, nếu như nàng an phận, đợi sau khi ta khôi phục thân phận cho công chúa Vũ Dương thì ta sẽ bỏ qua cho nàng. Ngược lại, nếu nàng tìm cách gây chuyện thì trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng. Hiện giờ nàng đang có thai, ta mong nàng nên biết an phận."
Hoàng đế nói xong, hoàng hậu trợn tròn mắt, thấy vậy Hoàng đế quyết tâm phải che chở nữ nhân này.
Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương lại kiên định nhìn về phía Hoàng đế. Bất luận thế nào, hôm nay nàng cũng phải phế bỏ nữ nhân này.
Vũ Dương nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu nên nàng cũng trở nên rụt rè hơn. Nàng thầm nghĩ, không biết nàng ta muốn làm gì, nàng đang cố tình lợi dụng lão hoàng đế này, đợi đến khi sứ giả Nam Chiếu quốc tới đây, nàng có thể thoát khỏi lãnh cung này rồi.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hoàng đế nói: "Nô tì thân là hoàng hậu đứng đầu lục cung, nô tì chính là người giúp hoàng thượng giải quyết những khó khăn trong hậu cung. Nếu hoàng đế muốn sủng công chúa Vũ Dương thì ngài cũng nên xem lại giáo huấn của tổ tông chứ."
Hoàng đế suy nghĩ một chút nói: "Hoàng hậu nói có lý, ngươi là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, vậy hoàng hậu có nhận xét gì?"
Hoàng hậu cũng thông minh, nàng biết Hoàng đế không muốn đả thương Vũ Dương nhưng hôm nay hoàng hậu sẽ nhất quyết cho Vũ Dương một bài học.
"Lão tổ tông có huấn, ở bất kỳ triều đại nào, Hoàng đế không được phép bạch nhật tuyên dâm (ý là làm chuyện dâm dục giữa ban ngày)." Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương rành mạch nói từng câu từng chữ.
Lần này đến phiên Vũ Dương trợn tròn mắt, nàng cũng không biết Đông Tần lại có quy củ này.
Hoàng đế cau mày suy nghĩ một chút, thật sự có lời giáo huấn này.
Công chúa Vũ Dương cũng hiểu chuyện, buông tay Hoàng đế. Nàng cầm một bộ quần áo bước đến, quỳ gối dưới chân hoàng hậu nói "Hôm nay mọi việc đều là lỗi của Vũ Dương, Vũ Dương thật sự không biết hậu cung Đông Tần lại có quy củ này. Hoàng hậu muốn xử phạt Vũ Dương thế nào, Vũ Dương cũng không có nửa câu oán hận, chỉ mong nương nương có thể hả giận, không nên tức giận với bệ hạ."
Vũ Dương nói câu này khiến hoàng đế rất đau lòng. Hắn nhìn nữ nhân bên cạnh mình, nàng như chim nhỏ nép bên cạnh mình. Bộ dạng hiểu chuyện của nàng khiến hắn muốn sủng ái nàng, tự hỏi thầm trong lòng một nữ nhân xinh xắn, nhỏ bé như vậy thì làm hại gì cho đất nước Đông Tần này.
Hoàng đế đỡ Vũ Dương dậy, nói: "Không biết thì không có tội, hoàng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, hậu luôn là người hiểu quy củ của Đông Tần quốc, chắc hẳn sẽ không xử phạt nàng." Hoàng đế nói xong nhìn hoàng hậu một cái.
Hoàng hậu thầm nghĩ, ngươi vì tiểu yêu tinh này mà muốn giam lỏng ta thì sao ta lại có thể nể mặt ngươi. Nàng mặt lạnh nói: " Bệ hạ, quy củ chính là quy củ, bất luận kẻ nào cũng không thể phá hỏng. Lão tổ tông có quy tắc, phi tử bạch nhật tuyên dâm có hậu quả nghiêm trọng không phải ai cũng có thể gánh nổi. Nếu Vũ Dương quyến rũ bệ hạ trước, vậy thì nể tình bệ hạ, ta thưởng nàng 100 đại bản thôi."
Hoàng hậu nói xong, Vũ Dương cũng thay đổi sắc mặt. Một trăm đại bản sao? Chỉ sợ là chưa tới năm mươi đại bản thì tính mạng của nàng cũng không thể giữ. Hoàng hậu thật độc ác, nhưng Vũ Dương không vì vậy mà cầu xin tha thứ.
Quả nhiên Hoàng đế nhìn hoàng hậu không vui nói: "Hoàng hậu, một trăm đại bản có quá nặng hay không? Vũ Dương là đại công chúa Nam Chiếu quốc, một trăm đại bản rõ ràng chính là muốn lấy đi tính mạng của nàng. Như vậy quan hệ giữa Nam Chiếu quốc và Đông Tần quốc cũng sẽ chịu ảnh hưởng."
"Quy củ như thế, nô tì cũng không có cách nào khác." Hoàng hậu làm khó nói.
"Bệ hạ, nô tì nguyện ý lãnh phạt, chỉ mong hoàng hậu nương nương có thể tha thứ cho tội lỗi của nô tì"
Hoàng hậu cười nói: "Dĩ nhiên, Vũ Dương hiểu chuyện như thế, vậy cũng không làm bệ hạ khó xử rồi."
Hoàng đế cau mày, mặc dù không nói nhưng thái độ của hắn đã nói lên tất cả.
Hoàng hậu sầu thảm cười nói: "Nếu dáng vẻ của nô tì trong lòng hoàng thượng lại xấu xa như vậy thì nô tì cũng không còn gì để nói. Nô tì, thân là hoàng hậu chịu trách nhiệm chăm sóc hậu cung, lại là vợ chồng nhiều năm với người như vậy, vậy trong khoảng thời gian đó bệ hạ có từng thấy nô tì cố ý hại ai bao giờ không?"
Bộ dáng hoàng hậu lúc này thật đáng thương, hoàng thượng cũng có chút, không đành lòng.
Vũ Dương thở dài nói: "Bệ hạ, đều là lỗi của nô tì, xin ngài không nên vì nô tì mà trách mắng hoàng hậu nương nương."
Công chúa Vũ Dương nói vậy khiến dòng máu nam tử trong lòng hoàng đế bắt đầu nổi dậy. Hắn nhẹ nhàng vỗ vai nàng nói: "Nàng yên tâm, không có việc gì, có trẫm ở đây, ai cũng không thể làm tổn thương nàng."
Ánh mắt Vũ Dương khẽ chớp thể hiện nỗi xúc động.
Sao hoàng hậu lại không hiểu trò lừa bịp của công chúa Vũ Dương chứ? Vì thế đột nhiên nàng cảm thấy tức giận, công chúa Vũ Dương thật sự có ý đồ đây mà. Nghĩ vậy, hoàng hậu bước đến tát vào mặt Vũ Dương.
Lần này Hoàng hậu ra tay quá nhanh, trong nhất thời hoàng thượng và Vũ Dương không phản ứng kịp, đến khi nhận thức được sự việc thì cũng đã muộn.
Mặc dù Vũ Dương rất muốn trả lại nhưng nàng biết bây giờ chưa phải thời cơ. Một nữ nhân thông minh chắc chắn sẽ không tự mình động thủ, huống chi lúc này bên cạnh mình còn có một lão già có thể lợi dụng, nàng cần gì phải ra tay cho bẩn tay mình.
Vũ Dương bắt đầu khóc thút thít, lúc đầu chỉ yên lặng rơi lệ, về sau nàng lại càng thút thít, cuối cùng là nức nở.
Hoòng hậu vốn đang đeo bộ giáp hoàng kim phía trên có đính bảo thạch nên khi ra tay để lại vài vệt máu khá nghiêm trọng trên mặt Vũ Dương. Hoàng đế nhìn năm dấu tay của hoàng hậu in trên mặt Vũ Dương thì bỗng cảm thấy đau lòng.
Hoàng đế trợn mắt nhìn hoàng hậu, thận trọng vuốt mặt Vũ Dương nói: "Vũ Dương, nàng đau không?"
Vũ Dương quay mặt qua, nàng cố dùng sức nặn ra nụ cười nói: "Không, nô tì không đau, bệ hạ không nên tức giận với nương nương vì nô tì."
Lời nói của công chúa Vũ Dương còn chưa dứt thì hoàng hậu cũng lập tức nổi giận, nhìn Vũ Dương nói: "Tiện nhân kia, đến lúc này vẫn còn muốn khích bác ta."
"Đủ rồi hoàng hậu, ta thấy dường như nàng chưa nhận thức được ai mới là người thống trị cả đất nước Đông Tần này. Nàng cũng không nên đem mọi tội lỗi trút lên đầu công chúa Vũ Dương mà hiện giờ nàng nên xem mình trở thành hình dáng gì đây. Vương công công, hãy đưa hoàng hậu hồi phủ, không có lệnh của trẫm thì cũng không cho phép kẻ nào gặp nàng." Hoàng đế nói.
Tâm hoàng hậu chợt lạnh, khó tin nhìn Hoàng đế nói: "Bệ hạ, người muốn giam lỏng nô tì như một tội nhân sao? Bệ hạ, người cũng nên biết rõ mối quan hệ giữa Bàng Lạc Tuyết và hoàng thất Hải Quốc. Ta tin họ cũng sẽ không bỏ qua cho tiện nhân Vũ Dương này. Huống chi, Bàng Lạc Tuyết lại còn là dòng nữ nhi chính thất của Bàng Quốc Công mà nàng cũng chính là tôn nữ của Dương Quốc Công. Chỉ vì tiện nhân này mà hoàng thượng bỏ hết sao? Có đáng giá chút nào sao?"
Hoàng đế bước lên, cho hoàng hậu một cái tát. Vì sức mạnh quá lớn nên cái tát này khiến hoàng hậu lảo đảo. Phải biết hoàng hậu nhập cung đã nhiều năm, cho tới bây giờ Hoàng đế chưa từng đánh nàng mà hôm nay chỉ vì một phi tử bị đày vào lãnh cung mà hắn ra tay với nàng.
Vũ Dương lặng lẽ nhíu mày nhìn hoàng hậu, ánh mắt thể hiện đầy vẻ khiêu khích.
"Hoàng hậu, nàng nhớ kỹ trẫm mới là người đứng đầu Đông Tần quốc này. Dù là Hải Quốc hay Bàng Quốc Công, trẫm cũng sẽ không sợ, trẫm phải bảo vệ nữ nhân của trẫm. Hoàng hậu, nếu như nàng an phận, đợi sau khi ta khôi phục thân phận cho công chúa Vũ Dương thì ta sẽ bỏ qua cho nàng. Ngược lại, nếu nàng tìm cách gây chuyện thì trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng. Hiện giờ nàng đang có thai, ta mong nàng nên biết an phận."
Hoàng đế nói xong, hoàng hậu trợn tròn mắt, thấy vậy Hoàng đế quyết tâm phải che chở nữ nhân này.
Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương lại kiên định nhìn về phía Hoàng đế. Bất luận thế nào, hôm nay nàng cũng phải phế bỏ nữ nhân này.
Vũ Dương nhìn thấy ánh mắt hoàng hậu nên nàng cũng trở nên rụt rè hơn. Nàng thầm nghĩ, không biết nàng ta muốn làm gì, nàng đang cố tình lợi dụng lão hoàng đế này, đợi đến khi sứ giả Nam Chiếu quốc tới đây, nàng có thể thoát khỏi lãnh cung này rồi.
Hoàng hậu liếc mắt nhìn Hoàng đế nói: "Nô tì thân là hoàng hậu đứng đầu lục cung, nô tì chính là người giúp hoàng thượng giải quyết những khó khăn trong hậu cung. Nếu hoàng đế muốn sủng công chúa Vũ Dương thì ngài cũng nên xem lại giáo huấn của tổ tông chứ."
Hoàng đế suy nghĩ một chút nói: "Hoàng hậu nói có lý, ngươi là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, vậy hoàng hậu có nhận xét gì?"
Hoàng hậu cũng thông minh, nàng biết Hoàng đế không muốn đả thương Vũ Dương nhưng hôm nay hoàng hậu sẽ nhất quyết cho Vũ Dương một bài học.
"Lão tổ tông có huấn, ở bất kỳ triều đại nào, Hoàng đế không được phép bạch nhật tuyên dâm (ý là làm chuyện dâm dục giữa ban ngày)." Hoàng hậu nhìn công chúa Vũ Dương rành mạch nói từng câu từng chữ.
Lần này đến phiên Vũ Dương trợn tròn mắt, nàng cũng không biết Đông Tần lại có quy củ này.
Hoàng đế cau mày suy nghĩ một chút, thật sự có lời giáo huấn này.
Công chúa Vũ Dương cũng hiểu chuyện, buông tay Hoàng đế. Nàng cầm một bộ quần áo bước đến, quỳ gối dưới chân hoàng hậu nói "Hôm nay mọi việc đều là lỗi của Vũ Dương, Vũ Dương thật sự không biết hậu cung Đông Tần lại có quy củ này. Hoàng hậu muốn xử phạt Vũ Dương thế nào, Vũ Dương cũng không có nửa câu oán hận, chỉ mong nương nương có thể hả giận, không nên tức giận với bệ hạ."
Vũ Dương nói câu này khiến hoàng đế rất đau lòng. Hắn nhìn nữ nhân bên cạnh mình, nàng như chim nhỏ nép bên cạnh mình. Bộ dạng hiểu chuyện của nàng khiến hắn muốn sủng ái nàng, tự hỏi thầm trong lòng một nữ nhân xinh xắn, nhỏ bé như vậy thì làm hại gì cho đất nước Đông Tần này.
Hoàng đế đỡ Vũ Dương dậy, nói: "Không biết thì không có tội, hoàng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, hậu luôn là người hiểu quy củ của Đông Tần quốc, chắc hẳn sẽ không xử phạt nàng." Hoàng đế nói xong nhìn hoàng hậu một cái.
Hoàng hậu thầm nghĩ, ngươi vì tiểu yêu tinh này mà muốn giam lỏng ta thì sao ta lại có thể nể mặt ngươi. Nàng mặt lạnh nói: " Bệ hạ, quy củ chính là quy củ, bất luận kẻ nào cũng không thể phá hỏng. Lão tổ tông có quy tắc, phi tử bạch nhật tuyên dâm có hậu quả nghiêm trọng không phải ai cũng có thể gánh nổi. Nếu Vũ Dương quyến rũ bệ hạ trước, vậy thì nể tình bệ hạ, ta thưởng nàng 100 đại bản thôi."
Hoàng hậu nói xong, Vũ Dương cũng thay đổi sắc mặt. Một trăm đại bản sao? Chỉ sợ là chưa tới năm mươi đại bản thì tính mạng của nàng cũng không thể giữ. Hoàng hậu thật độc ác, nhưng Vũ Dương không vì vậy mà cầu xin tha thứ.
Quả nhiên Hoàng đế nhìn hoàng hậu không vui nói: "Hoàng hậu, một trăm đại bản có quá nặng hay không? Vũ Dương là đại công chúa Nam Chiếu quốc, một trăm đại bản rõ ràng chính là muốn lấy đi tính mạng của nàng. Như vậy quan hệ giữa Nam Chiếu quốc và Đông Tần quốc cũng sẽ chịu ảnh hưởng."
"Quy củ như thế, nô tì cũng không có cách nào khác." Hoàng hậu làm khó nói.
"Bệ hạ, nô tì nguyện ý lãnh phạt, chỉ mong hoàng hậu nương nương có thể tha thứ cho tội lỗi của nô tì"
Hoàng hậu cười nói: "Dĩ nhiên, Vũ Dương hiểu chuyện như thế, vậy cũng không làm bệ hạ khó xử rồi."
Tác giả :
Bình Quả Trùng Tử