Khuynh Thành Tiểu Độc Phi
Chương 178: Hộc máu
Bàng Lạc Băng nhìn khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ. Ánh mắt nàng thể hiện một chút vui mừng khi nhìn Bàng Lạc Vũ đau đớn trên giường bệnh.
“Muội cảm thấy rất vui vẻ sao?" Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng, nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt muội muội của mình có ẩn chứa nét cười. Trong lòng Bàng Lạc Vũ cũng cảm thấy khổ sở. Mục đích Bàng Lạc Băng tới đây để làm gì thì bây giờ nàng đã hiểu rõ.
Bàng Lạc Băng co rúm người lại, Die nd da nl e q uu ydo n, đứng sau lưng Bàng Lạc Tuyết, nắm lấy vạt áo nàng, nhìn Bàng Lạc Vũ nói: “Đại tỷ tỷ, Băng nhi không có ý đó, Băng nhi không dám." Nói xong, nàng né tránh nhìn vào mắt của Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ cười lạnh một tiếng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn vào khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ nói “Đại tỷ, mặt tỷ thế nào rồi? Nghe nói tỷ tỷ bị thương, nên muội và Băng nhi cố ý đến thăm tỷ. Tỷ tỷ cũng đừng lo lắng nhiều."
“Thăm tỷ sao? Các ngươi có lòng tốt như vậy, hay là muốn đến đây cười nhạo tỷ? Đừng nghĩ là tỷ không biết các ngươi đang suy nghĩ gì?" Bàng Lạc Vũ nhìn hai người.
Bàng Lạc Tuyết buông tay Bàng Lạc Băng ra, vỗ nhẹ vào tay nàng, an ủi: “Không có việc gì đâu, chỉ là tâm tình của đại tỷ tỷ không tốt, nên muội cũng không cần phải sợ hãi như vậy. Chúng ta chính là tỷ muội mà."
Bàng Lạc Tuyết từ từ bước đến gần, nhìn trên giường của Bàng Lạc Vũ. Một mùi hôi thối bốc lên khiến nàng như ngừng thở. Còn Bàng Lạc Băng theo bản năng thụt lùi về phía sau. Bàng Lạc Vũ thấy vậy nên trong lòng có chút ghen tỵ. Tại sao vậy? Tại sao bọn họ có tất cả những điều tốt đẹp mà nàng lại rơi vào tình cảnh này chứ? Tại sao?
Bàng Lạc Vũ hô lớn"Cúc Thanh, mau đuổi những người này ra ngoài, nhanh lên."
Cúc Thanh bước đến nhìn Bàng Lạc Tuyết, còn Bàng Lạc Tuyết quay về phía Bạch Chỉ nói “Ngươi hãy mau ném Cúc Thanh ra ngoài."
Cúc Thanh nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết quay về phía nàng, nháy mắt nói “Nhanh lên Bạch Chỉ."
Bạch Chỉ tiến lên, Cúc Thanh sợ hãi nói “Thưa Đại tiểu thư, đại tiểu thư, Đại tiểu thư......"
“Muội muốn làm gì?" Bàng Lạc Vũ vừa hỏi vừa nắm chiếc chăn thật chặt.
“Đại tỷ tỷ, mặt của tỷ bị tổn thương thế này thì sao có thể tốt? Nếu Tấn vương gia biết, chỉ sợ hôn sự này cũng không thành. Đến lúc đó, muội không biết tỷ tỷ sẽ cảm thấy như thế nào? Để muội muội thử suy nghĩ xem, có thể là Tấn vương thật lòng yêu thương tỷ tỷ nên đã bỏ qua ranh giới ngượng ngùng, hay Tấn vương đã nhìn thấy gương mặt của tỷ tỷ thế này mà vẫn có thể nằm chung giường với tỷ. Ha ha ha......"
Bàng Lạc Tuyết cười càn rỡ, còn Bàng Lạc Vũ ngồi trên giường cảm thấy tức giận phát run. Nghe xong lời của Bàng Lạc Tuyết, lại nghĩ đến khuôn mặt của mình, nàng nhịn không được nên gào thét chói tai.
Đây là lần đầu tiên Bàng Lạc Băng thấy Bàng Lạc Tuyết nói chuyện như vậy với Bàng Lạc Vũ. Mặc dù trong lòng có nhiều điểm nghi vấn nhưng vẫn không có dũng cảm chất vấn nàng.
“Mặt của ta nhất định sẽ được chữa trị thật tốt. Muội cũng không cần phải hù doạ ta. Tấn vương thật sự yêu thích ta. Nhất định chàng sẽ kết hôn với tỷ." Bàng Lạc Vũ bất mãn phản bác lại.
Bàng Lạc Tuyết nhìn nét mặt của Bàng Lạc Vũ, ngay cả nàng còn cảm thấy nôn mửa, huống gì là Tấn vương. “Sở dĩ vương gia đồng ý cưới tỷ là vì muội đem mọi chuyện giữa hắn và tỷ nói với mọi người biết thôi. Vương Gia vì muốn ngăn chận mọi người đàm tiếu, hơn nữa hắn cũng muốn lôi kéo phủ Bàng Quốc Công nên hắn mới đồng ý cưới tỷ tỷ. Tấn vương thích ai chẳng phải trong lòng tỷ hiểu rõ nhất sao? Còn lần săn bắn này, tỷ bị thương là vì ai? Chắc hẳn tỷ tỷ cũng hiểu biết rõ. Muội nhớ lúc chúng ta đi vào khu vực săn bắn thì có Tấn vương đi theo phía sau. Nếu Tấn vương thật lòng yêu thương tỷ, thì trong lúc tỷ gặp nguy hiểm, thì hắn đang làm gì? Y phục tỷ mặc quả thật toả ra mùi hương rất thơm đấy."
Bàng Lạc Vũ cũng không phải là một kẻ ngu. Tuy rằng lúc ấy có rất nhiều động vật vây quanh nàng, nhưng chính nàng cũng ngửi thấy trên người mình có mùi thơm.
“Tỷ tỷ, muội thật tiếc cho khuôn mặt của tỷ tỷ." Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ ở trên giường đang chiến tranh nội tâm, “Băng nhi, tới đây." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Vũ thức tỉnh nhìn Bàng Lạc Tuyết, “Các ngươi muốn làm gì?"
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muội cũng thật sự không chịu nổi cái mùi hôi thối bốc lên từ trên người tỷ tỷ, nên muội cũng chỉ muốn ra ngoài hóng mát một lát. Muội và Băng nhi xin cáo từ." Bàng Lạc Tuyết nói
Bàng Lạc Băng cũng vội vàng đứng lên, nàng cứ đứng ở phía sau Bàng Lạc Tuyết không dám bước lên phía trước. Nàng chỉ khẽ cau mày, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé của mình, nói “Thật là không có phép tắc gì cả. Hiện giờ tình cảnh của tỷ tỷ cũng đã khổ sở lắm rồi, cũng còn không thể xuống giường được nữa. Chắc chắn là hoàng gia sẽ không muốn có một người con dâu chỉ suốt ngày nằm ở trên giường chờ hưởng phước."
Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Tuyết chằm chằm, sau đó liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé, mềm mại của Bàng Lạc Băng “Ngươi không được nói bậy, ta...ta sẽ khoẻ thôi. Phụ thân đã tìm đại phu tốt nhất để chữa trị cho ta. Khuôn mặt của ta sẽ sớm trở lại như cũ."
Bàng Lạc Tuyết nhún vai một cái nói"Không ngại nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ có biết vì sao Nhị Di Nương không đến đây hay không?"
“Tại sao?"
“Bởi vì phụ thân đang định đem chuyện tỷ tỷ bị thương trình lên bệ hạ. Tỷ nghĩ xem, đến lúc đó bệ hạ có muốn nhận một người con dâu như tỷ không?" Bàng Lạc Tuyết ngây thơ hỏi.
“Không, không, phụ thân không thể làm như vậy. Phụ thân sẽ không phá hủy hạnh phúc của ta. Không thể nào, mẫu thân nhất định xử lý việc này giúp ta." Lúc này Bàng Lạc Vũ đang cảm thấy hoảng loạn. Nếu để việc này cho hoàng gia biết, thì cả đời này nàng chỉ có thể ở lại phủ Bàng Quốc công này, mặc cho người đời khinh khi, chế nhạo.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nói “Tỷ tỷ, Nhị Di Nương đang ở trong thư phòng cầu khẩn với phụ thân đấy. Muội muội thật sự hâm mộ tỷ tỷ vì có một mẫu thân tốt nhưu vậy. Mẫu thân vì hạnh phúc của tỷ, mà không quản trời nóng nực như vậy, lại đang quỳ bên ngoài thư phòng. Điều này thật sự làm cho người ta đau lòng."
Bàng Lạc Vũ lẩm bẩm nói"Mẫu thân, mẫu thân."
“Tỷ tỷ, tỷ cũng không nên khóc. Tỷ tỷ nên biết khuôn mặt tỷ giờ đây chỉ toàn là những vết thương và sẹo. Tỷ tỷ cũng đừng làm lây cho người khác."
Đột nhiên Bàng Lạc Vũ ngừng khóc.
“Băng nhi, muội ra ngoài trước đi, tỷ có lời muốn nói với đại tỷ tỷ. Lần trước Tấn vương nói thích nghe muội đánh đàn nên tặng cho muội một cây đàn cổ cầm. Bây giờ muội đi xem một chút xem mình có thích không? Không chừng một lát nữa, khi Tấn vương tới, muội sẽ thay tỷ tỷ tiếp đãi Tấn vương đấy." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nói.
“Tại sao hắn tặng muội? Tại sao lại để cho muội ấy tiếp đãi, tại sao?" Bàng Lạc Vũ hoảng sợ kêu lên.
“Bởi vì tỷ tỷ ngã bệnh, khuôn mặt của tỷ tỷ bây giờ thì có thể gặp ai chứ? Nếu Tấn vương nhìn thấy khuôn mặt của tỷ tỷ thì muội không biết ngài sẽ nói gì với tỷ nữa?"
Bàng Lạc Tuyết lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Lạc Băng nói “Băng nhi, muội nhớ chăm sóc thật tốt cho Tấn vương, cũng đừng đề cập đến chuyện khuôn mặt của đại tỷ tỷ bị thương. Nếu Tấn vương biết, sợ là tỷ tỷ tiêu rồi. Băng nhi hiểu chuyện như vậy, chắc muội biết nên làm thế nào?"
Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết, lại nhìn trên giường Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ nghĩ đến thân thể đầy thương tích và những vết thương trên mặt, nói “ Băng nhi, chuyện của mấy ngày trước là do tỷ tỷ không đúng. Lúc đó tỷ tỷ không nên ra tay đánh muội. giờ tỷ có chiéc váy mới, tỷ thấy rất thích hợp với muội muội, hay là muội muội lấy mặc đi. Muội muội cũng đừng nhắc với Tấn vương việc tỷ tỷ bị thương. Nếu Tấn vương biết chuyện tỷ tỷ bị thương thì muội muội cũng nên đoán được mạng sống của tam di nương thế nào."
Bàng Lạc Vũ nghĩ câu này đúng là hù dọa Bàng Lạc Băng rồi, nàng vốn không quan tâm thứ gì chỉ có tính mệnh của tam di nương là quan trọng nhất. Bàng Lạc tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói “Băng nhi, đại tỷ tỷ chỉ là ngã bệnh, mấy ngày sau sẽ khoẻ lại thôi."
Bàng Lạc Tuyết vén tóc trước trán Bàng Lạc Băng nói.
Bàng Lạc Vũ hung hăng nhìn chằm chằm Bàng Lạc Băng. Nếu nàng không bị thương thì làm sao có chuyện Bàng Lạc Băng có thể được đón tiếp Tấn vương chứ? Mà Tấn vương còn tặng cổ cầm cho tiên nhân này nữa chứ? Chẳng lẽ Tấn vương ngài không biết là tặng cổ cầm cũng xem như là tặng quà cho tiện nhân này sao?
“Băng nhi, đi đi." Bàng Lạc Tuyết vỗ vai Bàng Lạc Băng. Nàng tin Bàng Lạc Băng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu ý của nàng.
Nhưng lần này Bàng Lạc Tuyết thật sự sai lầm. Bàng Lạc Băng muốn cứu tam di nương, không muốn mẫu thân mình mất mạng. Đối với nàng, Tam di nương là quan trọng nhất.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng rời khỏi, lại xoay người nhìn Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ theo bản năng lấy tay che mặt của mình, xấu hổ nhìn Bàng Lạc Vũ Tuyết, “Muội...muội còn chưa đi sao?" Bàng Lạc Vũ hỏi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ ngồi bên giường, nói “ Muội ở đây cũng không muốn nhìn gương mặt của tỷ tỷ đâu. Chỉ là muội nghĩ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, là một nhân vật nổi danh ở xứ Đông Tần này, muội sợ bọn họ không biết khuôn mặt của tỷ tỷ nên đêm qua muội vẽ lại một bức tranh mỹ nhân như thế này."
Nói xong Bàng Lạc Tuyết lấy bức tranh trong tay Bạch Chỉ, thả xuống để Bàng Lạc Vũ nhìn rõ.
Bức tranh tả một mỹ nhân đang dạo chơi trong khuôn viên. Trong bữa tiệc Mẫu Đan, Bàng Lạc Vũ trang điểm thật lộng lẫy, khoé mắt chứa đầy nét phong tình."
Bàng Lạc Vũ nhìn vào bức tranh, lập tức nhớ ra thời điểm ấy là lúc nào. Nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc.
Bàng Lạc Tuyết đem tranh vẽ treo trước giường Bàng Lạc Vũ, khóe miệng cong lên.
“Thưa tiểu thư, đại tiểu thư đã hôn mê bất tỉnh." Bạch Chỉ nói.
“Ừ, không có việc gì, để ta xem nàng ta thế nào." Bàng Lạc Tuyết bước đến xem mạch cho Bàng Lạc Vũ. Nàng cau mày nhìn Bàng Lạc Vũ trên giường, xương chậu đã bể, dù muốn mang thai cũng rất khó khăn, nhưng nàng có thể đi đứng được là tốt lắm rồi.
“Đi thôi."
Bàng Lạc Tuyết dẫn Bạch Chỉ ra ngoài, Cúc Thanh vẫn đứng chờ ở ngoài cửa.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu với Cúc Thanh một cái.
Ở một nơi khác, Tấn vương nhìn cầm phổ trong tay mình, lại nghĩ Bàng Lạc Tuyết nhất định sẽ thích. Hắn vui mừng đi đến phủ Bàng Quốc Công chủ yếu muốn gặp nàng. Hắn nghĩ gái trị của Bàng Lạc Tuyết không tầm thường, cũng coi như hắn chịu uất ức vậy. Mẫu phi nói rất đúng, lúc đầu mình phải ra tay trước. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nàng nhất định phải được gả cho hắn.
Khi Tấn vương nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm của Bàng Lạc Tuyết, cả người hắn giống như có một cỗ kích động và sức nóng chạy qua người khiến hắn không thể chịu nổi.
Trong phòng, Bàng Lạc Vũ Băng nhìn Tấn vương đang quyển cầm phổ trên tay đi vào. Nàng vui mừng bước đến nói"Vương Gia, người đã đến rồi, Băng nhi bái kiến Vương Gia."
Tấn vương nhìn chiếc cổ cầm Bàng Lạc Băng đang ôm trong lòng, hắn cau mày nghĩ rõ ràng chiếc cổ cầm này hắn tặng cho Bàng Lạc Tuyết mà.
“Tam Tiểu Thư không cần đa lễ." Tấn vương nhìn Bàng Lạc Băng nói.
Bàng Lạc Vũ cười ngọt ngào, ôm lấy cây đàn cổ nói “Đa tạ vương gia tặng cầm, Băng nhi rất thích."
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Băng đang ôm cây cổ cầm trong lòng, muốn giải thích đàn này không phải tặng cho nàng. Ngược lại Bàng Lạc Băng thấy Tấn vương cầm quyển cầm phổ lại cảm thấy dường như vương gia đã có để ý đến nàng. Nàng thầm Die nd da nl e q uu ydo n, nghĩ nếu Bàng Lạc Vũ đã không cưới được Tấn vương, vậy thì nàng sẽ có cơ hội trở thành Tấn vương phi rồi.
“Muội cảm thấy rất vui vẻ sao?" Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Băng, nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt muội muội của mình có ẩn chứa nét cười. Trong lòng Bàng Lạc Vũ cũng cảm thấy khổ sở. Mục đích Bàng Lạc Băng tới đây để làm gì thì bây giờ nàng đã hiểu rõ.
Bàng Lạc Băng co rúm người lại, Die nd da nl e q uu ydo n, đứng sau lưng Bàng Lạc Tuyết, nắm lấy vạt áo nàng, nhìn Bàng Lạc Vũ nói: “Đại tỷ tỷ, Băng nhi không có ý đó, Băng nhi không dám." Nói xong, nàng né tránh nhìn vào mắt của Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ cười lạnh một tiếng.
Bàng Lạc Tuyết nhìn vào khuôn mặt của Bàng Lạc Vũ nói “Đại tỷ, mặt tỷ thế nào rồi? Nghe nói tỷ tỷ bị thương, nên muội và Băng nhi cố ý đến thăm tỷ. Tỷ tỷ cũng đừng lo lắng nhiều."
“Thăm tỷ sao? Các ngươi có lòng tốt như vậy, hay là muốn đến đây cười nhạo tỷ? Đừng nghĩ là tỷ không biết các ngươi đang suy nghĩ gì?" Bàng Lạc Vũ nhìn hai người.
Bàng Lạc Tuyết buông tay Bàng Lạc Băng ra, vỗ nhẹ vào tay nàng, an ủi: “Không có việc gì đâu, chỉ là tâm tình của đại tỷ tỷ không tốt, nên muội cũng không cần phải sợ hãi như vậy. Chúng ta chính là tỷ muội mà."
Bàng Lạc Tuyết từ từ bước đến gần, nhìn trên giường của Bàng Lạc Vũ. Một mùi hôi thối bốc lên khiến nàng như ngừng thở. Còn Bàng Lạc Băng theo bản năng thụt lùi về phía sau. Bàng Lạc Vũ thấy vậy nên trong lòng có chút ghen tỵ. Tại sao vậy? Tại sao bọn họ có tất cả những điều tốt đẹp mà nàng lại rơi vào tình cảnh này chứ? Tại sao?
Bàng Lạc Vũ hô lớn"Cúc Thanh, mau đuổi những người này ra ngoài, nhanh lên."
Cúc Thanh bước đến nhìn Bàng Lạc Tuyết, còn Bàng Lạc Tuyết quay về phía Bạch Chỉ nói “Ngươi hãy mau ném Cúc Thanh ra ngoài."
Cúc Thanh nhìn Bàng Lạc Tuyết, Bàng Lạc Tuyết quay về phía nàng, nháy mắt nói “Nhanh lên Bạch Chỉ."
Bạch Chỉ tiến lên, Cúc Thanh sợ hãi nói “Thưa Đại tiểu thư, đại tiểu thư, Đại tiểu thư......"
“Muội muốn làm gì?" Bàng Lạc Vũ vừa hỏi vừa nắm chiếc chăn thật chặt.
“Đại tỷ tỷ, mặt của tỷ bị tổn thương thế này thì sao có thể tốt? Nếu Tấn vương gia biết, chỉ sợ hôn sự này cũng không thành. Đến lúc đó, muội không biết tỷ tỷ sẽ cảm thấy như thế nào? Để muội muội thử suy nghĩ xem, có thể là Tấn vương thật lòng yêu thương tỷ tỷ nên đã bỏ qua ranh giới ngượng ngùng, hay Tấn vương đã nhìn thấy gương mặt của tỷ tỷ thế này mà vẫn có thể nằm chung giường với tỷ. Ha ha ha......"
Bàng Lạc Tuyết cười càn rỡ, còn Bàng Lạc Vũ ngồi trên giường cảm thấy tức giận phát run. Nghe xong lời của Bàng Lạc Tuyết, lại nghĩ đến khuôn mặt của mình, nàng nhịn không được nên gào thét chói tai.
Đây là lần đầu tiên Bàng Lạc Băng thấy Bàng Lạc Tuyết nói chuyện như vậy với Bàng Lạc Vũ. Mặc dù trong lòng có nhiều điểm nghi vấn nhưng vẫn không có dũng cảm chất vấn nàng.
“Mặt của ta nhất định sẽ được chữa trị thật tốt. Muội cũng không cần phải hù doạ ta. Tấn vương thật sự yêu thích ta. Nhất định chàng sẽ kết hôn với tỷ." Bàng Lạc Vũ bất mãn phản bác lại.
Bàng Lạc Tuyết nhìn nét mặt của Bàng Lạc Vũ, ngay cả nàng còn cảm thấy nôn mửa, huống gì là Tấn vương. “Sở dĩ vương gia đồng ý cưới tỷ là vì muội đem mọi chuyện giữa hắn và tỷ nói với mọi người biết thôi. Vương Gia vì muốn ngăn chận mọi người đàm tiếu, hơn nữa hắn cũng muốn lôi kéo phủ Bàng Quốc Công nên hắn mới đồng ý cưới tỷ tỷ. Tấn vương thích ai chẳng phải trong lòng tỷ hiểu rõ nhất sao? Còn lần săn bắn này, tỷ bị thương là vì ai? Chắc hẳn tỷ tỷ cũng hiểu biết rõ. Muội nhớ lúc chúng ta đi vào khu vực săn bắn thì có Tấn vương đi theo phía sau. Nếu Tấn vương thật lòng yêu thương tỷ, thì trong lúc tỷ gặp nguy hiểm, thì hắn đang làm gì? Y phục tỷ mặc quả thật toả ra mùi hương rất thơm đấy."
Bàng Lạc Vũ cũng không phải là một kẻ ngu. Tuy rằng lúc ấy có rất nhiều động vật vây quanh nàng, nhưng chính nàng cũng ngửi thấy trên người mình có mùi thơm.
“Tỷ tỷ, muội thật tiếc cho khuôn mặt của tỷ tỷ." Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ ở trên giường đang chiến tranh nội tâm, “Băng nhi, tới đây." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng.
Bàng Lạc Vũ thức tỉnh nhìn Bàng Lạc Tuyết, “Các ngươi muốn làm gì?"
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là muội cũng thật sự không chịu nổi cái mùi hôi thối bốc lên từ trên người tỷ tỷ, nên muội cũng chỉ muốn ra ngoài hóng mát một lát. Muội và Băng nhi xin cáo từ." Bàng Lạc Tuyết nói
Bàng Lạc Băng cũng vội vàng đứng lên, nàng cứ đứng ở phía sau Bàng Lạc Tuyết không dám bước lên phía trước. Nàng chỉ khẽ cau mày, vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ bé của mình, nói “Thật là không có phép tắc gì cả. Hiện giờ tình cảnh của tỷ tỷ cũng đã khổ sở lắm rồi, cũng còn không thể xuống giường được nữa. Chắc chắn là hoàng gia sẽ không muốn có một người con dâu chỉ suốt ngày nằm ở trên giường chờ hưởng phước."
Bàng Lạc Vũ nhìn Bàng Lạc Tuyết chằm chằm, sau đó liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé, mềm mại của Bàng Lạc Băng “Ngươi không được nói bậy, ta...ta sẽ khoẻ thôi. Phụ thân đã tìm đại phu tốt nhất để chữa trị cho ta. Khuôn mặt của ta sẽ sớm trở lại như cũ."
Bàng Lạc Tuyết nhún vai một cái nói"Không ngại nói cho tỷ tỷ biết, tỷ tỷ có biết vì sao Nhị Di Nương không đến đây hay không?"
“Tại sao?"
“Bởi vì phụ thân đang định đem chuyện tỷ tỷ bị thương trình lên bệ hạ. Tỷ nghĩ xem, đến lúc đó bệ hạ có muốn nhận một người con dâu như tỷ không?" Bàng Lạc Tuyết ngây thơ hỏi.
“Không, không, phụ thân không thể làm như vậy. Phụ thân sẽ không phá hủy hạnh phúc của ta. Không thể nào, mẫu thân nhất định xử lý việc này giúp ta." Lúc này Bàng Lạc Vũ đang cảm thấy hoảng loạn. Nếu để việc này cho hoàng gia biết, thì cả đời này nàng chỉ có thể ở lại phủ Bàng Quốc công này, mặc cho người đời khinh khi, chế nhạo.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nói “Tỷ tỷ, Nhị Di Nương đang ở trong thư phòng cầu khẩn với phụ thân đấy. Muội muội thật sự hâm mộ tỷ tỷ vì có một mẫu thân tốt nhưu vậy. Mẫu thân vì hạnh phúc của tỷ, mà không quản trời nóng nực như vậy, lại đang quỳ bên ngoài thư phòng. Điều này thật sự làm cho người ta đau lòng."
Bàng Lạc Vũ lẩm bẩm nói"Mẫu thân, mẫu thân."
“Tỷ tỷ, tỷ cũng không nên khóc. Tỷ tỷ nên biết khuôn mặt tỷ giờ đây chỉ toàn là những vết thương và sẹo. Tỷ tỷ cũng đừng làm lây cho người khác."
Đột nhiên Bàng Lạc Vũ ngừng khóc.
“Băng nhi, muội ra ngoài trước đi, tỷ có lời muốn nói với đại tỷ tỷ. Lần trước Tấn vương nói thích nghe muội đánh đàn nên tặng cho muội một cây đàn cổ cầm. Bây giờ muội đi xem một chút xem mình có thích không? Không chừng một lát nữa, khi Tấn vương tới, muội sẽ thay tỷ tỷ tiếp đãi Tấn vương đấy." Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ nói.
“Tại sao hắn tặng muội? Tại sao lại để cho muội ấy tiếp đãi, tại sao?" Bàng Lạc Vũ hoảng sợ kêu lên.
“Bởi vì tỷ tỷ ngã bệnh, khuôn mặt của tỷ tỷ bây giờ thì có thể gặp ai chứ? Nếu Tấn vương nhìn thấy khuôn mặt của tỷ tỷ thì muội không biết ngài sẽ nói gì với tỷ nữa?"
Bàng Lạc Tuyết lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng Lạc Băng nói “Băng nhi, muội nhớ chăm sóc thật tốt cho Tấn vương, cũng đừng đề cập đến chuyện khuôn mặt của đại tỷ tỷ bị thương. Nếu Tấn vương biết, sợ là tỷ tỷ tiêu rồi. Băng nhi hiểu chuyện như vậy, chắc muội biết nên làm thế nào?"
Bàng Lạc Băng nhìn Bàng Lạc Tuyết, lại nhìn trên giường Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ nghĩ đến thân thể đầy thương tích và những vết thương trên mặt, nói “ Băng nhi, chuyện của mấy ngày trước là do tỷ tỷ không đúng. Lúc đó tỷ tỷ không nên ra tay đánh muội. giờ tỷ có chiéc váy mới, tỷ thấy rất thích hợp với muội muội, hay là muội muội lấy mặc đi. Muội muội cũng đừng nhắc với Tấn vương việc tỷ tỷ bị thương. Nếu Tấn vương biết chuyện tỷ tỷ bị thương thì muội muội cũng nên đoán được mạng sống của tam di nương thế nào."
Bàng Lạc Vũ nghĩ câu này đúng là hù dọa Bàng Lạc Băng rồi, nàng vốn không quan tâm thứ gì chỉ có tính mệnh của tam di nương là quan trọng nhất. Bàng Lạc tuyết nhìn Bàng Lạc Băng nói “Băng nhi, đại tỷ tỷ chỉ là ngã bệnh, mấy ngày sau sẽ khoẻ lại thôi."
Bàng Lạc Tuyết vén tóc trước trán Bàng Lạc Băng nói.
Bàng Lạc Vũ hung hăng nhìn chằm chằm Bàng Lạc Băng. Nếu nàng không bị thương thì làm sao có chuyện Bàng Lạc Băng có thể được đón tiếp Tấn vương chứ? Mà Tấn vương còn tặng cổ cầm cho tiên nhân này nữa chứ? Chẳng lẽ Tấn vương ngài không biết là tặng cổ cầm cũng xem như là tặng quà cho tiện nhân này sao?
“Băng nhi, đi đi." Bàng Lạc Tuyết vỗ vai Bàng Lạc Băng. Nàng tin Bàng Lạc Băng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu ý của nàng.
Nhưng lần này Bàng Lạc Tuyết thật sự sai lầm. Bàng Lạc Băng muốn cứu tam di nương, không muốn mẫu thân mình mất mạng. Đối với nàng, Tam di nương là quan trọng nhất.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng rời khỏi, lại xoay người nhìn Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ theo bản năng lấy tay che mặt của mình, xấu hổ nhìn Bàng Lạc Vũ Tuyết, “Muội...muội còn chưa đi sao?" Bàng Lạc Vũ hỏi.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Vũ ngồi bên giường, nói “ Muội ở đây cũng không muốn nhìn gương mặt của tỷ tỷ đâu. Chỉ là muội nghĩ tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, là một nhân vật nổi danh ở xứ Đông Tần này, muội sợ bọn họ không biết khuôn mặt của tỷ tỷ nên đêm qua muội vẽ lại một bức tranh mỹ nhân như thế này."
Nói xong Bàng Lạc Tuyết lấy bức tranh trong tay Bạch Chỉ, thả xuống để Bàng Lạc Vũ nhìn rõ.
Bức tranh tả một mỹ nhân đang dạo chơi trong khuôn viên. Trong bữa tiệc Mẫu Đan, Bàng Lạc Vũ trang điểm thật lộng lẫy, khoé mắt chứa đầy nét phong tình."
Bàng Lạc Vũ nhìn vào bức tranh, lập tức nhớ ra thời điểm ấy là lúc nào. Nàng đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc.
Bàng Lạc Tuyết đem tranh vẽ treo trước giường Bàng Lạc Vũ, khóe miệng cong lên.
“Thưa tiểu thư, đại tiểu thư đã hôn mê bất tỉnh." Bạch Chỉ nói.
“Ừ, không có việc gì, để ta xem nàng ta thế nào." Bàng Lạc Tuyết bước đến xem mạch cho Bàng Lạc Vũ. Nàng cau mày nhìn Bàng Lạc Vũ trên giường, xương chậu đã bể, dù muốn mang thai cũng rất khó khăn, nhưng nàng có thể đi đứng được là tốt lắm rồi.
“Đi thôi."
Bàng Lạc Tuyết dẫn Bạch Chỉ ra ngoài, Cúc Thanh vẫn đứng chờ ở ngoài cửa.
Bàng Lạc Tuyết gật đầu với Cúc Thanh một cái.
Ở một nơi khác, Tấn vương nhìn cầm phổ trong tay mình, lại nghĩ Bàng Lạc Tuyết nhất định sẽ thích. Hắn vui mừng đi đến phủ Bàng Quốc Công chủ yếu muốn gặp nàng. Hắn nghĩ gái trị của Bàng Lạc Tuyết không tầm thường, cũng coi như hắn chịu uất ức vậy. Mẫu phi nói rất đúng, lúc đầu mình phải ra tay trước. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nàng nhất định phải được gả cho hắn.
Khi Tấn vương nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, kiều diễm của Bàng Lạc Tuyết, cả người hắn giống như có một cỗ kích động và sức nóng chạy qua người khiến hắn không thể chịu nổi.
Trong phòng, Bàng Lạc Vũ Băng nhìn Tấn vương đang quyển cầm phổ trên tay đi vào. Nàng vui mừng bước đến nói"Vương Gia, người đã đến rồi, Băng nhi bái kiến Vương Gia."
Tấn vương nhìn chiếc cổ cầm Bàng Lạc Băng đang ôm trong lòng, hắn cau mày nghĩ rõ ràng chiếc cổ cầm này hắn tặng cho Bàng Lạc Tuyết mà.
“Tam Tiểu Thư không cần đa lễ." Tấn vương nhìn Bàng Lạc Băng nói.
Bàng Lạc Vũ cười ngọt ngào, ôm lấy cây đàn cổ nói “Đa tạ vương gia tặng cầm, Băng nhi rất thích."
Tấn vương nhìn Bàng Lạc Băng đang ôm cây cổ cầm trong lòng, muốn giải thích đàn này không phải tặng cho nàng. Ngược lại Bàng Lạc Băng thấy Tấn vương cầm quyển cầm phổ lại cảm thấy dường như vương gia đã có để ý đến nàng. Nàng thầm Die nd da nl e q uu ydo n, nghĩ nếu Bàng Lạc Vũ đã không cưới được Tấn vương, vậy thì nàng sẽ có cơ hội trở thành Tấn vương phi rồi.
Tác giả :
Bình Quả Trùng Tử