Khuynh Thành Song Tuyệt
Chương 21: Đêm xuân nhất mộng nhạ thê lương
Sáng sớm, thiên tài vi lượng, toàn bộ kinh thành vẫn được bap phủ bởi sự tĩnh lặng của bình minh.
Huyền Minh Thần rời khỏi giường, mặc quần áo, túm lấy Tư Đồ Cảnh vẫn còn cuộn tròn trong ổ chăn. Tư Đồ Cảnh ánh mắt vẫn còn nhắm chặt , đánh chết cũng không mở.
“Mau thức dậy, đi thượng triều ." Huyền Minh Thần lấy tay chụp lấy khuôn mặt của hắn.
Tư Đồ Cảnh nghiên than mình, không để ý tới hắn, tiếp tục ngủ.
“Muộn rồi !" Huyền Minh Thần đè lên người hắn, hét lớn vào lỗ tai hắn.
Tư Đồ Cảnh mơ mơ màng màng mở to mắt, kéo cánh tay Huyền Minh Thần, xem như cái gối để gối đầu lên tiếp tục ngủ. Miệng nói chữ có chữ không:“Muộn cái gì a…… Dù sao đi cũng không có việc gì…… chi bằng khỏi đi……"
“Ai, trước kia không phải cho dù không có việc gì ngươi vẫn luôn đúng giờ a, sao hôm nay lại thế này!" Huyền Minh Thần giật mạnh cánh tay, đầu Tư Đồ Cảnh rơi xuống .
Bởi vì trước không có ai cho hắn làm nũng trước khi ra khỏi giường. Tư Đồ Cảnh nhắm mắt lại nghĩ.
Trước kia đi học đều do Huyền Minh Thần đánh thức hắn, mỗi lần như thế cho dù đã tỉnh rồi hắn vẫn nhắm hai mắt lại. Sau đó Huyền Minh Thần chắc chắn sẽ trở về gọi hắn, hắn đương nhiên sẽ cùng Huyền Minh Thần nháo một phen .
Nhưng mà, có một đoạn thời gian, hắn cảm thấy rất bất lực . Biết sẽ không có ai đến gọi mình dậy, cho nên cũng tự mình thức. Cũng có lý do là vì hắn không có cách nào hảo hảo ngủ được.
“Ta dậy đây." Tư Đồ Cảnh ngồi bật dậy, tạo một cú sốc bất ngờ cho Huyền Minh Thần.
“Ăn xong ngươi nhớ nhanh mặc quần áo rồi vào triều." Huyền Minh Thần lấy quần áo của hắn ném lên giường, nhưng cảm thấy có gì đó thiếu, lục tung trong phòng một hồi, lại lấy thêm vài món quần áo, ném đến trên giường, nói:“Trời lạnh như thế, ngươi chỉ mặc như vậy, muốn chết cóng à!"
Tư Đồ Cảnh ngây ngốc cười, mặc quần áo, nhảy xuống giường, đi ra ngoài cửa.
“Ngươi đi đâu đấy?" Huyền Minh Thần hỏi.
“Đi lấy nước ấm a, không thể để ngươi đi được, trong phủ bọn hạ nhân nhàn thoại nhiều nhất a !" Tư Đồ Cảnh nói xong đi ra ngoài.
Nhàn thoại, nếu đã là như vậy, về sau nhàn thoại, có thể tránh sao? Nếu hiện tại đã muốn thừa nhận tất cả những việc này, về sau thì làm sao?
Huyền Minh Thần trong long hỗn loạn.
Lâm triều ngày nào cũng giống nhau, chỉ có một câu nói: Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều.
Sau đó là một trận trầm mặc.
Thời tiết rất lạnh, hoàng đế Hạ Côn rõ ràng ngay cả lâm triều cũng không đến, nằm ở trên giường tiêu dao. Đương nhiên, cũng có ít người biết, hoàng đế giờ phút này, cũng không phải tiêu dao. Hắn cũng không phải là một người đơn giản như vậy.
Ở trong mắt tể tướng, hắn chỉ là đứa nhỏ bị mất đi vương gia, đứa nhỏ mất đi ngọn núi chống đỡ, là một đứa nhỏ không rành thế sự, là một đứa nhỏ chỉ biết hưởng thụ *** nhạc.
“Bãi triều" Một tiếng thật dài. Chúng quan viên đều tán đi.
Lương Hành cùng với Huyền Tế Bắc rời đi như thường lệ, vừa lúc Huyền Minh Thần cũng đi theo bên cạnh bọn họ, Lý Tùy Phong thấy thế, rất nhanh đi đến.
“Thừa tướng, Huyền Thái Phó, Huyền Bằng Hữu!" Lý Tùy Phong đưa lời thăm hỏi bọn họ, Huyền Minh Thần cảm thấy có chút kỳ quái, luôn cảm thấy mỗi lần có hắn thì không bao giờ có chuyện tốt xảy đến.
“Lý tướng quân hảo." Huyền Tế Bắc trả lời. Lương Hành cũng nhìn hắn cười.
Huyền Minh Thần hỏi:“Lý tướng quân chuyện gì?"
Lý Tùy Phong khóe môi khẽ nhoẻn, xua tay nói:“Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi Huyền đại nhân có quen cuộc sống sau hôn nhân hay chưa."
Nhiều người cảm thấy lời nói của hắn có chút vô lễ, nhưng vẫn không đánh trả. Huyền Minh Thần cười với hắn, nói:“Đa tạ Lý tướng quân quan tâm, tại hạ cũng đã quen với cuộc sống của mình rồi."
“Vậy là tốt rồi, quen là tốt rồi." Lý Tùy Phong cười,“Nếu bởi vì không quen mà khiến tân nương cảm thấy trống vắng thì không tốt đâu." Lý Tùy Phong nói điều gì tất cả mọi người đều nghe thấy.
Lương Hành hiển nhiên cảm thấy có vấn đề, hỏi Lý Tùy Phong nói:“ Ý của Tướng Quân là?"
Lý Tùy Phong trên mặt vẫn như cũ lộ vẻ mạt cười, nói:“Này, Huyền tướng trong long sang tối rõ ràng ."
Huyền Minh Thần trong lòng chấn động, hắn đến cuối cùng là có ý gì? Nhưng mà ngay lúc thời điểm này, nhất đi không thể làm hỏng đại sự, vì thế đành làm bộ dáng như không biết, nói:“Không biết tướng quân đang nói điều gì."
“Ta đây cũng không nhiều lời, các vị, cáo từ." Lý Tùy Phong dứt lời tránh ra .
Để lại đầu óc nghi hoặc cho Lương Hành và Huyền Tế Bắc.
“Minh Thần, Lý tướng quân nói những lời ấy là gì? Có phải ngươi đã làm chuyện có lỗi lầm gì với Nhã Cầm ?" Huyền Tế Bắc lớn tiếng hỏi Huyền Minh Thần.
Lương Hành lại rộng lượng ngăn cản:“Thân gia không cần như thế, ta tất nhiên là tin tưởng Minh Thần mới gả Nhã Cầm qua, Minh Thần tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng ." Nói xong quay sang Huyền Minh Thần, nói tiếp:“Ngươi nói phải không, hiền tế!"
“Đa tạ nhạc phụ đại nhân nâng đỡ, Minh Thần về sau sẽ luôn đối đãi với Nhã Cầm thật tốt ." Huyền Minh Thần trấn định nói.
“Không có chuyện gì là tốt nhất!" Huyền Tế Bắc vẫn giữ ngữ khí lạnh lung như cũ:“Thừa tướng đã tin tưởng chúng ta như thế, đem nữ nhi phó thác cho ngươi, ngươi tuyệt đối không thể phụ lòng Thừa tướng, càng không thể phụ bạc Nhã Cầm đã dành cho ngươi biết bao tình ý!"
“Ân, cha." Huyền Minh Thần đáp.
“Ha ha ha." Lương Hành đột nhiên nở nụ cười, cười đến khiến Huyền Minh Thần sợ hãi trong lòng. Đột nhiên, hắn lại đưa tay đặt trên vai Huyền Minh Thần, Huyền Minh Thần vẫn còn giữ bình tĩnh, nếu không chắc chắc sẽ nhảy dựng.
“Nhất định phải sớm xin một tiểu tử đại béo a!" Lương Hành lớn tiếng nói.
Ở đây bọn quan viên vẫn chưa tán đi hết, cơ hồ đều nghe được những lời này. Huyền Minh Thần nhất thời xấu hổ, đầu cuối xuống. Cách đó không xa là Tư Đồ Cảnh, đang âm thầm hung tợn nhìn bọn họ.
Buổi chiều đến, Huyền Tế Bắc gọi Huyền Minh Thần đến trong phòng hắn chơi cờ. Mượn cơ hội này, vừa định hỏi hắn một việc.
Nào biết bàn cờ mới dọn xong, trong nhà nô tài liền chạy vào thông báo, nói là Thượng Thư phủ Trương đại nhân tới chơi.
Người nọ tiến vào thứ nhất kiện là đó là dâng tặng lễ vật. Kia lễ không phải khác, đúng là tráng dương lộc tiên rượu. Huyền Minh Thần buồn bực , không đến mức này chứ.
Nhưng này vẫn chưa hết.
Một lát sau, mặc kệ là bất kì ai hễ đang nịnh bợ Tể Tướng đều đến Thái Phó phủ. Trong vòng thời gian có nửa ngày, cái gì lộc nhung, cẩu tiên, kim cương rượu, nhân sâm cẩu kỷ hải mã linh tinh thu được rất nhiều chất thành một đống lớn.
Huyền Tế Bắc cảm thấy hắn cũng không cần phải nói gì . Tất cả những thứ này đã muốn nói hết thảy. Nhận những thứ này, hắn không sợ hắn ko diễn mà là diễn quá mức rồi .
“Cha, mấy thứ này chúng ta không cần, bảo bọn họ mang về đi." Huyền Minh Thần nhìn mấy thứ này, thật sự là dở khóc dở cười.
Huyền Tế Bắc cười vỗ vỗ một cái hòm lớn, nói:“Mất thứ này nhất thời chưa dung đến. Nhưng sau này rất tốt. Cho người lưu lại sau này có gì dùng ."
Nói xong, lại cười thần bí, nhìn ra ngoài cửa hô lên:“Người đâu. Mau đem mấy thứ này hảo hảo cất đi."
Bằng Huyền Minh Thần trực giác và suy đoán, hắn cảm thấy sẽ có chuyện không tốt xảy đến.
Lúc ăn cơm chiều, quả nhiên Huyền Tế Bắc liền cho hắn một chén canh thần bí, đoạn thời điểm đưa cho hắn còn cười thần bí. Huyền Minh Thần uống cũng không được, không uống cũng không được. Cuối cùng Huyền Tế Bắc mạnh bạo ép hắn uống, khiến hắn muôn phun ra ngoài. Không phải vì hương vị canh không ngon, chỉ là nhớ đến đống vật phẩm hồi chiều, trong long cảm thấy bất an.
Sau khi ăn xong Huyền Minh Thần trực tiếp vào thư phòng, ngồi xuống an tâm đọc sách. Lại cảm thấy thân thể từng đợt nóng lên, lập tức liền hiểu được tác dụng của chén canh kia.
Hoàn hảo, người có võ công chắc chắn sẽ không dược lực khắc chế . Thoáng vận khí, điều chỉnh cân bằng hơi thở, liền cảm thấy tốt hơn.
Vì thế lại yên tĩnh đọc sách. Nhưng cũng không quá lâu, than thể cũng bắt đầu nóng lên, hơn nữa còn là môt trận nhiệt lớn hơn. Hắn không thể không sử dụng một tầng công lực thật sâu để khắc chế chính mình.
Cảm giác tốt hơn chỉ trong chốc lát, lại có cảm giác càng mãnh liệt tấn công hắn. Cũng không biết, hắn rốt cuộc bị hạ dược gì, mà sử dụng đến ba lần công lực vẫn không thể khắc chế.
Huyền Tế Bắc sớm dự đoán hắn sẽ dung công lực để khắc chế, bởi vậy buông dược, cũng tuyệt đối đủ đối phó hắn.
Một lát sau, Huyền Minh Thần đi ra, Huyền Tế Bắc trong lòng vui vẻ, đã thấy hắn đi về hướng dục phòng . Sau đó không lâu, Huyền Minh Thần thay đổi quần áo thần thanh khí sảng lại đi vào thư phòng.
Huyền Tế Bắc thở dài, tiếp tục quan vọng.
Cứ như vậy mãi cho đến khi trời đã đen, Huyền Tế Bắc vẫn như cũ không thấy Huyền Minh Thần ra khỏi thư phòng, có chút lo lắng, liền đi thẳng vào thư phòng.
Giờ phút này Huyền Minh Thần đang cố gắng tĩnh hạ tâm để xem thư. Ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt.
“Minh Thần a!" Huyền Tế Bắc kêu lên,“Thời gian không còn sớm , trở về nghỉ ngơi đi."
Huyền Minh Thần buông quyển sách trên tay, nói:“Cha, ta không sao đâu."
Huyền Tế Bắc có chút không kiên nhẫn :“Ta bảo ngươi mau đi nghỉ ngơi ngay lập tức, thức đêm đọc sách sao được!"
Thấy tình hình Huyền Tế Bắc không tốt, tùy lúc có thể tức giận, Huyền Minh Thần đành phải đứng lên, nói:“Vậy con đi nghỉ ngơi trước , cha người cũng mau đi nghỉ ngơi."
Gặp Huyền Minh Thần hướng sương phòng đi đến, Huyền Tế Bắc thế này mới an tâm một chút, tự cố tự cười, lẩm bẩm:“Như vậy mới tiến hành thật tốt a……"
Hắn đánh giá Huyền Minh Thần tuyệt đối không thể chống đối nổi uy lực của dược kia.
Trên thực tế, Huyền Minh Thần thật là ngăn cản không được . Ngay cả thân hình cũng bắt đầu có chút không ổn .
Vừa đẩy cửa thuê phòng, Lương Nhã Cầm liền đến đón.
“Tướng công, ngươi hôm nay làm sao vậy?" Lương Nhã Cầm đi đến đóng cửa, vừa trở về đỡ Huyền Minh Thần lên giường
Huyền Minh Thần không dám để nàng đụng phải, ngồi ở một bên, nói:“Không có gì."
Vẫn cứ như vậy, cũng không phải biện pháp. Thành thân lâu như vậy, lại ngay cả động phòng đều không có, Lương Nhã Cầm có chút không cam lòng. Chẳng lẻ mị lực của mình không đủ sao. Vì cái gì đến bây giờ hắn vẫn chưa chịu chạm đến mình.
“Tướng công, chúng ta nghỉ ngơi đi." Lương Nhã Cầm nhẹ giọng nói , đưa tay giúp Minh Thần cởi áo sam.
Huyền Minh Thần cuống quít lui về phía sau, nói:“Ta tự làm được."
Dược tính càng ngày càng mãnh liệt , Huyền Minh Thần dùng hết toàn lực khắc chế , cảm giác ngực như bị người ta đánh dồn dập, cả người máu đều dồn dưới bụng.
Cởi ngoại sam ra, hai người nằm song vai nhau trên giường
Tấm màn hồng mỏng thả xuống, ẩn giấu đi ánh sang của ngọn đèn nho nhỏ.
Trong bóng đêm, cơ thể Huyền Minh Thần nóng rực, Lương Nhã Cầm cũng cảm giác được hắn có biểu hiện không tốt, liền hỏi.
Qua thật lâu, Huyền Minh Thần nghiêng thân, Lương Nhã Cầm lấy dung khí, nói:“Tướng công, chúng ta viên phòng đi."
Huyền Minh Thần đã muốn có chút mơ mơ tỉnh tỉnh, chỉ nghe thấy lời nói của Lương Nhã Cầm, cũng không trả lời lại, nhất thời không có cự tuyệt. Lương Nhã Cầm thấy hắn không nói, liền nghĩ hắn đã ngấm ngầm đồng ý .
Ngón tay ngọc thon nhỏ, rất nhanh đã muốn rút đi hết quần áo, có chút sợ hãi lại có chút kích động đi đến gần Huyền Minh Thần. Vì Huyền Minh Thần cởi áo.
Huyền Minh Thần trong cơ thể có trăm cổ nhiệt đang va chạm nhau , cơ hồ sắp làm cho hắn mất đi lý trí. Một tay bắt lấy tay Lương Nhã Cầm, mạnh hướng đến nàng, toàn bộ than hình đặt lên người nàng.
Lương Nhã Cầm thấy hắn nhiệt tình như vậy, tất cả bất khoái ngày xưa toàn bộ đều tán đi, đưa tay giúp hắn cởi quần áo.
Thân thể Huyền Minh Thần dần dần bại lộ, dán lên than hình Lương Nhã Cầm,** đã khó có thể chịu được, điên cuồng hôn môi rồi đến cần cổ, than hình ma sát trên người nàng.
“A……"
Bởi vì ôm thật sự chặt, Lương Nhã Cầm có chút không thở nổi, đột nhiên la lên một tiếng.
Thanh âm này rất lớn, lớn đến làm cho chính nàng cũng cảm thấy thẹn.
Người ngoài cửa nghe được thanh âm, âm thầm cười, sau đó thả lỏng tâm tư rồi ly khai.
Huyền Minh Thần nghe thấy thanh âm như thế, đột nhiên thanh tỉnh vài phần.
Hắn không thể cùng nàng làm việc này, hắn yêu người khác, không phải nàng. Hắn yêu người khác, là Tư Đồ Cảnh, không phải Lương Nhã Cầm. Hắn không thể phản bội Tư Đồ Cảnh, càng không thể lừa gạt Lương Nhã Cầm.
Động tác than thể đột nhiên dừng lại, Huyền Minh Thần hung hăng nắm chặt quyền, khiến móng tay đâm vào tay, cơn đau như thế khiến hắn thanh tỉnh them vài phần.
Nhưng là thân thể vẫn như cũ rất khó chịu. Mặc kệ như thế nào, không thể tiếp tục ngủ ở nơi này, nếu không nhất định xảy ra chuyện.
Huyền Minh Thần đứng dậy, mặc quần áo vào.
Lương Nhã Cầm có chút khó hiểu, ngồi dậy hỏi:“Ngươi làm sao vậy?"
“Thực xin lỗi." Huyền Minh Thần vội vàng xuống giường, cầm lấy quần áo mặc vào thật nhanh rồi đi ra ngoài.
Trong màn tối đen, nghe được tiếng cửa ngoài kia vang lên, tâm Lương Nhã Cầm bắt đầu quặn đau, vì cái gì, hắn vẫn là đã đi rồi. Vì cái gì hắn nhất định không chịu chạm đến mình.
Nàng đến tột cùng là không tốt ở điểm nào, điểm nào kém hơn nam nhân kia. Hắn là vì nam nhân kia mà không chịu chạm nàng sao?
Tâm vẫn còn co rút đau đớn , không dám nghĩ đến nhiều.
Nước mắt tuôn rơi.
_________________________________________
Tác giả :
Thất Mạc Thanh Phàm