Khuynh Thành Phong Hoa
Chương 69: Đối chiến ngũ trảo kim long
Long mạch hiểm địa không xa lạ gì đối với tất cả mọi người trên đại lục, lúc trước mọi người nói đến nó đều là vẻ mặt hoảng sợ, người đi ngang qua nơi đó cũng đều phải đi đường vòng từ rất xa, nhưng mà gần đây nơi đó lại giống như một nơi có chứa đầy hoàng kim bảo địa vậy, một đám lại một đám người chen chúc về nơi đó.
“Những người này thật đúng là không sợ chết, vì một tin tức không xác định thế nhưng ngay cả mạng cũng không cần." Người nói chuyện đúng là Nam Cung Ly đã hoá trang, giờ phút này hắn đang phe phẩy hai cái râu cá trê trên miệng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn một đám lại một đám người đi vào long mạch hiểm địa.
“Người vì tiền chim vì thức ăn mà chết, sức dụ hoặc của Tử Vân quả đối với Tu chân giả thật là lớn hơn tiền tài nhiều lắm." Thượng Quan Sở Hàn châm chọc cười nói. Thật không biết những người này là nghĩ như thế nào, tuy rằng Tử Vân quả thật sự là khó có được, chỉ là nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, cho dù đồ vật lại tốt còn có tác dụng gì?
Đúng lúc này, Dạ Mị mắt sắc phát hiện một nhóm người, lập tức thấp giọng nói: “Đến trong đám người đi!"
Đám người Phàm Trần nghe vậy đều sửng sốt, nhưng cũng phản ứng cực nhanh, mấy người không một tiếng động lập tức trà trộn vào trong dám người
“Mị nhi, chẳng lẽ là Ma Vương?" Cùng đi theo đám người tiến vào bên trong long mạch hiểm địa, Phàm Trần thấp giọng hỏi nhỏ bên tai Dạ Mị, mấy người khác cũng là vẻ mặt kinh ngạc, kỳ thật không cần nghĩ cũng biết, có thể làm cho nàng thay đổi sắc mặt cũng chỉ có Ma Vương, chẳng qua mấy người bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt chân chính của Ma Vương, nàng lại làm sao có thể đoán được?
“Tám chín phần mười là vậy, nhóm người kia toàn bộ đều một thân áo đen, cách ăn mặc thật rất giống thủ hạ của Ma Tôn lúc trước." Dạ Mị trầm giọng trả lời, ánh mắt lặng lẽ nhìn đến một đám người kia.
Mấy người Phàm Trần cũng đi theo ánh mắt nàng tìm kiếm, đã thấy nhóm người kia đại khái có gần một trăm người, người người đều là trường bào màu đen giống nhau, quả thật rất giống với những tên Tu Ma giả lúc trước. Làm bọn họ kinh ngạc nhất là tên đầu lĩnh kia, cẩm bào màu đen đường viền bằng ngân tuyến hoàn mỹ vẽ ra thân hình mạnh mẽ thon dài kia của hắn, ngũ quan lại có một loại xinh đẹp âm nhu, mắt phượng hẹp dài băng lãnh không có một tia độ ấm, đáy mắt cũng có một cỗ khí tức thị huyết, mà ánh mắt hắn lại có chút giống như Ma Tôn!
Giây phút nhìn đến hắn, mấy người đã hoàn toàn khẳng định, người này nhất định là phụ thân của Ma Tôn Ma Vương, cũng là địch nhân lớn nhất của bọn họ!
Truyền thuyết nam nữ của Ma tộc tư sắc đều thuộc loại thượng thừa, nam tuấn nữ tiếu, chỉ là phụ tử Ma Vương này có phải hơi chút đẹp quá phận rồi hay không? Ma Vương này cũng không biết đến tột cùng đã sống bao nhiêu năm, phỏng chừng đã là lão yêu tinh vạn năm, nhưng cố tình lại có một bộ tướng mạo tuấn mỹ tuyệt luân như vậy, trên người còn có một cổ mị lực của nam tử thành thục, chỉ sợ rất ít nữ nhân có thể ngăn cản được dụ hoặc như vậy đi?
Này không, hắn vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn N ánh mắt, những nữ tu sĩ này người người hai mắt loé lên ánh sáng xanh nhìn chằm chằm gương mặt mê chết người không đền mạng kia của hắn, giống như hận không thể một ngụm nuốt hắn vào luôn vậy, thậm chí còn có một ít nam nhân đều lộ ra biểu tình đáng khinh!
Ma Vương làm như cũng phát hiện được những tầm mắt đáng khinh, mê đắm đó, ánh mắt nhất ngưng, liền dùng tầm mắt băng lãnh quét ngang qua, những người tiếp xúc đến tầm mắt của hắn đều nhịn không được trong đáy lòng phát run, run run rẩy rẩy cúi đầu xuống. Quá khủng bố, chỉ là một ánh mắt lại làm cho bọn họ giống như ngã xuống địa ngục vậy, cổ sát khí mãnh liệt thị huyết kia làm mọi người sợ hãi từ đáy lòng.
Thấy vậy, Ma Vương mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, khoé miệng gợi ra một nụ cười âm lãnh.
Kỳ thật không phải ánh mắt hắn thật sự có được lực sát thương mạnh mẽ như vậy, chỉ là thời điểm hắn nhìn về phía mọi người sảm tạp một tia uy áp của cường giả, mà lấy thực lực của hắn, chỉ là một tia uy áp cũng đủ để bọn họ sợ hãi.
“Thực lực của Ma Vương thật sự là sâu không lường được." Dạ Mị ngưng trọng nói, có lẽ những người khác không cảm ứng được, nhưng Dạ Mị đã là độ kiếp hậu kỳ lại rõ ràng cảm nhận được hắn cường hãn, hiện tại nàng so với Ma Vương đã là thua một bậc, nếu mà lại cho hắn được đến Tử Vân quả…
Sau khi tiến vào long mạch hiểm địa, mọi người liền tốp năm tốp ba rời khỏi, bởi vì không biết vị trí cụ thể của Tử Vân quả, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể thử thời vận, mấy người Dạ Mị liền chọn một phương hướng cách Ma Vương xa một chút đi tới, bởi vì phương hướng có vẻ hẻo lánh, người đi bên này cũng không phải rất nhiều.
Long mạch hiểm địa nghe qua rất khủng bố, nhưng thực tế phong cảnh nơi này lại tuyệt đẹp cực kỳ, hoa tươi mềm mại, cây cối bụi cỏ sinh cơ dạt dào, dòng suối nhỏ trong suốt không thấy đáy, thác nước cao hùng vĩ đồ sộ…
Cảnh đẹp không thua kém gì với những điểm du lịch thắng cảnh, mọi người không khỏi vui vẻ thoải mái, dần dần cũng quên mất cái nguy hiểm của long mạch hiểm địa.
“Cự long trong truyền thuyết chỉ sợ là sự thật." Sau khi đi vào bên trong một đoạn đường dài, Dạ Mị nhíu mày càng chặt, đối với những phong cảnh xinh đẹp đó, nàng lại không có một chút tâm tư đi thưởng thức.
“Sao lại như thế?" Nam Cung Ly nghi hoặc hỏi, tuy rằng đáy lòng hắn ẩn ẩn có chút bất an, nhưng mà lại không biết phần bất an này đến cùng ở nơi nào.
“Nơi này quá mức bình tĩnh, đi một đoạn đường xa như vậy, các chàng có từng phát hiện một vật còn sống hay không?"
Nghe vậy, mấy người đều sững sờ. Quả thật, đi lâu như vậy rồi, bọn họ đều không phát hiện một vật còn sống nào, nơi này cũng xem như là rừng núi, nhưng mà ngay cả một con động vật cũng không có, thậm chí ngay cả một con chim cũng không thấy…
“Nghe nói ý thức lãnh địa của cự long đều rất mạnh, nếu nơi này thật sự là địa bàn của cự long, như vậy loại hiện tượng quỷ dị này liền có giải thích hợp lý."
“Ngao!" Vừa dứt lời, một tiếng rồng ngâm cao vút liền truyền tới, đám người Dạ Mị sắc mặt đại biến, bước chân đi tới im lặng ngừng lại.
“Đi đường vòng." Dạ Mị rất quyết đoán chuyển sang đi đường vòng, tuy rằng nàng rất muốn kiến thức một chút cự long trong truyền thuyết kia, nhưng mà nàng còn chưa ngốc đến nỗi dùng tánh mạng của mình và mấy người bọn họ đem ra đùa.
Mấy người Dạ Mị vừa định đi đường vòng, đã thấy một vật thể hình người đánh lên người bọn họ, người nọ vẻ mặt hoảng sợ, thân thể nhiều chỗ có vết cào, máu tươi đang không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, nghiễm nhiên đã muốn mất đi nửa cái mạng.
Người nọ vừa thấy mấy người Dạ Mị, lập tức nhào lên giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy, “Long… Cự Long! Van cầu các ngươi cứu cứu ta!"
Không đợi Dạ Mị bọn họ phản ứng lại, một quái vật thật lớn nháy mắt xuất hiện trước mắt bọn họ. Long thân dài trăm mét che kín mặt trời, long lân màu vàng kim tại ánh mặt trời chiếu xuống chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, mắt to như chuông đồng đang âm ngoan nhìn mấy người Dạ Mị.
Mà lúc này mấy người Dạ Mị cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn nó, bên trong ánh mắt thanh lãnh của Dạ Mị hiện lên một ít vẻ kinh diễm, này đúng là một con ngũ trảo kim long! Long tộc tôn quý nhất trong truyền thuyết, tương đương với đế vương của nhân loại vậy!
Vừa mới gặp được vài tên xâm nhập giả, ngũ trảo kim long phẫn nộ, dưới cơn giận dữ đã diệt toàn bộ mấy người đó, không nghĩ tới đuổi theo con cá lọt lưới kia lại phát hiện thêm vài tên xâm nhập giả, điều này làm cho nó phẫn nộ tới cực điểm, ngửa đầu lại là một tiếng rồng ngâm cao vút, giống như muốn phát tiết cực hạn phẫn nộ trong lòng vậy.
Tại lúc mấy người còn chưa phản ứng lại, long thân thật lớn của ngũ trảo kim long liền cúi người vọt tới, chỉ trong nháy mắt, người vừa chạy trốn lúc nãy liền bị nó xách lên như xách gà con vậy, hai móng vuốt cầm lấy hắn dùng lực một chút, người nọ liền bị xé thành hai nửa, thậm chí ngay cả một tiếng hét thảm đều chưa kịp phát ra!
Thấy vậy, đám người Dạ Mị kinh hãi không thôi, tốc độ thật nhanh! Tốc độ nhanh như vậy, liền ngay cả đã là Độ Kiếp hậu kỳ như Dạ Mị cũng phải cam bái hạ phong!
Sau khi xé người kia thành hai nửa, ánh mắt của ngũ trảo kim long lại dời về phía mấy người Dạ Mị, trong mắt chợt hiện hung quang, ngay sau đó liền đánh về phía mấy người bọn họ.
Lúc này, mấy người Dạ Mị đã có chuẩn bị, đều nhao nhao triệu hồi ra pháp bảo của mình, tại lúc ánh mắt của nó nhìn về phía bọn họ, bọn họ cũng đã làm tốt chuẩn bị tránh né, cho nên ngũ trảo kim long nhào tới lần này là phác cái không.
Thấy chính mình không bắt được bọn họ, ngũ trảo kim long càng thêm phẫn nộ rồi, sau đó lần này không đợi đến nó nhào tới, mấy người Dạ Mị liền cùng lúc cầm pháp bảo bắt đầu đánh về phía nó.
Dạ Mị cùng Phàm Trần đánh về móng vuốt, Thượng Quan Sở Hàn, Tử Thần và Nam Cung Ly liền đánh về gáy nó, mà thừa dịp lúc ngũ trảo kim long bị bọn họ hấp dẫn sự chú ý, Đông Phương Hi lại rút kiếm đâm về phía mắt của nó.
Giống như cảm giác được nguy hiểm tới gần, ngũ trảo kim long quay đầu chống lại Đông Phương Hi đang nhào tới, dưới cơn thịnh nộ, ngũ trảo kim long giơ một móng vuốt lên hung hăng đánh Đông Phương Hi văng ra ngoài. Đông Phương Hi bị đánh văng ra ngoài cả người hung hăng nện lên một thân cây, mạnh phun ra một ngụm máu tươi, tay run nhè nhẹ che lại ngực mình.
“Hi!" Nhìn thấy Đông Phương Hi bị đánh bay ra ngoài, Dạ Mị lập tức kinh hô một tiếng, kiếm trong tay cũng cùng lúc đâm đến móng vuốt của ngũ trảo kim long.
“Ngao!" Lại là một tiếng long ngâm cao vút, trên người đồng thời bị năm đạo công kích, tuy nói vẫn chưa tạo thành thực chất thương tổn nào cho nó, nhưng mà cảm giác đau đớn cũng không giảm chút nào.
“Ta không sao." Đông Phương Hi lạnh nhạt cười một tiếng với Dạ Mị, nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên khoé miệng, rút kiếm đứng lên.
“Năng lực phòng ngự của long tộc quả thật là cường hãn!" Thượng Quan Sở Hàn ngưng trọng nói, lúc nãy là một kích toàn lực của bọn họ, lại chỉ xẹt qua vài đạo vết thương nhỏ trên người nó, xem ra trận chiến này quả thật là một trường đại chiến gian khổ.
Ngay tại lúc mọi người rơi xuống đất còn chưa đứng vững, ngũ trảo kim long lại phẫn nộ vung cái đuôi của nó, lực đạo cường hãn đến nỗi ngay cả mấy cái cây to lớn cũng bị nó làm đứt lìa, có thể nghĩ, nếu bị đuôi của nó quét đến, không chết cũng phải bị thương nặng.
Lúc này ngũ trảo kim long dĩ nhiên đã phẫn nộ đến cực điểm, nghĩ nó sống cả vạn năm, nay lại bị vài tên nhân loại nhỏ bé làm bị thương, thân là ngũ trảo kim long kiêu ngạo, làm sao nó có thể nuốt xuống cục tức này!
Nó đã nhìn ra, trong vài người này chỉ có tên tóc bạc là lợi hại nhất, mà lúc nãy người làm nó bị thương nặng nhất cũng là nàng! Vì thế, một kích này của ngũ trảo kim long quét thẳng về phía Dạ Mị.
Mấy người Phàm Trần thấy vậy quá sợ hãi, năm người bất đồng phương hướng đều cùng lúc bay về phía Dạ Mị, ý đồ muốn đỡ một kích này thay nàng, nhưng mà khoảng cách quá xa, mà tốc độ của ngũ trảo kim long lại cực nhanh, cái đuôi thật lớn rất nhanh đã đến gần thân thể Dạ Mị.
Dạ Mị thấy vậy cũng kinh hãi, trước tiên đã làm ra phản ứng, sử dụng thuấn di trốn tránh mà đi, tuy rằng tốc độ cùng phản ứng đã muốn rất nhanh, nhưng mà vẫn bị cái đuôi hung hăng đập trúng một chút, lập tức cả người đều bị đánh bay ra ngoài.
Một kích nặng nề đánh ngũ tạng phế phủ của Dạ Mị đều muốn sai lệch, toàn thân giống như bị tách rời ra từng mảnh vậy, há miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Thời gian giống như ngừng lại, sáu đôi mắt bao gồm cả ngũ trảo kim long đều hoảng sợ nhìn bãi máu tươi.
Máu kia đúng là màu vàng kim chói mắt!
—– Lời ngoài mặt —–
Truyện sắp kết thúc rồi, nên tác giả cố ý làm chương ngắn đi, muốn để kết cục rồi làm thành một chương dài hẳn luôn.
“Những người này thật đúng là không sợ chết, vì một tin tức không xác định thế nhưng ngay cả mạng cũng không cần." Người nói chuyện đúng là Nam Cung Ly đã hoá trang, giờ phút này hắn đang phe phẩy hai cái râu cá trê trên miệng, vẻ mặt khinh bỉ nhìn một đám lại một đám người đi vào long mạch hiểm địa.
“Người vì tiền chim vì thức ăn mà chết, sức dụ hoặc của Tử Vân quả đối với Tu chân giả thật là lớn hơn tiền tài nhiều lắm." Thượng Quan Sở Hàn châm chọc cười nói. Thật không biết những người này là nghĩ như thế nào, tuy rằng Tử Vân quả thật sự là khó có được, chỉ là nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, cho dù đồ vật lại tốt còn có tác dụng gì?
Đúng lúc này, Dạ Mị mắt sắc phát hiện một nhóm người, lập tức thấp giọng nói: “Đến trong đám người đi!"
Đám người Phàm Trần nghe vậy đều sửng sốt, nhưng cũng phản ứng cực nhanh, mấy người không một tiếng động lập tức trà trộn vào trong dám người
“Mị nhi, chẳng lẽ là Ma Vương?" Cùng đi theo đám người tiến vào bên trong long mạch hiểm địa, Phàm Trần thấp giọng hỏi nhỏ bên tai Dạ Mị, mấy người khác cũng là vẻ mặt kinh ngạc, kỳ thật không cần nghĩ cũng biết, có thể làm cho nàng thay đổi sắc mặt cũng chỉ có Ma Vương, chẳng qua mấy người bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy gương mặt chân chính của Ma Vương, nàng lại làm sao có thể đoán được?
“Tám chín phần mười là vậy, nhóm người kia toàn bộ đều một thân áo đen, cách ăn mặc thật rất giống thủ hạ của Ma Tôn lúc trước." Dạ Mị trầm giọng trả lời, ánh mắt lặng lẽ nhìn đến một đám người kia.
Mấy người Phàm Trần cũng đi theo ánh mắt nàng tìm kiếm, đã thấy nhóm người kia đại khái có gần một trăm người, người người đều là trường bào màu đen giống nhau, quả thật rất giống với những tên Tu Ma giả lúc trước. Làm bọn họ kinh ngạc nhất là tên đầu lĩnh kia, cẩm bào màu đen đường viền bằng ngân tuyến hoàn mỹ vẽ ra thân hình mạnh mẽ thon dài kia của hắn, ngũ quan lại có một loại xinh đẹp âm nhu, mắt phượng hẹp dài băng lãnh không có một tia độ ấm, đáy mắt cũng có một cỗ khí tức thị huyết, mà ánh mắt hắn lại có chút giống như Ma Tôn!
Giây phút nhìn đến hắn, mấy người đã hoàn toàn khẳng định, người này nhất định là phụ thân của Ma Tôn Ma Vương, cũng là địch nhân lớn nhất của bọn họ!
Truyền thuyết nam nữ của Ma tộc tư sắc đều thuộc loại thượng thừa, nam tuấn nữ tiếu, chỉ là phụ tử Ma Vương này có phải hơi chút đẹp quá phận rồi hay không? Ma Vương này cũng không biết đến tột cùng đã sống bao nhiêu năm, phỏng chừng đã là lão yêu tinh vạn năm, nhưng cố tình lại có một bộ tướng mạo tuấn mỹ tuyệt luân như vậy, trên người còn có một cổ mị lực của nam tử thành thục, chỉ sợ rất ít nữ nhân có thể ngăn cản được dụ hoặc như vậy đi?
Này không, hắn vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn N ánh mắt, những nữ tu sĩ này người người hai mắt loé lên ánh sáng xanh nhìn chằm chằm gương mặt mê chết người không đền mạng kia của hắn, giống như hận không thể một ngụm nuốt hắn vào luôn vậy, thậm chí còn có một ít nam nhân đều lộ ra biểu tình đáng khinh!
Ma Vương làm như cũng phát hiện được những tầm mắt đáng khinh, mê đắm đó, ánh mắt nhất ngưng, liền dùng tầm mắt băng lãnh quét ngang qua, những người tiếp xúc đến tầm mắt của hắn đều nhịn không được trong đáy lòng phát run, run run rẩy rẩy cúi đầu xuống. Quá khủng bố, chỉ là một ánh mắt lại làm cho bọn họ giống như ngã xuống địa ngục vậy, cổ sát khí mãnh liệt thị huyết kia làm mọi người sợ hãi từ đáy lòng.
Thấy vậy, Ma Vương mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, khoé miệng gợi ra một nụ cười âm lãnh.
Kỳ thật không phải ánh mắt hắn thật sự có được lực sát thương mạnh mẽ như vậy, chỉ là thời điểm hắn nhìn về phía mọi người sảm tạp một tia uy áp của cường giả, mà lấy thực lực của hắn, chỉ là một tia uy áp cũng đủ để bọn họ sợ hãi.
“Thực lực của Ma Vương thật sự là sâu không lường được." Dạ Mị ngưng trọng nói, có lẽ những người khác không cảm ứng được, nhưng Dạ Mị đã là độ kiếp hậu kỳ lại rõ ràng cảm nhận được hắn cường hãn, hiện tại nàng so với Ma Vương đã là thua một bậc, nếu mà lại cho hắn được đến Tử Vân quả…
Sau khi tiến vào long mạch hiểm địa, mọi người liền tốp năm tốp ba rời khỏi, bởi vì không biết vị trí cụ thể của Tử Vân quả, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể thử thời vận, mấy người Dạ Mị liền chọn một phương hướng cách Ma Vương xa một chút đi tới, bởi vì phương hướng có vẻ hẻo lánh, người đi bên này cũng không phải rất nhiều.
Long mạch hiểm địa nghe qua rất khủng bố, nhưng thực tế phong cảnh nơi này lại tuyệt đẹp cực kỳ, hoa tươi mềm mại, cây cối bụi cỏ sinh cơ dạt dào, dòng suối nhỏ trong suốt không thấy đáy, thác nước cao hùng vĩ đồ sộ…
Cảnh đẹp không thua kém gì với những điểm du lịch thắng cảnh, mọi người không khỏi vui vẻ thoải mái, dần dần cũng quên mất cái nguy hiểm của long mạch hiểm địa.
“Cự long trong truyền thuyết chỉ sợ là sự thật." Sau khi đi vào bên trong một đoạn đường dài, Dạ Mị nhíu mày càng chặt, đối với những phong cảnh xinh đẹp đó, nàng lại không có một chút tâm tư đi thưởng thức.
“Sao lại như thế?" Nam Cung Ly nghi hoặc hỏi, tuy rằng đáy lòng hắn ẩn ẩn có chút bất an, nhưng mà lại không biết phần bất an này đến cùng ở nơi nào.
“Nơi này quá mức bình tĩnh, đi một đoạn đường xa như vậy, các chàng có từng phát hiện một vật còn sống hay không?"
Nghe vậy, mấy người đều sững sờ. Quả thật, đi lâu như vậy rồi, bọn họ đều không phát hiện một vật còn sống nào, nơi này cũng xem như là rừng núi, nhưng mà ngay cả một con động vật cũng không có, thậm chí ngay cả một con chim cũng không thấy…
“Nghe nói ý thức lãnh địa của cự long đều rất mạnh, nếu nơi này thật sự là địa bàn của cự long, như vậy loại hiện tượng quỷ dị này liền có giải thích hợp lý."
“Ngao!" Vừa dứt lời, một tiếng rồng ngâm cao vút liền truyền tới, đám người Dạ Mị sắc mặt đại biến, bước chân đi tới im lặng ngừng lại.
“Đi đường vòng." Dạ Mị rất quyết đoán chuyển sang đi đường vòng, tuy rằng nàng rất muốn kiến thức một chút cự long trong truyền thuyết kia, nhưng mà nàng còn chưa ngốc đến nỗi dùng tánh mạng của mình và mấy người bọn họ đem ra đùa.
Mấy người Dạ Mị vừa định đi đường vòng, đã thấy một vật thể hình người đánh lên người bọn họ, người nọ vẻ mặt hoảng sợ, thân thể nhiều chỗ có vết cào, máu tươi đang không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, nghiễm nhiên đã muốn mất đi nửa cái mạng.
Người nọ vừa thấy mấy người Dạ Mị, lập tức nhào lên giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng vậy, “Long… Cự Long! Van cầu các ngươi cứu cứu ta!"
Không đợi Dạ Mị bọn họ phản ứng lại, một quái vật thật lớn nháy mắt xuất hiện trước mắt bọn họ. Long thân dài trăm mét che kín mặt trời, long lân màu vàng kim tại ánh mặt trời chiếu xuống chiết xạ ra ánh sáng chói mắt, mắt to như chuông đồng đang âm ngoan nhìn mấy người Dạ Mị.
Mà lúc này mấy người Dạ Mị cũng vẻ mặt kinh ngạc nhìn nó, bên trong ánh mắt thanh lãnh của Dạ Mị hiện lên một ít vẻ kinh diễm, này đúng là một con ngũ trảo kim long! Long tộc tôn quý nhất trong truyền thuyết, tương đương với đế vương của nhân loại vậy!
Vừa mới gặp được vài tên xâm nhập giả, ngũ trảo kim long phẫn nộ, dưới cơn giận dữ đã diệt toàn bộ mấy người đó, không nghĩ tới đuổi theo con cá lọt lưới kia lại phát hiện thêm vài tên xâm nhập giả, điều này làm cho nó phẫn nộ tới cực điểm, ngửa đầu lại là một tiếng rồng ngâm cao vút, giống như muốn phát tiết cực hạn phẫn nộ trong lòng vậy.
Tại lúc mấy người còn chưa phản ứng lại, long thân thật lớn của ngũ trảo kim long liền cúi người vọt tới, chỉ trong nháy mắt, người vừa chạy trốn lúc nãy liền bị nó xách lên như xách gà con vậy, hai móng vuốt cầm lấy hắn dùng lực một chút, người nọ liền bị xé thành hai nửa, thậm chí ngay cả một tiếng hét thảm đều chưa kịp phát ra!
Thấy vậy, đám người Dạ Mị kinh hãi không thôi, tốc độ thật nhanh! Tốc độ nhanh như vậy, liền ngay cả đã là Độ Kiếp hậu kỳ như Dạ Mị cũng phải cam bái hạ phong!
Sau khi xé người kia thành hai nửa, ánh mắt của ngũ trảo kim long lại dời về phía mấy người Dạ Mị, trong mắt chợt hiện hung quang, ngay sau đó liền đánh về phía mấy người bọn họ.
Lúc này, mấy người Dạ Mị đã có chuẩn bị, đều nhao nhao triệu hồi ra pháp bảo của mình, tại lúc ánh mắt của nó nhìn về phía bọn họ, bọn họ cũng đã làm tốt chuẩn bị tránh né, cho nên ngũ trảo kim long nhào tới lần này là phác cái không.
Thấy chính mình không bắt được bọn họ, ngũ trảo kim long càng thêm phẫn nộ rồi, sau đó lần này không đợi đến nó nhào tới, mấy người Dạ Mị liền cùng lúc cầm pháp bảo bắt đầu đánh về phía nó.
Dạ Mị cùng Phàm Trần đánh về móng vuốt, Thượng Quan Sở Hàn, Tử Thần và Nam Cung Ly liền đánh về gáy nó, mà thừa dịp lúc ngũ trảo kim long bị bọn họ hấp dẫn sự chú ý, Đông Phương Hi lại rút kiếm đâm về phía mắt của nó.
Giống như cảm giác được nguy hiểm tới gần, ngũ trảo kim long quay đầu chống lại Đông Phương Hi đang nhào tới, dưới cơn thịnh nộ, ngũ trảo kim long giơ một móng vuốt lên hung hăng đánh Đông Phương Hi văng ra ngoài. Đông Phương Hi bị đánh văng ra ngoài cả người hung hăng nện lên một thân cây, mạnh phun ra một ngụm máu tươi, tay run nhè nhẹ che lại ngực mình.
“Hi!" Nhìn thấy Đông Phương Hi bị đánh bay ra ngoài, Dạ Mị lập tức kinh hô một tiếng, kiếm trong tay cũng cùng lúc đâm đến móng vuốt của ngũ trảo kim long.
“Ngao!" Lại là một tiếng long ngâm cao vút, trên người đồng thời bị năm đạo công kích, tuy nói vẫn chưa tạo thành thực chất thương tổn nào cho nó, nhưng mà cảm giác đau đớn cũng không giảm chút nào.
“Ta không sao." Đông Phương Hi lạnh nhạt cười một tiếng với Dạ Mị, nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên khoé miệng, rút kiếm đứng lên.
“Năng lực phòng ngự của long tộc quả thật là cường hãn!" Thượng Quan Sở Hàn ngưng trọng nói, lúc nãy là một kích toàn lực của bọn họ, lại chỉ xẹt qua vài đạo vết thương nhỏ trên người nó, xem ra trận chiến này quả thật là một trường đại chiến gian khổ.
Ngay tại lúc mọi người rơi xuống đất còn chưa đứng vững, ngũ trảo kim long lại phẫn nộ vung cái đuôi của nó, lực đạo cường hãn đến nỗi ngay cả mấy cái cây to lớn cũng bị nó làm đứt lìa, có thể nghĩ, nếu bị đuôi của nó quét đến, không chết cũng phải bị thương nặng.
Lúc này ngũ trảo kim long dĩ nhiên đã phẫn nộ đến cực điểm, nghĩ nó sống cả vạn năm, nay lại bị vài tên nhân loại nhỏ bé làm bị thương, thân là ngũ trảo kim long kiêu ngạo, làm sao nó có thể nuốt xuống cục tức này!
Nó đã nhìn ra, trong vài người này chỉ có tên tóc bạc là lợi hại nhất, mà lúc nãy người làm nó bị thương nặng nhất cũng là nàng! Vì thế, một kích này của ngũ trảo kim long quét thẳng về phía Dạ Mị.
Mấy người Phàm Trần thấy vậy quá sợ hãi, năm người bất đồng phương hướng đều cùng lúc bay về phía Dạ Mị, ý đồ muốn đỡ một kích này thay nàng, nhưng mà khoảng cách quá xa, mà tốc độ của ngũ trảo kim long lại cực nhanh, cái đuôi thật lớn rất nhanh đã đến gần thân thể Dạ Mị.
Dạ Mị thấy vậy cũng kinh hãi, trước tiên đã làm ra phản ứng, sử dụng thuấn di trốn tránh mà đi, tuy rằng tốc độ cùng phản ứng đã muốn rất nhanh, nhưng mà vẫn bị cái đuôi hung hăng đập trúng một chút, lập tức cả người đều bị đánh bay ra ngoài.
Một kích nặng nề đánh ngũ tạng phế phủ của Dạ Mị đều muốn sai lệch, toàn thân giống như bị tách rời ra từng mảnh vậy, há miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
Thời gian giống như ngừng lại, sáu đôi mắt bao gồm cả ngũ trảo kim long đều hoảng sợ nhìn bãi máu tươi.
Máu kia đúng là màu vàng kim chói mắt!
—– Lời ngoài mặt —–
Truyện sắp kết thúc rồi, nên tác giả cố ý làm chương ngắn đi, muốn để kết cục rồi làm thành một chương dài hẳn luôn.
Tác giả :
Hư Vọng Phù Sinh