Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phu, Thị Tẩm Đi
Chương 10: Hạ sách
Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
“Lam Phong, đúng rồi Lam Phong ngươi đỡ ta!"
Phượng Khuynh một phen đem hồng ủng từ trong tay Vân Mạc lấy lại, “Lam Phong, ngươi cầm trước đi."
Lại vội vàng đi kéo Vân Mạc, vóc dáng hắn cao, thân người to lớn, đương nhiên bất đồng với những khuê các nam tử đó, lôi kéo như vậy cũng có chút nặng, Phượng Khuynh đột nhiên liền nghĩ tới, hay là chính mình ôm cũng ôm không nổi nam nhân này đi?
Đương nhiên, đây là một ý tưởng mới nảy ra, nàng đường đường là Cảnh Vương, sao có thể ôm không nổi Vương phu của mình đây?
“Ta tự mình xỏ, ngươi đứng lên. Ngươi đứng lên trước đi."
Nhìn ra sự kiên trì của hắn, nàng vội vàng lấy đi giày trong tay Cố Lam Phong, một bên xỏ giày vào chân, một bên tiếp tục cười lấy lòng Vân Mạc nói: “Ầy, ta mang vào, ngươi mau đứng lên, mau đứng lên! Chúng ta trở về phòng đi."
Bộ dáng vừa nhảy một chân vừa nói chuyện lấy lòng người khác, thật có chút buồn cười, đặc biệt là ý tứ trong lời nói kia, này là đang cho Vương phu thể diện đi?
Đám thị vệ trong viện, đặc biệt là thị vệ gác đêm nguyên bản của vương phủ, lần này là thật sự nhịn không được, không hẹn mà cùng nâng tay lên xoa xoa đôi mắt.
Khẳng định là nhìn lầm rồi, điện hạ một thân phong độ nhẹ nhàng sáng sủa tinh khôi như vậy, sao có thể không có hình tượng như vậy đây?
Còn một số ít người còn lại nghĩ, Cảnh Vương điện hạ có phải kích thích quá độ hay không a?
Không có ai sẽ cho rằng Cảnh Vương điện hạ thật sự để ý Vương phu.
Vô nghĩa, không nói sau khi thánh chỉ ban xuống Cảnh Vương điện hạ có bao nhiêu kháng cự việc hôn nhân này, mau nhìn xem Cố quản gia, nàng chính là lớn lên cùng Cảnh Vương điện hạ, nói là con giun trong bụng Cảnh Vương điện hạ cũng không quá.
Thái độ kia của nàng đêm nay, chính xác là cách thức của Cảnh Vương điện hạ đêm động phòng hoa chúc, không phải sao?
Trái lại Phượng Khuynh, lúc này đã mang giày xong rồi, đứng dậy: “A Mạc, đi, chúng ta trở về phòng đi."
“Nếu Vương gia không có việc gì, vậy Vân Mạc liền lui xuống."
Kết quả, Vân Mạc lại lạnh mặt nói một câu như vậy, sau đó liền đi ra ngoài.
Phượng Khuynh vội vàng đi cản, ống tay áo mới chỉ phất qua, người nọ đã bước nhanh ra ngoài cửa.
“Điện hạ, ngươi còn cản hắn làm chi?"
Cố Lam Phong lại cố tình giữ nàng lại, theo cách nhìn của Cố Lam Phong, dù sao cũng là Vương phu tự mình đi ra ngoài, trách cũng không thể trách lên người Cảnh Vương.
Đến nỗi bên ngoài muốn truyền như thế nào, nói đêm thành thân Vương phu liền thất sủng cũng không sao, cái đó cũng là xứng đáng với Vân Mạc, chỉ bằng một khuôn mặt xấu xí, còn là một lão nam nhân, lớn hơn điện hạ những hai tuổi, dựa vào cái gì muốn ngồi lên vị trí chính phu của điện hạ nha!
Thật không biết thánh thượng nghĩ như thế nào!
Hắn đi ra ngoài như vậy, chính là hợp tâm ý nàng!
Phượng Khuynh không thể nói rõ ràng với Cố Lam Phong trong chốc lát, trơ mắt nhìn Vân Mạc đi đến chỗ rẽ của hành lang chỉ còn lưu lại có một mảnh hồng hắc bóng dáng, trong lòng nóng nảy, vung vẫy thoát thân, liền tránh khỏi Cố Lam Phong.
“A Mạc!"
Đuổi theo ra ngoài, võ công của nàng không tồi, ở hiện đại mới lạ hết 5 năm, lúc này cũng là xuất phát từ bản năng.
Đầu vô cùng đau, đều là những việc tự bản thân nàng làm a!
Nhìn xem phản ứng của những người đó, liền biết bản thân trước kia có bao nhiêu hỗn trướng, cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ thành thân mà chê cười!
Vân Mạc căn bản cũng không dừng lại, nàng dùng công pháp nhẹ nhàng đi lên vài bước, tính toán, hiểu lầm đã quá nhiều, nhất thời cũng không vội giải thích.
Xuất phát từ hạ sách, nàng bổ qua một cái chặt tay, dùng tới tám phần sức lực. Tuy rằng đau lòng, nhưng nội tâm nàng càng biết Vân Mạc bất đồng với nam tử bình thường.
Vân Mạc không nghĩ đến nàng thật sự sẽ đuổi theo mình, dù sao giáp mặt hắn cũng không cho nàng mặt mũi, trở lại Vân phủ hai năm, hắn tự nhiên biết đám nữ nhân nơi này có bao nhiêu coi trọng thể diện, cũng bởi vì không nghĩ tới, mới khiến Phượng Khuynh lần này đắc thủ.
“Xin lỗi!" Phượng Khuynh trong lòng than một tiếng, bế người lên, nhanh chóng trở về sân.
“Sự việc tối nay, các ngươi cái gì cũng không thấy, biết không?"
“Lam Phong, đúng rồi Lam Phong ngươi đỡ ta!"
Phượng Khuynh một phen đem hồng ủng từ trong tay Vân Mạc lấy lại, “Lam Phong, ngươi cầm trước đi."
Lại vội vàng đi kéo Vân Mạc, vóc dáng hắn cao, thân người to lớn, đương nhiên bất đồng với những khuê các nam tử đó, lôi kéo như vậy cũng có chút nặng, Phượng Khuynh đột nhiên liền nghĩ tới, hay là chính mình ôm cũng ôm không nổi nam nhân này đi?
Đương nhiên, đây là một ý tưởng mới nảy ra, nàng đường đường là Cảnh Vương, sao có thể ôm không nổi Vương phu của mình đây?
“Ta tự mình xỏ, ngươi đứng lên. Ngươi đứng lên trước đi."
Nhìn ra sự kiên trì của hắn, nàng vội vàng lấy đi giày trong tay Cố Lam Phong, một bên xỏ giày vào chân, một bên tiếp tục cười lấy lòng Vân Mạc nói: “Ầy, ta mang vào, ngươi mau đứng lên, mau đứng lên! Chúng ta trở về phòng đi."
Bộ dáng vừa nhảy một chân vừa nói chuyện lấy lòng người khác, thật có chút buồn cười, đặc biệt là ý tứ trong lời nói kia, này là đang cho Vương phu thể diện đi?
Đám thị vệ trong viện, đặc biệt là thị vệ gác đêm nguyên bản của vương phủ, lần này là thật sự nhịn không được, không hẹn mà cùng nâng tay lên xoa xoa đôi mắt.
Khẳng định là nhìn lầm rồi, điện hạ một thân phong độ nhẹ nhàng sáng sủa tinh khôi như vậy, sao có thể không có hình tượng như vậy đây?
Còn một số ít người còn lại nghĩ, Cảnh Vương điện hạ có phải kích thích quá độ hay không a?
Không có ai sẽ cho rằng Cảnh Vương điện hạ thật sự để ý Vương phu.
Vô nghĩa, không nói sau khi thánh chỉ ban xuống Cảnh Vương điện hạ có bao nhiêu kháng cự việc hôn nhân này, mau nhìn xem Cố quản gia, nàng chính là lớn lên cùng Cảnh Vương điện hạ, nói là con giun trong bụng Cảnh Vương điện hạ cũng không quá.
Thái độ kia của nàng đêm nay, chính xác là cách thức của Cảnh Vương điện hạ đêm động phòng hoa chúc, không phải sao?
Trái lại Phượng Khuynh, lúc này đã mang giày xong rồi, đứng dậy: “A Mạc, đi, chúng ta trở về phòng đi."
“Nếu Vương gia không có việc gì, vậy Vân Mạc liền lui xuống."
Kết quả, Vân Mạc lại lạnh mặt nói một câu như vậy, sau đó liền đi ra ngoài.
Phượng Khuynh vội vàng đi cản, ống tay áo mới chỉ phất qua, người nọ đã bước nhanh ra ngoài cửa.
“Điện hạ, ngươi còn cản hắn làm chi?"
Cố Lam Phong lại cố tình giữ nàng lại, theo cách nhìn của Cố Lam Phong, dù sao cũng là Vương phu tự mình đi ra ngoài, trách cũng không thể trách lên người Cảnh Vương.
Đến nỗi bên ngoài muốn truyền như thế nào, nói đêm thành thân Vương phu liền thất sủng cũng không sao, cái đó cũng là xứng đáng với Vân Mạc, chỉ bằng một khuôn mặt xấu xí, còn là một lão nam nhân, lớn hơn điện hạ những hai tuổi, dựa vào cái gì muốn ngồi lên vị trí chính phu của điện hạ nha!
Thật không biết thánh thượng nghĩ như thế nào!
Hắn đi ra ngoài như vậy, chính là hợp tâm ý nàng!
Phượng Khuynh không thể nói rõ ràng với Cố Lam Phong trong chốc lát, trơ mắt nhìn Vân Mạc đi đến chỗ rẽ của hành lang chỉ còn lưu lại có một mảnh hồng hắc bóng dáng, trong lòng nóng nảy, vung vẫy thoát thân, liền tránh khỏi Cố Lam Phong.
“A Mạc!"
Đuổi theo ra ngoài, võ công của nàng không tồi, ở hiện đại mới lạ hết 5 năm, lúc này cũng là xuất phát từ bản năng.
Đầu vô cùng đau, đều là những việc tự bản thân nàng làm a!
Nhìn xem phản ứng của những người đó, liền biết bản thân trước kia có bao nhiêu hỗn trướng, cũng không biết có bao nhiêu người đang nhìn bọn họ thành thân mà chê cười!
Vân Mạc căn bản cũng không dừng lại, nàng dùng công pháp nhẹ nhàng đi lên vài bước, tính toán, hiểu lầm đã quá nhiều, nhất thời cũng không vội giải thích.
Xuất phát từ hạ sách, nàng bổ qua một cái chặt tay, dùng tới tám phần sức lực. Tuy rằng đau lòng, nhưng nội tâm nàng càng biết Vân Mạc bất đồng với nam tử bình thường.
Vân Mạc không nghĩ đến nàng thật sự sẽ đuổi theo mình, dù sao giáp mặt hắn cũng không cho nàng mặt mũi, trở lại Vân phủ hai năm, hắn tự nhiên biết đám nữ nhân nơi này có bao nhiêu coi trọng thể diện, cũng bởi vì không nghĩ tới, mới khiến Phượng Khuynh lần này đắc thủ.
“Xin lỗi!" Phượng Khuynh trong lòng than một tiếng, bế người lên, nhanh chóng trở về sân.
“Sự việc tối nay, các ngươi cái gì cũng không thấy, biết không?"
Tác giả :
Khanh Bách Chu