Khuynh Thành Ngự Thú Sư
Chương 70: Có thể có Lãnh Nguyệt Tâm như thế sao?
Nhưng vào lúc này, bên trêи bầu trời đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang, nhìn thấy đạo hồng quang kia, Tiêu Dao cùng Mạn Yêu đồng thời kinh ngạc một chút.
Đáng chết, nam nhân kia thế mà lại đuổi đến nơi này…
“Tên của ngươi?" Mạn Yêu nhẹ giọng hỏi.
Lãnh Nguyệt Tâm tất nhiên cũng phát hiện đạo hồng quang kia, không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng không có suy nghĩ quá nhiều, mà là mở miệng nói ra tên của mình.
“Lãnh Nguyệt Tâm."
Lãnh Nguyệt Tâm……
Mạn Yêu thì thầm một câu, nhìn kỹ khuôn mặt của Lãnh Nguyệt Tâm.
Dung nhan tuyệt sắc kia, hai con ngươi đen nhánh lạnh lùng, lại một thân ngông nghênh không chịu khuất phục, thật có thể có một Lãnh Nguyệt Tâm như thế sao?
Ngay tại thời điểm Mạn Yêu dò xét Lãnh Nguyệt Tâm, Tiêu Dao bên trong đám người rời đi, đem đạo hồng quang trêи bầu trời kia dẫn đến nơi khác.
Thấy tình huống như vậy, trong tay Mạn Yêu xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ, lắc mình một cái liền bóp lấy cổ Đông Phương Linh, để nàng ta không thể động đậy.
Nhìn thân thủ của Mạn Yêu, Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, quá nhanh, nhanh đến mức nàng không thể nào nhìn rõ được!
Cùng lúc đó, có mấy người chạy từ đấu trường tới, Lạc Ảnh, Lăng Sở Thiên, Đông Phương Ẩn còn có Lăng Tiêu.
Nhìn tình cảnh hỗn loạn, còn có thi thể, lại nhìn một cái nữ tử xinh đẹp lạnh lùng đang bóp cổ muội muội mình, Đông Phương Ẩn trong lòng đã đoán được sự tình, nhìn thấy Đông Phương Vô Tà còn đang chiến đấu với hai người, Đông Phương Ẩn quát ra một tiếng chói tai: “Còn không mau dừng tay lại cho ta."
Hai tên hộ vệ kia mặc dù là hộ vệ mà hoàng hậu cho Đông Phương Linh, nhưng đối với Đông Phương Ẩn, bọn họ vẫn là thủy chung có chút kiêng kị, bởi vì nguyên lai chủ nhân của bọn hắn cũng đều kiêng kị đứa con trai này của mình.
Lạc Ảnh nhìn một chút cánh tay bị ném ở một bên, có chút kinh hãi nhìn Mạn Yêu, không biết suy nghĩ cái gì.
“Lãnh tiểu thư, nếu như tiểu muội đã đắc tội, ngươi có thể để người bạn này của ngươi thả nàng ra hay không, cứ coi như ta thỉnh cầu ngươi." Đông Phương Ẩn không có mở miệng yêu cầu Mạn Yêu, mà là hướng Lãnh Nguyệt Tâm mở miệng, nói như vậy, hắn ngược lại là một người rất thông minh, Lăng Sở Thiên chỉ là cười cười, hai tay ôm ngực nhìn xem hết thảy những điều này, việc này không liên quan đến mình, hắn cũng rất muốn biết nữ tử này đến cùng là ai, vì sao Lãnh Nguyệt Tâm lại quen biết nàng!
“Đông Phương Ẩn Thái tử, ngươi đánh giá cao mình quá rồi, muội muội của ngươi muốn giết ta, ngươi cho rằng ta sẽ rộng lượng mà thả một người liền quay lại sẽ trở về trả thù ta?" Lãnh Nguyệt Tâm cười như không cười nhìn hắn một cái, đáy mắt chứa sự châm chọc.
Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt hay gì, người ta muốn giết nàng, nàng còn thả cái rắm a!
Nghe Lãnh Nguyệt Tâm trả lời như vậy, Đông Phương Ẩn nhíu nhíu mày lại, nói như vậy nghĩa là nàng không nguyện ý bỏ qua rồi?
Hộ vệ đang ẩn thân của Đông Phương Ẩn nghe vậy, liền lặng yên xuất hiện, lập tức cầm vũ khí nhanh chóng hướng tới phía Mạn Yên tập kϊƈɦ đến.
Hộ vệ này đột nhiên xuất hiện, bao gồm cả những người Lạc Ảnh bên trong cũng đều chưa kịp phản ứng.
Mạn Yêu nhếch miệng lên, kéo ra một nụ cười lạnh, thân ảnh lắc một cái, thời điểm đám người quay người trở lại, hộ vệ kia đã bị đá ra mấy mét xa, ngã ra trêи mặt đất miệng phun máu tươi.
Lại nhìn Mạn Yêu, nàng y như cũ vẫn đang bóp lấy cổ Đông Phương Linh, tựa như là cho tới bây giờ vẫn chưa từng di chuyển giống nhau.
Giờ phút này, tất cả mọi người trầm mặc lại, không có người nói thêm câu nào, Lăng quốc từ khi nào xuất hiện qua cao thủ như vậy, quá lợi hại!
“Ai không muốn sống tiếp, có thể tới." Giọng hời hợt, hiển nhiên không có đem mấy người trước mặt để vào trong mắt.
Ngay tại thời điểm đôi bên giằng co, Đông Phương Vô Tà đi đến bên cạnh Lãnh Nguyệt Tâm, lôi kéo tay áo Lãnh Nguyệt Tâm, cái gì cũng không nói, chỉ là đôi mắt trong trẻo kia nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Tâm!
Đáng chết, nam nhân kia thế mà lại đuổi đến nơi này…
“Tên của ngươi?" Mạn Yêu nhẹ giọng hỏi.
Lãnh Nguyệt Tâm tất nhiên cũng phát hiện đạo hồng quang kia, không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng không có suy nghĩ quá nhiều, mà là mở miệng nói ra tên của mình.
“Lãnh Nguyệt Tâm."
Lãnh Nguyệt Tâm……
Mạn Yêu thì thầm một câu, nhìn kỹ khuôn mặt của Lãnh Nguyệt Tâm.
Dung nhan tuyệt sắc kia, hai con ngươi đen nhánh lạnh lùng, lại một thân ngông nghênh không chịu khuất phục, thật có thể có một Lãnh Nguyệt Tâm như thế sao?
Ngay tại thời điểm Mạn Yêu dò xét Lãnh Nguyệt Tâm, Tiêu Dao bên trong đám người rời đi, đem đạo hồng quang trêи bầu trời kia dẫn đến nơi khác.
Thấy tình huống như vậy, trong tay Mạn Yêu xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ, lắc mình một cái liền bóp lấy cổ Đông Phương Linh, để nàng ta không thể động đậy.
Nhìn thân thủ của Mạn Yêu, Lãnh Nguyệt Tâm nhíu nhíu mày lại, quá nhanh, nhanh đến mức nàng không thể nào nhìn rõ được!
Cùng lúc đó, có mấy người chạy từ đấu trường tới, Lạc Ảnh, Lăng Sở Thiên, Đông Phương Ẩn còn có Lăng Tiêu.
Nhìn tình cảnh hỗn loạn, còn có thi thể, lại nhìn một cái nữ tử xinh đẹp lạnh lùng đang bóp cổ muội muội mình, Đông Phương Ẩn trong lòng đã đoán được sự tình, nhìn thấy Đông Phương Vô Tà còn đang chiến đấu với hai người, Đông Phương Ẩn quát ra một tiếng chói tai: “Còn không mau dừng tay lại cho ta."
Hai tên hộ vệ kia mặc dù là hộ vệ mà hoàng hậu cho Đông Phương Linh, nhưng đối với Đông Phương Ẩn, bọn họ vẫn là thủy chung có chút kiêng kị, bởi vì nguyên lai chủ nhân của bọn hắn cũng đều kiêng kị đứa con trai này của mình.
Lạc Ảnh nhìn một chút cánh tay bị ném ở một bên, có chút kinh hãi nhìn Mạn Yêu, không biết suy nghĩ cái gì.
“Lãnh tiểu thư, nếu như tiểu muội đã đắc tội, ngươi có thể để người bạn này của ngươi thả nàng ra hay không, cứ coi như ta thỉnh cầu ngươi." Đông Phương Ẩn không có mở miệng yêu cầu Mạn Yêu, mà là hướng Lãnh Nguyệt Tâm mở miệng, nói như vậy, hắn ngược lại là một người rất thông minh, Lăng Sở Thiên chỉ là cười cười, hai tay ôm ngực nhìn xem hết thảy những điều này, việc này không liên quan đến mình, hắn cũng rất muốn biết nữ tử này đến cùng là ai, vì sao Lãnh Nguyệt Tâm lại quen biết nàng!
“Đông Phương Ẩn Thái tử, ngươi đánh giá cao mình quá rồi, muội muội của ngươi muốn giết ta, ngươi cho rằng ta sẽ rộng lượng mà thả một người liền quay lại sẽ trở về trả thù ta?" Lãnh Nguyệt Tâm cười như không cười nhìn hắn một cái, đáy mắt chứa sự châm chọc.
Nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt hay gì, người ta muốn giết nàng, nàng còn thả cái rắm a!
Nghe Lãnh Nguyệt Tâm trả lời như vậy, Đông Phương Ẩn nhíu nhíu mày lại, nói như vậy nghĩa là nàng không nguyện ý bỏ qua rồi?
Hộ vệ đang ẩn thân của Đông Phương Ẩn nghe vậy, liền lặng yên xuất hiện, lập tức cầm vũ khí nhanh chóng hướng tới phía Mạn Yên tập kϊƈɦ đến.
Hộ vệ này đột nhiên xuất hiện, bao gồm cả những người Lạc Ảnh bên trong cũng đều chưa kịp phản ứng.
Mạn Yêu nhếch miệng lên, kéo ra một nụ cười lạnh, thân ảnh lắc một cái, thời điểm đám người quay người trở lại, hộ vệ kia đã bị đá ra mấy mét xa, ngã ra trêи mặt đất miệng phun máu tươi.
Lại nhìn Mạn Yêu, nàng y như cũ vẫn đang bóp lấy cổ Đông Phương Linh, tựa như là cho tới bây giờ vẫn chưa từng di chuyển giống nhau.
Giờ phút này, tất cả mọi người trầm mặc lại, không có người nói thêm câu nào, Lăng quốc từ khi nào xuất hiện qua cao thủ như vậy, quá lợi hại!
“Ai không muốn sống tiếp, có thể tới." Giọng hời hợt, hiển nhiên không có đem mấy người trước mặt để vào trong mắt.
Ngay tại thời điểm đôi bên giằng co, Đông Phương Vô Tà đi đến bên cạnh Lãnh Nguyệt Tâm, lôi kéo tay áo Lãnh Nguyệt Tâm, cái gì cũng không nói, chỉ là đôi mắt trong trẻo kia nhìn chằm chằm vào Lãnh Nguyệt Tâm!
Tác giả :
Dạ Tước Linh