Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu
Quyển 5 - Chương 272
Mọi người nín thở, Thiên Khung Thần Giáo lại xuất hiện một lần nữa, Giáo chủ đương nhiên sẽ không phải là người đứng đầu phái Thiên Khung năm đó, chẳng lẽ là hậu nhân của hắn?
“Giáo chủ của chúng ta là thiên thượng giáng thế, làm sao có thể cho đám người phàm phu tục tử các ngươi nhìn thấy?" Đệ tử thần giáo biết thân phận của hắn, trả lời dị thường cẩn thận, tiếng cười quỷ bí dưới chiếc mũ màu đen càng thêm âm trầm.
“Phi!" Đám người rối loạn, tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, lúc này còn có người chưa quên Vụ Sắc đao, “Thanh đao đâu, thanh đao là theo lời các ngươi, hay căn bản chỉ là các ngươi viện cớ?"
“Thanh đao kia quả thật sẽ gây ra tai họa, Giáo chủ của chúng ta nhìn thấy có rất nhiều người hồ đồ ngu xuẩn truy đuổi thanh đao này, vì bình ổn giang hồ nên Giáo chủ mới ra hạ sách như vậy, đây là tấm lòng từ bi hỷ xả của Giáo chủ chúng ta."
Hắc y nhân trả lời, quần hùng lại không hề tin tưởng, giơ kiếm trong tay, “Miệng thì nói đường hoàng, lại dùng cái chết bức bách người ta, đây mà gọi là từ bi hỷ xả?"
“Ngưng thần đan có thể làm cho người ta đánh mất thần trí, bị người thao túng, cẩn thận những người đó." Hách Cửu Tiêu quan sát trạng thái của đám người bị bắt uống thuốc, hắn rút ra kết luận theo phản ứng của bọn họ, lời nói của hắn đối với Hách Thiên Thần nhất thời dẫn đến những tiếng kinh hô và chửi rủa.
“Chỉ cần lòng người không có tạp niệm thì võ công đương nhiên sẽ tinh tiến, tác dụng của Ngưng thần đan chính là như thế, chẳng lẽ các ngươi không muốn gia tăng công lực hay sao? Chỉ cần thuận theo thần giáo chúng ta thì sẽ có được một viên Ngưng thần đan." Hắc y nhân đứng trên vách tường cười lạnh, hắn không thèm bận tâm đến những tiếng chửi rủa.
“Hách Thiên Thần, thủ hạ của ngươi khi nào mới đến?" Trần sư thái lộ ra vẻ ưu tư, “Thiên Khung Thần Giáo đã sớm âm thầm hành động, chỉ hận ta biết việc này quá muộn, nay bọn họ đã có thành tựu, muốn tiêu diệt e rằng không phải chuyện dễ dàng."
Phái Điền Thương ở phía Đông thành Thương Tây, vốn không phải một nơi hẻo lánh, nghe nói nơi này xảy ra chuyện, dân chúng đều tránh xa, tình hình trước mắt là Thiên Khung Thần Giáo và các phái giang hồ đang giằng co, những người sống sót của phái Điền Thương bị ép uống thuốc đã đánh mất thần trí, lúc này giao thủ, bọn họ đều đã trở thành công cụ của thần giáo.
Xá Kỷ ra lệnh cho thủ hạ cảnh giới, Hạ Tư Nhân đi báo tin cầu viện vẫn chưa về, trước khi Hách Thiên Thần trả lời thì xa xa đã có bóng người xuất hiện, “Chẳng lẽ ma giáo còn có viện binh?" Có người bắt đầu lo lắng.
Hách Thiên Thần nhìn người đang cưỡi ngựa tiến đến, quả thật không có quá nhiều bất ngờ, người đến chính là Tần Chiến đã lâu không gặp, Thập Toàn Trang chủ Tần Chiến, mặc dù thanh danh tuột dốc không phanh nhưng Tần Chiến ở trong giang hồ vẫn có địa vị không kém, chuyện lần này kinh động toàn bộ giang hồ, hắn đương nhiên cũng biết.
Tần Chiến vừa đến, tựa như không thấy có nhiều hắc y nhân của thần giáo ở đây, hắn vung tay lên, có người ôm một cái hộp gỗ to, “Vụ Sắc đao ở đây."
Một câu vừa vang lên, vô số kinh ngạc nổ tung, hưng phấn, nghi hoặc, ngay cả Hách Thiên Thần cũng không ngờ Tần Chiến đột nhiên xuất hiện lại mang theo Vụ Sắc đao? Hách Cửu Tiêu bất động, mọi người đều nhìn cái hộp gỗ kia, ngay cả giáo chúng thần giáo cũng không ngoại lệ.
“Ngươi lấy được thanh đao từ nơi nào?" Hắc y nhân ở vách tường lớn tiếng chất vấn, khi hắn nhìn đến thanh đao thì có vẻ rất khẩn trương.
Mái đầu của Tần Chiến lấm tấm tóc bạc, có vẻ hơi già một chút, nhưng dù sao cũng từng là Phó thống lĩnh cấm vệ quân Đại Viêm, nên một khi sắc mặt của hắn bình tĩnh thì rất có uy nghiêm, “Thanh đao này không thuộc về Đại Viêm chúng ta, là nó đem tới tai họa, ta khuyên các vị đừng chấp nhất vì nó."
Hắn căn bản không trả lời, đệ tử thần giáo thập phần bất mãn, Hách Thiên Thần cũng muốn biết đáp án, không khí đang khẩn trương thì hắn tiến lên vài bước, “Tần Trang chủ, nếu thanh đao này thật sự sẽ mang đến tai họa, nếu ngươi biết rõ nội tình thì vì sao không nói? Ngươi có được thanh đao này từ đâu?"
Không phải lần đầu tiên gặp Hách Thiên Thần, lời chất vấn của hắn khiến Tần Chiến không thể không đáp, do dự một lúc, Tần Chiến lộ ra bộ dáng khó xử, “Thanh đao này liên lụy trọng đại, không thể giải thích ở nơi này, không bằng chờ đến khi trở về thì ta sẽ nói rõ với ngươi. Về phần có được nó, đó là hôm qua trên đường đến nơi này ta gặp được một đệ tử của phái Điền Thương, hắn bị trọng thương, khi sắp chết thì đã phó thác thanh đao này cho ta…"
“Quả nhiên là bỏ của chạy lấy người!" Giáo chúng thần giáo mắng một tiếng, mọi người xác định Tần Chiến nói không giả, tất cả ánh mắt đều nhìn chiếc hộp gỗ kia, trong hộp chính là thanh đao Vụ Sắc đã gây ra vô số hỗn loạn, nhưng nực cười chính là đến nay vẫn chưa có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy Vụ Sắc đao. Những ai có được nó đều rơi vào kết cục bất hạnh, cũng không ai miêu tả bộ dáng của nó.
Tần Chiến tựa hồ cảm giác được hàm nghĩa của những ánh mắt này, hắn bước qua rồi mở ra chiếc hộp, bên trong chiếc hộp bình thường lộ ra thân đao, chuôi đao. Thân đao ở dưới ánh mặt trời phản xạ hàn quang, đó chính là một thanh đao không có vỏ!
Ngoại trừ như vậy thì thanh đao này không có gì kỳ dị, bên ngoài cũng không đặc biệt, nhưng kỳ quái chính là khi Tần Chiến mở ra chiếc hộp gỗ thì chỉ trong nháy mắt có rất nhiều người nhìn thấy một tia hồng quang hiện lên, đến khi mở ra hoàn toàn thì bên trong lại trở nên bình thường, thanh đao này căn bản không hề lộ ra hồng quang.
“Đây là Vụ Sắc đao? Cũng không có gì thu hút." Trong đám người phát lên một tiếng nói nhỏ, hơi thoáng thất vọng, nhưng thanh đao này vốn sẽ không nổi danh vì nó sắc bén, mà bởi vì nó thần bí, được thế lực khắp nơi truy đuổi, phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu nói thanh đao này thật sự chỉ bình thường như vẻ ngoài thì không ai có thể tin tưởng.
“Giao thanh đao ra đây." Giáo chúng thần giáo bắt đầu tụ lại, Tần Chiến lui ra phía sau vài bước, xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, vừa nhìn lại thì chỉ thấy có mấy chục nhân mã đang phóng nhanh đến đây.
Người dẫn đầu là một nữ tử, Hạ Tư Nhân bởi vì lo lắng, trên mặt trở nên đỏ ửng, ở sau nàng là người của phân đà Thiên Cơ Các, Xá Kỷ vừa thấy nàng thì cất giọng cười to, “Đến rất đúng lúc! Ta còn sợ ngươi cứ như vậy mà rời đi…"
“Cho dù có đi thì ta cũng sẽ quang minh chính đại!" Hạ Tư Nhân ngồi trên lưng ngựa nhảy vút lên cao, xoay thân nhập vào chiến cuộc, nàng không phải không nghĩ đến cứ như vậy mà rời đi, để cho Hách Thiên Thần bị bao vây ở đây, mượn tay kẻ khác báo thù cho phụ thân và huynh trưởng của nàng, nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe mà qua.
Hạ Tư Nhân làm không được chuyện như vậy. Hách Thiên Thần thu hồi tầm mắt, hơi có ý cười, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh hắn thấp giọng nói, “Để cho nàng chậm rãi dung nhập Thiên Cơ Các, tự mình đánh mất ý niệm báo thù, quả nhiên hảo kế."
“Không phải dùng kế mà là dùng tâm." Hách Thiên Thần đang đánh cuộc, đánh cuộc lòng người, đánh cuộc Hạ Tư Nhân sẽ quay lại đây, hơn nữa sẽ có một ngày quên đi cừu hận.
Phi thân nhảy lên, kim quang ẩn hiện, hắn vọt vào đám người để gia nhập chiến cuộc, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh hắn, chưởng lực gào thét như gió, xung quanh đao quang kiếm ảnh, Thiên Khung Thần Giáo bị người của phân đà Thiên Cơ Các bao vây, khiến cho tình cảnh trở thành một trận hỗn chiến.
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, huyết sắc bay tán loạn, khiến Hách Thiên Thần kinh ngạc chính là những người giao thủ với thần giáo không có bao nhiêu người là đối thủ với hắc y nhân, nếu không có người của phân đà Thiên Cơ Các cân bằng cục diện thì hôm nay sẽ đúng như lời của đám người thần giáo, tất cả những ai thuận thì sẽ sống, nghịch thì sẽ chết.
“Làm sao bọn họ có thể tìm được nhiều cao thủ như vậy?" Nghi vấn của Hách Thiên Thần là tự hỏi, không ai có thể trả lời, hỗn chiến giằng co, tên cầm đầu của giáo chúng thần giáo bỗng nhiên dừng động tác, ngửa đầu nhìn lên trời, tựa như nhìn thấy thánh lệnh, hắn nhảy lên rồi hô to, “Rút!"
Vài động tác của hắn chỉ trong chớp mắt, không quá rõ ràng, nhưng không ít người đều thấy, có một loại suy đoán vớ vẩn hiện lên trong lòng mọi người, Giáo chủ thần giáo chẳng lẽ thật sự là người của thiên thượng, không phải là phàm tục?
Đương nhiên ý tưởng này chỉ là ngắn ngủi trong chớp mắt, người của thần giáo bỏ chạy, những kẻ bị cho uống Ngưng thần đan cũng được mang đi, mọi người đứng tại chỗ đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Bọn họ hoàn toàn chiếm thế thượng phong, vì sao lại rút lui ngay lúc này?"
“Bọn họ không muốn có bất kỳ sơ hở nào, không muốn lãng phí nhân lực." Hách Thiên Thần đi đến bên cạnh một khối thi thể, Hách Cửu Tiêu đẩy ra chiếc mũ của người nọ, lộ ra một khuôn mặt bình thường mà không ai có thể nhận thức.
“Những người này thân thủ tốt như vậy, nhưng lại chưa từng hành tẩu trên giang hồ?" Không ai nhận ra người nọ, còn có người đặt nghi vấn, “Khuôn mặt người này rất bình thường, như vậy…"
“Thiên Cương Địa Sát." Hách Cửu Tiêu nói một cách lạnh nhạt, Hách Thiên Thần gật đầu, “Phái Thiên Khung năm xưa phân ra Thiên Cương và Địa Sát, như vậy xem ra trong Thiên Khung Thần Giáo, những người thuộc về Thiên Cương sẽ có khuôn mặt bình thường, Địa Sát là vô diện nhân."
“Chỉ cần là người thì không thể không có mặt." Trong đám người có kẻ mở miệng phản bác.
Ánh mắt của Hách Thiên Thần dừng một chút, hơi hơi gật đầu, “Ngươi nói không sai, chỉ cần là người thì không thể không có mặt," Hắn nhìn những cổ thi thể trên đất, không biết dính phải độc dược gì mà thi thể đang thối rữa, phàm là những người vô diện nhân bị giết chết đều bị hủy thi diệt tích.
“A di đà Phật, Thiên Khung Thần Giáo quả thật mưu đồ nắm giang hồ trong tay, chuyện này không phải nhỏ, nay việc cấp bách chính là thông báo với khắp nơi, triệu tập các môn phái để chung sức đối địch." Trần sư thái chắp tay than thở, “Vô luận trong thanh đao này rốt cục chứa cái gì, nếu thần giáo muốn chiếm lấy nó thì chúng ta càng không thể để cho bọn họ như nguyện."
Trần sư thái đã sớm cho thấy nàng là vì phát hiện thần giáo có dấu hiệu khơi đống tro tàn nên nàng mới tái xuất giang hồ, lúc này nói ra những lời hợp tình hợp lý như vậy thì mọi người đều tỏ vẻ tán thành. Mà nhắc về thanh đao, bọn họ mới phát hiện Tần Chiến không biết đã rời đi từ khi nào.
Vụ Sắc đao ở trong tay Tần Chiến, nghĩ như vậy, mọi người mang theo tâm tư khác nhau, sau khi ôm quyền cáo biệt đều đem tin tức này lan truyền đến các môn phái. Mọi người đều biết năm xưa phái Thiên Khung lợi hại như thế nào, nay Giáo chủ của Thiên Khung Thần Giáo tự xưng là người của thiên thượng, hiển nhiên là có ý đồ phản loạn.
Chuyện này được lan truyền, triều đình lập tức nhúng tay, An Lăng Vương Sở Lôi hạ lệnh truy bắt người của Thiên Khung Thần Giáo, nhưng không biết bọn họ lập giáo ở nơi nào, vả lại không phải là đối thủ của bọn họ, muốn truy bắt cũng bất quá chỉ là uy hiếp ngoài miệng.
Trong lúc này, tin tức Tần Chiến có được Vụ Sắc đao đã lan truyền khắp giang hồ, Thập Toàn Trang lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, nhưng Tần Chiến không ở trong trang, hắn ở Thương Tây chưa về, mấy ngày trước, Hách Thiên Thần nhận được lời mời đến gặp hắn, Tần Chiến bảo rằng có việc quan trọng muốn nói.
Đó là ngày thứ hai sau khi phái Điền Thương bị diệt môn.
Tần Chiến ở một khách điếm tên là Thái An, là một nơi thập phần nổi danh, Hách Thiên Thần đi vào tiểu viện, tôi tớ đang quét tước, khi ân cần thăm hỏi đều tỏ vẻ rất hữu lễ, trong viện thật yên tĩnh, không khí sáng sớm khiến thể xác và tinh thần của người ta rất thoải mái, cước bộ của Hách Thiên Thần cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi nói ra danh tính, người hầu dẫn hắn đi vào trong, rồi liền lui xuống, Hách Thiên Thần đi đến trước cửa, bên trong Tần Chiến đang ngồi đưa lưng về phía hắn, ánh mắt xẹt qua lưng ghế, có thể nhìn thấy bộ dáng cúi đầu trầm tư của Tần Chiến, tựa như không biết vì cái gì mà thập phần buồn rầu.
Vụ Sắc đao ở ngay trước mặt hắn.
Hách Thiên Thần bước vào, vừa đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, ngay khoảnh khắc này, phía sau lưng ghế có một mũi nhọn chớp động phóng đến!
“Giáo chủ của chúng ta là thiên thượng giáng thế, làm sao có thể cho đám người phàm phu tục tử các ngươi nhìn thấy?" Đệ tử thần giáo biết thân phận của hắn, trả lời dị thường cẩn thận, tiếng cười quỷ bí dưới chiếc mũ màu đen càng thêm âm trầm.
“Phi!" Đám người rối loạn, tiếng chửi rủa không ngừng vang lên, lúc này còn có người chưa quên Vụ Sắc đao, “Thanh đao đâu, thanh đao là theo lời các ngươi, hay căn bản chỉ là các ngươi viện cớ?"
“Thanh đao kia quả thật sẽ gây ra tai họa, Giáo chủ của chúng ta nhìn thấy có rất nhiều người hồ đồ ngu xuẩn truy đuổi thanh đao này, vì bình ổn giang hồ nên Giáo chủ mới ra hạ sách như vậy, đây là tấm lòng từ bi hỷ xả của Giáo chủ chúng ta."
Hắc y nhân trả lời, quần hùng lại không hề tin tưởng, giơ kiếm trong tay, “Miệng thì nói đường hoàng, lại dùng cái chết bức bách người ta, đây mà gọi là từ bi hỷ xả?"
“Ngưng thần đan có thể làm cho người ta đánh mất thần trí, bị người thao túng, cẩn thận những người đó." Hách Cửu Tiêu quan sát trạng thái của đám người bị bắt uống thuốc, hắn rút ra kết luận theo phản ứng của bọn họ, lời nói của hắn đối với Hách Thiên Thần nhất thời dẫn đến những tiếng kinh hô và chửi rủa.
“Chỉ cần lòng người không có tạp niệm thì võ công đương nhiên sẽ tinh tiến, tác dụng của Ngưng thần đan chính là như thế, chẳng lẽ các ngươi không muốn gia tăng công lực hay sao? Chỉ cần thuận theo thần giáo chúng ta thì sẽ có được một viên Ngưng thần đan." Hắc y nhân đứng trên vách tường cười lạnh, hắn không thèm bận tâm đến những tiếng chửi rủa.
“Hách Thiên Thần, thủ hạ của ngươi khi nào mới đến?" Trần sư thái lộ ra vẻ ưu tư, “Thiên Khung Thần Giáo đã sớm âm thầm hành động, chỉ hận ta biết việc này quá muộn, nay bọn họ đã có thành tựu, muốn tiêu diệt e rằng không phải chuyện dễ dàng."
Phái Điền Thương ở phía Đông thành Thương Tây, vốn không phải một nơi hẻo lánh, nghe nói nơi này xảy ra chuyện, dân chúng đều tránh xa, tình hình trước mắt là Thiên Khung Thần Giáo và các phái giang hồ đang giằng co, những người sống sót của phái Điền Thương bị ép uống thuốc đã đánh mất thần trí, lúc này giao thủ, bọn họ đều đã trở thành công cụ của thần giáo.
Xá Kỷ ra lệnh cho thủ hạ cảnh giới, Hạ Tư Nhân đi báo tin cầu viện vẫn chưa về, trước khi Hách Thiên Thần trả lời thì xa xa đã có bóng người xuất hiện, “Chẳng lẽ ma giáo còn có viện binh?" Có người bắt đầu lo lắng.
Hách Thiên Thần nhìn người đang cưỡi ngựa tiến đến, quả thật không có quá nhiều bất ngờ, người đến chính là Tần Chiến đã lâu không gặp, Thập Toàn Trang chủ Tần Chiến, mặc dù thanh danh tuột dốc không phanh nhưng Tần Chiến ở trong giang hồ vẫn có địa vị không kém, chuyện lần này kinh động toàn bộ giang hồ, hắn đương nhiên cũng biết.
Tần Chiến vừa đến, tựa như không thấy có nhiều hắc y nhân của thần giáo ở đây, hắn vung tay lên, có người ôm một cái hộp gỗ to, “Vụ Sắc đao ở đây."
Một câu vừa vang lên, vô số kinh ngạc nổ tung, hưng phấn, nghi hoặc, ngay cả Hách Thiên Thần cũng không ngờ Tần Chiến đột nhiên xuất hiện lại mang theo Vụ Sắc đao? Hách Cửu Tiêu bất động, mọi người đều nhìn cái hộp gỗ kia, ngay cả giáo chúng thần giáo cũng không ngoại lệ.
“Ngươi lấy được thanh đao từ nơi nào?" Hắc y nhân ở vách tường lớn tiếng chất vấn, khi hắn nhìn đến thanh đao thì có vẻ rất khẩn trương.
Mái đầu của Tần Chiến lấm tấm tóc bạc, có vẻ hơi già một chút, nhưng dù sao cũng từng là Phó thống lĩnh cấm vệ quân Đại Viêm, nên một khi sắc mặt của hắn bình tĩnh thì rất có uy nghiêm, “Thanh đao này không thuộc về Đại Viêm chúng ta, là nó đem tới tai họa, ta khuyên các vị đừng chấp nhất vì nó."
Hắn căn bản không trả lời, đệ tử thần giáo thập phần bất mãn, Hách Thiên Thần cũng muốn biết đáp án, không khí đang khẩn trương thì hắn tiến lên vài bước, “Tần Trang chủ, nếu thanh đao này thật sự sẽ mang đến tai họa, nếu ngươi biết rõ nội tình thì vì sao không nói? Ngươi có được thanh đao này từ đâu?"
Không phải lần đầu tiên gặp Hách Thiên Thần, lời chất vấn của hắn khiến Tần Chiến không thể không đáp, do dự một lúc, Tần Chiến lộ ra bộ dáng khó xử, “Thanh đao này liên lụy trọng đại, không thể giải thích ở nơi này, không bằng chờ đến khi trở về thì ta sẽ nói rõ với ngươi. Về phần có được nó, đó là hôm qua trên đường đến nơi này ta gặp được một đệ tử của phái Điền Thương, hắn bị trọng thương, khi sắp chết thì đã phó thác thanh đao này cho ta…"
“Quả nhiên là bỏ của chạy lấy người!" Giáo chúng thần giáo mắng một tiếng, mọi người xác định Tần Chiến nói không giả, tất cả ánh mắt đều nhìn chiếc hộp gỗ kia, trong hộp chính là thanh đao Vụ Sắc đã gây ra vô số hỗn loạn, nhưng nực cười chính là đến nay vẫn chưa có bao nhiêu người tận mắt nhìn thấy Vụ Sắc đao. Những ai có được nó đều rơi vào kết cục bất hạnh, cũng không ai miêu tả bộ dáng của nó.
Tần Chiến tựa hồ cảm giác được hàm nghĩa của những ánh mắt này, hắn bước qua rồi mở ra chiếc hộp, bên trong chiếc hộp bình thường lộ ra thân đao, chuôi đao. Thân đao ở dưới ánh mặt trời phản xạ hàn quang, đó chính là một thanh đao không có vỏ!
Ngoại trừ như vậy thì thanh đao này không có gì kỳ dị, bên ngoài cũng không đặc biệt, nhưng kỳ quái chính là khi Tần Chiến mở ra chiếc hộp gỗ thì chỉ trong nháy mắt có rất nhiều người nhìn thấy một tia hồng quang hiện lên, đến khi mở ra hoàn toàn thì bên trong lại trở nên bình thường, thanh đao này căn bản không hề lộ ra hồng quang.
“Đây là Vụ Sắc đao? Cũng không có gì thu hút." Trong đám người phát lên một tiếng nói nhỏ, hơi thoáng thất vọng, nhưng thanh đao này vốn sẽ không nổi danh vì nó sắc bén, mà bởi vì nó thần bí, được thế lực khắp nơi truy đuổi, phát sinh nhiều chuyện như vậy, nếu nói thanh đao này thật sự chỉ bình thường như vẻ ngoài thì không ai có thể tin tưởng.
“Giao thanh đao ra đây." Giáo chúng thần giáo bắt đầu tụ lại, Tần Chiến lui ra phía sau vài bước, xa xa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, vừa nhìn lại thì chỉ thấy có mấy chục nhân mã đang phóng nhanh đến đây.
Người dẫn đầu là một nữ tử, Hạ Tư Nhân bởi vì lo lắng, trên mặt trở nên đỏ ửng, ở sau nàng là người của phân đà Thiên Cơ Các, Xá Kỷ vừa thấy nàng thì cất giọng cười to, “Đến rất đúng lúc! Ta còn sợ ngươi cứ như vậy mà rời đi…"
“Cho dù có đi thì ta cũng sẽ quang minh chính đại!" Hạ Tư Nhân ngồi trên lưng ngựa nhảy vút lên cao, xoay thân nhập vào chiến cuộc, nàng không phải không nghĩ đến cứ như vậy mà rời đi, để cho Hách Thiên Thần bị bao vây ở đây, mượn tay kẻ khác báo thù cho phụ thân và huynh trưởng của nàng, nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe mà qua.
Hạ Tư Nhân làm không được chuyện như vậy. Hách Thiên Thần thu hồi tầm mắt, hơi có ý cười, Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh hắn thấp giọng nói, “Để cho nàng chậm rãi dung nhập Thiên Cơ Các, tự mình đánh mất ý niệm báo thù, quả nhiên hảo kế."
“Không phải dùng kế mà là dùng tâm." Hách Thiên Thần đang đánh cuộc, đánh cuộc lòng người, đánh cuộc Hạ Tư Nhân sẽ quay lại đây, hơn nữa sẽ có một ngày quên đi cừu hận.
Phi thân nhảy lên, kim quang ẩn hiện, hắn vọt vào đám người để gia nhập chiến cuộc, Hách Cửu Tiêu ở ngay bên cạnh hắn, chưởng lực gào thét như gió, xung quanh đao quang kiếm ảnh, Thiên Khung Thần Giáo bị người của phân đà Thiên Cơ Các bao vây, khiến cho tình cảnh trở thành một trận hỗn chiến.
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên, huyết sắc bay tán loạn, khiến Hách Thiên Thần kinh ngạc chính là những người giao thủ với thần giáo không có bao nhiêu người là đối thủ với hắc y nhân, nếu không có người của phân đà Thiên Cơ Các cân bằng cục diện thì hôm nay sẽ đúng như lời của đám người thần giáo, tất cả những ai thuận thì sẽ sống, nghịch thì sẽ chết.
“Làm sao bọn họ có thể tìm được nhiều cao thủ như vậy?" Nghi vấn của Hách Thiên Thần là tự hỏi, không ai có thể trả lời, hỗn chiến giằng co, tên cầm đầu của giáo chúng thần giáo bỗng nhiên dừng động tác, ngửa đầu nhìn lên trời, tựa như nhìn thấy thánh lệnh, hắn nhảy lên rồi hô to, “Rút!"
Vài động tác của hắn chỉ trong chớp mắt, không quá rõ ràng, nhưng không ít người đều thấy, có một loại suy đoán vớ vẩn hiện lên trong lòng mọi người, Giáo chủ thần giáo chẳng lẽ thật sự là người của thiên thượng, không phải là phàm tục?
Đương nhiên ý tưởng này chỉ là ngắn ngủi trong chớp mắt, người của thần giáo bỏ chạy, những kẻ bị cho uống Ngưng thần đan cũng được mang đi, mọi người đứng tại chỗ đều cảm thấy không thể tưởng tượng được, “Bọn họ hoàn toàn chiếm thế thượng phong, vì sao lại rút lui ngay lúc này?"
“Bọn họ không muốn có bất kỳ sơ hở nào, không muốn lãng phí nhân lực." Hách Thiên Thần đi đến bên cạnh một khối thi thể, Hách Cửu Tiêu đẩy ra chiếc mũ của người nọ, lộ ra một khuôn mặt bình thường mà không ai có thể nhận thức.
“Những người này thân thủ tốt như vậy, nhưng lại chưa từng hành tẩu trên giang hồ?" Không ai nhận ra người nọ, còn có người đặt nghi vấn, “Khuôn mặt người này rất bình thường, như vậy…"
“Thiên Cương Địa Sát." Hách Cửu Tiêu nói một cách lạnh nhạt, Hách Thiên Thần gật đầu, “Phái Thiên Khung năm xưa phân ra Thiên Cương và Địa Sát, như vậy xem ra trong Thiên Khung Thần Giáo, những người thuộc về Thiên Cương sẽ có khuôn mặt bình thường, Địa Sát là vô diện nhân."
“Chỉ cần là người thì không thể không có mặt." Trong đám người có kẻ mở miệng phản bác.
Ánh mắt của Hách Thiên Thần dừng một chút, hơi hơi gật đầu, “Ngươi nói không sai, chỉ cần là người thì không thể không có mặt," Hắn nhìn những cổ thi thể trên đất, không biết dính phải độc dược gì mà thi thể đang thối rữa, phàm là những người vô diện nhân bị giết chết đều bị hủy thi diệt tích.
“A di đà Phật, Thiên Khung Thần Giáo quả thật mưu đồ nắm giang hồ trong tay, chuyện này không phải nhỏ, nay việc cấp bách chính là thông báo với khắp nơi, triệu tập các môn phái để chung sức đối địch." Trần sư thái chắp tay than thở, “Vô luận trong thanh đao này rốt cục chứa cái gì, nếu thần giáo muốn chiếm lấy nó thì chúng ta càng không thể để cho bọn họ như nguyện."
Trần sư thái đã sớm cho thấy nàng là vì phát hiện thần giáo có dấu hiệu khơi đống tro tàn nên nàng mới tái xuất giang hồ, lúc này nói ra những lời hợp tình hợp lý như vậy thì mọi người đều tỏ vẻ tán thành. Mà nhắc về thanh đao, bọn họ mới phát hiện Tần Chiến không biết đã rời đi từ khi nào.
Vụ Sắc đao ở trong tay Tần Chiến, nghĩ như vậy, mọi người mang theo tâm tư khác nhau, sau khi ôm quyền cáo biệt đều đem tin tức này lan truyền đến các môn phái. Mọi người đều biết năm xưa phái Thiên Khung lợi hại như thế nào, nay Giáo chủ của Thiên Khung Thần Giáo tự xưng là người của thiên thượng, hiển nhiên là có ý đồ phản loạn.
Chuyện này được lan truyền, triều đình lập tức nhúng tay, An Lăng Vương Sở Lôi hạ lệnh truy bắt người của Thiên Khung Thần Giáo, nhưng không biết bọn họ lập giáo ở nơi nào, vả lại không phải là đối thủ của bọn họ, muốn truy bắt cũng bất quá chỉ là uy hiếp ngoài miệng.
Trong lúc này, tin tức Tần Chiến có được Vụ Sắc đao đã lan truyền khắp giang hồ, Thập Toàn Trang lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, nhưng Tần Chiến không ở trong trang, hắn ở Thương Tây chưa về, mấy ngày trước, Hách Thiên Thần nhận được lời mời đến gặp hắn, Tần Chiến bảo rằng có việc quan trọng muốn nói.
Đó là ngày thứ hai sau khi phái Điền Thương bị diệt môn.
Tần Chiến ở một khách điếm tên là Thái An, là một nơi thập phần nổi danh, Hách Thiên Thần đi vào tiểu viện, tôi tớ đang quét tước, khi ân cần thăm hỏi đều tỏ vẻ rất hữu lễ, trong viện thật yên tĩnh, không khí sáng sớm khiến thể xác và tinh thần của người ta rất thoải mái, cước bộ của Hách Thiên Thần cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi nói ra danh tính, người hầu dẫn hắn đi vào trong, rồi liền lui xuống, Hách Thiên Thần đi đến trước cửa, bên trong Tần Chiến đang ngồi đưa lưng về phía hắn, ánh mắt xẹt qua lưng ghế, có thể nhìn thấy bộ dáng cúi đầu trầm tư của Tần Chiến, tựa như không biết vì cái gì mà thập phần buồn rầu.
Vụ Sắc đao ở ngay trước mặt hắn.
Hách Thiên Thần bước vào, vừa đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, ngay khoảnh khắc này, phía sau lưng ghế có một mũi nhọn chớp động phóng đến!
Tác giả :
Hỏa Ly