Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 299: Ngoại truyện 2.1 đại tiểu bảo thiên chi dự báo nào đó
Núi Vân Vụ, quanh năm mây mù lượn lờ, bởi vì là ngọn núi cao nhất trong Huỳnh Quang, quanh năm tuyết đọng không tan, bởi vậy dấu chân người rất hiếm hoi.
Thế nhưng dấu chân người rất hiếm cũng không có nghĩa là không có ai.
Trên thực tế ở đó có người, không chỉ có người, mà hai người kia còn cư trú quanh năm trên núi Vân Vụ.
Hôm nay, hai người trên núi Vân Vụ này, đang ở trên đỉnh núi, quyết chiến???
Ách, có lẽ không phải là quyết chiến, mà chỉ là tỷ thí mà thôi.
Hai người này, sống ở núi Vân Vụ, đã hơn 14 năm, là một đôi sư đồ.
Sư phụ áo trắng như tuyết, tịch liêu cô hàn, đồ đệ áo đen như mực, lạnh lùng như băng.
Hai bên quyết đấu, dưới chân bọn họ không phải là tuyết, mà là băng, hàn băng rất dày rất dày.
Hai người đều tự đặt chân trên một đỉnh băng.
“Ngươi rõ ràng sớm đã có thể đánh bại ta, vì sao đến hôm nay mới khiêu chiến???"
Mở miệng, là Chiến Thiên Y áo trắng như tuyết.
Thiếu niên ở một bên khác còn lại là mặt như đao tước, anh tuấn mà mang theo sắc bén kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Nghe xong sư phụ hắn nói, hắn hơi híp mắt lại, buông xuống mi mắt nhìn Xích Huyết Kiếm trong tay một chút, hờ hững nói: “Ra tay, tất thắng."
Chiến Thiên Y nhướng mày.
Đồ đệ này, là giống ai tương đối nhiều hơn???
Năm xưa nhận lấy hắn, ngoại trừ duyên cớ hắn là huyết đồng, mà quan trọng hơn là bởi vì Ngụy Quang Hàn nguyện ý vì hắn, ngay cả tính mệnh cũng không cần.
Hắn muốn biết, người mà Ngụy Quang Hàn dùng mạng để đổi, là một người thế nào.
Sự thực chứng minh, hắn sống ở trên đời này đích xác có giá trị hơn Ngụy Quang Hàn một chút.
Ngụy Quang Hàn, trước khi rời đi thế giới này, từng khẩn cầu hắn, không nên thương tổn Tư Minh, Ngụy Tư Minh...
Lần đầu nghe thấy tên này, trong lòng Chiến Thiên Y, chẳng biết phải chịu đựng loại tư vị nào.
Ngụy Tư Minh, hiển nhiên, Ngụy Quang Hàn chưa bao giờ quên người kia.
Khi đó hắn suy tính người Ngụy Quang Hàn yêu cũng không thương hắn, vậy nên tuy hắn đáp ứng Ngụy Quang Hàn không thương tổn Ngụy Tư Minh, thế nhưng, hắn cũng không muốn Ngụy Tư Minh lớn lên vô ưu bên người phụ mẫu.
Bởi vậy, mới mượn lý do thu hắn làm đồ đệ, cường thế đưa hắn tách ra khỏi bên người phụ mẫu hắn.
Hắn từng nói qua, thời điểm hài tử này đánh bại hắn, đó chính là lúc hài tử rời khỏi hắn.
Hắn thật không ngờ hài tử năm xưa nhỏ như vậy, dĩ nhiên ghi nhớ được, câu đầu tiên Ngụy Tư Minh nói với hắn là: “Chờ ta, đánh bại ngươi."
Ngụy Tư Minh nói luôn luôn không nhiều lắm, nhìn qua cũng lãnh tình lãnh tính, thường ngày ở trong núi gặp phải các loại động vật cũng là không nương tay, tuyệt đối đánh chết, đầy người lệ khí.
Câu kia vừa rồi của hắn, ra tay, tất thắng, ở trong hiểu biết của Chiến Thiên Y, chính là, Ngụy Tư Minh phải có tuyệt đối nắm chặt đánh bại hắn, mới chịu ra tay.
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền nhất định phải bảo chứng sự thắng lợi của mình.
Nói cách khác, ngày hôm nay, Ngụy Tư Minh là chắc chắc sẽ thắng Chiến Thiên Y???
Thế nhưng, Chiến Thiên Y là loại nhân vật nào??? Vô hạn tiếp cận người trời, cường hãn gần như có thể biết thiên mệnh, còn có thể xé rách thời không.
Mà, Ngụy Tư Minh, chỉ là một thiếu niên lang mười bốn tuổi choai choai chưa dứt sữa mà thôi.
Đây là một việc không thể tin nổi đến cỡ nào, thế nhưng trong mắt hai đương sự, cũng chỉ là chuyện bình thường.
Chiến Thiên Y cũng chưa từng gặp qua hài tử kỳ quái hơn Ngụy Tư Minh.
Tuy rằng núi Vân Vụ chỉ có hai người bọn họ, thế nhưng, thời khắc Ngụy Tư Minh có thể tự mình bước đi, liền chưa từng cầu hắn cái gì cũng chưa từng nói gì với hắn.
Lúc đói, một hài tử chỉ một hai tuổi như hắn lại tự mình đi tìm thức ăn trong núi Vân Vụ trời băng đất tuyết, giống như là trời sinh đã biết làm thế nào sinh tồn.
Những năm gần đây, đối thoại giữa bọn họ, hầu như là có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, bọn họ vừa mở miệng, tất là có liên quan đến võ học các loại.
Chiến Thiên Y cảm thán, huyết đồng, dù sao cũng là huyết đồng, so với người thường càng thêm quái dị lợi hại hơn nhiều...
——— —————— ————–
Kiền thành.
Thánh thành của bài bạc.
Tần Kính Quân ở Lưu Ly tiểu trúc hơn 14 năm đột nhiên bị Tinh Tú lão nhân nói muốn y quay về Tần gia.
Trong lòng y tự nhiên là vui mừng, cùng đám gia trưởng kỳ lạ nhà mình, y từ trước đến nay là gặp ít xa nhiều.
Tuy rằng hầu như hàng năm đều có thể nhìn thấy, nhưng đều là vội vã gặp gỡ, vội vã từ biệt, mỗi khi chia lìa đều khiến cho bọn họ hao tổn tinh thần một trận.
Vân Khuynh và Tần Vô Phong Tần Vô Song Tần Vô Hạ bọn họ tuy rằng không sống cùng y, thế nhưng ngày lễ ngày tết hoặc là vào ngày sinh nhật y, đều sẽ tự mình tới xem y, hoặc là gửi đồ quà cáp chúc phúc quan tâm.
Giữa bọn họ ở chung bất thường, nhưng một chút cũng không xa lạ, tương phản rất thân mật.
Vừa được tin tức mình có thể về nhà, Tần Kính Quân ngoài việc thương cảm vì rời khỏi Lưu Ly tiểu trúc ra, còn là cực kỳ vui vẻ.
Lần này về Tần gia, là do tiểu biểu ca của y, một hài tử tên Lục Thính Lan hơn mười năm trước, được Lộ Quan Ảnh và Dạ Lạc Huyền thu dưỡng hộ tống y.
Lục Thính Lan là một người khác hẳn với hai người thu dưỡng hắn.
Hắn bất cần đời, hắn phong lưu biếng nhác, thích nhất mỹ nhân, sợ nhất phiền phức, bảo bối nhất tiểu biểu đệ của mình...
Chính là Tần Kính Quân thân thể suy nhược, không có bệnh nặng, nhưng bệnh nhẹ liên miên.
Lục Thính Lan tuy rằng tính cách không được tốt lắm, nhưng thân thủ lại là nhất đẳng, là người xuất sắc trong thế hệ mới của Lưu Ly tiểu trúc, hơn nữa Tần Kính Quân cùng hắn tương đối thân cận, chư vị trưởng bối liền đem nhiệm vụ hộ tống Tần Kính Quân giao cho hắn.
Một đường du sơn ngoạn thủy, Tần Kính Quân tính tình ôn hòa, không vội không nóng nảy, hơn nữa đối với người bên cạnh bao dung đến cực điểm, Lục Thính Lan bất cần đời dọc theo đường đi phát huy tới cực hạn, tuy rằng không thích phiền phức nhưng lại thích vô giúp vui, nhìn thấy cái gì thú vị, mới lạ luôn luôn muốn dừng một phen chơi đùa vui vẻ.
Trong Huỳnh Quang, có hai tòa thành trì, là nơi tuyệt vời để du lịch thả lỏng.
Đó là Khôn thành và Kiền thành.
Khôn thành hoa lâu, Kiền thành đánh bạc.
Địa phương như vậy, Lục Thính Lan sao có thể đơn giản buông tha, vì vậy liền năn nỉ Tần Kính Quân muốn tạt qua hai địa phương này.
Tần Kính Quân biết Lục Thính Lan ham chơi, không đành lòng đánh vỡ hứng thú của hắn, hơn nữa, hai tòa thành trì ở vào phía nam, hoa nở bốn mùa, phong cảnh như tranh vẽ, chính y cũng muốn nhìn một cái, liền dưới tiền đề yêu cầu không làm lỡ hành trình, đáp ứng Lục Thính Lan năn nỉ.
Kết quả sau khi tới Kiền thành, Lục Thính Lan liền khẩn cấp chạy tới đổ phường lớn nhất Thiên Kim Đường kiến thức đổ thần đổ thánh một phen.
Tần Kính Quân thực sự không thích mấy cái này, liền ở lại khách sạn bình dân, sau khi đợi một canh giờ, liền yêu thích mùi hương hoa mai di động trong không khí Kiền thành, muốn đi ra ngoài một chút.
Tần Kính Quân từ trước đến nay là người muốn cái gì liền lập tức hành động tuyệt không ướt át bẩn thỉu, có ý nghĩ kia sau, liền lập tức cầm theo đấu lạp, ra khỏi khách sạn bình dân.
Về phần vì sao muốn đem theo đấu lạp???
Đó là bởi vì khuôn mặt y, rất giống rất giống cái người kêu ba ba sinh ra y kia, hơn nữa, ánh mắt của y, lại càng sinh động, vĩnh viễn ngập nước, hơi nước mịt mờ chọc người thương tiếc, phối với thân thể y gầy yếu, khuôn mặt tuyệt mỹ, thật sự là quá trêu chọc người phạm tội, bởi vậy y vừa ra khỏi cửa liền mang theo đấu lạp.
Tần Kính Quân như vậy, hẳn là đối tượng khiến tất cả mọi người lo lắng, thế nhưng, vừa vặn tương phản, người trong Lưu Ly tiểu trúc, không đáng lo nhất lại chính là Tần Kính Quân.
Thậm chí, Tinh Tú lão nhân từng nói qua, cho dù Lưu Ly tiểu trúc bị diệt, Tần Kính Quân cũng có thể lông tóc không tổn hao gì.
Vì sao?
Việc này nói đến liền có chút huyền diệu, theo lời Tinh Tú lão nhân mà nói, đó là vì y là chuyển thế linh đồng.
Phúc khí, vận khí của y, không người bình thường có thể so sánh, mặc kệ chuyện nguy hiểm, quái dị, hay dã thú hung mãnh đến cỡ nào, vừa đến trước người Tần Kính Quân, liền hoàn toàn khác thường biến dạng.
Khi vận rủi phủ xuống, vô luận là cố ý hay vô ý, đều không có nửa phần ảnh hưởng với Tần Kính Quân.
Phút trước có người đánh cướp y, phút sau, người nọ liền có thể ngã gãy chân, hoặc là bị nha môn bắt, hoặc là bị người khác cướp lại...
Vận may của Tần Kính Quân, là trăm lần như một, vậy nên tất cả mọi người đều rất yên tâm y, sai Lục Thính Lan hộ tống y quay về Giang thành Tần gia, chẳng qua là mong muốn có người đi cùng y, chăm sóc y, dù sao thân thể y cũng không được tốt lắm.
Lúc này, Tần Kính Quân chuẩn bị đi dạo Kiền thành chậm rãi bước ra khách sạn bình dân, vừa muốn xuống lầu, bên cạnh liền vang lên một thanh âm: “Nhường đường, nhường đường, mọi người xin nhường đường..."
Một người tiểu nhị tay bưng khay, dưới chân như gió, bước nhanh đi tới, ngay ở phía sau Tần Kính Quân một thước đụng tới một người, dưới chân vừa trượt, bát canh nóng trong khay toàn bộ hắt về phía Tần Kính Quân.
Trong giây lát kia, Tần Kính Quân xoay một thân, bắt đầu xuống lầu, nước canh nóng hổi bốc lên hơi nước, hắt vào chỗ y lúc trước vừa đứng, làm bẩn toàn bộ sàn nhà.
Thật trùng hợp! Tiểu nhị kia đầu đầy mồ hôi lạnh sợ hãi than trong lòng.
Tần Kính Quân quay đầu lại, nói với tiểu nhị bị ngã kia: “Có ngã đau hay không, sau đó phải cẩn thận chút."
Tần Kính Quân vừa nghĩ chuyện vừa bước ra khách sạn bình dân, chỉ là chân trước mới ra cửa khách sạn bình dân, liền có một cái mâm từ trước cửa sổ lầu hai khách sạn bình dân rớt xuống.
Thế nhưng dấu chân người rất hiếm cũng không có nghĩa là không có ai.
Trên thực tế ở đó có người, không chỉ có người, mà hai người kia còn cư trú quanh năm trên núi Vân Vụ.
Hôm nay, hai người trên núi Vân Vụ này, đang ở trên đỉnh núi, quyết chiến???
Ách, có lẽ không phải là quyết chiến, mà chỉ là tỷ thí mà thôi.
Hai người này, sống ở núi Vân Vụ, đã hơn 14 năm, là một đôi sư đồ.
Sư phụ áo trắng như tuyết, tịch liêu cô hàn, đồ đệ áo đen như mực, lạnh lùng như băng.
Hai bên quyết đấu, dưới chân bọn họ không phải là tuyết, mà là băng, hàn băng rất dày rất dày.
Hai người đều tự đặt chân trên một đỉnh băng.
“Ngươi rõ ràng sớm đã có thể đánh bại ta, vì sao đến hôm nay mới khiêu chiến???"
Mở miệng, là Chiến Thiên Y áo trắng như tuyết.
Thiếu niên ở một bên khác còn lại là mặt như đao tước, anh tuấn mà mang theo sắc bén kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Nghe xong sư phụ hắn nói, hắn hơi híp mắt lại, buông xuống mi mắt nhìn Xích Huyết Kiếm trong tay một chút, hờ hững nói: “Ra tay, tất thắng."
Chiến Thiên Y nhướng mày.
Đồ đệ này, là giống ai tương đối nhiều hơn???
Năm xưa nhận lấy hắn, ngoại trừ duyên cớ hắn là huyết đồng, mà quan trọng hơn là bởi vì Ngụy Quang Hàn nguyện ý vì hắn, ngay cả tính mệnh cũng không cần.
Hắn muốn biết, người mà Ngụy Quang Hàn dùng mạng để đổi, là một người thế nào.
Sự thực chứng minh, hắn sống ở trên đời này đích xác có giá trị hơn Ngụy Quang Hàn một chút.
Ngụy Quang Hàn, trước khi rời đi thế giới này, từng khẩn cầu hắn, không nên thương tổn Tư Minh, Ngụy Tư Minh...
Lần đầu nghe thấy tên này, trong lòng Chiến Thiên Y, chẳng biết phải chịu đựng loại tư vị nào.
Ngụy Tư Minh, hiển nhiên, Ngụy Quang Hàn chưa bao giờ quên người kia.
Khi đó hắn suy tính người Ngụy Quang Hàn yêu cũng không thương hắn, vậy nên tuy hắn đáp ứng Ngụy Quang Hàn không thương tổn Ngụy Tư Minh, thế nhưng, hắn cũng không muốn Ngụy Tư Minh lớn lên vô ưu bên người phụ mẫu.
Bởi vậy, mới mượn lý do thu hắn làm đồ đệ, cường thế đưa hắn tách ra khỏi bên người phụ mẫu hắn.
Hắn từng nói qua, thời điểm hài tử này đánh bại hắn, đó chính là lúc hài tử rời khỏi hắn.
Hắn thật không ngờ hài tử năm xưa nhỏ như vậy, dĩ nhiên ghi nhớ được, câu đầu tiên Ngụy Tư Minh nói với hắn là: “Chờ ta, đánh bại ngươi."
Ngụy Tư Minh nói luôn luôn không nhiều lắm, nhìn qua cũng lãnh tình lãnh tính, thường ngày ở trong núi gặp phải các loại động vật cũng là không nương tay, tuyệt đối đánh chết, đầy người lệ khí.
Câu kia vừa rồi của hắn, ra tay, tất thắng, ở trong hiểu biết của Chiến Thiên Y, chính là, Ngụy Tư Minh phải có tuyệt đối nắm chặt đánh bại hắn, mới chịu ra tay.
Không ra tay thì thôi, một khi ra tay liền nhất định phải bảo chứng sự thắng lợi của mình.
Nói cách khác, ngày hôm nay, Ngụy Tư Minh là chắc chắc sẽ thắng Chiến Thiên Y???
Thế nhưng, Chiến Thiên Y là loại nhân vật nào??? Vô hạn tiếp cận người trời, cường hãn gần như có thể biết thiên mệnh, còn có thể xé rách thời không.
Mà, Ngụy Tư Minh, chỉ là một thiếu niên lang mười bốn tuổi choai choai chưa dứt sữa mà thôi.
Đây là một việc không thể tin nổi đến cỡ nào, thế nhưng trong mắt hai đương sự, cũng chỉ là chuyện bình thường.
Chiến Thiên Y cũng chưa từng gặp qua hài tử kỳ quái hơn Ngụy Tư Minh.
Tuy rằng núi Vân Vụ chỉ có hai người bọn họ, thế nhưng, thời khắc Ngụy Tư Minh có thể tự mình bước đi, liền chưa từng cầu hắn cái gì cũng chưa từng nói gì với hắn.
Lúc đói, một hài tử chỉ một hai tuổi như hắn lại tự mình đi tìm thức ăn trong núi Vân Vụ trời băng đất tuyết, giống như là trời sinh đã biết làm thế nào sinh tồn.
Những năm gần đây, đối thoại giữa bọn họ, hầu như là có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hơn nữa, bọn họ vừa mở miệng, tất là có liên quan đến võ học các loại.
Chiến Thiên Y cảm thán, huyết đồng, dù sao cũng là huyết đồng, so với người thường càng thêm quái dị lợi hại hơn nhiều...
——— —————— ————–
Kiền thành.
Thánh thành của bài bạc.
Tần Kính Quân ở Lưu Ly tiểu trúc hơn 14 năm đột nhiên bị Tinh Tú lão nhân nói muốn y quay về Tần gia.
Trong lòng y tự nhiên là vui mừng, cùng đám gia trưởng kỳ lạ nhà mình, y từ trước đến nay là gặp ít xa nhiều.
Tuy rằng hầu như hàng năm đều có thể nhìn thấy, nhưng đều là vội vã gặp gỡ, vội vã từ biệt, mỗi khi chia lìa đều khiến cho bọn họ hao tổn tinh thần một trận.
Vân Khuynh và Tần Vô Phong Tần Vô Song Tần Vô Hạ bọn họ tuy rằng không sống cùng y, thế nhưng ngày lễ ngày tết hoặc là vào ngày sinh nhật y, đều sẽ tự mình tới xem y, hoặc là gửi đồ quà cáp chúc phúc quan tâm.
Giữa bọn họ ở chung bất thường, nhưng một chút cũng không xa lạ, tương phản rất thân mật.
Vừa được tin tức mình có thể về nhà, Tần Kính Quân ngoài việc thương cảm vì rời khỏi Lưu Ly tiểu trúc ra, còn là cực kỳ vui vẻ.
Lần này về Tần gia, là do tiểu biểu ca của y, một hài tử tên Lục Thính Lan hơn mười năm trước, được Lộ Quan Ảnh và Dạ Lạc Huyền thu dưỡng hộ tống y.
Lục Thính Lan là một người khác hẳn với hai người thu dưỡng hắn.
Hắn bất cần đời, hắn phong lưu biếng nhác, thích nhất mỹ nhân, sợ nhất phiền phức, bảo bối nhất tiểu biểu đệ của mình...
Chính là Tần Kính Quân thân thể suy nhược, không có bệnh nặng, nhưng bệnh nhẹ liên miên.
Lục Thính Lan tuy rằng tính cách không được tốt lắm, nhưng thân thủ lại là nhất đẳng, là người xuất sắc trong thế hệ mới của Lưu Ly tiểu trúc, hơn nữa Tần Kính Quân cùng hắn tương đối thân cận, chư vị trưởng bối liền đem nhiệm vụ hộ tống Tần Kính Quân giao cho hắn.
Một đường du sơn ngoạn thủy, Tần Kính Quân tính tình ôn hòa, không vội không nóng nảy, hơn nữa đối với người bên cạnh bao dung đến cực điểm, Lục Thính Lan bất cần đời dọc theo đường đi phát huy tới cực hạn, tuy rằng không thích phiền phức nhưng lại thích vô giúp vui, nhìn thấy cái gì thú vị, mới lạ luôn luôn muốn dừng một phen chơi đùa vui vẻ.
Trong Huỳnh Quang, có hai tòa thành trì, là nơi tuyệt vời để du lịch thả lỏng.
Đó là Khôn thành và Kiền thành.
Khôn thành hoa lâu, Kiền thành đánh bạc.
Địa phương như vậy, Lục Thính Lan sao có thể đơn giản buông tha, vì vậy liền năn nỉ Tần Kính Quân muốn tạt qua hai địa phương này.
Tần Kính Quân biết Lục Thính Lan ham chơi, không đành lòng đánh vỡ hứng thú của hắn, hơn nữa, hai tòa thành trì ở vào phía nam, hoa nở bốn mùa, phong cảnh như tranh vẽ, chính y cũng muốn nhìn một cái, liền dưới tiền đề yêu cầu không làm lỡ hành trình, đáp ứng Lục Thính Lan năn nỉ.
Kết quả sau khi tới Kiền thành, Lục Thính Lan liền khẩn cấp chạy tới đổ phường lớn nhất Thiên Kim Đường kiến thức đổ thần đổ thánh một phen.
Tần Kính Quân thực sự không thích mấy cái này, liền ở lại khách sạn bình dân, sau khi đợi một canh giờ, liền yêu thích mùi hương hoa mai di động trong không khí Kiền thành, muốn đi ra ngoài một chút.
Tần Kính Quân từ trước đến nay là người muốn cái gì liền lập tức hành động tuyệt không ướt át bẩn thỉu, có ý nghĩ kia sau, liền lập tức cầm theo đấu lạp, ra khỏi khách sạn bình dân.
Về phần vì sao muốn đem theo đấu lạp???
Đó là bởi vì khuôn mặt y, rất giống rất giống cái người kêu ba ba sinh ra y kia, hơn nữa, ánh mắt của y, lại càng sinh động, vĩnh viễn ngập nước, hơi nước mịt mờ chọc người thương tiếc, phối với thân thể y gầy yếu, khuôn mặt tuyệt mỹ, thật sự là quá trêu chọc người phạm tội, bởi vậy y vừa ra khỏi cửa liền mang theo đấu lạp.
Tần Kính Quân như vậy, hẳn là đối tượng khiến tất cả mọi người lo lắng, thế nhưng, vừa vặn tương phản, người trong Lưu Ly tiểu trúc, không đáng lo nhất lại chính là Tần Kính Quân.
Thậm chí, Tinh Tú lão nhân từng nói qua, cho dù Lưu Ly tiểu trúc bị diệt, Tần Kính Quân cũng có thể lông tóc không tổn hao gì.
Vì sao?
Việc này nói đến liền có chút huyền diệu, theo lời Tinh Tú lão nhân mà nói, đó là vì y là chuyển thế linh đồng.
Phúc khí, vận khí của y, không người bình thường có thể so sánh, mặc kệ chuyện nguy hiểm, quái dị, hay dã thú hung mãnh đến cỡ nào, vừa đến trước người Tần Kính Quân, liền hoàn toàn khác thường biến dạng.
Khi vận rủi phủ xuống, vô luận là cố ý hay vô ý, đều không có nửa phần ảnh hưởng với Tần Kính Quân.
Phút trước có người đánh cướp y, phút sau, người nọ liền có thể ngã gãy chân, hoặc là bị nha môn bắt, hoặc là bị người khác cướp lại...
Vận may của Tần Kính Quân, là trăm lần như một, vậy nên tất cả mọi người đều rất yên tâm y, sai Lục Thính Lan hộ tống y quay về Giang thành Tần gia, chẳng qua là mong muốn có người đi cùng y, chăm sóc y, dù sao thân thể y cũng không được tốt lắm.
Lúc này, Tần Kính Quân chuẩn bị đi dạo Kiền thành chậm rãi bước ra khách sạn bình dân, vừa muốn xuống lầu, bên cạnh liền vang lên một thanh âm: “Nhường đường, nhường đường, mọi người xin nhường đường..."
Một người tiểu nhị tay bưng khay, dưới chân như gió, bước nhanh đi tới, ngay ở phía sau Tần Kính Quân một thước đụng tới một người, dưới chân vừa trượt, bát canh nóng trong khay toàn bộ hắt về phía Tần Kính Quân.
Trong giây lát kia, Tần Kính Quân xoay một thân, bắt đầu xuống lầu, nước canh nóng hổi bốc lên hơi nước, hắt vào chỗ y lúc trước vừa đứng, làm bẩn toàn bộ sàn nhà.
Thật trùng hợp! Tiểu nhị kia đầu đầy mồ hôi lạnh sợ hãi than trong lòng.
Tần Kính Quân quay đầu lại, nói với tiểu nhị bị ngã kia: “Có ngã đau hay không, sau đó phải cẩn thận chút."
Tần Kính Quân vừa nghĩ chuyện vừa bước ra khách sạn bình dân, chỉ là chân trước mới ra cửa khách sạn bình dân, liền có một cái mâm từ trước cửa sổ lầu hai khách sạn bình dân rớt xuống.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu