Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 286: Liên Duyệt tìm cách
Sau khi tới chỗ nam nhân kia nói, nam nhân kia liền thả Vân Khuynh.
Kiếm nhưng như trước đặt lên trên cổ Vân Khuynh.
Vân Khuynh buông xuống đôi mắt: “Lấy công lực của các hạ, hẳn là không khó nhìn ra tại hạ chỉ là một người bình thường, chỉ biết chút công phu mèo ba chân, các hạ hà tất khẩn trương như thế."
Người nọ hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm: “Đừng nghĩ giở thủ đoạn gì, bằng không dù Tần Vô Song một mình tới, ta như trước sẽ giết ngươi."
Vân Khuynh vươn tay sờ sờ chỗ cổ mơ hồ đau đớn của mình, trên tay một mảnh trơn ướt, quả nhiên là chảy máu.
Y quay đầu lại, nhìn về phía người bắt cóc y.
Người nọ một thân trường bào màu xanh ngọc, mày kiếm mắt sáng, có chút anh tuấn, chỉ là trên khuôn mặt phảng phất bao phủ một tầng hàn băng không thích hợp thân cận, làm cho người ta sợ hãi.
Vân Khuynh liếc mắt quan sát liền biết đối phương không phải loại người dễ sống chung dễ thỏa hiệp.
Hơi cúi đầu, bàn tay dưới ống tay áo giật giật, tùy thời chuẩn bị đem Lưu Huỳnh Kiếm triệu hồi.
Hiện tại y đích thật là không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng, chờ Tần Vô Song tới lại khác.
Y tin tưởng võ công của Tần Vô Song, sau khi Tần Vô Song tới, lực chú ý của người này khẳng định sẽ đặt trên người Tần Vô Song, đến lúc đó, y chỉ cần tìm một cơ hội triệu hồi ra Lưu Huỳnh Kiếm bảo hộ mình là được.
Không cầu có thể giúp đỡ Vô Song, không liên lụy hắn là tốt rồi.
Tần Vô Song sau khi biết Vân Khuynh bị bắt cóc tâm tình là có thể suy đoán, chưa kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức làm theo lời đối phương, chạy tới chỗ sườn núi ba dặm ngoại ô.
Trên đường chạy tới, hắn nỗ lực làm cho mình tỉnh táo, mà Tần Vô Phong, Tần Vô Hạ, tự nhiên cũng nhận được tin tức này, tuy rằng đối phương chỉ nói để Tần Vô Song tới một mình, nhưng là bọn hắn kiềm chế không được lo lắng cho Vân Khuynh, cũng lặng lẽ tiến đến.
Tần Vô Song không mất nhiều thời gian, liền tìm thấy Vân Khuynh và kẻ bắt cóc Vân Khuynh.
Thấy Vân Khuynh mạnh khỏe, tâm hắn rốt cục buông xuống một chút.
Nhẹ nhàng rơi xuống trước người người nọ, Tần Vô Song đông lạnh thanh âm nói: “Tần Vô Song ở đây, các hạ có thể thả quý khách Tần phủ rồi chứ???"
Đối phương nâng mày, đánh giá cẩn thận hắn nửa ngày: “Ngươi là Tần Vô Song???"
“Không thể giả được."
Tần Vô Song ngẩng đầu, nhất phái ngạo nghễ.
“Tốt."
Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Nửa năm trước, hủy đi Bách Mạc Cung, giết Mạc Nguyệt, chính là ngươi làm???"
Vân Khuynh thấy lực chú ý của đối phương quả nhiên chuyển dời đến trên người Tần Vô Song, không khỏi lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, rời xa người bắt cóc y.
Đối phương nói, khiến Tần Vô Song giật mình: “Không sai, Bách Mạc Cung là ta hủy đi, thế nhưng, Mạc Nguyệt, ta cũng không giết hắn, hắn chỉ là..."
“Câm miệng!!!"
Đối phương nổi giận: “Như vậy là đủ rồi, chỉ cần ngươi đã làm chuyện này, như vậy chúng ta liền thù không đội trời chung."
“Chờ một chút."
Trong đầu Tần Vô Song hiện lên một đạo linh quang: “Chẳng lẽ ngươi là... Bách Mạc Cung cung chủ, ca ca Mạc Nguyệt, Mạc Nhật???"
“Tính ngươi có chút kiến thức."
Mạc Nhật nói xong không dự định dong dài thêm với Tần Vô Song, lập tức phi thân nhảy lên, đánh về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song liếc nhìn Vân Khuynh, liền nghênh đón chiêu thức.
Trong nháy mắt Mạc Nhật phi thân nhảy lên, Vân Khuynh triệu hồi ra Lưu Huỳnh Kiếm, trường kiếm màu bạc chăm chú bám vào tay y, tay chân y linh hoạt lên, dường như có lực lượng cuồn cuộn không ngừng từ trong Lưu Huỳnh Kiếm truyền ra.
Tần Vô Song nhìn thấy Vân Khuynh triệu hồi ra Lưu Huỳnh Kiếm, trong lòng buông lỏng: “Khuynh nhi, ngươi về trước đi, ở đây giao cho ta."
Vân Khuynh gật đầu.
Lưu Huỳnh Kiếm chủ yếu là để tự bảo vệ mình, lấy võ công của y, không liên lụy Tần Vô Song đã là tốt rồi, tự nhiên là không trông cậy vào có thể giúp Tần Vô Song.
Vậy nên vừa nghe Tần Vô Song muốn y rời đi, y một chút cũng không chần chờ, lập tức dùng khinh công cũng không quá quen thuộc bay nhanh rời đi.
Mục tiêu của Mạc Nhật là Tần Vô Song, không phải Vân Khuynh, mà hắn cũng không thèm để ý.
Trên đường Vân Khuynh bị Mạc Nhật mang đi, vẫn dụng tâm nhớ kỹ lộ tuyến, lúc này trở lại đường cũ, cũng là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Nửa đường, gặp gỡ Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ.
“Vân nhi."
“Khuynh Khuynh."
Vừa nhìn thấy Vân Khuynh, Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ đều thở ra một hơi, Tần Vô Song võ nghệ cao thâm, khó gặp địch thủ, đối với Tần Vô Song bọn họ cũng không lo lắng lắm.
Thần kinh vẫn buộc chặt của Vân Khuynh vào lúc nhìn thấy Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ, rốt cục thả lỏng.
“Đại ca, Vô Hạ, các ngươi nhanh đi giúp Vô Song, ta xem người nọ võ công không thấp, tương xứng với Vô Song, xem ra rất khó phân cao thấp."
Tần Vô Phong gật đầu, nói với Tần Vô Hạ: “Vô Hạ, ngươi đi trước giúp nhị ca ngươi, ta mang Vân nhi trở lại."
Nói xong hắn vươn tay nâng cằm Vân Khuynh, nhìn vết máu rất nhỏ trên cổ y, trong con ngươi tối tăm nổi lên nhè nhẹ cuồng bạo.
Tần Vô Hạ cũng theo động tác của Tần Vô Phong nhìn về phía cổ Vân Khuynh, khí tức quanh thân bỗng nhiên lạnh lẽo: “Ta hiện tại đi giúp nhị ca, các ngươi không nên lo lắng cho chúng ta, ta và nhị ca lập tức sẽ xong việc trở lại."
Nói xong Tần Vô Hạ lập tức đi tìm Tần Vô Song.
Tần Vô Phong ôm Vân Khuynh, chân điểm nhẹ, bay nhanh quay về Tần gia.
“Đúng rồi, đại ca."
Tâm thần Vân Khuynh như trước ở trên người Tần Vô Song, Tần Vô Hạ và Mạc Nhật kia.
“Ân? Làm sao vậy???"
“Người bắt cóc ta kia tự xưng là Mạc Nhật, Vô Song nói hắn là cái gì cung chủ Bách Mạc Cung... Hình như hắn là ca ca Mạc Nguyệt của quý phủ chúng ta."
“Ách..."
Tần Vô Phong dưới chân ngừng lại, vẻ mặt có chút suy nghĩ: “Phương diện này sợ là có chút hiểu lầm, trở lại xong, ta sẽ kêu Mạc Nguyệt đi sườn núi ba dặm một chuyến."
“Ân."
Nói xong Vân Khuynh cảm giác có chút uể oải, dựa vào thân thể Tần Vô Phong liền ngủ.
Tần Vô Phong sau khi trở lại Tần gia, lập tức gọi Mạc Nguyệt, kêu Mạc Nguyệt đi ba dặm sườn núi.
Võ công Mạc Nhật không thấp, Tần Vô Song thật lâu không có gặp phải đối thủ lực lượng ngang nhau như vậy, đánh đến hăng say, lúc Tần Vô Hạ tới, hắn kiên quyết không muốn Tần Vô Hạ hỗ trợ.
Hai người giao đấu hơn trăm hiệp cũng không phân ra cao thấp.
Mắt xem bọn hắn tranh đấu xa xa khó mà kết thúc, Mạc Nguyệt lại chạy tới.
Ở trong lòng Mạc Nhật, Bách Mạc Cung căn bản là không quan trọng, quan trọng, chỉ có đệ đệ Mạc Nguyệt này, biết được đệ đệ mình không chỉ không chết, trái lại là sống rất tốt, hắn liền không còn tâm báo thù.
Cả đời này, Mạc Nhật quan tâm duy nhất chính là đệ đệ Mạc Nguyệt kia, hắn mong muốn thấy nhất, chính là Mạc Nguyệt thành gia lập nghiệp, có thể đảm đương một mặt.
Biết Mạc Nguyệt sống tốt, Mạc Nhật liền không còn thấp thỏm, chuẩn bị rời đi, thế nhưng hôn lễ năm xưa của Nhã Sóc Lam và Mạc Nguyệt, Mạc Nguyệt là vì biến dị kim tàm cổ mới vội vã chạy tới Tà Vu cốc giả thành thân.
Khi đó, Mạc Nguyệt căn bản không thật tình muốn thú Nhã Sóc Lam, Mạc Nhật cũng không ở, vậy nên coi như không tính.
Mạc Nhật quyết định tự mình chủ trì hôn lễ của Mạc Nguyệt và Nhã Sóc Lam, để cho bọn họ chính thức một lần nữa thành thân.
“Nói đến chuyện thành thân..."
Liên Duyệt kề sát vào tai Tần Du Hàn nói nhỏ:
“Lúc trước Vô Song cũng chỉ là một người một ngựa đến kinh thành dùng một cỗ kiệu rách nát đem tiểu Khuynh thú về nhà chúng ta...
Hình như ngoại trừ hai người bọn họ là đương sự tân nương tân lang ra, không có một người dự lễ, tuyệt không có cảnh tượng náo nhiệt, này không phải ủy khuất tiểu Khuynh sao???
Hơn nữa, tiểu Khuynh và tiểu Phong tiểu Song tiểu Hạ ba người phải sống với nhau cả đời, tính ra tiểu Khuynh và tiểu Song thành thân, tiểu Phong tiểu Hạ chẳng phải là suốt đời cũng chưa từng làm qua một lần thành thân hay sao???"
“Ý của ngươi là???"
Chẳng biết vì sao, Tần Du Hàn đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, trực giác nói cho hắn, thân thân nương tử tâm tư quỷ dị này của hắn hiện tại khẳng định đang đánh cái quỷ chủ ý nào đó.
“Ha hả ha hả a."
Quả nhiên, Liên Duyệt sau khi phát sinh một trận cười quái dị liền nói với Tần Du Hàn: “Ta dự định làm một hồi hôn lễ có một không hai, để tiểu Khuynh và tiểu Phong tiểu Song tiểu Hạ bọn họ cùng nhau thành thân."
“..."
Tần Du Hàn đáng thương căn bản là không có phản ứng đến, qua một đoạn thời gian khá dài sau, Tần Du Hàn mới lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi là nói... Bốn người... Bốn người cùng nhau thành thân???"
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Liên Duyệt lộ vẻ sung sướng mỉm cười, một đôi mắt đẹp cong thành hình trăng non: “Đúng, không chỉ là bốn người cùng nhau, mà còn là bốn nam nhân cùng nhau..."
“Này... Hoang đường, Duyệt nhi, mặc kệ là nam nhân thành thân với nam nhân, hay là bốn người cùng nhau thành thân đều là kinh hãi thế tục, huống hồ tiểu Phong bọn họ hai loại đều chiếm... Hôn lễ như vậy, phải cử hành thế nào."
“Cái này giao cho ta là tốt rồi, ngươi không cần quan tâm, an tâm làm cao đường của ngươi là được."
Liên Duyệt nghĩ năng lực thừa thụ của Tần Du Hàn còn cần đề cao, cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn thêm, nàng muốn đi thực thi ý tưởng của mình.
Nàng muốn thừa dịp chuẩn bị hôn lễ cho Mạc Nguyệt bọn họ, cũng đem hôn lễ của các nhi tử làm luôn.
Ý nghĩ như vậy, nàng hẳn là thương lượng với Vân Khuynh, thế nhưng nàng muốn cho Vân Khuynh một kinh hỉ, vậy nên không dự định nói cho Vân Khuynh.
Không nói cho Vân Khuynh thì được, nhưng không nói cho Tần gia tam huynh đệ thì có chút không ổn, hiện tại Tần gia các hạng sự vụ đều ở trong tay Tần gia tam huynh đệ, nàng chỉ cần một hồi gió thổi cỏ lay bọn họ đều sẽ phát hiện, căn bản là không thể gạt được.
Nếu không thể gạt liền không gạt nữa, trực tiếp đi tìm bọn họ làm cu li cho nàng đi.
Kiếm nhưng như trước đặt lên trên cổ Vân Khuynh.
Vân Khuynh buông xuống đôi mắt: “Lấy công lực của các hạ, hẳn là không khó nhìn ra tại hạ chỉ là một người bình thường, chỉ biết chút công phu mèo ba chân, các hạ hà tất khẩn trương như thế."
Người nọ hừ lạnh một tiếng, thu hồi kiếm: “Đừng nghĩ giở thủ đoạn gì, bằng không dù Tần Vô Song một mình tới, ta như trước sẽ giết ngươi."
Vân Khuynh vươn tay sờ sờ chỗ cổ mơ hồ đau đớn của mình, trên tay một mảnh trơn ướt, quả nhiên là chảy máu.
Y quay đầu lại, nhìn về phía người bắt cóc y.
Người nọ một thân trường bào màu xanh ngọc, mày kiếm mắt sáng, có chút anh tuấn, chỉ là trên khuôn mặt phảng phất bao phủ một tầng hàn băng không thích hợp thân cận, làm cho người ta sợ hãi.
Vân Khuynh liếc mắt quan sát liền biết đối phương không phải loại người dễ sống chung dễ thỏa hiệp.
Hơi cúi đầu, bàn tay dưới ống tay áo giật giật, tùy thời chuẩn bị đem Lưu Huỳnh Kiếm triệu hồi.
Hiện tại y đích thật là không dám hành động thiếu suy nghĩ, thế nhưng, chờ Tần Vô Song tới lại khác.
Y tin tưởng võ công của Tần Vô Song, sau khi Tần Vô Song tới, lực chú ý của người này khẳng định sẽ đặt trên người Tần Vô Song, đến lúc đó, y chỉ cần tìm một cơ hội triệu hồi ra Lưu Huỳnh Kiếm bảo hộ mình là được.
Không cầu có thể giúp đỡ Vô Song, không liên lụy hắn là tốt rồi.
Tần Vô Song sau khi biết Vân Khuynh bị bắt cóc tâm tình là có thể suy đoán, chưa kịp nghĩ nhiều, hắn lập tức làm theo lời đối phương, chạy tới chỗ sườn núi ba dặm ngoại ô.
Trên đường chạy tới, hắn nỗ lực làm cho mình tỉnh táo, mà Tần Vô Phong, Tần Vô Hạ, tự nhiên cũng nhận được tin tức này, tuy rằng đối phương chỉ nói để Tần Vô Song tới một mình, nhưng là bọn hắn kiềm chế không được lo lắng cho Vân Khuynh, cũng lặng lẽ tiến đến.
Tần Vô Song không mất nhiều thời gian, liền tìm thấy Vân Khuynh và kẻ bắt cóc Vân Khuynh.
Thấy Vân Khuynh mạnh khỏe, tâm hắn rốt cục buông xuống một chút.
Nhẹ nhàng rơi xuống trước người người nọ, Tần Vô Song đông lạnh thanh âm nói: “Tần Vô Song ở đây, các hạ có thể thả quý khách Tần phủ rồi chứ???"
Đối phương nâng mày, đánh giá cẩn thận hắn nửa ngày: “Ngươi là Tần Vô Song???"
“Không thể giả được."
Tần Vô Song ngẩng đầu, nhất phái ngạo nghễ.
“Tốt."
Đối phương hừ lạnh một tiếng: “Nửa năm trước, hủy đi Bách Mạc Cung, giết Mạc Nguyệt, chính là ngươi làm???"
Vân Khuynh thấy lực chú ý của đối phương quả nhiên chuyển dời đến trên người Tần Vô Song, không khỏi lặng yên không một tiếng động lui về phía sau, rời xa người bắt cóc y.
Đối phương nói, khiến Tần Vô Song giật mình: “Không sai, Bách Mạc Cung là ta hủy đi, thế nhưng, Mạc Nguyệt, ta cũng không giết hắn, hắn chỉ là..."
“Câm miệng!!!"
Đối phương nổi giận: “Như vậy là đủ rồi, chỉ cần ngươi đã làm chuyện này, như vậy chúng ta liền thù không đội trời chung."
“Chờ một chút."
Trong đầu Tần Vô Song hiện lên một đạo linh quang: “Chẳng lẽ ngươi là... Bách Mạc Cung cung chủ, ca ca Mạc Nguyệt, Mạc Nhật???"
“Tính ngươi có chút kiến thức."
Mạc Nhật nói xong không dự định dong dài thêm với Tần Vô Song, lập tức phi thân nhảy lên, đánh về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song liếc nhìn Vân Khuynh, liền nghênh đón chiêu thức.
Trong nháy mắt Mạc Nhật phi thân nhảy lên, Vân Khuynh triệu hồi ra Lưu Huỳnh Kiếm, trường kiếm màu bạc chăm chú bám vào tay y, tay chân y linh hoạt lên, dường như có lực lượng cuồn cuộn không ngừng từ trong Lưu Huỳnh Kiếm truyền ra.
Tần Vô Song nhìn thấy Vân Khuynh triệu hồi ra Lưu Huỳnh Kiếm, trong lòng buông lỏng: “Khuynh nhi, ngươi về trước đi, ở đây giao cho ta."
Vân Khuynh gật đầu.
Lưu Huỳnh Kiếm chủ yếu là để tự bảo vệ mình, lấy võ công của y, không liên lụy Tần Vô Song đã là tốt rồi, tự nhiên là không trông cậy vào có thể giúp Tần Vô Song.
Vậy nên vừa nghe Tần Vô Song muốn y rời đi, y một chút cũng không chần chờ, lập tức dùng khinh công cũng không quá quen thuộc bay nhanh rời đi.
Mục tiêu của Mạc Nhật là Tần Vô Song, không phải Vân Khuynh, mà hắn cũng không thèm để ý.
Trên đường Vân Khuynh bị Mạc Nhật mang đi, vẫn dụng tâm nhớ kỹ lộ tuyến, lúc này trở lại đường cũ, cũng là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.
Nửa đường, gặp gỡ Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ.
“Vân nhi."
“Khuynh Khuynh."
Vừa nhìn thấy Vân Khuynh, Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ đều thở ra một hơi, Tần Vô Song võ nghệ cao thâm, khó gặp địch thủ, đối với Tần Vô Song bọn họ cũng không lo lắng lắm.
Thần kinh vẫn buộc chặt của Vân Khuynh vào lúc nhìn thấy Tần Vô Phong và Tần Vô Hạ, rốt cục thả lỏng.
“Đại ca, Vô Hạ, các ngươi nhanh đi giúp Vô Song, ta xem người nọ võ công không thấp, tương xứng với Vô Song, xem ra rất khó phân cao thấp."
Tần Vô Phong gật đầu, nói với Tần Vô Hạ: “Vô Hạ, ngươi đi trước giúp nhị ca ngươi, ta mang Vân nhi trở lại."
Nói xong hắn vươn tay nâng cằm Vân Khuynh, nhìn vết máu rất nhỏ trên cổ y, trong con ngươi tối tăm nổi lên nhè nhẹ cuồng bạo.
Tần Vô Hạ cũng theo động tác của Tần Vô Phong nhìn về phía cổ Vân Khuynh, khí tức quanh thân bỗng nhiên lạnh lẽo: “Ta hiện tại đi giúp nhị ca, các ngươi không nên lo lắng cho chúng ta, ta và nhị ca lập tức sẽ xong việc trở lại."
Nói xong Tần Vô Hạ lập tức đi tìm Tần Vô Song.
Tần Vô Phong ôm Vân Khuynh, chân điểm nhẹ, bay nhanh quay về Tần gia.
“Đúng rồi, đại ca."
Tâm thần Vân Khuynh như trước ở trên người Tần Vô Song, Tần Vô Hạ và Mạc Nhật kia.
“Ân? Làm sao vậy???"
“Người bắt cóc ta kia tự xưng là Mạc Nhật, Vô Song nói hắn là cái gì cung chủ Bách Mạc Cung... Hình như hắn là ca ca Mạc Nguyệt của quý phủ chúng ta."
“Ách..."
Tần Vô Phong dưới chân ngừng lại, vẻ mặt có chút suy nghĩ: “Phương diện này sợ là có chút hiểu lầm, trở lại xong, ta sẽ kêu Mạc Nguyệt đi sườn núi ba dặm một chuyến."
“Ân."
Nói xong Vân Khuynh cảm giác có chút uể oải, dựa vào thân thể Tần Vô Phong liền ngủ.
Tần Vô Phong sau khi trở lại Tần gia, lập tức gọi Mạc Nguyệt, kêu Mạc Nguyệt đi ba dặm sườn núi.
Võ công Mạc Nhật không thấp, Tần Vô Song thật lâu không có gặp phải đối thủ lực lượng ngang nhau như vậy, đánh đến hăng say, lúc Tần Vô Hạ tới, hắn kiên quyết không muốn Tần Vô Hạ hỗ trợ.
Hai người giao đấu hơn trăm hiệp cũng không phân ra cao thấp.
Mắt xem bọn hắn tranh đấu xa xa khó mà kết thúc, Mạc Nguyệt lại chạy tới.
Ở trong lòng Mạc Nhật, Bách Mạc Cung căn bản là không quan trọng, quan trọng, chỉ có đệ đệ Mạc Nguyệt này, biết được đệ đệ mình không chỉ không chết, trái lại là sống rất tốt, hắn liền không còn tâm báo thù.
Cả đời này, Mạc Nhật quan tâm duy nhất chính là đệ đệ Mạc Nguyệt kia, hắn mong muốn thấy nhất, chính là Mạc Nguyệt thành gia lập nghiệp, có thể đảm đương một mặt.
Biết Mạc Nguyệt sống tốt, Mạc Nhật liền không còn thấp thỏm, chuẩn bị rời đi, thế nhưng hôn lễ năm xưa của Nhã Sóc Lam và Mạc Nguyệt, Mạc Nguyệt là vì biến dị kim tàm cổ mới vội vã chạy tới Tà Vu cốc giả thành thân.
Khi đó, Mạc Nguyệt căn bản không thật tình muốn thú Nhã Sóc Lam, Mạc Nhật cũng không ở, vậy nên coi như không tính.
Mạc Nhật quyết định tự mình chủ trì hôn lễ của Mạc Nguyệt và Nhã Sóc Lam, để cho bọn họ chính thức một lần nữa thành thân.
“Nói đến chuyện thành thân..."
Liên Duyệt kề sát vào tai Tần Du Hàn nói nhỏ:
“Lúc trước Vô Song cũng chỉ là một người một ngựa đến kinh thành dùng một cỗ kiệu rách nát đem tiểu Khuynh thú về nhà chúng ta...
Hình như ngoại trừ hai người bọn họ là đương sự tân nương tân lang ra, không có một người dự lễ, tuyệt không có cảnh tượng náo nhiệt, này không phải ủy khuất tiểu Khuynh sao???
Hơn nữa, tiểu Khuynh và tiểu Phong tiểu Song tiểu Hạ ba người phải sống với nhau cả đời, tính ra tiểu Khuynh và tiểu Song thành thân, tiểu Phong tiểu Hạ chẳng phải là suốt đời cũng chưa từng làm qua một lần thành thân hay sao???"
“Ý của ngươi là???"
Chẳng biết vì sao, Tần Du Hàn đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, trực giác nói cho hắn, thân thân nương tử tâm tư quỷ dị này của hắn hiện tại khẳng định đang đánh cái quỷ chủ ý nào đó.
“Ha hả ha hả a."
Quả nhiên, Liên Duyệt sau khi phát sinh một trận cười quái dị liền nói với Tần Du Hàn: “Ta dự định làm một hồi hôn lễ có một không hai, để tiểu Khuynh và tiểu Phong tiểu Song tiểu Hạ bọn họ cùng nhau thành thân."
“..."
Tần Du Hàn đáng thương căn bản là không có phản ứng đến, qua một đoạn thời gian khá dài sau, Tần Du Hàn mới lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi là nói... Bốn người... Bốn người cùng nhau thành thân???"
Trên khuôn mặt mỹ lệ của Liên Duyệt lộ vẻ sung sướng mỉm cười, một đôi mắt đẹp cong thành hình trăng non: “Đúng, không chỉ là bốn người cùng nhau, mà còn là bốn nam nhân cùng nhau..."
“Này... Hoang đường, Duyệt nhi, mặc kệ là nam nhân thành thân với nam nhân, hay là bốn người cùng nhau thành thân đều là kinh hãi thế tục, huống hồ tiểu Phong bọn họ hai loại đều chiếm... Hôn lễ như vậy, phải cử hành thế nào."
“Cái này giao cho ta là tốt rồi, ngươi không cần quan tâm, an tâm làm cao đường của ngươi là được."
Liên Duyệt nghĩ năng lực thừa thụ của Tần Du Hàn còn cần đề cao, cũng không muốn lãng phí thời gian với hắn thêm, nàng muốn đi thực thi ý tưởng của mình.
Nàng muốn thừa dịp chuẩn bị hôn lễ cho Mạc Nguyệt bọn họ, cũng đem hôn lễ của các nhi tử làm luôn.
Ý nghĩ như vậy, nàng hẳn là thương lượng với Vân Khuynh, thế nhưng nàng muốn cho Vân Khuynh một kinh hỉ, vậy nên không dự định nói cho Vân Khuynh.
Không nói cho Vân Khuynh thì được, nhưng không nói cho Tần gia tam huynh đệ thì có chút không ổn, hiện tại Tần gia các hạng sự vụ đều ở trong tay Tần gia tam huynh đệ, nàng chỉ cần một hồi gió thổi cỏ lay bọn họ đều sẽ phát hiện, căn bản là không thể gạt được.
Nếu không thể gạt liền không gạt nữa, trực tiếp đi tìm bọn họ làm cu li cho nàng đi.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu