Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 216: Trạng huống trên núi
Vân Hoán và Vân Khuynh còn không kịp ôn chuyện, liền cùng Lạc Diễm và Hiên Viên Bất Kinh cùng đi đến chỗ núi Vô Danh.
Thân thể Vân Khuynh vốn là cực độ không khỏe căn bản không chịu được xóc nảy, lúc này mỗi một bước đi đối với y mà nói đều là dằn vặt, dằn vặt y khó chịu không gì sánh được.
Long Liễm nhìn dáng đi kỳ quái của y, nhìn nửa ngày vẫn không hiểu được, thế nhưng nàng vẫn đến gần Vân Khuynh, vươn tay đỡ y: “Thiếu phu nhân, ngươi không sao chứ???"
Vân Khuynh nhẹ nhàng nâng đầu liếc nhìn nàng, không có cự tuyệt nàng đỡ.
Sắc mặt y tái nhợt, thân thể có chút run, trên trán thậm chí còn có vết mồ hôi đang chảy xuống.
Bởi vì vừa rồi Vân Khuynh vẫn cúi đầu, cho nên không ai phát hiện, lúc này y vừa nhấc đầu, thật sự là dọa sợ Long Liễm.
Long Liễm kinh ngạc mở to hai mắt: “Thiếu phu nhân, ngươi..."
Vân Khuynh mặc cho nàng đỡ, đem phần lớn trọng lượng thân thể đều giao cho nàng, lắc đầu: “Không sao... Chỉ là thân thể có chút khó chịu, Long Liễm đỡ ta một hồi là được."
“Nga."
Long Liễm cực kỳ cẩn thận đỡ Vân Khuynh.
Lại đi một đoạn, Vân Khuynh mở miệng nói: “Long Liễm, đừng gọi thiếu phu nhân, vẫn là gọi công tử đi, dù sao, thân phận của ta, ở trước mặt nhiều người không dễ giải thích."
“... Ân, được."
Thân thể Vân Khuynh cho dù có Long Liễm đỡ nhưng vẫn có chút khó chịu.
Kỳ thực Vân Khuynh cho rằng Tần Vô Hạ sẽ không có chuyện gì, y vốn không muốn đến núi Vô Danh, nhưng thấy Long Liễm lo lắng Tần Vô Hạ như vậy, y liền không có mở miệng cự tuyệt.
Tới cũng tốt, biết hắn bình an rồi, vĩnh viễn không gặp nữa.
Hơi hơi nhắm mắt, thân thể Vân Khuynh có chút lắc lư, ý thức có chút không rõ...
Quả nhiên... Vẫn là quá miễn cưỡng...
Vân Khuynh cắn cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn để duy trì thanh tỉnh, để khiến mình có chút tinh thần, y bắt đầu mở miệng nói với Long Liễm.
“Long Khiêm đâu... Sao không thấy người khác???"
Long Liễm thoáng chần chờ một chút: “Hắn gặp chút việc, sau đó mới có thể đến."
Vân Khuynh gật đầu: “Chuyện lúc trước ta nói với hắn, đã hoàn thành chưa???"
Trong nháy mắt Long Liễm có chút nghi hoặc, đem toàn bộ chuyện tình gần đây suy nghĩ một lần sau mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Nga, công tử nói chính là những người lần trước gạt bạc chúng ta và tiểu quỷ kia sao???
Ta và Long Khiêm đã sớm tra được bọn họ là một đại phú hào gia ở Tích Châu, nghe theo mệnh lệnh công tử, chúng ta ở trong một đêm đã đem toàn bộ vàng bạc trong kim khố của họ dọn sạch.
Bạc này rất nhiều, sau khi chia cho những người công tử nói, chúng ta đã đem phần còn lại đưa tới tiệm cầm đồ thuộc quyền Tần gia, toàn bộ đổi thành ngân phiếu.
Hiện tại ngân phiếu đang ở trên người ta, công tử muốn không???
Đúng rồi, đại phú hào kia ỷ vào mình có vài phần tài lực mà luôn luôn lừa dối lũng đoạn thị trường, hối lộ quan viên, ức hiếp bách tính... Lúc bị chúng ta dọn sạch kim khố thì giận dữ rồi sinh bệnh, hôm nay còn đang ở nha môn muốn thuyết pháp..."
Lông mi màu mực của Vân Khuynh nháy nháy, nhẹ nhàng ân một tiếng xong lại hỏi: “Hài tử kia thì sao??? Chính là hài tử chơi xấu trước mặt chúng ta???"
Nhắc tới tiểu đồng giảo hoạt kia, trên khuôn mặt Long Liễm lộ ra dáng cười:
“Tuy rằng phương pháp của tiểu quỷ kia không sáng sủa, nhưng là không mất lý trí...
Sớm chỉ biết công tử sẽ hỏi hắn, cho nên chúng ta ngay cả hắn cũng đã hỏi thăm.
Hắn là tiểu hoạt đầu có tiếng ở vùng ngoại ô Tích Châu, tiểu khất cái, thường ngày, tiểu quỷ kia sẽ không xằng bậy, chỉ nhằm vào đám người lắm tiền lại ức hiếp bách tính, ngày đó làm vậy với chúng ta, có lẽ hắn là bị bức nóng nảy...
Theo như ta và Long Khiêm biết, hài tử kia tương đương nghĩa khí, thế nhưng mấy ngày hôm trước ngay lúc chúng ta đến Tích Châu, tỷ tỷ duy nhất của hắn bị bệnh nặng."
“Là như vậy sao..."
Vân Khuynh nghĩ không tự chủ được nhíu lại lông mày, tinh thần quả nhiên đã tốt hơn chút, tâm tư không tập trung ở trên người, y cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu.
“Vậy Long Liễm và Long Khiêm các ngươi, có giúp hắn hay không???"
Long Liễm gật đầu:
“Đương nhiên, công tử không phải nói để chúng ta đi chia bạc, phân cho người nghèo và khất cái sao???
Bọn họ đều ở trong đám người công tử chỉ định..."
Lúc này đã tới chân núi Vô Dannh, Vân Khuynh thở dài một tiếng với Long Liễm:
“Cho người con cá không bằng dạy người đánh cá...
Trước khi rời khỏi Tích Châu, chúng ta đi xem bọn họ một chút.
Chúng ta không biết thì thôi, biết rồi liền nhất định phải giúp hắn."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Long Liễm lộ ra nhất mạt dáng cười, trong nháy mắt băng tuyết tan rã: “Đương nhiên có thể, giúp bọn hắn, đối với chúng ta mà nói chỉ là nhấc tay chi lao."
Vân Hoán trước kia đã từng nói, núi Vô Danh bị kỳ môn độn giáp kỳ quái vây khốn, người ở bên trong ra không được, người ở bên ngoài cũng vào không được.
Kỳ thực không phải, các quốc gia đều có sở trường riêng của mình, nếu nói Huỳnh Quang võ học hơn một chút, vậy Tương Ly lại mạnh hơn về mặt kỳ môn độn giáp, văn nhân hoặc quân nhân có thân phận có danh vọng của Tương Ly quốc đều được học qua, khác nhau chỉ là mức độ sâu cạn mà thôi.
Lạc Diễm làm hoàng tử Tương Ly, đối với mọi chuyện của Tương Ly quốc hầu như đều là hiểu biết, lại thêm phương diện học tập càng thuận buồm xuôi gió, muốn phá trận pháp trước mắt này chỉ cần một cái nhấc tay là xong.
Thế nhưng người Tương Ly từ trước đến nay đều thiên về âm nhu, thích dùng độc hoặc là dùng vài thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, nếu như tùy tiện bỏ đi trận pháp rất có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho người ngoài núi Vô Danh.
Bởi vậy Lạc Diễm cẩn thận dẫn bọn họ, từng bước một, mỗi bước tinh diệu bước vào núi Vô Danh.
Vào nhất khắc bước vào núi Vô Danh, không gian trước mắt giống như là vòng vo bốn phía thật lâu, rồi lại bỗng nhiên ngừng lại.
Chờ đến khi mấy người rốt cục có thể nhìn rõ xung quanh, bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng hét hò loáng thoáng mờ nhạt từ phương xa truyền đến.
“Ở phía trước."
Hiên Viên Bất Kinh híp híp mắt, dẫn đầu phi thân nhảy tới, nét mặt xinh đẹp tà tứ của Lạc Diễm hiện lên một tia lo lắng: “Ngu ngốc, gấp như vậy làm gì???"
Sau đó cũng đi theo tới, Long Liễm trong lòng lo lắng Tần Vô Hạ tự nhiên cũng là sốt ruột, may là Long Liễm còn nhớ khinh công của Vân Khuynh không tốt, muốn ôm Vân Khuynh đi, nhưng Vân Hoán lại ngăn trở: “Long cô nương dù nói thế nào cũng là nữ tử, tục ngữ nói nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu Khuynh là đệ đệ của ta, vẫn là để ta dẫn y tới đi."
Long Liễm nhíu mày, kỳ thực cái gì nam nữ thụ thụ bất thân đối với Long Liễm mà nói căn bản là chẳng đáng kể, bởi vì ở trong lòng Long Liễm, nàng và Vân Khuynh, thuần túy chỉ là quan hệ thuộc hạ và chủ tử, thuộc hạ vì chủ tử làm việc đều là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng nàng xem Vân Khuynh không có phản đối Vân Hoán ôm y, nàng liền cũng không phản đối.
Nàng nhìn bốn phía, nói với Vân Hoán: “Như vậy, phiền phức Vân công tử hỗ trợ chăm sóc công tử nhà ta."
Vân Hoán gật đầu.
Vào lúc mấy người đứng trước một cái hang núi tìm được hàng loạt người đều là sợ đến chết đứng.
Trước mắt, giống như là một mảnh địa ngục máu tươi.
Trong không khí mờ mịt một đoàn sương mù màu tím, toàn bộ mọi người, dường như đều mất đi ý thức, rất nhiều người đều xông vào nhau, dùng đao đâm, dùng kiếm chém, cũng có người cắn lên trên người đối phương một khối.
Chung quanh đều là tay cụt chân đứt, có người, rõ ràng là đã chết, nhưng cái đầu còn sót lại vẫn đang cắn một người khác.
Trường hợp như vậy khiến người ta nhìn mà buồn nôn không ngớt.
Hiên Viên Bất Kinh tránh né đám người kia, kiểm tra thương thế của những người đã chết chung quanh.
Lạc Diễm cứng rắn kéo lại cánh tay Hiên Viên Bất Kinh: “Đừng đến gần bọn họ."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Bất Kinh hơi hơi tái nhợt, đôi lông mày của hắn chăm chú nhíu lại với nhau, hắn dùng sức muốn hất tay Lạc Diễm: “Ngươi buông!!!"
Lạc Diễm gắt gao túm lấy hắn:
“Ngươi phát điên cái gì, bọn họ đều đã trúng độc, mất đi ý thức, thấy sinh vật sống là muốn giết muốn nuốt muốn ăn tươi, bọn họ hiện tại hoàn toàn đã không có lý trí, ngươi đi làm gì, chịu chết sao???
Hơn nữa trên người ta cũng không mang giải dược!!!"
Hiên Viên Bất Kinh ngẩng đầu tàn bạo nhìn hắn: “Vậy ngươi muốn ta làm sao??? Mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ cứ như vậy chết đi???
Không... Ta làm không được!!!"
“Làm không được???"
Lạc Diễm thật sự lo lắng Hiên Viên Bất Kinh, khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp của hắn đã có chút vặn vẹo: “Làm không được ngươi cũng muốn làm??? Đừng quên, ngươi hiện tại là nô lệ của ta, mạng của ngươi là thuộc về ta."
Nói xong tay kia của Lạc Diễm cũng đặt lên vai Hiên Viên Bất Kinh, hung hăng kéo hắn về phía mình, hôn lên cánh môi đỏ mọng non mềm của hắn.
Hiên Viên Bất Kinh trợn to hai mắt, kịch liệt giãy dụa, võ công của hắn cũng không kém Lạc Diễm bao nhiêu, Lạc Diễm lúc này tâm thần bất ổn, chưa tới một hồi liền bị hắn giãy dụa tránh khỏi.
Sau khi tránh ra Hiên Viên Bất Kinh liền vươn tay dùng ống tay áo xoa xoa cánh môi, băng lãnh trừng mắt Lạc Diễm: “Ta đến núi Vô Danh, chính là muốn ngươi cứu bọn họ, nhưng ngươi cứu không được, ta dựa vào cái gì còn phải nghe theo ngươi???"
Vân Khuynh nhìn Hiên Viên Bất Kinh và Lạc Diễm, cũng có chút lý giải tình huống của hai người, chớp chớp mắt, nói với Vân Hoán: “Nhị ca, thả ta xuống."
Vân Hoán thả y xuống, Vân Khuynh từng bước từng bước, chậm rãi đi về phía Lạc Diễm, ngửa đầu hỏi hắn: “Lạc công tử nói đây là độc???"
Lạc Diễm gật đầu.
Vân Khuynh nhìn tình huống bốn phía, thật sự là khiến kẻ khác kinh hãi.
“Nếu như... Có một loại dược có thể giải bách độc, liệu có thể giải được độc này không???"
Lạc Diễm giật mình, giơ giơ lên mi:
“Kỳ thực đây cũng không phải là độc, chỉ là một ít dược vật khiến người ta sản sinh ảo giác mà thôi, nếu có thể giải được bách độc, hẳn là có thể dễ dàng khiến những người này thanh tỉnh.
Chỉ là, ngươi thực sự có thứ như vậy sao???"
Ánh mắt Lạc Diễm tràn ngập hoài nghi, nhìn Vân Khuynh từ trên xuống dưới.
Vân Khuynh cong môi cười cười, giơ lên cánh tay, dùng bàn tay còn lại kéo lên ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn: “Đương nhiên... Máu của ta, có thể giải được bách độc."
Y không biết vào lúc giải trừ “Tử ô cổ" trong cơ thể y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, sau đó, thân thể y liền trở nên càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng khỏe mạnh.
Máu của y, càng trở nên bách độc bất xâm, cũng có thể giải bách độc.
Liên Cừ còn nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng Liên Cừ giải thích cho y là, có lẽ là do bên trong dược vật giải trừ “Tử ô cổ" có “Tị độc châu"...
Cử động này của Vân Khuynh khiến khuôn mặt Vân Hoán và Long Liễm đều có chút vặn vẹo.
Máu trong thân thể, có thể giải bách độc, chuyện như vậy, sao có thể tùy tiện nói ra, sao có thể tùy tiện nói cho người khác???
Cứ như vậy, Vân Khuynh người này, nhất định sẽ trở thành đối tượng mơ ước của đám người tâm tư khó lường.
Dù sao, máu thịt có thể giải bách độc, quá hiếm thấy.
Trong mắt Lạc Diễm hiện lên một tia sáng quỷ dị, đến gần Vân Khuynh, vươn tay kéo qua cổ tay Vân Khuynh: “Như vậy, mượn một ít máu của ngươi để dùng."
Nói liền dùng đầu ngón tay xinh đẹp cắt lên mạch đập trên cổ tay Vân Khuynh.
Thân thể Vân Khuynh vốn là cực độ không khỏe căn bản không chịu được xóc nảy, lúc này mỗi một bước đi đối với y mà nói đều là dằn vặt, dằn vặt y khó chịu không gì sánh được.
Long Liễm nhìn dáng đi kỳ quái của y, nhìn nửa ngày vẫn không hiểu được, thế nhưng nàng vẫn đến gần Vân Khuynh, vươn tay đỡ y: “Thiếu phu nhân, ngươi không sao chứ???"
Vân Khuynh nhẹ nhàng nâng đầu liếc nhìn nàng, không có cự tuyệt nàng đỡ.
Sắc mặt y tái nhợt, thân thể có chút run, trên trán thậm chí còn có vết mồ hôi đang chảy xuống.
Bởi vì vừa rồi Vân Khuynh vẫn cúi đầu, cho nên không ai phát hiện, lúc này y vừa nhấc đầu, thật sự là dọa sợ Long Liễm.
Long Liễm kinh ngạc mở to hai mắt: “Thiếu phu nhân, ngươi..."
Vân Khuynh mặc cho nàng đỡ, đem phần lớn trọng lượng thân thể đều giao cho nàng, lắc đầu: “Không sao... Chỉ là thân thể có chút khó chịu, Long Liễm đỡ ta một hồi là được."
“Nga."
Long Liễm cực kỳ cẩn thận đỡ Vân Khuynh.
Lại đi một đoạn, Vân Khuynh mở miệng nói: “Long Liễm, đừng gọi thiếu phu nhân, vẫn là gọi công tử đi, dù sao, thân phận của ta, ở trước mặt nhiều người không dễ giải thích."
“... Ân, được."
Thân thể Vân Khuynh cho dù có Long Liễm đỡ nhưng vẫn có chút khó chịu.
Kỳ thực Vân Khuynh cho rằng Tần Vô Hạ sẽ không có chuyện gì, y vốn không muốn đến núi Vô Danh, nhưng thấy Long Liễm lo lắng Tần Vô Hạ như vậy, y liền không có mở miệng cự tuyệt.
Tới cũng tốt, biết hắn bình an rồi, vĩnh viễn không gặp nữa.
Hơi hơi nhắm mắt, thân thể Vân Khuynh có chút lắc lư, ý thức có chút không rõ...
Quả nhiên... Vẫn là quá miễn cưỡng...
Vân Khuynh cắn cắn đầu lưỡi, dùng đau đớn để duy trì thanh tỉnh, để khiến mình có chút tinh thần, y bắt đầu mở miệng nói với Long Liễm.
“Long Khiêm đâu... Sao không thấy người khác???"
Long Liễm thoáng chần chờ một chút: “Hắn gặp chút việc, sau đó mới có thể đến."
Vân Khuynh gật đầu: “Chuyện lúc trước ta nói với hắn, đã hoàn thành chưa???"
Trong nháy mắt Long Liễm có chút nghi hoặc, đem toàn bộ chuyện tình gần đây suy nghĩ một lần sau mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Nga, công tử nói chính là những người lần trước gạt bạc chúng ta và tiểu quỷ kia sao???
Ta và Long Khiêm đã sớm tra được bọn họ là một đại phú hào gia ở Tích Châu, nghe theo mệnh lệnh công tử, chúng ta ở trong một đêm đã đem toàn bộ vàng bạc trong kim khố của họ dọn sạch.
Bạc này rất nhiều, sau khi chia cho những người công tử nói, chúng ta đã đem phần còn lại đưa tới tiệm cầm đồ thuộc quyền Tần gia, toàn bộ đổi thành ngân phiếu.
Hiện tại ngân phiếu đang ở trên người ta, công tử muốn không???
Đúng rồi, đại phú hào kia ỷ vào mình có vài phần tài lực mà luôn luôn lừa dối lũng đoạn thị trường, hối lộ quan viên, ức hiếp bách tính... Lúc bị chúng ta dọn sạch kim khố thì giận dữ rồi sinh bệnh, hôm nay còn đang ở nha môn muốn thuyết pháp..."
Lông mi màu mực của Vân Khuynh nháy nháy, nhẹ nhàng ân một tiếng xong lại hỏi: “Hài tử kia thì sao??? Chính là hài tử chơi xấu trước mặt chúng ta???"
Nhắc tới tiểu đồng giảo hoạt kia, trên khuôn mặt Long Liễm lộ ra dáng cười:
“Tuy rằng phương pháp của tiểu quỷ kia không sáng sủa, nhưng là không mất lý trí...
Sớm chỉ biết công tử sẽ hỏi hắn, cho nên chúng ta ngay cả hắn cũng đã hỏi thăm.
Hắn là tiểu hoạt đầu có tiếng ở vùng ngoại ô Tích Châu, tiểu khất cái, thường ngày, tiểu quỷ kia sẽ không xằng bậy, chỉ nhằm vào đám người lắm tiền lại ức hiếp bách tính, ngày đó làm vậy với chúng ta, có lẽ hắn là bị bức nóng nảy...
Theo như ta và Long Khiêm biết, hài tử kia tương đương nghĩa khí, thế nhưng mấy ngày hôm trước ngay lúc chúng ta đến Tích Châu, tỷ tỷ duy nhất của hắn bị bệnh nặng."
“Là như vậy sao..."
Vân Khuynh nghĩ không tự chủ được nhíu lại lông mày, tinh thần quả nhiên đã tốt hơn chút, tâm tư không tập trung ở trên người, y cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu.
“Vậy Long Liễm và Long Khiêm các ngươi, có giúp hắn hay không???"
Long Liễm gật đầu:
“Đương nhiên, công tử không phải nói để chúng ta đi chia bạc, phân cho người nghèo và khất cái sao???
Bọn họ đều ở trong đám người công tử chỉ định..."
Lúc này đã tới chân núi Vô Dannh, Vân Khuynh thở dài một tiếng với Long Liễm:
“Cho người con cá không bằng dạy người đánh cá...
Trước khi rời khỏi Tích Châu, chúng ta đi xem bọn họ một chút.
Chúng ta không biết thì thôi, biết rồi liền nhất định phải giúp hắn."
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Long Liễm lộ ra nhất mạt dáng cười, trong nháy mắt băng tuyết tan rã: “Đương nhiên có thể, giúp bọn hắn, đối với chúng ta mà nói chỉ là nhấc tay chi lao."
Vân Hoán trước kia đã từng nói, núi Vô Danh bị kỳ môn độn giáp kỳ quái vây khốn, người ở bên trong ra không được, người ở bên ngoài cũng vào không được.
Kỳ thực không phải, các quốc gia đều có sở trường riêng của mình, nếu nói Huỳnh Quang võ học hơn một chút, vậy Tương Ly lại mạnh hơn về mặt kỳ môn độn giáp, văn nhân hoặc quân nhân có thân phận có danh vọng của Tương Ly quốc đều được học qua, khác nhau chỉ là mức độ sâu cạn mà thôi.
Lạc Diễm làm hoàng tử Tương Ly, đối với mọi chuyện của Tương Ly quốc hầu như đều là hiểu biết, lại thêm phương diện học tập càng thuận buồm xuôi gió, muốn phá trận pháp trước mắt này chỉ cần một cái nhấc tay là xong.
Thế nhưng người Tương Ly từ trước đến nay đều thiên về âm nhu, thích dùng độc hoặc là dùng vài thứ ngạc nhiên cổ quái gì đó, nếu như tùy tiện bỏ đi trận pháp rất có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho người ngoài núi Vô Danh.
Bởi vậy Lạc Diễm cẩn thận dẫn bọn họ, từng bước một, mỗi bước tinh diệu bước vào núi Vô Danh.
Vào nhất khắc bước vào núi Vô Danh, không gian trước mắt giống như là vòng vo bốn phía thật lâu, rồi lại bỗng nhiên ngừng lại.
Chờ đến khi mấy người rốt cục có thể nhìn rõ xung quanh, bốn phía là một mảnh tĩnh mịch, chỉ có tiếng hét hò loáng thoáng mờ nhạt từ phương xa truyền đến.
“Ở phía trước."
Hiên Viên Bất Kinh híp híp mắt, dẫn đầu phi thân nhảy tới, nét mặt xinh đẹp tà tứ của Lạc Diễm hiện lên một tia lo lắng: “Ngu ngốc, gấp như vậy làm gì???"
Sau đó cũng đi theo tới, Long Liễm trong lòng lo lắng Tần Vô Hạ tự nhiên cũng là sốt ruột, may là Long Liễm còn nhớ khinh công của Vân Khuynh không tốt, muốn ôm Vân Khuynh đi, nhưng Vân Hoán lại ngăn trở: “Long cô nương dù nói thế nào cũng là nữ tử, tục ngữ nói nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu Khuynh là đệ đệ của ta, vẫn là để ta dẫn y tới đi."
Long Liễm nhíu mày, kỳ thực cái gì nam nữ thụ thụ bất thân đối với Long Liễm mà nói căn bản là chẳng đáng kể, bởi vì ở trong lòng Long Liễm, nàng và Vân Khuynh, thuần túy chỉ là quan hệ thuộc hạ và chủ tử, thuộc hạ vì chủ tử làm việc đều là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng nàng xem Vân Khuynh không có phản đối Vân Hoán ôm y, nàng liền cũng không phản đối.
Nàng nhìn bốn phía, nói với Vân Hoán: “Như vậy, phiền phức Vân công tử hỗ trợ chăm sóc công tử nhà ta."
Vân Hoán gật đầu.
Vào lúc mấy người đứng trước một cái hang núi tìm được hàng loạt người đều là sợ đến chết đứng.
Trước mắt, giống như là một mảnh địa ngục máu tươi.
Trong không khí mờ mịt một đoàn sương mù màu tím, toàn bộ mọi người, dường như đều mất đi ý thức, rất nhiều người đều xông vào nhau, dùng đao đâm, dùng kiếm chém, cũng có người cắn lên trên người đối phương một khối.
Chung quanh đều là tay cụt chân đứt, có người, rõ ràng là đã chết, nhưng cái đầu còn sót lại vẫn đang cắn một người khác.
Trường hợp như vậy khiến người ta nhìn mà buồn nôn không ngớt.
Hiên Viên Bất Kinh tránh né đám người kia, kiểm tra thương thế của những người đã chết chung quanh.
Lạc Diễm cứng rắn kéo lại cánh tay Hiên Viên Bất Kinh: “Đừng đến gần bọn họ."
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Hiên Viên Bất Kinh hơi hơi tái nhợt, đôi lông mày của hắn chăm chú nhíu lại với nhau, hắn dùng sức muốn hất tay Lạc Diễm: “Ngươi buông!!!"
Lạc Diễm gắt gao túm lấy hắn:
“Ngươi phát điên cái gì, bọn họ đều đã trúng độc, mất đi ý thức, thấy sinh vật sống là muốn giết muốn nuốt muốn ăn tươi, bọn họ hiện tại hoàn toàn đã không có lý trí, ngươi đi làm gì, chịu chết sao???
Hơn nữa trên người ta cũng không mang giải dược!!!"
Hiên Viên Bất Kinh ngẩng đầu tàn bạo nhìn hắn: “Vậy ngươi muốn ta làm sao??? Mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ cứ như vậy chết đi???
Không... Ta làm không được!!!"
“Làm không được???"
Lạc Diễm thật sự lo lắng Hiên Viên Bất Kinh, khuôn mặt tuấn mỹ xinh đẹp của hắn đã có chút vặn vẹo: “Làm không được ngươi cũng muốn làm??? Đừng quên, ngươi hiện tại là nô lệ của ta, mạng của ngươi là thuộc về ta."
Nói xong tay kia của Lạc Diễm cũng đặt lên vai Hiên Viên Bất Kinh, hung hăng kéo hắn về phía mình, hôn lên cánh môi đỏ mọng non mềm của hắn.
Hiên Viên Bất Kinh trợn to hai mắt, kịch liệt giãy dụa, võ công của hắn cũng không kém Lạc Diễm bao nhiêu, Lạc Diễm lúc này tâm thần bất ổn, chưa tới một hồi liền bị hắn giãy dụa tránh khỏi.
Sau khi tránh ra Hiên Viên Bất Kinh liền vươn tay dùng ống tay áo xoa xoa cánh môi, băng lãnh trừng mắt Lạc Diễm: “Ta đến núi Vô Danh, chính là muốn ngươi cứu bọn họ, nhưng ngươi cứu không được, ta dựa vào cái gì còn phải nghe theo ngươi???"
Vân Khuynh nhìn Hiên Viên Bất Kinh và Lạc Diễm, cũng có chút lý giải tình huống của hai người, chớp chớp mắt, nói với Vân Hoán: “Nhị ca, thả ta xuống."
Vân Hoán thả y xuống, Vân Khuynh từng bước từng bước, chậm rãi đi về phía Lạc Diễm, ngửa đầu hỏi hắn: “Lạc công tử nói đây là độc???"
Lạc Diễm gật đầu.
Vân Khuynh nhìn tình huống bốn phía, thật sự là khiến kẻ khác kinh hãi.
“Nếu như... Có một loại dược có thể giải bách độc, liệu có thể giải được độc này không???"
Lạc Diễm giật mình, giơ giơ lên mi:
“Kỳ thực đây cũng không phải là độc, chỉ là một ít dược vật khiến người ta sản sinh ảo giác mà thôi, nếu có thể giải được bách độc, hẳn là có thể dễ dàng khiến những người này thanh tỉnh.
Chỉ là, ngươi thực sự có thứ như vậy sao???"
Ánh mắt Lạc Diễm tràn ngập hoài nghi, nhìn Vân Khuynh từ trên xuống dưới.
Vân Khuynh cong môi cười cười, giơ lên cánh tay, dùng bàn tay còn lại kéo lên ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng nõn: “Đương nhiên... Máu của ta, có thể giải được bách độc."
Y không biết vào lúc giải trừ “Tử ô cổ" trong cơ thể y rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng, sau đó, thân thể y liền trở nên càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng khỏe mạnh.
Máu của y, càng trở nên bách độc bất xâm, cũng có thể giải bách độc.
Liên Cừ còn nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng Liên Cừ giải thích cho y là, có lẽ là do bên trong dược vật giải trừ “Tử ô cổ" có “Tị độc châu"...
Cử động này của Vân Khuynh khiến khuôn mặt Vân Hoán và Long Liễm đều có chút vặn vẹo.
Máu trong thân thể, có thể giải bách độc, chuyện như vậy, sao có thể tùy tiện nói ra, sao có thể tùy tiện nói cho người khác???
Cứ như vậy, Vân Khuynh người này, nhất định sẽ trở thành đối tượng mơ ước của đám người tâm tư khó lường.
Dù sao, máu thịt có thể giải bách độc, quá hiếm thấy.
Trong mắt Lạc Diễm hiện lên một tia sáng quỷ dị, đến gần Vân Khuynh, vươn tay kéo qua cổ tay Vân Khuynh: “Như vậy, mượn một ít máu của ngươi để dùng."
Nói liền dùng đầu ngón tay xinh đẹp cắt lên mạch đập trên cổ tay Vân Khuynh.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu