Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 210: Đều là bất đắc dĩ
Bên trong nội thất có chút mờ tối, Vân Khuynh và Tần Vô Hạ ý thức đều có chút mơ hồ.
Kỳ thực lấy võ công của Tần Vô Hạ, tự hắn vẫn có thể tiếp tục bảo trì một trận thanh tỉnh.
Chỉ là ngoại trừ mùi hương trong không khí nhiễu loạn thần trí của hắn ra, Vân Khuynh còn ở trên người hắn không ngừng trêu chọc hắn, khiến ý thức của hắn càng thêm không rõ.
Tần gia ba huynh đệ, Tần Vô Phong thiên lạnh lùng, Tần Vô Song thiên ôn nhu, như vậy Tần Vô Hạ chính là thiên tùy hứng.
Từ nhỏ đã được hai ca ca che chở, tuy rằng Tần Vô Hạ cũng có thể một mình phụ trách một mặt công tác, cũng ưu tú hơn nhiều loại người bình thường ăn chơi trác táng, thế nhưng trong khung, hắn còn có thêm kiêu căng mà hai ca ca hắn không có.
Thân thể Vân Khuynh bị dược vật dằn vặt khó chịu, mà hắn còn lại là chịu dược vật và Vân Khuynh mê hoặc đồng thời dằn vặt.
Điều này làm cho đáy lòng hắn hơi chút phiền muộn, bàn tay ôm Vân Khuynh từ lâu đã bắt đầu run.
Hắn hơi hơi thở dài một tiếng, dứt bỏ toàn bộ ý nghĩ, đi theo khát vọng rõ ràng nhất trong nội tâm, thuận thế đem Vân Khuynh đè lên trên giường.
Tuy rằng lúc này thân thể Vân Khuynh vô cùng nóng, cảm giác ôm Tần Vô Hạ rất thoải mái, nhưng bị người đè nặng vẫn rất khó chịu, cho nên y bắt đầu hơi hơi giãy dụa, muốn từ thân thể Tần Vô Hạ rời đi.
Áo lót của y sớm đã bị chính y cởi gần hết, quần áo trước ngực Tần Vô Hạ cũng bị y kéo mở hơn phân nửa, y vừa giãy giụa như thế, khiến da thịt trần trụi của hai người dán vào với nhau ôn nhu cọ cọ lên nhau.
Ngọn lửa đáy lòng càng thêm nóng cháy, hai người nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Tần Vô Hạ vươn tay, vén lên sợi tóc trên trán Vân Khuynh, bàn tay chạm lên một mảnh mồ hôi ướt dính, Tần Vô Hạ hơi nheo lại đôi mắt, nhìn đôi lông mi không ngừng run run của Vân Khuynh, lộ ra yếu đuối bất lực như vậy.
Đáy lòng hắn truyền qua một trận rung động, hít một hơi thật sâu bàn tay chạm lên trán Vân Khuynh chậm rãi trượt, vỗ về gò má ửng hồng của Vân Khuynh.
Nhiệt độ dưới tay rất nóng, giống như ý thức lúc này của Vân Khuynh, hệt như nước nóng sôi trào, Vân Khuynh hoàn toàn đã bị dược vật dằn vặt mất đi ý thức.
Vì sao...
Vì sao hắn không giống Vân Khuynh mất đi ý thức như vậy, nói vậy, hắn sẽ không cần tiếp tục từ chối...
Tần Vô Hạ cúi xuống thân thể, đem môi mình hôn lên trên trán Vân Khuynh, chậm rãi di xuống, làn môi mềm mại lướt qua lông mi lướt qua cánh mũi xinh xắn, nhưng chậm chạp không thể di xuống tiếp.
Trong lòng Tần Vô Hạ rất buồn bực, hắn rất muốn rất muốn hôn xuống, thế nhưng...
Hắn nhắm mắt lại, nghiêng đi thân thể ngã lên trên giường, Vân Khuynh bên cạnh còn đang khổ sở thở dốc cọ cọ thân thể của mình, nhưng hắn lại cảm thấy có chút vô thố.
Vẫn không được...
Rốt cuộc, Vân Khuynh vẫn là người của nhị ca hắn, nếu như Vân Khuynh hiện tại là độc thân, như vậy hắn nhất định sẽ không chút do dự làm tiếp.
Thế nhưng...
Tần Vô Song, là người hắn thân thiết nhất ở Tần gia, không hiểu vì sao, dưới đáy lòng Tần Vô Hạ đối với Tần Vô Phong luôn luôn ôm lấy một cỗ sợ hãi, đối với Tần Vô Song lại rất thân cận, mà Tần Vô Song so với Tần Vô Phong cũng càng sủng hắn hơn một ít.
Vân Khuynh bên cạnh chịu không nổi lửa nóng trong cơ thể dằn vặt, đôi tay mảnh khảnh, lại tóm lấy quần áo của Tần Vô Hạ.
Thân thể Tần Vô Hạ cũng sớm đã có phản ứng, lúc này hắn khó chịu muốn chết, hắn nhìn Vân Khuynh, kinh ngạc có chút mê man kêu gọi, khẽ lẩm bẩm: “Khuynh Khuynh..."
Đối với người này, hắn là cảm thấy hứng thú, dưới đáy lòng hắn thậm chí cũng có vài phần yêu thích, thế nhưng nếu chỉ vì vậy mà phản bội nhị ca hắn, hắn...
Vân Khuynh lúc này tinh thần đã mơ hồ, luôn luôn quấy nhiễu hắn, hắn thở dài một tiếng, thẳng thắn điểm huyệt đạo của Vân Khuynh.
Nhìn Vân Khuynh không thể tiếp tục lộn xộn, tư tự trong lòng Tần Vô Hạ hàng vạn hàng nghìn, có tiếc nuối có thoải mái cũng có trống vắng.
Cuối cùng hắn đem quần áo Vân Khuynh phủ lên trên người Vân Khuynh, ôm Vân Khuynh khó chịu không ngớt còn đang rên rỉ dùng khinh công bay ra ngoài.
Ở trong hoa viên của Phù Vân sơn trang, có một hồ sen nước trong.
Lúc này đang là buổi sáng, rất nhiều người hầu đều đang làm việc, trong hoa viên không có ai, Tần Vô Hạ ôm Vân Khuynh đi vào trong hồ nước, làn nước lạnh lẽo trực tiếp thấm ướt quần áo của hắn và Vân Khuynh.
Nhiệt độ trên thân thể thoáng cái nguội xuống, nhưng ngọn lửa nơi đáy lòng lại không hề bị tắt.
Hai gò má nguyên bản ửng hồng không ngớt của Vân Khuynh, vào lúc tiếp xúc đến hồ nước nước lạnh, chậm rãi rút đi...
Nước lạnh lẽo, thấm ướt quần áo, thấm ướt thân thể.
Nhiệt độ trên thân thể chậm rãi rút đi.
Nhưng dục vọng trên thân thể vẫn rất rõ ràng, như trước không hề rút đi, nhưng ý thức của Vân Khuynh lại thanh tỉnh một chút.
Sức lực trong thân thể y giống như là bị rút hết, quần áo y chỉ là khoác lên trên người mà thôi, bên trong chỉ có áo lót mỏng manh cũng chăm chú dán ở trên người.
Thậm chí xuyên qua quần áo ướt đẫm, y thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người phía sau.
Vân Khuynh chậm rãi có chút thanh tỉnh đối với trạng huống lúc này có chút ngạc nhiên, chuyện lúc trước nhanh chóng xẹt qua trong đầu y, các loại phản ứng của thân thể và tình cảnh lúc này, đều khiến y hiểu ra rốt cuộc y bị làm sao.
Lúc có được một tia ý thức, y liền liều mạng chịu đựng không cho mình phát sinh nửa phần rên rỉ.
Y rất bi ai phát hiện tuy rằng nhiệt độ thân thể đã giảm xuống, thế nhưng lửa nóng trong lòng và khát vọng trái lại là càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc này y bị điểm huyệt, khó chịu vạn phần, tuy rằng trong đầu biết đây là không đúng, nhưng y vẫn nhịn không được muốn phát tiết, muốn mãnh liệt... Hoan ái một hồi???
Thân thể y nhẹ nhàng run rẩy, vào lúc nỗ lực khắc chế rên rỉ, y dùng tiếng nói khàn khàn hỏi người phía sau: “Vô Hạ???"
Tần Vô Hạ nghe thấy thanh âm rõ ràng mang theo tự kiềm chế của y, biết y đã khôi phục một ít ý thức, tưởng rằng y đã tốt hơn, trong lúc nhất thời các loại tư vị nảy lên trong lòng, hắn cúi đầu đáp lại một tiếng: “Là ta, Khuynh Khuynh..."
Vân Khuynh than nhẹ một tiếng: “Cảm tạ ngươi... Giải huyệt đạo cho ta, ngươi rời đi trước đi."
Tần Vô Hạ giật mình, thế nhưng thấy Vân Khuynh hiện tại có vẻ bình thường, hắn liền giải huyệt đạo cho Vân Khuynh, đem Vân Khuynh chuyển thân đối mặt với hắn: “Ngươi có tốt lên chút nào không???"
Không giống như ửng hồng vừa rồi, lúc này sắc mặt Vân Khuynh tái nhợt, ngay cả môi cũng mất màu, trên khuôn mặt tái nhợt cũng tràn đầy uể oải.
Y hơi hơi cong môi: “Ta không sao, ngươi... Đi đi, ta... Một hồi là ổn..."
Thân thể y rõ ràng đã là một mảnh lạnh lẽo, nhưng trên trán y vẫn như trước chảy xuôi mồ hôi lạnh, hai chân y, thậm chí là toàn thân đều đang run rẩy.
Dục vọng của y vẫn đang tăng vọt khó có thể rút đi, dưới đáy lòng Vân Khuynh hiểu rõ, e rằng nước hồ này cũng là vô dụng.
Chỉ là Tần Vô Hạ ở đây, y không thể kêu Tần Vô Hạ giúp y, chỉ có thể đuổi Tần Vô Hạ đi tự mình giải quyết...
Mặc kệ thế nào, cũng không thể để chuyện như Tần Vô Phong tái diễn.
Y đã có lỗi với Tần Vô Song, y đã khiến mối quan hệ của Tần Vô Song và Tần Vô Phong biến thành loại dáng dấp kia, y sao có thể nào tiếp tục trêu chọc Tần Vô Hạ???
Huống hồ, Tần Vô Hạ chính là đệ đệ của Vô Phong và Vô Song...
Y cùng với người Tần gia, rốt cuộc là duyên hay là nghiệt, vì sao luôn luôn phát sinh loại chuyện khiến kẻ khác bất đắc dĩ này chứ???
Thanh âm Vân Khuynh có chút run, Tần Vô Hạ phi thường chần chờ, thế nhưng lúc thấy vắng lặng và bất đắc dĩ uể oải trong mắt Vân Khuynh, hắn không thể làm gì hơn là gật đầu rời đi.
Sau khi Tần Vô Hạ rời đi, Vân Khuynh dần dần nhắm mắt lại, bàn tay run run duỗi đến giữa hai chân mình, nhẹ nhàng xoa nắn dục vọng tăng vọt, trong lòng mang theo vài phần phức tạp an ủi nó.
Sau đó tình tự của y lại bắt đầu trống rỗng, chỉ dùng tay, chỉ là chỗ đó, căn bản không đủ, y muốn càng nhiều càng nhiều...
Thần trí Vân Khuynh vẫn còn mang theo thanh tỉnh, y ghét phản ứng lúc này của thân thể mình, dục vọng tăng vọt dưới sự vỗ về chơi đùa của y mà bạo phát một lần, nhưng như trước vẫn không mềm đi bao nhiêu.
Y cúi đầu, sợi tóc ẩm ướt buông xuống trên khuôn mặt trắng nõn của y, lấp đi rất nhiều tình tự của y.
Y có chút tức giận lấy tay vỗ mặt nước, phiền muộn đáy lòng cùng dục vọng thân thể đều không được giải quyết, y rất thống khổ.
Run run hai chân, bước chân không vững đi đến sát bên hồ nước, mất hơn phân nửa khí lực y mới tựa lên được gần bờ, hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Y không biết vì sao người phải có dục vọng, vì sao nhất định phải có loại chuyện bất đắc dĩ này.
Vân Khuynh biết, chỉ có tay mình, căn bản không thể giải quyết vấn đề của y.
Khuôn mặt trắng nõn tái nhợt của y dưới ánh mặt trời có vài phần cảm giác trong suốt, y không biết mình nên làm gì bây giờ.
Sợi tóc màu mực ẩm ướt dán lên trên trán y, trên hai gò má, trên cổ, khiến y nhìn qua có chút yêu dã, cũng vạn phần chật vật.
Ở chỗ sâu trong thân thể tuôn ra một cỗ dục vọng đang từng bước xâm chiếm ý thức của y.
Dây cung trong đầu y thậm chí còn đang run rẩy, ngón tay của y thật sâu đâm vào trong lòng bàn tay y, cào rách da thịt trên tay, từng giọt máu đỏ tươi từ nơi bị rách tràn ra, nổi trên mặt nước, chậm rãi phai đi, biến thành hồng nhạt.
Thế nhưng còn hơn ngọn lửa trong thân thể, đau đớn trên tay căn bản là không tính là gì.
Y vô lực tựa đầu sát lên đá cẩm thạch dùng xây hồ nước, trên khuôn mặt trắng xanh một mảnh tro nguội, hàm răng y giống như ngón tay đâm vào lòng bàn tay của y, hung hăng cắn chặt môi dưới, môi của y cũng bị chính mình dằn vặt máu tươi đầm đìa.
Thế nhưng thế nhưng...
Xung động thân thể vẫn khắc chế không được...
Vân Khuynh có chút tuyệt vọng...
Tần Vô Hạ sao có thể yên tâm để Vân Khuynh một mình ở tại chỗ này, hắn chỉ là ẩn đi bóng dáng, trốn từ một nơi bí mật gần đó mà thôi.
Hắn không có tận lực nhìn Vân Khuynh đang làm gì, một người nam nhân muốn giải quyết loại chuyện này sẽ làm cái gì thì chính hắn cũng biết.
Hắn tựa lưng lên núi giả bên cạnh hồ nước, cũng có chút uể oải.
Kỳ thực hắn cũng ít nhiều nhiễm phải loại hương vị dẫn người động tình này, hơn nữa dục vọng lúc trước của hắn cũng hoàn toàn bị Vân Khuynh đốt lên, cảm giác nửa vời hiện nay rất khó chịu.
Thế nhưng tự chủ của hắn, hiển nhiên là tốt hơn Vân Khuynh nhiều.
Hắn lẳng lặng dựa sát lên núi giả một hồi, đang suy nghĩ lúc nào thì nên đi ra đưa Vân Khuynh về, nhưng lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ, hắn hơi ngẩn người, lập tức sải bước đi ra ngoài.
Vừa đến bên hồ nước, liền thấy Vân Khuynh chật vật không gì sánh được tựa ở bên rìa hồ nước, sắc mặt trắng xanh, trên môi máu đỏ đầm đìa, hàm răng trắng noãn còn có xu thế nặng thêm sức lực.
Vân Khuynh là đang nhắm mắt, trên lông mi màu đen phủ lên một giọt nước mắt trong suốt nhìn qua khiến y càng có vẻ yếu đuối, một giọt chất lỏng trong suốt theo gò má của y chảy xuống.
Tần Vô Hạ trong lòng căng thẳng, rung động cực kỳ lợi hại, có chút yêu thương có chút hối hận, mình vừa rồi sao lại bỏ Vân Khuynh một mình ở đây???
Trong đầu không kịp nghĩ nhiều, hắn trực tiếp nhảy xuống hồ, thanh âm hắn nhảy vào trong nước kinh động Vân Khuynh mở mắt.
Thấy Tần Vô Hạ đi rồi quay lại, trong đôi mắt đen hàm chứa nước mắt của Vân Khuynh hiện lên một tia kinh hoảng, theo phản xạ muốn lau đi nước mắt của mình.
Tay y vừa nâng lên, cũng là một mảnh đỏ tươi.
Trông thấy vết máu này, Tần Vô Hạ đột nhiên cảm thấy có chút giận dữ.
Hắn vươn tay bắt lấy bàn tay Vân Khuynh, đem nó ấn lên đá cẩm thạch Vân Khuynh đang tựa.
Ánh mắt hung hăng nhìn vết máu trên tay Vân Khuynh, cùng với vết máu trên môi, vừa khó chịu vừa có chút tức giận, hắn cúi xuống hung hăng hôn lên môi Vân Khuynh.
Vân Khuynh có chút không thể tin được trừng lớn hai mắt đang mang nước mắt.
Lung tung hôn một chút, Tần Vô Hạ liền lùi lại: “Chết tiệt ngươi, vì sao phải dằn vặt mình như vậy chứ???"
Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay Vân Khuynh dùng sức: “Sớm biết ngươi sẽ như vậy... Còn không bằng còn không bằng chúng ta... Ngươi là ghét bỏ ta hay là thế nào???
Chúng ta đều là nam nhân, gặp phải chuyện này cũng là bất đắc dĩ..."
Vân Khuynh bắt đầu nhẹ nhàng giãy dụa, lắc đầu nói: “Không... Vô Hạ, ngươi không hiểu... Không đơn giản chỉ là như thế này...
Ngươi mau buông... Không nên quên, ta là người của Vô Song..."
Tần Vô Hạ nghe thấy tên Tần Vô Song, sức lực trên tay vô ý thức nhẹ đi vài phần, thân thể cũng cứng lại.
Nhưng nhìn khuôn mặt trắng xanh của Vân Khuynh, cùng với vẻ thống khổ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y, Tần Vô Hạ lại phát hiện mình không thể buông tay, cho dù sau đó sẽ khiến nhị ca sủng hắn hận hắn...
“Khuynh Khuynh."
Tần Vô Hạ dường như hạ quyết định nào đó, không những không buông tay Vân Khuynh, trái lại mềm nhẹ một lần nữa hôn y: “Ngươi là người thứ nhất không phải người Tần gia nhưng lại có thể đơn giản tác động tâm tình của ta... Ta nghĩ là ta thích ngươi...
Ngươi yên tâm...
Lần này không trách được ngươi, là lỗi của dược, là ta sai...
Ngươi không cần lo lắng nhị ca, toàn bộ lỗi lầm, một mình ta gánh chịu, vô luận ngày sau nhị ca phẫn hận thế nào nghiêm phạt ra sao, ta đều sẽ bảo vệ tốt ngươi..."
Cuối cùng, lời nói của Tần Vô Hạ biến mất vào lúc đôi môi bọn họ chạm lên nhau.
Chẳng biết vì sao, sau khi nói ra hết như vậy, Tần Vô Hạ không những không cảm thấy khổ sở, trái lại lại có một loại cảm giác thả lỏng...
Kỳ thực lấy võ công của Tần Vô Hạ, tự hắn vẫn có thể tiếp tục bảo trì một trận thanh tỉnh.
Chỉ là ngoại trừ mùi hương trong không khí nhiễu loạn thần trí của hắn ra, Vân Khuynh còn ở trên người hắn không ngừng trêu chọc hắn, khiến ý thức của hắn càng thêm không rõ.
Tần gia ba huynh đệ, Tần Vô Phong thiên lạnh lùng, Tần Vô Song thiên ôn nhu, như vậy Tần Vô Hạ chính là thiên tùy hứng.
Từ nhỏ đã được hai ca ca che chở, tuy rằng Tần Vô Hạ cũng có thể một mình phụ trách một mặt công tác, cũng ưu tú hơn nhiều loại người bình thường ăn chơi trác táng, thế nhưng trong khung, hắn còn có thêm kiêu căng mà hai ca ca hắn không có.
Thân thể Vân Khuynh bị dược vật dằn vặt khó chịu, mà hắn còn lại là chịu dược vật và Vân Khuynh mê hoặc đồng thời dằn vặt.
Điều này làm cho đáy lòng hắn hơi chút phiền muộn, bàn tay ôm Vân Khuynh từ lâu đã bắt đầu run.
Hắn hơi hơi thở dài một tiếng, dứt bỏ toàn bộ ý nghĩ, đi theo khát vọng rõ ràng nhất trong nội tâm, thuận thế đem Vân Khuynh đè lên trên giường.
Tuy rằng lúc này thân thể Vân Khuynh vô cùng nóng, cảm giác ôm Tần Vô Hạ rất thoải mái, nhưng bị người đè nặng vẫn rất khó chịu, cho nên y bắt đầu hơi hơi giãy dụa, muốn từ thân thể Tần Vô Hạ rời đi.
Áo lót của y sớm đã bị chính y cởi gần hết, quần áo trước ngực Tần Vô Hạ cũng bị y kéo mở hơn phân nửa, y vừa giãy giụa như thế, khiến da thịt trần trụi của hai người dán vào với nhau ôn nhu cọ cọ lên nhau.
Ngọn lửa đáy lòng càng thêm nóng cháy, hai người nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Tần Vô Hạ vươn tay, vén lên sợi tóc trên trán Vân Khuynh, bàn tay chạm lên một mảnh mồ hôi ướt dính, Tần Vô Hạ hơi nheo lại đôi mắt, nhìn đôi lông mi không ngừng run run của Vân Khuynh, lộ ra yếu đuối bất lực như vậy.
Đáy lòng hắn truyền qua một trận rung động, hít một hơi thật sâu bàn tay chạm lên trán Vân Khuynh chậm rãi trượt, vỗ về gò má ửng hồng của Vân Khuynh.
Nhiệt độ dưới tay rất nóng, giống như ý thức lúc này của Vân Khuynh, hệt như nước nóng sôi trào, Vân Khuynh hoàn toàn đã bị dược vật dằn vặt mất đi ý thức.
Vì sao...
Vì sao hắn không giống Vân Khuynh mất đi ý thức như vậy, nói vậy, hắn sẽ không cần tiếp tục từ chối...
Tần Vô Hạ cúi xuống thân thể, đem môi mình hôn lên trên trán Vân Khuynh, chậm rãi di xuống, làn môi mềm mại lướt qua lông mi lướt qua cánh mũi xinh xắn, nhưng chậm chạp không thể di xuống tiếp.
Trong lòng Tần Vô Hạ rất buồn bực, hắn rất muốn rất muốn hôn xuống, thế nhưng...
Hắn nhắm mắt lại, nghiêng đi thân thể ngã lên trên giường, Vân Khuynh bên cạnh còn đang khổ sở thở dốc cọ cọ thân thể của mình, nhưng hắn lại cảm thấy có chút vô thố.
Vẫn không được...
Rốt cuộc, Vân Khuynh vẫn là người của nhị ca hắn, nếu như Vân Khuynh hiện tại là độc thân, như vậy hắn nhất định sẽ không chút do dự làm tiếp.
Thế nhưng...
Tần Vô Song, là người hắn thân thiết nhất ở Tần gia, không hiểu vì sao, dưới đáy lòng Tần Vô Hạ đối với Tần Vô Phong luôn luôn ôm lấy một cỗ sợ hãi, đối với Tần Vô Song lại rất thân cận, mà Tần Vô Song so với Tần Vô Phong cũng càng sủng hắn hơn một ít.
Vân Khuynh bên cạnh chịu không nổi lửa nóng trong cơ thể dằn vặt, đôi tay mảnh khảnh, lại tóm lấy quần áo của Tần Vô Hạ.
Thân thể Tần Vô Hạ cũng sớm đã có phản ứng, lúc này hắn khó chịu muốn chết, hắn nhìn Vân Khuynh, kinh ngạc có chút mê man kêu gọi, khẽ lẩm bẩm: “Khuynh Khuynh..."
Đối với người này, hắn là cảm thấy hứng thú, dưới đáy lòng hắn thậm chí cũng có vài phần yêu thích, thế nhưng nếu chỉ vì vậy mà phản bội nhị ca hắn, hắn...
Vân Khuynh lúc này tinh thần đã mơ hồ, luôn luôn quấy nhiễu hắn, hắn thở dài một tiếng, thẳng thắn điểm huyệt đạo của Vân Khuynh.
Nhìn Vân Khuynh không thể tiếp tục lộn xộn, tư tự trong lòng Tần Vô Hạ hàng vạn hàng nghìn, có tiếc nuối có thoải mái cũng có trống vắng.
Cuối cùng hắn đem quần áo Vân Khuynh phủ lên trên người Vân Khuynh, ôm Vân Khuynh khó chịu không ngớt còn đang rên rỉ dùng khinh công bay ra ngoài.
Ở trong hoa viên của Phù Vân sơn trang, có một hồ sen nước trong.
Lúc này đang là buổi sáng, rất nhiều người hầu đều đang làm việc, trong hoa viên không có ai, Tần Vô Hạ ôm Vân Khuynh đi vào trong hồ nước, làn nước lạnh lẽo trực tiếp thấm ướt quần áo của hắn và Vân Khuynh.
Nhiệt độ trên thân thể thoáng cái nguội xuống, nhưng ngọn lửa nơi đáy lòng lại không hề bị tắt.
Hai gò má nguyên bản ửng hồng không ngớt của Vân Khuynh, vào lúc tiếp xúc đến hồ nước nước lạnh, chậm rãi rút đi...
Nước lạnh lẽo, thấm ướt quần áo, thấm ướt thân thể.
Nhiệt độ trên thân thể chậm rãi rút đi.
Nhưng dục vọng trên thân thể vẫn rất rõ ràng, như trước không hề rút đi, nhưng ý thức của Vân Khuynh lại thanh tỉnh một chút.
Sức lực trong thân thể y giống như là bị rút hết, quần áo y chỉ là khoác lên trên người mà thôi, bên trong chỉ có áo lót mỏng manh cũng chăm chú dán ở trên người.
Thậm chí xuyên qua quần áo ướt đẫm, y thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của người phía sau.
Vân Khuynh chậm rãi có chút thanh tỉnh đối với trạng huống lúc này có chút ngạc nhiên, chuyện lúc trước nhanh chóng xẹt qua trong đầu y, các loại phản ứng của thân thể và tình cảnh lúc này, đều khiến y hiểu ra rốt cuộc y bị làm sao.
Lúc có được một tia ý thức, y liền liều mạng chịu đựng không cho mình phát sinh nửa phần rên rỉ.
Y rất bi ai phát hiện tuy rằng nhiệt độ thân thể đã giảm xuống, thế nhưng lửa nóng trong lòng và khát vọng trái lại là càng ngày càng nghiêm trọng.
Lúc này y bị điểm huyệt, khó chịu vạn phần, tuy rằng trong đầu biết đây là không đúng, nhưng y vẫn nhịn không được muốn phát tiết, muốn mãnh liệt... Hoan ái một hồi???
Thân thể y nhẹ nhàng run rẩy, vào lúc nỗ lực khắc chế rên rỉ, y dùng tiếng nói khàn khàn hỏi người phía sau: “Vô Hạ???"
Tần Vô Hạ nghe thấy thanh âm rõ ràng mang theo tự kiềm chế của y, biết y đã khôi phục một ít ý thức, tưởng rằng y đã tốt hơn, trong lúc nhất thời các loại tư vị nảy lên trong lòng, hắn cúi đầu đáp lại một tiếng: “Là ta, Khuynh Khuynh..."
Vân Khuynh than nhẹ một tiếng: “Cảm tạ ngươi... Giải huyệt đạo cho ta, ngươi rời đi trước đi."
Tần Vô Hạ giật mình, thế nhưng thấy Vân Khuynh hiện tại có vẻ bình thường, hắn liền giải huyệt đạo cho Vân Khuynh, đem Vân Khuynh chuyển thân đối mặt với hắn: “Ngươi có tốt lên chút nào không???"
Không giống như ửng hồng vừa rồi, lúc này sắc mặt Vân Khuynh tái nhợt, ngay cả môi cũng mất màu, trên khuôn mặt tái nhợt cũng tràn đầy uể oải.
Y hơi hơi cong môi: “Ta không sao, ngươi... Đi đi, ta... Một hồi là ổn..."
Thân thể y rõ ràng đã là một mảnh lạnh lẽo, nhưng trên trán y vẫn như trước chảy xuôi mồ hôi lạnh, hai chân y, thậm chí là toàn thân đều đang run rẩy.
Dục vọng của y vẫn đang tăng vọt khó có thể rút đi, dưới đáy lòng Vân Khuynh hiểu rõ, e rằng nước hồ này cũng là vô dụng.
Chỉ là Tần Vô Hạ ở đây, y không thể kêu Tần Vô Hạ giúp y, chỉ có thể đuổi Tần Vô Hạ đi tự mình giải quyết...
Mặc kệ thế nào, cũng không thể để chuyện như Tần Vô Phong tái diễn.
Y đã có lỗi với Tần Vô Song, y đã khiến mối quan hệ của Tần Vô Song và Tần Vô Phong biến thành loại dáng dấp kia, y sao có thể nào tiếp tục trêu chọc Tần Vô Hạ???
Huống hồ, Tần Vô Hạ chính là đệ đệ của Vô Phong và Vô Song...
Y cùng với người Tần gia, rốt cuộc là duyên hay là nghiệt, vì sao luôn luôn phát sinh loại chuyện khiến kẻ khác bất đắc dĩ này chứ???
Thanh âm Vân Khuynh có chút run, Tần Vô Hạ phi thường chần chờ, thế nhưng lúc thấy vắng lặng và bất đắc dĩ uể oải trong mắt Vân Khuynh, hắn không thể làm gì hơn là gật đầu rời đi.
Sau khi Tần Vô Hạ rời đi, Vân Khuynh dần dần nhắm mắt lại, bàn tay run run duỗi đến giữa hai chân mình, nhẹ nhàng xoa nắn dục vọng tăng vọt, trong lòng mang theo vài phần phức tạp an ủi nó.
Sau đó tình tự của y lại bắt đầu trống rỗng, chỉ dùng tay, chỉ là chỗ đó, căn bản không đủ, y muốn càng nhiều càng nhiều...
Thần trí Vân Khuynh vẫn còn mang theo thanh tỉnh, y ghét phản ứng lúc này của thân thể mình, dục vọng tăng vọt dưới sự vỗ về chơi đùa của y mà bạo phát một lần, nhưng như trước vẫn không mềm đi bao nhiêu.
Y cúi đầu, sợi tóc ẩm ướt buông xuống trên khuôn mặt trắng nõn của y, lấp đi rất nhiều tình tự của y.
Y có chút tức giận lấy tay vỗ mặt nước, phiền muộn đáy lòng cùng dục vọng thân thể đều không được giải quyết, y rất thống khổ.
Run run hai chân, bước chân không vững đi đến sát bên hồ nước, mất hơn phân nửa khí lực y mới tựa lên được gần bờ, hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại.
Y không biết vì sao người phải có dục vọng, vì sao nhất định phải có loại chuyện bất đắc dĩ này.
Vân Khuynh biết, chỉ có tay mình, căn bản không thể giải quyết vấn đề của y.
Khuôn mặt trắng nõn tái nhợt của y dưới ánh mặt trời có vài phần cảm giác trong suốt, y không biết mình nên làm gì bây giờ.
Sợi tóc màu mực ẩm ướt dán lên trên trán y, trên hai gò má, trên cổ, khiến y nhìn qua có chút yêu dã, cũng vạn phần chật vật.
Ở chỗ sâu trong thân thể tuôn ra một cỗ dục vọng đang từng bước xâm chiếm ý thức của y.
Dây cung trong đầu y thậm chí còn đang run rẩy, ngón tay của y thật sâu đâm vào trong lòng bàn tay y, cào rách da thịt trên tay, từng giọt máu đỏ tươi từ nơi bị rách tràn ra, nổi trên mặt nước, chậm rãi phai đi, biến thành hồng nhạt.
Thế nhưng còn hơn ngọn lửa trong thân thể, đau đớn trên tay căn bản là không tính là gì.
Y vô lực tựa đầu sát lên đá cẩm thạch dùng xây hồ nước, trên khuôn mặt trắng xanh một mảnh tro nguội, hàm răng y giống như ngón tay đâm vào lòng bàn tay của y, hung hăng cắn chặt môi dưới, môi của y cũng bị chính mình dằn vặt máu tươi đầm đìa.
Thế nhưng thế nhưng...
Xung động thân thể vẫn khắc chế không được...
Vân Khuynh có chút tuyệt vọng...
Tần Vô Hạ sao có thể yên tâm để Vân Khuynh một mình ở tại chỗ này, hắn chỉ là ẩn đi bóng dáng, trốn từ một nơi bí mật gần đó mà thôi.
Hắn không có tận lực nhìn Vân Khuynh đang làm gì, một người nam nhân muốn giải quyết loại chuyện này sẽ làm cái gì thì chính hắn cũng biết.
Hắn tựa lưng lên núi giả bên cạnh hồ nước, cũng có chút uể oải.
Kỳ thực hắn cũng ít nhiều nhiễm phải loại hương vị dẫn người động tình này, hơn nữa dục vọng lúc trước của hắn cũng hoàn toàn bị Vân Khuynh đốt lên, cảm giác nửa vời hiện nay rất khó chịu.
Thế nhưng tự chủ của hắn, hiển nhiên là tốt hơn Vân Khuynh nhiều.
Hắn lẳng lặng dựa sát lên núi giả một hồi, đang suy nghĩ lúc nào thì nên đi ra đưa Vân Khuynh về, nhưng lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ, hắn hơi ngẩn người, lập tức sải bước đi ra ngoài.
Vừa đến bên hồ nước, liền thấy Vân Khuynh chật vật không gì sánh được tựa ở bên rìa hồ nước, sắc mặt trắng xanh, trên môi máu đỏ đầm đìa, hàm răng trắng noãn còn có xu thế nặng thêm sức lực.
Vân Khuynh là đang nhắm mắt, trên lông mi màu đen phủ lên một giọt nước mắt trong suốt nhìn qua khiến y càng có vẻ yếu đuối, một giọt chất lỏng trong suốt theo gò má của y chảy xuống.
Tần Vô Hạ trong lòng căng thẳng, rung động cực kỳ lợi hại, có chút yêu thương có chút hối hận, mình vừa rồi sao lại bỏ Vân Khuynh một mình ở đây???
Trong đầu không kịp nghĩ nhiều, hắn trực tiếp nhảy xuống hồ, thanh âm hắn nhảy vào trong nước kinh động Vân Khuynh mở mắt.
Thấy Tần Vô Hạ đi rồi quay lại, trong đôi mắt đen hàm chứa nước mắt của Vân Khuynh hiện lên một tia kinh hoảng, theo phản xạ muốn lau đi nước mắt của mình.
Tay y vừa nâng lên, cũng là một mảnh đỏ tươi.
Trông thấy vết máu này, Tần Vô Hạ đột nhiên cảm thấy có chút giận dữ.
Hắn vươn tay bắt lấy bàn tay Vân Khuynh, đem nó ấn lên đá cẩm thạch Vân Khuynh đang tựa.
Ánh mắt hung hăng nhìn vết máu trên tay Vân Khuynh, cùng với vết máu trên môi, vừa khó chịu vừa có chút tức giận, hắn cúi xuống hung hăng hôn lên môi Vân Khuynh.
Vân Khuynh có chút không thể tin được trừng lớn hai mắt đang mang nước mắt.
Lung tung hôn một chút, Tần Vô Hạ liền lùi lại: “Chết tiệt ngươi, vì sao phải dằn vặt mình như vậy chứ???"
Bàn tay hắn nắm lấy cổ tay Vân Khuynh dùng sức: “Sớm biết ngươi sẽ như vậy... Còn không bằng còn không bằng chúng ta... Ngươi là ghét bỏ ta hay là thế nào???
Chúng ta đều là nam nhân, gặp phải chuyện này cũng là bất đắc dĩ..."
Vân Khuynh bắt đầu nhẹ nhàng giãy dụa, lắc đầu nói: “Không... Vô Hạ, ngươi không hiểu... Không đơn giản chỉ là như thế này...
Ngươi mau buông... Không nên quên, ta là người của Vô Song..."
Tần Vô Hạ nghe thấy tên Tần Vô Song, sức lực trên tay vô ý thức nhẹ đi vài phần, thân thể cũng cứng lại.
Nhưng nhìn khuôn mặt trắng xanh của Vân Khuynh, cùng với vẻ thống khổ trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y, Tần Vô Hạ lại phát hiện mình không thể buông tay, cho dù sau đó sẽ khiến nhị ca sủng hắn hận hắn...
“Khuynh Khuynh."
Tần Vô Hạ dường như hạ quyết định nào đó, không những không buông tay Vân Khuynh, trái lại mềm nhẹ một lần nữa hôn y: “Ngươi là người thứ nhất không phải người Tần gia nhưng lại có thể đơn giản tác động tâm tình của ta... Ta nghĩ là ta thích ngươi...
Ngươi yên tâm...
Lần này không trách được ngươi, là lỗi của dược, là ta sai...
Ngươi không cần lo lắng nhị ca, toàn bộ lỗi lầm, một mình ta gánh chịu, vô luận ngày sau nhị ca phẫn hận thế nào nghiêm phạt ra sao, ta đều sẽ bảo vệ tốt ngươi..."
Cuối cùng, lời nói của Tần Vô Hạ biến mất vào lúc đôi môi bọn họ chạm lên nhau.
Chẳng biết vì sao, sau khi nói ra hết như vậy, Tần Vô Hạ không những không cảm thấy khổ sở, trái lại lại có một loại cảm giác thả lỏng...
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu