Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 182: Liên Cừ khuyên bảo
Trên thực tế Tần Vô Song một chút cũng không hiểu Liên Duyệt mấy người khó xử, hoặc là nói hắn không thể tỉnh táo tự hỏi bọn họ khó xử.
Lãnh tĩnh hắn nói, cũng không phải là chân chính lãnh tĩnh, mà là một người uống rượu giải sầu.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Vân Khuynh và Tần Vô Phong phản bội hắn, hắn liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, nào còn có tâm lãnh tĩnh đi suy nghĩ sâu xa.
Bản thân hắn muốn uống say, nhưng thế nào cũng uống không say, trái lại là càng uống càng thanh tỉnh, càng uống càng thống khổ.
Cứ thế đêm khuya, Tần Vô Song rốt cục ngồi không yên, ném vỡ bình rượu trong tay muốn đi tìm Vân Khuynh.
Tiếc rằng, lại ăn phải bế môn canh. (*)
(*) bế môn canh: Từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn canh bế môn (canh đóng cửa).
“Nhị công tử, thuộc hạ nhận mệnh phu nhân và biểu thiếu gia, không thể để đại công tử và nhị công tử một mình đi vào."
Ngăn cản Tần Vô Song, là nữ nhân duy nhất trong lục đại ảnh vệ, Long Liễm.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Long Liễm không có một chút biểu tình, như cũ lặp lại: “Thỉnh nhị công tử dừng lại."
Nếu nói Tần gia, những người dám không mua sổ sách của Tần Vô Song, đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có mấy người.
Vừa lúc Long Liễm đứng đầu lục đại ảnh vệ là một trong số đó.
Đây chính là nguyên nhân quan trọng Liên Duyệt để Long Liễm canh giữ ngăn người.
Lúc này Long Liễm bất kính, ở trong mắt Tần Vô Song rõ ràng là thay đổi vị đạo.
“Toàn bộ Tần gia, quả nhiên là tất cả đều không đem ta đặt vào trong mắt sao?
Phụ mẫu không coi ta là nhi tử, ca ca không coi ta là đệ đệ, ngươi cũng không coi ta là chủ tử sao?
Long Liễm, ta lặp lại lần cuối, tránh ra, bằng không sẽ không khách khí với ngươi."
“Vô Song biểu đệ của ta..."
Thanh âm thanh linh của Liên Cừ từ phía sau Tần Vô Song truyền đến, ở trong bóng đêm, dường như mang theo vài phần mờ ảo: “Từ lúc nào trở nên táo bạo như thế?"
Tần Vô Song hơi quay đầu, trông thấy Liên Cừ áo trắng từ trong đêm đen bước ra.
Trên khuôn mặt thanh tú lịch sự tao nhã của hắn mang theo vài phần đạm cười, nói với Long Liễm: “Cô nương gia, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt, ở đây giao cho ta là được."
Long Liễm cũng không nói nhiều, trực tiếp gật đầu thả người nhảy vào trong bóng tối, phụng mệnh Liên Duyệt, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không nhận mệnh lệnh của Tần gia tam huynh đệ, chỉ nghe Liên Cừ và Vân Khuynh.
Đương nhiên, Vân Khuynh không biết việc này, nàng chỉ là từ một nơi bí mật gần đó vì Liên Duyệt bảo vệ Vân Khuynh.
“Vô Song biểu đệ, là tới xem Vân Khuynh đúng không."
Liên Cừ tư thái nhanh nhẹn, động tác tiêu sái, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Tần Vô Song.
Dường như hắn không biết chút nào tâm tình ác liệt cùng với tình tự cực độ không ổn định lúc này của Tần Vô Song.
Cũng may vị trí Vân Khuynh ở trong lòng Tần Vô Song rất quan trọng, vừa nhìn thấy Liên Cừ, Tần Vô Song liền nghĩ tới cổ độc.
“Biểu ca, ngươi đã trở về."
Liên Cừ gật đầu: “Đúng vậy, tính tính ngày, cũng nên giải cổ độc cho Vân Khuynh.
Chỉ là biểu ca nghe nói Vô Song mang theo nữ nhi Tà Vu cốc cốc chủ trở về, lúc nào có rảnh Vô Song liền giới thiệu chúng ta một chút, để chúng ta giao lưu một chút cổ thuật."
Liên Cừ thích yên tĩnh, không thích tiếp xúc với người ngoài, càng đừng nói là muốn chủ động quen biết người khác, hôm nay nói như vậy là lần đầu, Tần Vô Song tự nhiên sẽ không cự tuyệt: “Nhất định... Biểu ca, ngươi trở về có gặp qua Khuynh nhi không, có nhìn cổ độc trong thân thể y một cái hay không?"
“Nói đến cái này..."
Đạm cười trên mặt Liên Cừ rút đi, hơi thở dài một tiếng.
Thấy vậy, tư tự lung tung lộn xộn gì đó trong đầu Tần Vô Song đều bị ném bay, hắn chăm chú nhìn Liên Cừ: “Vì sao vẻ mặt biểu ca lại như vậy, lẽ nào thân thể Khuynh nhi?"
Trong đôi mắt thanh u của Liên Cừ ẩn ý nhìn Tần Vô Song, Tần Vô Song lập tức hết sức chăm chú nhìn hắn đợi hắn giải đáp.
“Hôm nay ta vừa trở về, liền tới chỗ Vân Khuynh.
Vân Khuynh y, tâm tình đại hỉ đại bi, tích tụ vu tâm, ưu tư quá độ, động thai khí không nói, thân thể cũng yếu đi rất nhiều."
“Cái gì?"
Tần Vô Song kinh hô một tiếng: “Như vậy, như vậy, hiện tại Khuynh nhi chẳng phải là rất nguy hiểm?"
Liên Cừ gật đầu: “Muốn giải ‘Tử ô cổ’, cần phải đem cổ trùng rút ra khỏi thân thể y, đó là một quá trình dài dòng mà thống khổ, lấy trạng huống thân thể hiện tại của Vân Khuynh..."
Liên Cừ nói đến đây dừng một chút, thở dài một tiếng: “Sợ là rất khó chống đỡ."
“Không... Sao lại thế, sao có thể?"
Tần Vô Song bị lời Liên Cừ nói có chút ngẩn người, đáy lòng hắn, vô luận như thế nào cũng không tin, cũng cự tuyệt tin tưởng chuyện tàn nhẫn như vậy.
Liên Cừ nhìn hắn đầy mặt không tín nhiệm, đi tới phía trước, đẩy ra cửa phòng nói: “Không tin chính ngươi tiến đến chẩn bệnh cho y một chút, ta tin tưởng, ngoại trừ cổ độc ra, trạng huống khác của Vân Khuynh ngươi đều chẩn ra được."
Tần Vô Song đột nhiên có chút sợ hãi bước vào trong phòng kia, hắn sợ lời Liên Cừ nói chính là sự thực, mà rõ ràng, hắn thực sự rất muốn rất muốn gặp, biết được trạng huống của Vân Khuynh.
“Mau vào đi."
Thấy Tần Vô Song do dự, Liên Cừ lập tức mở miệng giục.
Tần Vô Song cuối cùng vẫn là mang theo mùi rượu đầy người đi vào.
Ngọn đèn dầu trong phòng như lớn bằng hạt đậu, ánh sáng mờ nhạt chiếu đầy gian nhà.
Liên Cừ dẫn Tần Vô Song nhìn về phía Vân Khuynh hô hấp yếu ớt ở trên giường, sắc mặt Vân Khuynh tái nhợt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt mang theo vài phần thống khổ, cho dù đang ngủ y cũng không thể ngủ an ổn.
Không cần bắt mạch, chỉ cần liếc mắt, Tần Vô Song liền nhìn ra y bất an và tiều tụy.
Tần Vô Song giật mình đứng tại chỗ, trong lòng đau nhức, sáng sớm nhìn thấy, thiên hạ vẫn còn nói nói cười cười, tại sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này?
Liên Cừ nhìn sắc mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ chính ngươi cũng biết Vân Khuynh rốt cuộc đang lo lắng chuyện gì."
Thân thể Tần Vô Song chấn động.
Vân Khuynh đang lo lắng cái gì?
Hắn tự nhiên biết, thế nhưng...
Thế nhưng, ngay cả tâm của hắn cũng loạn thành một đoàn, hắn có thể làm cái gì cho Vân Khuynh?
Liên Cừ lôi kéo Tần Vô Song, kéo hắn ra khỏi buồng trong, ngồi ở trước bàn, trịnh trọng mở miệng: “Ta vừa nói cho ngươi, tình huống của Vân Khuynh, cũng không phải nói láo đe doạ, chúng ta phải để tình huống của Vân Khuynh chuyển biến tốt đẹp hơn.
Bằng không ta thật sợ vào lúc giải ‘Tử ô cổ’ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tần Vô Song biết ý Liên Cừ, thế nhưng, hắn không biết Liên Cừ vì sao lại nói như vậy, hắn cũng không biết nguyên nhân Liên Cừ nói như vậy là cái gì.
Hắn đầy mặt mờ mịt nhìn Liên Cừ: “Ý của biểu ca là?"
“Đừng ép Vân Khuynh."
Liên Cừ thở dài nói: “Không thể tiếp tục để Vân Khuynh lo lắng, Vô Song biểu đệ, phải biết rằng, hiện tại chuyện gì, cũng không quan trọng bằng thân thể Vân Khuynh và hài tử trong bụng y."
Tần Vô Song vô ý thức trừng lớn hai mắt.
“Nhưng ta..."
Liên Cừ nâng tay cắt đứt lời hắn: “Ta mặc kệ ngươi có chuyện quan trọng gì, ngươi phải trì hoãn, vì hài tử của ngươi, vì Vân Khuynh. Ngươi phải dứt bỏ chuyện này trước.
Tất cả, đều chờ Vân Khuynh bình an sinh hạ hài tử rồi nói sau."
“Ta..."
Tần Vô Song dường như còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Sắc mặt Liên Cừ càng thêm nghiêm túc: “Tâm tư của Vân Khuynh, đơn giản chính là vòng quang trên người ngươi, để không cho y lo lắng sâu thêm, Vô Song biểu đệ, trước khi trạng huống Vân Khuynh chuyển biến tốt đẹp, ngươi tốt nhất không nên tới thăm Vân Khuynh."
“Cái gì!!!"
Tần Vô Song nổi giận: “Biểu ca, ngươi dựa vào cái gì không cho ta gặp Khuynh nhi, ta là tướng công của y, ngươi sao có thể không cho chúng ta gặp mặt..."
“Vô Song biểu đệ."
Ngay cả sắc mặt Liên Cừ ngưng trọng, nhưng thanh âm hắn vẫn là không nhanh không chậm, không lạnh không nóng: “Nếu như, ngươi không muốn để ta giải cổ độc cho Vân Khuynh, muốn nhìn y và hài tử của ngươi một xác hai mạng, ta cho phép ngươi gặp y, ngươi làm cái gì ta cũng không ngăn cản."
Thanh âm của Liên Cừ không lớn không nhỏ, không nóng không lạnh, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai Tần Vô Song.
Tần Vô Song bị hàm ý trong lời nói của Liên Cừ dọa khó có thể mở miệng phản bác.
Vân Khuynh và hài tử trong bụng Vân Khuynh, đối với hắn mà nói, là trọng yếu đến cỡ nào, hắn sao có thể không chú ý đến bọn họ?
Cho dù đáy lòng đau nhức, cho dù muốn biết chuyện giữa Vân Khuynh và Tần Vô Phong, hắn cũng không có khả năng mạo hiểm thân thể của Vân Khuynh.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn nói với Liên Cừ: “Biểu ca, ta có thể không gặp Khuynh nhi."
Trong lời hắn nói có ý, Liên Cừ nghe ra, thiêu thiêu lông mày: “Sau đó?"
“Ta cũng không cho phép Tần Vô Phong gặp Khuynh nhi, không cho phép Tần Vô Phong quấy rối Khuynh nhi."
Hiện tại hắn sẽ không gọi người nọ là đại ca nữa, mà là mở miệng ngậm miệng kêu Tần Vô Phong.
Liên Cừ cũng chẳng thèm để ý, chỉ là gật đầu nói: “Được, quyết định như vậy đi."
Liên Cừ vốn đã dự định như thế, dù sao lực ảnh hưởng của Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh, cũng không ít hơn Tần Vô Song, hai người kia, đối với Vân Khuynh hiện tại mà nói, đều không thể gặp.
Lãnh tĩnh hắn nói, cũng không phải là chân chính lãnh tĩnh, mà là một người uống rượu giải sầu.
Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện Vân Khuynh và Tần Vô Phong phản bội hắn, hắn liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, nào còn có tâm lãnh tĩnh đi suy nghĩ sâu xa.
Bản thân hắn muốn uống say, nhưng thế nào cũng uống không say, trái lại là càng uống càng thanh tỉnh, càng uống càng thống khổ.
Cứ thế đêm khuya, Tần Vô Song rốt cục ngồi không yên, ném vỡ bình rượu trong tay muốn đi tìm Vân Khuynh.
Tiếc rằng, lại ăn phải bế môn canh. (*)
(*) bế môn canh: Từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn canh bế môn (canh đóng cửa).
“Nhị công tử, thuộc hạ nhận mệnh phu nhân và biểu thiếu gia, không thể để đại công tử và nhị công tử một mình đi vào."
Ngăn cản Tần Vô Song, là nữ nhân duy nhất trong lục đại ảnh vệ, Long Liễm.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Long Liễm không có một chút biểu tình, như cũ lặp lại: “Thỉnh nhị công tử dừng lại."
Nếu nói Tần gia, những người dám không mua sổ sách của Tần Vô Song, đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ có mấy người.
Vừa lúc Long Liễm đứng đầu lục đại ảnh vệ là một trong số đó.
Đây chính là nguyên nhân quan trọng Liên Duyệt để Long Liễm canh giữ ngăn người.
Lúc này Long Liễm bất kính, ở trong mắt Tần Vô Song rõ ràng là thay đổi vị đạo.
“Toàn bộ Tần gia, quả nhiên là tất cả đều không đem ta đặt vào trong mắt sao?
Phụ mẫu không coi ta là nhi tử, ca ca không coi ta là đệ đệ, ngươi cũng không coi ta là chủ tử sao?
Long Liễm, ta lặp lại lần cuối, tránh ra, bằng không sẽ không khách khí với ngươi."
“Vô Song biểu đệ của ta..."
Thanh âm thanh linh của Liên Cừ từ phía sau Tần Vô Song truyền đến, ở trong bóng đêm, dường như mang theo vài phần mờ ảo: “Từ lúc nào trở nên táo bạo như thế?"
Tần Vô Song hơi quay đầu, trông thấy Liên Cừ áo trắng từ trong đêm đen bước ra.
Trên khuôn mặt thanh tú lịch sự tao nhã của hắn mang theo vài phần đạm cười, nói với Long Liễm: “Cô nương gia, vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút mới tốt, ở đây giao cho ta là được."
Long Liễm cũng không nói nhiều, trực tiếp gật đầu thả người nhảy vào trong bóng tối, phụng mệnh Liên Duyệt, từ hôm nay trở đi, nàng sẽ không nhận mệnh lệnh của Tần gia tam huynh đệ, chỉ nghe Liên Cừ và Vân Khuynh.
Đương nhiên, Vân Khuynh không biết việc này, nàng chỉ là từ một nơi bí mật gần đó vì Liên Duyệt bảo vệ Vân Khuynh.
“Vô Song biểu đệ, là tới xem Vân Khuynh đúng không."
Liên Cừ tư thái nhanh nhẹn, động tác tiêu sái, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Tần Vô Song.
Dường như hắn không biết chút nào tâm tình ác liệt cùng với tình tự cực độ không ổn định lúc này của Tần Vô Song.
Cũng may vị trí Vân Khuynh ở trong lòng Tần Vô Song rất quan trọng, vừa nhìn thấy Liên Cừ, Tần Vô Song liền nghĩ tới cổ độc.
“Biểu ca, ngươi đã trở về."
Liên Cừ gật đầu: “Đúng vậy, tính tính ngày, cũng nên giải cổ độc cho Vân Khuynh.
Chỉ là biểu ca nghe nói Vô Song mang theo nữ nhi Tà Vu cốc cốc chủ trở về, lúc nào có rảnh Vô Song liền giới thiệu chúng ta một chút, để chúng ta giao lưu một chút cổ thuật."
Liên Cừ thích yên tĩnh, không thích tiếp xúc với người ngoài, càng đừng nói là muốn chủ động quen biết người khác, hôm nay nói như vậy là lần đầu, Tần Vô Song tự nhiên sẽ không cự tuyệt: “Nhất định... Biểu ca, ngươi trở về có gặp qua Khuynh nhi không, có nhìn cổ độc trong thân thể y một cái hay không?"
“Nói đến cái này..."
Đạm cười trên mặt Liên Cừ rút đi, hơi thở dài một tiếng.
Thấy vậy, tư tự lung tung lộn xộn gì đó trong đầu Tần Vô Song đều bị ném bay, hắn chăm chú nhìn Liên Cừ: “Vì sao vẻ mặt biểu ca lại như vậy, lẽ nào thân thể Khuynh nhi?"
Trong đôi mắt thanh u của Liên Cừ ẩn ý nhìn Tần Vô Song, Tần Vô Song lập tức hết sức chăm chú nhìn hắn đợi hắn giải đáp.
“Hôm nay ta vừa trở về, liền tới chỗ Vân Khuynh.
Vân Khuynh y, tâm tình đại hỉ đại bi, tích tụ vu tâm, ưu tư quá độ, động thai khí không nói, thân thể cũng yếu đi rất nhiều."
“Cái gì?"
Tần Vô Song kinh hô một tiếng: “Như vậy, như vậy, hiện tại Khuynh nhi chẳng phải là rất nguy hiểm?"
Liên Cừ gật đầu: “Muốn giải ‘Tử ô cổ’, cần phải đem cổ trùng rút ra khỏi thân thể y, đó là một quá trình dài dòng mà thống khổ, lấy trạng huống thân thể hiện tại của Vân Khuynh..."
Liên Cừ nói đến đây dừng một chút, thở dài một tiếng: “Sợ là rất khó chống đỡ."
“Không... Sao lại thế, sao có thể?"
Tần Vô Song bị lời Liên Cừ nói có chút ngẩn người, đáy lòng hắn, vô luận như thế nào cũng không tin, cũng cự tuyệt tin tưởng chuyện tàn nhẫn như vậy.
Liên Cừ nhìn hắn đầy mặt không tín nhiệm, đi tới phía trước, đẩy ra cửa phòng nói: “Không tin chính ngươi tiến đến chẩn bệnh cho y một chút, ta tin tưởng, ngoại trừ cổ độc ra, trạng huống khác của Vân Khuynh ngươi đều chẩn ra được."
Tần Vô Song đột nhiên có chút sợ hãi bước vào trong phòng kia, hắn sợ lời Liên Cừ nói chính là sự thực, mà rõ ràng, hắn thực sự rất muốn rất muốn gặp, biết được trạng huống của Vân Khuynh.
“Mau vào đi."
Thấy Tần Vô Song do dự, Liên Cừ lập tức mở miệng giục.
Tần Vô Song cuối cùng vẫn là mang theo mùi rượu đầy người đi vào.
Ngọn đèn dầu trong phòng như lớn bằng hạt đậu, ánh sáng mờ nhạt chiếu đầy gian nhà.
Liên Cừ dẫn Tần Vô Song nhìn về phía Vân Khuynh hô hấp yếu ớt ở trên giường, sắc mặt Vân Khuynh tái nhợt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt mang theo vài phần thống khổ, cho dù đang ngủ y cũng không thể ngủ an ổn.
Không cần bắt mạch, chỉ cần liếc mắt, Tần Vô Song liền nhìn ra y bất an và tiều tụy.
Tần Vô Song giật mình đứng tại chỗ, trong lòng đau nhức, sáng sớm nhìn thấy, thiên hạ vẫn còn nói nói cười cười, tại sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này?
Liên Cừ nhìn sắc mặt hắn, nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ chính ngươi cũng biết Vân Khuynh rốt cuộc đang lo lắng chuyện gì."
Thân thể Tần Vô Song chấn động.
Vân Khuynh đang lo lắng cái gì?
Hắn tự nhiên biết, thế nhưng...
Thế nhưng, ngay cả tâm của hắn cũng loạn thành một đoàn, hắn có thể làm cái gì cho Vân Khuynh?
Liên Cừ lôi kéo Tần Vô Song, kéo hắn ra khỏi buồng trong, ngồi ở trước bàn, trịnh trọng mở miệng: “Ta vừa nói cho ngươi, tình huống của Vân Khuynh, cũng không phải nói láo đe doạ, chúng ta phải để tình huống của Vân Khuynh chuyển biến tốt đẹp hơn.
Bằng không ta thật sợ vào lúc giải ‘Tử ô cổ’ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
Tần Vô Song biết ý Liên Cừ, thế nhưng, hắn không biết Liên Cừ vì sao lại nói như vậy, hắn cũng không biết nguyên nhân Liên Cừ nói như vậy là cái gì.
Hắn đầy mặt mờ mịt nhìn Liên Cừ: “Ý của biểu ca là?"
“Đừng ép Vân Khuynh."
Liên Cừ thở dài nói: “Không thể tiếp tục để Vân Khuynh lo lắng, Vô Song biểu đệ, phải biết rằng, hiện tại chuyện gì, cũng không quan trọng bằng thân thể Vân Khuynh và hài tử trong bụng y."
Tần Vô Song vô ý thức trừng lớn hai mắt.
“Nhưng ta..."
Liên Cừ nâng tay cắt đứt lời hắn: “Ta mặc kệ ngươi có chuyện quan trọng gì, ngươi phải trì hoãn, vì hài tử của ngươi, vì Vân Khuynh. Ngươi phải dứt bỏ chuyện này trước.
Tất cả, đều chờ Vân Khuynh bình an sinh hạ hài tử rồi nói sau."
“Ta..."
Tần Vô Song dường như còn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Sắc mặt Liên Cừ càng thêm nghiêm túc: “Tâm tư của Vân Khuynh, đơn giản chính là vòng quang trên người ngươi, để không cho y lo lắng sâu thêm, Vô Song biểu đệ, trước khi trạng huống Vân Khuynh chuyển biến tốt đẹp, ngươi tốt nhất không nên tới thăm Vân Khuynh."
“Cái gì!!!"
Tần Vô Song nổi giận: “Biểu ca, ngươi dựa vào cái gì không cho ta gặp Khuynh nhi, ta là tướng công của y, ngươi sao có thể không cho chúng ta gặp mặt..."
“Vô Song biểu đệ."
Ngay cả sắc mặt Liên Cừ ngưng trọng, nhưng thanh âm hắn vẫn là không nhanh không chậm, không lạnh không nóng: “Nếu như, ngươi không muốn để ta giải cổ độc cho Vân Khuynh, muốn nhìn y và hài tử của ngươi một xác hai mạng, ta cho phép ngươi gặp y, ngươi làm cái gì ta cũng không ngăn cản."
Thanh âm của Liên Cừ không lớn không nhỏ, không nóng không lạnh, từng chữ từng chữ rơi vào trong tai Tần Vô Song.
Tần Vô Song bị hàm ý trong lời nói của Liên Cừ dọa khó có thể mở miệng phản bác.
Vân Khuynh và hài tử trong bụng Vân Khuynh, đối với hắn mà nói, là trọng yếu đến cỡ nào, hắn sao có thể không chú ý đến bọn họ?
Cho dù đáy lòng đau nhức, cho dù muốn biết chuyện giữa Vân Khuynh và Tần Vô Phong, hắn cũng không có khả năng mạo hiểm thân thể của Vân Khuynh.
Trầm mặc một lúc lâu, hắn nói với Liên Cừ: “Biểu ca, ta có thể không gặp Khuynh nhi."
Trong lời hắn nói có ý, Liên Cừ nghe ra, thiêu thiêu lông mày: “Sau đó?"
“Ta cũng không cho phép Tần Vô Phong gặp Khuynh nhi, không cho phép Tần Vô Phong quấy rối Khuynh nhi."
Hiện tại hắn sẽ không gọi người nọ là đại ca nữa, mà là mở miệng ngậm miệng kêu Tần Vô Phong.
Liên Cừ cũng chẳng thèm để ý, chỉ là gật đầu nói: “Được, quyết định như vậy đi."
Liên Cừ vốn đã dự định như thế, dù sao lực ảnh hưởng của Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh, cũng không ít hơn Tần Vô Song, hai người kia, đối với Vân Khuynh hiện tại mà nói, đều không thể gặp.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu