Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 176: Vô Song bất an
Vân Khuynh luôn cảm thấy ngày hôm nay có chút kỳ quái, nhưng y lại nghĩ không ra kỳ quái ở đâu.
Thẳng đến buổi trưa ăn xong bữa trưa, y mới rốt cục biết quái ở chỗ nào...
Hình như từ lúc Tần Vô Song về đến nhà, y liền không thấy Tần Vô Phong nữa.
Vân Khuynh nghĩ dần dần nhíu lại mày mảnh, Tần Vô Phong sao lại không thấy đâu???
Trước khi Tần Vô Song về đến nhà, Tần Vô Phong trên cơ bản đem toàn bộ mọi chuyện đẩy đi, chuyên tâm chăm sóc y, vòng quanh bên người y, hôm nay đột nhiên không thấy, khó trách Vân Khuynh nghĩ kỳ quái.
Y chớp chớp mắt nhìn Tần Vô Song ở phía trước, tâm tư cũng chậm rãi từ kinh hỉ Tần Vô Song trở về, dần dần tỉnh lại.
Từ lúc nhận được tin tức Tần Vô Song về nhà, y liền không nghĩ tới cái khác.
Tỷ như, nghĩ đến sau khi Tần Vô Song trở về, Tần Vô Phong không bao giờ có thể chăm sóc y nữa.
Y cũng khó có thể giống như trước đây, mỗi ngày nhìn thấy Tần Vô Phong, hưởng thụ Tần Vô Phong quan tâm bất cứ lúc nào...
Y tưởng rằng...
Y tưởng rằng...
Sắc mặt Vân Khuynh trắng không còn chút máu, lẽ nào, dưới đáy lòng, y còn có thể ngây thơ cho rằng, bất cứ lúc nào, Tần Vô Phong vẫn có thể giống như trước đây chăm sóc y, ở bên y sao???
Cho dù có Tần Vô Song ở đây???
Sao có thể như vậy!!!
Lúc trước, Tần Vô Phong chăm sóc y chỉ là vì hài tử trong bụng y, cùng với Tần Vô Song giao phó mà thôi.
Hiện tại Tần Vô Song trở về, hắn tự nhiên sẽ không ở bên y nữa.
Thế nhưng...
Thế nhưng, giữa bọn họ, còn có thể trở lại như trước sao, trở lại lúc trước khi Tần Vô Song rời đi???
Trải qua đêm giao thừa kia, cái đêm lộn xộn kia, quan hệ giữa bọn họ, từ lâu đã không thể trở về đại bá và đệ muội vốn có...
Mặt khác...
Vân Khuynh bưng trán thở dài, sự kiện kia, có nên nói cho Tần Vô Song???
Không nói, ngày sau Tần Vô Song biết, cho rằng y tận lực giấu diếm, sẽ càng thêm tức giận.
Nói, sự kiện kia đối với Tần Vô Song chẳng khác nào một loại phản bội hai tầng, y không dám tưởng tượng Tần Vô Song sau khi biết sẽ đối xử với y như thế nào, cũng không biết sau đó giữa Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai huynh đệ, sẽ ra sao...
Đau đầu...
Vân Khuynh vốn đã thất kinh, dưới sự tự nhiên mấy ngày nay của Tần Vô Phong, cùng với Liên Duyệt dung túng Tần Vô Phong và y vô cùng thân thiết, đã chậm rãi nhạt đi, hơn nữa đã qua một đoạn thời gian, y đã có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này.
Chỉ là, cho dù bình tĩnh lại, y như trước vẫn nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
Tần Vô Phong rất tốt với y, Tần Vô Song cũng rất tốt với y, Liên Duyệt không chỉ là tỷ tỷ của y, lại còn tốt với y tốt hơn cả kiếp trước.
Y sao có thể để một người nho nhỏ như mình, quấy rối hạnh phúc gia đình hài hòa này??
Chỉ cần Tần Vô Phong không nói, y liền tuyệt không nói cho Tần Vô Song, cứ vậy sinh hạ hài tử.
Sau khi sinh hạ hài tử, y liền lưu lại hài tử, biến mất khỏi Tần gia, triệt để biến mất.
Y yêu Tần Vô Song, cho nên y không nỡ làm khó Tần Vô Song.
Ngoại trừ không nỡ làm khó Tần Vô Song, y còn không nỡ làm khó Tần Vô Phong, càng không nỡ làm khó Liên Duyệt và hài tử ngày sau sẽ hiểu chuyện.
Cho nên, y muốn bảo vệ hạnh phúc của bọn họ, không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư loại hạnh phúc này...
Cho dù là chính y.
Vân Khuynh hơi nheo lại đôi mắt thâm thúy, bàn tay xoa lên bụng.
Kiếp này đi tới Tần gia, có hài tử trong bụng, gặp được Tần Vô Song Tần Vô Phong, biết trên thế giới này có người thật tình yêu y, y liền cảm thấy thỏa mãn.
Y đã rất hạnh phúc.
Chỉ là hạnh phúc này quá ngắn.
Dựa lên đệm mềm Tần Vô Song đặt trên ghế quý phi, Vân Khuynh nhắm mắt lại, vỗ về hài tử chưa xuất thế của y, dưới đáy lòng, hạ quyết tâm cuối cùng.
Chờ sau khi sinh hạ hài tử, y nhất định phải rời đi.
Vô luận như thế nào cũng phải rời đi, cho dù Tần Vô Song không ngại, cho dù phải bỏ lại người y yêu cùng với hài tử của y.
Vân Khuynh nghĩ, đáy lòng thăng lên một loại cảm giác bi thương và đau đớn, chỉ là nghĩ đến thời khắc rời đi kia, y liền nghĩ dứt bỏ không nổi, trong lòng cũng tràn ngập vô số lưu luyến.
Những ngày này, trước khi sinh hạ hài tử, y nhất định phải sống tốt, hưởng thụ hạnh phúc hiếm có giống như thời gian đảo ngược này.
“Khuynh nhi."
Tần Vô Song chẳng biết từ lúc nào ngồi xuống bên người y, vẻ mặt lo lắng nhìn y: “Hài tử đang nghịch ngợm sao, hay là thời tiết quá lạnh??? Ngươi nhìn qua rất khó chịu???"
Vân Khuynh chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn đầy dung nhan của Tần Vô Song, y nhếch lên khóe môi, cong lên độ cung vui sướng: “Không đâu...
Ta chỉ là đang tỉ mỉ cảm thụ hài tử lớn lên mà thôi."
Tần Vô Song nhíu mày, đem bàn tay thon dài của mình tiến vào phía dưới áo lông chồn tuyết trắng, bàn tay có chút lạnh lẽo đặt lên tay Vân Khuynh, cùng y mười ngón nắm chặt, cùng nhau nhẹ nhàng đặt ở trên bụng y, cảm thụ gân mạch nơi đó hơi nhảy lên, đáy lòng bọn họ tràn đầy cảm động.
Đầu Vân Khuynh giật giật, dựa vào trên vai Tần Vô Song, hai người chăm chú dựa sát vào nhau, lặng im cảm thụ nhất khắc yên lặng ấm áp này.
Sau khi rời đi Vân Khuynh, Tần Vô Song lúc nào cũng chờ đợi giờ khắc này đến, hôm nay, rốt cục được như nguyện.
Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, vào lúc bọn họ dần như ngủ trong sự trầm mặc này, có người đến gõ cửa.
Tần Vô Song chớp mắt mở ra hai mắt nói: “Tiến đến."
Tần Vô Song vừa về nhà, đến nay cũng chưa về gian phòng của bọn họ, lúc hắn rời đi, Vân Khuynh là ở trong phòng Tần Vô Phong.
“Ngô..."
Vân Khuynh có chút mệt mỏi rã rời nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, mở mắt, cùng Tần Vô Song nhìn về phía bên ngoài.
Người đến là Tần Vô Phong.
Vừa nhìn thấy Tần Vô Phong, Vân Khuynh mệt mỏi lập tức bay sạch, bắt đầu tỉnh táo lại.
Lần thứ hai trông thấy khuôn mặt tuấn tú khôi phục lạnh lùng ít có biểu tình của Tần Vô Phong, Vân Khuynh nhẹ nhàng cúi đầu, cùng Tần Vô Song gọi một tiếng đại ca.
Tần Vô Song điều chỉnh tư thế, đem Vân Khuynh nửa ôm vào ngực, tư thái nhàn tản.
Tâm Tần Vô Phong hơi tắc nghẽn, vì hình ảnh trước mắt khiến đáy lòng hắn ẩn ẩn đau nhức.
Hắn miễn cưỡng gật đầu nói: “Ân, ta tới đây, là muốn nhìn tình huống Vân nhi một cái."
Nói đến đây, Tần Vô Phong liền coi như có thể bỏ qua Tần Vô Song và Vân Khuynh thân mật, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vân Khuynh cũng đang nhìn hắn.
Đáy mắt chậm rãi hiện ra một tia ôn nhu ấm áp: “Vân nhi ngươi lại nghén sao, ngày hôm nay cơm ăn được không... Ngươi xuống giường lúc nào, có muốn nghỉ ngơi một hồi nữa không???"
Vân Khuynh hơi cong môi, Tần Vô Phong như vậy thật là đủ lải nhải.
Thế nhưng, y thích Tần Vô Phong như vậy, không giống xa cách lúc mới quen, không giống Tần Vô Song bọn họ nói Tần Vô Phong không biết cười kia.
Tần Vô Phong cười... Có lẽ chỉ để một mình y xem.
Y gật đầu, mỉm cười nhất nhất trả lời từng vấn đề của Tần Vô Phong: “Có nghén, còn nôn ra một thân của Vô Song, ân, ăn cơm cũng được, buổi sáng ta xuống giường cùng Vô Song đi gặp đa nương, hiện tại cũng đã nghỉ ngơi, không cần tiếp tục quay về giường."
Tần Vô Phong gạt gạt, nhìn về phía Tần Vô Song: “Thật sự là quá tốt, chúng ta huynh đệ hai người, cuối cùng cũng đồng cam cộng khổ một hồi.
Ta bị Vân nhi nôn vô số lần, hiện tại Vô Song cũng bị, lòng ta cuối cùng cũng cân đối."
“Không phải là hai bộ quần áo sao..."
Vân Khuynh lầm bầm.
Tần Vô Song lẳng lặng, lẳng lặng, dùng đôi mắt tối tăm thâm thúy đến nhìn không thấu chăm chú nhìn vào Vân Khuynh và Tần Vô Phong.
Đáy lòng hắn lúc này bất an thấp thỏm, không những không giảm thiểu bởi vì trở lại bên người Vân Khuynh, trái lại là càng lúc càng nghiêm trọng.
Lúc hắn về nhà, Hồng thúc đón hắn thì ấp úng và chần chờ...
Lúc hắn vừa trở về nhìn thấy Vân Khuynh, Vân Khuynh và Tần Vô Phong thân mật...
Lúc hắn đi bái phỏng đa nương, nương hắn tán dương và thừa nhận Tần Vô Phong chiếu cố Vân Khuynh...
Cùng với, hiện tại, Tần Vô Phong và Vân Khuynh rất quen thuộc và tự nhiên, đều là ngọn nguồn khiến hắn bất an.
Vô luận đại ca hắn, có khắc chế đến mức nào, hắn cũng nhìn ra nhu tình trong mắt Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh.
Vô luận Vân Khuynh che giấu thế nào, hắn cũng phát hiện bầu không khí quỷ dị giữa y và Tần Vô Phong.
Hai người này, một là ‘Thê tử’ hắn yêu nhất, một là đại ca hắn kính trọng nhất, bọn họ, rốt cuộc giấu hắn chuyện gì???
“Được rồi, biểu ca rời đi từ lúc nào, hắn lúc nào thì về???"
Thấy Vân Khuynh và Tần Vô Phong cười cười nói nói, Tần Vô Song cảm thấy chói mắt không gì sánh được, nhịn không được cắt đứt bọn họ, hỏi một chuyện khác khiến hắn lo lắng: “Lúc trước muốn ta đi lấy lam ngân hoa, biểu ca từng nói qua, cổ độc của Khuynh nhi phải giải trừ trong ba tháng, hiện tại ba tháng mắt thấy sẽ tới, biểu ca lại ở nơi nào??"
Thẳng đến buổi trưa ăn xong bữa trưa, y mới rốt cục biết quái ở chỗ nào...
Hình như từ lúc Tần Vô Song về đến nhà, y liền không thấy Tần Vô Phong nữa.
Vân Khuynh nghĩ dần dần nhíu lại mày mảnh, Tần Vô Phong sao lại không thấy đâu???
Trước khi Tần Vô Song về đến nhà, Tần Vô Phong trên cơ bản đem toàn bộ mọi chuyện đẩy đi, chuyên tâm chăm sóc y, vòng quanh bên người y, hôm nay đột nhiên không thấy, khó trách Vân Khuynh nghĩ kỳ quái.
Y chớp chớp mắt nhìn Tần Vô Song ở phía trước, tâm tư cũng chậm rãi từ kinh hỉ Tần Vô Song trở về, dần dần tỉnh lại.
Từ lúc nhận được tin tức Tần Vô Song về nhà, y liền không nghĩ tới cái khác.
Tỷ như, nghĩ đến sau khi Tần Vô Song trở về, Tần Vô Phong không bao giờ có thể chăm sóc y nữa.
Y cũng khó có thể giống như trước đây, mỗi ngày nhìn thấy Tần Vô Phong, hưởng thụ Tần Vô Phong quan tâm bất cứ lúc nào...
Y tưởng rằng...
Y tưởng rằng...
Sắc mặt Vân Khuynh trắng không còn chút máu, lẽ nào, dưới đáy lòng, y còn có thể ngây thơ cho rằng, bất cứ lúc nào, Tần Vô Phong vẫn có thể giống như trước đây chăm sóc y, ở bên y sao???
Cho dù có Tần Vô Song ở đây???
Sao có thể như vậy!!!
Lúc trước, Tần Vô Phong chăm sóc y chỉ là vì hài tử trong bụng y, cùng với Tần Vô Song giao phó mà thôi.
Hiện tại Tần Vô Song trở về, hắn tự nhiên sẽ không ở bên y nữa.
Thế nhưng...
Thế nhưng, giữa bọn họ, còn có thể trở lại như trước sao, trở lại lúc trước khi Tần Vô Song rời đi???
Trải qua đêm giao thừa kia, cái đêm lộn xộn kia, quan hệ giữa bọn họ, từ lâu đã không thể trở về đại bá và đệ muội vốn có...
Mặt khác...
Vân Khuynh bưng trán thở dài, sự kiện kia, có nên nói cho Tần Vô Song???
Không nói, ngày sau Tần Vô Song biết, cho rằng y tận lực giấu diếm, sẽ càng thêm tức giận.
Nói, sự kiện kia đối với Tần Vô Song chẳng khác nào một loại phản bội hai tầng, y không dám tưởng tượng Tần Vô Song sau khi biết sẽ đối xử với y như thế nào, cũng không biết sau đó giữa Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai huynh đệ, sẽ ra sao...
Đau đầu...
Vân Khuynh vốn đã thất kinh, dưới sự tự nhiên mấy ngày nay của Tần Vô Phong, cùng với Liên Duyệt dung túng Tần Vô Phong và y vô cùng thân thiết, đã chậm rãi nhạt đi, hơn nữa đã qua một đoạn thời gian, y đã có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện này.
Chỉ là, cho dù bình tĩnh lại, y như trước vẫn nghĩ không ra biện pháp giải quyết.
Tần Vô Phong rất tốt với y, Tần Vô Song cũng rất tốt với y, Liên Duyệt không chỉ là tỷ tỷ của y, lại còn tốt với y tốt hơn cả kiếp trước.
Y sao có thể để một người nho nhỏ như mình, quấy rối hạnh phúc gia đình hài hòa này??
Chỉ cần Tần Vô Phong không nói, y liền tuyệt không nói cho Tần Vô Song, cứ vậy sinh hạ hài tử.
Sau khi sinh hạ hài tử, y liền lưu lại hài tử, biến mất khỏi Tần gia, triệt để biến mất.
Y yêu Tần Vô Song, cho nên y không nỡ làm khó Tần Vô Song.
Ngoại trừ không nỡ làm khó Tần Vô Song, y còn không nỡ làm khó Tần Vô Phong, càng không nỡ làm khó Liên Duyệt và hài tử ngày sau sẽ hiểu chuyện.
Cho nên, y muốn bảo vệ hạnh phúc của bọn họ, không cho phép bất cứ kẻ nào phá hư loại hạnh phúc này...
Cho dù là chính y.
Vân Khuynh hơi nheo lại đôi mắt thâm thúy, bàn tay xoa lên bụng.
Kiếp này đi tới Tần gia, có hài tử trong bụng, gặp được Tần Vô Song Tần Vô Phong, biết trên thế giới này có người thật tình yêu y, y liền cảm thấy thỏa mãn.
Y đã rất hạnh phúc.
Chỉ là hạnh phúc này quá ngắn.
Dựa lên đệm mềm Tần Vô Song đặt trên ghế quý phi, Vân Khuynh nhắm mắt lại, vỗ về hài tử chưa xuất thế của y, dưới đáy lòng, hạ quyết tâm cuối cùng.
Chờ sau khi sinh hạ hài tử, y nhất định phải rời đi.
Vô luận như thế nào cũng phải rời đi, cho dù Tần Vô Song không ngại, cho dù phải bỏ lại người y yêu cùng với hài tử của y.
Vân Khuynh nghĩ, đáy lòng thăng lên một loại cảm giác bi thương và đau đớn, chỉ là nghĩ đến thời khắc rời đi kia, y liền nghĩ dứt bỏ không nổi, trong lòng cũng tràn ngập vô số lưu luyến.
Những ngày này, trước khi sinh hạ hài tử, y nhất định phải sống tốt, hưởng thụ hạnh phúc hiếm có giống như thời gian đảo ngược này.
“Khuynh nhi."
Tần Vô Song chẳng biết từ lúc nào ngồi xuống bên người y, vẻ mặt lo lắng nhìn y: “Hài tử đang nghịch ngợm sao, hay là thời tiết quá lạnh??? Ngươi nhìn qua rất khó chịu???"
Vân Khuynh chậm rãi mở mắt, trong mắt tràn đầy dung nhan của Tần Vô Song, y nhếch lên khóe môi, cong lên độ cung vui sướng: “Không đâu...
Ta chỉ là đang tỉ mỉ cảm thụ hài tử lớn lên mà thôi."
Tần Vô Song nhíu mày, đem bàn tay thon dài của mình tiến vào phía dưới áo lông chồn tuyết trắng, bàn tay có chút lạnh lẽo đặt lên tay Vân Khuynh, cùng y mười ngón nắm chặt, cùng nhau nhẹ nhàng đặt ở trên bụng y, cảm thụ gân mạch nơi đó hơi nhảy lên, đáy lòng bọn họ tràn đầy cảm động.
Đầu Vân Khuynh giật giật, dựa vào trên vai Tần Vô Song, hai người chăm chú dựa sát vào nhau, lặng im cảm thụ nhất khắc yên lặng ấm áp này.
Sau khi rời đi Vân Khuynh, Tần Vô Song lúc nào cũng chờ đợi giờ khắc này đến, hôm nay, rốt cục được như nguyện.
Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, vào lúc bọn họ dần như ngủ trong sự trầm mặc này, có người đến gõ cửa.
Tần Vô Song chớp mắt mở ra hai mắt nói: “Tiến đến."
Tần Vô Song vừa về nhà, đến nay cũng chưa về gian phòng của bọn họ, lúc hắn rời đi, Vân Khuynh là ở trong phòng Tần Vô Phong.
“Ngô..."
Vân Khuynh có chút mệt mỏi rã rời nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, mở mắt, cùng Tần Vô Song nhìn về phía bên ngoài.
Người đến là Tần Vô Phong.
Vừa nhìn thấy Tần Vô Phong, Vân Khuynh mệt mỏi lập tức bay sạch, bắt đầu tỉnh táo lại.
Lần thứ hai trông thấy khuôn mặt tuấn tú khôi phục lạnh lùng ít có biểu tình của Tần Vô Phong, Vân Khuynh nhẹ nhàng cúi đầu, cùng Tần Vô Song gọi một tiếng đại ca.
Tần Vô Song điều chỉnh tư thế, đem Vân Khuynh nửa ôm vào ngực, tư thái nhàn tản.
Tâm Tần Vô Phong hơi tắc nghẽn, vì hình ảnh trước mắt khiến đáy lòng hắn ẩn ẩn đau nhức.
Hắn miễn cưỡng gật đầu nói: “Ân, ta tới đây, là muốn nhìn tình huống Vân nhi một cái."
Nói đến đây, Tần Vô Phong liền coi như có thể bỏ qua Tần Vô Song và Vân Khuynh thân mật, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào đôi mắt Vân Khuynh cũng đang nhìn hắn.
Đáy mắt chậm rãi hiện ra một tia ôn nhu ấm áp: “Vân nhi ngươi lại nghén sao, ngày hôm nay cơm ăn được không... Ngươi xuống giường lúc nào, có muốn nghỉ ngơi một hồi nữa không???"
Vân Khuynh hơi cong môi, Tần Vô Phong như vậy thật là đủ lải nhải.
Thế nhưng, y thích Tần Vô Phong như vậy, không giống xa cách lúc mới quen, không giống Tần Vô Song bọn họ nói Tần Vô Phong không biết cười kia.
Tần Vô Phong cười... Có lẽ chỉ để một mình y xem.
Y gật đầu, mỉm cười nhất nhất trả lời từng vấn đề của Tần Vô Phong: “Có nghén, còn nôn ra một thân của Vô Song, ân, ăn cơm cũng được, buổi sáng ta xuống giường cùng Vô Song đi gặp đa nương, hiện tại cũng đã nghỉ ngơi, không cần tiếp tục quay về giường."
Tần Vô Phong gạt gạt, nhìn về phía Tần Vô Song: “Thật sự là quá tốt, chúng ta huynh đệ hai người, cuối cùng cũng đồng cam cộng khổ một hồi.
Ta bị Vân nhi nôn vô số lần, hiện tại Vô Song cũng bị, lòng ta cuối cùng cũng cân đối."
“Không phải là hai bộ quần áo sao..."
Vân Khuynh lầm bầm.
Tần Vô Song lẳng lặng, lẳng lặng, dùng đôi mắt tối tăm thâm thúy đến nhìn không thấu chăm chú nhìn vào Vân Khuynh và Tần Vô Phong.
Đáy lòng hắn lúc này bất an thấp thỏm, không những không giảm thiểu bởi vì trở lại bên người Vân Khuynh, trái lại là càng lúc càng nghiêm trọng.
Lúc hắn về nhà, Hồng thúc đón hắn thì ấp úng và chần chờ...
Lúc hắn vừa trở về nhìn thấy Vân Khuynh, Vân Khuynh và Tần Vô Phong thân mật...
Lúc hắn đi bái phỏng đa nương, nương hắn tán dương và thừa nhận Tần Vô Phong chiếu cố Vân Khuynh...
Cùng với, hiện tại, Tần Vô Phong và Vân Khuynh rất quen thuộc và tự nhiên, đều là ngọn nguồn khiến hắn bất an.
Vô luận đại ca hắn, có khắc chế đến mức nào, hắn cũng nhìn ra nhu tình trong mắt Tần Vô Phong đối với Vân Khuynh.
Vô luận Vân Khuynh che giấu thế nào, hắn cũng phát hiện bầu không khí quỷ dị giữa y và Tần Vô Phong.
Hai người này, một là ‘Thê tử’ hắn yêu nhất, một là đại ca hắn kính trọng nhất, bọn họ, rốt cuộc giấu hắn chuyện gì???
“Được rồi, biểu ca rời đi từ lúc nào, hắn lúc nào thì về???"
Thấy Vân Khuynh và Tần Vô Phong cười cười nói nói, Tần Vô Song cảm thấy chói mắt không gì sánh được, nhịn không được cắt đứt bọn họ, hỏi một chuyện khác khiến hắn lo lắng: “Lúc trước muốn ta đi lấy lam ngân hoa, biểu ca từng nói qua, cổ độc của Khuynh nhi phải giải trừ trong ba tháng, hiện tại ba tháng mắt thấy sẽ tới, biểu ca lại ở nơi nào??"
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu