Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 127: Đi đến Khôn thành
Thân là thái tử một quốc gia, chuyện Hiên Viên Trần Vũ, cũng không dễ tra.
Không chỉ như thế, lúc Long Khiêm truy tra chuyện độc ‘Tình ti’, song song có người tìm tới Tần gia.
Hai người này là, đương triều nhị hoàng tử, Hiên Viên Khê Phong cùng với tam hoàng tử, Hiên Viên Lâm Phong.
Hai vị hoàng tử này, là huynh đệ song bào thai ( sinh đôi) do Vân Quý phi đang được đương kim thánh thượng sủng ái nhất sinh hạ, ở bên ngoài coi như là chất nhi của Vân Khuynh...
Tuy rằng tuổi tác bọn họ không khác nhau lắm.
Nói đến vương thất tranh đoạt, hiện nay, nhị, tam, tứ, ngũ, bát, năm vị hoàng tử là đối thủ cạnh tranh chủ yếu.
Về phần đại hoàng tử, từ lúc niên thiếu đã rời cung trốn đi, chưa từng quay về Huỳnh Quang.
Lục hoàng tử là bởi vì quy định tổ tiên, hiện đang làm chất tử ( con tin) tại Xích Yên quốc nơi theo quy củ nữ tôn nam ti.
Mà hành tung của thất hoàng tử, lại càng kỳ quái.
Nói đến thất hoàng tử này, cả triều văn võ không người nào biết, cũng không biết là xuất ra từ vị quý phi nào, chỉ biết là mười tám năm trước, đương kim thánh thượng chiêu cáo thiên hạ đó là Lân nhi của hắn, thế nhưng hài tử kia lại ở nơi nào???
Mẫu thân của hài tử hiện tại nơi đâu???
Hoàng thượng không nói, không người biết, có đại thần hỏi người, đều bị đương kim thánh thượng đuổi đi...
Hoặc là sung quân biên cương, hoặc là cáo lão hồi hương.
Cho nên nói, thất hoàng tử thần bí kia, là nghịch lân của đương kim hoàng đế, cũng có thể là một người không tồn tại.
Ngoại trừ ba vị hoàng tử không thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế ở trên, các hoàng tử khác, hoặc là tuổi nhỏ, hoặc là không có thế lực phía sau, căn bản không đáng nhắc tới.
Trong đám hoàng tử cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, ngũ hoàng tử Hiên Viên Trần Vũ, chính là đương triều thái tử do Tần Vô Phong và Vân Khuynh cứu.
Thế nhưng, với tình cảnh hiện tại của Hiên Viên Trần Vũ, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong xuất hiện quá mức đúng lúc.
Huống hồ, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, còn rõ ràng nói cho Tần Vô Hạ, bọn họ là vì hành tung của Hiên Viên Trần Vũ, mới ra mặt xin giúp đỡ Tần gia.
Cứ như vậy, sự tình lập tức có vẻ vạn phần kỳ quái.
May là Tần gia chủ nhà hôm nay là Tần Vô Hạ, mà Tần Vô Hạ, cũng thực tại không biết Hiên Viên Trần Vũ ở nơi nào.
Khi Tần Vô Phong ở chỗ Long Liễm, có được tin tức Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong đến Tần gia, hắn có chút kinh ngạc.
Lẽ nào thật là tranh đoạt vương vị nơi hoàng thất, từ kinh thành, thoáng cái đã tranh đến Giang thành phương bắc xa xôi???
Cái này cũng quá không thể tin nổi, ai lại chạy đến địa bàn người khác đi tranh thứ đồ nhà mình???
Ai lại vì tranh vương vị mà không hạ tuyệt đỉnh độc dược lấy mạng người, lại đi hạ ‘Tình ti’???
Nghĩ không ra, Tần Vô Phong như trước nghĩ không ra.
Nghĩ không ra cũng không sao, trước đó án binh bất động, xem tình huống, chờ tin tức, rồi sau đó điều tra!!!
Bệnh của Vân Khuynh, còn chưa tốt lên, cũng không có chuyển biến xấu, cứ nửa mùa như vậy, khiến Tần Vô Phong một khắc cũng không ra ngoài.
Hắn vẫn ở bên Vân Khuynh, nói chuyện phiếm với y, cùng y đọc sách, lúc y ngủ thì ở bên canh chừng.
Một phòng noãn lô, một phòng ấm áp, một phòng an bình.
Bất luận Huỳnh Quang hoàng thất có chuyện gì, bất luận Tần gia xảy ra chuyện gì, có Tần Vô Phong ở đây, ai cũng không thể phá hỏng cuộc sống điềm tĩnh của Vân Khuynh.
Trong lúc bọn họ ở trong phòng đặt đầy noãn lô hưởng thụ, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận, còn đang trèo non lội suối truy đuổi giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền.
Hành tung của Dạ Lạc Huyền quá mức khó tìm, hôm nay hiện thân ở chỗ này, ngày mai lại có thể ở ngoài ngàn dặm.
Hắn làm việc, tuyệt đối là dựa vào ý thích, không có một chút quy luật.
Vượt qua tuyết lớn, mạo hiểm giá lạnh, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận mấy người một mực tìm kiếm tin tức giang hồ Ma quân.
“Hô... Khí trời lạnh như thế, tên Dạ Lạc Huyền kia, rốt cuộc là đi như thế nào, tại sao ở đâu cũng có hắn???"
Lúc nam lúc bắc, lúc sơn lâm lúc phố xá.
Lúc nào cũng là nghe được tung tích, đến khi chạy tới lại là công toi.
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận cùng với thiếp thân thị đồng bọn họ bốn người, cùng nhau dùng bữa trong một khách sạn, Bạch Khuynh Vận bất đắc dĩ cảm thán.
Liên Cừ cũng thở dài, trên khuôn mặt là nồng đậm lo lắng:
“Thời gian của chúng ta còn không đến ba tháng, tới lúc đó, nếu không lấy được tị độc châu, Vân Khuynh và hài tử trong bụng y rất có thể không cứu được..."
“Ách..."
Tình huống xem ra quả thật nghiêm trọng, nếu cứ như hiện tại không đuổi kịp Dạ Lạc Huyền, bọn họ tuyệt đối không lấy được tị độc châu.
“Vậy phải làm sao???"
Bạch Khuynh Vận cũng cảm thấy không có biện pháp, bọn họ đã tận lực truy tìm Dạ Lạc Huyền.
Thế nhưng đuổi không kịp chính là đuổi không kịp, không phải bởi vì bọn họ không tận lực, thật sự là Dạ Lạc Huyền quá giảo hoạt.
Liên Cừ nhíu mày trầm tư, suy nghĩ một lát:
“Chúng ta đẩy nhanh tốc độ, nếu thực sự không được liền đến Lưu Ly tiểu trúc một chuyến, đi hỏi sư bá."
“Nhưng tốc độ hiện nay, đối với chúng ta mà nói, đã là rất nhanh."
“Lúc này đây, hai người chúng ta đuổi theo Dạ Lạc Huyền là được, tiểu Thư của ngươi, cùng với tiểu đồng của ta, liền lưu lại, hoặc là quay về Tần phủ."
Thời gian vốn không đầy ba tháng, hơn nữa bọn họ lúc trước lãng phí, thật sự là không dám sơ ý thêm nữa.
Bạch Khuynh Vận nghe xong dự định của Liên Cừ, lông mày thiêu thiêu, hơi câu lên khóe môi:
“Được thôi, ta cũng không tin, hai người chúng ta đuổi không kịp Dạ Lạc Huyền."
Ngày thứ hai, hai người chủ tử vô lương, lưu lại thiếp thân tiểu đồng của mình cùng để lại một phong thư, liền vội vã đi tìm tung tích Dạ Lạc Huyền.
Mục tiêu lúc này, lại đang ở phía nam Khôn thành mùa đông ấm như mùa xuân.
Phía nam có hai tòa thành trì đặt song song nhau, phân biệt là Kiền thành và Khôn thành.
Hai thành này đều là phồn hoa lộng lẫy, mỹ lệ dị thường, hơn nữa mùa hè thì lạnh, mùa đông thì ấm, là thánh thành du ngoạn nổi danh trong Huỳnh Quang.
Nói đến du ngoạn, tự nhiên là nơi khiến cho người ta thả lỏng.
Ngoại trừ mỹ lệ được thiên nhiên ưu đãi, Kiền thành cũng là thành trì chuyên chơi đánh bạc nổi danh tứ quốc, mà Khôn thành nổi tiếng, không phải là đánh bạc, mà là tửu sắc mỹ nhân.
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận có được tin tức của Dạ Lạc Huyền là bởi vì nhận được bồ câu đưa tin, tối hôm qua Dạ Lạc Huyền xuất hiện tại ‘Văn hương các’ một trong tam đại hoa lâu của Khôn thành, đồng thời không nói nguyên do, ngay trước mặt mọi người ở ‘Văn hương các’, giết chết đệ nhất hoa khôi ở đó.
Tuy biết cho dù chạy tới, cũng không nhất định có thể tìm được Dạ Lạc Huyền, thế nhưng, Liên Cừ không muốn buông tha dù chỉ một chút hy vọng.
Hơn nữa, ‘Văn hương các’ bối cảnh hùng hậu, đệ nhất hoa khôi vô duyên vô cớ bị giết chết, tự nhiên sẽ không chịu để yên.
Vừa khéo chính là Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca, là hai người trong tam đại thần bộ của tứ đại quốc, đúng lúc cũng ở Khôn thành.
Hơn nữa còn đang ở trong ‘Văn hương các’, nhận được thiếp mời đuổi bắt Dạ Lạc Huyền.
Cứ như vậy, nếu như Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận, có thể đi theo Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca hai người, vậy tìm được Dạ Lạc Huyền, sẽ không còn là việc khó.
Dù sao, tam đại thần bộ, cũng không phải là hư danh.
Ngoại trừ thần bộ Hoa Ly Phi từng lập thệ bắt không được giang hồ ‘Tuyệt sát’ liền tuyệt đối không nhận thiếp mời khác, hai đại thần bộ còn lại, mấy năm nay, đều vẫn đang du ngoạn nhân gian, không khó nhìn ra tính tình ham chơi, thế nhưng song song với ham mê của họ, thủ đoạn cao siêu, thế lực mạnh mẽ, cũng là một phần không thể nghi ngờ.
Không có thiếp thân thị đồng, tốc độ của Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận nhanh hơn không ít.
Chỉ dùng nửa ngày, liền chạy tới Khôn thành.
Khắp nơi đều là tuyết trắng phấp phới đầy trời, nhưng Khôn thành và Kiền thành vẫn như cũ là ấm như đầu xuân, không có một tia vết tích tuyết trắng.
Toàn bộ thành thị trên cơ bản đều bị quây quanh ở giữa dòng sông Sách Lặc lớn nhất trong Huỳnh Quang, sóng gợn dập dờn, trên sông, có tiếng trêu đùa của các nữ tử trên những thuyền hoa lộng lẫy, cùng với những âm thanh lả lướt đàn sáo.
Dường như là vừa vào thành, liền có một trận hương vị phấn hoa xông vào mũi.
Có mùi phấn hoa chân chính, mà càng nhiều, chính là hương thơm nữ nhi.
Ở đây, có thể sánh với Xích Yên quốc, giống một tiểu nữ nhi quốc.
Hầu như khắp chốn đều là hoa lâu, hoặc là dung tục, hoặc là cao nhã, hoặc là nổi danh tứ quốc, hoặc là bừa bãi vô danh.
Đây là một thành thị lấy nữ nhân làm chính, nam nhân, đều là khách đến tầm hoan mua vui, hoặc là người qua đường.
Mỗi nữ nhân trang điểm xinh đẹp, theo lâu nhìn xa, chờ mong, không phải phu quân, không phải người về nhà, mà là khách qua đường, là sinh mệnh lặng lẽ cô đơn trống rỗng.
Nơi này là ôn nhu chi hương, có thể khiến cho toàn bộ nam nhân trầm tĩnh lại.
Vào Khôn thành, Bạch Khuynh Vận thật sâu hít một hơi, uể oải mấy ngày qua đều bị thổi sạch.
“Liên đại ca, Khôn thành và Kiền thành, lúc trước ta đi buôn bán, tuy rằng là vội vã mà đến, vội vã mà đi, thế nhưng, có thể khắc sâu cảm giác kỳ diệu ở trong đó. Ha hả."
Hắn nháy mắt ra hiệu, cười khẽ hai tiếng:
“Đặc biệt Khôn thành này, khách nhân toàn bộ thiên hạ, bất luận là đi hoa lâu Khôn thành nhà ai, chỉ cần là lần đầu tiên, ăn uống miễn phí một ngày đêm ——
Được rồi, ở đây cũng không có khách sạn, tất cả đều là hoa lâu, xa hoa thấp kém, xấu xí xinh đẹp, non trẻ già cả, tất cả đều như vậy, thế nhưng, khác nhau chính là bán mình và bán nghệ, thấp kém và cao nhã mà thôi."
Liên Cừ từ khi vào thành này, sắc mặt thanh tuyển đã có chút biến thành màu đen.
Hắn rất ít khi rời khỏi Thiên Cơ đảo, luôn luôn cùng hoa cỏ động vật làm bạn, ngay cả thân nhân đều rất ít tiếp xúc, huống chi là người khác, nữ nhân khác, còn nhiều nữ nhân như vậy.
Trong lòng xẹt qua một tia bất an, hắn bỗng nhiên nhớ tới tình kiếp mạc danh kỳ diệu của hắn.
Ở đây nhiều nữ nhân như vậy, chẳng lẽ chính là ở chỗ này???
Mặt khác thái độ rất quen thuộc của Bạch Khuynh Vận cũng khiến hắn có chút bất mãn:
“Khuynh Vận thật là rõ ràng nơi đây... Đã như vậy, liền mau tìm một nơi đặt chân thích hợp đi!!!"
Hai chữ thích hợp, Liên Cừ cắn ra rất nặng, nói vậy Bạch Khuynh Vận cũng nghe ra, biết nên dẫn hắn đến địa phương như thế nào.
Không chỉ như thế, lúc Long Khiêm truy tra chuyện độc ‘Tình ti’, song song có người tìm tới Tần gia.
Hai người này là, đương triều nhị hoàng tử, Hiên Viên Khê Phong cùng với tam hoàng tử, Hiên Viên Lâm Phong.
Hai vị hoàng tử này, là huynh đệ song bào thai ( sinh đôi) do Vân Quý phi đang được đương kim thánh thượng sủng ái nhất sinh hạ, ở bên ngoài coi như là chất nhi của Vân Khuynh...
Tuy rằng tuổi tác bọn họ không khác nhau lắm.
Nói đến vương thất tranh đoạt, hiện nay, nhị, tam, tứ, ngũ, bát, năm vị hoàng tử là đối thủ cạnh tranh chủ yếu.
Về phần đại hoàng tử, từ lúc niên thiếu đã rời cung trốn đi, chưa từng quay về Huỳnh Quang.
Lục hoàng tử là bởi vì quy định tổ tiên, hiện đang làm chất tử ( con tin) tại Xích Yên quốc nơi theo quy củ nữ tôn nam ti.
Mà hành tung của thất hoàng tử, lại càng kỳ quái.
Nói đến thất hoàng tử này, cả triều văn võ không người nào biết, cũng không biết là xuất ra từ vị quý phi nào, chỉ biết là mười tám năm trước, đương kim thánh thượng chiêu cáo thiên hạ đó là Lân nhi của hắn, thế nhưng hài tử kia lại ở nơi nào???
Mẫu thân của hài tử hiện tại nơi đâu???
Hoàng thượng không nói, không người biết, có đại thần hỏi người, đều bị đương kim thánh thượng đuổi đi...
Hoặc là sung quân biên cương, hoặc là cáo lão hồi hương.
Cho nên nói, thất hoàng tử thần bí kia, là nghịch lân của đương kim hoàng đế, cũng có thể là một người không tồn tại.
Ngoại trừ ba vị hoàng tử không thể tranh đoạt ngôi vị hoàng đế ở trên, các hoàng tử khác, hoặc là tuổi nhỏ, hoặc là không có thế lực phía sau, căn bản không đáng nhắc tới.
Trong đám hoàng tử cạnh tranh ngôi vị hoàng đế, ngũ hoàng tử Hiên Viên Trần Vũ, chính là đương triều thái tử do Tần Vô Phong và Vân Khuynh cứu.
Thế nhưng, với tình cảnh hiện tại của Hiên Viên Trần Vũ, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong xuất hiện quá mức đúng lúc.
Huống hồ, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, còn rõ ràng nói cho Tần Vô Hạ, bọn họ là vì hành tung của Hiên Viên Trần Vũ, mới ra mặt xin giúp đỡ Tần gia.
Cứ như vậy, sự tình lập tức có vẻ vạn phần kỳ quái.
May là Tần gia chủ nhà hôm nay là Tần Vô Hạ, mà Tần Vô Hạ, cũng thực tại không biết Hiên Viên Trần Vũ ở nơi nào.
Khi Tần Vô Phong ở chỗ Long Liễm, có được tin tức Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong đến Tần gia, hắn có chút kinh ngạc.
Lẽ nào thật là tranh đoạt vương vị nơi hoàng thất, từ kinh thành, thoáng cái đã tranh đến Giang thành phương bắc xa xôi???
Cái này cũng quá không thể tin nổi, ai lại chạy đến địa bàn người khác đi tranh thứ đồ nhà mình???
Ai lại vì tranh vương vị mà không hạ tuyệt đỉnh độc dược lấy mạng người, lại đi hạ ‘Tình ti’???
Nghĩ không ra, Tần Vô Phong như trước nghĩ không ra.
Nghĩ không ra cũng không sao, trước đó án binh bất động, xem tình huống, chờ tin tức, rồi sau đó điều tra!!!
Bệnh của Vân Khuynh, còn chưa tốt lên, cũng không có chuyển biến xấu, cứ nửa mùa như vậy, khiến Tần Vô Phong một khắc cũng không ra ngoài.
Hắn vẫn ở bên Vân Khuynh, nói chuyện phiếm với y, cùng y đọc sách, lúc y ngủ thì ở bên canh chừng.
Một phòng noãn lô, một phòng ấm áp, một phòng an bình.
Bất luận Huỳnh Quang hoàng thất có chuyện gì, bất luận Tần gia xảy ra chuyện gì, có Tần Vô Phong ở đây, ai cũng không thể phá hỏng cuộc sống điềm tĩnh của Vân Khuynh.
Trong lúc bọn họ ở trong phòng đặt đầy noãn lô hưởng thụ, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận, còn đang trèo non lội suối truy đuổi giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền.
Hành tung của Dạ Lạc Huyền quá mức khó tìm, hôm nay hiện thân ở chỗ này, ngày mai lại có thể ở ngoài ngàn dặm.
Hắn làm việc, tuyệt đối là dựa vào ý thích, không có một chút quy luật.
Vượt qua tuyết lớn, mạo hiểm giá lạnh, Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận mấy người một mực tìm kiếm tin tức giang hồ Ma quân.
“Hô... Khí trời lạnh như thế, tên Dạ Lạc Huyền kia, rốt cuộc là đi như thế nào, tại sao ở đâu cũng có hắn???"
Lúc nam lúc bắc, lúc sơn lâm lúc phố xá.
Lúc nào cũng là nghe được tung tích, đến khi chạy tới lại là công toi.
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận cùng với thiếp thân thị đồng bọn họ bốn người, cùng nhau dùng bữa trong một khách sạn, Bạch Khuynh Vận bất đắc dĩ cảm thán.
Liên Cừ cũng thở dài, trên khuôn mặt là nồng đậm lo lắng:
“Thời gian của chúng ta còn không đến ba tháng, tới lúc đó, nếu không lấy được tị độc châu, Vân Khuynh và hài tử trong bụng y rất có thể không cứu được..."
“Ách..."
Tình huống xem ra quả thật nghiêm trọng, nếu cứ như hiện tại không đuổi kịp Dạ Lạc Huyền, bọn họ tuyệt đối không lấy được tị độc châu.
“Vậy phải làm sao???"
Bạch Khuynh Vận cũng cảm thấy không có biện pháp, bọn họ đã tận lực truy tìm Dạ Lạc Huyền.
Thế nhưng đuổi không kịp chính là đuổi không kịp, không phải bởi vì bọn họ không tận lực, thật sự là Dạ Lạc Huyền quá giảo hoạt.
Liên Cừ nhíu mày trầm tư, suy nghĩ một lát:
“Chúng ta đẩy nhanh tốc độ, nếu thực sự không được liền đến Lưu Ly tiểu trúc một chuyến, đi hỏi sư bá."
“Nhưng tốc độ hiện nay, đối với chúng ta mà nói, đã là rất nhanh."
“Lúc này đây, hai người chúng ta đuổi theo Dạ Lạc Huyền là được, tiểu Thư của ngươi, cùng với tiểu đồng của ta, liền lưu lại, hoặc là quay về Tần phủ."
Thời gian vốn không đầy ba tháng, hơn nữa bọn họ lúc trước lãng phí, thật sự là không dám sơ ý thêm nữa.
Bạch Khuynh Vận nghe xong dự định của Liên Cừ, lông mày thiêu thiêu, hơi câu lên khóe môi:
“Được thôi, ta cũng không tin, hai người chúng ta đuổi không kịp Dạ Lạc Huyền."
Ngày thứ hai, hai người chủ tử vô lương, lưu lại thiếp thân tiểu đồng của mình cùng để lại một phong thư, liền vội vã đi tìm tung tích Dạ Lạc Huyền.
Mục tiêu lúc này, lại đang ở phía nam Khôn thành mùa đông ấm như mùa xuân.
Phía nam có hai tòa thành trì đặt song song nhau, phân biệt là Kiền thành và Khôn thành.
Hai thành này đều là phồn hoa lộng lẫy, mỹ lệ dị thường, hơn nữa mùa hè thì lạnh, mùa đông thì ấm, là thánh thành du ngoạn nổi danh trong Huỳnh Quang.
Nói đến du ngoạn, tự nhiên là nơi khiến cho người ta thả lỏng.
Ngoại trừ mỹ lệ được thiên nhiên ưu đãi, Kiền thành cũng là thành trì chuyên chơi đánh bạc nổi danh tứ quốc, mà Khôn thành nổi tiếng, không phải là đánh bạc, mà là tửu sắc mỹ nhân.
Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận có được tin tức của Dạ Lạc Huyền là bởi vì nhận được bồ câu đưa tin, tối hôm qua Dạ Lạc Huyền xuất hiện tại ‘Văn hương các’ một trong tam đại hoa lâu của Khôn thành, đồng thời không nói nguyên do, ngay trước mặt mọi người ở ‘Văn hương các’, giết chết đệ nhất hoa khôi ở đó.
Tuy biết cho dù chạy tới, cũng không nhất định có thể tìm được Dạ Lạc Huyền, thế nhưng, Liên Cừ không muốn buông tha dù chỉ một chút hy vọng.
Hơn nữa, ‘Văn hương các’ bối cảnh hùng hậu, đệ nhất hoa khôi vô duyên vô cớ bị giết chết, tự nhiên sẽ không chịu để yên.
Vừa khéo chính là Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca, là hai người trong tam đại thần bộ của tứ đại quốc, đúng lúc cũng ở Khôn thành.
Hơn nữa còn đang ở trong ‘Văn hương các’, nhận được thiếp mời đuổi bắt Dạ Lạc Huyền.
Cứ như vậy, nếu như Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận, có thể đi theo Hiên Viên Bất Kinh và Sở Tiếu Ca hai người, vậy tìm được Dạ Lạc Huyền, sẽ không còn là việc khó.
Dù sao, tam đại thần bộ, cũng không phải là hư danh.
Ngoại trừ thần bộ Hoa Ly Phi từng lập thệ bắt không được giang hồ ‘Tuyệt sát’ liền tuyệt đối không nhận thiếp mời khác, hai đại thần bộ còn lại, mấy năm nay, đều vẫn đang du ngoạn nhân gian, không khó nhìn ra tính tình ham chơi, thế nhưng song song với ham mê của họ, thủ đoạn cao siêu, thế lực mạnh mẽ, cũng là một phần không thể nghi ngờ.
Không có thiếp thân thị đồng, tốc độ của Liên Cừ và Bạch Khuynh Vận nhanh hơn không ít.
Chỉ dùng nửa ngày, liền chạy tới Khôn thành.
Khắp nơi đều là tuyết trắng phấp phới đầy trời, nhưng Khôn thành và Kiền thành vẫn như cũ là ấm như đầu xuân, không có một tia vết tích tuyết trắng.
Toàn bộ thành thị trên cơ bản đều bị quây quanh ở giữa dòng sông Sách Lặc lớn nhất trong Huỳnh Quang, sóng gợn dập dờn, trên sông, có tiếng trêu đùa của các nữ tử trên những thuyền hoa lộng lẫy, cùng với những âm thanh lả lướt đàn sáo.
Dường như là vừa vào thành, liền có một trận hương vị phấn hoa xông vào mũi.
Có mùi phấn hoa chân chính, mà càng nhiều, chính là hương thơm nữ nhi.
Ở đây, có thể sánh với Xích Yên quốc, giống một tiểu nữ nhi quốc.
Hầu như khắp chốn đều là hoa lâu, hoặc là dung tục, hoặc là cao nhã, hoặc là nổi danh tứ quốc, hoặc là bừa bãi vô danh.
Đây là một thành thị lấy nữ nhân làm chính, nam nhân, đều là khách đến tầm hoan mua vui, hoặc là người qua đường.
Mỗi nữ nhân trang điểm xinh đẹp, theo lâu nhìn xa, chờ mong, không phải phu quân, không phải người về nhà, mà là khách qua đường, là sinh mệnh lặng lẽ cô đơn trống rỗng.
Nơi này là ôn nhu chi hương, có thể khiến cho toàn bộ nam nhân trầm tĩnh lại.
Vào Khôn thành, Bạch Khuynh Vận thật sâu hít một hơi, uể oải mấy ngày qua đều bị thổi sạch.
“Liên đại ca, Khôn thành và Kiền thành, lúc trước ta đi buôn bán, tuy rằng là vội vã mà đến, vội vã mà đi, thế nhưng, có thể khắc sâu cảm giác kỳ diệu ở trong đó. Ha hả."
Hắn nháy mắt ra hiệu, cười khẽ hai tiếng:
“Đặc biệt Khôn thành này, khách nhân toàn bộ thiên hạ, bất luận là đi hoa lâu Khôn thành nhà ai, chỉ cần là lần đầu tiên, ăn uống miễn phí một ngày đêm ——
Được rồi, ở đây cũng không có khách sạn, tất cả đều là hoa lâu, xa hoa thấp kém, xấu xí xinh đẹp, non trẻ già cả, tất cả đều như vậy, thế nhưng, khác nhau chính là bán mình và bán nghệ, thấp kém và cao nhã mà thôi."
Liên Cừ từ khi vào thành này, sắc mặt thanh tuyển đã có chút biến thành màu đen.
Hắn rất ít khi rời khỏi Thiên Cơ đảo, luôn luôn cùng hoa cỏ động vật làm bạn, ngay cả thân nhân đều rất ít tiếp xúc, huống chi là người khác, nữ nhân khác, còn nhiều nữ nhân như vậy.
Trong lòng xẹt qua một tia bất an, hắn bỗng nhiên nhớ tới tình kiếp mạc danh kỳ diệu của hắn.
Ở đây nhiều nữ nhân như vậy, chẳng lẽ chính là ở chỗ này???
Mặt khác thái độ rất quen thuộc của Bạch Khuynh Vận cũng khiến hắn có chút bất mãn:
“Khuynh Vận thật là rõ ràng nơi đây... Đã như vậy, liền mau tìm một nơi đặt chân thích hợp đi!!!"
Hai chữ thích hợp, Liên Cừ cắn ra rất nặng, nói vậy Bạch Khuynh Vận cũng nghe ra, biết nên dẫn hắn đến địa phương như thế nào.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu