Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 119: Khuynh Vận đồng hành
“Rời đi???"
Động tác trên tay Tần Vô Phong ngừng lại, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đến dọa người:
“Vân nhi như vậy...
Chỉ có ngươi mới biết tình huống của y, ngươi đi rồi, cổ trùng trong cơ thể Vân nhi lần thứ hai phát tác vậy phải làm sao???"
Liên Cừ trấn an cười cười:
“Không sao, biểu ca, trước khi ta đi, chắc chắn sẽ chuẩn bị thỏa đáng dược vật cần thiết khi cổ trùng phát tác. Huống hồ, ta đi cũng là vì Vân Khuynh."
Tần Vô Phong có chút không hiểu:
“Vân nhi hiện tại cần người chiếu cố, ta lại không thể phân thân, chỉ có thể dựa vào ngươi, nhưng ngươi lại..."
“Dược không đủ... Biểu ca, ta muốn đi tìm dược..."
“Dược không đủ??? Là dược gì, ta phái người đi tìm là được... Ngươi phải tự mình đi sao???"
Liên Cừ thở dài một tiếng, nhìn Vân Khuynh ngủ say trên giường, trong con ngươi trong trẻo sáng bóng có chút sầu lo:
“Đúng vậy, ta phải tự mình đi, thứ đó, khắp thiên hạ, chỉ có một vị cố nhân của ta mới có."
“Vật gì vậy???"
“Tị độc châu... Muốn giải trừ tử ô cổ, song song cần lam ngân hoa, còn phải dùng tị độc châu phối hợp... Tị độc châu lúc trước ở chỗ sư phụ ta, nhưng sư phụ nói cho ta biết, một năm trước hắn đã đem tị độc châu tặng người rồi."
Lông mày Tần Vô Phong nghe đến đây bỗng nhiên nhăn lại, hắn nhớ tới tư liệu của Bách Hiểu Lâu nói về tị độc châu, trầm giọng nói:
“Giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền??? Tị độc châu, ở trong tay hắn, đúng không???"
Liên Cừ gật đầu.
Sắc mặt Tần Vô Phong âm trầm, hắn càng lúc càng hận hắc bào tế ti hạ cổ trùng.
Nếu không phải Tần Vô Song từng cứu nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, muốn lấy được lam ngân hoa quả thực là khó như lên trời.
Hôm nay lam ngân hoa dễ dàng lấy được, tị độc châu lại thành một vấn đề lớn.
Giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền, độc môn độc phái, nửa chính nửa tà, trên cơ bản là sổ sách của ai cũng không mua.
Người như vậy, vốn hẳn là rất khó sinh tồn, thế nhưng, võ công của hắn cao cường, lại thêm một thế lực giấu mặt bảo hộ hắn, khiến địa vị của hắn ở trên giang hồ mấy năm nay càng ngày càng nặng.
Hắn được xưng là Ma quân, là bởi vì hắn làm việc tuyệt đối chỉ bằng tính tình của mình, không bận tâm người khác, hắn có thể một khắc trước còn cười với ngươi, một khắc sau liền lấy mạng ngươi.
Mà nguyên nhân muốn mạng ngươi, có thể là lời ngươi nói khiến hắn khó chịu, có thể là ăn mặc kiểu tóc của ngươi hắn nhìn không vừa mắt, cũng có thể là do tâm tình không tốt tiện tay giết ngươi...
Trong mắt hắn, tựa như không có trắng đen, không có đúng sai, chỉ có hỉ nộ ái ố của mình hắn.
Hết lần này tới lần khác một người như vậy, tướng mạo tuấn mỹ, võ công cao cường, là đối tượng ngưỡng mộ của không ít nữ tử khuê trung võ lâm thế gia.
Những nữ tử này là vì phong thái ‘Khốc’ của hắn mà bị thuyết phục, cả đám đều muốn hòa tan lãnh tâm cứng như băng của hắn, muốn làm cứu thế chủ vĩ đại trong thế giới của hắn.
Thế nhưng nữ tử vừa đến gần hắn, không phải là chết thì chính là tàn.
Ngay cả như vậy, chúng nữ hiệp vẫn đối với hắn chạy theo như vịt.
Liên Cừ am hiểu chính là tinh tượng và y thuật, võ công của hắn chỉ có thể coi là cao thủ, so với Ma quân Dạ Lạc Huyền kia, hắn không nhất định có phần thắng, huống hồ hắn rất ít khi rời khỏi Thiên Cơ đảo, ra ngoài đi đến Tần phủ vốn đã là cực hạn, hiện tại vì Vân Khuynh, lại khiến hắn phải đi tìm giang hồ Ma quân???
“Biểu đệ."
Tần Vô Phong suy xét một chút:
“Ngươi ở lại Tần phủ, để Vô Hạ đến chỗ Dạ Lạc Huyền lấy tị độc châu."
Liên Cừ biết Tần Vô Phong quan tâm hắn, hắn ôn nhuận cười, lắc đầu nói:
“Không, chuyện Xích Huyết Kiếm gần đây đã khiến cho toàn giang hồ không được an bình, biểu ca vẫn là để Vô Hạ biểu đệ chuyên tâm về chuyện Xích Huyết Kiếm đi.
Về phần ta, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền kỳ thực là đệ tử của sư bá ta, tị độc châu hẳn là không phải quá khó mượn...
Phương diện này nguyên do có chút phức tạp, qua một đoạn thời gian trở lại, ta sẽ nói cho biểu ca."
Tần Vô Phong có chút kinh ngạc:
“Thật sao... Dĩ nhiên là đệ tử của sư bá ngươi, trách không được Bách Hiểu Lâu tra đến hắn thì luôn luôn có một cỗ thế lực cản trở, ra là đến từ Lưu Ly tiểu trúc."
Huỳnh Quang tam đại giang hồ tổ chức, Phù Vân sơn trang, Ma Giáo, Lưu Ly tiểu trúc.
Phù Vân sơn trang lấy kiếm thuật vang danh, đứng trên giang hồ sừng sững mấy trăm năm, từ lâu đã là nhất đại thế gia trên giang hồ, trăm năm nay chưa từng suy bại, tuyệt đối là võ lâm thế gia của cải hùng hậu.
Ma Giáo, mấy năm trước vừa mới xuất hiện, vô danh vô phái, tự xưng Ma Giáo, nhanh chóng nuốt gọn xác nhập một vài tổ chức nhàn tản và tiểu môn tiểu phái của Huỳnh Quang, lấy tốc độ kinh người từ hai năm trước chen chân vào phái đoàn võ lâm thế gia, trở thành một trong ba thế lực lớn nhất được công nhận.
Lưu Ly tiểu trúc, là một môn phái giang hồ không ai biết đến lịch sử, nó tồn tại hơn trăm nghìn năm, bất luận đế vương Huỳnh Quang là người nào, bất luận có thay đổi triều đại hay không, bọn họ đều đến lúc tân hoàng đế đăng cơ mà tự động tìm tới cửa.
Từ nay về sau làm nhất cổ thế lực cường đại phụ tá đế vương.
Phụ tá đế vương Huỳnh Quang qua các triều đại, dường như đó là sứ mệnh của Lưu Ly tiểu trúc.
Khi hoàng đế đương nhiệm đăng cơ, người của Lưu Ly tiểu trúc từng tìm đến hoàng đế và gia gia của Tần Vô Phong, bàn bạc một vài chuyện thần bí.
Sau đó Lưu Ly tiểu trúc một mực phụ tá đế vương hôm nay.
Đây cũng là một trong những lý do Huỳnh Quang đế vương đã từng đưa ra đề nghị Liên Cừ làm quốc sư, sau khi Liên Cừ cự tuyệt lại bình yên vô sự, Liên Cừ, là người của Lưu Ly tiểu trúc.
“Như vậy, đồ của Lưu Ly tiểu trúc, chúng ta cũng không tiện cướp đoạt, liền phiền phức biểu đệ ngươi.
Thế nhưng, trước khi biểu đệ rời đi, thỉnh nhất định phải vì thân thể Vân nhi lưu lại dược vật cần thiết."
Liên Cừ gật đầu, nét mặt mang theo một tia thương hại:
“Điểm ấy là tự nhiên, chỉ là... Biểu ca."
Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Vô Phong:
“Ngươi quá khẩn trương... Nếu như hiện tại người khác biết ngươi vì Vân Khuynh mà khẩn trương như vậy, tâm của ngươi, sẽ bị mọi người nhìn thấu."
“Ta..."
Tần Vô Phong gật đầu:
“Ta sẽ chú ý."
Giờ khắc này, hắn, Liên Cừ đã biết tâm tư của hắn, thế nhưng hắn tin tưởng Liên Cừ, Liên Cừ tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai.
Sau khi hai người bàn bạc kỹ lưỡng, Tần Vô Phong liền ôm Vân Khuynh rời đi, Liên Cừ đã không còn buồn ngủ, bắt đầu viết phương thuốc, chỉnh lý dược thảo và hành lý.
Đêm nay, Tần Vô Phong ngồi trong gian phòng Vân Khuynh chờ một đêm, rất sợ Vân Khuynh lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Một đêm này, tuyết ngoài phòng vẫn không ngừng rơi, hàn lãnh thấu xương, tâm người trong phòng lại là ấm áp, một phòng ấm cúng.
Bởi vì Ma quân Dạ Lạc Huyền hành tung bất định, khó có thể tìm kiếm, cho nên Liên Cừ còn muốn một bên viết thư hỏi sư phụ trong Lưu Ly tiểu trúc một bên tìm kiếm Dạ Lạc Huyền.
Để có thể đúng lúc tìm được Dạ Lạc Huyền mượn tị độc châu, trời vừa sáng Liên Cừ liền lập tức giải quyết tất cả mọi chuyện.
Chỉ chờ dùng đồ ăn sáng xong là có thể cáo từ rời đi.
Bảo bối muội muội của hắn, ở Tần phủ, còn có nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên bảo vệ, hắn cũng không lo lắng.
Dược áp chế cổ trùng cho Vân Khuynh cũng đã phối xong, không còn chuyện gì lớn khác...
Chỉ là...
Bạch Khuynh Vận, Bạch gia gia chủ, hai người ở chung một đoạn thời gian này, đã là bằng hữu rất thân mật, Liên Cừ còn đang quấn quýt có nên cáo biệt với Bạch Khuynh Vận hay không.
Lần kia hắn bói cho mình, là tình kiếp, lúc sau bói lại, thế nhưng cái gì cũng không thấy, hơn nữa, hắn phát hiện bởi vì nguyên nhân nào đó, năng lực bói toán của hắn đang lặng yên không một tiếng động giảm xuống.
Có lẽ sau khi hắn lấy được tị độc châu đi Lưu Ly tiểu trúc, tìm sư phụ của hắn Tinh Tú lão nhân một lần, hỏi một câu về huống của hắn.
Y giả bất tự y ( người chữa bệnh không thể tự chữa cho mình), hắn cần tìm người khác giải thích nghi hoặc cho hắn.
Tự suy xét một lát, Liên Cừ cuối cùng quyết định đi cáo biệt với Bạch Khuynh Vận.
Gõ cửa gian phòng Bạch Khuynh Vận, tiểu Thư mở rộng cửa rất ngạc nhiên người đến lại là Thiên Cơ đảo chủ luôn luôn không thích đi lại khắp nơi.
Thế nhưng nghĩ lại thiếu gia nhà mình cực kỳ để bụng vị đảo chủ này, hắn cũng vạn phần hoan nghênh với khách đến thăm.
Bạch Khuynh Vận cũng rất kinh ngạc khi thấy Liên Cừ đến đây.
Thế nhưng, chờ đến khi Liên Cừ nói rõ ý đồ đến, khuôn mặt khả ái của Bạch Khuynh Vận trong nháy mắt đen như đáy nồi.
Tức giận trong lòng bắt đầu tăng lên, trải qua mấy ngày ở chung, hắn đối với Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ là vạn phần thành thật, hắn rất ít khi tín nhiệm một người vừa mới nhận thức như vậy, nhưng đối với Liên Cừ, hắn hết lần này tới lần khác lại chính là như thế.
Nhưng Liên Cừ thì sao?
Căn bản không coi hắn là bằng hữu, muốn đi, dĩ nhiên lúc trước không đề cập tới, đến lúc đi rồi mới nói...
Như vậy, khiến hắn không có một chút chuẩn bị tâm lý, còn không bằng không nói tốt hơn.
Liên Cừ tự nhiên là nhìn ra Bạch Khuynh Vận tức giận.
Hắn lập tức trấn an Bạch Khuynh Vận, giải thích.
Hắn vừa giải thích, khiến Bạch Khuynh Vận đang ở trong sinh hoạt tìm kiếm kích thích lập tức hai mắt tỏa sáng, thượng biểu trên khuôn mặt khả ái lập tức chuyển đổi:
“Liên đại ca, nếu như vậy, ta và ngươi cùng đi tìm Dạ Lạc Huyền có được không, ta lo lắng ngươi đi một mình."
“Ách..."
Sắc mặt thanh tuyển của Liên Cừ mang theo một tia ngạc nhiên, nghĩ không ra hắn lại nói như vậy, nhất thời dĩ nhiên không kịp phản ứng.
“Cái này, làm Bạch gia thiếu chủ, Khuynh Vận hẳn là bề bộn nhiều việc đúng không???"
“Không bận không bận, Liên đại ca ngươi không biết, chuyện tranh quyền đoạt vị bên kia kinh thành, Tần đại ca bảo ta chỉ cần lo cho thân mình, ta đang chơi trò thất tung trốn tránh... Vừa lúc có thể đi cùng Liên đại ca."
“Chuyện này..."
Không phải là không giỏi nói chuyện, không phải là không biết từ chối người khác.
Chỉ là người nọ là Bạch Khuynh Vận, là một người bằng hữu của hắn.
Liên Cừ cùng người gặp gỡ, đối với người xa lạ hoặc mới quen luôn là xa lánh, nhưng đối với tri tâm hảo hữu thì luôn chân thành đối xử.
Bạch Khuynh Vận hôm nay chính là loại sau, đối với hảo hữu tri tâm, Liên Cừ luôn luôn không giỏi cự tuyệt bọn họ thỉnh cầu.
Bạch Khuynh Vận vừa cứng vừa mềm thỉnh cầu, đến cuối cùng Liên Cừ đồng ý để Bạch Khuynh Vận đồng hành.
Động tác trên tay Tần Vô Phong ngừng lại, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị đến dọa người:
“Vân nhi như vậy...
Chỉ có ngươi mới biết tình huống của y, ngươi đi rồi, cổ trùng trong cơ thể Vân nhi lần thứ hai phát tác vậy phải làm sao???"
Liên Cừ trấn an cười cười:
“Không sao, biểu ca, trước khi ta đi, chắc chắn sẽ chuẩn bị thỏa đáng dược vật cần thiết khi cổ trùng phát tác. Huống hồ, ta đi cũng là vì Vân Khuynh."
Tần Vô Phong có chút không hiểu:
“Vân nhi hiện tại cần người chiếu cố, ta lại không thể phân thân, chỉ có thể dựa vào ngươi, nhưng ngươi lại..."
“Dược không đủ... Biểu ca, ta muốn đi tìm dược..."
“Dược không đủ??? Là dược gì, ta phái người đi tìm là được... Ngươi phải tự mình đi sao???"
Liên Cừ thở dài một tiếng, nhìn Vân Khuynh ngủ say trên giường, trong con ngươi trong trẻo sáng bóng có chút sầu lo:
“Đúng vậy, ta phải tự mình đi, thứ đó, khắp thiên hạ, chỉ có một vị cố nhân của ta mới có."
“Vật gì vậy???"
“Tị độc châu... Muốn giải trừ tử ô cổ, song song cần lam ngân hoa, còn phải dùng tị độc châu phối hợp... Tị độc châu lúc trước ở chỗ sư phụ ta, nhưng sư phụ nói cho ta biết, một năm trước hắn đã đem tị độc châu tặng người rồi."
Lông mày Tần Vô Phong nghe đến đây bỗng nhiên nhăn lại, hắn nhớ tới tư liệu của Bách Hiểu Lâu nói về tị độc châu, trầm giọng nói:
“Giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền??? Tị độc châu, ở trong tay hắn, đúng không???"
Liên Cừ gật đầu.
Sắc mặt Tần Vô Phong âm trầm, hắn càng lúc càng hận hắc bào tế ti hạ cổ trùng.
Nếu không phải Tần Vô Song từng cứu nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, muốn lấy được lam ngân hoa quả thực là khó như lên trời.
Hôm nay lam ngân hoa dễ dàng lấy được, tị độc châu lại thành một vấn đề lớn.
Giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền, độc môn độc phái, nửa chính nửa tà, trên cơ bản là sổ sách của ai cũng không mua.
Người như vậy, vốn hẳn là rất khó sinh tồn, thế nhưng, võ công của hắn cao cường, lại thêm một thế lực giấu mặt bảo hộ hắn, khiến địa vị của hắn ở trên giang hồ mấy năm nay càng ngày càng nặng.
Hắn được xưng là Ma quân, là bởi vì hắn làm việc tuyệt đối chỉ bằng tính tình của mình, không bận tâm người khác, hắn có thể một khắc trước còn cười với ngươi, một khắc sau liền lấy mạng ngươi.
Mà nguyên nhân muốn mạng ngươi, có thể là lời ngươi nói khiến hắn khó chịu, có thể là ăn mặc kiểu tóc của ngươi hắn nhìn không vừa mắt, cũng có thể là do tâm tình không tốt tiện tay giết ngươi...
Trong mắt hắn, tựa như không có trắng đen, không có đúng sai, chỉ có hỉ nộ ái ố của mình hắn.
Hết lần này tới lần khác một người như vậy, tướng mạo tuấn mỹ, võ công cao cường, là đối tượng ngưỡng mộ của không ít nữ tử khuê trung võ lâm thế gia.
Những nữ tử này là vì phong thái ‘Khốc’ của hắn mà bị thuyết phục, cả đám đều muốn hòa tan lãnh tâm cứng như băng của hắn, muốn làm cứu thế chủ vĩ đại trong thế giới của hắn.
Thế nhưng nữ tử vừa đến gần hắn, không phải là chết thì chính là tàn.
Ngay cả như vậy, chúng nữ hiệp vẫn đối với hắn chạy theo như vịt.
Liên Cừ am hiểu chính là tinh tượng và y thuật, võ công của hắn chỉ có thể coi là cao thủ, so với Ma quân Dạ Lạc Huyền kia, hắn không nhất định có phần thắng, huống hồ hắn rất ít khi rời khỏi Thiên Cơ đảo, ra ngoài đi đến Tần phủ vốn đã là cực hạn, hiện tại vì Vân Khuynh, lại khiến hắn phải đi tìm giang hồ Ma quân???
“Biểu đệ."
Tần Vô Phong suy xét một chút:
“Ngươi ở lại Tần phủ, để Vô Hạ đến chỗ Dạ Lạc Huyền lấy tị độc châu."
Liên Cừ biết Tần Vô Phong quan tâm hắn, hắn ôn nhuận cười, lắc đầu nói:
“Không, chuyện Xích Huyết Kiếm gần đây đã khiến cho toàn giang hồ không được an bình, biểu ca vẫn là để Vô Hạ biểu đệ chuyên tâm về chuyện Xích Huyết Kiếm đi.
Về phần ta, ngươi hoàn toàn không cần lo lắng, giang hồ Ma quân Dạ Lạc Huyền kỳ thực là đệ tử của sư bá ta, tị độc châu hẳn là không phải quá khó mượn...
Phương diện này nguyên do có chút phức tạp, qua một đoạn thời gian trở lại, ta sẽ nói cho biểu ca."
Tần Vô Phong có chút kinh ngạc:
“Thật sao... Dĩ nhiên là đệ tử của sư bá ngươi, trách không được Bách Hiểu Lâu tra đến hắn thì luôn luôn có một cỗ thế lực cản trở, ra là đến từ Lưu Ly tiểu trúc."
Huỳnh Quang tam đại giang hồ tổ chức, Phù Vân sơn trang, Ma Giáo, Lưu Ly tiểu trúc.
Phù Vân sơn trang lấy kiếm thuật vang danh, đứng trên giang hồ sừng sững mấy trăm năm, từ lâu đã là nhất đại thế gia trên giang hồ, trăm năm nay chưa từng suy bại, tuyệt đối là võ lâm thế gia của cải hùng hậu.
Ma Giáo, mấy năm trước vừa mới xuất hiện, vô danh vô phái, tự xưng Ma Giáo, nhanh chóng nuốt gọn xác nhập một vài tổ chức nhàn tản và tiểu môn tiểu phái của Huỳnh Quang, lấy tốc độ kinh người từ hai năm trước chen chân vào phái đoàn võ lâm thế gia, trở thành một trong ba thế lực lớn nhất được công nhận.
Lưu Ly tiểu trúc, là một môn phái giang hồ không ai biết đến lịch sử, nó tồn tại hơn trăm nghìn năm, bất luận đế vương Huỳnh Quang là người nào, bất luận có thay đổi triều đại hay không, bọn họ đều đến lúc tân hoàng đế đăng cơ mà tự động tìm tới cửa.
Từ nay về sau làm nhất cổ thế lực cường đại phụ tá đế vương.
Phụ tá đế vương Huỳnh Quang qua các triều đại, dường như đó là sứ mệnh của Lưu Ly tiểu trúc.
Khi hoàng đế đương nhiệm đăng cơ, người của Lưu Ly tiểu trúc từng tìm đến hoàng đế và gia gia của Tần Vô Phong, bàn bạc một vài chuyện thần bí.
Sau đó Lưu Ly tiểu trúc một mực phụ tá đế vương hôm nay.
Đây cũng là một trong những lý do Huỳnh Quang đế vương đã từng đưa ra đề nghị Liên Cừ làm quốc sư, sau khi Liên Cừ cự tuyệt lại bình yên vô sự, Liên Cừ, là người của Lưu Ly tiểu trúc.
“Như vậy, đồ của Lưu Ly tiểu trúc, chúng ta cũng không tiện cướp đoạt, liền phiền phức biểu đệ ngươi.
Thế nhưng, trước khi biểu đệ rời đi, thỉnh nhất định phải vì thân thể Vân nhi lưu lại dược vật cần thiết."
Liên Cừ gật đầu, nét mặt mang theo một tia thương hại:
“Điểm ấy là tự nhiên, chỉ là... Biểu ca."
Hắn ngẩng đầu nhìn Tần Vô Phong:
“Ngươi quá khẩn trương... Nếu như hiện tại người khác biết ngươi vì Vân Khuynh mà khẩn trương như vậy, tâm của ngươi, sẽ bị mọi người nhìn thấu."
“Ta..."
Tần Vô Phong gật đầu:
“Ta sẽ chú ý."
Giờ khắc này, hắn, Liên Cừ đã biết tâm tư của hắn, thế nhưng hắn tin tưởng Liên Cừ, Liên Cừ tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ ai.
Sau khi hai người bàn bạc kỹ lưỡng, Tần Vô Phong liền ôm Vân Khuynh rời đi, Liên Cừ đã không còn buồn ngủ, bắt đầu viết phương thuốc, chỉnh lý dược thảo và hành lý.
Đêm nay, Tần Vô Phong ngồi trong gian phòng Vân Khuynh chờ một đêm, rất sợ Vân Khuynh lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Một đêm này, tuyết ngoài phòng vẫn không ngừng rơi, hàn lãnh thấu xương, tâm người trong phòng lại là ấm áp, một phòng ấm cúng.
Bởi vì Ma quân Dạ Lạc Huyền hành tung bất định, khó có thể tìm kiếm, cho nên Liên Cừ còn muốn một bên viết thư hỏi sư phụ trong Lưu Ly tiểu trúc một bên tìm kiếm Dạ Lạc Huyền.
Để có thể đúng lúc tìm được Dạ Lạc Huyền mượn tị độc châu, trời vừa sáng Liên Cừ liền lập tức giải quyết tất cả mọi chuyện.
Chỉ chờ dùng đồ ăn sáng xong là có thể cáo từ rời đi.
Bảo bối muội muội của hắn, ở Tần phủ, còn có nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên bảo vệ, hắn cũng không lo lắng.
Dược áp chế cổ trùng cho Vân Khuynh cũng đã phối xong, không còn chuyện gì lớn khác...
Chỉ là...
Bạch Khuynh Vận, Bạch gia gia chủ, hai người ở chung một đoạn thời gian này, đã là bằng hữu rất thân mật, Liên Cừ còn đang quấn quýt có nên cáo biệt với Bạch Khuynh Vận hay không.
Lần kia hắn bói cho mình, là tình kiếp, lúc sau bói lại, thế nhưng cái gì cũng không thấy, hơn nữa, hắn phát hiện bởi vì nguyên nhân nào đó, năng lực bói toán của hắn đang lặng yên không một tiếng động giảm xuống.
Có lẽ sau khi hắn lấy được tị độc châu đi Lưu Ly tiểu trúc, tìm sư phụ của hắn Tinh Tú lão nhân một lần, hỏi một câu về huống của hắn.
Y giả bất tự y ( người chữa bệnh không thể tự chữa cho mình), hắn cần tìm người khác giải thích nghi hoặc cho hắn.
Tự suy xét một lát, Liên Cừ cuối cùng quyết định đi cáo biệt với Bạch Khuynh Vận.
Gõ cửa gian phòng Bạch Khuynh Vận, tiểu Thư mở rộng cửa rất ngạc nhiên người đến lại là Thiên Cơ đảo chủ luôn luôn không thích đi lại khắp nơi.
Thế nhưng nghĩ lại thiếu gia nhà mình cực kỳ để bụng vị đảo chủ này, hắn cũng vạn phần hoan nghênh với khách đến thăm.
Bạch Khuynh Vận cũng rất kinh ngạc khi thấy Liên Cừ đến đây.
Thế nhưng, chờ đến khi Liên Cừ nói rõ ý đồ đến, khuôn mặt khả ái của Bạch Khuynh Vận trong nháy mắt đen như đáy nồi.
Tức giận trong lòng bắt đầu tăng lên, trải qua mấy ngày ở chung, hắn đối với Thiên Cơ đảo chủ Liên Cừ là vạn phần thành thật, hắn rất ít khi tín nhiệm một người vừa mới nhận thức như vậy, nhưng đối với Liên Cừ, hắn hết lần này tới lần khác lại chính là như thế.
Nhưng Liên Cừ thì sao?
Căn bản không coi hắn là bằng hữu, muốn đi, dĩ nhiên lúc trước không đề cập tới, đến lúc đi rồi mới nói...
Như vậy, khiến hắn không có một chút chuẩn bị tâm lý, còn không bằng không nói tốt hơn.
Liên Cừ tự nhiên là nhìn ra Bạch Khuynh Vận tức giận.
Hắn lập tức trấn an Bạch Khuynh Vận, giải thích.
Hắn vừa giải thích, khiến Bạch Khuynh Vận đang ở trong sinh hoạt tìm kiếm kích thích lập tức hai mắt tỏa sáng, thượng biểu trên khuôn mặt khả ái lập tức chuyển đổi:
“Liên đại ca, nếu như vậy, ta và ngươi cùng đi tìm Dạ Lạc Huyền có được không, ta lo lắng ngươi đi một mình."
“Ách..."
Sắc mặt thanh tuyển của Liên Cừ mang theo một tia ngạc nhiên, nghĩ không ra hắn lại nói như vậy, nhất thời dĩ nhiên không kịp phản ứng.
“Cái này, làm Bạch gia thiếu chủ, Khuynh Vận hẳn là bề bộn nhiều việc đúng không???"
“Không bận không bận, Liên đại ca ngươi không biết, chuyện tranh quyền đoạt vị bên kia kinh thành, Tần đại ca bảo ta chỉ cần lo cho thân mình, ta đang chơi trò thất tung trốn tránh... Vừa lúc có thể đi cùng Liên đại ca."
“Chuyện này..."
Không phải là không giỏi nói chuyện, không phải là không biết từ chối người khác.
Chỉ là người nọ là Bạch Khuynh Vận, là một người bằng hữu của hắn.
Liên Cừ cùng người gặp gỡ, đối với người xa lạ hoặc mới quen luôn là xa lánh, nhưng đối với tri tâm hảo hữu thì luôn chân thành đối xử.
Bạch Khuynh Vận hôm nay chính là loại sau, đối với hảo hữu tri tâm, Liên Cừ luôn luôn không giỏi cự tuyệt bọn họ thỉnh cầu.
Bạch Khuynh Vận vừa cứng vừa mềm thỉnh cầu, đến cuối cùng Liên Cừ đồng ý để Bạch Khuynh Vận đồng hành.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu