Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 117: Tình của Vô Phong
Gió lạnh thổi qua, trải qua vài ngày, bầu trời bắt đầu nhẹ nhàng rơi tuyết.
Ngày ở phương Bắc, lạnh lẽo khiến Vân Khuynh chỉ muốn nằm ở trong phòng đặt đầy noãn lô ( lò sưởi ấm loại nhỏ).
Vô Song rời đi, mang đi toàn bộ cuộc sống của y, khiến y miễn cưỡng, cả ngày buồn bã.
Mà Liên Phù, gần như là bởi vì tin tức y và Tần Vô Song rời phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Liên Cừ luôn luôn thích u tĩnh, toàn bộ Tần phủ ngoại trừ Bạch Khuynh Vận ra, trên cơ bản không ai đi quấy rối hắn.
Cho nên, tin tức Vân Khuynh ở trong ‘Vô’ viện, bị giấu đến triệt để.
Toàn bộ Tần phủ cho đến bây giờ cũng chỉ có Tần Vô Phong, Bạch Khuynh Vận, Liên Cừ, tiểu đồng bên người Liên Cừ, và tổng quản Tần phủ năm người biết mà thôi.
Gần đây y vẫn ở tại ‘Vô’ viện của Liên Cừ, ban ngày Tần Vô Phong tương đối bận, vẫn là Liên Cừ chú ý y, chăm sóc y.
Thế nhưng Tần Vô Phong lo lắng cho y sẽ vào buổi tối giấu mọi người đem công sự đi đến ‘Vô’ viện.
Ban đêm, bầu trời tối đen, không có một ngôi sao, chỉ có bông tuyết trong suốt rơi xuống ngoài phòng, tuy rằng ở trong bóng đêm, thế nhưng nếu như nhìn kỹ, khắp nơi đều có thể thấy bông tuyết trắng ngần.
Tiểu đồng của Liên Cừ ôm tầng tầng sổ sách, đi theo phía sau Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong khó có được bỏ đi y bào đen huyền, một thân trắng bạc, cổ tay áo cổ áo thêu nhung tơ màu vàng kim, còn kèm thêm một ít lông nhung, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm nghị giống như khí trời bên ngoài.
Thế nhưng, hắn hình như còn chưa triệt để vứt bỏ màu đen tuyền, trên vai thắt lên một chiếc áo choàng màu đen rất nặng, trên sợi tóc đen còn lưu lại một ít bông tuyết.
Hắn đẩy cửa mà vào, mang theo một luồng khí lạnh.
Bốn phía trong phòng đều đặt noãn lô, bên giường còn có hai cái, trong tay Vân Khuynh cũng có một noãn lô tinh xảo to bằng chén trà, y vẫn đang nghiêng người tựa ở đầu giường, dưới ánh đèn mờ nhạt, chuyên chú đọc quyển sách trên tay.
Tiếng Tần Vô Phong mở cửa kinh động y, khí lạnh theo cửa mà vào, khiến y e dè một chút, lôi kéo chăn bông trên người.
Y đã quen Tần Vô Phong mỗi tối đến tìm.
Thu hồi quyển sách trên tay, y nâng mi, nhợt nhạt cười với Tần Vô Phong, nói:
“Đại ca, ngươi đã đến rồi."
Tần Vô Phong sau khi ra hiệu cho tiểu đồng phía sau nhanh chóng đóng cửa, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị trở nên ấm dần, gật đầu với Vân Khuynh, cởi xuống áo choàng rất nặng trên vai, dùng nội lực loại trừ một thân hàn khí, sau đó mới tới gần Vân Khuynh.
Tiểu đồng của Liên Cừ khéo léo đặt xuống tầng tầng sổ sách, quay về phía Vân Khuynh và Tần Vô Phong nói:
“Tần thiếu gia, Vân thiếu gia, thuộc hạ xin cáo lui trước."
Vân Khuynh gật đầu với hắn:
“Được, phiền phức ngươi, bên ngoài đường trơn, trở lại phải cẩn thận một chút."
Tiểu đồng có chút lạnh lùng, rất giống chủ tử kia của hắn nghe xong Vân Khuynh nói, lộ ra nụ cười ấm áp:
“Vân thiếu gia, cảm tạ quan tâm, ta sẽ nhớ kỹ."
Người ôn nhu, lại quan tâm hạ nhân như thế, không thể khiến người ở chung với y không thích y.
Tiểu đồng kia cấp tốc mở cửa rời đi.
Trong con ngươi tối tăm thâm thúy của Tần Vô Phong dập dờn một thứ giống như tiếu ý...
Bởi vì Tần Vô Phong chưa từng cười, cho nên không thể khẳng định.
Nhẹ nhàng chậm chạp nhìn Vân Khuynh, hắn mở miệng nói:
“Vân nhi luôn luôn đối tốt với tất cả mọi người...
Ân, hơn nữa cách xử sự này, thể hiện ở khắp nơi, so với thiện lương của biểu muội, có chút nhỏ bé, nhưng rất chân thực, rất tự nhiên."
Vân Khuynh có chút xấu hổ buông xuống mí mắt:
“Ta nào có tốt như đại ca nói, ta sao có thể so với biểu muội luôn đi bang trợ người khác..."
Tần Vô Phong lắc đầu, không có tiếp tục nói sâu về vấn đề này.
Mà là ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Khuynh:
“Ngày hôm nay có chỗ nào không khỏe, tiểu chất tử ( cháu) của ta có ức hiếp ngươi?"
Nói đến hài tử, Vân Khuynh lập tức tinh thần tỉnh táo:
“Có có có, đại ca, ta nói cho ngươi nga, buổi chiều ngày hôm nay lúc ở cùng Liên Cừ biểu ca, ta dĩ nhiên cảm thấy trong bụng có cái gì đó đang đá ta, Liên Cừ biểu ca nói là tiểu bảo bảo kia nha."
Vân Khuynh như là hiến dâng vật quý, bùm bùm nói một chuỗi dài với Tần Vô Phong.
Nếu Tần Vô Song ở đây, vui mừng như vậy, chắc chắn chỉ chia xẻ cho Tần Vô Song.
Nếu không phải qua nhiều ngày quen thuộc với Tần Vô Phong một chút, Vân Khuynh cũng sẽ không không hề cố kỵ nói ra như thế.
Tần Vô Phong nghe, trong con ngươi lóe ra, có vui vẻ, có buồn bã, thế nhưng, mặc kệ là thần thái nào, đều là vì Vân Khuynh mà ra.
Hắn vì Vân Khuynh vui sướng mà vui sướng, vì hài tử trong bụng Vân Khuynh lớn lên mà vui sướng, thế nhưng, hắn cũng vì hài tử kia không thuộc về mình mà buồn bã.
Hắn, đố kị...
Đến ngày hôm nay, hắn phải thừa nhận, hắn đố kị, thực sự rất đố kị.
Trước khi Vô Song đi, hắn có một chút nhận ra tâm ý của mình, khi đó hắn không dám thừa nhận.
Sau khi Vô Song đi, giống như là mất đi một tầng gông xiềng vô hình, cộng thêm thời gian ở chung với Vân Khuynh càng dài, hắn càng cảm nhận được tâm ý đang nhảy lên của mình, càng là không thể kìm nén.
Đến ngày hôm nay, hắn đã xác định, hắn thích... Không, hẳn là yêu Vân Khuynh.
Chẳng biết tại sao lại yêu, chẳng biết là vào lúc nào.
Có thể là ở lần đầu tiên gặp mặt, lúc từ trong tay Vô Song đoạt lấy y tuấn mỹ suy nhược, vì ánh mắt mâu thuẫn mỹ lệ của y.
Cũng có thể là khi y và Vô Song ở cùng nhau, vì ánh sáng mềm mại hạnh phúc y tản mát ra.
Hoặc có lẽ bởi vì thân thế đáng thương của y, nhưng lại kiên cường mà sống.
Hay là lúc y bị Ngụy Quang Hàn bắt đi, song song yếu đuối xấu hổ giận dữ, y lại thần kỳ ngoan cường thực hiện ước định với Ngụy Quang Hàn...
Từ khi đệ muội Vân Khuynh này tiến vào Tần phủ, cũng chỉ là một tháng thời gian, trong một tháng này, Vân Khuynh vẫn luôn ở bên Tần Vô Song, nhưng trong đầu hắn lại có nhiều ký ức về Vân Khuynh đến vậy.
Đó là bởi vì, mỗi lần gặp được Vân Khuynh, hắn liền thật sâu ấn ở trong lòng, tỉ mỉ trân trọng.
Thế nhưng, hắn là Tần Vô Phong, Tần Vô Phong lãnh tĩnh, Tần Vô Phong thanh tỉnh.
Cho nên, cho dù biết mình yêu Vân Khuynh, nhưng biểu hiện ra ngoài hắn vẫn chỉ là thân phận đại ca quan tâm Vân Khuynh mà thôi.
Về phần cảm tình của hắn, tình yêu của hắn, người Tần gia suốt đời chỉ yêu một người, đó là chuyện của riêng hắn, không liên quan đến Vân Khuynh, không liên quan đến Vô Song, không liên quan đến người khác.
Tần Vô Phong rất hiểu chuyện, từ lúc còn rất nhỏ cũng đã hiểu chuyện.
Hắn biết mình là đại ca, phải bảo vệ đệ đệ hoặc muội muội của mình, cho nên hắn luôn nỗ lực học tập, luyện võ.
Hắn muốn mình cường đại vô hạn, hắn muốn mình trở thành tấm khiên bảo vệ cường đại nhất cho đệ đệ mình.
Kỳ thực, Tần Vô Phong bảo vệ đệ đệ của mình như vậy, hắn sao có thể đoạt thê của đệ đệ???
Trước đây, hắn một mình chịu đựng tịch mịch cô độc, gánh vác toàn bộ trách nhiệm của Tần phủ.
Sau đó, hắn cũng chịu đựng cắt đứt một đoạn cảm tình với Vân Khuynh, lặng lẽ ôm lấy thống khổ.
Hôm nay Tần Vô Song không ở, hắn thay Tần Vô Song bảo hộ Vân Khuynh, niềm hạnh phúc thống khổ của hắn.
Hạnh phúc vì có thể ở bên người hắn thương, hạnh phúc vì có thể cho y ôn nhu khiến cho y bỏ đi phòng ngự mỉm cười với hắn, hạnh phúc vì bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy người hắn yêu.
Cũng thống khổ vì người mình yêu, có thể nhìn nhưng không thể chạm, không thể yêu.
Cự ly hôm nay của hắn và Vân Khuynh, gần như vậy, rồi lại xa như thế.
Gần trong gang tấc xa tận chân trời, khoảng cách chân trời gang tấc, cũng không gì hơn cái này.
“Đại ca đại ca, ngươi đang nghĩ gì vậy, lẽ nào ngươi không cảm thấy khó tin sao, bảo bảo mới có một tháng, đã có thể đá ta nha."
Thanh âm của Vân Khuynh như từ nơi xa truyền đến, kéo về toàn bộ tư tự buồn khổ của Tần Vô Phong.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bất mãn của Vân Khuynh, gật đầu:
“Đúng vậy, rất khó tin, thế nhưng, Vô Song tuấn mỹ đến khó tin, Vân nhi đẹp đến khó tin, hài tử các ngươi, có khó tin cũng là chuyện hợp lý."
“Đại ca!!!"
Khuôn mặt Vân Khuynh có chút đỏ bừng, lấy tính tình Tần Vô Phong, sao có thể nói ra như vậy.
Giống như là truyện cười hài hước lạnh lùng.
Tần Vô Song nhìn y ngượng ngùng, trong lòng rung động càng lúc càng lợi hại.
Hắn híp mắt, ôn hòa nói với Vân Khuynh:
“Ta có thể sờ sờ nó không?"
“Cái gì???"
Trong lúc Vân Khuynh còn đang mơ màng, tay Tần Vô Phong đã luồn vào trong chăn, trượt lên quần áo, đặt lên bụng Vân Khuynh.
Đến lúc phản ứng lại, khuôn mặt Vân Khuynh oanh một cái nổ tung.
Y từ chối một chút:
“Đại ca..."
Cái này không hợp cấp bậc lễ nghĩa...
Y còn chưa nói ra miệng, Tần Vô Phong đã nói:
“Thư của Vô Song hôm trước, hỏi ta hài tử của các ngươi thế nào, như vậy ta có thể hồi âm nói hài tử rất khỏe mạnh, đã có thể đá Vân nhi...
Không sao Vân nhi, chúng ta đều là nam nhân, hơn nữa hài tử trong bụng ngươi còn là chất tử của ta, ta chỉ là, muốn cảm nhận chất tử của ta tồn tại mà thôi."
Vân Khuynh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lại nghĩ thái độ làm người của Tần Vô Phong trong mấy ngày qua, tương đối trầm ổn nghiêm chỉnh, làm việc rất có chừng mực.
So với lúc mới quen thì không quá giống, nhưng thật ra so với hình dung lúc trước của Vô Song lại rất giống.
Hơn nữa, Tần Vô Phong cũng không làm động tác vượt rào nào với y, xem ra trước đó y cùng với Tần Vô Song lo lắng là vô cớ, là dư thừa.
Hiện tại, Tần Vô Phong thật sự chỉ là đang quan tâm tiểu chất tử của hắn!
Ngày ở phương Bắc, lạnh lẽo khiến Vân Khuynh chỉ muốn nằm ở trong phòng đặt đầy noãn lô ( lò sưởi ấm loại nhỏ).
Vô Song rời đi, mang đi toàn bộ cuộc sống của y, khiến y miễn cưỡng, cả ngày buồn bã.
Mà Liên Phù, gần như là bởi vì tin tức y và Tần Vô Song rời phủ, đóng cửa từ chối tiếp khách.
Liên Cừ luôn luôn thích u tĩnh, toàn bộ Tần phủ ngoại trừ Bạch Khuynh Vận ra, trên cơ bản không ai đi quấy rối hắn.
Cho nên, tin tức Vân Khuynh ở trong ‘Vô’ viện, bị giấu đến triệt để.
Toàn bộ Tần phủ cho đến bây giờ cũng chỉ có Tần Vô Phong, Bạch Khuynh Vận, Liên Cừ, tiểu đồng bên người Liên Cừ, và tổng quản Tần phủ năm người biết mà thôi.
Gần đây y vẫn ở tại ‘Vô’ viện của Liên Cừ, ban ngày Tần Vô Phong tương đối bận, vẫn là Liên Cừ chú ý y, chăm sóc y.
Thế nhưng Tần Vô Phong lo lắng cho y sẽ vào buổi tối giấu mọi người đem công sự đi đến ‘Vô’ viện.
Ban đêm, bầu trời tối đen, không có một ngôi sao, chỉ có bông tuyết trong suốt rơi xuống ngoài phòng, tuy rằng ở trong bóng đêm, thế nhưng nếu như nhìn kỹ, khắp nơi đều có thể thấy bông tuyết trắng ngần.
Tiểu đồng của Liên Cừ ôm tầng tầng sổ sách, đi theo phía sau Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong khó có được bỏ đi y bào đen huyền, một thân trắng bạc, cổ tay áo cổ áo thêu nhung tơ màu vàng kim, còn kèm thêm một ít lông nhung, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nghiêm nghị giống như khí trời bên ngoài.
Thế nhưng, hắn hình như còn chưa triệt để vứt bỏ màu đen tuyền, trên vai thắt lên một chiếc áo choàng màu đen rất nặng, trên sợi tóc đen còn lưu lại một ít bông tuyết.
Hắn đẩy cửa mà vào, mang theo một luồng khí lạnh.
Bốn phía trong phòng đều đặt noãn lô, bên giường còn có hai cái, trong tay Vân Khuynh cũng có một noãn lô tinh xảo to bằng chén trà, y vẫn đang nghiêng người tựa ở đầu giường, dưới ánh đèn mờ nhạt, chuyên chú đọc quyển sách trên tay.
Tiếng Tần Vô Phong mở cửa kinh động y, khí lạnh theo cửa mà vào, khiến y e dè một chút, lôi kéo chăn bông trên người.
Y đã quen Tần Vô Phong mỗi tối đến tìm.
Thu hồi quyển sách trên tay, y nâng mi, nhợt nhạt cười với Tần Vô Phong, nói:
“Đại ca, ngươi đã đến rồi."
Tần Vô Phong sau khi ra hiệu cho tiểu đồng phía sau nhanh chóng đóng cửa, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị trở nên ấm dần, gật đầu với Vân Khuynh, cởi xuống áo choàng rất nặng trên vai, dùng nội lực loại trừ một thân hàn khí, sau đó mới tới gần Vân Khuynh.
Tiểu đồng của Liên Cừ khéo léo đặt xuống tầng tầng sổ sách, quay về phía Vân Khuynh và Tần Vô Phong nói:
“Tần thiếu gia, Vân thiếu gia, thuộc hạ xin cáo lui trước."
Vân Khuynh gật đầu với hắn:
“Được, phiền phức ngươi, bên ngoài đường trơn, trở lại phải cẩn thận một chút."
Tiểu đồng có chút lạnh lùng, rất giống chủ tử kia của hắn nghe xong Vân Khuynh nói, lộ ra nụ cười ấm áp:
“Vân thiếu gia, cảm tạ quan tâm, ta sẽ nhớ kỹ."
Người ôn nhu, lại quan tâm hạ nhân như thế, không thể khiến người ở chung với y không thích y.
Tiểu đồng kia cấp tốc mở cửa rời đi.
Trong con ngươi tối tăm thâm thúy của Tần Vô Phong dập dờn một thứ giống như tiếu ý...
Bởi vì Tần Vô Phong chưa từng cười, cho nên không thể khẳng định.
Nhẹ nhàng chậm chạp nhìn Vân Khuynh, hắn mở miệng nói:
“Vân nhi luôn luôn đối tốt với tất cả mọi người...
Ân, hơn nữa cách xử sự này, thể hiện ở khắp nơi, so với thiện lương của biểu muội, có chút nhỏ bé, nhưng rất chân thực, rất tự nhiên."
Vân Khuynh có chút xấu hổ buông xuống mí mắt:
“Ta nào có tốt như đại ca nói, ta sao có thể so với biểu muội luôn đi bang trợ người khác..."
Tần Vô Phong lắc đầu, không có tiếp tục nói sâu về vấn đề này.
Mà là ngồi xuống bên giường, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Vân Khuynh:
“Ngày hôm nay có chỗ nào không khỏe, tiểu chất tử ( cháu) của ta có ức hiếp ngươi?"
Nói đến hài tử, Vân Khuynh lập tức tinh thần tỉnh táo:
“Có có có, đại ca, ta nói cho ngươi nga, buổi chiều ngày hôm nay lúc ở cùng Liên Cừ biểu ca, ta dĩ nhiên cảm thấy trong bụng có cái gì đó đang đá ta, Liên Cừ biểu ca nói là tiểu bảo bảo kia nha."
Vân Khuynh như là hiến dâng vật quý, bùm bùm nói một chuỗi dài với Tần Vô Phong.
Nếu Tần Vô Song ở đây, vui mừng như vậy, chắc chắn chỉ chia xẻ cho Tần Vô Song.
Nếu không phải qua nhiều ngày quen thuộc với Tần Vô Phong một chút, Vân Khuynh cũng sẽ không không hề cố kỵ nói ra như thế.
Tần Vô Phong nghe, trong con ngươi lóe ra, có vui vẻ, có buồn bã, thế nhưng, mặc kệ là thần thái nào, đều là vì Vân Khuynh mà ra.
Hắn vì Vân Khuynh vui sướng mà vui sướng, vì hài tử trong bụng Vân Khuynh lớn lên mà vui sướng, thế nhưng, hắn cũng vì hài tử kia không thuộc về mình mà buồn bã.
Hắn, đố kị...
Đến ngày hôm nay, hắn phải thừa nhận, hắn đố kị, thực sự rất đố kị.
Trước khi Vô Song đi, hắn có một chút nhận ra tâm ý của mình, khi đó hắn không dám thừa nhận.
Sau khi Vô Song đi, giống như là mất đi một tầng gông xiềng vô hình, cộng thêm thời gian ở chung với Vân Khuynh càng dài, hắn càng cảm nhận được tâm ý đang nhảy lên của mình, càng là không thể kìm nén.
Đến ngày hôm nay, hắn đã xác định, hắn thích... Không, hẳn là yêu Vân Khuynh.
Chẳng biết tại sao lại yêu, chẳng biết là vào lúc nào.
Có thể là ở lần đầu tiên gặp mặt, lúc từ trong tay Vô Song đoạt lấy y tuấn mỹ suy nhược, vì ánh mắt mâu thuẫn mỹ lệ của y.
Cũng có thể là khi y và Vô Song ở cùng nhau, vì ánh sáng mềm mại hạnh phúc y tản mát ra.
Hoặc có lẽ bởi vì thân thế đáng thương của y, nhưng lại kiên cường mà sống.
Hay là lúc y bị Ngụy Quang Hàn bắt đi, song song yếu đuối xấu hổ giận dữ, y lại thần kỳ ngoan cường thực hiện ước định với Ngụy Quang Hàn...
Từ khi đệ muội Vân Khuynh này tiến vào Tần phủ, cũng chỉ là một tháng thời gian, trong một tháng này, Vân Khuynh vẫn luôn ở bên Tần Vô Song, nhưng trong đầu hắn lại có nhiều ký ức về Vân Khuynh đến vậy.
Đó là bởi vì, mỗi lần gặp được Vân Khuynh, hắn liền thật sâu ấn ở trong lòng, tỉ mỉ trân trọng.
Thế nhưng, hắn là Tần Vô Phong, Tần Vô Phong lãnh tĩnh, Tần Vô Phong thanh tỉnh.
Cho nên, cho dù biết mình yêu Vân Khuynh, nhưng biểu hiện ra ngoài hắn vẫn chỉ là thân phận đại ca quan tâm Vân Khuynh mà thôi.
Về phần cảm tình của hắn, tình yêu của hắn, người Tần gia suốt đời chỉ yêu một người, đó là chuyện của riêng hắn, không liên quan đến Vân Khuynh, không liên quan đến Vô Song, không liên quan đến người khác.
Tần Vô Phong rất hiểu chuyện, từ lúc còn rất nhỏ cũng đã hiểu chuyện.
Hắn biết mình là đại ca, phải bảo vệ đệ đệ hoặc muội muội của mình, cho nên hắn luôn nỗ lực học tập, luyện võ.
Hắn muốn mình cường đại vô hạn, hắn muốn mình trở thành tấm khiên bảo vệ cường đại nhất cho đệ đệ mình.
Kỳ thực, Tần Vô Phong bảo vệ đệ đệ của mình như vậy, hắn sao có thể đoạt thê của đệ đệ???
Trước đây, hắn một mình chịu đựng tịch mịch cô độc, gánh vác toàn bộ trách nhiệm của Tần phủ.
Sau đó, hắn cũng chịu đựng cắt đứt một đoạn cảm tình với Vân Khuynh, lặng lẽ ôm lấy thống khổ.
Hôm nay Tần Vô Song không ở, hắn thay Tần Vô Song bảo hộ Vân Khuynh, niềm hạnh phúc thống khổ của hắn.
Hạnh phúc vì có thể ở bên người hắn thương, hạnh phúc vì có thể cho y ôn nhu khiến cho y bỏ đi phòng ngự mỉm cười với hắn, hạnh phúc vì bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy người hắn yêu.
Cũng thống khổ vì người mình yêu, có thể nhìn nhưng không thể chạm, không thể yêu.
Cự ly hôm nay của hắn và Vân Khuynh, gần như vậy, rồi lại xa như thế.
Gần trong gang tấc xa tận chân trời, khoảng cách chân trời gang tấc, cũng không gì hơn cái này.
“Đại ca đại ca, ngươi đang nghĩ gì vậy, lẽ nào ngươi không cảm thấy khó tin sao, bảo bảo mới có một tháng, đã có thể đá ta nha."
Thanh âm của Vân Khuynh như từ nơi xa truyền đến, kéo về toàn bộ tư tự buồn khổ của Tần Vô Phong.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bất mãn của Vân Khuynh, gật đầu:
“Đúng vậy, rất khó tin, thế nhưng, Vô Song tuấn mỹ đến khó tin, Vân nhi đẹp đến khó tin, hài tử các ngươi, có khó tin cũng là chuyện hợp lý."
“Đại ca!!!"
Khuôn mặt Vân Khuynh có chút đỏ bừng, lấy tính tình Tần Vô Phong, sao có thể nói ra như vậy.
Giống như là truyện cười hài hước lạnh lùng.
Tần Vô Song nhìn y ngượng ngùng, trong lòng rung động càng lúc càng lợi hại.
Hắn híp mắt, ôn hòa nói với Vân Khuynh:
“Ta có thể sờ sờ nó không?"
“Cái gì???"
Trong lúc Vân Khuynh còn đang mơ màng, tay Tần Vô Phong đã luồn vào trong chăn, trượt lên quần áo, đặt lên bụng Vân Khuynh.
Đến lúc phản ứng lại, khuôn mặt Vân Khuynh oanh một cái nổ tung.
Y từ chối một chút:
“Đại ca..."
Cái này không hợp cấp bậc lễ nghĩa...
Y còn chưa nói ra miệng, Tần Vô Phong đã nói:
“Thư của Vô Song hôm trước, hỏi ta hài tử của các ngươi thế nào, như vậy ta có thể hồi âm nói hài tử rất khỏe mạnh, đã có thể đá Vân nhi...
Không sao Vân nhi, chúng ta đều là nam nhân, hơn nữa hài tử trong bụng ngươi còn là chất tử của ta, ta chỉ là, muốn cảm nhận chất tử của ta tồn tại mà thôi."
Vân Khuynh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lại nghĩ thái độ làm người của Tần Vô Phong trong mấy ngày qua, tương đối trầm ổn nghiêm chỉnh, làm việc rất có chừng mực.
So với lúc mới quen thì không quá giống, nhưng thật ra so với hình dung lúc trước của Vô Song lại rất giống.
Hơn nữa, Tần Vô Phong cũng không làm động tác vượt rào nào với y, xem ra trước đó y cùng với Tần Vô Song lo lắng là vô cớ, là dư thừa.
Hiện tại, Tần Vô Phong thật sự chỉ là đang quan tâm tiểu chất tử của hắn!
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu