Khuynh Tẫn Triền Miên
Chương 101: Lần thứ hai thương tổn
Nói xong, hắn không để ý thân thể Vân Khuynh bị hắn điểm huyệt, mạnh mẽ tách mở cặp đùi tuyết trắng thon dài của y...
“..."
Vân Khuynh không tiếng động vặn vẹo khuôn mặt tuyệt mỹ, giọt nước mắt trong suốt rơi thành chuỗi từ hai gò má non mềm trắng noãn chảy xuống.
Nhiều lúc, nước mắt không có nghĩa là yếu đuối, chỉ là một loại phát tiết tình tự đơn thuần.
Lúc này Vân Khuynh rơi lệ, là bởi vì chân bị tách ra rất đau, cũng bởi vì hắn bí mật của y sắp bị bại lộ.
Tâm của y bỗng nhiên co rút lại, đau nhức khó có thể hô hấp.
Ngụy Quang Hàn, nam nhân này, thực sự quá đáng ghét quá đáng hận quá ghê tởm!!!
Hắn không thương y, vì sao không buông tha y, trái lại đối xử với y như vậy, làm nhục y như vậy???
Trong lúc Vân Khuynh không tiếng động đau xót tuyệt vọng đến cực điểm, bắp đùi duyên dáng tuyết trắng bị mở ra.
Cả người Ngụy Quang Hàn giật mình, con ngươi màu máu nồng nhiệt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của Vân Khuynh.
Cho dù Vân Khuynh bị hắn đối đãi như vậy, dưới hạ thể rất thưa thớt lông tóc, ngọc hành hồng phấn vẫn không có phản ứng, mà là khả ái nhu thuận ngủ say.
Cái này vẫn không đủ để Ngụy Quang Hàn khiếp sợ, thực sự khiến hắn sững sờ, là nhị hoa hồng nhạt như ẩn như hiện dán phía dưới nơi bị ngọc hành che lấp.
Chăm chú khép kín, nhưng nhan sắc non hồng như vậy, khe hở thật nhỏ vẫn không có tiếng động, tuyên cáo với Ngụy Quang Hàn đó là một sự tồn tại như thế nào.
“Ngươi..."
Trên khuôn mặt trắng nõn yêu dị của Ngụy Quang Hàn mang theo biểu tình quái dị:
“Đây là nguyên nhân ngươi có thể mang thai sao???"
Vân Khuynh nhắm mắt cự tuyệt trả lời vấn đề của Ngụy Quang Hàn, trên khuôn mặt của y mang theo xấu hổ giận dữ và hận ý rõ ràng, giọt nước mắt trong suốt long lanh tôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ càng thêm suy nhược.
Ngụy Quang Hàn nhìn Vân Khuynh như vậy, trong lòng khẽ động, chậm rãi từ trong khiếp sợ khôi phục lại, đưa tay sờ lên nơi tư mật của Vân Khuynh.
Ngón tay mang theo vết chai thô ráp đẩy ra ngọc hành ngủ say, thẳng tắp ấn lên nhị hoa non hồng, kéo ra một cái khe, chen vào phía bên trong:
“Ngươi như vậy, tính là nam nhân sao???
Ha hả, có thể mang thai... Quái vật??? Ân???
Lạc Minh Tuyên, sao ngươi có thể lẽ thẳng khí hùng nói mình là nam nhân chứ???"
Kỳ thực Ngụy Quang Hàn nói những lời này, chỉ là bởi vì tức giận Vân Khuynh mang thai hài tử của nam nhân khác, chỉ là vì phát tiết oán khí của mình mà trào phúng Vân Khuynh mà thôi.
Nhưng lời của hắn, tựa như chùy sắt, từng cái nặng hơn từng cái, từng chút từng chút hủy diệt nện vào trong lòng Vân Khuynh.
Nơi tư mật khiến Vân Khuynh hổ thẹn nhất trong thân thể, bị ngón tay chai ráp không chút khách khí kéo ra.
Kịch liệt đau đớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của y trắng bệch, thân thể run rẩy.
Nếu như là Vô Song, tuyệt đối sẽ không tùy tiện, thô lỗ như vậy đối đãi y.
Địa phương kia, dĩ nhiên bị một người không phải Vô Song tùy ý chơi đùa...
Trong đầu Vân Khuynh truyền đến từng đợt mê muội, chỉ mong từ đây mất đi ý thức.
Ngụy Quang Hàn rất gian nan đưa vào một ngón tay, sợ hãi than:
“Thật nhỏ, thật chặt, rất nóng... Dĩ nhiên còn tinh xảo xinh đẹp hơn cả nữ nhân, còn khiến kẻ khác lưu luyến..."
Kỳ thực hắn chỉ là nói ra cảm thụ thực thực của bản thân mà thôi, Vân Khuynh nhưng lại cảm giác mình bị Ngụy Quang Hàn hung hăng làm nhục.
Khuôn mặt Vân Khuynh vốn đã trắng bệch biến thành năm màu, lúc xanh lúc trắng lúc đỏ lúc đen.
Ngụy Quang Hàn thấy y cứng đờ thân thể, dáng vẻ khó chịu không gì sánh được, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.
Hắn chậm rãi rút ra ngón tay, mặt trên còn lưu lại nhiệt độ chặt trí và xúc cảm mềm mại bên trong cơ thể Vân Khuynh.
Hắn cúi người, đem môi tới gần vành tai Vân Khuynh, ở bên cạnh lưu lại một một chuỗi dấu hôn không quá ôn nhu:
“Mang cho ta một hài tử có được hay không, Minh Tuyên???"
Không được!!!
Dưới đáy lòng Vân Khuynh rống to, cho dù y phải mang thai cho tên khất cái ven đường, mang thai cho một con súc sinh, cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không sinh hài tử cho kẻ ác liệt như Ngụy Quang Hàn!!!
Ngụy Quang Hàn, hình tượng đã từng sâu sắc thanh tú, thông minh ngạo nghễ ở trong lòng y ầm ầm đổ nát, chỉ còn lại hình dạng ác ma ác liệt ghê tởm lại tàn nhẫn, khiến y nhớ tới liền không thể không sợ, không thể không hãi.
Đáng tiếc hiện tại Vân Khuynh không có quyền lên tiếng, mặc kệ đáy lòng y không muốn đến thế nào, cũng không thể ngăn cản Ngụy Quang Hàn.
Hoàn tất nghiệm chứng thân thể Vân Khuynh, Ngụy Quang Hàn một lần nữa thẳng người, ngón tay thon dài tìm đến sát biên giới y phục của mình, bắt đầu cởi ra vạt áo.
Vân Khuynh từ từ nhắm hai mắt, không thể thấy động tác của Ngụy Quang Hàn, đau đớn và hổ thẹn nơi tư mật thân thể, cộng thêm hàn khí nồng hậu bên ngoài, khiến cả người y lạnh run.
Ngụy Quang Hàn đã hoàn toàn cởi ra vạt áo, y bào rộng lớn, gần như rơi xuống, vẻ mặt của hắn, lại bỗng nhiên biến đổi.
Xuất thủ như điện, một lần nữa thắt chặt đai lưng, dùng chăn bông bị hắn đẩy sang một bên bọc lấy Vân Khuynh, ôm vào trong ngực.
Trong phòng đã vô thanh vô tức có thêm một huyền y nam tử, lạnh lùng nghiêm nghị, tôn quý, hờ hững như băng.
Hắn chắp tay mà đứng, bóng dáng cao to mang theo một tia cô đơn.
Chăm chú ôm Vân Khuynh, Ngụy Quang Hàn vì người mới tới mà kinh hãi cảnh giác, dĩ nhiên để đối phương vào đến trong phòng mới phát hiện???
Là tính cảnh giác của hắn bị rỉ sét, hay là đối phương quá lợi hại???
Người nọ chậm rãi nâng lên đôi mắt, đường nhìn lạnh lùng như băng đảo qua Ngụy Quang Hàn, trông thấy Vân Khuynh tóc tai bù xù ở trong lòng hắn bị chăn bông bao lấy, trong mắt hắn kiềm nén gì đó, con ngươi lạnh lùng trong nháy mắt vỡ tan, xuất hiện một tia tàn ngược cuồng bạo, thế nhưng, chỉ là trong nháy mắt, lập tức lại khôi phục.
Sau đó, đường nhìn dừng tại trên người Ngụy Quang Hàn:
“Vô Gian vực chủ ‘Diêm La’."
Thấy hắn dùng câu khẳng định, Ngụy Quang Hàn chỉ biết thân phận mình bị bại lộ, tuy rằng kinh hãi không gì sánh được, nhưng trên khuôn mặt yêu dị của hắn lại mang theo dáng cười xán lạn, lệ chí son sắc khóe mắt bởi vì hắn bởi vì hắn cười, trở nên quỷ mị dị thường:
“Đúng, là ta, dĩ nhiên có thể tra ra thân phận của ta... Đích xác không đơn giản, ngươi là đến nghĩ cách cứu viện Minh Tuyên sao???"
Ngụy Quang Hàn cảm giác rõ ràng Vân Khuynh bị hắn ôm vào trong ngực, khi nghe thấy thanh âm nam nhân kia, lập tức cứng ngắc toàn thân.
Ngụy Quang Hàn ngăn chặn cơn tức đáy lòng, tràn ngập căm thù nhìn nam nhân trước mắt:
“Ngươi chính là tướng công của Minh Tuyên???"
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân không đổi, toàn thân tràn đầy kiêu ngạo cùng tôn quý, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngụy Quang Hàn:
“Ta không biết Minh Tuyên trong miệng ngươi là người nào, chỉ biết là, người bị ngươi ôm ở trong tay, là nhị đệ muội của ta."
Đích thật là nhị đệ muội của hắn, bởi vì, huyền y nam tử này chính là Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong vừa mới nói xong, lại có hai người phá cửa sổ mà vào, một người một thân lam sắc trường bào, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất luận cái gì biểu tình, một người là lạnh lùng nữ tử một thân đồ bó màu đỏ.
Bọn họ là Tần Vô Song và Long Liễm.
Vừa rồi, bọn họ đi xử lý đám thủ hạ giấu ở bốn phía của Ngụy Quang Hàn.
“..."
Vân Khuynh không tiếng động vặn vẹo khuôn mặt tuyệt mỹ, giọt nước mắt trong suốt rơi thành chuỗi từ hai gò má non mềm trắng noãn chảy xuống.
Nhiều lúc, nước mắt không có nghĩa là yếu đuối, chỉ là một loại phát tiết tình tự đơn thuần.
Lúc này Vân Khuynh rơi lệ, là bởi vì chân bị tách ra rất đau, cũng bởi vì hắn bí mật của y sắp bị bại lộ.
Tâm của y bỗng nhiên co rút lại, đau nhức khó có thể hô hấp.
Ngụy Quang Hàn, nam nhân này, thực sự quá đáng ghét quá đáng hận quá ghê tởm!!!
Hắn không thương y, vì sao không buông tha y, trái lại đối xử với y như vậy, làm nhục y như vậy???
Trong lúc Vân Khuynh không tiếng động đau xót tuyệt vọng đến cực điểm, bắp đùi duyên dáng tuyết trắng bị mở ra.
Cả người Ngụy Quang Hàn giật mình, con ngươi màu máu nồng nhiệt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nơi tư mật của Vân Khuynh.
Cho dù Vân Khuynh bị hắn đối đãi như vậy, dưới hạ thể rất thưa thớt lông tóc, ngọc hành hồng phấn vẫn không có phản ứng, mà là khả ái nhu thuận ngủ say.
Cái này vẫn không đủ để Ngụy Quang Hàn khiếp sợ, thực sự khiến hắn sững sờ, là nhị hoa hồng nhạt như ẩn như hiện dán phía dưới nơi bị ngọc hành che lấp.
Chăm chú khép kín, nhưng nhan sắc non hồng như vậy, khe hở thật nhỏ vẫn không có tiếng động, tuyên cáo với Ngụy Quang Hàn đó là một sự tồn tại như thế nào.
“Ngươi..."
Trên khuôn mặt trắng nõn yêu dị của Ngụy Quang Hàn mang theo biểu tình quái dị:
“Đây là nguyên nhân ngươi có thể mang thai sao???"
Vân Khuynh nhắm mắt cự tuyệt trả lời vấn đề của Ngụy Quang Hàn, trên khuôn mặt của y mang theo xấu hổ giận dữ và hận ý rõ ràng, giọt nước mắt trong suốt long lanh tôn lên khuôn mặt tuyệt mỹ càng thêm suy nhược.
Ngụy Quang Hàn nhìn Vân Khuynh như vậy, trong lòng khẽ động, chậm rãi từ trong khiếp sợ khôi phục lại, đưa tay sờ lên nơi tư mật của Vân Khuynh.
Ngón tay mang theo vết chai thô ráp đẩy ra ngọc hành ngủ say, thẳng tắp ấn lên nhị hoa non hồng, kéo ra một cái khe, chen vào phía bên trong:
“Ngươi như vậy, tính là nam nhân sao???
Ha hả, có thể mang thai... Quái vật??? Ân???
Lạc Minh Tuyên, sao ngươi có thể lẽ thẳng khí hùng nói mình là nam nhân chứ???"
Kỳ thực Ngụy Quang Hàn nói những lời này, chỉ là bởi vì tức giận Vân Khuynh mang thai hài tử của nam nhân khác, chỉ là vì phát tiết oán khí của mình mà trào phúng Vân Khuynh mà thôi.
Nhưng lời của hắn, tựa như chùy sắt, từng cái nặng hơn từng cái, từng chút từng chút hủy diệt nện vào trong lòng Vân Khuynh.
Nơi tư mật khiến Vân Khuynh hổ thẹn nhất trong thân thể, bị ngón tay chai ráp không chút khách khí kéo ra.
Kịch liệt đau đớn khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của y trắng bệch, thân thể run rẩy.
Nếu như là Vô Song, tuyệt đối sẽ không tùy tiện, thô lỗ như vậy đối đãi y.
Địa phương kia, dĩ nhiên bị một người không phải Vô Song tùy ý chơi đùa...
Trong đầu Vân Khuynh truyền đến từng đợt mê muội, chỉ mong từ đây mất đi ý thức.
Ngụy Quang Hàn rất gian nan đưa vào một ngón tay, sợ hãi than:
“Thật nhỏ, thật chặt, rất nóng... Dĩ nhiên còn tinh xảo xinh đẹp hơn cả nữ nhân, còn khiến kẻ khác lưu luyến..."
Kỳ thực hắn chỉ là nói ra cảm thụ thực thực của bản thân mà thôi, Vân Khuynh nhưng lại cảm giác mình bị Ngụy Quang Hàn hung hăng làm nhục.
Khuôn mặt Vân Khuynh vốn đã trắng bệch biến thành năm màu, lúc xanh lúc trắng lúc đỏ lúc đen.
Ngụy Quang Hàn thấy y cứng đờ thân thể, dáng vẻ khó chịu không gì sánh được, trong lòng không khỏi có chút đau lòng.
Hắn chậm rãi rút ra ngón tay, mặt trên còn lưu lại nhiệt độ chặt trí và xúc cảm mềm mại bên trong cơ thể Vân Khuynh.
Hắn cúi người, đem môi tới gần vành tai Vân Khuynh, ở bên cạnh lưu lại một một chuỗi dấu hôn không quá ôn nhu:
“Mang cho ta một hài tử có được hay không, Minh Tuyên???"
Không được!!!
Dưới đáy lòng Vân Khuynh rống to, cho dù y phải mang thai cho tên khất cái ven đường, mang thai cho một con súc sinh, cũng tuyệt đối tuyệt đối sẽ không sinh hài tử cho kẻ ác liệt như Ngụy Quang Hàn!!!
Ngụy Quang Hàn, hình tượng đã từng sâu sắc thanh tú, thông minh ngạo nghễ ở trong lòng y ầm ầm đổ nát, chỉ còn lại hình dạng ác ma ác liệt ghê tởm lại tàn nhẫn, khiến y nhớ tới liền không thể không sợ, không thể không hãi.
Đáng tiếc hiện tại Vân Khuynh không có quyền lên tiếng, mặc kệ đáy lòng y không muốn đến thế nào, cũng không thể ngăn cản Ngụy Quang Hàn.
Hoàn tất nghiệm chứng thân thể Vân Khuynh, Ngụy Quang Hàn một lần nữa thẳng người, ngón tay thon dài tìm đến sát biên giới y phục của mình, bắt đầu cởi ra vạt áo.
Vân Khuynh từ từ nhắm hai mắt, không thể thấy động tác của Ngụy Quang Hàn, đau đớn và hổ thẹn nơi tư mật thân thể, cộng thêm hàn khí nồng hậu bên ngoài, khiến cả người y lạnh run.
Ngụy Quang Hàn đã hoàn toàn cởi ra vạt áo, y bào rộng lớn, gần như rơi xuống, vẻ mặt của hắn, lại bỗng nhiên biến đổi.
Xuất thủ như điện, một lần nữa thắt chặt đai lưng, dùng chăn bông bị hắn đẩy sang một bên bọc lấy Vân Khuynh, ôm vào trong ngực.
Trong phòng đã vô thanh vô tức có thêm một huyền y nam tử, lạnh lùng nghiêm nghị, tôn quý, hờ hững như băng.
Hắn chắp tay mà đứng, bóng dáng cao to mang theo một tia cô đơn.
Chăm chú ôm Vân Khuynh, Ngụy Quang Hàn vì người mới tới mà kinh hãi cảnh giác, dĩ nhiên để đối phương vào đến trong phòng mới phát hiện???
Là tính cảnh giác của hắn bị rỉ sét, hay là đối phương quá lợi hại???
Người nọ chậm rãi nâng lên đôi mắt, đường nhìn lạnh lùng như băng đảo qua Ngụy Quang Hàn, trông thấy Vân Khuynh tóc tai bù xù ở trong lòng hắn bị chăn bông bao lấy, trong mắt hắn kiềm nén gì đó, con ngươi lạnh lùng trong nháy mắt vỡ tan, xuất hiện một tia tàn ngược cuồng bạo, thế nhưng, chỉ là trong nháy mắt, lập tức lại khôi phục.
Sau đó, đường nhìn dừng tại trên người Ngụy Quang Hàn:
“Vô Gian vực chủ ‘Diêm La’."
Thấy hắn dùng câu khẳng định, Ngụy Quang Hàn chỉ biết thân phận mình bị bại lộ, tuy rằng kinh hãi không gì sánh được, nhưng trên khuôn mặt yêu dị của hắn lại mang theo dáng cười xán lạn, lệ chí son sắc khóe mắt bởi vì hắn bởi vì hắn cười, trở nên quỷ mị dị thường:
“Đúng, là ta, dĩ nhiên có thể tra ra thân phận của ta... Đích xác không đơn giản, ngươi là đến nghĩ cách cứu viện Minh Tuyên sao???"
Ngụy Quang Hàn cảm giác rõ ràng Vân Khuynh bị hắn ôm vào trong ngực, khi nghe thấy thanh âm nam nhân kia, lập tức cứng ngắc toàn thân.
Ngụy Quang Hàn ngăn chặn cơn tức đáy lòng, tràn ngập căm thù nhìn nam nhân trước mắt:
“Ngươi chính là tướng công của Minh Tuyên???"
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân không đổi, toàn thân tràn đầy kiêu ngạo cùng tôn quý, hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm Ngụy Quang Hàn:
“Ta không biết Minh Tuyên trong miệng ngươi là người nào, chỉ biết là, người bị ngươi ôm ở trong tay, là nhị đệ muội của ta."
Đích thật là nhị đệ muội của hắn, bởi vì, huyền y nam tử này chính là Tần Vô Phong.
Tần Vô Phong vừa mới nói xong, lại có hai người phá cửa sổ mà vào, một người một thân lam sắc trường bào, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất luận cái gì biểu tình, một người là lạnh lùng nữ tử một thân đồ bó màu đỏ.
Bọn họ là Tần Vô Song và Long Liễm.
Vừa rồi, bọn họ đi xử lý đám thủ hạ giấu ở bốn phía của Ngụy Quang Hàn.
Tác giả :
Vô Hoan Dã Tiếu