Khuynh Tẫn Thiên Hạ
Chương 72
Lưu hỏa thất nguyệt (1), Liêu Minh quốc phái Thuần Dương công chúa Nghị Phi Thuần sang Đại Khánh cùng Hoàng thất cầu thân.
Thông tin vừa công bố, thiên hạ đại chấn, kinh lôi bình địa!
Đây có thể xem là dấu hiệu nhằm tỏ ý thuần phục Đại Khánh của Liêu Minh – Tuy nhiên, khứu giác linh mẫn bén nhạy những nhà cầm quyền cáo già sừng sỏ đều đang cùng ngửi thấy mùi bất thường. Chuyện này xem ra, ván cờ chính trị của các nước lân bang với nhau một lần nữa đứng trước một nước cờ khó lường…
Cả Đại Khánh vì chuyện cầu thân sắp tới mà ngược xuôi hớt hải, đầu váng mắt hoa, dẫu vậy, việc Thuần Dương công chúa sắp trở thành thân bằng quyến thuộc lại không phải là vấn đề quá quan trọng.
Vấn đề quan trọng ở đây là, ai sẽ nghênh đón và phối ngẫu cùng nàng? Người đó chắc chắn phải có xuất thân hoàng thất mới xứng đôi với công chúa một nước cành vàng lá ngọc. Nghe đồn Thuần Dương công chúa dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, có tri thức lại hiểu lễ giáo, mà nam tử nọ dẫu có xuất thân danh giá, tuấn tú phong lưu mà bất trí bất tài thì có phải là bôi tro trát trấu vào mặt đàng trai không?
Đại Khánh mặc dù anh hùng xuất thiếu niên, nhân tài như sao trời, tuấn kiệt như cát biển, nhiều không đếm xuể, nhưng thỏa mãn được hai yêu cầu trên thực sự không được mấy người.
Tại Bát Phương Thành, Vô Song công tử cùng lúc nhận được hai phong thư, nhất minh nhất ám (2).
Minh chính là thánh chỉ của Gia Duệ đế, lệnh cho Vô Song công tử phải lập tức trở về kinh xử lý sự vụ hòa thân lần này.
Còn ám là mật hàm từ tay Lao thúc ở tiểu viện Hoàng đô gửi đến – hoàng thành gần đây nhân sự rối ren khó lòng kiểm soát, gián điệp các nước liên tiếp đột nhập, đụng độ, đồng thời hành tung quỷ dị, hành động kỳ quái.
“Khuynh Vũ thật sự phải rời khỏi đây sao?" – Phương Quân Càn xoay người, đôi đồng tử sắc sảo thâm trầm nhìn chăm chú y không chớp.
Tiếu Khuynh Vũ một thân trường bào đơn bạc, thần sắc ung dung điềm đạm, nhất cử nhất động khoan thai từ tốn. Dưới ánh bạch lạp mờ ảo, y an tĩnh ngồi, cả người ẩn hiện vẻ mỹ lệ nghiêm trang, nhu nhuận tựa xử nữ khuê trung (3).
Đôi môi tuyệt đẹp bướng bỉnh mím lại, thoạt nhìn cũng nhận ra, cả người y thập phần kiên định, phi thường kiên quyết, không thể nào lay chuyển nổi.
Phương Quân Càn hiểu rõ một điều, đó là một khi Tiếu Khuynh Vũ quyết định việc gì, bất luận là ai, bất luận hậu quả thế nào, cũng đều vô phương khuyên nhủ, vô pháp cản ngăn.
Nhưng mà, Phương Quân Càn đến tột cùng cũng không thể nào hiểu nổi, vì sao Tiếu Khuynh Vũ lại một mực bán mạng vì Hoàng thất như vậy?
Đổi lại là mình…
Nếu ngươi đã bất nhân, thì ta cũng bất nghĩa.
Nếu ngươi muốn phương hại đến ta, ta sẽ hạ thủ giết ngươi trước…
Đó chính là tác phong làm việc xưa nay chưa hề thay đổi của Phương Quân Càn.
Sở dĩ hiện tại Phương tiểu hầu gia vẫn còn chần chờ chưa cùng Hoàng gia Đại Khánh trở mặt thành thù là bởi vì, thứ nhất, thân nhân của hắn vẫn còn là con tin bị Gia Duệ đế khống chế, thứ hai, thời cơ chưa chín muồi, và thứ ba… chính là vì… Tiếu Khuynh Vũ…
Phương tiểu hầu gia khoanh tay đăm chiêu, trước mặt Tiếu Khuynh Vũ cứ đi qua đi lại, tuy cước bộ có vẻ thong thả nhưng vẫn không giấu được sự bồn chồn không yên…
Chợt hắn đột ngột dừng bước, xoay sang Tiếu Khuynh Vũ, ngữ điệu ủ dột miễn cưỡng: “Bao giờ thì đi?"
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đáp: “Sáng mai."
Nhanh vậy sao?! Phương tiểu hầu gia hốt nhiên nhíu mày.
Hắn còn đang định mở miệng nói gì đó, liền bị thanh âm có vẻ mệt mỏi pha chút đắn đo của Vô Song công tử thình lình cắt ngang…
“Phương Quân Càn… Huynh có thể… đợi được bốn năm nữa không?"
Trong thanh âm Tiếu Khuynh Vũ, sự uể oải mỏi mệt cùng khinh thường chán ghét càng lúc càng hiện rõ, càng lúc càng sâu sắc: “Bốn năm sau, Gia Duệ đế thoái vị, đến lúc đó ta sẽ dốc sức phò trợ huynh đăng ngôi Hoàng đế!"
Phương Quân Càn trước sau tưởng mình nghe nhầm.
Y vừa nói gì?
“Chỉ bốn năm thôi… Trong thời gian đó, huynh an phận ở đây làm bá chủ một phương của Đại Khánh, bốn năm sau, Tiếu Khuynh Vũ sẽ đem ngôi vị Hoàng đế hai tay dâng tặng!"
Phương Quân Càn kinh ngạc chấn động, cả người ngây ngẩn nhìn Tiếu Khuynh Vũ đang nhắm mắt tĩnh tọa. Tự nhiên cảm giác được sự tịch liêu cô quạnh đã thấm sâu từ trong cốt cách, trong huyết mạch, trong linh hồn của y đang lan tỏa ra chung quanh, làm cho dáng hình vốn đơn bạc của Tiếu Khuynh Vũ trên luân y càng có vẻ mong manh hư ảo hiếm khi lộ ra ngoài. Trong lòng Phương Quân Càn bỗng dưng dấy lên một chút ý loạn tình mê.
“Vậy còn huynh?"
Sau khi ta nắm cả thiên hạ trong tay, ta còn khả dĩ có được huynh toàn vẹn bên mình không?
“Đến lúc đó, huynh sẽ ở bên cạnh ta chứ?"
Tiếu Khuynh Vũ đáp: “Được!"
Tiểu lâu lặng phắc không một tiếng động.
Chỉ duy nhất trên chiếc bàn con, trà trong chung bỗng sóng sánh gợn lên rất nhẹ, tựa như gió thoảng qua.
Phương Quân Càn ngưng trọng nói: “Ta bằng lòng!" Chỉ cần bọn họ không cố bức ta vào tuyệt lộ, Phương Quân Càn phải chờ đợi bốn năm thì có vấn đề gì đâu?
Hắn, niên kỷ còn trẻ, kim ngân không thiếu, bắt hắn phải chờ, hắn có thể, và cũng sẽ làm được rất tốt.
“Khuynh Vũ lần này trở về Hoàng đô, ngàn vạn lần phải cẩn trọng. Dù sao, Hoàng đô cũng không thể so với Bát Phương thành!" – Hoàng đô, có thể ví như một cái đầm sâu hút không thấy đáy, bất luận làm việc gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, hành sự thận trọng, không thể có một chút lơ là.
Trong đầu, rất nhiều, rất nhiều ý niệm đan cài tràn ngập muốn bật ra thành lời, nhưng cuối cùng, hết thảy thiên ngôn vạn ngữ chỉ thu lại vẻn vẹn một câu: “Còn nữa, nhớ sớm trở về!"
“Sau khi hòa thân ba tháng ta sẽ trở lại!" – Tiếu Khuynh Vũ tuy vẫn giữ ngữ khí đạm mạc thản nhiên, nhưng trong đáy mắt đã bừng sáng ý cười vui vẻ.
Phương Quân Càn nghiêm túc đáp: “Lời này là chính miệng Khuynh Vũ nói đó. Nếu ba tháng sau Khuynh Vũ còn chưa về thành, bổn hầu sẽ về Hoàng đô tìm huynh!"
Tiếu Khuynh Vũ lắc đầu không đồng ý: “Hoàng thành thâm hiểm khó dò, thân bất do kỷ. Nếu tiểu hầu gia còn muốn giữ mình, tốt nhất đừng tùy tiện trở về nơi đó thì hơn!"
Sắc diện Phương Quân Càn điềm tĩnh đạm định, không chút bối rối: “Cho nên vì bổn hầu, Khuynh Vũ nhất định phải thủ tín, sớm ngày trở về. Nếu không bổn hầu sẽ thực sự đến tìm huynh!"
Ngữ khí hắn trầm tĩnh mà dứt khoát, ánh mắt hắn dịu dàng mà kiên định.
Vào thời khắc đó, Tiếu Khuynh Vũ nhìn thấy ở hắn sự chân thành tha thiết và lòng quyết tâm cao độ, không thể nghi ngờ.
Một luồng nguyệt quang từ cửa sổ dịu dàng tràn vào.
Mông lung, huyền ảo tựa như đang múa khúc nghê thường mềm mại say lòng…
Nhẹ nhàng ôm ấp, nhẹ nhàng hòa quyện, nhẹ nhàng mơn man trên người hai tuyệt thế nam tử…
Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ rời khỏi Bát Phương thành.
Khi cỗ kiệu vừa ra khỏi cổng thành, trong lòng Tiếu Khuynh Vũ chợt dâng lên một nỗi bi thống xót xa khó có thể diễn đạt thành lời.
Đó là một dự cảm mơ hồ, mông lung, khó hiểu đang bủa vây đầu óc – Có cảm giác rằng, những tháng năm hạnh phúc nhất, mãn nguyện nhất trong cuộc đời Tiếu Khuynh Vũ đã qua đi không bao giờ còn tìm lại được nữa…
—oOo—
(1): Đại Hỏa tinh (sao Tâm) vào tháng 5 âm lịch đều mọc ở giữa trời vào lúc hoàng hôn, từ tháng 6 trở đi dần dần hạ xuống hướng Tây, tương ứng với thời điểm thời tiết đã dần bớt đi cái nóng của mùa hạ, bắt đầu bước vào mùa thu mát mẻ. Kinh Thi viết: ‘Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y’ tức là: tháng 7 trời mát, đến tháng 9 thì lạnh, phải may áo ấm rồi… Do đó thành ngữ này cũng là nói hạ đi thu đến, tiết trời bắt đầu mát mẻ hơn.
(2): một sáng một tối: một cái quang minh chính đại, còn cái kia thì bí mật mờ ám.
(3): nguyên văn là ‘tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố’: lúc yên tĩnh thì có sự trầm tĩnh bình ổn như con gái chưa xuất giá, lúc cử động lại nhanh nhẹn như con thỏ đào thoát khỏi kẻ thù.
Thành ngữ này xuất phát từ binh pháp Tôn Tử: ‘Thị cố thủy như xử nữ, địch nhân khai hộ; hậu như thoát thố, địch bất cập cự’: trước thì im lìm bất động như xử nữ, khiến địch chủ quan tiến vào trận địa, sau lại hành động cực nhanh khiến địch không kịp trở tay.
Dần dần, ‘tĩnh nhược xử tử’ được sử dụng để chỉ vẻ đẹp ôn nhu kín đáo, thanh tĩnh bình ổn của thiếu nữ chưa xuất giá (chưa rời khỏi khuê phòng).
Thông tin vừa công bố, thiên hạ đại chấn, kinh lôi bình địa!
Đây có thể xem là dấu hiệu nhằm tỏ ý thuần phục Đại Khánh của Liêu Minh – Tuy nhiên, khứu giác linh mẫn bén nhạy những nhà cầm quyền cáo già sừng sỏ đều đang cùng ngửi thấy mùi bất thường. Chuyện này xem ra, ván cờ chính trị của các nước lân bang với nhau một lần nữa đứng trước một nước cờ khó lường…
Cả Đại Khánh vì chuyện cầu thân sắp tới mà ngược xuôi hớt hải, đầu váng mắt hoa, dẫu vậy, việc Thuần Dương công chúa sắp trở thành thân bằng quyến thuộc lại không phải là vấn đề quá quan trọng.
Vấn đề quan trọng ở đây là, ai sẽ nghênh đón và phối ngẫu cùng nàng? Người đó chắc chắn phải có xuất thân hoàng thất mới xứng đôi với công chúa một nước cành vàng lá ngọc. Nghe đồn Thuần Dương công chúa dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, có tri thức lại hiểu lễ giáo, mà nam tử nọ dẫu có xuất thân danh giá, tuấn tú phong lưu mà bất trí bất tài thì có phải là bôi tro trát trấu vào mặt đàng trai không?
Đại Khánh mặc dù anh hùng xuất thiếu niên, nhân tài như sao trời, tuấn kiệt như cát biển, nhiều không đếm xuể, nhưng thỏa mãn được hai yêu cầu trên thực sự không được mấy người.
Tại Bát Phương Thành, Vô Song công tử cùng lúc nhận được hai phong thư, nhất minh nhất ám (2).
Minh chính là thánh chỉ của Gia Duệ đế, lệnh cho Vô Song công tử phải lập tức trở về kinh xử lý sự vụ hòa thân lần này.
Còn ám là mật hàm từ tay Lao thúc ở tiểu viện Hoàng đô gửi đến – hoàng thành gần đây nhân sự rối ren khó lòng kiểm soát, gián điệp các nước liên tiếp đột nhập, đụng độ, đồng thời hành tung quỷ dị, hành động kỳ quái.
“Khuynh Vũ thật sự phải rời khỏi đây sao?" – Phương Quân Càn xoay người, đôi đồng tử sắc sảo thâm trầm nhìn chăm chú y không chớp.
Tiếu Khuynh Vũ một thân trường bào đơn bạc, thần sắc ung dung điềm đạm, nhất cử nhất động khoan thai từ tốn. Dưới ánh bạch lạp mờ ảo, y an tĩnh ngồi, cả người ẩn hiện vẻ mỹ lệ nghiêm trang, nhu nhuận tựa xử nữ khuê trung (3).
Đôi môi tuyệt đẹp bướng bỉnh mím lại, thoạt nhìn cũng nhận ra, cả người y thập phần kiên định, phi thường kiên quyết, không thể nào lay chuyển nổi.
Phương Quân Càn hiểu rõ một điều, đó là một khi Tiếu Khuynh Vũ quyết định việc gì, bất luận là ai, bất luận hậu quả thế nào, cũng đều vô phương khuyên nhủ, vô pháp cản ngăn.
Nhưng mà, Phương Quân Càn đến tột cùng cũng không thể nào hiểu nổi, vì sao Tiếu Khuynh Vũ lại một mực bán mạng vì Hoàng thất như vậy?
Đổi lại là mình…
Nếu ngươi đã bất nhân, thì ta cũng bất nghĩa.
Nếu ngươi muốn phương hại đến ta, ta sẽ hạ thủ giết ngươi trước…
Đó chính là tác phong làm việc xưa nay chưa hề thay đổi của Phương Quân Càn.
Sở dĩ hiện tại Phương tiểu hầu gia vẫn còn chần chờ chưa cùng Hoàng gia Đại Khánh trở mặt thành thù là bởi vì, thứ nhất, thân nhân của hắn vẫn còn là con tin bị Gia Duệ đế khống chế, thứ hai, thời cơ chưa chín muồi, và thứ ba… chính là vì… Tiếu Khuynh Vũ…
Phương tiểu hầu gia khoanh tay đăm chiêu, trước mặt Tiếu Khuynh Vũ cứ đi qua đi lại, tuy cước bộ có vẻ thong thả nhưng vẫn không giấu được sự bồn chồn không yên…
Chợt hắn đột ngột dừng bước, xoay sang Tiếu Khuynh Vũ, ngữ điệu ủ dột miễn cưỡng: “Bao giờ thì đi?"
Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên đáp: “Sáng mai."
Nhanh vậy sao?! Phương tiểu hầu gia hốt nhiên nhíu mày.
Hắn còn đang định mở miệng nói gì đó, liền bị thanh âm có vẻ mệt mỏi pha chút đắn đo của Vô Song công tử thình lình cắt ngang…
“Phương Quân Càn… Huynh có thể… đợi được bốn năm nữa không?"
Trong thanh âm Tiếu Khuynh Vũ, sự uể oải mỏi mệt cùng khinh thường chán ghét càng lúc càng hiện rõ, càng lúc càng sâu sắc: “Bốn năm sau, Gia Duệ đế thoái vị, đến lúc đó ta sẽ dốc sức phò trợ huynh đăng ngôi Hoàng đế!"
Phương Quân Càn trước sau tưởng mình nghe nhầm.
Y vừa nói gì?
“Chỉ bốn năm thôi… Trong thời gian đó, huynh an phận ở đây làm bá chủ một phương của Đại Khánh, bốn năm sau, Tiếu Khuynh Vũ sẽ đem ngôi vị Hoàng đế hai tay dâng tặng!"
Phương Quân Càn kinh ngạc chấn động, cả người ngây ngẩn nhìn Tiếu Khuynh Vũ đang nhắm mắt tĩnh tọa. Tự nhiên cảm giác được sự tịch liêu cô quạnh đã thấm sâu từ trong cốt cách, trong huyết mạch, trong linh hồn của y đang lan tỏa ra chung quanh, làm cho dáng hình vốn đơn bạc của Tiếu Khuynh Vũ trên luân y càng có vẻ mong manh hư ảo hiếm khi lộ ra ngoài. Trong lòng Phương Quân Càn bỗng dưng dấy lên một chút ý loạn tình mê.
“Vậy còn huynh?"
Sau khi ta nắm cả thiên hạ trong tay, ta còn khả dĩ có được huynh toàn vẹn bên mình không?
“Đến lúc đó, huynh sẽ ở bên cạnh ta chứ?"
Tiếu Khuynh Vũ đáp: “Được!"
Tiểu lâu lặng phắc không một tiếng động.
Chỉ duy nhất trên chiếc bàn con, trà trong chung bỗng sóng sánh gợn lên rất nhẹ, tựa như gió thoảng qua.
Phương Quân Càn ngưng trọng nói: “Ta bằng lòng!" Chỉ cần bọn họ không cố bức ta vào tuyệt lộ, Phương Quân Càn phải chờ đợi bốn năm thì có vấn đề gì đâu?
Hắn, niên kỷ còn trẻ, kim ngân không thiếu, bắt hắn phải chờ, hắn có thể, và cũng sẽ làm được rất tốt.
“Khuynh Vũ lần này trở về Hoàng đô, ngàn vạn lần phải cẩn trọng. Dù sao, Hoàng đô cũng không thể so với Bát Phương thành!" – Hoàng đô, có thể ví như một cái đầm sâu hút không thấy đáy, bất luận làm việc gì cũng phải suy nghĩ thấu đáo, hành sự thận trọng, không thể có một chút lơ là.
Trong đầu, rất nhiều, rất nhiều ý niệm đan cài tràn ngập muốn bật ra thành lời, nhưng cuối cùng, hết thảy thiên ngôn vạn ngữ chỉ thu lại vẻn vẹn một câu: “Còn nữa, nhớ sớm trở về!"
“Sau khi hòa thân ba tháng ta sẽ trở lại!" – Tiếu Khuynh Vũ tuy vẫn giữ ngữ khí đạm mạc thản nhiên, nhưng trong đáy mắt đã bừng sáng ý cười vui vẻ.
Phương Quân Càn nghiêm túc đáp: “Lời này là chính miệng Khuynh Vũ nói đó. Nếu ba tháng sau Khuynh Vũ còn chưa về thành, bổn hầu sẽ về Hoàng đô tìm huynh!"
Tiếu Khuynh Vũ lắc đầu không đồng ý: “Hoàng thành thâm hiểm khó dò, thân bất do kỷ. Nếu tiểu hầu gia còn muốn giữ mình, tốt nhất đừng tùy tiện trở về nơi đó thì hơn!"
Sắc diện Phương Quân Càn điềm tĩnh đạm định, không chút bối rối: “Cho nên vì bổn hầu, Khuynh Vũ nhất định phải thủ tín, sớm ngày trở về. Nếu không bổn hầu sẽ thực sự đến tìm huynh!"
Ngữ khí hắn trầm tĩnh mà dứt khoát, ánh mắt hắn dịu dàng mà kiên định.
Vào thời khắc đó, Tiếu Khuynh Vũ nhìn thấy ở hắn sự chân thành tha thiết và lòng quyết tâm cao độ, không thể nghi ngờ.
Một luồng nguyệt quang từ cửa sổ dịu dàng tràn vào.
Mông lung, huyền ảo tựa như đang múa khúc nghê thường mềm mại say lòng…
Nhẹ nhàng ôm ấp, nhẹ nhàng hòa quyện, nhẹ nhàng mơn man trên người hai tuyệt thế nam tử…
Hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Tiếu Khuynh Vũ lặng lẽ rời khỏi Bát Phương thành.
Khi cỗ kiệu vừa ra khỏi cổng thành, trong lòng Tiếu Khuynh Vũ chợt dâng lên một nỗi bi thống xót xa khó có thể diễn đạt thành lời.
Đó là một dự cảm mơ hồ, mông lung, khó hiểu đang bủa vây đầu óc – Có cảm giác rằng, những tháng năm hạnh phúc nhất, mãn nguyện nhất trong cuộc đời Tiếu Khuynh Vũ đã qua đi không bao giờ còn tìm lại được nữa…
—oOo—
(1): Đại Hỏa tinh (sao Tâm) vào tháng 5 âm lịch đều mọc ở giữa trời vào lúc hoàng hôn, từ tháng 6 trở đi dần dần hạ xuống hướng Tây, tương ứng với thời điểm thời tiết đã dần bớt đi cái nóng của mùa hạ, bắt đầu bước vào mùa thu mát mẻ. Kinh Thi viết: ‘Thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y’ tức là: tháng 7 trời mát, đến tháng 9 thì lạnh, phải may áo ấm rồi… Do đó thành ngữ này cũng là nói hạ đi thu đến, tiết trời bắt đầu mát mẻ hơn.
(2): một sáng một tối: một cái quang minh chính đại, còn cái kia thì bí mật mờ ám.
(3): nguyên văn là ‘tĩnh nhược xử tử, động nhược thoát thố’: lúc yên tĩnh thì có sự trầm tĩnh bình ổn như con gái chưa xuất giá, lúc cử động lại nhanh nhẹn như con thỏ đào thoát khỏi kẻ thù.
Thành ngữ này xuất phát từ binh pháp Tôn Tử: ‘Thị cố thủy như xử nữ, địch nhân khai hộ; hậu như thoát thố, địch bất cập cự’: trước thì im lìm bất động như xử nữ, khiến địch chủ quan tiến vào trận địa, sau lại hành động cực nhanh khiến địch không kịp trở tay.
Dần dần, ‘tĩnh nhược xử tử’ được sử dụng để chỉ vẻ đẹp ôn nhu kín đáo, thanh tĩnh bình ổn của thiếu nữ chưa xuất giá (chưa rời khỏi khuê phòng).
Tác giả :
Thương Hải Di Mặc