Khuynh Tàn Địa Tẫn
Chương 2: Lạc Phong thành bình yên
Hàn Diệp Thanh, không là Lưu Diệp Phong, hắn sống yên ổn trong Lưu gia. Gọi là Lưu gia nhưng cũng thật ra không phải. Lưu gia chỉ có hai người phụ thân. [ Nguyệt: đã nói là huynh đệ văn mà =] ]. Thêm nàng cung nữ ngày trước bị 2 vị kia đem ra. Nàng chăm sóc cho hắn.
Lưu gia mở một tiệm thuốc nhỏ ở Lạc Phong thành. Hai vị phụ thân của hắn, vốn là anh em. Phụ thân – Lưu Diệp Tĩnh – trên giang hồ nổi tiếng là độc y thần, võ công tái thế, là việc trầm ổn, bình tĩnh, có cơ mưu. Tiểu phụ thân – Lưu Diệp Minh – nổi tiếng hành y cứu người, trên giang hồ gọi là Dược y thần. [ Hai anh em nhà này, 1 người hạ độc, 1 người cứu ] Tiểu phụ thân võ công có thể nói là … mèo cào, làm việc bát nháo, không để ý trước sau. Tốt nhất không nên nhờ hắn lằm đại sự.
Tiểu cung nữ kia tên Ánh nhi. Hắn thường được nàng kể truyện. Kể cả truyện mẫu thân hắn.
Hắn vờ tỏ ra không hiểu, nàng càng đau thương hơn. Nhiều lần nàng ôm hắn khóc. Hắn cũng lãnh đạm không nói gì. Trước giờ, hắn không biết dỗ dành người khác.
Hắn đang sống ở lục địa Chân Á ( hắc, Nguyệt chém. Á. chả nghĩ ra ). Đất nước hắn sống tên là Hiên quốc ( có ai nhớ ra gì chưa? ). Hoàng đế hiện tại là Thiên Thuận đế Hiên Viên Ngạo Thiên ( Ngạo thiên mà còn là Thuận thiên. chem. Chem. Anh Ngạo Thiên ) (tên xấu kinh lên đc. Nhưng k vặt ra đc tên khác ) – cha thật của hắn a. Hiên quốc là một nước mạnh và giàu có. Sánh ngang với nó trên đại lục này chỉ có Đông Vũ quốc ( lại nói: nhớ ra gì chưa =)) ) Mẫu phi hắn là con của một vị quan nhỏ, biểu muội của nhị vị phụ thân. Nàng là một nữ tử yếu đuối, không biết mưu mô. Vì vậy bị hậu cung gạt bỏ. Nàng bị đổ oan rồi chết. Nực cười thay người muốn giết hai người mẫu tử bọn họ lại là phu quân cùng phụ thân chính họ. Hắn mỉm cười chua xót. Đời này, vị phụ thân ấy, còn ác độc cùng tàn nhẫn hơn phụ thân hắn trước kia. Hay là giống nhau? Hàn Diệp Nghị chẳng qua vì hắn còn lợi dụng được, nên mới để hắn sống mà bồi hắn. Nếu không có lẽ, nếu hắn là 1 si nhi, chắc bị hắn bóp chết ngay trong tay rồi. Nhưng hắn không hận người phụ thân trước. Người kiếp này, Hắn cũng không có cảm tình. Trái tim hắn không biết bao giờ đã nguội lạnh. Không phải hắn lạnh lùng đến mức mất cả cảm giác làm người. Khi một người bất hạnh đi qua, hắn cũng cho vài đồng. Khi thấy con chó, con mèo nhỏ đáng thương, hắn vẫn mua bánh cho chúng ăn. Kiếp trước hắn từng nuôi 1 đám mèo hoang. Bọn chúng thực phá phách, nhưng đối hắn lại ngoan hiền. Hắn thường mua đồ ăn cho đám mèo ấy. Nhưng tuyệt không đem chúng về nuôi. Nuôi rồi thân thiết, đến lúc nào đó, chúng chết đi, hắn sẽ thương tâm. Vì vậy chỉ cho chúng ăn, không nuôi, không tạo tình cảm. Bởi vì hắn, sợ mất mát, sợ lại cô đơn. Cứ giữ một khoảng cách đủ để cả hai cùng sống tốt là đủ rồi.
Hắn dần lớn lên. Tiểu phụ thân thích bế hắn, phụ thân lại thích nhìn hắn trong lòng tiểu phụ thân, ánh mặt tỏa ra nhu tình nồng nhiệt. Ánh nhi tỷ mỉ chăm sóc hắn. Hắn năm nay đã yên ổn sống đến 5 tuổi. Yên bình. Lòng hắn cũng thanh thản hơn rất nhiều. Cuộc đời này, cứ sống như thế này, cũng thật tốt. Hắn đã có gia đình, dù nó không hoàn toàn trọn vẹn.
Trên trán hắn có một dấu ấn hoa mai tinh xảo từ khi mới sinh ra. Phụ thân nói, hắn đừng đụng vào nước khi có người khác. Nếu không hắn sẽ nguy hiểm. Lưu Diệp Phong biết, đó là dấu ấn của hoàng gia, là dấu hiệu chứng tỏ hắn là con kẻ kia. Lưu Diệp Phong vẫn để tóc mái hơi dài, che kín cái trán của hắn.
Hắn rất ít bước ra khỏi nhà. Nhưng một tuần cũng ra vài lần. Hắn thích đi dạo phố. Sẵn tiện nhìn thế giới này. Dù sao, cũng phải sống thì phải hiểu rõ thế giới này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
Hôm nay hắn mặc một kiện bạch y, nhìn hắn như tiên tử trên trời. Sắc đẹp kế thừa từ mẫu phi hắn, quả thật không khiến người ta thất vọng. Nói đúng hơn, hắn còn đẹp hơn cả mẫu thân. Đôi mắt như ngọc lưu ly, sâu lắng mà tĩnh lặng khiến khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn càng thêm sắc sảo.
Hắn sống ở một thành trấn nhỏ. Mọi người ở đây đều rất tốt bụng, cũng biết hắn là con của Lưu gia nên đối hắn rất hảo. Với lại, con người ta thường yêu cái đẹp. Đối mặt với một đứa nhỏ tuyệt mĩ như hắn, ai ai cũng phải đau phải sủng.
“ A di, mua cho con viên kẹo kia nhé."
Hắn mở to mắt chơp chớp nhìn Ánh nhi. Với cô gái nhỏ này, hắn vẫn cứ làm 1 tiểu hài tử. Tốt nhất đừng cho nàng quá kinh ngạc. Trong nhà, chỉ phụ thân mới cảm thấy hắn khác biệt. Hắn cũng không đeo mặt nạ trước mặt y. Y trầm tĩnh, thâm sâu khó lường. Vì thế Lưu Diệp Phong cũng rất thích Lưu Diệp Tĩnh – kẻ tâm tư khó dò nhất hắn từng gặp.
Lão bá bán kẹo từ ái nhìn hắn, mỉm cười xoa đầu.
“ Lưu thiếu gia, kẹo của cậu đây a."
Hắn vươn tay đón nhận thanh kẹo đỏ đỏ trong suốt. Khẽ liếm lên kẹo, thật ngọt. Hắn về đây bỗng nhiên thích đồ ngọt. Chắc ảnh hưởng từ tiểu phụ thân.
Ánh nhi gửi tiền lão bá, lão bá vội xua tay
“ Thôi a, Lưu lão gia đã chữa không côn cho rất nhiều người nghèo chúng ta. Sao ta lấy tiền của thiếu gia được."
“ Lão bá, nhận đi. Lão bá còn cần tiền mà. Nhận cho Phong Nhi vui nga."
Hắn giở trò làm nũng với lão bá kia. Lão bá kia hơi khó xử, nhưng rồi cũng chiều hắn. Cầm lấy tiền rồi cảm ơn.
Hắn đi trên mép đường, đôi mắt nhìn quanh. Nơi đây hôm nay bỗng nhiên nhiều người lạ a. Bỗng nhiên có tiếng quát tháo, rồi “ ÀO “ khi hắn chưa kịp phản ứng bỗng nhận 1 chậu nước hắt ướt từ đầu đến chân.
“ A, ta xin lỗi Lưu thiếu gia a."
Tam Nương bán thịt chạy lại xoa xoa áo hắn. Chắc bà đang cãi nhau với ai đó. Hắn thật bất hạnh hứng chịu chậu nước hộ kẻ kia.
Mỉm cười bất đắc dĩ, Lưu Diệp Phong cười cười.
“ Không sao, bá mẫu. Ta về thay đồ là được."
Nụ cười tuyệt đẹp lại mang phần hồn nhiên lại khiến Tam Nương hung dữ không khỏi không đỏ mặt.
Lưu Diệp Phong quay bước rời đi. Bỗng “ rầm". Hắn sờ sờ trán vì đau. Hắn đập đầu vào cột hay sao mà cứng thế?
Nhìn ngước lên, trước mặt hắn là 1 người nam nhân cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ, phí khách vương giả tản mác.
Hắn ngơ ngẩn. Đây là …? Hắn cảm thấy quen mắt. Nhìn qua Ánh Nhi đang nhìn hắn, bất giác nàng run rẩy.
Hoàng đế sao? Hắn nhận ra mà, kẻ đời này hắn nhìn 1 lần, muốn nhớ thì sẽ không quên. Nhất là khí phách này, không ai có được ngoài y.
Hắn mải nhìn ngây ngốc, quên mất hắn đang ướt sũng.
Y cũng đang nhìn hắn.
Hiên Viên Ngạo Thiên chăm chú nhìn tinh linh trước mắt. Lúc bị đứa bé đâm vào, hắn không chú ý lắm. Nhưng khi đứa bé kia ngước lên, hắn thất kinh. Thật xinh đẹp. Chưa bao giờ hắn gặp ai đẹp như vậy. Dù hậu cung ba nghìn cũng không ai có thể đẹp bằng đứa nhỏ mới chừng 5 – 6 tuổi này. Nhất là đôi mắt, tĩnh lặng hiếm có. Đôi mắt đen kia khiến hắn sa chân vào vũng lầy.
Nhưng khi đứa bé kia bỏ tay khỏi trán, hắn càng trở nên kinh ngạc hơn. Con hắn. Tim hắn đập càng nhanh. Con hắn. Con hắn a. Dấu hiệu hoa mai kia chứng tỏ là con cháu của Hiên Viên gia. Hiên Viên Ngạo Thiên muốn, khao khát muốn, mãnh liệt muốn nắm lấy đứa bé này, con hắn, đưa về nhốt vào sâu trong thâm cung. Để hắn mãi mãi nhìn, chỉ để hắn nhìn. Không kẻ nào chạm vào, không kẻ nào được gặp đứa con này của hắn.
“ Thúc thúc a, ngươi sao thế?" Lưu Diệp Phong nhìn “ phụ hoàng" hắn. Mỉm cười.
Hiên Viên Ngạo Thiên bất động. Hắn không nói được. Bị điểm ngân kim sao? Đứa bé này? Hắn biết ta là ai sao?
Không đợi Hiên Viên Ngạo Thiên nói, bởi y sẽ không nói được. Khi y đang ngây ngốc, hắn đã kịp châm ngân kim độc vào hắn. Ít nhất 1 canh giờ y sẽ nói không được.
Gỉa vờ như nhìn nhìn y, xong rồi cười cười cúi người chào Hiên Viên Ngạo Thiên, Lưu Diệp Phong kéo tay Ánh Nhi chạy về phía Lưu gia.
Hiên Viên Ngạo Thiên nghẹn họng không nói cũng không cử động được. Hắn đang sinh khí. Không phải bị tiểu yêu kia giở trò, mà là đã vuột mất bảo bối nhỏ kia. Hảo. Không thể mất được. Hắn – Hiên Viên Ngạo Thiên – chưa có gì là muốn mà chưa có.
Khi bóng nhỏ kia khuất mất vào đám đông người, Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn nội công giải huyệt đạo. Qủa là khó. Một đứa trẻ mới năm tuổi, thế nào mà có thể điểm huyệt thâm sâu như thế.
Hiên Viên Ngạo Thiên nở nụ cười hiếm có. Tiểu bảo bối của trẫm, ta sẽ bắt ngươi về. Về với ta. Mãi mãi.
Chạy về Lưu gia, Lưu Diệp Phong thở hổn hết nắm lấy phụ thân hắn.
“ Hắn … hắn … “ phụ hoàng" ta đến đây. Hắn thấy dấu hiệu này, đi thôi …"
Lưu Diệp Phong cảm nhận được sự ham muốn rực lửa trong mắt kẻ kia. Hắn phải hảo hảo mà trốn. Hắn, không muốn về nơi ăn thịt người, nhất là về kẻ mà hắn không thể nhìn thấu kia.Nam nhân cũng là phụ hoàng hắn – Hiên Viên Ngạo Thiên.
Nhân duyên hai người, mới chỉ là mờ nhạt bắt đầu.
Lưu gia mở một tiệm thuốc nhỏ ở Lạc Phong thành. Hai vị phụ thân của hắn, vốn là anh em. Phụ thân – Lưu Diệp Tĩnh – trên giang hồ nổi tiếng là độc y thần, võ công tái thế, là việc trầm ổn, bình tĩnh, có cơ mưu. Tiểu phụ thân – Lưu Diệp Minh – nổi tiếng hành y cứu người, trên giang hồ gọi là Dược y thần. [ Hai anh em nhà này, 1 người hạ độc, 1 người cứu ] Tiểu phụ thân võ công có thể nói là … mèo cào, làm việc bát nháo, không để ý trước sau. Tốt nhất không nên nhờ hắn lằm đại sự.
Tiểu cung nữ kia tên Ánh nhi. Hắn thường được nàng kể truyện. Kể cả truyện mẫu thân hắn.
Hắn vờ tỏ ra không hiểu, nàng càng đau thương hơn. Nhiều lần nàng ôm hắn khóc. Hắn cũng lãnh đạm không nói gì. Trước giờ, hắn không biết dỗ dành người khác.
Hắn đang sống ở lục địa Chân Á ( hắc, Nguyệt chém. Á. chả nghĩ ra ). Đất nước hắn sống tên là Hiên quốc ( có ai nhớ ra gì chưa? ). Hoàng đế hiện tại là Thiên Thuận đế Hiên Viên Ngạo Thiên ( Ngạo thiên mà còn là Thuận thiên. chem. Chem. Anh Ngạo Thiên ) (tên xấu kinh lên đc. Nhưng k vặt ra đc tên khác ) – cha thật của hắn a. Hiên quốc là một nước mạnh và giàu có. Sánh ngang với nó trên đại lục này chỉ có Đông Vũ quốc ( lại nói: nhớ ra gì chưa =)) ) Mẫu phi hắn là con của một vị quan nhỏ, biểu muội của nhị vị phụ thân. Nàng là một nữ tử yếu đuối, không biết mưu mô. Vì vậy bị hậu cung gạt bỏ. Nàng bị đổ oan rồi chết. Nực cười thay người muốn giết hai người mẫu tử bọn họ lại là phu quân cùng phụ thân chính họ. Hắn mỉm cười chua xót. Đời này, vị phụ thân ấy, còn ác độc cùng tàn nhẫn hơn phụ thân hắn trước kia. Hay là giống nhau? Hàn Diệp Nghị chẳng qua vì hắn còn lợi dụng được, nên mới để hắn sống mà bồi hắn. Nếu không có lẽ, nếu hắn là 1 si nhi, chắc bị hắn bóp chết ngay trong tay rồi. Nhưng hắn không hận người phụ thân trước. Người kiếp này, Hắn cũng không có cảm tình. Trái tim hắn không biết bao giờ đã nguội lạnh. Không phải hắn lạnh lùng đến mức mất cả cảm giác làm người. Khi một người bất hạnh đi qua, hắn cũng cho vài đồng. Khi thấy con chó, con mèo nhỏ đáng thương, hắn vẫn mua bánh cho chúng ăn. Kiếp trước hắn từng nuôi 1 đám mèo hoang. Bọn chúng thực phá phách, nhưng đối hắn lại ngoan hiền. Hắn thường mua đồ ăn cho đám mèo ấy. Nhưng tuyệt không đem chúng về nuôi. Nuôi rồi thân thiết, đến lúc nào đó, chúng chết đi, hắn sẽ thương tâm. Vì vậy chỉ cho chúng ăn, không nuôi, không tạo tình cảm. Bởi vì hắn, sợ mất mát, sợ lại cô đơn. Cứ giữ một khoảng cách đủ để cả hai cùng sống tốt là đủ rồi.
Hắn dần lớn lên. Tiểu phụ thân thích bế hắn, phụ thân lại thích nhìn hắn trong lòng tiểu phụ thân, ánh mặt tỏa ra nhu tình nồng nhiệt. Ánh nhi tỷ mỉ chăm sóc hắn. Hắn năm nay đã yên ổn sống đến 5 tuổi. Yên bình. Lòng hắn cũng thanh thản hơn rất nhiều. Cuộc đời này, cứ sống như thế này, cũng thật tốt. Hắn đã có gia đình, dù nó không hoàn toàn trọn vẹn.
Trên trán hắn có một dấu ấn hoa mai tinh xảo từ khi mới sinh ra. Phụ thân nói, hắn đừng đụng vào nước khi có người khác. Nếu không hắn sẽ nguy hiểm. Lưu Diệp Phong biết, đó là dấu ấn của hoàng gia, là dấu hiệu chứng tỏ hắn là con kẻ kia. Lưu Diệp Phong vẫn để tóc mái hơi dài, che kín cái trán của hắn.
Hắn rất ít bước ra khỏi nhà. Nhưng một tuần cũng ra vài lần. Hắn thích đi dạo phố. Sẵn tiện nhìn thế giới này. Dù sao, cũng phải sống thì phải hiểu rõ thế giới này. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.
Hôm nay hắn mặc một kiện bạch y, nhìn hắn như tiên tử trên trời. Sắc đẹp kế thừa từ mẫu phi hắn, quả thật không khiến người ta thất vọng. Nói đúng hơn, hắn còn đẹp hơn cả mẫu thân. Đôi mắt như ngọc lưu ly, sâu lắng mà tĩnh lặng khiến khuôn mặt tuyệt mĩ của hắn càng thêm sắc sảo.
Hắn sống ở một thành trấn nhỏ. Mọi người ở đây đều rất tốt bụng, cũng biết hắn là con của Lưu gia nên đối hắn rất hảo. Với lại, con người ta thường yêu cái đẹp. Đối mặt với một đứa nhỏ tuyệt mĩ như hắn, ai ai cũng phải đau phải sủng.
“ A di, mua cho con viên kẹo kia nhé."
Hắn mở to mắt chơp chớp nhìn Ánh nhi. Với cô gái nhỏ này, hắn vẫn cứ làm 1 tiểu hài tử. Tốt nhất đừng cho nàng quá kinh ngạc. Trong nhà, chỉ phụ thân mới cảm thấy hắn khác biệt. Hắn cũng không đeo mặt nạ trước mặt y. Y trầm tĩnh, thâm sâu khó lường. Vì thế Lưu Diệp Phong cũng rất thích Lưu Diệp Tĩnh – kẻ tâm tư khó dò nhất hắn từng gặp.
Lão bá bán kẹo từ ái nhìn hắn, mỉm cười xoa đầu.
“ Lưu thiếu gia, kẹo của cậu đây a."
Hắn vươn tay đón nhận thanh kẹo đỏ đỏ trong suốt. Khẽ liếm lên kẹo, thật ngọt. Hắn về đây bỗng nhiên thích đồ ngọt. Chắc ảnh hưởng từ tiểu phụ thân.
Ánh nhi gửi tiền lão bá, lão bá vội xua tay
“ Thôi a, Lưu lão gia đã chữa không côn cho rất nhiều người nghèo chúng ta. Sao ta lấy tiền của thiếu gia được."
“ Lão bá, nhận đi. Lão bá còn cần tiền mà. Nhận cho Phong Nhi vui nga."
Hắn giở trò làm nũng với lão bá kia. Lão bá kia hơi khó xử, nhưng rồi cũng chiều hắn. Cầm lấy tiền rồi cảm ơn.
Hắn đi trên mép đường, đôi mắt nhìn quanh. Nơi đây hôm nay bỗng nhiên nhiều người lạ a. Bỗng nhiên có tiếng quát tháo, rồi “ ÀO “ khi hắn chưa kịp phản ứng bỗng nhận 1 chậu nước hắt ướt từ đầu đến chân.
“ A, ta xin lỗi Lưu thiếu gia a."
Tam Nương bán thịt chạy lại xoa xoa áo hắn. Chắc bà đang cãi nhau với ai đó. Hắn thật bất hạnh hứng chịu chậu nước hộ kẻ kia.
Mỉm cười bất đắc dĩ, Lưu Diệp Phong cười cười.
“ Không sao, bá mẫu. Ta về thay đồ là được."
Nụ cười tuyệt đẹp lại mang phần hồn nhiên lại khiến Tam Nương hung dữ không khỏi không đỏ mặt.
Lưu Diệp Phong quay bước rời đi. Bỗng “ rầm". Hắn sờ sờ trán vì đau. Hắn đập đầu vào cột hay sao mà cứng thế?
Nhìn ngước lên, trước mặt hắn là 1 người nam nhân cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ, phí khách vương giả tản mác.
Hắn ngơ ngẩn. Đây là …? Hắn cảm thấy quen mắt. Nhìn qua Ánh Nhi đang nhìn hắn, bất giác nàng run rẩy.
Hoàng đế sao? Hắn nhận ra mà, kẻ đời này hắn nhìn 1 lần, muốn nhớ thì sẽ không quên. Nhất là khí phách này, không ai có được ngoài y.
Hắn mải nhìn ngây ngốc, quên mất hắn đang ướt sũng.
Y cũng đang nhìn hắn.
Hiên Viên Ngạo Thiên chăm chú nhìn tinh linh trước mắt. Lúc bị đứa bé đâm vào, hắn không chú ý lắm. Nhưng khi đứa bé kia ngước lên, hắn thất kinh. Thật xinh đẹp. Chưa bao giờ hắn gặp ai đẹp như vậy. Dù hậu cung ba nghìn cũng không ai có thể đẹp bằng đứa nhỏ mới chừng 5 – 6 tuổi này. Nhất là đôi mắt, tĩnh lặng hiếm có. Đôi mắt đen kia khiến hắn sa chân vào vũng lầy.
Nhưng khi đứa bé kia bỏ tay khỏi trán, hắn càng trở nên kinh ngạc hơn. Con hắn. Tim hắn đập càng nhanh. Con hắn. Con hắn a. Dấu hiệu hoa mai kia chứng tỏ là con cháu của Hiên Viên gia. Hiên Viên Ngạo Thiên muốn, khao khát muốn, mãnh liệt muốn nắm lấy đứa bé này, con hắn, đưa về nhốt vào sâu trong thâm cung. Để hắn mãi mãi nhìn, chỉ để hắn nhìn. Không kẻ nào chạm vào, không kẻ nào được gặp đứa con này của hắn.
“ Thúc thúc a, ngươi sao thế?" Lưu Diệp Phong nhìn “ phụ hoàng" hắn. Mỉm cười.
Hiên Viên Ngạo Thiên bất động. Hắn không nói được. Bị điểm ngân kim sao? Đứa bé này? Hắn biết ta là ai sao?
Không đợi Hiên Viên Ngạo Thiên nói, bởi y sẽ không nói được. Khi y đang ngây ngốc, hắn đã kịp châm ngân kim độc vào hắn. Ít nhất 1 canh giờ y sẽ nói không được.
Gỉa vờ như nhìn nhìn y, xong rồi cười cười cúi người chào Hiên Viên Ngạo Thiên, Lưu Diệp Phong kéo tay Ánh Nhi chạy về phía Lưu gia.
Hiên Viên Ngạo Thiên nghẹn họng không nói cũng không cử động được. Hắn đang sinh khí. Không phải bị tiểu yêu kia giở trò, mà là đã vuột mất bảo bối nhỏ kia. Hảo. Không thể mất được. Hắn – Hiên Viên Ngạo Thiên – chưa có gì là muốn mà chưa có.
Khi bóng nhỏ kia khuất mất vào đám đông người, Hiên Viên Ngạo Thiên vẫn nội công giải huyệt đạo. Qủa là khó. Một đứa trẻ mới năm tuổi, thế nào mà có thể điểm huyệt thâm sâu như thế.
Hiên Viên Ngạo Thiên nở nụ cười hiếm có. Tiểu bảo bối của trẫm, ta sẽ bắt ngươi về. Về với ta. Mãi mãi.
Chạy về Lưu gia, Lưu Diệp Phong thở hổn hết nắm lấy phụ thân hắn.
“ Hắn … hắn … “ phụ hoàng" ta đến đây. Hắn thấy dấu hiệu này, đi thôi …"
Lưu Diệp Phong cảm nhận được sự ham muốn rực lửa trong mắt kẻ kia. Hắn phải hảo hảo mà trốn. Hắn, không muốn về nơi ăn thịt người, nhất là về kẻ mà hắn không thể nhìn thấu kia.Nam nhân cũng là phụ hoàng hắn – Hiên Viên Ngạo Thiên.
Nhân duyên hai người, mới chỉ là mờ nhạt bắt đầu.
Tác giả :
Hạ Nguyệt