Khuynh Quốc
Chương 2
“Hmm! Hmm hmm! Ách xì!" Tiếng hắt xì đột ngột truyền đi thật xa, khiến cho người khác chú ý. Ở trong cung điện xây bằng đá quý hoa văn màu đen, Điềm Điềm bị buộc phải quỳ gối trong thính đường rộng rãi.
Bên ngoài sắc trời ảm đạm, bên trong phòng nổi lên ngọn lửa hừng hực, lại càng lộ ra vẻ tráng lệ rộng lớn, mà nàng toàn thân ướt đẫm, lại còn đang hắt xì hắt xì không ngừng.
Mặc dù nàng hắt xì liên tục, nhưng những người bên cạnh, vẫn ung dung đứng thẳng tắp, cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, tuyệt đối không thương hoa tiếc ngọc.
Bọn họ từ sau khi kéo nàng vào, lập tức bắt buộc nàng quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng đá trước sự chứng kiến của mọi người, mỗi khi nàng muốn nhấc người lên, sẽ có người thô bạo gọi nàng quỳ xuống.
Một trận gió rét thổi tới, vừa lạnh vừa ẩm ướt. Lỗ mũi nàng đặc nghẹt lại. Đáng giận, nàng đã sắp lạnh đến chết. Nàng bởi vì khó chịu mà len lén mắng dưới đáy lòng, nhưng tình cảnh này, cũng không chỉ là sinh lý không thoải mái, mà trong lòng của nàng lại càng rối loạn bất an.
Dọc trên đường bị kéo về cung một cách bạo lực, cảnh tượng bốn phía nhất nhất đập vào mắt, nàng càng nhìn trong lòng lại càng trầm xuống.
Đây là một thành trì lớn nằm bên cạnh một con sông, được gọi là Bàn Long, mặc dù chỉ là vội vã đi ngang qua, nhưng cũng đã làm cho nàng nhận ra, nơi này thành trì tráng lệ to lớn, số dân đông đảo, nhà cửa kiến trúc dày đặc, tuyệt đối không thể chỉ là bối cảnh quay phim.
Mà sau khi vào cung điện, nàng thừa cơ đánh giá, lại phát hiện ra cung điện này là đục khắc từ đá quý, khắp nơi hiển lộ sự bền vững. Hơn nữa trên cửa đá điêu khắc, có một vài đường nét đã trở nên mờ nhạt, chứng tỏ tòa cung điện này, từ khi xây xong đến nay, hẳn đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Nàng không thể tin được, không muốn tin. Nhưng cũng không thể không tin.
Tất cả trước mắt, đều chỉ ra một sự thật! Đây không phải là hiện đại quen thuộc của nàng, mà là một thời không nàng hoàn toàn xa lạ!
“Hmm ách xì!" Điềm Điềm lại hắt hơi một cái.
Đáng chết, cũng là do tên thối thiên sứ kia làm hại! Trước khi lên đường cũng không cảnh cáo, lại còn ném nàng vào trong nước! Tên thiên sứ ngu ngốc kia, lại đưa nàng đến một vùng đất quỷ quái. Nếu mà nàng đoán không sai, Tuyết Quỳ cùng Ti Ỷ khẳng định cũng bị đưa đến nơi này, chẳng qua là không biết hiện tại, các nàng đang ở chỗ nào? Nàng vừa run rẩy, vừa suy tư.
Mọi người đang vây ở một bên, đột nhiên phịch một tiếng, toàn bộ cùng nhau cung kính quỳ xuống đất, làm nàng sợ hết hồn.
“Vương!" Đang lúc mọi người cung nghênh, Lệ Nhận không nói tiếng nào ngồi thẳng lên ngai vương điêu khắc hình một con diều hâu lớn.
Lớp áo bào bằng da thú phủ lên ngai vương, tròng mắt đen sâu thẳm của hắn quét qua đám hạ thần cung kính, lại phát hiện ra nữ nhân đã đạp hắn vài cước kia, cư nhiên không cúi đầu, chỉ là là chớp cặp mắt lúng liếng, tò mò hiếu kỳ nhìn thẳng hắn.
Mới vừa rồi ở bên bờ sông, tình huống rối loạn, hắn nhất thời cũng không để ý đến.
Cho tới bây giờ mới phát hiện ra, xiêm y của nàng so với người bình thường có chút khác lạ, mặc dù tương tự quần áo đi săn, cũng là áo có ống tay và quần dài, nhưng hoa văn kỳ diệu trên xiêm y, hắn đều là chưa từng thấy qua.
Hắn không cách nào từ quần áo mà phán đoán được lai lịch của nàng.
“Ngươi là ai?" Hắn trầm giọng hỏi, tròng mắt đen híp lại.
Đôi mắt to xinh đẹp lần nữa chớp chớp.
“Ta là Giang Điềm Điềm." Nàng nhìn thẳng theo dõi hắn, cố ý cường điệu, từng chữ từng câu nói. “Ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi!"
Bốn phía vang lên tiếng không khí bị hít vào. Trần đại nhân đang mặc chiến giáp, phanh một tiếng, chợt nhảy dựng lên, khuôn mặt mang vẻ giận dữ.
“Lớn mật, có thể nào nói chuyện như thế với Vương?"
“Ta cứu hắn vốn chính là sự thật." Nàng căm giận bất bình cầm lấy đuôi tóc vắt ra nước làm chứng cớ. “Các ngươi nhưng lại đối đãi với ta như vậy, để cho ta ướt đẫm quỳ ở chỗ này, nếu là bị cảm thì làm sao bây giờ?"
Hứa đại nhân cũng nhảy dựng lên. Hắn rút ra trường đao, thẳng tắp chỉa về hướng Điềm Điềm. “Vương, có nên diệt khẩu nữ nhân đáng chết này hay không?"
“Cái gì?!" Nàng hai mắt trợn tròn không dám tin, liên tiếp lui về phía sau. “Ta cứu tánh mạng của hắn nha!" Ô a, chẳng lẽ ở cái thế giới này, cứu người là chuyện ác sao?
Lưỡi đao trắng loá, tiến thẳng về phía trước, vung lên đến trước mặt nàng, chỉ vài centimet nữa sẽ cắt đứt cái mũi của nàng, nhanh đến mức làm cho nàng không kịp la cứu mạng. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói trầm ấm nam tính vang lên.
“Dừng tay."
Điềm Điềm chỉ cảm thấy hoa mắt, mũi đao vốn gần ngay trước mắt, thoáng chốc bị thu hồi vào trong vỏ. Hai gã chiến tướng, lúc này lại quỳ trở về trên mặt đất.
Nam nhân ngồi trên ngai vương, một tay chống lấy hàm dưới, trên trán một mái tóc đen, không kềm chế được rơi lòa xòa lên trước cặp mắt, con ngươi đen thui phát ra mâu quang sâu thẳm không thấy đáy. Hắn ngưng mắt nhìn nàng, như có điều suy nghĩ.
Tim của nàng đột nhiên đập thình thịch rối loạn.
A a, đổi lại như bình thường, nàng nhất định sẽ vì những người này “đãi khách không chu đáo" mà lên tiếng oán trách. Nhưng mà, nam nhân này thức sự quá tuấn tú đẹp trai, mới vừa rồi ở bờ sông, nàng bận rộn cứu người, không có thời gian nghĩ quá nhiều, hiện tại bị hắn ngắm nhìn như vậy, làm hại nàng thoáng chốc nhớ tới mình vừa rồi đã miệng đối miệng, giúp soái ca này hô hấp nhân tạo, cảm giác trên môi lúc này còn lưu lại, nghĩ đến đây, mặt của nàng trong nháy mắt vừa nóng vừa đỏ, không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Thái phó râu tóc bạc trắng, ngay lúc này mở miệng.
“Vương, đây cũng là một cơ hội." Lão nói.
Lệ Nhận hai tròng mắt nhíu lại. “Nói vậy là như thế nào?" Thanh âm thấp trầm, không giận mà uy nghiêm.
“Chuyện hôm nay, không thể tiết lộ." Lão nhìn Điềm Điềm một cái, vừa cúi đầu nói. “Mà không tới hai tháng nữa, Vương đã đến tuổi ba mươi, dựa theo quốc pháp, vua một nước mà ba mươi tuổi chưa lấy vợ, nhất định phải thoái vị. Nhưng những vương hậu được lựa chọn lúc trước, liên tiếp bị độc giết hại, thần cho là…"
“Ngươi muốn ta cưới nàng?" Lệ Nhận sắc mặt trầm xuống.
“Đây là kế sách vẹn toàn đôi bên."
Giọng nói chưa dứt, Điềm Điềm đã vội hét lên.
“Nói đùa gì vậy?"
Cưới nàng? Nàng nghe lầm sao? Những người này lúc thì muốn giết nàng, lúc thì muốn cưới nàng, hai loại đãi ngộ này xê xích khá xa nha, nhưng đều không phải là loại nàng có thể tiếp nhận.
Thái phó căn bản không để ý tới nàng, vẫn cung kính cúi đầu, tiếp tục tha thiết khuyên nhủ Lệ Nhận đang ngồi trên ngai vương.
“Trong ba năm qua, bảy vị vương hậu được lựa chọn, đều chết oan chết uổng, cộng thêm mười ngày trước, thiên kim của Trấn Viễn Hầu cũng bị người sát hại, ngày đại hôn của Vương lại càng phải kéo dài. Bên trong lãnh thổ nước ta, lòng người đã lo lắng bàng hoàng."
Mọi người đều truyền miệng nhau, Lệ Vương chính là mang mệnh sát, chỉ cần nữ nhân nào bị chọn trúng đều sẽ chịu khổ chết yểu.
Lệ Nhận nhíu mày rậm, vạn phần không kiên nhẫn, nắm lại quả đấm, oanh một tiếng đấm lên ngai vương.
“Vậy thì phế bỏ cái luật lệ này đi." Hắn phiền chán cực kỳ, ban đầu các vị tổ tiên lập pháp kia, không biết suy nghĩ cái gì, lại bày ra một đống quy củ như vậy.
“Vạn lần không được!" Thái phó mãnh liệt lắc đầu. “Vội vàng huỷ bỏ quốc pháp, tất sẽ dẫn đến trong nước hỗn loạn, chỉ sợ Kỳ quốc cùng Phong Quốc sẽ thừa cơ mà tràn vào."
“Cho nên, ta cần phải cưới nàng?" Khẩu khí cùng vẻ mặt của hắn, giống như là có người đang chuẩn bị đem một con cóc ghẻ còn sống sờ sờ tới, mạnh tay nhét vào trong miệng của hắn. (a~~ bây h thì ca ca cứ gọi là “cóc ghẻ" đi, rồi sau này lại ko buông đc “cóc ghẻ" ra đấy nhé *hứ*)
Những phản ứng chán ghét quá mức rõ ràng kia, tất cả đều bị Điềm Điềm nhìn thấy trong mắt. Nàng cắn đôi môi hồng nộn, trong lòng toát ra sự bất mãn mãnh liệt, bắt đầu có chút hối hận, cứu cái người ngạo mạn này, hóa ra lại khiến bản thân rước lấy một đống chuyện phiền phức.
Cẩn thận mà nghe xem, hắn mặc dù cao quý làm vua một nước, nhưng mà nữ nhân từng có hôn ước với hắn, tất cả đều chết sạch!
Hơn nữa, đều do người khác hại chết! Cho nên, cái lão đầu râu trắng kia, tìm không ra “vật hy sinh" nào khác, mới muốn đẩy nàng ra thế thân.
Bất quá, nhìn cái vẻ mặt không tình nguyện kia, rất giống như là cái chủ ý này thật sự mạo phạm tới tôn nghiêm làm vua của hắn! Hừ, tức cái gì mà tức a? Người vội vã cưới vợ chính là hắn chứ không phải nàng nha, cho dù hắn nguyện ý cưới, nguyện ý “lấy thân báo đáp", nàng còn chưa có chịu gả đâu a!
“Các ngươi đi tìm người khác đi, bổn tiểu thư! À, không đúng, bổn cô nương cũng không muốn cưới!" Điềm Điềm nhìn chằm chằm Lệ Nhận đang ngồi trên ngai vương, sắc mặt cũng không khá hơn hắn bao nhiêu.
Ý kiến của nàng, vẫn bị các nam nhân coi thường như cũ. Thái độ của Thái phó, lộ ra vẻ vô cùng tích cực. “Chẳng những phải cưới, còn phải mau!"
Vì muốn giữ vương vị của Lệ Nhận, lão cực kỳ gấp gáp, tất cả đều tự ý quyết định. “Ngày mai lập tức tuyên bố, Vương cứu được mỹ nhân, ngày đại hôn vẫn như cũ."
Điềm Điềm siết chặt quả đấm, cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn xông lên dùng quả đấm “kính lão tôn hiền*" mà tặng cho lão một đấm.
(*kính lão tôn hiền: kính trọng người già, tôn trọng người hiền tài)
“Lão gia gia, ngài đừng giả bộ điếc, ta nói, ta, không, gả!" Nàng kháng nghị, muốn đứng dậy, nhưng mà hai chiến tướng động tác so với nàng vẫn nhanh hơn, nhanh chóng ép nàng quỳ lại trên mặt đất.
“Khốn kiếp, mau buông ra!"
“Cô nương, xin bình tĩnh."
“Bình tĩnh cái đầu của ngươi, ta đến bây giờ còn ướt đẫm, đã sớm lạnh chết đây."
“Cô nương!"
“Đừng có cô nương cô nương, ngươi mới vừa rồi không phải là muốn giết ta sao?" Nàng nhớ rất rõ ràng nha.
Chiến sĩ cao lớn lộ ra vẻ mặt lúng túng, nhưng trên tay vẫn không buông lỏng! Lại ép nàng càng chặt, hại bả vai của nàng cũng đau lên.
“Ai a, đau quá!" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lệ Nhận đang cao cao tại thượng. “Ngươi còn ở bên kia nhìn cái gì vậy? Là ta cứu ngươi nha, nếu không phải ta, ngươi đã sớm đã chết chìm, mau kêu bọn họ buông tay a!"
Nữ nhân vô lễ! Lệ Nhận nheo lại tròng mắt đen, nghe nữ nhân kia oa oa la hét. Hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy nữ nhân nào to gan lớn mật như vậy, cho dù đang bị hai gã võ tướng áp chế, còn dám lớn tiếng ồn ào, thậm chí đối với hắn còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến.
Hắn muốn hạ thần đem nàng hồi cung, không phải là vì nhớ ơn cứu mạng của nàng.
Mà là ghi hận nàng ở dưới nước dám đạp hắn vài đạp, muốn thẳng tay trừng trị nàng một phen.
Nhưng mà, Thái phó nói không sai, trước mắt thật sự hắn đang phải tiến hành hôn sự trước lúc sang tuổi ba mươi. Hôn lễ chỉ là nghi thức, hắn căn bản là không cần cưới bất kỳ nữ nhân nào.
“Vậy cứ quyết định là nàng đi." Lệ Nhận phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, tròng mắt đen nhìn Điềm Điềm từ trên xuống dưới, nhíu lông mày nói. “Nàng dơ quá, dẫn xuống tắm rửa một chút đi."
“Dạ!"
Hắn, hắn hắn hắn hắn! Hắn dám chê nàng bẩn?
“Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa, nếu không phải vì cứu ngươi, ta sao có thể biến thành người đầy cát như vậy?" Nàng tức giận cực kỳ, hướng về hắn mà la hét, cặp mắt to tròn càng trừng càng lớn.
“Nên có người dạy ngươi, cái gì gọi là lễ phép." Hắn lạnh lùng nói.
“Người không biết lễ phép chính là ngươi." Điềm Điềm nổi trận lôi đình cãi lại. “Ngươi còn chưa có nói cám ơn với ta."
“Ta là Vương."
“Chuyện này với chuyện nói cám ơn có quan hệ gì?"
“Vương không nói cám ơn với bất luận kẻ nào."
“Bởi vì không có người dạy ngươi cái gì là lễ phép sao?" Nàng dùng lời mà hắn đã nói, cố ý châm chọc.
Lệ Nhận đầu tiên là sắc mặt trầm xuống, sau đó bỗng dưng lại cười một tràng dữ tợn.
“Rất tốt."
Không biết tại sao, nụ cười của hắn, lời nói của hắn, khiến cho nàng có chút nhất thời kinh hoảng lông trên người dựng đứng. “Tốt cái gì mà tốt?" Nàng kiên trì, thẳng nhìn hắn chằm chằm.
Không biết tại sao, nụ cười của hắn, lời nói của hắn, khiến cho nàng có chút nhất thời kinh hoảng lông trên người dựng đứng. “Tốt cái gì mà tốt?" Nàng kiên trì, thẳng nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi cùng với những nữ nhân khác không giống nhau." Hắn từ trên xuống dưới đánh giá nữ nhân xinh xắn to gan này. “Có lẽ, ngươi thật có thể sống sót đến ngày hôn lễ đó."
“Xin hỏi, ngươi lỗ tai bị vào nước sao?" Nàng dùng giọng điệu ngọt ngào hỏi.
“Không có."
“Vậy chính là lỗ tai của ngươi có vấn đề sao?"
“Không có."
“Như vậy, ngươi nên nghe hiểu được." Nàng lặp lại một lần. “Ta không gả!"
“Cũng không thể giúp ngươi được. Nếu như không phải ngươi dưới ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người làm hư sự trong sạch của ta, ta cũng sẽ không đồng ý cưới ngươi." Hắn nghiêng người trở về ngai vương, nụ cười vừa tan đi, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ nghiêm khắc. “Bất quá, không cần mong đợi, ta sẽ không đụng đến ngươi."
Ánh mắt lãnh khốc kia, cũng không thể tước đi dũng khí của Điềm Điềm.
“Hừ, cho dù ngươi muốn chạm, cũng là cửa nhỏ cũng không có!" Cằm của nàng hất lên cao. “Bổn cô nương nói không gả chính là không gả, muốn ta biết điều đi vào khuôn khổ cùng ngươi bái đường thành thân, nghĩ hay quá nhỉ!"
Hắn mắt nhíu lại, bên trong tròng mắt đen thoáng hiện tia tức giận.
“Ngươi!"
“Ta như thế nào?" Nàng không đợi hắn nói xong, liền mở miệng cắt đứt lời hắn, khiêu khích hất cằm lên, thanh âm thanh thúy quanh quẩn vọng lại trong cung điện.
“Có can đảm thì ngươi cứ trói ta, ép ta kết hôn đi!"
* * *
Ba ngày sau, Điềm Điềm thật sự bị trói chặt, được bốn cung nữ áp tải, một lần nữa trở lại trên đại điện rộng rãi.
Tuy là hôn lễ của vua một nước, nhưng mà Lệ Nhận lấy lý do là tiết kiệm tránh xa xỉ, chỉ cho phép các cung nữ ở khắp nơi trong cung điện treo hoa treo lụa màu đỏ, tất cả bố trí theo nghi thức giản lược nhất.
Thứ nhất, là hắn chán ghét xa hoa. Thứ hai, hôn lễ này chỉ là vì muốn giữ được ngai vua của hắn. Cho nên, đến khi Điềm Điềm người đầy tơ lụa xa-tanh, đeo đầy vàng bạc châu báu, bị lễ phục bằng lụa đỏ trói lại nhưng vẫn còn liều chết ngọ nguậy, chống cự các cung nữ, ở trước cửa cung điện lề mà lề mề, cứ giằng co không dứt, hắn lập tức không chút do dự, trước ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, sải bước về phía trước, trực tiếp khiêng nàng đang giãy dụa không ngừng trở về phía trước lễ đàn*.
(*lễ đàn: bàn thờ)
“Ưm, ưm ưm ưm ưm ưm!" Điềm Điềm tức giận kháng nghị, ở trên vai hắn ra sức giãy dụa, bất đắc dĩ có miệng cũng khó trả lời.
Nàng quả thực không thể tin được, nam nhân này cư nhiên thật sự ép buộc nàng thành thân!
Rõ ràng chuyện này hoang đường như thế, chỉ là quyết định từ một phía của bọn họ, muốn nàng gả cho hắn, bất kể ba ngày qua nàng kháng nghị như thế nào, cũng không có ai chịu nghe.
Ba ngày qua, nàng đã từng nghĩ tới chuyện muốn chạy trốn, bất đắc dĩ thân là tân nương sắp gả cho Đại vương, nàng cho dù là đi vệ sinh cũng có người ở bên ngoài coi chừng, thật sự là dù có muốn chạy, cửa nhỏ cũng không có.
Huống chi, hắn là Lệ vương, cái mạng nhỏ của nàng còn treo ở trên tay hắn, nếu như nàng không thể làm cho hắn và hai vị Vương kia hòa thuận với nhau, cho dù nàng bỏ chạy thành công, nửa năm sau cũng sẽ bị bắt về, đành phải từ bỏ cái chủ ý này.
Mặc dù sáng sớm hôm nay, nàng liều mạng chống cự, không ngừng lớn tiếng kháng nghị, nhưng đám người này hoàn toàn không để tâm tới ý nguyện của nàng, còn ra lệnh cho cung nữ, đút một khối khăn tay thêu hoa vào trong miệng của nàng, khiến nàng một câu cũng mắng không được. Giờ phút này, nàng đầu đội hồng sa*, mặc dù không nhìn rõ toàn cảnh bên trong phòng khách, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vô số đôi giày hoa lệ dọc theo hai bên đường đi ra, cho thấy rõ có bao nhiêu người tới dự lễ, khiến cho nàng hơi bị cả kinh.
(*hồng sa: tấm lụa đỏ)
Vương tộc cùng với các vị quan lớn được mời tới, có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy tình cảnh hoang đường này, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều trợn tròn mắt.
Trên đại điện tĩnh lặng, đám quần thần không dám lên tiếng một câu nào, hôn lễ vương thất vốn dĩ phải vui sướng, nhưng tình cảnh hiện tại như thế này, thật giống như là một buổi tang lễ nghiêm trọng.
Ngay cả lễ quan* đứng trước lễ đàn, cũng trợn mắt hốc mồm.
(*lễ quan: vị quan đứng ra tiến hành buổi lễ)
Lệ Nhận khiêng nữ nhân kia, một đường đi xuyên qua đại sảnh, không nhìn tới vẻ mặt kinh ngạc của những người bên cạnh, dừng lại phía trước lễ đàn, lời ít mà ý nhiều, chỉ phun ra một chữ.
“Nhanh."
Lễ quan không biết nên làm sao.
“A?"
Gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Hành lễ!"
Lễ quan bị dọa cho sợ đến mức đầu vai co rụt lại, quyển văn án bằng tơ lụa tinh xảo trong tay, suýt chút nữa cũng rơi xuống đất. Hắn vội vã gật đầu, cầm chặt quyển văn án, thận trọng hắng giọng hắng giọng thì thầm. “Trời phù hộ Thương Lãng, hôm nay ngày lành giờ tốt, quốc quân Lệ Nhận chọn…"
Tân lang bị gọi tên nhìu lông mày, cắt đứt bài văn diễn cảm lễ quan đang đọc.
“Đừng đọc nữa."
“Nhưng mà…" Lễ quan mãnh liệt xức mồ hôi lạnh.
“Chờ ngươi đọc xong thì trời cũng đã tối rồi." Hắn cũng không muốn nghe những câu nói nhảm kia. “Trực tiếp bái thiên địa, nhanh chóng kết thúc buổi lễ." Hắn nghiêng vai một cái, Điềm Điềm đang giãy dụa không dứt, phịch một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
“Ưm!" Đau quá!
Đáng giận, hắn cư nhiên trực tiếp ném nàng ngã trên mặt đất!
Điềm Điềm đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hung ác nhất, nhìn chằm chằm nam nhân thô lỗ ác liệt bên cạnh, ai ngờ hắn ngay cả liếc cũng không thèm liếc tới nàng một cái, bàn tay to chụp tới, xách nàng lên.
Nàng tức giận ô ô kêu loạn, giống như một con trùn chỉ bị trói đang giãy dụa không ngừng bên trong tầng tầng lụa đỏ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự cưỡng ép của hắn.
Lễ quan cố gắng duy trì bình tĩnh, hắng giọng hô. “Vương cùng Vương hậu, cộng bái thiên địa!"
Không, không được! Nàng không thể bái lạy thiên địa gì được!
Lệ Nhận đưa tay, giữ lấy đầu của nàng, nàng cũng vẫn cố gắng cứng cổ, kiên quyết không chịu cúi đầu đi vào khuôn khổ.
“Cúi đầu." Tiếng nói tức giận ở bên tai nàng vang lên.
“Ưm!" Nàng phát ra thanh âm mơ hồ, giữ vững lập trường. Nếu như có thể nói chuyện, nàng nhất định sẽ hướng về phía gương mặt tuấn tú kia mà hét to “mơ tưởng đi".
Mặc dù nàng trong lòng tràn đầy không muốn, nhưng mà bàn tay của Lệ Nhận sức lực cực mạnh, hơn nữa đeo trên đầu, đeo trên người nàng, toàn là những thứ vàng bạc châu báu nặng nề.
Toàn bộ mà đem cân khẳng định vượt quá hai mươi kí lô, làm hại cổ nàng ê ẩm, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát, sau đó lập tức bị ép cúi đầu khom lưng, cùng hắn bái thiên địa.
Cảnh tượng trước mắt, hoang đường buồn cười đến mức nhìn không chịu nổi, nhưng vì lo sợ uy nghiêm của Vương, lễ quan vẫn cất giọng hô “Kết thúc buổi lễ!"
Điềm Điềm còn chưa kịp lấy hơi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lại một lần nữa bị khiêng lên bờ vai rộng bền chắc.
“Ưm, ưm ưm!" Để tỏ lòng kháng nghị, nàng dùng hai chân khua khoắng ngoan cố đá mạnh vào bộ ngực của Lệ Nhận.
Đổi lại là người bình thường, bị đá mấy cước đau chết kia, cho dù không ngã xuống đất, cũng sẽ đau mà kêu ra tiếng, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, ngược lại cơ ngực bền chắc kia, cứng rắn giống như là đá tảng, làm hại nàng mũi chân đã cảm thấy đau.
Càng quá đáng hơn chính là, hắn còn ở trước mặt hơn trăm người, giơ tay đánh xuống xuống cái mông nhỏ của nàng.
Con ngươi của đám quần thần, thiếu chút nữa tất cả đều rớt ra ngoài.
“Ưm!" Ô a, đau quá! Lại một phát nữa.
“Ưm!" Tên khốn kiếp này, cư nhiên dám ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng.
Bàn tay to lại hạ xuống, không chút lưu tình đánh dẹp cái mông nhỏ của nàng, hắn thậm chí cảm giác được nàng tức giận đến độ khóe mắt rưng rưng cũng không có dừng tay.
Cho đến khi Lệ Nhận dừng tay, Điềm Điềm đã cảm thấy cái mông nhỏ của mình, khẳng định là đã bị đánh đến mức nóng đỏ lên, có khi mấy ngày cũng không thể ngồi xuống được.
Thanh âm trầm thấp, tựa vào bên tai nàng vang lên, hơi thở kia nóng hổi xa lạ khiến cho nàng theo bản năng co rúm lại.
“Nhớ cho kỹ, ngươi khi dễ ta mấy cái, ta sẽ trả lại ngươi mấy cái." Hắn chậm rãi nói, khiêng nàng trên vai xoay người rời đi, bỏ lại tất cả vương tộc cùng quan viên trong điện tới tham dự hôn lễ, cũng không thèm quay đầu lại, lập tức đi về hướng tẩm cung.
Hai hàng cung nữ đi theo phía sau, cứ hai người một nhóm, trong tay còn nắm khăn hỉ màu đỏ, bởi vì vội vã đuổi theo mà hàng ngũ chỉnh tề toàn bộ trở nên rối loạn.
Điềm Điềm bị khiêng trên vai tức giận đến ứa nước mắt, không còn phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc, nàng mặc dù rất muốn đá thêm mấy đá nữa, nhưng mà nghĩ đến hắn tâm địa hẹp hỏi như vậy, nàng thực lo lắng, một khi hành động thiếu suy nghĩ, cái mông nhỏ của mình, sẽ lại phải chịu khổ bị hắn trả thù, sẽ bị đánh oanh oanh đến mức ở xa cũng còn nghe thấy. ‘Hảo nữ không đấu với ác nam’! Nàng trước hết phải ghi nhớ khoản này, sau này có cơ hội sẽ cùng hắn tính sổ báo thù!
Không dám vọng động nữa, Điềm Điềm biết điều để mặc hắn khiêng đi, trên đường đi, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mà có lực, xuyên thấu qua thân thể cường tráng nam tính, kích động ở bên tai nàng.
Không biết đã đi bao lâu rồi, Lệ Nhận tới cái trước một cái cửa lớn, tám cung nữ đuổi theo bước lên phía trước, nhất tề dùng lực đẩy phiến cửa gỗ mạ sắt khổng lồ dầy cộm nặng nề kia ra.
Trước mắt, bỗng dưng sáng ngời.
Trong phòng điện lớn như thế, đốt vô số nến đỏ, không giống với những nơi khác, ở đây lót trên mặt đất đều là da thú dày mà êm, mà giường ngủ trong điện, xem ra cũng là một cái giường lớn từ cây gỗ vạn năm đóng thành, trải trên giường cũng là loại tơ lụa mát lạnh.
Trên bàn lớn bên cạnh cửa sổ, đã sớm bày đầy món ngon và rượu ngon thịnh soạn. Có vài món ăn, lúc này vẫn còn bốc hơi nóng, làm người ta chỉ cần nhìn qua, ngón trỏ sẽ lập tức muốn manh động, đừng nói chi là còn có cái mùi thơm mê hoặc kia không ngừng bay tới, khiến cho nàng vốn đã đói bụng đến mức sắp té xỉu, chỉ cảm thấy một trận choáng váng, nước miếng chảy ròng.
Lúc nàng còn đang lo nhìn bàn ăn kia, đột nhiên, phịch một tiếng vang lên, Lệ Nhận nóng nảy ném nàng lên trên giường, sau đó sải bước đi tới bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống hưởng thụ rượu ngon cùng thức ăn ngon.
Đau quá! Đáng giận, nam nhân này thô lỗ chết đi được, không có chút nào quan tâm xem có làm đau nàng hay không.
“Đi ra ngoài." Hắn hạ lệnh cũng thèm không quay đầu lại.
Cung nữ đi đầu, bày ra thần sắc khó xử, cúi đầu phúc lễ. “Xin Vương cho phép, để cho nô tỳ Lật Nhi giúp Vương hậu thay y phục."
“Nàng có tay có chân, chẳng lẽ không tự mình làm được?"
Lật Nhi lại càng cúi đầu thấp hơn, ngay cả nói chuyện cũng cẩn trọng từng chữ. Nàng mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đã ở trong cung nhiều năm, đối với tính xấu của Lệ Nhận, nàng có thể hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
“Nhưng, nhưng mà Vương hậu bị trói." Đây chính là do Vương thượng ở trước buổi hôn lễ đích thân trói lại.
Hắn bỏ vào miệng một miếng thịt nướng, hướng đến người trên giường liếc mắt một cái.
Trải qua một phen hành hạ, rốt cục Điềm Điềm cũng thoát được khăn voan đỏ, trong miệng vẫn còn bị nhét cái khăn tay, đang dùng ánh mắt tựa như muốn giết người, oán hận nhìn chằm chằm hắn, hận không thể dùng ánh mắt đó mà đốt cháy ra tro thân thể nam tính hùng vĩ to lớn kia.
Chỉ thấy hắn bày ra bộ dạng tôn quý, thậm chí lười mở miệng, không ngừng uống từng ngụm rượu lớn, ăn từng khối thịt, sau đó mới giống như là ban phát ân huệ lớn lao, hơi phất tay một cái.
Lật Nhi nhận được sự cho phép, mới dám dẫn các cung nữ vây đến quanh giường, động tác nhanh nhẹn bận rộn. Mũ tơ lụa đính phượng hoàng bằng vàng, chuỗi ngọc bảo thạch, vòng đeo chân bằng vàng, vòng đeo tay bằng vàng, từng cái từng cái đều bị gỡ xuống, rồi đến tất cả những thứ khác đều làm bằng tơ lụa đính vàng, trân quý kỳ dị, thêu hoa văn phức tạp.
Bộ váy cưới giá trị liên thành*, phải chịu khổ bị đối xử thô lỗ, bị tân lang dùng như một sợi dây trói, dùng lực buộc chặt không biết bao nhiêu nút thắt.
(*giá trị liên thành: vô giá)
Các cung nữ hao hết sức lực, thật vất vả mới có thể cở bỏ hết bộ váy cưới, mọi người đã mệt mỏi thở hồng hộc, mồ hôi đầy người.
“Mời Vương cùng Vương hậu nghỉ ngơi thật tốt. Chúng nô tỳ xin cáo lui." Lật Nhi đã hoàn thành nhiệm vụ cởi y phục, cung kính quỳ gối hành lễ, mang theo các cung nữ, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, vẫn không quên đem đóng kín cánh cửa lớn nặng nề.
Điềm Điềm bị để lại trên giường lớn, đã đổi thành một bộ xiêm y nguyệt nha* bằng lụa trắng, ngay cả mái tóc dài đen nhánh mượt mà cũng được chải chuốt cẩn thận, làm nổi bật lên đôi mắt tròn trịa của nàng, đôi môi đỏ mọng nhuận nhuận, ngọt ngào đến cực kỳ mê người, khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một ngụm.
Điềm Điềm bị để lại trên giường lớn, đã đổi thành một bộ xiêm y nguyệt nha bằng lụa trắng, ngay cả mái tóc dài đen nhánh mượt mà cũng được chải chuốt cẩn thận, làm nổi bật lên đôi mắt tròn trịa của nàng, đôi môi đỏ mọng nhuận nhuận, ngọt ngào đến cực kỳ mê người, khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một ngụm.
Nhưng mà, cửa tẩm cung còn chưa kịp đóng kín, nàng đã lập tức nhảy dựng lên, vọt tới bên cạnh bàn.
“Đáng giận, đói chết người!" Điềm Điềm được trang điểm đến mức đẹp như thiên tiên, không chút khách khí ngồi xuống, đưa tay chộp ngay cái đùi gà vừa thịt vừa xương lên, mãnh liệt nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Hôn lễ mặc dù diễn ra vội vàng, nhưng nàng từ sáng sớm đã bị các cung nữ bao quanh, mặc lên người đống y phục trang sức đeo tay đeo chân bằng vàng lóng lánh nặng muốn chết kia.
Hơn nữa trước lúc hôn lễ, lại còn bị nhét vào trong miệng một tấm vải đỏ hút khô hết cả dưỡng khí, làm hại nàng lúc này vừa khát vừa đói. Hai tay của nàng mỏi run đến mức ngay cả chiếc đũa cũng cầm không được, vậy nếu như dùng đũa ngược lại sẽ hại nàng không ăn được, chi bằng dứt khoát trực tiếp dùng tay cầm lên như vậy tương đối chắc chắn hơn.
Bất chấp lễ nghi, nàng ngấu nghiến gặm đùi gà, nhìn thấy cái chén nhỏ trên bàn bên trong chứ đầy chất lỏng trong suốt, nàng không chút nghĩ ngợi, cầm cái chén trực tiếp rót vào trong miệng… Oanh!
Mẹ ơi, cổ họng của nàng muốn cháy!
Chất lỏng trong suốt này không phải là nước lã, mà là một chén đầy rượu mạnh, rót vào miệng tựa như nuốt một ngọn lửa, vừa nóng vừa cay, nàng căn bản nuốt không trôi, theo bản năng rượu vừa vào miệng liền ho khan phun ra ngoài.
“A cay!" Một ngụm rượu kia, toàn bộ phun lên mặt Lệ Nhận.
Cho dù nàng có cố ý, chỉ sợ cũng không phun chính xác được như vậy. Xem ra gương mặt tuấn tú ngăm đen, bởi vì tức giận mà cứng ngắc, rượu bị phun lên khuôn mặt hắn, còn đang tích táp rơi xuống.
“Ách, thật xin lỗi." Trong lúc nhất thời, có chút lúng túng, nàng nắm chặt chén rượu, có chút áy náy nói.
Hắn nhìn nàng chằm chằm.
“Ta nói xin lỗi!"
Hắn vẫn là nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi cũng có sai a, tại sao không trước nói với ta, đó là rượu mà không phải nước?" Nàng vừa oán trách, không chút sợ hãi cái ánh mắt bén nhọn kia, lại tiến công đến thức ăn trên bàn. (tỷ à, tỷ ăn uống với tốc độ như ma đói thế kia thì ai mà nói trước cho kịp =.=)
Cái đùi dê mập mạp đầy thịt kia, không biết được ướp hương liệu gì, nướng lên thơm ngào ngạt, chỉ vừa ngửi qua đã làm cho nàng chảy nước miếng. Mặc dù cả miếng đùi dê vừa thịt vừa xương, so với cánh tay của nàng còn bự hơn, mhưng mà châm chước cho bản thân đã quá đói bụng, nàng vẫn là quyết định ra tay.
Ai ngờ, bàn tay nhỏ bé của nàng vừa mới đụng tới đùi dê, một bàn tay to khác bên cạnh cũng vươn sang.
Thức ăn nàng đã nhìn trúng, làm sao có thể bị cướp đi?
Điềm Điềm ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt dữ tợn nhất, cố gắng hù dọa cái người đang cạnh tranh. Bàn tay nhỏ bé của nàng dùng sức nắm chặt đùi dê, nhưng một bàn tay to khác, cũng cố ý không buông ra.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một cái đùi dê bị giằng co không dứt.
“Buông tay!" Hắn không thể tin được, lại có một nữ nhân dám can đảm cùng hắn giành thức ăn.
“Tại sao không phải là ngươi buông tay?"
Lệ Nhận sắc mặt u ám, nheo hai mắt lại, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như một loài thú, im lặng đe dọa. Đừng nói là nữ nhân, ngay cả chiến sĩ dũng mãnh, nhìn thấy vẻ mặt hung ác như vậy, cũng sẽ bị dọa cho sợ đến mức quỳ xuống tại chỗ.
Điềm Điềm vẫn là vì ăn mà không chút khách sáo, lớn lên từ bên trong cô nhi viện, nàng không những biết thức ăn đáng quý, hơn nữa còn trung thành với nguyên tắc ‘ăn được trước là thắng’, vậy nên, ở trên đùi dê mập mạp, nàng vội vàng cúi đầu xuống cắn một ngụm.
Quá ngon miệng!
Nàng lộ ra vẻ mặt thắng lợi, thỏa mãn cắn thêm một cái nữa.
Hắn quả thực không thể tin được, cư nhiên lại có nữ nhân vô sỉ như vậy, vẻ mặt lại còn dương dương đắc ý.
Mặt hắn tối om lại, cuối cùng cũng chịu thua dưới lớp da mặt dày của nàng.
Lệ Nhận chán ghét buông tay. Buông tha cho miếng đùi dê đã bị “nhúng chàm", nâng chén hắt vào miệng một ngụm rượu mạnh, trừng mắt trước tiểu nữ nhân đang không khách khí cầm đùi dê lớn nhai nhai, cũng không có nửa điểm để ý đến dáng vẻ của mình.
Nàng ăn đến mức quá hưng phấn, thậm chí không phát hiện ra, xiêm y tinh xảo trước ngực, đã sớm bởi vì động tác quá “dũng cảm" của nàng mà trượt qua một bên, lộ ra một mảnh da thịt non mềm.
Cho đến khi nhận thấy tầm mắt sâu trầm của Lệ Nhận, không phải là rơi vào trên mặt nàng, mà là nhìn ở phía dưới một chút, nàng mới cảnh giác, dùng mấy đầu ngón tay nhỏ bé đầy dầu mỡ, níu lấy vạt áo đang trượt ra phía trước, ngăn cản cảnh xuân tiếp tục bị lộ ra ngoài.
“Ngươi nhìn cái gì vậy?" Nàng nghiêng người sang một bên, có một chút lo lắng, hắn giành ăn không được, có khi nào quyết định “ăn" nàng để trả thù không.
Ánh mắt đen của hắn phát sáng, sâu thẳm không lường được.
“Ta không có định sẽ đụng đến ngươi." Hắn vừa nói, nhưng tầm mắt không hề dời đi.
“Tốt nhất là như vậy." Nàng cũng không có định để cho hắn “đụng".
“Thừa dịp bây giờ rãnh rỗi, ta cũng muốn cho đem mọi chuyện nói rõ ràng." Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, nàng đã phải trải qua rất nhiều chuyện, vì giúp cái tên đại vương liên tục xui rủi làm chết cả tám vị hôn thê này giữ được vương vị, nàng thậm chí còn phải trở thành một vị Vương hậu tạm thời, ngay cả váy cưới đồ cưới, cũng là do vị hôn thê trước đó lưu lại.
Nàng lúc sau mới nhớ tới.
Lệ vương, chính là một trong ba vị vương từ trong miệng thiên sứ, mà muốn ba người các nàng thúc đẩy họ hòa hảo với nhau. Nàng gặp phải hắn, cứu hắn, tuyệt không phải đúng dịp, mà chính là do thiên sứ an bài.
“Ngươi cẩn thận nghe cho kỹ, thật ra thì, ta cũng không phải là người của nơi này."
Phút chốc, Lệ Nhận toàn thân cứng đờ. “Ngươi là người của Kỳ quốc?"
“Không phải."
“Phong Quốc?"
“Đó là cái chỗ nào?" Nàng mờ mịt hỏi.
Thân thể cứng ngắc của hắn rõ ràng bình tĩnh lại. “Không phải là tốt rồi."
Nàng có chút tò mò muốn hỏi tiếp, nhưng mà lại cảm thấy, chuyện này đại khái không quan trọng cho lắm, chuyện nàng hiện tại muốn nói cho hắn biết so ra còn quan trọng hơn nhiều, cho nên tiếp tục nói.
“Ta là từ một nơi rất xa rất xa tới. Ta tới đây, là bởi vì có một thiên sứ ngu ngốc, giao cho ta và các bằng hữu, một nhiệm vụ buộc phải hoàn thành!"
“Thiên sứ?" Hắn híp mắt.
“Ách, ngươi muốn gọi là thần tiên cũng được nữa!" Nàng chẳng hề để ý tới, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, có chút mất hứng vì hắn cắt đứt lời của nàng.
Hắn không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên, cắn chặt hàm răng, gân xanh cường tráng trên cổ kích động.
“Chết tiệt, ta lại cưới phải nữ nhân điên."
“Ta không có điên." Nàng phản bác, lại nói. “Hai vị bằng hữu của ta, hẳn là cũng rơi xuống khu vực gần đây, vì ta đã cứu ngươi, lại còn giúp ngươi giữ được vương vị, ngươi phải phái người giúp ta…"
Hắn cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, một lần nữa lên tiếng cắt đứt lời nàng nói. “Sau này, không cho phép lại nói là ngươi đã cứu ta!" Sắc mặt của hắn khó coi cực điểm.
“Tại sao?"
Hắn không đáp, chỉ nhăn đôi mày rậm. “Ngươi hỏi nhiều quá."
“Là do ngươi quy định quá nhiều." Nàng không khách khí mạnh miệng, nhưng lại cảm thấy càng nói càng nói như vậy, trong ngực không khỏi dần dần nóng lên.
Cái nhiệt độ này, làm cho nàng miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được múc chén canh, ực ực uống liền ba chén.
Cũng không biết có phải là do uống canh nóng quá hay không, nàng mặc dù không còn khát, nhưng cảm thấy càng lúc càng nóng. Nàng hít sâu một hơi, chẳng những trên mặt nóng đỏ, ngay cả da thịt toàn thân cũng hiện lên vết ửng đỏ nhàn nhạt.
Nàng cố gắng hất ra cái nóng rang đang quấy nhiễu, muốn tiếp tục nói.
“Dù sao, nhiệm vụ của chúng ta, là khiến cho ba người các ngươi nhân hòa với nhau!"
Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, mang theo vẻ hoài nghi hỏi. “Ba người nào?"
“Chính là… Chính là…" Nàng càng lúc càng nóng, đến hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Kỳ quái, nóng quá! Tại sao đã thay ra bộ váy cưới dầy cộm nặng nề kia, lại trở nên nóng như vậy? Hơn nữa càng ngày càng nóng?
Nàng còn đang hồ nghi, lại phát hiện ra không chỉ có nàng là đang thở gấp.
Tiếng thở dốc trong phòng, ngoại trừ nàng, còn có tên nam nhân còn lại.
Nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên giật mình, ngay cả Lệ Nhận cũng đang hô hấp rối loạn, dưới da thịt ngăm đen, còn có mấy đỏ sậm khó có thể nhận ra. Hắn thoạt nhìn thật giống như… Thật giống như… Rất không tĩnh táo… Tầm mắt của Điềm Điềm, theo trực giác nhìn xuống, rõ ràng phát hiện ra bên dưới hắc bào*, dục vọng của hắn cứng lên đến mức có thể thấy được, không thể nhận sai.
(*hắc bào: áo bào đen… Tiu Ú: phong tục lạ ghê, động phòng mà tỷ thì áo trắng, ca ca thì áo đen…)
A, hỏng bét, nàng sai lầm rồi! Hắn không chỉ không còn lạnh lùng, hắn quả thực là đang quá “kích động"… A!
Nghĩ đến phản ứng quái dị của bản thân, toàn thân cứ nóng lên nóng lên, nàng giống như là bị lửa đốt trên mông, vội vàng nhảy dựng lên, lảo đảo tránh ra xa mấy mét.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi dám bỏ thuốc ta?" Này thật quá hèn hạ!
Lệ Nhận không đáp, hắn nắm chặt quả đấm, chỉ dùng tròng mắt đen nóng đến mức cơ hồ muốn phóng ra lửa, thẳng nhìn nàng. Dục vọng mãnh liệt, không biết từ đâu mà thoát ra, tầm mắt của hắn không cách nào rời khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng, liệt hỏa hoàn toàn đốt sạch lý trí của hắn không còn một mảnh.
Hắn từng cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng mà nàng nửa điểm cũng không biết đoan trang, trong miệng nói lời điên khùng, vạt áo một lần nữa trượt ra, da thịt non mềm trở thành điểm hấp dẫn nhất.
Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ khát vọng quá như vậy.
Mà cho đến khi nghe thấy nàng hô lên, hắn mới nhận ra này tình trạng thật sự không bình thường.
Đáng chết! Những tên cáo già đội lốt cừu non kia, cư nhiên dám bỏ thuốc trong rượu và thức ăn.
Hắn thầm giọng tức giận mắng, khẳng định mưu ma chước quỷ này không thể không liên can đến lão Thái phó.
Điềm Điềm bị xuân dược kích thích đến mức khó chịu không biết làm sao, ngây ngốc chạy đến cạnh cửa, cố gắng muốn mở cửa, muốn sớm thoát khỏi nam nhân phía sau có lẽ đã khó nén nổi “thú tính".
Hết lần này tới lần khác cánh cửa to chẳng những nặng nề, hơn nữa còn bị khóa từ bên ngoài, bất luận nàng có đẩy làm sao, kéo làm sao, vẫn vững vàng như cũ.
“Mở cửa!" Nàng dựa hết người lên trên cửa, vừa thở gấp vừa la, nóng đến mức đổ mồ hôi lâm ly. “Mở cửa nhanh, thả ta ra ngoài… Thả ta ra ngoài…" Thật nóng quá, toàn thân nàng vừa mềm nhũn vừa nóng, vô lực ngã ngồi dưới đất, tựa hồ tất cả sức mạnh đều đã bị rút đi.
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mà có lực, từ phía sau người, vòng lên ôm lấy eo của nàng.
“A…" Nàng lên tiếng kinh hô.
Tiếp theo trong nháy mắt, da thịt nàng nóng lên, dán lên da thịt thô ráp của Lệ Nhận, lại càng nóng thêm, nhưng mà hơi thở của hắn, sức mạnh của hắn, cùng với kề sát vào thân thể hắn, thân thể mềm non xinh xắn bị ôm trong lồng ngực cường tráng, nàng đã không hề cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Hai tròng mắt của hắn, phát sáng như ngọn lửa.
Lệ Nhận ôm nàng, trở lại trên giường lớn. Nàng nhìn thấy hắn thở dốc, cảm nhận được bàn tay to thô ráp của hắn, đang xé lớp áo mỏng manh, mơn trớn thân thể run rẩy của nàng. Nàng không tránh ra, ngược lại còn đón nhận hai bàn tay không hề kiêng dè kia. Thật khó chịu, không, thật thoải mái… Trời ạ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Ngươi, ngươi không phải đã nói, không có ý định đụng đến ta sao?" Điềm Điềm kinh hoảng kéo về chút thần trí còn sót lại, muốn lui về phía sau, nhưng đầu ngón tay của hắn vẫn kiên định đuổi theo, ôn nhu ấn vào nơi non mềm yếu ớt nhất giữa hai chân nàng, hại nàng run rẩy đến mức yêu kiều rên lên tiếng.
Mặc dù nghe được câu hỏi của nàng, nhưng hắn không trả lời, chỉ là cúi đầu xuống, dùng cặp môi mỏng thở gấp không dừng, thật sâu mút lấy đôi môi đỏ mọng đã khiến cho hắn sớm khát vọng đến không cách nào nhịn được.
Ánh nến xuyên qua màn đỏ, hắt lên trên hai thân thể trần truồng, ánh lên quang mang nhu hòa.
Dục vọng như lửa nóng khó có thể nhẫn nại tràn ngập trong không khí, nàng không còn cách nào suy nghĩ, chỉ có thể nóng bỏng, khát vọng, thật chặt vịn lấy nam nhân đáng giận này, ở dưới người hắn ưm ưm thở dốc, chỉ mong có thể giải được ngọn lửa thiêu đốt bên trong.
Trong tẩm cung, nam nhân thấp giọng thở dốc, cùng với nữ nhân run rẩy yêu kiều, pha lẫn vào nhau trong đêm tối, một đêm không nghỉ, cho đến khi trời sáng.
Bên ngoài sắc trời ảm đạm, bên trong phòng nổi lên ngọn lửa hừng hực, lại càng lộ ra vẻ tráng lệ rộng lớn, mà nàng toàn thân ướt đẫm, lại còn đang hắt xì hắt xì không ngừng.
Mặc dù nàng hắt xì liên tục, nhưng những người bên cạnh, vẫn ung dung đứng thẳng tắp, cũng không thèm nhìn tới nàng một cái, tuyệt đối không thương hoa tiếc ngọc.
Bọn họ từ sau khi kéo nàng vào, lập tức bắt buộc nàng quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng đá trước sự chứng kiến của mọi người, mỗi khi nàng muốn nhấc người lên, sẽ có người thô bạo gọi nàng quỳ xuống.
Một trận gió rét thổi tới, vừa lạnh vừa ẩm ướt. Lỗ mũi nàng đặc nghẹt lại. Đáng giận, nàng đã sắp lạnh đến chết. Nàng bởi vì khó chịu mà len lén mắng dưới đáy lòng, nhưng tình cảnh này, cũng không chỉ là sinh lý không thoải mái, mà trong lòng của nàng lại càng rối loạn bất an.
Dọc trên đường bị kéo về cung một cách bạo lực, cảnh tượng bốn phía nhất nhất đập vào mắt, nàng càng nhìn trong lòng lại càng trầm xuống.
Đây là một thành trì lớn nằm bên cạnh một con sông, được gọi là Bàn Long, mặc dù chỉ là vội vã đi ngang qua, nhưng cũng đã làm cho nàng nhận ra, nơi này thành trì tráng lệ to lớn, số dân đông đảo, nhà cửa kiến trúc dày đặc, tuyệt đối không thể chỉ là bối cảnh quay phim.
Mà sau khi vào cung điện, nàng thừa cơ đánh giá, lại phát hiện ra cung điện này là đục khắc từ đá quý, khắp nơi hiển lộ sự bền vững. Hơn nữa trên cửa đá điêu khắc, có một vài đường nét đã trở nên mờ nhạt, chứng tỏ tòa cung điện này, từ khi xây xong đến nay, hẳn đã trải qua rất nhiều năm tháng.
Nàng không thể tin được, không muốn tin. Nhưng cũng không thể không tin.
Tất cả trước mắt, đều chỉ ra một sự thật! Đây không phải là hiện đại quen thuộc của nàng, mà là một thời không nàng hoàn toàn xa lạ!
“Hmm ách xì!" Điềm Điềm lại hắt hơi một cái.
Đáng chết, cũng là do tên thối thiên sứ kia làm hại! Trước khi lên đường cũng không cảnh cáo, lại còn ném nàng vào trong nước! Tên thiên sứ ngu ngốc kia, lại đưa nàng đến một vùng đất quỷ quái. Nếu mà nàng đoán không sai, Tuyết Quỳ cùng Ti Ỷ khẳng định cũng bị đưa đến nơi này, chẳng qua là không biết hiện tại, các nàng đang ở chỗ nào? Nàng vừa run rẩy, vừa suy tư.
Mọi người đang vây ở một bên, đột nhiên phịch một tiếng, toàn bộ cùng nhau cung kính quỳ xuống đất, làm nàng sợ hết hồn.
“Vương!" Đang lúc mọi người cung nghênh, Lệ Nhận không nói tiếng nào ngồi thẳng lên ngai vương điêu khắc hình một con diều hâu lớn.
Lớp áo bào bằng da thú phủ lên ngai vương, tròng mắt đen sâu thẳm của hắn quét qua đám hạ thần cung kính, lại phát hiện ra nữ nhân đã đạp hắn vài cước kia, cư nhiên không cúi đầu, chỉ là là chớp cặp mắt lúng liếng, tò mò hiếu kỳ nhìn thẳng hắn.
Mới vừa rồi ở bên bờ sông, tình huống rối loạn, hắn nhất thời cũng không để ý đến.
Cho tới bây giờ mới phát hiện ra, xiêm y của nàng so với người bình thường có chút khác lạ, mặc dù tương tự quần áo đi săn, cũng là áo có ống tay và quần dài, nhưng hoa văn kỳ diệu trên xiêm y, hắn đều là chưa từng thấy qua.
Hắn không cách nào từ quần áo mà phán đoán được lai lịch của nàng.
“Ngươi là ai?" Hắn trầm giọng hỏi, tròng mắt đen híp lại.
Đôi mắt to xinh đẹp lần nữa chớp chớp.
“Ta là Giang Điềm Điềm." Nàng nhìn thẳng theo dõi hắn, cố ý cường điệu, từng chữ từng câu nói. “Ta còn là ân nhân cứu mạng của ngươi!"
Bốn phía vang lên tiếng không khí bị hít vào. Trần đại nhân đang mặc chiến giáp, phanh một tiếng, chợt nhảy dựng lên, khuôn mặt mang vẻ giận dữ.
“Lớn mật, có thể nào nói chuyện như thế với Vương?"
“Ta cứu hắn vốn chính là sự thật." Nàng căm giận bất bình cầm lấy đuôi tóc vắt ra nước làm chứng cớ. “Các ngươi nhưng lại đối đãi với ta như vậy, để cho ta ướt đẫm quỳ ở chỗ này, nếu là bị cảm thì làm sao bây giờ?"
Hứa đại nhân cũng nhảy dựng lên. Hắn rút ra trường đao, thẳng tắp chỉa về hướng Điềm Điềm. “Vương, có nên diệt khẩu nữ nhân đáng chết này hay không?"
“Cái gì?!" Nàng hai mắt trợn tròn không dám tin, liên tiếp lui về phía sau. “Ta cứu tánh mạng của hắn nha!" Ô a, chẳng lẽ ở cái thế giới này, cứu người là chuyện ác sao?
Lưỡi đao trắng loá, tiến thẳng về phía trước, vung lên đến trước mặt nàng, chỉ vài centimet nữa sẽ cắt đứt cái mũi của nàng, nhanh đến mức làm cho nàng không kịp la cứu mạng. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, giọng nói trầm ấm nam tính vang lên.
“Dừng tay."
Điềm Điềm chỉ cảm thấy hoa mắt, mũi đao vốn gần ngay trước mắt, thoáng chốc bị thu hồi vào trong vỏ. Hai gã chiến tướng, lúc này lại quỳ trở về trên mặt đất.
Nam nhân ngồi trên ngai vương, một tay chống lấy hàm dưới, trên trán một mái tóc đen, không kềm chế được rơi lòa xòa lên trước cặp mắt, con ngươi đen thui phát ra mâu quang sâu thẳm không thấy đáy. Hắn ngưng mắt nhìn nàng, như có điều suy nghĩ.
Tim của nàng đột nhiên đập thình thịch rối loạn.
A a, đổi lại như bình thường, nàng nhất định sẽ vì những người này “đãi khách không chu đáo" mà lên tiếng oán trách. Nhưng mà, nam nhân này thức sự quá tuấn tú đẹp trai, mới vừa rồi ở bờ sông, nàng bận rộn cứu người, không có thời gian nghĩ quá nhiều, hiện tại bị hắn ngắm nhìn như vậy, làm hại nàng thoáng chốc nhớ tới mình vừa rồi đã miệng đối miệng, giúp soái ca này hô hấp nhân tạo, cảm giác trên môi lúc này còn lưu lại, nghĩ đến đây, mặt của nàng trong nháy mắt vừa nóng vừa đỏ, không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Thái phó râu tóc bạc trắng, ngay lúc này mở miệng.
“Vương, đây cũng là một cơ hội." Lão nói.
Lệ Nhận hai tròng mắt nhíu lại. “Nói vậy là như thế nào?" Thanh âm thấp trầm, không giận mà uy nghiêm.
“Chuyện hôm nay, không thể tiết lộ." Lão nhìn Điềm Điềm một cái, vừa cúi đầu nói. “Mà không tới hai tháng nữa, Vương đã đến tuổi ba mươi, dựa theo quốc pháp, vua một nước mà ba mươi tuổi chưa lấy vợ, nhất định phải thoái vị. Nhưng những vương hậu được lựa chọn lúc trước, liên tiếp bị độc giết hại, thần cho là…"
“Ngươi muốn ta cưới nàng?" Lệ Nhận sắc mặt trầm xuống.
“Đây là kế sách vẹn toàn đôi bên."
Giọng nói chưa dứt, Điềm Điềm đã vội hét lên.
“Nói đùa gì vậy?"
Cưới nàng? Nàng nghe lầm sao? Những người này lúc thì muốn giết nàng, lúc thì muốn cưới nàng, hai loại đãi ngộ này xê xích khá xa nha, nhưng đều không phải là loại nàng có thể tiếp nhận.
Thái phó căn bản không để ý tới nàng, vẫn cung kính cúi đầu, tiếp tục tha thiết khuyên nhủ Lệ Nhận đang ngồi trên ngai vương.
“Trong ba năm qua, bảy vị vương hậu được lựa chọn, đều chết oan chết uổng, cộng thêm mười ngày trước, thiên kim của Trấn Viễn Hầu cũng bị người sát hại, ngày đại hôn của Vương lại càng phải kéo dài. Bên trong lãnh thổ nước ta, lòng người đã lo lắng bàng hoàng."
Mọi người đều truyền miệng nhau, Lệ Vương chính là mang mệnh sát, chỉ cần nữ nhân nào bị chọn trúng đều sẽ chịu khổ chết yểu.
Lệ Nhận nhíu mày rậm, vạn phần không kiên nhẫn, nắm lại quả đấm, oanh một tiếng đấm lên ngai vương.
“Vậy thì phế bỏ cái luật lệ này đi." Hắn phiền chán cực kỳ, ban đầu các vị tổ tiên lập pháp kia, không biết suy nghĩ cái gì, lại bày ra một đống quy củ như vậy.
“Vạn lần không được!" Thái phó mãnh liệt lắc đầu. “Vội vàng huỷ bỏ quốc pháp, tất sẽ dẫn đến trong nước hỗn loạn, chỉ sợ Kỳ quốc cùng Phong Quốc sẽ thừa cơ mà tràn vào."
“Cho nên, ta cần phải cưới nàng?" Khẩu khí cùng vẻ mặt của hắn, giống như là có người đang chuẩn bị đem một con cóc ghẻ còn sống sờ sờ tới, mạnh tay nhét vào trong miệng của hắn. (a~~ bây h thì ca ca cứ gọi là “cóc ghẻ" đi, rồi sau này lại ko buông đc “cóc ghẻ" ra đấy nhé *hứ*)
Những phản ứng chán ghét quá mức rõ ràng kia, tất cả đều bị Điềm Điềm nhìn thấy trong mắt. Nàng cắn đôi môi hồng nộn, trong lòng toát ra sự bất mãn mãnh liệt, bắt đầu có chút hối hận, cứu cái người ngạo mạn này, hóa ra lại khiến bản thân rước lấy một đống chuyện phiền phức.
Cẩn thận mà nghe xem, hắn mặc dù cao quý làm vua một nước, nhưng mà nữ nhân từng có hôn ước với hắn, tất cả đều chết sạch!
Hơn nữa, đều do người khác hại chết! Cho nên, cái lão đầu râu trắng kia, tìm không ra “vật hy sinh" nào khác, mới muốn đẩy nàng ra thế thân.
Bất quá, nhìn cái vẻ mặt không tình nguyện kia, rất giống như là cái chủ ý này thật sự mạo phạm tới tôn nghiêm làm vua của hắn! Hừ, tức cái gì mà tức a? Người vội vã cưới vợ chính là hắn chứ không phải nàng nha, cho dù hắn nguyện ý cưới, nguyện ý “lấy thân báo đáp", nàng còn chưa có chịu gả đâu a!
“Các ngươi đi tìm người khác đi, bổn tiểu thư! À, không đúng, bổn cô nương cũng không muốn cưới!" Điềm Điềm nhìn chằm chằm Lệ Nhận đang ngồi trên ngai vương, sắc mặt cũng không khá hơn hắn bao nhiêu.
Ý kiến của nàng, vẫn bị các nam nhân coi thường như cũ. Thái độ của Thái phó, lộ ra vẻ vô cùng tích cực. “Chẳng những phải cưới, còn phải mau!"
Vì muốn giữ vương vị của Lệ Nhận, lão cực kỳ gấp gáp, tất cả đều tự ý quyết định. “Ngày mai lập tức tuyên bố, Vương cứu được mỹ nhân, ngày đại hôn vẫn như cũ."
Điềm Điềm siết chặt quả đấm, cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn xông lên dùng quả đấm “kính lão tôn hiền*" mà tặng cho lão một đấm.
(*kính lão tôn hiền: kính trọng người già, tôn trọng người hiền tài)
“Lão gia gia, ngài đừng giả bộ điếc, ta nói, ta, không, gả!" Nàng kháng nghị, muốn đứng dậy, nhưng mà hai chiến tướng động tác so với nàng vẫn nhanh hơn, nhanh chóng ép nàng quỳ lại trên mặt đất.
“Khốn kiếp, mau buông ra!"
“Cô nương, xin bình tĩnh."
“Bình tĩnh cái đầu của ngươi, ta đến bây giờ còn ướt đẫm, đã sớm lạnh chết đây."
“Cô nương!"
“Đừng có cô nương cô nương, ngươi mới vừa rồi không phải là muốn giết ta sao?" Nàng nhớ rất rõ ràng nha.
Chiến sĩ cao lớn lộ ra vẻ mặt lúng túng, nhưng trên tay vẫn không buông lỏng! Lại ép nàng càng chặt, hại bả vai của nàng cũng đau lên.
“Ai a, đau quá!" Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lệ Nhận đang cao cao tại thượng. “Ngươi còn ở bên kia nhìn cái gì vậy? Là ta cứu ngươi nha, nếu không phải ta, ngươi đã sớm đã chết chìm, mau kêu bọn họ buông tay a!"
Nữ nhân vô lễ! Lệ Nhận nheo lại tròng mắt đen, nghe nữ nhân kia oa oa la hét. Hắn từ trước đến giờ chưa từng thấy nữ nhân nào to gan lớn mật như vậy, cho dù đang bị hai gã võ tướng áp chế, còn dám lớn tiếng ồn ào, thậm chí đối với hắn còn dám vênh mặt hất hàm sai khiến.
Hắn muốn hạ thần đem nàng hồi cung, không phải là vì nhớ ơn cứu mạng của nàng.
Mà là ghi hận nàng ở dưới nước dám đạp hắn vài đạp, muốn thẳng tay trừng trị nàng một phen.
Nhưng mà, Thái phó nói không sai, trước mắt thật sự hắn đang phải tiến hành hôn sự trước lúc sang tuổi ba mươi. Hôn lễ chỉ là nghi thức, hắn căn bản là không cần cưới bất kỳ nữ nhân nào.
“Vậy cứ quyết định là nàng đi." Lệ Nhận phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn, tròng mắt đen nhìn Điềm Điềm từ trên xuống dưới, nhíu lông mày nói. “Nàng dơ quá, dẫn xuống tắm rửa một chút đi."
“Dạ!"
Hắn, hắn hắn hắn hắn! Hắn dám chê nàng bẩn?
“Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa, nếu không phải vì cứu ngươi, ta sao có thể biến thành người đầy cát như vậy?" Nàng tức giận cực kỳ, hướng về hắn mà la hét, cặp mắt to tròn càng trừng càng lớn.
“Nên có người dạy ngươi, cái gì gọi là lễ phép." Hắn lạnh lùng nói.
“Người không biết lễ phép chính là ngươi." Điềm Điềm nổi trận lôi đình cãi lại. “Ngươi còn chưa có nói cám ơn với ta."
“Ta là Vương."
“Chuyện này với chuyện nói cám ơn có quan hệ gì?"
“Vương không nói cám ơn với bất luận kẻ nào."
“Bởi vì không có người dạy ngươi cái gì là lễ phép sao?" Nàng dùng lời mà hắn đã nói, cố ý châm chọc.
Lệ Nhận đầu tiên là sắc mặt trầm xuống, sau đó bỗng dưng lại cười một tràng dữ tợn.
“Rất tốt."
Không biết tại sao, nụ cười của hắn, lời nói của hắn, khiến cho nàng có chút nhất thời kinh hoảng lông trên người dựng đứng. “Tốt cái gì mà tốt?" Nàng kiên trì, thẳng nhìn hắn chằm chằm.
Không biết tại sao, nụ cười của hắn, lời nói của hắn, khiến cho nàng có chút nhất thời kinh hoảng lông trên người dựng đứng. “Tốt cái gì mà tốt?" Nàng kiên trì, thẳng nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi cùng với những nữ nhân khác không giống nhau." Hắn từ trên xuống dưới đánh giá nữ nhân xinh xắn to gan này. “Có lẽ, ngươi thật có thể sống sót đến ngày hôn lễ đó."
“Xin hỏi, ngươi lỗ tai bị vào nước sao?" Nàng dùng giọng điệu ngọt ngào hỏi.
“Không có."
“Vậy chính là lỗ tai của ngươi có vấn đề sao?"
“Không có."
“Như vậy, ngươi nên nghe hiểu được." Nàng lặp lại một lần. “Ta không gả!"
“Cũng không thể giúp ngươi được. Nếu như không phải ngươi dưới ban ngày ban mặt, trước mặt mọi người làm hư sự trong sạch của ta, ta cũng sẽ không đồng ý cưới ngươi." Hắn nghiêng người trở về ngai vương, nụ cười vừa tan đi, sắc mặt lập tức khôi phục vẻ nghiêm khắc. “Bất quá, không cần mong đợi, ta sẽ không đụng đến ngươi."
Ánh mắt lãnh khốc kia, cũng không thể tước đi dũng khí của Điềm Điềm.
“Hừ, cho dù ngươi muốn chạm, cũng là cửa nhỏ cũng không có!" Cằm của nàng hất lên cao. “Bổn cô nương nói không gả chính là không gả, muốn ta biết điều đi vào khuôn khổ cùng ngươi bái đường thành thân, nghĩ hay quá nhỉ!"
Hắn mắt nhíu lại, bên trong tròng mắt đen thoáng hiện tia tức giận.
“Ngươi!"
“Ta như thế nào?" Nàng không đợi hắn nói xong, liền mở miệng cắt đứt lời hắn, khiêu khích hất cằm lên, thanh âm thanh thúy quanh quẩn vọng lại trong cung điện.
“Có can đảm thì ngươi cứ trói ta, ép ta kết hôn đi!"
* * *
Ba ngày sau, Điềm Điềm thật sự bị trói chặt, được bốn cung nữ áp tải, một lần nữa trở lại trên đại điện rộng rãi.
Tuy là hôn lễ của vua một nước, nhưng mà Lệ Nhận lấy lý do là tiết kiệm tránh xa xỉ, chỉ cho phép các cung nữ ở khắp nơi trong cung điện treo hoa treo lụa màu đỏ, tất cả bố trí theo nghi thức giản lược nhất.
Thứ nhất, là hắn chán ghét xa hoa. Thứ hai, hôn lễ này chỉ là vì muốn giữ được ngai vua của hắn. Cho nên, đến khi Điềm Điềm người đầy tơ lụa xa-tanh, đeo đầy vàng bạc châu báu, bị lễ phục bằng lụa đỏ trói lại nhưng vẫn còn liều chết ngọ nguậy, chống cự các cung nữ, ở trước cửa cung điện lề mà lề mề, cứ giằng co không dứt, hắn lập tức không chút do dự, trước ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, sải bước về phía trước, trực tiếp khiêng nàng đang giãy dụa không ngừng trở về phía trước lễ đàn*.
(*lễ đàn: bàn thờ)
“Ưm, ưm ưm ưm ưm ưm!" Điềm Điềm tức giận kháng nghị, ở trên vai hắn ra sức giãy dụa, bất đắc dĩ có miệng cũng khó trả lời.
Nàng quả thực không thể tin được, nam nhân này cư nhiên thật sự ép buộc nàng thành thân!
Rõ ràng chuyện này hoang đường như thế, chỉ là quyết định từ một phía của bọn họ, muốn nàng gả cho hắn, bất kể ba ngày qua nàng kháng nghị như thế nào, cũng không có ai chịu nghe.
Ba ngày qua, nàng đã từng nghĩ tới chuyện muốn chạy trốn, bất đắc dĩ thân là tân nương sắp gả cho Đại vương, nàng cho dù là đi vệ sinh cũng có người ở bên ngoài coi chừng, thật sự là dù có muốn chạy, cửa nhỏ cũng không có.
Huống chi, hắn là Lệ vương, cái mạng nhỏ của nàng còn treo ở trên tay hắn, nếu như nàng không thể làm cho hắn và hai vị Vương kia hòa thuận với nhau, cho dù nàng bỏ chạy thành công, nửa năm sau cũng sẽ bị bắt về, đành phải từ bỏ cái chủ ý này.
Mặc dù sáng sớm hôm nay, nàng liều mạng chống cự, không ngừng lớn tiếng kháng nghị, nhưng đám người này hoàn toàn không để tâm tới ý nguyện của nàng, còn ra lệnh cho cung nữ, đút một khối khăn tay thêu hoa vào trong miệng của nàng, khiến nàng một câu cũng mắng không được. Giờ phút này, nàng đầu đội hồng sa*, mặc dù không nhìn rõ toàn cảnh bên trong phòng khách, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vô số đôi giày hoa lệ dọc theo hai bên đường đi ra, cho thấy rõ có bao nhiêu người tới dự lễ, khiến cho nàng hơi bị cả kinh.
(*hồng sa: tấm lụa đỏ)
Vương tộc cùng với các vị quan lớn được mời tới, có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại nhìn thấy tình cảnh hoang đường này, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều trợn tròn mắt.
Trên đại điện tĩnh lặng, đám quần thần không dám lên tiếng một câu nào, hôn lễ vương thất vốn dĩ phải vui sướng, nhưng tình cảnh hiện tại như thế này, thật giống như là một buổi tang lễ nghiêm trọng.
Ngay cả lễ quan* đứng trước lễ đàn, cũng trợn mắt hốc mồm.
(*lễ quan: vị quan đứng ra tiến hành buổi lễ)
Lệ Nhận khiêng nữ nhân kia, một đường đi xuyên qua đại sảnh, không nhìn tới vẻ mặt kinh ngạc của những người bên cạnh, dừng lại phía trước lễ đàn, lời ít mà ý nhiều, chỉ phun ra một chữ.
“Nhanh."
Lễ quan không biết nên làm sao.
“A?"
Gương mặt tuấn tú lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Hành lễ!"
Lễ quan bị dọa cho sợ đến mức đầu vai co rụt lại, quyển văn án bằng tơ lụa tinh xảo trong tay, suýt chút nữa cũng rơi xuống đất. Hắn vội vã gật đầu, cầm chặt quyển văn án, thận trọng hắng giọng hắng giọng thì thầm. “Trời phù hộ Thương Lãng, hôm nay ngày lành giờ tốt, quốc quân Lệ Nhận chọn…"
Tân lang bị gọi tên nhìu lông mày, cắt đứt bài văn diễn cảm lễ quan đang đọc.
“Đừng đọc nữa."
“Nhưng mà…" Lễ quan mãnh liệt xức mồ hôi lạnh.
“Chờ ngươi đọc xong thì trời cũng đã tối rồi." Hắn cũng không muốn nghe những câu nói nhảm kia. “Trực tiếp bái thiên địa, nhanh chóng kết thúc buổi lễ." Hắn nghiêng vai một cái, Điềm Điềm đang giãy dụa không dứt, phịch một tiếng, nặng nề ngã xuống đất.
“Ưm!" Đau quá!
Đáng giận, hắn cư nhiên trực tiếp ném nàng ngã trên mặt đất!
Điềm Điềm đau đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, nàng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hung ác nhất, nhìn chằm chằm nam nhân thô lỗ ác liệt bên cạnh, ai ngờ hắn ngay cả liếc cũng không thèm liếc tới nàng một cái, bàn tay to chụp tới, xách nàng lên.
Nàng tức giận ô ô kêu loạn, giống như một con trùn chỉ bị trói đang giãy dụa không ngừng bên trong tầng tầng lụa đỏ, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự cưỡng ép của hắn.
Lễ quan cố gắng duy trì bình tĩnh, hắng giọng hô. “Vương cùng Vương hậu, cộng bái thiên địa!"
Không, không được! Nàng không thể bái lạy thiên địa gì được!
Lệ Nhận đưa tay, giữ lấy đầu của nàng, nàng cũng vẫn cố gắng cứng cổ, kiên quyết không chịu cúi đầu đi vào khuôn khổ.
“Cúi đầu." Tiếng nói tức giận ở bên tai nàng vang lên.
“Ưm!" Nàng phát ra thanh âm mơ hồ, giữ vững lập trường. Nếu như có thể nói chuyện, nàng nhất định sẽ hướng về phía gương mặt tuấn tú kia mà hét to “mơ tưởng đi".
Mặc dù nàng trong lòng tràn đầy không muốn, nhưng mà bàn tay của Lệ Nhận sức lực cực mạnh, hơn nữa đeo trên đầu, đeo trên người nàng, toàn là những thứ vàng bạc châu báu nặng nề.
Toàn bộ mà đem cân khẳng định vượt quá hai mươi kí lô, làm hại cổ nàng ê ẩm, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát, sau đó lập tức bị ép cúi đầu khom lưng, cùng hắn bái thiên địa.
Cảnh tượng trước mắt, hoang đường buồn cười đến mức nhìn không chịu nổi, nhưng vì lo sợ uy nghiêm của Vương, lễ quan vẫn cất giọng hô “Kết thúc buổi lễ!"
Điềm Điềm còn chưa kịp lấy hơi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lại một lần nữa bị khiêng lên bờ vai rộng bền chắc.
“Ưm, ưm ưm!" Để tỏ lòng kháng nghị, nàng dùng hai chân khua khoắng ngoan cố đá mạnh vào bộ ngực của Lệ Nhận.
Đổi lại là người bình thường, bị đá mấy cước đau chết kia, cho dù không ngã xuống đất, cũng sẽ đau mà kêu ra tiếng, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, ngược lại cơ ngực bền chắc kia, cứng rắn giống như là đá tảng, làm hại nàng mũi chân đã cảm thấy đau.
Càng quá đáng hơn chính là, hắn còn ở trước mặt hơn trăm người, giơ tay đánh xuống xuống cái mông nhỏ của nàng.
Con ngươi của đám quần thần, thiếu chút nữa tất cả đều rớt ra ngoài.
“Ưm!" Ô a, đau quá! Lại một phát nữa.
“Ưm!" Tên khốn kiếp này, cư nhiên dám ở trước mặt mọi người nhục nhã nàng.
Bàn tay to lại hạ xuống, không chút lưu tình đánh dẹp cái mông nhỏ của nàng, hắn thậm chí cảm giác được nàng tức giận đến độ khóe mắt rưng rưng cũng không có dừng tay.
Cho đến khi Lệ Nhận dừng tay, Điềm Điềm đã cảm thấy cái mông nhỏ của mình, khẳng định là đã bị đánh đến mức nóng đỏ lên, có khi mấy ngày cũng không thể ngồi xuống được.
Thanh âm trầm thấp, tựa vào bên tai nàng vang lên, hơi thở kia nóng hổi xa lạ khiến cho nàng theo bản năng co rúm lại.
“Nhớ cho kỹ, ngươi khi dễ ta mấy cái, ta sẽ trả lại ngươi mấy cái." Hắn chậm rãi nói, khiêng nàng trên vai xoay người rời đi, bỏ lại tất cả vương tộc cùng quan viên trong điện tới tham dự hôn lễ, cũng không thèm quay đầu lại, lập tức đi về hướng tẩm cung.
Hai hàng cung nữ đi theo phía sau, cứ hai người một nhóm, trong tay còn nắm khăn hỉ màu đỏ, bởi vì vội vã đuổi theo mà hàng ngũ chỉnh tề toàn bộ trở nên rối loạn.
Điềm Điềm bị khiêng trên vai tức giận đến ứa nước mắt, không còn phân biệt nổi đâu là đông tây nam bắc, nàng mặc dù rất muốn đá thêm mấy đá nữa, nhưng mà nghĩ đến hắn tâm địa hẹp hỏi như vậy, nàng thực lo lắng, một khi hành động thiếu suy nghĩ, cái mông nhỏ của mình, sẽ lại phải chịu khổ bị hắn trả thù, sẽ bị đánh oanh oanh đến mức ở xa cũng còn nghe thấy. ‘Hảo nữ không đấu với ác nam’! Nàng trước hết phải ghi nhớ khoản này, sau này có cơ hội sẽ cùng hắn tính sổ báo thù!
Không dám vọng động nữa, Điềm Điềm biết điều để mặc hắn khiêng đi, trên đường đi, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mà có lực, xuyên thấu qua thân thể cường tráng nam tính, kích động ở bên tai nàng.
Không biết đã đi bao lâu rồi, Lệ Nhận tới cái trước một cái cửa lớn, tám cung nữ đuổi theo bước lên phía trước, nhất tề dùng lực đẩy phiến cửa gỗ mạ sắt khổng lồ dầy cộm nặng nề kia ra.
Trước mắt, bỗng dưng sáng ngời.
Trong phòng điện lớn như thế, đốt vô số nến đỏ, không giống với những nơi khác, ở đây lót trên mặt đất đều là da thú dày mà êm, mà giường ngủ trong điện, xem ra cũng là một cái giường lớn từ cây gỗ vạn năm đóng thành, trải trên giường cũng là loại tơ lụa mát lạnh.
Trên bàn lớn bên cạnh cửa sổ, đã sớm bày đầy món ngon và rượu ngon thịnh soạn. Có vài món ăn, lúc này vẫn còn bốc hơi nóng, làm người ta chỉ cần nhìn qua, ngón trỏ sẽ lập tức muốn manh động, đừng nói chi là còn có cái mùi thơm mê hoặc kia không ngừng bay tới, khiến cho nàng vốn đã đói bụng đến mức sắp té xỉu, chỉ cảm thấy một trận choáng váng, nước miếng chảy ròng.
Lúc nàng còn đang lo nhìn bàn ăn kia, đột nhiên, phịch một tiếng vang lên, Lệ Nhận nóng nảy ném nàng lên trên giường, sau đó sải bước đi tới bên cạnh bàn ăn, ngồi xuống hưởng thụ rượu ngon cùng thức ăn ngon.
Đau quá! Đáng giận, nam nhân này thô lỗ chết đi được, không có chút nào quan tâm xem có làm đau nàng hay không.
“Đi ra ngoài." Hắn hạ lệnh cũng thèm không quay đầu lại.
Cung nữ đi đầu, bày ra thần sắc khó xử, cúi đầu phúc lễ. “Xin Vương cho phép, để cho nô tỳ Lật Nhi giúp Vương hậu thay y phục."
“Nàng có tay có chân, chẳng lẽ không tự mình làm được?"
Lật Nhi lại càng cúi đầu thấp hơn, ngay cả nói chuyện cũng cẩn trọng từng chữ. Nàng mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đã ở trong cung nhiều năm, đối với tính xấu của Lệ Nhận, nàng có thể hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai khác.
“Nhưng, nhưng mà Vương hậu bị trói." Đây chính là do Vương thượng ở trước buổi hôn lễ đích thân trói lại.
Hắn bỏ vào miệng một miếng thịt nướng, hướng đến người trên giường liếc mắt một cái.
Trải qua một phen hành hạ, rốt cục Điềm Điềm cũng thoát được khăn voan đỏ, trong miệng vẫn còn bị nhét cái khăn tay, đang dùng ánh mắt tựa như muốn giết người, oán hận nhìn chằm chằm hắn, hận không thể dùng ánh mắt đó mà đốt cháy ra tro thân thể nam tính hùng vĩ to lớn kia.
Chỉ thấy hắn bày ra bộ dạng tôn quý, thậm chí lười mở miệng, không ngừng uống từng ngụm rượu lớn, ăn từng khối thịt, sau đó mới giống như là ban phát ân huệ lớn lao, hơi phất tay một cái.
Lật Nhi nhận được sự cho phép, mới dám dẫn các cung nữ vây đến quanh giường, động tác nhanh nhẹn bận rộn. Mũ tơ lụa đính phượng hoàng bằng vàng, chuỗi ngọc bảo thạch, vòng đeo chân bằng vàng, vòng đeo tay bằng vàng, từng cái từng cái đều bị gỡ xuống, rồi đến tất cả những thứ khác đều làm bằng tơ lụa đính vàng, trân quý kỳ dị, thêu hoa văn phức tạp.
Bộ váy cưới giá trị liên thành*, phải chịu khổ bị đối xử thô lỗ, bị tân lang dùng như một sợi dây trói, dùng lực buộc chặt không biết bao nhiêu nút thắt.
(*giá trị liên thành: vô giá)
Các cung nữ hao hết sức lực, thật vất vả mới có thể cở bỏ hết bộ váy cưới, mọi người đã mệt mỏi thở hồng hộc, mồ hôi đầy người.
“Mời Vương cùng Vương hậu nghỉ ngơi thật tốt. Chúng nô tỳ xin cáo lui." Lật Nhi đã hoàn thành nhiệm vụ cởi y phục, cung kính quỳ gối hành lễ, mang theo các cung nữ, dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, vẫn không quên đem đóng kín cánh cửa lớn nặng nề.
Điềm Điềm bị để lại trên giường lớn, đã đổi thành một bộ xiêm y nguyệt nha* bằng lụa trắng, ngay cả mái tóc dài đen nhánh mượt mà cũng được chải chuốt cẩn thận, làm nổi bật lên đôi mắt tròn trịa của nàng, đôi môi đỏ mọng nhuận nhuận, ngọt ngào đến cực kỳ mê người, khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một ngụm.
Điềm Điềm bị để lại trên giường lớn, đã đổi thành một bộ xiêm y nguyệt nha bằng lụa trắng, ngay cả mái tóc dài đen nhánh mượt mà cũng được chải chuốt cẩn thận, làm nổi bật lên đôi mắt tròn trịa của nàng, đôi môi đỏ mọng nhuận nhuận, ngọt ngào đến cực kỳ mê người, khiến cho người ta nhìn thấy chỉ muốn cắn một ngụm.
Nhưng mà, cửa tẩm cung còn chưa kịp đóng kín, nàng đã lập tức nhảy dựng lên, vọt tới bên cạnh bàn.
“Đáng giận, đói chết người!" Điềm Điềm được trang điểm đến mức đẹp như thiên tiên, không chút khách khí ngồi xuống, đưa tay chộp ngay cái đùi gà vừa thịt vừa xương lên, mãnh liệt nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Hôn lễ mặc dù diễn ra vội vàng, nhưng nàng từ sáng sớm đã bị các cung nữ bao quanh, mặc lên người đống y phục trang sức đeo tay đeo chân bằng vàng lóng lánh nặng muốn chết kia.
Hơn nữa trước lúc hôn lễ, lại còn bị nhét vào trong miệng một tấm vải đỏ hút khô hết cả dưỡng khí, làm hại nàng lúc này vừa khát vừa đói. Hai tay của nàng mỏi run đến mức ngay cả chiếc đũa cũng cầm không được, vậy nếu như dùng đũa ngược lại sẽ hại nàng không ăn được, chi bằng dứt khoát trực tiếp dùng tay cầm lên như vậy tương đối chắc chắn hơn.
Bất chấp lễ nghi, nàng ngấu nghiến gặm đùi gà, nhìn thấy cái chén nhỏ trên bàn bên trong chứ đầy chất lỏng trong suốt, nàng không chút nghĩ ngợi, cầm cái chén trực tiếp rót vào trong miệng… Oanh!
Mẹ ơi, cổ họng của nàng muốn cháy!
Chất lỏng trong suốt này không phải là nước lã, mà là một chén đầy rượu mạnh, rót vào miệng tựa như nuốt một ngọn lửa, vừa nóng vừa cay, nàng căn bản nuốt không trôi, theo bản năng rượu vừa vào miệng liền ho khan phun ra ngoài.
“A cay!" Một ngụm rượu kia, toàn bộ phun lên mặt Lệ Nhận.
Cho dù nàng có cố ý, chỉ sợ cũng không phun chính xác được như vậy. Xem ra gương mặt tuấn tú ngăm đen, bởi vì tức giận mà cứng ngắc, rượu bị phun lên khuôn mặt hắn, còn đang tích táp rơi xuống.
“Ách, thật xin lỗi." Trong lúc nhất thời, có chút lúng túng, nàng nắm chặt chén rượu, có chút áy náy nói.
Hắn nhìn nàng chằm chằm.
“Ta nói xin lỗi!"
Hắn vẫn là nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi cũng có sai a, tại sao không trước nói với ta, đó là rượu mà không phải nước?" Nàng vừa oán trách, không chút sợ hãi cái ánh mắt bén nhọn kia, lại tiến công đến thức ăn trên bàn. (tỷ à, tỷ ăn uống với tốc độ như ma đói thế kia thì ai mà nói trước cho kịp =.=)
Cái đùi dê mập mạp đầy thịt kia, không biết được ướp hương liệu gì, nướng lên thơm ngào ngạt, chỉ vừa ngửi qua đã làm cho nàng chảy nước miếng. Mặc dù cả miếng đùi dê vừa thịt vừa xương, so với cánh tay của nàng còn bự hơn, mhưng mà châm chước cho bản thân đã quá đói bụng, nàng vẫn là quyết định ra tay.
Ai ngờ, bàn tay nhỏ bé của nàng vừa mới đụng tới đùi dê, một bàn tay to khác bên cạnh cũng vươn sang.
Thức ăn nàng đã nhìn trúng, làm sao có thể bị cướp đi?
Điềm Điềm ngẩng đầu lên, bày ra vẻ mặt dữ tợn nhất, cố gắng hù dọa cái người đang cạnh tranh. Bàn tay nhỏ bé của nàng dùng sức nắm chặt đùi dê, nhưng một bàn tay to khác, cũng cố ý không buông ra.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một cái đùi dê bị giằng co không dứt.
“Buông tay!" Hắn không thể tin được, lại có một nữ nhân dám can đảm cùng hắn giành thức ăn.
“Tại sao không phải là ngươi buông tay?"
Lệ Nhận sắc mặt u ám, nheo hai mắt lại, từ trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như một loài thú, im lặng đe dọa. Đừng nói là nữ nhân, ngay cả chiến sĩ dũng mãnh, nhìn thấy vẻ mặt hung ác như vậy, cũng sẽ bị dọa cho sợ đến mức quỳ xuống tại chỗ.
Điềm Điềm vẫn là vì ăn mà không chút khách sáo, lớn lên từ bên trong cô nhi viện, nàng không những biết thức ăn đáng quý, hơn nữa còn trung thành với nguyên tắc ‘ăn được trước là thắng’, vậy nên, ở trên đùi dê mập mạp, nàng vội vàng cúi đầu xuống cắn một ngụm.
Quá ngon miệng!
Nàng lộ ra vẻ mặt thắng lợi, thỏa mãn cắn thêm một cái nữa.
Hắn quả thực không thể tin được, cư nhiên lại có nữ nhân vô sỉ như vậy, vẻ mặt lại còn dương dương đắc ý.
Mặt hắn tối om lại, cuối cùng cũng chịu thua dưới lớp da mặt dày của nàng.
Lệ Nhận chán ghét buông tay. Buông tha cho miếng đùi dê đã bị “nhúng chàm", nâng chén hắt vào miệng một ngụm rượu mạnh, trừng mắt trước tiểu nữ nhân đang không khách khí cầm đùi dê lớn nhai nhai, cũng không có nửa điểm để ý đến dáng vẻ của mình.
Nàng ăn đến mức quá hưng phấn, thậm chí không phát hiện ra, xiêm y tinh xảo trước ngực, đã sớm bởi vì động tác quá “dũng cảm" của nàng mà trượt qua một bên, lộ ra một mảnh da thịt non mềm.
Cho đến khi nhận thấy tầm mắt sâu trầm của Lệ Nhận, không phải là rơi vào trên mặt nàng, mà là nhìn ở phía dưới một chút, nàng mới cảnh giác, dùng mấy đầu ngón tay nhỏ bé đầy dầu mỡ, níu lấy vạt áo đang trượt ra phía trước, ngăn cản cảnh xuân tiếp tục bị lộ ra ngoài.
“Ngươi nhìn cái gì vậy?" Nàng nghiêng người sang một bên, có một chút lo lắng, hắn giành ăn không được, có khi nào quyết định “ăn" nàng để trả thù không.
Ánh mắt đen của hắn phát sáng, sâu thẳm không lường được.
“Ta không có định sẽ đụng đến ngươi." Hắn vừa nói, nhưng tầm mắt không hề dời đi.
“Tốt nhất là như vậy." Nàng cũng không có định để cho hắn “đụng".
“Thừa dịp bây giờ rãnh rỗi, ta cũng muốn cho đem mọi chuyện nói rõ ràng." Trong vòng vài ngày ngắn ngủi, nàng đã phải trải qua rất nhiều chuyện, vì giúp cái tên đại vương liên tục xui rủi làm chết cả tám vị hôn thê này giữ được vương vị, nàng thậm chí còn phải trở thành một vị Vương hậu tạm thời, ngay cả váy cưới đồ cưới, cũng là do vị hôn thê trước đó lưu lại.
Nàng lúc sau mới nhớ tới.
Lệ vương, chính là một trong ba vị vương từ trong miệng thiên sứ, mà muốn ba người các nàng thúc đẩy họ hòa hảo với nhau. Nàng gặp phải hắn, cứu hắn, tuyệt không phải đúng dịp, mà chính là do thiên sứ an bài.
“Ngươi cẩn thận nghe cho kỹ, thật ra thì, ta cũng không phải là người của nơi này."
Phút chốc, Lệ Nhận toàn thân cứng đờ. “Ngươi là người của Kỳ quốc?"
“Không phải."
“Phong Quốc?"
“Đó là cái chỗ nào?" Nàng mờ mịt hỏi.
Thân thể cứng ngắc của hắn rõ ràng bình tĩnh lại. “Không phải là tốt rồi."
Nàng có chút tò mò muốn hỏi tiếp, nhưng mà lại cảm thấy, chuyện này đại khái không quan trọng cho lắm, chuyện nàng hiện tại muốn nói cho hắn biết so ra còn quan trọng hơn nhiều, cho nên tiếp tục nói.
“Ta là từ một nơi rất xa rất xa tới. Ta tới đây, là bởi vì có một thiên sứ ngu ngốc, giao cho ta và các bằng hữu, một nhiệm vụ buộc phải hoàn thành!"
“Thiên sứ?" Hắn híp mắt.
“Ách, ngươi muốn gọi là thần tiên cũng được nữa!" Nàng chẳng hề để ý tới, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, có chút mất hứng vì hắn cắt đứt lời của nàng.
Hắn không thể nhịn được nữa ngẩng đầu lên, cắn chặt hàm răng, gân xanh cường tráng trên cổ kích động.
“Chết tiệt, ta lại cưới phải nữ nhân điên."
“Ta không có điên." Nàng phản bác, lại nói. “Hai vị bằng hữu của ta, hẳn là cũng rơi xuống khu vực gần đây, vì ta đã cứu ngươi, lại còn giúp ngươi giữ được vương vị, ngươi phải phái người giúp ta…"
Hắn cúi đầu nhìn nàng chằm chằm, một lần nữa lên tiếng cắt đứt lời nàng nói. “Sau này, không cho phép lại nói là ngươi đã cứu ta!" Sắc mặt của hắn khó coi cực điểm.
“Tại sao?"
Hắn không đáp, chỉ nhăn đôi mày rậm. “Ngươi hỏi nhiều quá."
“Là do ngươi quy định quá nhiều." Nàng không khách khí mạnh miệng, nhưng lại cảm thấy càng nói càng nói như vậy, trong ngực không khỏi dần dần nóng lên.
Cái nhiệt độ này, làm cho nàng miệng đắng lưỡi khô, không nhịn được múc chén canh, ực ực uống liền ba chén.
Cũng không biết có phải là do uống canh nóng quá hay không, nàng mặc dù không còn khát, nhưng cảm thấy càng lúc càng nóng. Nàng hít sâu một hơi, chẳng những trên mặt nóng đỏ, ngay cả da thịt toàn thân cũng hiện lên vết ửng đỏ nhàn nhạt.
Nàng cố gắng hất ra cái nóng rang đang quấy nhiễu, muốn tiếp tục nói.
“Dù sao, nhiệm vụ của chúng ta, là khiến cho ba người các ngươi nhân hòa với nhau!"
Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, mang theo vẻ hoài nghi hỏi. “Ba người nào?"
“Chính là… Chính là…" Nàng càng lúc càng nóng, đến hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Kỳ quái, nóng quá! Tại sao đã thay ra bộ váy cưới dầy cộm nặng nề kia, lại trở nên nóng như vậy? Hơn nữa càng ngày càng nóng?
Nàng còn đang hồ nghi, lại phát hiện ra không chỉ có nàng là đang thở gấp.
Tiếng thở dốc trong phòng, ngoại trừ nàng, còn có tên nam nhân còn lại.
Nàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên giật mình, ngay cả Lệ Nhận cũng đang hô hấp rối loạn, dưới da thịt ngăm đen, còn có mấy đỏ sậm khó có thể nhận ra. Hắn thoạt nhìn thật giống như… Thật giống như… Rất không tĩnh táo… Tầm mắt của Điềm Điềm, theo trực giác nhìn xuống, rõ ràng phát hiện ra bên dưới hắc bào*, dục vọng của hắn cứng lên đến mức có thể thấy được, không thể nhận sai.
(*hắc bào: áo bào đen… Tiu Ú: phong tục lạ ghê, động phòng mà tỷ thì áo trắng, ca ca thì áo đen…)
A, hỏng bét, nàng sai lầm rồi! Hắn không chỉ không còn lạnh lùng, hắn quả thực là đang quá “kích động"… A!
Nghĩ đến phản ứng quái dị của bản thân, toàn thân cứ nóng lên nóng lên, nàng giống như là bị lửa đốt trên mông, vội vàng nhảy dựng lên, lảo đảo tránh ra xa mấy mét.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi dám bỏ thuốc ta?" Này thật quá hèn hạ!
Lệ Nhận không đáp, hắn nắm chặt quả đấm, chỉ dùng tròng mắt đen nóng đến mức cơ hồ muốn phóng ra lửa, thẳng nhìn nàng. Dục vọng mãnh liệt, không biết từ đâu mà thoát ra, tầm mắt của hắn không cách nào rời khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng, liệt hỏa hoàn toàn đốt sạch lý trí của hắn không còn một mảnh.
Hắn từng cố gắng giữ tĩnh táo, nhưng mà nàng nửa điểm cũng không biết đoan trang, trong miệng nói lời điên khùng, vạt áo một lần nữa trượt ra, da thịt non mềm trở thành điểm hấp dẫn nhất.
Từ lúc chào đời tới nay, hắn chưa bao giờ khát vọng quá như vậy.
Mà cho đến khi nghe thấy nàng hô lên, hắn mới nhận ra này tình trạng thật sự không bình thường.
Đáng chết! Những tên cáo già đội lốt cừu non kia, cư nhiên dám bỏ thuốc trong rượu và thức ăn.
Hắn thầm giọng tức giận mắng, khẳng định mưu ma chước quỷ này không thể không liên can đến lão Thái phó.
Điềm Điềm bị xuân dược kích thích đến mức khó chịu không biết làm sao, ngây ngốc chạy đến cạnh cửa, cố gắng muốn mở cửa, muốn sớm thoát khỏi nam nhân phía sau có lẽ đã khó nén nổi “thú tính".
Hết lần này tới lần khác cánh cửa to chẳng những nặng nề, hơn nữa còn bị khóa từ bên ngoài, bất luận nàng có đẩy làm sao, kéo làm sao, vẫn vững vàng như cũ.
“Mở cửa!" Nàng dựa hết người lên trên cửa, vừa thở gấp vừa la, nóng đến mức đổ mồ hôi lâm ly. “Mở cửa nhanh, thả ta ra ngoài… Thả ta ra ngoài…" Thật nóng quá, toàn thân nàng vừa mềm nhũn vừa nóng, vô lực ngã ngồi dưới đất, tựa hồ tất cả sức mạnh đều đã bị rút đi.
Đột nhiên, một cánh tay mạnh mà có lực, từ phía sau người, vòng lên ôm lấy eo của nàng.
“A…" Nàng lên tiếng kinh hô.
Tiếp theo trong nháy mắt, da thịt nàng nóng lên, dán lên da thịt thô ráp của Lệ Nhận, lại càng nóng thêm, nhưng mà hơi thở của hắn, sức mạnh của hắn, cùng với kề sát vào thân thể hắn, thân thể mềm non xinh xắn bị ôm trong lồng ngực cường tráng, nàng đã không hề cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Hai tròng mắt của hắn, phát sáng như ngọn lửa.
Lệ Nhận ôm nàng, trở lại trên giường lớn. Nàng nhìn thấy hắn thở dốc, cảm nhận được bàn tay to thô ráp của hắn, đang xé lớp áo mỏng manh, mơn trớn thân thể run rẩy của nàng. Nàng không tránh ra, ngược lại còn đón nhận hai bàn tay không hề kiêng dè kia. Thật khó chịu, không, thật thoải mái… Trời ạ, nàng đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Ngươi, ngươi không phải đã nói, không có ý định đụng đến ta sao?" Điềm Điềm kinh hoảng kéo về chút thần trí còn sót lại, muốn lui về phía sau, nhưng đầu ngón tay của hắn vẫn kiên định đuổi theo, ôn nhu ấn vào nơi non mềm yếu ớt nhất giữa hai chân nàng, hại nàng run rẩy đến mức yêu kiều rên lên tiếng.
Mặc dù nghe được câu hỏi của nàng, nhưng hắn không trả lời, chỉ là cúi đầu xuống, dùng cặp môi mỏng thở gấp không dừng, thật sâu mút lấy đôi môi đỏ mọng đã khiến cho hắn sớm khát vọng đến không cách nào nhịn được.
Ánh nến xuyên qua màn đỏ, hắt lên trên hai thân thể trần truồng, ánh lên quang mang nhu hòa.
Dục vọng như lửa nóng khó có thể nhẫn nại tràn ngập trong không khí, nàng không còn cách nào suy nghĩ, chỉ có thể nóng bỏng, khát vọng, thật chặt vịn lấy nam nhân đáng giận này, ở dưới người hắn ưm ưm thở dốc, chỉ mong có thể giải được ngọn lửa thiêu đốt bên trong.
Trong tẩm cung, nam nhân thấp giọng thở dốc, cùng với nữ nhân run rẩy yêu kiều, pha lẫn vào nhau trong đêm tối, một đêm không nghỉ, cho đến khi trời sáng.
Tác giả :
Điển Tâm