Khuynh Quốc Anh Hùng
Chương 1
Đêm hè thật là mảnh không gian hợp lòng người.
Tối nay ánh trăng thật sáng, cảnh vật sơn gian hiện rõ ràng. Ở sâu trong núi chính là đàm thủy dưới trăng khói lượn lờ bay nhẹ, tựa như dụ dỗ tiên tử tìm tòi xuống thắng cảnh nơi này.
Xa xa truyền tiếng gió cùng vó ngựa, thanh âm phá tan sự yên bình nơi này, nhưng rốt cục cũng ngừng lại.
“Tòng Vân, ta xuống đàm thủy ngâm mình, ngươi đi tìm nơi nào nghỉ ngơi đi, đừng chạy xa." Thanh âm nam nhân trầm thấp ngữ khí ôn nhu vang lên nói với hắc mã.
Hắc mã dường như hiểu được liền gật gật đầu, xoay người chậm rãi li khai, lưu lại một mình nam tử.
Nam tử ngồi xổm xuống bên đàm thủy, đưa tay xuống dòng nước, cảm thấy hơi ấm trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười. Hắn nhẹ nhàng tát nước lên mặt, ngẩng đầu lên là một gương mặt thật thỏa mãn.
Hắn đã xuất chinh hơn tháng, trong quân trại căn bản làm hắn không thể thoải mái ngâm mình mà tắm, trời sinh hắn là người khiết phích sau này lại phát hiện chỗ này có ôn tuyền, màn đêm buông xuống liền nhịn không được mà nhịn được liền phi đến đây mà tắm.
Nơi đây chỉ cách doanh địa của quân Bình Nam hai hải lý, qua núi Bàn Long này chính là nơi dừng chân của quân địch. Nhưng đã một tháng đã chịu dơ bẩn, cho dù biết nguy hiểm có thể bị quân địch bắt nhưng hắn vẫn quyết tâm đến nơi này.
Đem quần áo tùy ý cởi ra đặt trên phiến đá khi nam tử chắc nơi này không có người. Tư do đem khăn trùm đầu gỡ xuống, hắn liền nhảy xuống ôn tuyền, nháy mắt cảm giác được hơi ấm của nước làm hắn nhịn không được thở một cách thoải mái.
Đây chính là ranh giới Đại Đồng đã ra sức giữ gần năm trăm năm. Hoàng triều gấn 400 năm trước không cường thế như bây giờ, người cầm quyền vốn là kẻ ngu ngốc làm dân oán, anh hùng khắp nơi nổi dậy khởi nghĩa, tranh dành lãnh thổ Trung Nguyên.
Bình Nam quân là một nghĩa quân hùng mạnh, mặc dù chỉ thành lập gần đây, thủ lĩnh chính là Âu Dương Pháp Đức nguyên là Giang Nam đề đốc, thiên thời địa lợi không đến ba năm đã hoàn toàn chiếm lĩnh được một vùng Giang Nam rộng lớn, mà gần đây lại chiếm được thành Kim Lăng nên làm cho bao người phải xem trọng.
Nam tử đang ngâm mình chính là Đoạn Thuấn Kiệt, sư phụ chính là Chung Nam Vương Quách Dược cùng cùng với Âu Dương Pháp Đức Chính lá sư huynh đệ, Sau nhiều năm quy ẩn thì Quách Dược gửi một bức thư đến người sư đệ, nội dung chính là muốn ái đồ Đoạn Thuấn Kiệt gia nhập trướng doanh Bình Nam, ra sức cống hiến cho đất nước.
Đọan Thuấn Kiệt túc trí đa mưu lại dũng mạnh thiện chiến không thua gì Âu Dương Pháp Đức nên rất được trọng dụng, hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng. Gần đây, đã bức lui được quân Đại Đồng chiếm đánh thành Kim Lăng.
Tục ngữ có câu “Bất chiêu nhân tật thĩ dong tài." Đoạn Thuấn Kiệt lập công nhiều lần, lại là người quen biết của Âu Dương Pháp Đức nên bị mọi người xa lánh, liên tiếp trước mặt mọi người cảm thấy nam kham, Đoạn Thuấn Kiết mặc dù vô tình, chung quy cũng bị tiêu nhân trêu chọc mà ưu phiền.
Tối nay một mình nơi ôn thủy, cũng thuận tiên làm cho mình thả lỏng tinh thần.
Trời trong xanh gió mát, ánh trăng trên cao tỏa sáng rực rỡ, Đoạn Thuấn Kiệt một mình vui chơi nơi ôn tuyền, trong lòng thập phần thoải mái, hạnh phúc, không có một lời nào có thể miêu tả.
Vui chơi thỏa thích hệt nửa canh giờ, tuy hắn còn muốn tiếp tục, nhưng dù sao nơi này cũng gần địa doanh của địch, trong lòng khó tránh có chút băn khoăn, liền trở lại bờ, chuẩn bị mặc quần áo để đi về.
Vừa xoay người, không ngờ phát hiện trên bờ khi nào đã xuất hiện một bạch y nhân. Từ xa nhìn người nọ như tuyết phát sáng trong đêm tối, thân ảnh nhẹ nhàng, thật đúng là tuyệt thế mỹ nhân.
Mỹ nhân vẻ mặt băng lãnh, đôi mắt không chớp một cái mà nhìn hắn chăm chú, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Trong đầu Đoạn Thuấn Kiệt duy nhất một ý niệm đó chính là nữ quỷ hiện thân, nhưng thân ảnh nữ tử lại rất rõ, hắn bình tĩnh lại, xem ra người này cũng giống hắn thừa dịp đêm khuya không người đến ôn tuyền tắm rửa.
Ngơ ngác nhìn nàng hết nửa ngày, Đoạn Thuấn Kiệt mới nhớ đến thân thể mình còn trần trụi, không khỏi quẫn bách, mặt nhất thời đỏ bừng, rút vào dưới nước, chỉ còn một cái đầu lộ trên mặt nước, nhìn thấy nàng vẫn yên lặng đứng đó, không có một điểm ý tứ, hắn nhịn không được: “Tiểu thư, ngươi có thể hay không đi ra chỗ khác, ta phải mặc xiêm y."
Nữ tử kia rõ ràng ngẩn ngơ, Đoạn Thuấn Kiệt sợ nàng không nghe được lời mình nói, liền hô lên một tiềng: “Tiểu thư……"
“Ngươi bảo ta là cái gì?" Bạch y nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chừng hắn, “Cái gì mà tiểu thư, ngươi kêu ai là tiểu thư?" Thanh âm trong suốt trầm thấp, hoàn toàn không có nửa điểm mềm mại của nữ tử, rõ ràng là nam nhân.
Đoạn Thuấn Kiệt xấu hổ thiếu chút nữa tìm một cái lỗ chui xuống, sửng sốt nửa ngày mới bình tỉnh mà giải thích: “Vị huynh đài này, ta thật sự xin lỗi, ta nhất thời nhìn không rõ, đem ngươi trở thành nữ tử, huynh đài vạn lần thứ lỗi."
Tính cách của hắn hảo sảng, biết mình sai liền lập tức giải thích, sẽ không bởi vì yêu quý mặt mũi mà chỉ biết cúi đầu.
Bạch y nhân nở nụ cười “Ánh mắt của ngươi không tốt nhưng tính cách của ngươi lại rất tốt." Vẻ băng lãnh trên khuôn mặt y thu liễm đi, dưới ánh trăng phát ra tiếu ý, thanh nhã xuất trần.
Người này đẹp như thế, đáng tiếc lại là thân nam tử, nếu là nữ nhân, thật không biết làm bao nhiêu nam tử phải điên đảo.
Đệ tử của Chung Nam Vương đều là nam tử, trong quân trại của Bình Nam Vương cũng không thể nào có nữ tử. Đoạn Thuấn Kiệt đã hai bốn tuổi, cuộc đời nhìn qua biết bao nam tử, nhưng không một ai mỹ mạo như bạch y nhân trước mặt hắn, làm hắn nghi ngờ đây có phải là thiên nhân xuất thế hay không.
“Nước có lạnh lắm không?"
Bạch y nhân ngồi xổm xuống, đứa tay vào trong nước—— cho dù chỉ là một động tác thử thủy cũng thập phần tao nhã.
Nếu biết trước mắt là nam nhân cùng mình tương đồng, Đoạn Thuấn Kiệt cũng tự nhiên không còn cảm thấy khẩn trương. Liếc nhìn vẻ mặt y nhân, hắn nghĩ đã gặp được người đồng đạo liền vui sướng.
“Huynh đài, ngươi không muốn xuống nước sao? Hơi nước có điểm nóng, đêm hạ chính lá lúc thích hợp nhập để ngoạn." Trong giọng nói của hắn có điểm tự hào, tựa hồ thủy đàm này là của hắn.
Bạch y nam tử cười gật gật đầu, nhanh tay giải khai ngoại bào trên ở thạch thượng. Đoạn Thuấn Kiệt nhìn xiêm y bên trong của y cảm thấy chất liệu vô cùng tốt, trên vải thêu kỳ lân vô cùng sống động, hiển nhiên người này sinh ra trong một nhà hào phú, nhưng gần đây chỉ có chỉ có nông, tiều.
Nam tử nhanh chóng thoát hoàn toàn xiêm y, chậm rãi bước vào trong nước. Da y trắng noãn như tuyết, nhưng bề ngoài lại không nhu nhược như vậy, mà có cơ thể khỏe mạnh của một nam nhân—— nghĩ đến chính mình vừa xem hắn như một nữ tử, Đoạn Thuấn Kiệt không khỏi cười nhạo mình có mắt không tròng.
“Huynh đài họ gì?" Từ nhỏ tính tính Đoạn Thuấn Kiệt hảo sảng, hai người xa lạ cư nhiên lại cùng nhau dục, nên hắn muốn tim đề tài tâm sự.
“Ta họ Ngôn, Ngôn Tây Thành." Thanh âm của bạch y nhân mơ hồ trầm thấp, thần sắc không một chút do dự.
Đã biết đối phương không chán ghét mình, Đoạn Thuấn Kiệt lại có tâm kết giao bằng hữu “Ta họ Đoạn, tên là Thuấn Kiệt. Ngôn huynh, ngươi có phải ngẫu nhiên đi ngang nơi này không?"
Bên ngoài Đoạn Thuấn Kiệt có vẻ xem như là một người anh hùng hào khí, trên thực tế tính cách của hắn giống như gà mẹ, Ngôn Tây Thành dừng chút mới đáp: “Ta đi ngang gần đây, hôm nay ta lại phát hiện gần đây có thủy đàm. Tối nay oi bức chịu không nổi, mới đến đây thử xem."
“Ta cũng vậy, hôm nay mới đến lần đầu, Thời tiết oi bức như vậy, không có nơi nào để tắm thật là muốn thối chết người, hoàn hảo tìm được nơi này." Đoạn Thuấn Kiệt bị những người dưới trướng Âu Dương xa lánh, quân lính Bình Nam Vương cư nhiên cũng không cùng hắn có giao tình tốt, còn binh sĩ dưới trướng của hắn thì kính hắn như thần thánh, càng không thề cùng hắn tán gẫu, một người hoạt bát, thẳng tính như Đoạn Thuấn Kiệt thiếu chút nữa buồn chết trong doanh trại, thật vất vả hôm nay mới có người để tâm sự, hắn lập tức đánh mất ý tưởng muốn quay lại doanh trại trong đầu, quyết định vài phút nữa mới trở lại.
Đáng tiếc Ngôn Tây Thành tựa hồ không như hắn muốn nói chuyện, đa số thời gian y chỉ mỉm cười nghe Đoạn Thuấn Kiệt trò chuyện, ngẫu nhiên chỉ nói có hai câu—— dù vậy, Đoạn Thuấn Kiệt cũng cảm thấy được thỏa mãn.
“Ngôn huynh, ngươi có hay không đi ngang Đồng An? Nghe nói cô nương ở đó còn muốn xinh đẹp hơn cung tần, phi tử trong hoàng cung, có thật sự không?" Nhìn xong cảnh đẹp của Chung Nam Sơn, Đoạn Thuấn Kiệt bắt đầu tìm hiểu nơi nào có cô nương đẹp.
Ngôn Tây Thành chưa bao giờ gặp người nào thẳng thắn như vậy, nên có chút lúng túng không biết ứng phó như thế nào.
“Đồng An ta cũng đã đi qua, ta cũng gặp qua vài cô nương… Cũng không thấy đặc biệt mỹ." Y tháo xuống dây buộc tóc, mái tóc đen xõa dài xuống càng làm y thêm tuyệt mỹ—— nếu không để ý bộ ngực của y, thì y như một giai nhân trong tranh bước ra.
“Phải không? Chính là ta nghe nói nơi đó thật tuyệt vời." Đoạn Thuấn Kiệt cùng với sư huynh đệ đều bị sư phụ cấm giao thiệp với nơi phồn hoa, đành phải dựa vào lời nói cho đỡ thèm. Mỗi lần nghe các sư huynh thổi phồng những cô nương Đồng An bao nhiêu tuyệt mỹ, hắn và các sư đệ nghe đều thèm muốn đến chảy nước miếng, hiện tại nghe Ngôn Tây Thành nói nữ tử đó cũng không có gì đặc biệt, làm hắn không khỏi thất vọng.
Ngôn Tây Thành thấy biểu tình Đoạn Thuấn Kiệt thất vọng như vậy, không khỏi thắc mắc: “Đoàn huynh ngươi chưa lập gia đình sao?" Y còn nói tiếp một câu “Khó trách vẻ mặt bất mãn như vậy."
“Ngôn huynh đã lập gia đình rồi sao?" Chung Nam vương là người độc thân, đương nhiên sẽ không nghĩ tới cưới thê tử cho các đệ tử, mà trướng hạ của Âu Dương Pháp Đức cũng không quan tâm tới sự tình này, thế nên Đoạn Thuấn Kiệt tới giờ vẫn cô đơn, mỗi lần nghĩ đến hắn có chút thương tâm.
Ngôn Tây Thành không nói gì lắc lắc đầu.
Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời vì mừng quá đỗi: “Ngôn huynh nguyên ngươi với ta cùng bệnh tương liên, chớ sợ, chớ sợ, đại trượng phu sợ gì vô thê, đợi đến ngày công thành danh toại, sợ gì không có thê tử trong tay." Hắn vừa nói vừa chụp bả vai của Ngôn Tây Thành, một bộ dạng như bạn lâu năm.
Đoạn Thuấn Kiệt như muốn đồng cảm với Ngôn Tây Thành, sau đó nhân tiện muốn chúc y không lâu nữa sẽ gặp được mỹ nữ vừa ý. Nhưng Ngôn Tây Thành lại dùng ánh mắt đen ôn nhuận nhìn hắn, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
Đoạn Thuấn Kiệt tuy là người phóng khoáng nhưng nhìn thấy thần khí cao cao tại thương cùa Ngôn Tây Thành, nhiệt huyết của hắn nhanh chóng như bóng cao xu xẹp xuống, ngượng ngùng nói: “Ngôn huynh, ta thân thiết với mọi người trở thành thói quen, mạo phạm ngươi?"
Ngôn Tây Thành nghe vậy cũng không nhịn được nở nụ cười, bình thường y đã tuyệt mỹ, khi cười lớn bộ dáng càng diễm my không có gì có thể sánh bằng, thấy vậy Đoạn Thuấn Kiệt giống như đứa ngốc há to miệng, ngay cả ảo não cũng nhanh chóng biến mất.
“Đoạn huynh hiểu lầm." Ngôn Tây Thành thật vất vả mơi có thể ngưng cười, bình tĩnh nói,"Tiểu đệ chính là chưa gặp ai như Đoạn huynh, hảo sảng như vậy, có khí thế nam nhi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải ứng phó như thế nào mới tốt. Nếu thái độ của tiểu đệ làm cho Đoạn huynh hiểu lầm gì, thì thật không phải."
Thấy thái độ của y tự nhiên, hào phóng, có vẻ thành khẩn. Đoạn Thuấn Kiệt đượng nhiên sẽ không còn khúc mắc gì, lập tức cười nói: “Đã như thế, ta đây cũng yên tâm. Cùng Ngôn huynh gặp nhau nơi này cũng là một loại duyên phận, hy vọng sau này có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau."
Là một người hào phóng thì có là gì—— nếu Ngôn Tây Thành có một thân nam tử bình thường, chỉ sợ chưa chắc Đoạn Thuấn Kiệt nhiệt tình muốn làm bằng hữu như vậy, nhưng một người cao quý xinh đẹo như thế, làm cho hắn không khỏi muốn có ý thân cận.
“Đó là đương nhiên. Chính là Đoạn huynh xa lạ, vẫn gọi ‘Ngôn huynh’, ‘Ngôn huynh’, Tiểu đệ muốn nghĩ thân cận cũng khó a!" Ngôn Tây Thành nói rất ít nhưng lời nói rất sắc bén, chỉ hai ba câu làm Đoạn Thuấn Kiệt vui sướng, thiếu chút nữa sẽ lập tức giao trái tim cho y.
“A, ta đây sẽ không khách khí, Tây……..Tây Thành." Rõ ràng đối phương là nam nhân, Đoạn Thuấn Kiệt cũng chắng biết xấu hổ mà đỏ mặt.
“Thuấn Kiệt." Ngôn Tây Thành cười meo meo, không ai nhìn ra hắn đang cười cái gì.
Hai người lại ngâm mình trong ôn tuyền hàn huyên một hồi, thẳng đến lúc mặt trời sắp mọc Đoạn Thuấn Kiệt mới như trong mộng tỉnh lại mà kêu lên.
“Ai nha! Như thế nào trời nhanh sáng như vậy, không nghĩ tới ta cùng Tây Thành cư nhiên rất hợp ý, tâm sự đến quên cả thời gian. Thật có lỗi có lỗi, huynh đệ ta sáng nay còn có chuyện quan trọng, đành phải cáo từ trước."
Bộ dáng hắn gấp đến nỗi như bị hỏa thiên đến mông chạy vọt đến bờ biển, nhanh chóng mặc quần áo, mặc kệ nước còn trên người. Vừa chuyển đầu Ngôn Tây Thành vẫn đứng yêu trong nước, mang chút ý cười nhìn mình.
“Tây Thành, ngươi đêm mai lại đến chứ?" Hắn Nhịn không được chạy lại trên bờ, lưu luyến không rời người bạn hữu mình vừa kết thân.
“Đêm nay ngươi vẫn chưa ngủ, vẫn nên hảo hảo ngủ một giấc đi. Nếu muốn gặp lại thì ngày mốt giờ tuất ta sẽ ở chỗ này chờ, không gặp không về!" Ngôn Tây Thành nói cái gì đều có sự quan tâm, tựa hồ hoàn toàn bất đồng với Đoạn Thuấn Kiệt.
“Kia, không gặp không về!" Đoạn Thuấn Kiệt ngây ngô nở nụ cười.
Cùng với Tây Ngôn Thành phất tay, hắn hô lên một tiếng. Tòng Vân từ trong rừng chạy ra, Đoạn Thuấn Kiệt nhảy lên lưng ngựa, trước khi đi còn trụ lại dây cương quay lại liếc mắt nhìn Ngôn Tây Thành một cái, sau đó mới giục ngựa rời đi.
Nhìn thấy thân ảnh Đoạn Thuấn Kiệt rời đi, ý cười trong ánh mắt của Ngôn Tây Thành lập tức thu liễm, lại khôi phục lại thần thái băng lãnh lúc đầu, sau đó nhanh chóng lên bờ mặc lại quần áo. Đem chính mình chuẩn bị chình tề, liền rời khỏi hướng ngược lại của Đoạn Thuấn Kiệt.
Bản Long sơn tuy là núi thế hiểm trở, nhưng đối với những người tập võ đi nơi này như đi trên đất bằng. Chỉ thấy trong trời đêm chỉ thấy áo trắng của Ngôn Tây Thành phiêu phiêu, như gió tung bay, chỉ cần một chén trà, đã thấy doanh trại Đại Đồng trước mắt.
Giờ này đã qua giờ mẹo, binh sĩ đầu đã dậy mà luyện tập, Ngôn Tây Thành thân hình không hoãn, thẳng thái mà qua. Y dùng tốc độ cực kỳ nhanh, binh lính cảm thấy một trận gió xẹt qua, ngẩng đầu lên, trước mặt đã không thấy người.
Ngôn Tây Thành dừng lại trước chủ trại, vén màn trướng. Một thiếu niên ăn mặc như người hầu sắc mặt vui mừng tiếp đón, thi lễ nói: “Điện hạ, sáng nay Bùi Tướng Quân đã đến tìm ngài, ta đã nói khuya ngài mới ngủ nên chưa dậy, hắn kêu ta thông tri với ngài khi nào ngài tỉnh liền thông tri cho hắn."
Ngôn Tây Thành nhíu nhíu mày, sắc mặt do dự nói: “Hắn gấp như vậy làm cái gì? An Đức, ngươi mau hầu hạ ta thay xiêm y, cho hắn đợi ta một lát."
An Đức giúp y thay xiêm y, trong trướng doanh cũng còn hai gã khác cũng đứng lên phụ một tay.
Sau một lúc bận rộn, Ngôn Tây Thành không còn bộ dáng một bạch y thư sinh nho nhã—— bây giờ trên người y tầng tầng lớp lớp xiêm y hoàng gia tráng lệ, mà biểu tình cũng cực kỳ cao quý càng chức tỏ thân phận hoàng tộc.
“Đi gọi Bùi Tấn Thiên lại đây đi." Y phân phó An Đức.
An Đức lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh phía sau y xuất hiện một tên tướng lãnh cao lớn xuất hiện.
“Điện hạ." Tuy rằng trong quân trại không được dùng quân thần đại lễ, nhưng Bùi Tấn Thiên nhìn thấy Ngôn Tây Thành vẫn cung kính xoay người hành lễ.
“Tìm ta có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Tây Ngôn Thành mất hứng, không ai có thể nhìn ra đây chính là người đã cùng với Đoạn Thuấn Kiệt trò chuyện vui vẻ dưới ôn tuyền, cũng tuyệt đối không ai dám cùng y vỗ ngực, chụp vai, xưng huynh gọi đệ.
“Điện hạ, mấy ngày trước chúng ta có gửi cho Âu Dương Pháp Đức thư khuyên hàn, nay thư đã có hồi âm." Bùi Tấn Thiên cung kính đưa ra một phong thư
“Nói như thế nào?" Ngôn Tây Thành cũng không tiếp thư tín, mà trực tiếp hỏi.
“Không hàng." Bùi Tấn Thiên cũng ngắn gọn trả lời.
Ngôn Tây Thành nở nụ cười, đôi mắt lóe hàn quang: “Đúng là lão thất phu! Ta cũng biết y cũng sẽ không hàng. Chính là hiện tại binh mã ta cũng đã tập kết xong, cho dù hắn ta nhận hàng thì chúng ta cũng sẽ không chấp nhận."
“Thật là, Âu Dương Pháp Đức có điều không biết, cuộc chiến này chính là do thất điện hạ tự mình đốc chiến, thất điện hạ kì mưu diệu tình, đừng nói là một Âu Dương Pháp Đức cho dù là mười Âu Dương Pháp Đức thì cũng không có nhà mà về."
Bùi Tấn Thiên nổi tiếng nhất là người trí tài của Đại Đồng, có thể làm cho cả thiên hạ nhiệt tình tán dương nhưng chỉ có một người —— chính là thất hoàng tử Hiên Viên Tây Thành, cũng chính là Ngôn Tây Thành.
Hiên Viên tây Thành là một người có thiên phú dị bẩm về binh pháp. Đương kim hoàng đế mặc dù ngu ngốc, nhưng đối với đứa con này thập phần trọng dụng, mỗi lần đều là y phía sau bày tính mưu kế, mỗi lần như vậy đều có thể đem phản loạn đánh tan, nói cách khác thiên hạ được giữ vững đến bây giờ đều là nhờ Hiên Viên Tây Thành. Nguyên nhân chính là như thế, thái tử mặc dù kiêng kị quân công hiển hách của y, nhưng cũng không hoàn toàn dám đắc tội với y dù một chút.
Ngôn Tây Thành, không Hiên Viên Tây Thành nghe được lời tán dương của Bùi Tấn Thiên, trên mặt vẫn là biểu tình bất vi sở động lạnh lùng, nhìn lướt qua Bùi Tấn Thiên, y cũng không khách khí hỏi: “Có chuyện gì sáng sớm đã tới tìm ta?"
Sắc mặt Bùi Tấn Thiên lập tức trắng bệch, do dự nửa ngày hắn ới nói: “Kỳ thật…kỳ thật bên quân Bình Nam quân có…chuyện…" Hắn nói một nửa cũng không dám nói tiếp, chỉ thấy mồ hôi lạnh trên trán hắn cuồn cuộn chảy xuống.
Hiên Viên Tây Thành thấy thế, nhíu mày lạnh lùng nói: “Muốn nói thì nói đi, ấp a ấp úng làm cái gì? Cụ thể đi."
Bùi Tấn Thiên không dám chậm trễ, vội đem sự tình nhất ngũ nhất thập nói ra. Nguyên lai trước đó hắn nhận được thư thám tử báo gần đây quân Bình Nam vương sẽ nhận lương thực từ phía nam vận chuyển đến, hắn liền phái một đội nhân mã khôi phục trên sơn đạo gần đó. Nhưng ai ngờ lương thảo không vận đến, binh lính khi quay về doanh trại lại bị mai phục ngược lại, kết quả chết thảm, còn lại bị thương rất nặng.
“Là ai đã phái người mai phục?" Hiên Viên Tây Thành nghe thấy, lập tức nhíu mày.
“Ta……Ta nghĩ đây chỉ là việc nhỏ, cho nên…….cho nên đã không bẩm báo với điện hạ, tự mình quyết định………." Bùi Tấn Thiên đương nhiên sẽ không dám nói chính mình muốn lập công, hắn nghĩ tập kích bất ngờ thành công sẽ báo cho Hiên Viên Tây Thành sau đó y sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác, ai ngờ kết quả lại tổn thất mấy trăm nhân mạng, trước mắt biết không thể lừa gạt đành phải đi lĩnh tội.
“Tướng lĩnh hiện tại của địch nhân là ai?" Hiên Viên Tây Thành ngoài ý muốn không truy cứu, mà lại chuyển đề tài.
“Bẩm báo điện hạ, nghe nói là một người tên Thuấn, người này chỉ mới gia nhập Bình Nam Vương vài năm trước, rất nhanh được thăng từ tòng quân lên chức Nguyên soái, truyền thuyết nói người này dụng binh như thần, quả thật là mối họa lớn."
“Thuấn………..Sao?" Hiên Viên Tây Thành nheo mắt lại chậm rãi hiện lên tên này, trong ánh mắt y liền xuất hiện một đạo tinh quan. Bùi Tấn Thiên biết mỗi lần Hiên Viên Tây Thành lộ ra ánh mắt này đều có người phải chịu khổ, không khỏi cảm thấy âm thầm may mắn vì sự tức giận của y không nhắm vào mình.
“Điện hạ, thuộc hạ trước hết cáo lui." Nếu đã không muốn trách phạt hắn, Bùi Tấn Thiên đương nhiên nhanh chân một chút đi khỏi nới này.
“Ngươi đi đi." Hiên Viên Tây Thành tựa hồ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chính là chỉ phất tay một cái cho hắn rời đi đi.
Bùi Tấn Thiên đang cảm thấy man mắn đi ra ngoài, ai ngờ Hiên Viên Tây Thành lại gọi hắn: “Nga, thiếu chút nữa ta quên—— ngươi đến hình quan nhận hai mươi trượng hình phạt, tự ý quyết định làm hại binh sĩ." Lời y nói nhẹ nhàng như hai mươi trượng chỉ là phạt hắn rất nhẹ.
Bùi Tấn Thiên vừa nghe, nhất thời chân nhuyễn, “phù phù" một tiếng liền quỳ xuống mặt đất.
“Điện hạ, điện hạ khai ân a! Hai mươi trượng, thuộc hạ ít nhất 1 tháng không thể đi được a!" Không thể đi được là việc nhỏ, thân là đại tướng không thể đánh giặc còn bị những người dưới trướng mình hảo đánh, đường đường là tướng lãnh như hắn còn đâu mặt mũi mà nhìn người khác.
Hiên Viên Tây Thành căn bản không thèm nhìn hắn, tiêu thất đi vào nội thất mà ngủ, thái độ lãnh khốc vô tình cùng với mỹ mạo vô song chính là lí do mà mọi người gọi y là “Độc hoàng tử".
Tối nay ánh trăng thật sáng, cảnh vật sơn gian hiện rõ ràng. Ở sâu trong núi chính là đàm thủy dưới trăng khói lượn lờ bay nhẹ, tựa như dụ dỗ tiên tử tìm tòi xuống thắng cảnh nơi này.
Xa xa truyền tiếng gió cùng vó ngựa, thanh âm phá tan sự yên bình nơi này, nhưng rốt cục cũng ngừng lại.
“Tòng Vân, ta xuống đàm thủy ngâm mình, ngươi đi tìm nơi nào nghỉ ngơi đi, đừng chạy xa." Thanh âm nam nhân trầm thấp ngữ khí ôn nhu vang lên nói với hắc mã.
Hắc mã dường như hiểu được liền gật gật đầu, xoay người chậm rãi li khai, lưu lại một mình nam tử.
Nam tử ngồi xổm xuống bên đàm thủy, đưa tay xuống dòng nước, cảm thấy hơi ấm trên mặt liền lộ ra vẻ tươi cười. Hắn nhẹ nhàng tát nước lên mặt, ngẩng đầu lên là một gương mặt thật thỏa mãn.
Hắn đã xuất chinh hơn tháng, trong quân trại căn bản làm hắn không thể thoải mái ngâm mình mà tắm, trời sinh hắn là người khiết phích sau này lại phát hiện chỗ này có ôn tuyền, màn đêm buông xuống liền nhịn không được mà nhịn được liền phi đến đây mà tắm.
Nơi đây chỉ cách doanh địa của quân Bình Nam hai hải lý, qua núi Bàn Long này chính là nơi dừng chân của quân địch. Nhưng đã một tháng đã chịu dơ bẩn, cho dù biết nguy hiểm có thể bị quân địch bắt nhưng hắn vẫn quyết tâm đến nơi này.
Đem quần áo tùy ý cởi ra đặt trên phiến đá khi nam tử chắc nơi này không có người. Tư do đem khăn trùm đầu gỡ xuống, hắn liền nhảy xuống ôn tuyền, nháy mắt cảm giác được hơi ấm của nước làm hắn nhịn không được thở một cách thoải mái.
Đây chính là ranh giới Đại Đồng đã ra sức giữ gần năm trăm năm. Hoàng triều gấn 400 năm trước không cường thế như bây giờ, người cầm quyền vốn là kẻ ngu ngốc làm dân oán, anh hùng khắp nơi nổi dậy khởi nghĩa, tranh dành lãnh thổ Trung Nguyên.
Bình Nam quân là một nghĩa quân hùng mạnh, mặc dù chỉ thành lập gần đây, thủ lĩnh chính là Âu Dương Pháp Đức nguyên là Giang Nam đề đốc, thiên thời địa lợi không đến ba năm đã hoàn toàn chiếm lĩnh được một vùng Giang Nam rộng lớn, mà gần đây lại chiếm được thành Kim Lăng nên làm cho bao người phải xem trọng.
Nam tử đang ngâm mình chính là Đoạn Thuấn Kiệt, sư phụ chính là Chung Nam Vương Quách Dược cùng cùng với Âu Dương Pháp Đức Chính lá sư huynh đệ, Sau nhiều năm quy ẩn thì Quách Dược gửi một bức thư đến người sư đệ, nội dung chính là muốn ái đồ Đoạn Thuấn Kiệt gia nhập trướng doanh Bình Nam, ra sức cống hiến cho đất nước.
Đọan Thuấn Kiệt túc trí đa mưu lại dũng mạnh thiện chiến không thua gì Âu Dương Pháp Đức nên rất được trọng dụng, hắn cũng không phụ lòng kỳ vọng. Gần đây, đã bức lui được quân Đại Đồng chiếm đánh thành Kim Lăng.
Tục ngữ có câu “Bất chiêu nhân tật thĩ dong tài." Đoạn Thuấn Kiệt lập công nhiều lần, lại là người quen biết của Âu Dương Pháp Đức nên bị mọi người xa lánh, liên tiếp trước mặt mọi người cảm thấy nam kham, Đoạn Thuấn Kiết mặc dù vô tình, chung quy cũng bị tiêu nhân trêu chọc mà ưu phiền.
Tối nay một mình nơi ôn thủy, cũng thuận tiên làm cho mình thả lỏng tinh thần.
Trời trong xanh gió mát, ánh trăng trên cao tỏa sáng rực rỡ, Đoạn Thuấn Kiệt một mình vui chơi nơi ôn tuyền, trong lòng thập phần thoải mái, hạnh phúc, không có một lời nào có thể miêu tả.
Vui chơi thỏa thích hệt nửa canh giờ, tuy hắn còn muốn tiếp tục, nhưng dù sao nơi này cũng gần địa doanh của địch, trong lòng khó tránh có chút băn khoăn, liền trở lại bờ, chuẩn bị mặc quần áo để đi về.
Vừa xoay người, không ngờ phát hiện trên bờ khi nào đã xuất hiện một bạch y nhân. Từ xa nhìn người nọ như tuyết phát sáng trong đêm tối, thân ảnh nhẹ nhàng, thật đúng là tuyệt thế mỹ nhân.
Mỹ nhân vẻ mặt băng lãnh, đôi mắt không chớp một cái mà nhìn hắn chăm chú, không biết đã nhìn bao lâu rồi.
Trong đầu Đoạn Thuấn Kiệt duy nhất một ý niệm đó chính là nữ quỷ hiện thân, nhưng thân ảnh nữ tử lại rất rõ, hắn bình tĩnh lại, xem ra người này cũng giống hắn thừa dịp đêm khuya không người đến ôn tuyền tắm rửa.
Ngơ ngác nhìn nàng hết nửa ngày, Đoạn Thuấn Kiệt mới nhớ đến thân thể mình còn trần trụi, không khỏi quẫn bách, mặt nhất thời đỏ bừng, rút vào dưới nước, chỉ còn một cái đầu lộ trên mặt nước, nhìn thấy nàng vẫn yên lặng đứng đó, không có một điểm ý tứ, hắn nhịn không được: “Tiểu thư, ngươi có thể hay không đi ra chỗ khác, ta phải mặc xiêm y."
Nữ tử kia rõ ràng ngẩn ngơ, Đoạn Thuấn Kiệt sợ nàng không nghe được lời mình nói, liền hô lên một tiềng: “Tiểu thư……"
“Ngươi bảo ta là cái gì?" Bạch y nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chừng hắn, “Cái gì mà tiểu thư, ngươi kêu ai là tiểu thư?" Thanh âm trong suốt trầm thấp, hoàn toàn không có nửa điểm mềm mại của nữ tử, rõ ràng là nam nhân.
Đoạn Thuấn Kiệt xấu hổ thiếu chút nữa tìm một cái lỗ chui xuống, sửng sốt nửa ngày mới bình tỉnh mà giải thích: “Vị huynh đài này, ta thật sự xin lỗi, ta nhất thời nhìn không rõ, đem ngươi trở thành nữ tử, huynh đài vạn lần thứ lỗi."
Tính cách của hắn hảo sảng, biết mình sai liền lập tức giải thích, sẽ không bởi vì yêu quý mặt mũi mà chỉ biết cúi đầu.
Bạch y nhân nở nụ cười “Ánh mắt của ngươi không tốt nhưng tính cách của ngươi lại rất tốt." Vẻ băng lãnh trên khuôn mặt y thu liễm đi, dưới ánh trăng phát ra tiếu ý, thanh nhã xuất trần.
Người này đẹp như thế, đáng tiếc lại là thân nam tử, nếu là nữ nhân, thật không biết làm bao nhiêu nam tử phải điên đảo.
Đệ tử của Chung Nam Vương đều là nam tử, trong quân trại của Bình Nam Vương cũng không thể nào có nữ tử. Đoạn Thuấn Kiệt đã hai bốn tuổi, cuộc đời nhìn qua biết bao nam tử, nhưng không một ai mỹ mạo như bạch y nhân trước mặt hắn, làm hắn nghi ngờ đây có phải là thiên nhân xuất thế hay không.
“Nước có lạnh lắm không?"
Bạch y nhân ngồi xổm xuống, đứa tay vào trong nước—— cho dù chỉ là một động tác thử thủy cũng thập phần tao nhã.
Nếu biết trước mắt là nam nhân cùng mình tương đồng, Đoạn Thuấn Kiệt cũng tự nhiên không còn cảm thấy khẩn trương. Liếc nhìn vẻ mặt y nhân, hắn nghĩ đã gặp được người đồng đạo liền vui sướng.
“Huynh đài, ngươi không muốn xuống nước sao? Hơi nước có điểm nóng, đêm hạ chính lá lúc thích hợp nhập để ngoạn." Trong giọng nói của hắn có điểm tự hào, tựa hồ thủy đàm này là của hắn.
Bạch y nam tử cười gật gật đầu, nhanh tay giải khai ngoại bào trên ở thạch thượng. Đoạn Thuấn Kiệt nhìn xiêm y bên trong của y cảm thấy chất liệu vô cùng tốt, trên vải thêu kỳ lân vô cùng sống động, hiển nhiên người này sinh ra trong một nhà hào phú, nhưng gần đây chỉ có chỉ có nông, tiều.
Nam tử nhanh chóng thoát hoàn toàn xiêm y, chậm rãi bước vào trong nước. Da y trắng noãn như tuyết, nhưng bề ngoài lại không nhu nhược như vậy, mà có cơ thể khỏe mạnh của một nam nhân—— nghĩ đến chính mình vừa xem hắn như một nữ tử, Đoạn Thuấn Kiệt không khỏi cười nhạo mình có mắt không tròng.
“Huynh đài họ gì?" Từ nhỏ tính tính Đoạn Thuấn Kiệt hảo sảng, hai người xa lạ cư nhiên lại cùng nhau dục, nên hắn muốn tim đề tài tâm sự.
“Ta họ Ngôn, Ngôn Tây Thành." Thanh âm của bạch y nhân mơ hồ trầm thấp, thần sắc không một chút do dự.
Đã biết đối phương không chán ghét mình, Đoạn Thuấn Kiệt lại có tâm kết giao bằng hữu “Ta họ Đoạn, tên là Thuấn Kiệt. Ngôn huynh, ngươi có phải ngẫu nhiên đi ngang nơi này không?"
Bên ngoài Đoạn Thuấn Kiệt có vẻ xem như là một người anh hùng hào khí, trên thực tế tính cách của hắn giống như gà mẹ, Ngôn Tây Thành dừng chút mới đáp: “Ta đi ngang gần đây, hôm nay ta lại phát hiện gần đây có thủy đàm. Tối nay oi bức chịu không nổi, mới đến đây thử xem."
“Ta cũng vậy, hôm nay mới đến lần đầu, Thời tiết oi bức như vậy, không có nơi nào để tắm thật là muốn thối chết người, hoàn hảo tìm được nơi này." Đoạn Thuấn Kiệt bị những người dưới trướng Âu Dương xa lánh, quân lính Bình Nam Vương cư nhiên cũng không cùng hắn có giao tình tốt, còn binh sĩ dưới trướng của hắn thì kính hắn như thần thánh, càng không thề cùng hắn tán gẫu, một người hoạt bát, thẳng tính như Đoạn Thuấn Kiệt thiếu chút nữa buồn chết trong doanh trại, thật vất vả hôm nay mới có người để tâm sự, hắn lập tức đánh mất ý tưởng muốn quay lại doanh trại trong đầu, quyết định vài phút nữa mới trở lại.
Đáng tiếc Ngôn Tây Thành tựa hồ không như hắn muốn nói chuyện, đa số thời gian y chỉ mỉm cười nghe Đoạn Thuấn Kiệt trò chuyện, ngẫu nhiên chỉ nói có hai câu—— dù vậy, Đoạn Thuấn Kiệt cũng cảm thấy được thỏa mãn.
“Ngôn huynh, ngươi có hay không đi ngang Đồng An? Nghe nói cô nương ở đó còn muốn xinh đẹp hơn cung tần, phi tử trong hoàng cung, có thật sự không?" Nhìn xong cảnh đẹp của Chung Nam Sơn, Đoạn Thuấn Kiệt bắt đầu tìm hiểu nơi nào có cô nương đẹp.
Ngôn Tây Thành chưa bao giờ gặp người nào thẳng thắn như vậy, nên có chút lúng túng không biết ứng phó như thế nào.
“Đồng An ta cũng đã đi qua, ta cũng gặp qua vài cô nương… Cũng không thấy đặc biệt mỹ." Y tháo xuống dây buộc tóc, mái tóc đen xõa dài xuống càng làm y thêm tuyệt mỹ—— nếu không để ý bộ ngực của y, thì y như một giai nhân trong tranh bước ra.
“Phải không? Chính là ta nghe nói nơi đó thật tuyệt vời." Đoạn Thuấn Kiệt cùng với sư huynh đệ đều bị sư phụ cấm giao thiệp với nơi phồn hoa, đành phải dựa vào lời nói cho đỡ thèm. Mỗi lần nghe các sư huynh thổi phồng những cô nương Đồng An bao nhiêu tuyệt mỹ, hắn và các sư đệ nghe đều thèm muốn đến chảy nước miếng, hiện tại nghe Ngôn Tây Thành nói nữ tử đó cũng không có gì đặc biệt, làm hắn không khỏi thất vọng.
Ngôn Tây Thành thấy biểu tình Đoạn Thuấn Kiệt thất vọng như vậy, không khỏi thắc mắc: “Đoàn huynh ngươi chưa lập gia đình sao?" Y còn nói tiếp một câu “Khó trách vẻ mặt bất mãn như vậy."
“Ngôn huynh đã lập gia đình rồi sao?" Chung Nam vương là người độc thân, đương nhiên sẽ không nghĩ tới cưới thê tử cho các đệ tử, mà trướng hạ của Âu Dương Pháp Đức cũng không quan tâm tới sự tình này, thế nên Đoạn Thuấn Kiệt tới giờ vẫn cô đơn, mỗi lần nghĩ đến hắn có chút thương tâm.
Ngôn Tây Thành không nói gì lắc lắc đầu.
Đoạn Thuấn Kiệt nhất thời vì mừng quá đỗi: “Ngôn huynh nguyên ngươi với ta cùng bệnh tương liên, chớ sợ, chớ sợ, đại trượng phu sợ gì vô thê, đợi đến ngày công thành danh toại, sợ gì không có thê tử trong tay." Hắn vừa nói vừa chụp bả vai của Ngôn Tây Thành, một bộ dạng như bạn lâu năm.
Đoạn Thuấn Kiệt như muốn đồng cảm với Ngôn Tây Thành, sau đó nhân tiện muốn chúc y không lâu nữa sẽ gặp được mỹ nữ vừa ý. Nhưng Ngôn Tây Thành lại dùng ánh mắt đen ôn nhuận nhìn hắn, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu.
Đoạn Thuấn Kiệt tuy là người phóng khoáng nhưng nhìn thấy thần khí cao cao tại thương cùa Ngôn Tây Thành, nhiệt huyết của hắn nhanh chóng như bóng cao xu xẹp xuống, ngượng ngùng nói: “Ngôn huynh, ta thân thiết với mọi người trở thành thói quen, mạo phạm ngươi?"
Ngôn Tây Thành nghe vậy cũng không nhịn được nở nụ cười, bình thường y đã tuyệt mỹ, khi cười lớn bộ dáng càng diễm my không có gì có thể sánh bằng, thấy vậy Đoạn Thuấn Kiệt giống như đứa ngốc há to miệng, ngay cả ảo não cũng nhanh chóng biến mất.
“Đoạn huynh hiểu lầm." Ngôn Tây Thành thật vất vả mơi có thể ngưng cười, bình tĩnh nói,"Tiểu đệ chính là chưa gặp ai như Đoạn huynh, hảo sảng như vậy, có khí thế nam nhi như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải ứng phó như thế nào mới tốt. Nếu thái độ của tiểu đệ làm cho Đoạn huynh hiểu lầm gì, thì thật không phải."
Thấy thái độ của y tự nhiên, hào phóng, có vẻ thành khẩn. Đoạn Thuấn Kiệt đượng nhiên sẽ không còn khúc mắc gì, lập tức cười nói: “Đã như thế, ta đây cũng yên tâm. Cùng Ngôn huynh gặp nhau nơi này cũng là một loại duyên phận, hy vọng sau này có nhiều cơ hội trò chuyện với nhau."
Là một người hào phóng thì có là gì—— nếu Ngôn Tây Thành có một thân nam tử bình thường, chỉ sợ chưa chắc Đoạn Thuấn Kiệt nhiệt tình muốn làm bằng hữu như vậy, nhưng một người cao quý xinh đẹo như thế, làm cho hắn không khỏi muốn có ý thân cận.
“Đó là đương nhiên. Chính là Đoạn huynh xa lạ, vẫn gọi ‘Ngôn huynh’, ‘Ngôn huynh’, Tiểu đệ muốn nghĩ thân cận cũng khó a!" Ngôn Tây Thành nói rất ít nhưng lời nói rất sắc bén, chỉ hai ba câu làm Đoạn Thuấn Kiệt vui sướng, thiếu chút nữa sẽ lập tức giao trái tim cho y.
“A, ta đây sẽ không khách khí, Tây……..Tây Thành." Rõ ràng đối phương là nam nhân, Đoạn Thuấn Kiệt cũng chắng biết xấu hổ mà đỏ mặt.
“Thuấn Kiệt." Ngôn Tây Thành cười meo meo, không ai nhìn ra hắn đang cười cái gì.
Hai người lại ngâm mình trong ôn tuyền hàn huyên một hồi, thẳng đến lúc mặt trời sắp mọc Đoạn Thuấn Kiệt mới như trong mộng tỉnh lại mà kêu lên.
“Ai nha! Như thế nào trời nhanh sáng như vậy, không nghĩ tới ta cùng Tây Thành cư nhiên rất hợp ý, tâm sự đến quên cả thời gian. Thật có lỗi có lỗi, huynh đệ ta sáng nay còn có chuyện quan trọng, đành phải cáo từ trước."
Bộ dáng hắn gấp đến nỗi như bị hỏa thiên đến mông chạy vọt đến bờ biển, nhanh chóng mặc quần áo, mặc kệ nước còn trên người. Vừa chuyển đầu Ngôn Tây Thành vẫn đứng yêu trong nước, mang chút ý cười nhìn mình.
“Tây Thành, ngươi đêm mai lại đến chứ?" Hắn Nhịn không được chạy lại trên bờ, lưu luyến không rời người bạn hữu mình vừa kết thân.
“Đêm nay ngươi vẫn chưa ngủ, vẫn nên hảo hảo ngủ một giấc đi. Nếu muốn gặp lại thì ngày mốt giờ tuất ta sẽ ở chỗ này chờ, không gặp không về!" Ngôn Tây Thành nói cái gì đều có sự quan tâm, tựa hồ hoàn toàn bất đồng với Đoạn Thuấn Kiệt.
“Kia, không gặp không về!" Đoạn Thuấn Kiệt ngây ngô nở nụ cười.
Cùng với Tây Ngôn Thành phất tay, hắn hô lên một tiếng. Tòng Vân từ trong rừng chạy ra, Đoạn Thuấn Kiệt nhảy lên lưng ngựa, trước khi đi còn trụ lại dây cương quay lại liếc mắt nhìn Ngôn Tây Thành một cái, sau đó mới giục ngựa rời đi.
Nhìn thấy thân ảnh Đoạn Thuấn Kiệt rời đi, ý cười trong ánh mắt của Ngôn Tây Thành lập tức thu liễm, lại khôi phục lại thần thái băng lãnh lúc đầu, sau đó nhanh chóng lên bờ mặc lại quần áo. Đem chính mình chuẩn bị chình tề, liền rời khỏi hướng ngược lại của Đoạn Thuấn Kiệt.
Bản Long sơn tuy là núi thế hiểm trở, nhưng đối với những người tập võ đi nơi này như đi trên đất bằng. Chỉ thấy trong trời đêm chỉ thấy áo trắng của Ngôn Tây Thành phiêu phiêu, như gió tung bay, chỉ cần một chén trà, đã thấy doanh trại Đại Đồng trước mắt.
Giờ này đã qua giờ mẹo, binh sĩ đầu đã dậy mà luyện tập, Ngôn Tây Thành thân hình không hoãn, thẳng thái mà qua. Y dùng tốc độ cực kỳ nhanh, binh lính cảm thấy một trận gió xẹt qua, ngẩng đầu lên, trước mặt đã không thấy người.
Ngôn Tây Thành dừng lại trước chủ trại, vén màn trướng. Một thiếu niên ăn mặc như người hầu sắc mặt vui mừng tiếp đón, thi lễ nói: “Điện hạ, sáng nay Bùi Tướng Quân đã đến tìm ngài, ta đã nói khuya ngài mới ngủ nên chưa dậy, hắn kêu ta thông tri với ngài khi nào ngài tỉnh liền thông tri cho hắn."
Ngôn Tây Thành nhíu nhíu mày, sắc mặt do dự nói: “Hắn gấp như vậy làm cái gì? An Đức, ngươi mau hầu hạ ta thay xiêm y, cho hắn đợi ta một lát."
An Đức giúp y thay xiêm y, trong trướng doanh cũng còn hai gã khác cũng đứng lên phụ một tay.
Sau một lúc bận rộn, Ngôn Tây Thành không còn bộ dáng một bạch y thư sinh nho nhã—— bây giờ trên người y tầng tầng lớp lớp xiêm y hoàng gia tráng lệ, mà biểu tình cũng cực kỳ cao quý càng chức tỏ thân phận hoàng tộc.
“Đi gọi Bùi Tấn Thiên lại đây đi." Y phân phó An Đức.
An Đức lĩnh mệnh mà đi, rất nhanh phía sau y xuất hiện một tên tướng lãnh cao lớn xuất hiện.
“Điện hạ." Tuy rằng trong quân trại không được dùng quân thần đại lễ, nhưng Bùi Tấn Thiên nhìn thấy Ngôn Tây Thành vẫn cung kính xoay người hành lễ.
“Tìm ta có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Tây Ngôn Thành mất hứng, không ai có thể nhìn ra đây chính là người đã cùng với Đoạn Thuấn Kiệt trò chuyện vui vẻ dưới ôn tuyền, cũng tuyệt đối không ai dám cùng y vỗ ngực, chụp vai, xưng huynh gọi đệ.
“Điện hạ, mấy ngày trước chúng ta có gửi cho Âu Dương Pháp Đức thư khuyên hàn, nay thư đã có hồi âm." Bùi Tấn Thiên cung kính đưa ra một phong thư
“Nói như thế nào?" Ngôn Tây Thành cũng không tiếp thư tín, mà trực tiếp hỏi.
“Không hàng." Bùi Tấn Thiên cũng ngắn gọn trả lời.
Ngôn Tây Thành nở nụ cười, đôi mắt lóe hàn quang: “Đúng là lão thất phu! Ta cũng biết y cũng sẽ không hàng. Chính là hiện tại binh mã ta cũng đã tập kết xong, cho dù hắn ta nhận hàng thì chúng ta cũng sẽ không chấp nhận."
“Thật là, Âu Dương Pháp Đức có điều không biết, cuộc chiến này chính là do thất điện hạ tự mình đốc chiến, thất điện hạ kì mưu diệu tình, đừng nói là một Âu Dương Pháp Đức cho dù là mười Âu Dương Pháp Đức thì cũng không có nhà mà về."
Bùi Tấn Thiên nổi tiếng nhất là người trí tài của Đại Đồng, có thể làm cho cả thiên hạ nhiệt tình tán dương nhưng chỉ có một người —— chính là thất hoàng tử Hiên Viên Tây Thành, cũng chính là Ngôn Tây Thành.
Hiên Viên tây Thành là một người có thiên phú dị bẩm về binh pháp. Đương kim hoàng đế mặc dù ngu ngốc, nhưng đối với đứa con này thập phần trọng dụng, mỗi lần đều là y phía sau bày tính mưu kế, mỗi lần như vậy đều có thể đem phản loạn đánh tan, nói cách khác thiên hạ được giữ vững đến bây giờ đều là nhờ Hiên Viên Tây Thành. Nguyên nhân chính là như thế, thái tử mặc dù kiêng kị quân công hiển hách của y, nhưng cũng không hoàn toàn dám đắc tội với y dù một chút.
Ngôn Tây Thành, không Hiên Viên Tây Thành nghe được lời tán dương của Bùi Tấn Thiên, trên mặt vẫn là biểu tình bất vi sở động lạnh lùng, nhìn lướt qua Bùi Tấn Thiên, y cũng không khách khí hỏi: “Có chuyện gì sáng sớm đã tới tìm ta?"
Sắc mặt Bùi Tấn Thiên lập tức trắng bệch, do dự nửa ngày hắn ới nói: “Kỳ thật…kỳ thật bên quân Bình Nam quân có…chuyện…" Hắn nói một nửa cũng không dám nói tiếp, chỉ thấy mồ hôi lạnh trên trán hắn cuồn cuộn chảy xuống.
Hiên Viên Tây Thành thấy thế, nhíu mày lạnh lùng nói: “Muốn nói thì nói đi, ấp a ấp úng làm cái gì? Cụ thể đi."
Bùi Tấn Thiên không dám chậm trễ, vội đem sự tình nhất ngũ nhất thập nói ra. Nguyên lai trước đó hắn nhận được thư thám tử báo gần đây quân Bình Nam vương sẽ nhận lương thực từ phía nam vận chuyển đến, hắn liền phái một đội nhân mã khôi phục trên sơn đạo gần đó. Nhưng ai ngờ lương thảo không vận đến, binh lính khi quay về doanh trại lại bị mai phục ngược lại, kết quả chết thảm, còn lại bị thương rất nặng.
“Là ai đã phái người mai phục?" Hiên Viên Tây Thành nghe thấy, lập tức nhíu mày.
“Ta……Ta nghĩ đây chỉ là việc nhỏ, cho nên…….cho nên đã không bẩm báo với điện hạ, tự mình quyết định………." Bùi Tấn Thiên đương nhiên sẽ không dám nói chính mình muốn lập công, hắn nghĩ tập kích bất ngờ thành công sẽ báo cho Hiên Viên Tây Thành sau đó y sẽ nhìn hắn bằng cặp mắt khác, ai ngờ kết quả lại tổn thất mấy trăm nhân mạng, trước mắt biết không thể lừa gạt đành phải đi lĩnh tội.
“Tướng lĩnh hiện tại của địch nhân là ai?" Hiên Viên Tây Thành ngoài ý muốn không truy cứu, mà lại chuyển đề tài.
“Bẩm báo điện hạ, nghe nói là một người tên Thuấn, người này chỉ mới gia nhập Bình Nam Vương vài năm trước, rất nhanh được thăng từ tòng quân lên chức Nguyên soái, truyền thuyết nói người này dụng binh như thần, quả thật là mối họa lớn."
“Thuấn………..Sao?" Hiên Viên Tây Thành nheo mắt lại chậm rãi hiện lên tên này, trong ánh mắt y liền xuất hiện một đạo tinh quan. Bùi Tấn Thiên biết mỗi lần Hiên Viên Tây Thành lộ ra ánh mắt này đều có người phải chịu khổ, không khỏi cảm thấy âm thầm may mắn vì sự tức giận của y không nhắm vào mình.
“Điện hạ, thuộc hạ trước hết cáo lui." Nếu đã không muốn trách phạt hắn, Bùi Tấn Thiên đương nhiên nhanh chân một chút đi khỏi nới này.
“Ngươi đi đi." Hiên Viên Tây Thành tựa hồ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chính là chỉ phất tay một cái cho hắn rời đi đi.
Bùi Tấn Thiên đang cảm thấy man mắn đi ra ngoài, ai ngờ Hiên Viên Tây Thành lại gọi hắn: “Nga, thiếu chút nữa ta quên—— ngươi đến hình quan nhận hai mươi trượng hình phạt, tự ý quyết định làm hại binh sĩ." Lời y nói nhẹ nhàng như hai mươi trượng chỉ là phạt hắn rất nhẹ.
Bùi Tấn Thiên vừa nghe, nhất thời chân nhuyễn, “phù phù" một tiếng liền quỳ xuống mặt đất.
“Điện hạ, điện hạ khai ân a! Hai mươi trượng, thuộc hạ ít nhất 1 tháng không thể đi được a!" Không thể đi được là việc nhỏ, thân là đại tướng không thể đánh giặc còn bị những người dưới trướng mình hảo đánh, đường đường là tướng lãnh như hắn còn đâu mặt mũi mà nhìn người khác.
Hiên Viên Tây Thành căn bản không thèm nhìn hắn, tiêu thất đi vào nội thất mà ngủ, thái độ lãnh khốc vô tình cùng với mỹ mạo vô song chính là lí do mà mọi người gọi y là “Độc hoàng tử".
Tác giả :
Tinh Bảo Nhi