Khuy Thiên Chi Kính
Chương 5: Người ái mộ
(Edit: Andy/Do not reup)
—
Chu Đường nhìn thấy tấu chương khuyên hắn tuyển phi của Thượng thư đại nhân, nhất thời không kịp phản ứng. Không phải là hắn không hiểu, dù sao ba hoàng huynh đều đã có hoàng phi, có con nối dõi, năm hắn 14 tuổi cũng có vài cung nhân hầu hạ hắn có ý đồ bò lên giường, không chỉ có tiểu cung nữ, cả tiểu thái giám cũng có.
Lần đầu tiên, tiểu cung nữ thay áo cho hắn cố tình sờ soạng một vài chỗ, hắn chỉ cảm thấy bị mạo phạm, đuổi tiểu cung nữ kia ra ngoài.
Thái giám tổng quản Bao công công – người mà trước kia Quốc sư đại nhân sắp xếp ở Đông cung, mấy năm nay vẫn luôn đi theo chăm sóc Chu Đường, sau khi hắn đăng cơ vẫn giữ người lại bên cạnh mình. Sau khi Bao công công biết chuyện, ý thức được rằng bệ hạ đã trưởng thành, dò hỏi ý hắn có muốn sắp xếp người hầu hạ hay không.
Chu Đường ngẩn người, một lát sau mới hiểu ý tứ của Bao công công, mặt mũi lập tức đỏ bừng.
Lúc này Bao công công mới ý thức được, có khả năng bệ hạ... không hiểu lắm, ông cảm thấy mình đã thất trách sâu sắc, lập tức sắp xếp cung nhân tới "giảng bài" cho bệ hạ.
Chu Đường nghe xong một buổi, thông qua lời giảng của cung nhân cũng đã hiểu chuyện như thế nào, nhưng cảm thấy vẫn không thể tiếp thu việc bản thân thân mật với người khác, vì vậy liền cự tuyệt lời đề nghị "luyện tập thực hành".
Bao công công phiền lòng, cho rằng bệ hạ có khả năng không thích "khía cạnh" đó, lại sắp xếp thêm tiểu thái giám tới "giảng bài". Ở Đại Chu, thú vui nam phong cũng rất được ưu chuộng.
Nhưng lần này Chu Đường phản cảm ra mặt, quá trình dạy học chẳng có chút mỹ cảm nào, nhìn mặt tiểu thái giám kia cũng rất khó chịu.
Chính bản thân Chu Đường chưa từng tự thể nghiệm loại sự tình này nên không thể lĩnh ngộ được lạc thú trong đó.
Sau đó Chu Đường bảo Bao công công đừng bận lòng nữa, hắn không vội.
Bao công công chỉ sợ mình hầu hạ không đủ chu đáo, nếu bệ hạ đã nói bỏ đi thì ông cũng không đến mức phải ép buộc bệ hạ... làm chuyện kia...
Nhưng sau đó lại có vài cung nhân muốn bò lên giường Chu Đường, đều bị hắn phạt nặng, cứ vậy, cung nhân đã an phận hơn nhiều.
Bây giờ đã có đại thần trực tiếp nêu ra việc này trong triều, tuy là tính chất khác chuyện trước kia nhưng các cung nhân lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch khi nghe tiếng gió.
Chỉ cần bệ hạ nạp phi, một khi đã bắt đầu thì ai cũng có cơ hội.
Lạc Mộ nghe tin mới bừng tỉnh ra, Chu Đường thật sự đã trưởng thành, không chỉ cao lớn cường tráng mà còn có thể thành gia lập thất, cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy mất mát. Chu Đường thành thân, bản thân y sẽ hoàn toàn không còn vướng bận gì nữa... không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy...
Trong một bữa tối, Lạc Mộ hỏi Chu Đường, "Thần rời kinh đô đã lâu như vậy, không biết mấy năm nay bệ hạ có người mình thích chưa?"
Chu Đường kinh ngạc, lắc lắc đầu.
Lạc Mộ mỉm cười, "Bệ hạ còn trẻ, chưa gặp được người mình ái mộ là chuyện bình thường, nhưng cũng nên để tâm suy xét."
"Quốc sư đại nhân có không?" Chu Đường đột nhiên hỏi, "Người mà khanh ái mộ."
Lạc Mộ cũng lắc lắc đầu.
Hai người chăm chú nhìn nhau, đột nhiên đồng thời bật cười. Nhiều năm qua thân mật khăng khít, hai người đều biết rõ, đối phương chưa từng nhắc tới một người như vậy. Một người mệt mỏi chính vụ, một người ra chiến trường chém giết, nào có thời gian nghĩ tới việc đó.
"Lần này là một cơ hội, bệ hạ có thể cẩn thận lựa chọn." Lạc Mộ nói, "Được yêu thích là tốt nhất, nếu không thì cũng có thể chọn một người có phẩm chất và tính tình tốt, từ từ sống chung."
Chu Đường nghe xong liền mất kiên nhẫn, "Đừng! Tưởng tượng đến cảnh hậu cung có một đống nữ nhân ta lại cảm thấy đau đầu!"
Giống như mẫu hậu của hắn, nhận hết tủi nhục, phí cả một đời, giống như Trinh Quý phi, giỏi dùng tâm kế, lòng tham không đáy, loại nào hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Tâm tình của Lạc Mộ đang rất tốt, cái gì cũng không muốn so đo, vạn sự đều theo ý nguyện của Chu Đường, cười nói: "Được, người làm chủ hậu cung là người sẽ ở bên cạnh bệ hạ cả một đời, không thể lựa chọn qua loa vội vàng."
"Bên nhau cả đời?" Chu Đường nhíu mày, bỗng nhiên thông suốt, cười nói: "Nếu nói bên nhau cả đời, ta chỉ nghĩ tới một người."
Lạc Mộ nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Ngươi."
Đôi con ngươi của Chu Đường chăm chú nhìn Lạc Mộ, không giống như đang đùa.
Lạc Mộ đầu tiên là sững sờ, sau đó bị Chu Đường nhìn đến mất tự nhiên, hoảng loạn tránh ánh mắt của hắn, "A... bệ hạ nói đùa rồi..."
Bàn tay ở dưới bàn bất an siết chặt ống tay áo.
Sau khi Chu Đường thốt ra chữ "ngươi" kia, Lạc Mộ cảm thấy trong lòng mình như có một cây đàn bị căng dây hết cỡ, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu, Chu Đường tuổi nhỏ rất ỷ lại vào y, y rất sủng nịch và đặt nhiều mong đợi vào Chu Đường, y nhớ về quá khứ của hai người...
Nhưng sau khi trở lại Chu đô, y ngầm đồng ý với sự thân cận của Chu Đường, y đã ôm ấp tham luyến với Chu Đường, vượt qua ranh giới...
Trái tim không an phận nhảy lên, đập càng lúc càng nhanh.
Là như vậy sao? Lạc Mộ yên lặng tự hỏi, mình đối với Chu Đường, ôm tâm tư như vậy sao?
"Ta không nói đùa." Đột nhiên Chu Đường có dũng khí, muốn cho Lạc Mộ biết tâm tư của mình, "Ta chưa từng có kinh nghiệm yêu thích một ai, nhưng nếu đúng như trong kịch xướng và thoại bản viết vậy thì người mà ta ngày đêm nhung nhớ chính là ngươi, người mà ta đau lòng lo lắng là ngươi, người mà ta muốn thân cận là ngươi, người mà ta sợ mất đi nhất cũng chính là ngươi."
Nếu người đó là y, hắn không hề thấy những hành động thân mật có gì quá đáng, thậm chí còn hơi chờ mong.
Nói tới đây, trong lòng Chu Đường càng thêm thông suốt, càng xác định rõ tâm ý của mình, "Ban đầu ngươi chê ta dính người, ta cũng không rõ, vì sao mình lớn như vậy rồi vẫn không muốn thôi dính lấy ngươi. Hôm nay đột nhiên hiểu rõ, ta dính ngươi, bởi vì tâm duyệt ngươi, muốn bảo vệ ngươi và cùng ngươi sống bên nhau cả đời."
Tim Lạc Mộ càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ với những lời từ tận đáy lòng của Chu Đường.
"Ngươi..." Chu Đường hoảng hốt, sợ mình đang dọa y, sợ y tức giận và phản cảm.
Lạc Mộ siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, run rẩy nói: "Không đúng, không thể như vậy được... bệ hạ chỉ là nhất thời hồ đồ, nghĩ sai rồi!"
"Thần... hôm nay thần xin phép đi về trước..."
Chu Đường đột nhiên bộc bạch dọa Lạc Mộ chạy trối chết, mấy ngày sau Lạc Mộ không tới tẩm cung của Chu Đường ăn cơm nữa, Chu Đường cũng không phái người đi mời, gần như ngầm đồng ý với thái độ trốn tránh của Lạc Mộ.
Trong triều, tấu chương khuyên Chu Đường lập hậu nạp phi ngày càng nhiều, nửa tháng sau rốt cuộc Chu Đường cũng không chịu nổi nữa, ra lệnh cho quan viên thu thập tranh vẽ của nữ tử các nhà chưa xuất giá, bắt đầu tuyển chọn.
Ngoài ra, Chu Đường còn đi tới lãnh cung nằm ở phía tây bắc hoàng cung.
Những phi tần bị Cảnh Đế biếm vào lãnh cung từ trước đã được đưa vào các chùa miếu, bây giờ sống ở lãnh cung là vị công chúa duy nhất của Tề quốc, công chúa Bảo Hoa, năm nay mới 16 tuổi.
Chu Đường đến lãnh cung gặp Bảo Hoa, ban cho nàng không ít đồ, còn ban đồ ăn ngon, lưu lại đến đêm khuya mới rời đi.
Cứ vậy, ba ngày liên tiếp, Chu Đường xử lý xong chính sự sẽ đi thăm Bảo Hoa, ban cho nàng rất nhiều đồ, thậm chí còn có ý tứ đưa Bảo Hoa ra khỏi lãnh cung.
Sáng sớm ngày thứ tư, Bảo Hoa treo cổ tự sát trong lãnh cung.
Sau khi Chu Đường nhận được tin tức, vội vã bãi triều, đi tới lãnh cung, sai người chôn cất cho Bảo Hoa, truy phong thành Tề quốc nhất phẩm phu nhân.
Hôm sau lâm triều, khuôn mặt của Chu Đường tiều tụy, thần sắc uể oải, còn nhiều lần thất thần.
Lưu đại nhân phụ trách tuyển phi hồi bẩm, đã chọn xong các vị nữ tử quan gia, chỉ đợi bệ hạ xem qua.
Đột nhiên hai mắt Chu Đường đỏ lên, nghẹn ngào nói: "...Để sau đi.", rồi bãi triều.
Lúc này triều thần mới mơ hồ suy đoán, có lẽ là bệ hạ vừa ý công chúa Bảo Hoa, nhưng công chúa Bảo Hoa lại là người Tề quốc.
Tuy rằng việc bệ hạ cưới công chúa Tề quốc vẫn có thể xem là một cách thu phục dân tâm Tề quốc.
Nhưng ân oán giữa Tề quốc và Chu quốc chất chứa đã lâu, không phải chỉ dùng một cuộc hôn nhân là có thể hóa giải. Bảo Hoa còn không thể làm hoàng hậu, mặc dù lập phi cũng không thể có con nối dõi, nếu không sẽ làm lẫn lộn huyết thống của hoàng thất Chu quốc, càng khiến cho dân Tề có ý niệm xấu.
Bệ hạ hiểu rõ trong lòng đạo lý này, bị thúc giục tuyển phi, cho dù thường xuyên tới thăm công chúa Bảo Hoa nhưng cũng chưa từng ban cho nàng danh phận.
Mà công chúa Bảo Hoa lại một lòng mang thù, không chịu khuất phục trước kẻ thù diệt quốc giết cha, hay là cũng có tình với bệ hạ nhưng tự biết vô vọng, mới lựa chọn thắt cổ tự vẫn.
Toàn bộ triều thần đều cho rằng, nói chung là bệ hạ vừa ý Bảo Hoa, nhưng Bảo Hoa lại không có đạo lý chướng mắt bệ hạ.
Nhưng không ngờ bệ hạ lại là một kẻ si tình, công chúa Bảo Hoa vừa chết, bệ hạ nản lòng thoái chí, không còn hứng thú tuyển phi, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?
Triều thần muốn khuyên bệ hạ nhưng không biết phải khuyên từ đâu, cuối cùng vòng đi vòng lại, phải cầu đến người có quan hệ thân cận nhất với bệ hạ – Quốc sư đại nhân.
Lúc này không còn ai hoài nghi bệ hạ và Quốc sư đại nhân quá mức thân mật, quan hệ không rõ ràng nữa.
Mọi người đều biết, bệ hạ đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, phá lệ ỷ lại vào Quốc sư đại nhân, sau đó Quốc sư đại nhân lại vì bệ hạ mà đánh hạ Tề quốc, bệ hạ và Quốc sư đại nhân tình thâm nghĩa trọng rõ như ban ngày, là mối quan hệ của minh quân và hiền thần điển hình.
Lạc Mộ đối mặt với lời đồn thổi phồng của triều thần, suýt chút nữa không nén được cười.
Lưu đại nhân phụ trách tuyển phi tới Lãm Nguyệt đài cầu kiến Lạc Mộ, mời y tới thăm bệ hạ một chút, hỏi xem chuyện tuyển phi này rốt cuộc là có còn làm hay không.
Lạc Mộ thu lại ý cười, nói: "Tâm tư bệ hạ ta không thể đoán được, nhưng mà... nếu biết tâm tình bệ hạ không tốt, chuyện kia cứ hoãn lại một thời gian, tốt xấu gì... cũng chờ đến khi Tề quốc phu nhân qua 7 ngày đã?"
Lưu đại nhân nhận được kiến nghị của Lạc Mộ, cảm thấy rất có đạo lý, trong lòng quyết định tự hoãn việc tuyển phi lại vài ngày, tránh được rủi ro là tốt nhất, vui sướng rời đi, còn không quên đóng cửa phòng giúp Lạc Mộ. Tầng ba của Lãm Nguyệt đài gió thật lớn, mới tháng 8 mà Quốc sư đại nhân đã đắp chăn bông rồi.
"Khụ khụ..." Lạc Mộ ho khan vài tiếng, quấn chặt chăn, nửa tháng này, cơ thể y càng ngày càng kém, sợ lạnh, thích ngủ, còn có... tim đau thắt.
Là cảm xúc tích tụ, vẫn là không thể sống thêm được bao lâu nữa.
Y bi quan nghĩ, chuyện tuyển phi bị hoãn, nói không chừng y không thể đợi đến mùa đông, nhìn Chu Đường thành thân.
Nhưng vậy thì sao?
Chu Đường trước sau gì cũng phải thành thân.
Lạc Mộ đắp chăn, mơ màng ngủ, bỗng nhiên trong lúc mông lung cảm nhận được ai đó đang ôm lấy mình, thật ấm áp.
*** Hết chương 5
—
Chu Đường nhìn thấy tấu chương khuyên hắn tuyển phi của Thượng thư đại nhân, nhất thời không kịp phản ứng. Không phải là hắn không hiểu, dù sao ba hoàng huynh đều đã có hoàng phi, có con nối dõi, năm hắn 14 tuổi cũng có vài cung nhân hầu hạ hắn có ý đồ bò lên giường, không chỉ có tiểu cung nữ, cả tiểu thái giám cũng có.
Lần đầu tiên, tiểu cung nữ thay áo cho hắn cố tình sờ soạng một vài chỗ, hắn chỉ cảm thấy bị mạo phạm, đuổi tiểu cung nữ kia ra ngoài.
Thái giám tổng quản Bao công công – người mà trước kia Quốc sư đại nhân sắp xếp ở Đông cung, mấy năm nay vẫn luôn đi theo chăm sóc Chu Đường, sau khi hắn đăng cơ vẫn giữ người lại bên cạnh mình. Sau khi Bao công công biết chuyện, ý thức được rằng bệ hạ đã trưởng thành, dò hỏi ý hắn có muốn sắp xếp người hầu hạ hay không.
Chu Đường ngẩn người, một lát sau mới hiểu ý tứ của Bao công công, mặt mũi lập tức đỏ bừng.
Lúc này Bao công công mới ý thức được, có khả năng bệ hạ... không hiểu lắm, ông cảm thấy mình đã thất trách sâu sắc, lập tức sắp xếp cung nhân tới "giảng bài" cho bệ hạ.
Chu Đường nghe xong một buổi, thông qua lời giảng của cung nhân cũng đã hiểu chuyện như thế nào, nhưng cảm thấy vẫn không thể tiếp thu việc bản thân thân mật với người khác, vì vậy liền cự tuyệt lời đề nghị "luyện tập thực hành".
Bao công công phiền lòng, cho rằng bệ hạ có khả năng không thích "khía cạnh" đó, lại sắp xếp thêm tiểu thái giám tới "giảng bài". Ở Đại Chu, thú vui nam phong cũng rất được ưu chuộng.
Nhưng lần này Chu Đường phản cảm ra mặt, quá trình dạy học chẳng có chút mỹ cảm nào, nhìn mặt tiểu thái giám kia cũng rất khó chịu.
Chính bản thân Chu Đường chưa từng tự thể nghiệm loại sự tình này nên không thể lĩnh ngộ được lạc thú trong đó.
Sau đó Chu Đường bảo Bao công công đừng bận lòng nữa, hắn không vội.
Bao công công chỉ sợ mình hầu hạ không đủ chu đáo, nếu bệ hạ đã nói bỏ đi thì ông cũng không đến mức phải ép buộc bệ hạ... làm chuyện kia...
Nhưng sau đó lại có vài cung nhân muốn bò lên giường Chu Đường, đều bị hắn phạt nặng, cứ vậy, cung nhân đã an phận hơn nhiều.
Bây giờ đã có đại thần trực tiếp nêu ra việc này trong triều, tuy là tính chất khác chuyện trước kia nhưng các cung nhân lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch khi nghe tiếng gió.
Chỉ cần bệ hạ nạp phi, một khi đã bắt đầu thì ai cũng có cơ hội.
Lạc Mộ nghe tin mới bừng tỉnh ra, Chu Đường thật sự đã trưởng thành, không chỉ cao lớn cường tráng mà còn có thể thành gia lập thất, cảm thấy vui mừng, lại cảm thấy mất mát. Chu Đường thành thân, bản thân y sẽ hoàn toàn không còn vướng bận gì nữa... không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy...
Trong một bữa tối, Lạc Mộ hỏi Chu Đường, "Thần rời kinh đô đã lâu như vậy, không biết mấy năm nay bệ hạ có người mình thích chưa?"
Chu Đường kinh ngạc, lắc lắc đầu.
Lạc Mộ mỉm cười, "Bệ hạ còn trẻ, chưa gặp được người mình ái mộ là chuyện bình thường, nhưng cũng nên để tâm suy xét."
"Quốc sư đại nhân có không?" Chu Đường đột nhiên hỏi, "Người mà khanh ái mộ."
Lạc Mộ cũng lắc lắc đầu.
Hai người chăm chú nhìn nhau, đột nhiên đồng thời bật cười. Nhiều năm qua thân mật khăng khít, hai người đều biết rõ, đối phương chưa từng nhắc tới một người như vậy. Một người mệt mỏi chính vụ, một người ra chiến trường chém giết, nào có thời gian nghĩ tới việc đó.
"Lần này là một cơ hội, bệ hạ có thể cẩn thận lựa chọn." Lạc Mộ nói, "Được yêu thích là tốt nhất, nếu không thì cũng có thể chọn một người có phẩm chất và tính tình tốt, từ từ sống chung."
Chu Đường nghe xong liền mất kiên nhẫn, "Đừng! Tưởng tượng đến cảnh hậu cung có một đống nữ nhân ta lại cảm thấy đau đầu!"
Giống như mẫu hậu của hắn, nhận hết tủi nhục, phí cả một đời, giống như Trinh Quý phi, giỏi dùng tâm kế, lòng tham không đáy, loại nào hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Tâm tình của Lạc Mộ đang rất tốt, cái gì cũng không muốn so đo, vạn sự đều theo ý nguyện của Chu Đường, cười nói: "Được, người làm chủ hậu cung là người sẽ ở bên cạnh bệ hạ cả một đời, không thể lựa chọn qua loa vội vàng."
"Bên nhau cả đời?" Chu Đường nhíu mày, bỗng nhiên thông suốt, cười nói: "Nếu nói bên nhau cả đời, ta chỉ nghĩ tới một người."
Lạc Mộ nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Ngươi."
Đôi con ngươi của Chu Đường chăm chú nhìn Lạc Mộ, không giống như đang đùa.
Lạc Mộ đầu tiên là sững sờ, sau đó bị Chu Đường nhìn đến mất tự nhiên, hoảng loạn tránh ánh mắt của hắn, "A... bệ hạ nói đùa rồi..."
Bàn tay ở dưới bàn bất an siết chặt ống tay áo.
Sau khi Chu Đường thốt ra chữ "ngươi" kia, Lạc Mộ cảm thấy trong lòng mình như có một cây đàn bị căng dây hết cỡ, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong đầu, Chu Đường tuổi nhỏ rất ỷ lại vào y, y rất sủng nịch và đặt nhiều mong đợi vào Chu Đường, y nhớ về quá khứ của hai người...
Nhưng sau khi trở lại Chu đô, y ngầm đồng ý với sự thân cận của Chu Đường, y đã ôm ấp tham luyến với Chu Đường, vượt qua ranh giới...
Trái tim không an phận nhảy lên, đập càng lúc càng nhanh.
Là như vậy sao? Lạc Mộ yên lặng tự hỏi, mình đối với Chu Đường, ôm tâm tư như vậy sao?
"Ta không nói đùa." Đột nhiên Chu Đường có dũng khí, muốn cho Lạc Mộ biết tâm tư của mình, "Ta chưa từng có kinh nghiệm yêu thích một ai, nhưng nếu đúng như trong kịch xướng và thoại bản viết vậy thì người mà ta ngày đêm nhung nhớ chính là ngươi, người mà ta đau lòng lo lắng là ngươi, người mà ta muốn thân cận là ngươi, người mà ta sợ mất đi nhất cũng chính là ngươi."
Nếu người đó là y, hắn không hề thấy những hành động thân mật có gì quá đáng, thậm chí còn hơi chờ mong.
Nói tới đây, trong lòng Chu Đường càng thêm thông suốt, càng xác định rõ tâm ý của mình, "Ban đầu ngươi chê ta dính người, ta cũng không rõ, vì sao mình lớn như vậy rồi vẫn không muốn thôi dính lấy ngươi. Hôm nay đột nhiên hiểu rõ, ta dính ngươi, bởi vì tâm duyệt ngươi, muốn bảo vệ ngươi và cùng ngươi sống bên nhau cả đời."
Tim Lạc Mộ càng đập càng nhanh, càng đập càng nhanh, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ với những lời từ tận đáy lòng của Chu Đường.
"Ngươi..." Chu Đường hoảng hốt, sợ mình đang dọa y, sợ y tức giận và phản cảm.
Lạc Mộ siết chặt nắm tay, nhắm mắt lại, run rẩy nói: "Không đúng, không thể như vậy được... bệ hạ chỉ là nhất thời hồ đồ, nghĩ sai rồi!"
"Thần... hôm nay thần xin phép đi về trước..."
Chu Đường đột nhiên bộc bạch dọa Lạc Mộ chạy trối chết, mấy ngày sau Lạc Mộ không tới tẩm cung của Chu Đường ăn cơm nữa, Chu Đường cũng không phái người đi mời, gần như ngầm đồng ý với thái độ trốn tránh của Lạc Mộ.
Trong triều, tấu chương khuyên Chu Đường lập hậu nạp phi ngày càng nhiều, nửa tháng sau rốt cuộc Chu Đường cũng không chịu nổi nữa, ra lệnh cho quan viên thu thập tranh vẽ của nữ tử các nhà chưa xuất giá, bắt đầu tuyển chọn.
Ngoài ra, Chu Đường còn đi tới lãnh cung nằm ở phía tây bắc hoàng cung.
Những phi tần bị Cảnh Đế biếm vào lãnh cung từ trước đã được đưa vào các chùa miếu, bây giờ sống ở lãnh cung là vị công chúa duy nhất của Tề quốc, công chúa Bảo Hoa, năm nay mới 16 tuổi.
Chu Đường đến lãnh cung gặp Bảo Hoa, ban cho nàng không ít đồ, còn ban đồ ăn ngon, lưu lại đến đêm khuya mới rời đi.
Cứ vậy, ba ngày liên tiếp, Chu Đường xử lý xong chính sự sẽ đi thăm Bảo Hoa, ban cho nàng rất nhiều đồ, thậm chí còn có ý tứ đưa Bảo Hoa ra khỏi lãnh cung.
Sáng sớm ngày thứ tư, Bảo Hoa treo cổ tự sát trong lãnh cung.
Sau khi Chu Đường nhận được tin tức, vội vã bãi triều, đi tới lãnh cung, sai người chôn cất cho Bảo Hoa, truy phong thành Tề quốc nhất phẩm phu nhân.
Hôm sau lâm triều, khuôn mặt của Chu Đường tiều tụy, thần sắc uể oải, còn nhiều lần thất thần.
Lưu đại nhân phụ trách tuyển phi hồi bẩm, đã chọn xong các vị nữ tử quan gia, chỉ đợi bệ hạ xem qua.
Đột nhiên hai mắt Chu Đường đỏ lên, nghẹn ngào nói: "...Để sau đi.", rồi bãi triều.
Lúc này triều thần mới mơ hồ suy đoán, có lẽ là bệ hạ vừa ý công chúa Bảo Hoa, nhưng công chúa Bảo Hoa lại là người Tề quốc.
Tuy rằng việc bệ hạ cưới công chúa Tề quốc vẫn có thể xem là một cách thu phục dân tâm Tề quốc.
Nhưng ân oán giữa Tề quốc và Chu quốc chất chứa đã lâu, không phải chỉ dùng một cuộc hôn nhân là có thể hóa giải. Bảo Hoa còn không thể làm hoàng hậu, mặc dù lập phi cũng không thể có con nối dõi, nếu không sẽ làm lẫn lộn huyết thống của hoàng thất Chu quốc, càng khiến cho dân Tề có ý niệm xấu.
Bệ hạ hiểu rõ trong lòng đạo lý này, bị thúc giục tuyển phi, cho dù thường xuyên tới thăm công chúa Bảo Hoa nhưng cũng chưa từng ban cho nàng danh phận.
Mà công chúa Bảo Hoa lại một lòng mang thù, không chịu khuất phục trước kẻ thù diệt quốc giết cha, hay là cũng có tình với bệ hạ nhưng tự biết vô vọng, mới lựa chọn thắt cổ tự vẫn.
Toàn bộ triều thần đều cho rằng, nói chung là bệ hạ vừa ý Bảo Hoa, nhưng Bảo Hoa lại không có đạo lý chướng mắt bệ hạ.
Nhưng không ngờ bệ hạ lại là một kẻ si tình, công chúa Bảo Hoa vừa chết, bệ hạ nản lòng thoái chí, không còn hứng thú tuyển phi, chuyện này phải làm thế nào bây giờ?
Triều thần muốn khuyên bệ hạ nhưng không biết phải khuyên từ đâu, cuối cùng vòng đi vòng lại, phải cầu đến người có quan hệ thân cận nhất với bệ hạ – Quốc sư đại nhân.
Lúc này không còn ai hoài nghi bệ hạ và Quốc sư đại nhân quá mức thân mật, quan hệ không rõ ràng nữa.
Mọi người đều biết, bệ hạ đăng cơ khi tuổi còn nhỏ, phá lệ ỷ lại vào Quốc sư đại nhân, sau đó Quốc sư đại nhân lại vì bệ hạ mà đánh hạ Tề quốc, bệ hạ và Quốc sư đại nhân tình thâm nghĩa trọng rõ như ban ngày, là mối quan hệ của minh quân và hiền thần điển hình.
Lạc Mộ đối mặt với lời đồn thổi phồng của triều thần, suýt chút nữa không nén được cười.
Lưu đại nhân phụ trách tuyển phi tới Lãm Nguyệt đài cầu kiến Lạc Mộ, mời y tới thăm bệ hạ một chút, hỏi xem chuyện tuyển phi này rốt cuộc là có còn làm hay không.
Lạc Mộ thu lại ý cười, nói: "Tâm tư bệ hạ ta không thể đoán được, nhưng mà... nếu biết tâm tình bệ hạ không tốt, chuyện kia cứ hoãn lại một thời gian, tốt xấu gì... cũng chờ đến khi Tề quốc phu nhân qua 7 ngày đã?"
Lưu đại nhân nhận được kiến nghị của Lạc Mộ, cảm thấy rất có đạo lý, trong lòng quyết định tự hoãn việc tuyển phi lại vài ngày, tránh được rủi ro là tốt nhất, vui sướng rời đi, còn không quên đóng cửa phòng giúp Lạc Mộ. Tầng ba của Lãm Nguyệt đài gió thật lớn, mới tháng 8 mà Quốc sư đại nhân đã đắp chăn bông rồi.
"Khụ khụ..." Lạc Mộ ho khan vài tiếng, quấn chặt chăn, nửa tháng này, cơ thể y càng ngày càng kém, sợ lạnh, thích ngủ, còn có... tim đau thắt.
Là cảm xúc tích tụ, vẫn là không thể sống thêm được bao lâu nữa.
Y bi quan nghĩ, chuyện tuyển phi bị hoãn, nói không chừng y không thể đợi đến mùa đông, nhìn Chu Đường thành thân.
Nhưng vậy thì sao?
Chu Đường trước sau gì cũng phải thành thân.
Lạc Mộ đắp chăn, mơ màng ngủ, bỗng nhiên trong lúc mông lung cảm nhận được ai đó đang ôm lấy mình, thật ấm áp.
*** Hết chương 5
Tác giả :
Bất Từ Quy