Khủng Đồng Nữ Trọng Sinh Bẻ Cong Ảnh Hậu
Chương 70: Cuối cùng lái xe
Sau khi về nhà Cố Tô An cảm thấy Diệp Thời Tầm có cái gì rất không đúng, nhưng ngại vì trong nhà nhiều thêm một vị Đường Hiểu Chi nên nàng không tiện đặt câu hỏi.
Cố Tô An đơn giản rửa mặt xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, Đường Hiểu Chi cùng Diệp Thời Tầm vào thư phòng, hai người giống như đang thương thảo cái gì.
"Tô Vận đang phái người điều tra ngươi, chuyện này có chút khó giải quyết, nàng hình như rất để ý chuyện quá khứ của ngươi." Đường Hiểu Chi đem tin tức bản thân tra được nói cho Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm hôm nay uống rất nhiều rượu, lại trải qua cùng "Cố Tô An" chia tay, tâm trạng đại loạn.
Nặng nề thở ra một hơi hỏi Đường Hiểu Chi: "Ngươi cảm thấy nàng tại sao phải điều tra ta?"
Đường Hiểu Chi chính là không nghĩ ra điểm này nên mới muốn đến chỗ Diệp Thời Tầm tìm điểm đột phá, Đường Hiểu Chi khóa chặt mi, ngồi trước máy vi tính nhìn tài liệu đã mã hóa phía trêи, lấy ra tin tức mấy ngày nay từ chỗ bạn thân điều tra tới, chỉ cho Diệp Thời Tầm nhìn.
"Chính là những thứ này, bạn ta theo chuyện này đã một đoạn thời gian, Tô Vận rất khẩn cấp muốn biết quá khứ của ngươi, hơn nữa Trịnh gia huynh đệ tuy rằng đáp ứng giúp Tô Vận, nhưng mà theo ta xem ra hai người này có chút sa sút biếng nhác." Trong lòng Đường Hiểu Chi đè một đống nghi hoặc, từ đầu đến cuối không giải được làm nàng rất rối.
"Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, ngày mai hẵng nói. Ta giúp ngươi tìm y phục, ngươi đi rửa mặt trước đi." Diệp Thời Tầm nhìn xong một ít tài liệu trong máy vi tính liền xoa xoa huyệt thái dương căng chặt, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
"Hờ, lại là cái điệu bộ kia." Đường Hiểu Chi đáy lòng có chút không vui, nàng liều sống liều chết như vậy là vì ai. Bất quá nhìn Diệp Thời Tầm có vẻ thật sự rất mệt mỏi, cho nên đáy lòng nho nhỏ oán trách cuối cùng lựa chọn tha thứ nàng.
Miễn cưỡng duỗi cái eo, liền cầm lên khăn tắm đi vào trong phòng tắm.
Diệp Thời Tầm giúp Đường Hiểu Chi tìm y phục thả vào bên ngoài phòng tắm: "Y phục ở cửa, tự lấy."
Chờ Đường Hiểu Chi tắm xong đi ra Diệp Thời Tầm mới cầm quần áo lên vào phòng tắm, trong lúc đó hai người không có một câu trò chuyện nào.
Cho đến khi Diệp Thời Tầm tắm xong đi ra, thấy Đường Hiểu Chi ngồi trêи ghế sa lon xem ti vi tắt âm.
Diệp Thời Tầm hơi cau mày: "Sao còn không ngủ?"
"Có thuốc ngủ không?" Đường Hiểu Chi quả thực không ngủ được, nhắm mắt liền có thể nhìn thấy tình cảnh người thương trước khi chết, thống khổ của nàng cho dù nói ra cũng không ai có thể cảm nhận.
Diệp Thời Tầm không khỏi nghĩ đến tình cảnh kiếp trước sau khi Cố Tô An chết, nàng cả ngày dựa vào thuốc cưỡng chế chìm vào giấc ngủ, khẽ lắc đầu: "Thứ kia dùng nhiều không tốt cho thân thể, chỗ ta không có. Sang cách vách chỗ Tiêu Luyến nhìn xem."
"Cách vách?" Đột nhiên nghĩ đến Hứa Tiểu San, "Được rồi, ngươi ngủ đi. Ta xem ti vi, lúc nào mệt thì ngủ." Đường Hiểu Chi không để ý tới Diệp Thời Tầm nữa, tùy ý nằm trêи ghế sa lon, làm ra một bộ dáng mơ màng buồn ngủ.
Diệp Thời Tầm cầm chăn mỏng ném tới trêи người nàng: "Ngủ ngon."
Diệp Thời Tầm vào phòng, liền thấy Cố Tô An ngồi trêи giường nhìn điện thoại di động, Diệp Thời Tầm vừa đẩy cửa ra, Cố Tô An liền ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Diệp Thời Tầm vén lên một góc chăn, chờ bản thân nằm lên giường Cố Tô An liền dán tới, đem nàng ôm chặt lấy.
Diệp Thời Tầm khẽ vuốt sau lưng nàng, an ủi nàng như đang an ủi đứa trẻ.
Cố Tô An đưa điện thoại di động cho Diệp Thời Tầm, bất an chui vào lòng Diệp Thời Tầm. Diệp Thời Tầm đem di động của Cố Tô An mở ra nhìn, trêи điện thoại di động có người gửi tới mấy tấm hình, bởi vì nguyên nhân góc độ, nội dung chụp tới biểu hiện Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm hai người quan hệ không tầm thường.
Người gửi hình không nói tại sao phải gửi những thứ này cho nàng, cũng không đề bất kỳ yêu cầu nào, Diệp Thời Tầm cười yếu ớt: "Đối phương khả năng đang nín đại chiêu, trước ngủ một giấc, hết thảy đều có ta."
"Ta không ngủ được." Cố Tô An giọng nói giấu giếm ủy khuất ngay cả bản thân đều không dễ dàng phát hiện, Diệp Thời Tầm nghe trong lòng đau đến căng chặt, ở giữa chân mày Cố Tô An hạ xuống một hôn: "Chúng ta tán gẫu một chút, chờ mệt rồi hẵng ngủ."
Cố Tô An ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng gật đầu một cái: "Ngươi có rất nhiều chuyện gạt ta đúng không?"
Diệp Thời Tầm trầm mặc một hồi, Cố Tô An vốn nghĩ buông tha xoắn xuýt cái vấn đề này, không ngờ Diệp Thời Tầm đáp lại nàng.
"Chờ ta hiểu rõ hết thảy lại nói cho ngươi được không?" Diệp Thời Tầm cũng không biết Cố Tô An kiếp trước tại sao xuất hiện, hồi tưởng lại một màn buổi chiều kia, nàng rất sợ người trong lòng cũng sẽ như buổi chiều từ từ biến mất.
"An An, ngày mai ta bồi ngươi đi công ty một chuyến." Diệp Thời Tầm đột nhiên nói ra lời làm người ta nghĩ không ra.
Cố Tô An thò đầu ra nhìn về phía Diệp Thời Tầm: "Tại sao?"
"Bồi ngươi đi hủy hợp đồng, chuyện cong cong lượn lượn trong giới giải trí ta không quá hiểu, nhưng mà Ngữ Nhu nói ngươi hiện tại thảm trạng hoàn toàn là công ty một tay tạo thành. Hôm nay ngươi đi tham gia yến hội, thật may ngươi không sao. Nếu không ta phải hối hận cả đời." Diệp Thời Tầm ban đầu kinh doanh công ty giải trí của Chu Thi Hàm, nhưng mà nàng chỉ phụ trách quản lý tầng trêи nhất, quy tắc bên ngoài nàng có thể biết, nhưng một ít mánh khóe lươn lẹo ở tầng dưới chót nàng không thể hiểu thấu.
Kỳ thực Vương tỷ ở cái giới giải trí này cũng coi như một ngoại lệ, nhưng mà Diệp Thời Tầm cảm thấy thứ người như vậy nếu đã có một thì khẳng định sẽ có cái thứ hai, tiếp tục để Cố Tô An ở lại cái công ty quản lý kia sẽ chỉ càng làm nàng bất an.
Nguyên bản nghĩ đem Cố Tô An ký đến công ty quản lý của Chu Thi Hàm, bất quá Diệp Thời Tầm mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa Chu Thi Hàm và nàng có chút biến hóa, ngược lại không bằng bản thân trực tiếp tiến quân giới giải trí, mở một nhà công ty giải trí, vừa vặn Giang Ngữ Nhu cùng công ty đương nhiệm còn một tháng đến hạn hợp đồng, đến lúc đó đem người quẹo vào.
Cố Tô An tự nhiên nguyện ý tin tưởng Diệp Thời Tầm, nhưng vẫn hỏi tới chuyện sau này: "Sau khi rời khỏi Niệm Hàm ta đi đâu?"
"Tới công ty của ta, bảo đảm không ai dám bắt nạt ngươi." Diệp Thời Tầm nói chắc như đinh đóng cột, Cố Tô An vừa nghe liền biết Diệp Thời Tầm chuẩn bị đưa tay vào giới giải trí, không phản bác nàng, mà là theo ý nàng nói: "Ừ, đến lúc đó nếu có người dám bắt nạt, khuya về nhà ta liền bắt nạt ngươi."
Diệp Thời Tầm hiểu ý cười một tiếng, cuối cùng không còn bầu không khí âm trầm như lúc mới về nhà nữa.
Cười xấu xa đem Cố Tô An đè dưới người: "Ngươi có thể bắt nạt ta như nào?"
Vốn chỉ muốn cùng Cố Tô An đùa một chút, nhưng dần dần Diệp Thời Tầm lại thật muốn người dưới người, khí tức dần dần bất ổn lên, đáy mắt ɖu͙ƈ vọng không tiến hành che giấu, lẳng lặng nhìn Cố Tô An, phảng phất như đang quan sát một kiện bảo vật quý giá cất giấu đã rất lâu.
"A Tầm?" Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm đột nhiên biến sắc, có chút khẩn trương, lại có chút mong đợi.
Cho đến khi hai người cởi hết y phục Cố Tô An mới hoàn hồn lại, mà Diệp Thời Tầm lại chỉ chừa cho nàng tỉnh táo trong nháy mắt, còn chưa đợi Cố Tô An phản ứng, Diệp Thời Tầm liền bắt đầu động tác...
Ân ái một đêm, sáng sớm tỉnh lại Diệp Thời Tầm nhìn Cố Tô An ngủ say trong ngực, lòng luôn luôn lo lắng bất an tựa hồ vào giờ khắc này có được an định.
Thấy thời gian còn sớm, Diệp Thời Tầm liền tiếp tục nằm trêи giường ôm Cố Tô An chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài phòng khách Đường Hiểu Chi đội lên vầng mắt quầng thâm, liếc nhìn cửa phòng đã đóng chặt, bước chân phiêu phù hư ảo mở cửa ra ngoài, gõ cửa nhà Tiêu Luyến cách vách, Tiêu Luyến liên tục sửa bản thảo ba ngày, giờ phút này vành mắt đen lại không nghiêm trọng bằng Đường Hiểu Chi.
Tiêu Luyến nhìn Đường Hiểu Chi tiều tụy tàn tạ: "Ngươi tối hôm qua cướp ngân hàng hả?"
"Ha hả, thật cướp ngân hàng ta có thể khốn thành như vậy?" Đường Hiểu Chi quả thực khóc không ra nước mắt, nơi này nhà thật không tệ, hiệu quả cách âm cũng không tệ, nhưng thời điểm nàng học làm thám tử được huấn luyện chuyên nghiệp, thính lực so với người thường không chỉ cao gấp một gấp hai. Mắt xem phim kinh dị tai nghe thanh âm kϊƈɦ thích màng nhĩ bên trong phòng, Đường Hiểu Chi cả đêm mệt mỏi cảm thấy đời này sẽ không tái yêu.
Đường Hiểu Chi đẩy Tiêu Luyến đang đứng cạnh cửa mặt đầy không thể tin, đi vào phòng liền thấy Hứa Tiểu San ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nàng mượn phòng tắm đơn giản tẩy rửa một cái, chờ nàng đi ra khỏi phòng tắm Hứa Tiểu San đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Tiêu Luyến như người bạn nhỏ trong vườn trẻ đoan đoan chính chính ngồi yên, một tay cầm dao một tay khác cầm nĩa, thấy Đường Hiểu Chi đi ra, hưng phấn hướng Đường Hiểu Chi kêu: "Quả Đào Quả Đào mau tới, ăn điểm tâm."
Phao qua nước nóng, cả người đều tinh thần rất nhiều. Đường Hiểu Chi vào ngồi xong, Tiêu Luyến liền không có chút hình tượng nào bắt đầu ăn.
Hôm nay Tiêu Luyến tựa hồ tâm tình biến tốt, ăn bữa sáng cũng nhiều thêm một ít, mà phần bữa sáng ăn nhiều thêm kia là từ trong chén Đường Hiểu Chi giành được.
Đường Hiểu Chi tối hôm qua nhịn cặp đôi cẩu nữ nữ cách vách cả một đêm, hiện tại ăn bữa sáng lại bị Tiêu Luyến đoạt đi một nửa, không thể nhịn được nữa đang chuẩn bị dạy dỗ Tiêu Luyến, lại phát hiện cái chén trước mặt mình nhiều thêm một cái trứng chiên, Hứa Tiểu San nhàn nhạt cười: "Cái này cho ngươi."
Đối mặt một cái trứng chiên đột nhiên nhiều thêm, Đường Hiểu Chi ngược lại không có tâm tư dạy dỗ Tiêu Luyến nữa, chỉ là khẩu vị lại đột nhiên trở nên kém, cho dù đói cả đêm hiện tại cũng không muốn ăn bất kỳ đồ vật gì.
Tiêu Luyến đầu óc chợt rút nhớ lại trước kia mỗi khi cướp phần ăn của Đường Hiểu Chi, nữ nhân kia cũng là mỉm cười nhàn nhạt như vậy, đem một phần của bản thân đưa cho Đường Hiểu Chi, để cho Đường Hiểu Chi bớt giận một chút.
Nghĩ tới đây Tiêu Luyến luôn luôn không tim không phổi cũng có chút buồn bã, nhưng mà nàng lại sợ Đường Hiểu Chi đột nhiên không ăn điểm tâm làm tổn thương lòng tốt của Hứa Tiểu San, vì vậy sờ sờ cái bụng đã no chín phần, tiếp tục đoạt lấy bữa sáng của Đường Hiểu Chi: "Quả Đào không có thói quen ăn điểm tâm, vẫn là ta ăn đi."
Ợ một cái, Tiêu Luyến sống chẳng còn gì lưu luyến nằm vật xuống ghế: "Kỳ thực, ựa... Ta còn ăn chưa no, ựa... Còn có thể ăn thêm một chút."
Hứa Tiểu San nín cười không cùng Tiêu Luyến nói chuyện, Đường Hiểu Chi hết cách giúp Tiêu Luyến xoa bụng: "Ăn nhiều như vậy, không sợ căng chết sao."
"Ta còn không phải... ựa, là vì ngươi sao?" Tiêu Luyến mắt híp ủy khuất nhìn về phía trần nhà, cảm giác bụng sắp nổ.
Hứa Tiểu San nhìn hai người yên lặng hỗ động, nàng không biến sắc thu thập chén mâm. Đường Hiểu Chi nhìn phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng âm thầm hâm mộ: "Không ngờ ngươi làm việc nhà tốt như vậy."
Hứa Tiểu San chưa kịp trả lời, bên cạnh thật vất vả thoải mái một chút Tiêu Luyến khạc ra một câu: "Đó là đương nhiên, Hứa tỷ tỷ không giống người nào đó là cái đồ sinh hoạt ngu si... A a a, Quả Đào ngươi lại dám đánh ta."
Tức thì phòng khách lại nháo thành một đoàn, Hứa Tiểu San đột nhiên cảm thấy nếu như sinh hoạt mỗi ngày đều có thể tràn đầy vui thú như vậy, thật là một chuyện làm người ta thân tâm vui sướиɠ.
So với Tiêu Luyến bên này chơi đùa, cách vách Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An hai người liền tỏ ra an tĩnh hơn.
Diệp Thời Tầm nằm trêи giường một hồi sau mới dậy chuẩn bị bữa sáng, Cố Tô An hôm nay thân thể khó chịu, Diệp Thời Tầm liền để cho nàng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện hủy hợp đồng với công ty trước thả, qua mấy ngày đi làm cũng không muộn.
Gửi tin cho Lưu bí thư, mình cũng phải nghỉ một ngày, Lưu bí thư càng ngày càng quen thuộc nghiệp vụ, là thời điểm cho nàng thêm tiền lương, ngoài ra nghe nói nàng có vị học tỷ chuẩn bị trở về nước làm việc, người nọ Diệp Thời Tầm kiếp trước từng tiếp xúc qua, làm người cao ngạo nhưng mà năng lực của nàng làm nàng có tư cách cao ngạo, Diệp Thời Tầm động tâm tư muốn lôi kéo.
Vì vậy Diệp Thời Tầm mất một phen tâm lực, để cho Lưu bí thư tận lực kéo người qua.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Cái xe này tốc độ có đủ lên đường cao tốc không 【 che mặt 】 ta tận lực rồi. Không thể lái xe cặn kẽ được, sẽ bị khóa, đến lúc đó không ai tặng kẹo cho ta được nữa, bao đáng thương...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P/s: Viết H trêи Tấn Giang quá lộ sẽ bị khóa chương, nhiều H quá sẽ bị khóa truyện. Ai từ bên ma giáo giáo chủ qua cũng biết kiểu của tác giả này rồi, H 3 chấm hen =)))
Cố Tô An đơn giản rửa mặt xong liền trở về phòng nghỉ ngơi, Đường Hiểu Chi cùng Diệp Thời Tầm vào thư phòng, hai người giống như đang thương thảo cái gì.
"Tô Vận đang phái người điều tra ngươi, chuyện này có chút khó giải quyết, nàng hình như rất để ý chuyện quá khứ của ngươi." Đường Hiểu Chi đem tin tức bản thân tra được nói cho Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm hôm nay uống rất nhiều rượu, lại trải qua cùng "Cố Tô An" chia tay, tâm trạng đại loạn.
Nặng nề thở ra một hơi hỏi Đường Hiểu Chi: "Ngươi cảm thấy nàng tại sao phải điều tra ta?"
Đường Hiểu Chi chính là không nghĩ ra điểm này nên mới muốn đến chỗ Diệp Thời Tầm tìm điểm đột phá, Đường Hiểu Chi khóa chặt mi, ngồi trước máy vi tính nhìn tài liệu đã mã hóa phía trêи, lấy ra tin tức mấy ngày nay từ chỗ bạn thân điều tra tới, chỉ cho Diệp Thời Tầm nhìn.
"Chính là những thứ này, bạn ta theo chuyện này đã một đoạn thời gian, Tô Vận rất khẩn cấp muốn biết quá khứ của ngươi, hơn nữa Trịnh gia huynh đệ tuy rằng đáp ứng giúp Tô Vận, nhưng mà theo ta xem ra hai người này có chút sa sút biếng nhác." Trong lòng Đường Hiểu Chi đè một đống nghi hoặc, từ đầu đến cuối không giải được làm nàng rất rối.
"Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, ngày mai hẵng nói. Ta giúp ngươi tìm y phục, ngươi đi rửa mặt trước đi." Diệp Thời Tầm nhìn xong một ít tài liệu trong máy vi tính liền xoa xoa huyệt thái dương căng chặt, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
"Hờ, lại là cái điệu bộ kia." Đường Hiểu Chi đáy lòng có chút không vui, nàng liều sống liều chết như vậy là vì ai. Bất quá nhìn Diệp Thời Tầm có vẻ thật sự rất mệt mỏi, cho nên đáy lòng nho nhỏ oán trách cuối cùng lựa chọn tha thứ nàng.
Miễn cưỡng duỗi cái eo, liền cầm lên khăn tắm đi vào trong phòng tắm.
Diệp Thời Tầm giúp Đường Hiểu Chi tìm y phục thả vào bên ngoài phòng tắm: "Y phục ở cửa, tự lấy."
Chờ Đường Hiểu Chi tắm xong đi ra Diệp Thời Tầm mới cầm quần áo lên vào phòng tắm, trong lúc đó hai người không có một câu trò chuyện nào.
Cho đến khi Diệp Thời Tầm tắm xong đi ra, thấy Đường Hiểu Chi ngồi trêи ghế sa lon xem ti vi tắt âm.
Diệp Thời Tầm hơi cau mày: "Sao còn không ngủ?"
"Có thuốc ngủ không?" Đường Hiểu Chi quả thực không ngủ được, nhắm mắt liền có thể nhìn thấy tình cảnh người thương trước khi chết, thống khổ của nàng cho dù nói ra cũng không ai có thể cảm nhận.
Diệp Thời Tầm không khỏi nghĩ đến tình cảnh kiếp trước sau khi Cố Tô An chết, nàng cả ngày dựa vào thuốc cưỡng chế chìm vào giấc ngủ, khẽ lắc đầu: "Thứ kia dùng nhiều không tốt cho thân thể, chỗ ta không có. Sang cách vách chỗ Tiêu Luyến nhìn xem."
"Cách vách?" Đột nhiên nghĩ đến Hứa Tiểu San, "Được rồi, ngươi ngủ đi. Ta xem ti vi, lúc nào mệt thì ngủ." Đường Hiểu Chi không để ý tới Diệp Thời Tầm nữa, tùy ý nằm trêи ghế sa lon, làm ra một bộ dáng mơ màng buồn ngủ.
Diệp Thời Tầm cầm chăn mỏng ném tới trêи người nàng: "Ngủ ngon."
Diệp Thời Tầm vào phòng, liền thấy Cố Tô An ngồi trêи giường nhìn điện thoại di động, Diệp Thời Tầm vừa đẩy cửa ra, Cố Tô An liền ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Tại sao còn chưa ngủ?" Diệp Thời Tầm vén lên một góc chăn, chờ bản thân nằm lên giường Cố Tô An liền dán tới, đem nàng ôm chặt lấy.
Diệp Thời Tầm khẽ vuốt sau lưng nàng, an ủi nàng như đang an ủi đứa trẻ.
Cố Tô An đưa điện thoại di động cho Diệp Thời Tầm, bất an chui vào lòng Diệp Thời Tầm. Diệp Thời Tầm đem di động của Cố Tô An mở ra nhìn, trêи điện thoại di động có người gửi tới mấy tấm hình, bởi vì nguyên nhân góc độ, nội dung chụp tới biểu hiện Cố Tô An cùng Diệp Thời Tầm hai người quan hệ không tầm thường.
Người gửi hình không nói tại sao phải gửi những thứ này cho nàng, cũng không đề bất kỳ yêu cầu nào, Diệp Thời Tầm cười yếu ớt: "Đối phương khả năng đang nín đại chiêu, trước ngủ một giấc, hết thảy đều có ta."
"Ta không ngủ được." Cố Tô An giọng nói giấu giếm ủy khuất ngay cả bản thân đều không dễ dàng phát hiện, Diệp Thời Tầm nghe trong lòng đau đến căng chặt, ở giữa chân mày Cố Tô An hạ xuống một hôn: "Chúng ta tán gẫu một chút, chờ mệt rồi hẵng ngủ."
Cố Tô An ngoan ngoãn nằm trong lòng nàng gật đầu một cái: "Ngươi có rất nhiều chuyện gạt ta đúng không?"
Diệp Thời Tầm trầm mặc một hồi, Cố Tô An vốn nghĩ buông tha xoắn xuýt cái vấn đề này, không ngờ Diệp Thời Tầm đáp lại nàng.
"Chờ ta hiểu rõ hết thảy lại nói cho ngươi được không?" Diệp Thời Tầm cũng không biết Cố Tô An kiếp trước tại sao xuất hiện, hồi tưởng lại một màn buổi chiều kia, nàng rất sợ người trong lòng cũng sẽ như buổi chiều từ từ biến mất.
"An An, ngày mai ta bồi ngươi đi công ty một chuyến." Diệp Thời Tầm đột nhiên nói ra lời làm người ta nghĩ không ra.
Cố Tô An thò đầu ra nhìn về phía Diệp Thời Tầm: "Tại sao?"
"Bồi ngươi đi hủy hợp đồng, chuyện cong cong lượn lượn trong giới giải trí ta không quá hiểu, nhưng mà Ngữ Nhu nói ngươi hiện tại thảm trạng hoàn toàn là công ty một tay tạo thành. Hôm nay ngươi đi tham gia yến hội, thật may ngươi không sao. Nếu không ta phải hối hận cả đời." Diệp Thời Tầm ban đầu kinh doanh công ty giải trí của Chu Thi Hàm, nhưng mà nàng chỉ phụ trách quản lý tầng trêи nhất, quy tắc bên ngoài nàng có thể biết, nhưng một ít mánh khóe lươn lẹo ở tầng dưới chót nàng không thể hiểu thấu.
Kỳ thực Vương tỷ ở cái giới giải trí này cũng coi như một ngoại lệ, nhưng mà Diệp Thời Tầm cảm thấy thứ người như vậy nếu đã có một thì khẳng định sẽ có cái thứ hai, tiếp tục để Cố Tô An ở lại cái công ty quản lý kia sẽ chỉ càng làm nàng bất an.
Nguyên bản nghĩ đem Cố Tô An ký đến công ty quản lý của Chu Thi Hàm, bất quá Diệp Thời Tầm mơ hồ cảm thấy quan hệ giữa Chu Thi Hàm và nàng có chút biến hóa, ngược lại không bằng bản thân trực tiếp tiến quân giới giải trí, mở một nhà công ty giải trí, vừa vặn Giang Ngữ Nhu cùng công ty đương nhiệm còn một tháng đến hạn hợp đồng, đến lúc đó đem người quẹo vào.
Cố Tô An tự nhiên nguyện ý tin tưởng Diệp Thời Tầm, nhưng vẫn hỏi tới chuyện sau này: "Sau khi rời khỏi Niệm Hàm ta đi đâu?"
"Tới công ty của ta, bảo đảm không ai dám bắt nạt ngươi." Diệp Thời Tầm nói chắc như đinh đóng cột, Cố Tô An vừa nghe liền biết Diệp Thời Tầm chuẩn bị đưa tay vào giới giải trí, không phản bác nàng, mà là theo ý nàng nói: "Ừ, đến lúc đó nếu có người dám bắt nạt, khuya về nhà ta liền bắt nạt ngươi."
Diệp Thời Tầm hiểu ý cười một tiếng, cuối cùng không còn bầu không khí âm trầm như lúc mới về nhà nữa.
Cười xấu xa đem Cố Tô An đè dưới người: "Ngươi có thể bắt nạt ta như nào?"
Vốn chỉ muốn cùng Cố Tô An đùa một chút, nhưng dần dần Diệp Thời Tầm lại thật muốn người dưới người, khí tức dần dần bất ổn lên, đáy mắt ɖu͙ƈ vọng không tiến hành che giấu, lẳng lặng nhìn Cố Tô An, phảng phất như đang quan sát một kiện bảo vật quý giá cất giấu đã rất lâu.
"A Tầm?" Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm đột nhiên biến sắc, có chút khẩn trương, lại có chút mong đợi.
Cho đến khi hai người cởi hết y phục Cố Tô An mới hoàn hồn lại, mà Diệp Thời Tầm lại chỉ chừa cho nàng tỉnh táo trong nháy mắt, còn chưa đợi Cố Tô An phản ứng, Diệp Thời Tầm liền bắt đầu động tác...
Ân ái một đêm, sáng sớm tỉnh lại Diệp Thời Tầm nhìn Cố Tô An ngủ say trong ngực, lòng luôn luôn lo lắng bất an tựa hồ vào giờ khắc này có được an định.
Thấy thời gian còn sớm, Diệp Thời Tầm liền tiếp tục nằm trêи giường ôm Cố Tô An chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài phòng khách Đường Hiểu Chi đội lên vầng mắt quầng thâm, liếc nhìn cửa phòng đã đóng chặt, bước chân phiêu phù hư ảo mở cửa ra ngoài, gõ cửa nhà Tiêu Luyến cách vách, Tiêu Luyến liên tục sửa bản thảo ba ngày, giờ phút này vành mắt đen lại không nghiêm trọng bằng Đường Hiểu Chi.
Tiêu Luyến nhìn Đường Hiểu Chi tiều tụy tàn tạ: "Ngươi tối hôm qua cướp ngân hàng hả?"
"Ha hả, thật cướp ngân hàng ta có thể khốn thành như vậy?" Đường Hiểu Chi quả thực khóc không ra nước mắt, nơi này nhà thật không tệ, hiệu quả cách âm cũng không tệ, nhưng thời điểm nàng học làm thám tử được huấn luyện chuyên nghiệp, thính lực so với người thường không chỉ cao gấp một gấp hai. Mắt xem phim kinh dị tai nghe thanh âm kϊƈɦ thích màng nhĩ bên trong phòng, Đường Hiểu Chi cả đêm mệt mỏi cảm thấy đời này sẽ không tái yêu.
Đường Hiểu Chi đẩy Tiêu Luyến đang đứng cạnh cửa mặt đầy không thể tin, đi vào phòng liền thấy Hứa Tiểu San ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
Nàng mượn phòng tắm đơn giản tẩy rửa một cái, chờ nàng đi ra khỏi phòng tắm Hứa Tiểu San đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, Tiêu Luyến như người bạn nhỏ trong vườn trẻ đoan đoan chính chính ngồi yên, một tay cầm dao một tay khác cầm nĩa, thấy Đường Hiểu Chi đi ra, hưng phấn hướng Đường Hiểu Chi kêu: "Quả Đào Quả Đào mau tới, ăn điểm tâm."
Phao qua nước nóng, cả người đều tinh thần rất nhiều. Đường Hiểu Chi vào ngồi xong, Tiêu Luyến liền không có chút hình tượng nào bắt đầu ăn.
Hôm nay Tiêu Luyến tựa hồ tâm tình biến tốt, ăn bữa sáng cũng nhiều thêm một ít, mà phần bữa sáng ăn nhiều thêm kia là từ trong chén Đường Hiểu Chi giành được.
Đường Hiểu Chi tối hôm qua nhịn cặp đôi cẩu nữ nữ cách vách cả một đêm, hiện tại ăn bữa sáng lại bị Tiêu Luyến đoạt đi một nửa, không thể nhịn được nữa đang chuẩn bị dạy dỗ Tiêu Luyến, lại phát hiện cái chén trước mặt mình nhiều thêm một cái trứng chiên, Hứa Tiểu San nhàn nhạt cười: "Cái này cho ngươi."
Đối mặt một cái trứng chiên đột nhiên nhiều thêm, Đường Hiểu Chi ngược lại không có tâm tư dạy dỗ Tiêu Luyến nữa, chỉ là khẩu vị lại đột nhiên trở nên kém, cho dù đói cả đêm hiện tại cũng không muốn ăn bất kỳ đồ vật gì.
Tiêu Luyến đầu óc chợt rút nhớ lại trước kia mỗi khi cướp phần ăn của Đường Hiểu Chi, nữ nhân kia cũng là mỉm cười nhàn nhạt như vậy, đem một phần của bản thân đưa cho Đường Hiểu Chi, để cho Đường Hiểu Chi bớt giận một chút.
Nghĩ tới đây Tiêu Luyến luôn luôn không tim không phổi cũng có chút buồn bã, nhưng mà nàng lại sợ Đường Hiểu Chi đột nhiên không ăn điểm tâm làm tổn thương lòng tốt của Hứa Tiểu San, vì vậy sờ sờ cái bụng đã no chín phần, tiếp tục đoạt lấy bữa sáng của Đường Hiểu Chi: "Quả Đào không có thói quen ăn điểm tâm, vẫn là ta ăn đi."
Ợ một cái, Tiêu Luyến sống chẳng còn gì lưu luyến nằm vật xuống ghế: "Kỳ thực, ựa... Ta còn ăn chưa no, ựa... Còn có thể ăn thêm một chút."
Hứa Tiểu San nín cười không cùng Tiêu Luyến nói chuyện, Đường Hiểu Chi hết cách giúp Tiêu Luyến xoa bụng: "Ăn nhiều như vậy, không sợ căng chết sao."
"Ta còn không phải... ựa, là vì ngươi sao?" Tiêu Luyến mắt híp ủy khuất nhìn về phía trần nhà, cảm giác bụng sắp nổ.
Hứa Tiểu San nhìn hai người yên lặng hỗ động, nàng không biến sắc thu thập chén mâm. Đường Hiểu Chi nhìn phòng bếp dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng âm thầm hâm mộ: "Không ngờ ngươi làm việc nhà tốt như vậy."
Hứa Tiểu San chưa kịp trả lời, bên cạnh thật vất vả thoải mái một chút Tiêu Luyến khạc ra một câu: "Đó là đương nhiên, Hứa tỷ tỷ không giống người nào đó là cái đồ sinh hoạt ngu si... A a a, Quả Đào ngươi lại dám đánh ta."
Tức thì phòng khách lại nháo thành một đoàn, Hứa Tiểu San đột nhiên cảm thấy nếu như sinh hoạt mỗi ngày đều có thể tràn đầy vui thú như vậy, thật là một chuyện làm người ta thân tâm vui sướиɠ.
So với Tiêu Luyến bên này chơi đùa, cách vách Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An hai người liền tỏ ra an tĩnh hơn.
Diệp Thời Tầm nằm trêи giường một hồi sau mới dậy chuẩn bị bữa sáng, Cố Tô An hôm nay thân thể khó chịu, Diệp Thời Tầm liền để cho nàng ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, chuyện hủy hợp đồng với công ty trước thả, qua mấy ngày đi làm cũng không muộn.
Gửi tin cho Lưu bí thư, mình cũng phải nghỉ một ngày, Lưu bí thư càng ngày càng quen thuộc nghiệp vụ, là thời điểm cho nàng thêm tiền lương, ngoài ra nghe nói nàng có vị học tỷ chuẩn bị trở về nước làm việc, người nọ Diệp Thời Tầm kiếp trước từng tiếp xúc qua, làm người cao ngạo nhưng mà năng lực của nàng làm nàng có tư cách cao ngạo, Diệp Thời Tầm động tâm tư muốn lôi kéo.
Vì vậy Diệp Thời Tầm mất một phen tâm lực, để cho Lưu bí thư tận lực kéo người qua.
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Cái xe này tốc độ có đủ lên đường cao tốc không 【 che mặt 】 ta tận lực rồi. Không thể lái xe cặn kẽ được, sẽ bị khóa, đến lúc đó không ai tặng kẹo cho ta được nữa, bao đáng thương...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P/s: Viết H trêи Tấn Giang quá lộ sẽ bị khóa chương, nhiều H quá sẽ bị khóa truyện. Ai từ bên ma giáo giáo chủ qua cũng biết kiểu của tác giả này rồi, H 3 chấm hen =)))
Tác giả :
Mộ Vũ Hề Hề