Khủng Bố Cố Sự CHN
Quyển 7 - Chương 9: Cây dừa đầu người
"Chiếc du thuyền này, nhất định là Titanic trong điện ảnh đúng không?" Vương Giai le lưỡi, nghịch ngợm nhìn cô bạn Hách Lệ Hữu xinh đẹp bên cạnh, đưa cánh tay kêu to, Hách Lệ Hữu ở một bên cười run rẩy: "Ahaha.... Đúng vậy, nơi này có Jack của cậu đấy!" Nói rồi, nháy mắt một cái, chế nhạo dùng vai hích hích cô, thuận tiện "hì hì" cười một tiếng, "Mau đi cô nương, không đi nữa sẽ trễ đấy."
Ôi trời ạ, lại nữa rồi! Vương Giai kỳ thực không làm sao không thích được cô bạn này của mình, mặc dù có chút lắm mồm, nhưng người vô cùng đơn thuần, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà hai người qua lại với nhau cuối cùng thành bạn bè chí cốt, cả đời cũng không tách ra, lúc này có thể lên thuyền cũng do Hách gia chẳng biết từ đâu có hai tấm vè vào cửa, như vậy mới có thể đem cả anh trai cô theo.
Vương Minh ở một bên ngáp một cái, trong lòng bất đắc dĩ đảo tròn mắt, 7 ngày du lịch sắp kết thúc, kỳ thực cũng đủ nhàm chán, hai cô nàng này lên thuyền liền bắt đầu tới tấp nói mấy câu ngốc ngốc, ai dáng đẹp mặt tốt, ai xuất thân giàu có ăn mặc không lo, dù là những nam thanh niên chưa lập gia đình đều bị ánh mắt hai cô nàng tàn hại một lượt, nghĩ tới đây, hắn thương hại nhìn về phía mục tiêu hai người ngắm trúng —— Là một cậu con trai thời thượng thật cao, da hơi đen, mặc toàn thân tây trang màu đen, bấm lỗ tai, hiện giờ đang cùng một người đàn ông dáng dấp xấp xỉ cậu ta trò chuyện, trên mặt hai người tràn đầy tươi cười, dường như đang vô cùng vui vẻ.
Xí..... Người vóc dáng thấp hơn một chút chẳng phải là tổng giám đốc sao, cậu bé dáng cao bên cạnh mấy ngày nay luôn nhìn thấy, cười đến ánh dương chói lòa, nhưng đôi mắt xinh đẹp ở nơi tổng giám đốc không nhìn thấy liền trầm xuống, lóe ra ánh sáng dữ tợn.
Vương Minh theo bản năng run rẩy, hắn cảm giác chàng trai thoạt nhìn như ánh mặt trời này tuyệt đối là một người tàn nhẫn, đồng thời loại ánh mắt độc ác có thể ăn thịt người này hắn dường như chỉ từng thấy trong phim ảnh? Dù sao ánh mắt cực kỳ bất thiện, cô em gái gã tuy cùng gã thân thiết, nhưng dù sao cũng không phải chung một mẹ, sau này còn có thể mang đi rất nhiều của hồi môn.....Quên đi, mặc kệ nó, Vương Minh trong lòng tính toán, miệng hừ một tiếng, cơ thể lại thay đổi tư thế, mang kính mát, giả vờ ngủ thực ra đang rình coi.
Vương Giai và Hách Lệ Hữu giả vờ dáng điệu thục nữ, xẹt tới, mỗi người trong tay cầm một ly Champagne, bắt đầu trò chuyện cùng hai người, không biết vừa nói gì, hai cô nàng bật cười trước, chàng trai dáng cao cười đến chói lóa: "Tôi tên là Hoàng Phủ Lê, đây là anh trai tôi Hoàng Phủ Thần....." Nói rồi, hắn cầm tay người đàn ông bên cạnh siết chặt kéo qua, hàng răng trắng lóe ra quầng sáng dưới ánh mặt trời, "Anh ~~~~"
"Tôi là Hoàng Phủ Thần, các cô hẳn đã biết tôi, chào mừng tới du thuyền." Hoàng Phủ Thần cưng chìu nhìn Hoàng Phủ Lê, bất đắc dĩ cười cười, vươn tay tự giới thiệu, Vương Giai và Hách Lệ Hữu hai người như si mê thay phiên nhau bắt tay, tựa hồ cũng bị bàn tay lạnh như băng của Hoàng Phủ Thần làm giật mình, chợt ha ha bật cười.
Bốn người trò chuyện thật vui vẻ, Vương Minh bĩu môi, cuối cùng lấy ra ipad của mình, bắt đầu kiểm tra giá cả thị trường chứng khoáng, GPS hiển thị, họ sắp đến thành phố S, xuống thuyền gã phải tìm một chỗ thật tốt hung hăng làm một trận, để giải quyết quẫn bách không có đàn ông trên thuyền.
Nghĩ vậy, Vương Minh lấy điện thoại di động ra, gọi đến quán bar mình thường đi đặt vị trí tốt, lúc này mới chuyên tâm mở giá thị trường cổ phiếu.
Chọn mấy con cổ phiếu tiềm lực tốt, lại đặc biệt lên mạng điều tra một phen, Vương Minh vừa định đặt tiền cược, ngẩng đầu nhìn lên, em gái và cô bạn của nó không thấy đâu nữa, chỉ còn lại Hoàng Phủ Lê và Hoàng Phủ Thần đứng tại chỗ, lặng lẽ nói chuyện.
"Thuyền dừng lại em mau xuống đi." Người tên Hoàng Phủ Thần đang không ngừng quan sát, trong thần sắc mang theo khẩn trương, "Anh rất sợ chủ nhân giở mưu mẹo gì nữa."
"Anh.... " Hoàng Phủ Lê sau khi nhìn thoáng qua bốn phía, nhếch miệng cười rạng rỡ, mắt hắn híp như một con mèo ăn no, cẩn thận tiến tới chặn lấy hôn anh hắn, đặt cằm trên vai Hoàng Phủ Thần, cười híp mắt nói: "Anh, chúng ta xuống thuyền liền đi du lịch vòng quanh thế giới nhé, được không?"
Ái chà chà..... Lại còn chơi tiết mục huynh hữu đệ công, Vương Minh bĩu môi, mở ra một cổ phiếu bắt đầu kiểm tra, chợt nghe thấy giọng nói Hoàng Phủ Thần mang theo run rẩy: "A Lê! Hai ta là anh em ruột! Còn nữa.....Em....Sao thay đổi thế này...? Anh có thể hiểu được áp lực tâm lý của em quá lớn, nhưng anh đã sớm nói, linh hồn Văn Văn ở trong tay người kia, em biết anh muốn làm gì, anh không thể rời đi, anh nhất định phải giết chết y! Anh nhất định phải.....Tiêu diệt y....."
Ái chà chà.... Trời ạ.....Gã có phải rơi vào động hắc bang rồi không.....Mẹ kiếp, thật là hung ác.... Vương Minh trong lòng âm thầm tặc lưỡi, hù chết ông nội mày rồi!
Hoàng Phủ Lê thật lâu cũng không nói gì, nhưng sau khi hắn cất lời giọng nói mang theo trầm thấp, do dự hỏi: "Anh.... Anh thực sự muốn.... Y....Em...?" Giọng nói rất mất mác, Hoàng Phủ Thần hừ lạnh, trên nét mặt mang theo kiên định, không nói nữa.
Hai người im lặng một hồi, ai cũng không nói gì, vẫn là Hoàng Phủ Thần lên tiếng trước: "Đi thôi, ở đây nắng quá, anh ngất mất."
Vương Minh lặng lẽ tháo kính mát xuống vừa định tỉ mỉ quan sát hai anh em này rốt cuộc bộ dáng thế nào, vừa vặn phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Lê tựa như mũi tên nhọn bắn sang, ánh mắt kia lần nữa khiến toàn thân gã lạnh lẽo, giống như thình lình nhảy vào biển cả rét thấu xương vậy.... Người này tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc vào!
Vương Minh sợ đến sau lưng toát mồ hôi lạnh, cũng chẳng biết tại sao, ôm Ipad của mình lủi thủi trở về phòng.
Cha của Hách Lệ Hữu không tính là phú hào đỉnh cao trong nước, cho nên phòng ở của ba người rất đơn giản, hai phòng ngủ một phòng khách, gian phòng nhỏ hắn ở, phòng ngủ chính để hai con bé kia lăn qua lăn lại. Về đến phòng đã nhìn thấy một mình Vương Giai rảnh rỗi nằm trên ghế salon, xem tivi, dường như rất cáu kỉnh, liên tục nhấn điều khiển tivi, trông thấy Vương Minh đã về vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Anh không thấy A Hữu sao?"
Ngay cả câu chào anh cũng không kêu, trong lòng Vương Minh tức giận rất muốn vặn đầu con bé kia, nhưng giả vờ bình tĩnh: "Nó đi đâu?" Vương Giai hừ một tiếng, giống như vỏ bánh xe chưa bơm xụi lơ trên ghế salon, rầu rĩ không vui nói: "Còn không phải tại em nhát gan sao.....A Hữu đi hỏi số điện thoại rồi....."
Hừ hừ.....Mày không nhìn ra hai đứa kia là gay sao! Chỉ thích đàn ông nha! Làm sao có thể thích loại phụ nữ mông ngực không có như mày! Haha.....Vương Minh thầm hả hê, nhưng nét mặt không hề gì, nhún vai định trở về phòng tiếp tục nghiên cứu cổ phiếu của mình, lúc này chuông cửa vang lên.
Cửa mở ra, là một người đàn ông sắc mặt vô cùng tái nhợt, dáng dấp rất giống cậu cả nhà họ Tô khá nổi tiếng Tô Gia Nhất, mặc quần áo phục vụ đen, bưng một trái dừa, cung kính nói: "Chào ngài, đây là phòng của tiểu thư Vương Giai phải không, có vị tiên sinh Hoàng Phủ Lê đặc biệt đưa đến cho ngài một quả dừa tươi từ Jamaica, mời ngài dùng."
Dừa....? Jamaica?
Quả dừa được đưa tới rất lớn, trên đỉnh đã mở một lỗ nhỏ, Vương Minh nhẹ lắc, bên trong rất nặng, nhưng không nghe được tiếng chất lỏng sóng sánh, dường như bên trong có một thứ gì đó thể rắn, bên cạnh đặt một ống hút, thoạt nhìn là muốn cho cô uống nước dừa.
Nhưng mời khách phải tặng rượu mới đúng chứ.....Tặng dừa.... Thật là kỳ lạ....!
Vương Minh và Vương Giai hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Vương Giai có chút buồn bực: "A Hữu đi đâu rồi?" Cô cắn môi một cái, có chút khó hiểu, vừa nãy mọi người nói chuyện rất hòa hợp mà, theo lý Hoàng Phủ Lê nên tặng hai phần....A! Lẽ nào hắn coi trọng mình! Cho nên một mình tặng qua một phần, nhưng A Hữu nhất định sẽ không vui đâu....
Vương Minh nhìn biểu cảm trên mặt cô lạnh lùng cười một tiếng, con bé mơ mộng vô ích rồi.... Hắn lạnh lùng nhìn Vương Giai để ống hút vào trái dừa, uống một ngụm....Mùi dừa rất không đúng, gã là người ngoài cũng có thể đoán được, dường như mang theo một mùi tanh nhàn nhạt....Cũng không phải....Là vị gì....?
Mùi của trái dừa này rất quái, Vương Giai le lưỡi, vẻ mặt cứng đờ nuốt xuống, lông mày nhíu đến mức có thể kẹp chết mấy con muỗi to, chỉ thấy cô có vẻ như do dự muốn ói mà không thể ói, Vương Minh một bên liền phất tay, không nhịn được nói "Đừng đừng đừng, mau ói ra đi, có phải hỏng rồi không!"
"Ơ.... " Vương Giai gấp rút phát ra một tiếng rú, nháy mắt vẻ mặt trở nên cực kỳ cứng ngắc, cổ họng ừng ực một tiếng, dường như hung hăng nuốt xuống một ngụm kia, trong lòng Vương Minh than thở một tiếng, con bé này, bị nam sắc mê hoặc đến váng đầu rồi, không buồn để ý đến cô nữa, phất phất tay, tự vào phòng mình.
Vương Giai cầm trái dừa, vừa nãy ngụm nước dừa kia tựa như vật sống vậy thoáng cái chui vào cổ họng cô, nhè nhẹ chạy xuống thực quản, thoáng cái đến dạ dày, loại cảm giác này thực sự rất ghê tởm.
Xí.....Cái thứ thối tha.
Vương Giai tùy tiện đặt trái dừa trên bàn, Hách Lệ Hữu vẫn chưa trở về, không biết làm cái gì rồi..... Nghĩ tới đây, tay cô chợt trượt, trái dừa thoáng cái rơi trên mặt đất.
"Cạch.... " Trái dừa rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, theo tiếng nứt ra, ngay sau đó, một thứ đen xì hình tròn lăn ra....
Vương Giai hít ngược một hơi lạnh, chân nhũn đến lập tức không thể đứng vững, mãi đến khi tựa vào trên tường mới có thể chống đỡ cơ thể liên tục run rẩy, cô mở to hai mắt không thể tin nhìn thứ đen xì kia....
Đó đó.... Đó là đầu của Hách Lệ Hữu! Lúc này cô ta vẻ mặt hoảng sợ, miệng há thật to, miệng thịt ở vết đứt trên cổ xoắn xít dữ tợn, tựa hồ bị ai đó bứt xuống, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, đau đến mắt cũng híp lại, đỉnh đầu mở ra một lỗ lớn, từ góc độ này cô có thể trông thấy não màu xám trắng, đồng thời bên trong dường như có vài con trùng thịt màu trắng đang ngọ nguậy....
Chẳng lẽ! Vương Giai nháy mắt liền bụm miệng!
Vừa nãy mình uống chẳng lẽ là óc của bạn ấy! Những con trùng kia là....Giòi?
"Cứu mạng! Anh ơi!" Nghĩ tới đây Vương Giai tê tâm liệt phế gào to, nào biết trong nháy mắt đầu Hách Lệ Hữu động đậy, há miệng ra, một khúc lưỡi thật dài nháy mắt cắm vào giữa đầu cô, cô có thể nghe thấy đỉnh đầu mình phát ra một tiếng "Cạch" thanh thúy, ngay sau đó, không còn biết gì nữa....
******
Vương Minh cảm giác mình còn chưa kiểm tra xong cổ phiếu, liền sắp đến thời gian thuyền cập bến, hắn vừa dọn dẹp hành lý của mình vừa gọi: "Mau thu dọn, sắp xuống thuyền rồi này!" Thế nhưng không ai đáp lại, kỳ lạ, Vương Minh mở cửa, liền nhìn thấy Hách Lệ Hữu cứ thế từng chút từng chút ngắm tấm gương ở cửa chải tóc, nhìn trừng trừng mình trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ngày thường bấy giờ trắng bệch bạc một chút máu cũng không có, cô cầm lược, cổ tay khẽ lật, đầu ngoẹo, động tác ưu nhã chải tóc, mái tóc dài trơn bóng khoác trên vai, chải tóc rất lâu, gã chỉ cảm thấy chân mình không nhấc lên nổi, bởi vì gã phát hiện Hách Lệ Hữu đang nhìn gã qua gương, ngay cả mắt cũng không chớp.
Con người nếu bình thường căn bản mỗi 1 giây sẽ chớp mắt, nhưng Vương Minh thề với trời, mắt của Hách Lệ Hữu một chút cũng không nháy, cứ thế cười như có như không nhìn mình, chải tóc.
Gã nhìn bốn phía một lượt, không phát hiện ra Vương Giai, không khỏi cười một tiếng, đưa tay ra: "A Hữu, Giai Giai đâu rồi? Sao chỉ có mình em?"
Hách Lệ Hữu không để ý tới gã, như trước chải đầu, "Rè rè...." "Xẹt xẹt...." Theo lý mà nói, bây giờ là mùa hè, vốn không nên có tĩnh điện, nhưng tư thế chải đầu của Hách Lệ Hữu, một chút cũng không thay đổi, mà tóc cô giống như vật sống, chậm rãi nhúc nhích, giống như rất nhiều con trùng ngọ nguậy....
Vương Minh lui về sau một bước, cảnh giác nhìn cô gái bất bình thường, mà Hách Lệ Hữu thì từ từ để lược xuống, cứng đờ duỗi thẳng cánh tay, chỉ vào trái dừa đặt bên cạnh bàn, khẽ mỉm cười, chỉ có điều nụ cười kia rất gượng gạo, như có như không, thoạt nhìn kinh khủng tột cùng —— "Đây là dừa, em gái ngươi cho ngươi uống...."
******
"Hoan nghênh ngài lần sau lại đến du thuyền G&H." Trên loa phát thanh của du thuyền lần lượt phát, du thuyền to lớn cũng giống như thuyền ma lặng lẽ cập bến, lúc này thành phố S đèn đuốc sáng choang, đã vào đêm, theo lý, bây giờ phải trông thấy cảnh tượng khách khứa bắt đầu xuống thuyền, thế nhưng, lại không ai bước xuống, nói cách khác, là không ai có thể xuống được con thuyền này nữa.
Ôi trời ạ, lại nữa rồi! Vương Giai kỳ thực không làm sao không thích được cô bạn này của mình, mặc dù có chút lắm mồm, nhưng người vô cùng đơn thuần, cũng không biết xảy ra chuyện gì mà hai người qua lại với nhau cuối cùng thành bạn bè chí cốt, cả đời cũng không tách ra, lúc này có thể lên thuyền cũng do Hách gia chẳng biết từ đâu có hai tấm vè vào cửa, như vậy mới có thể đem cả anh trai cô theo.
Vương Minh ở một bên ngáp một cái, trong lòng bất đắc dĩ đảo tròn mắt, 7 ngày du lịch sắp kết thúc, kỳ thực cũng đủ nhàm chán, hai cô nàng này lên thuyền liền bắt đầu tới tấp nói mấy câu ngốc ngốc, ai dáng đẹp mặt tốt, ai xuất thân giàu có ăn mặc không lo, dù là những nam thanh niên chưa lập gia đình đều bị ánh mắt hai cô nàng tàn hại một lượt, nghĩ tới đây, hắn thương hại nhìn về phía mục tiêu hai người ngắm trúng —— Là một cậu con trai thời thượng thật cao, da hơi đen, mặc toàn thân tây trang màu đen, bấm lỗ tai, hiện giờ đang cùng một người đàn ông dáng dấp xấp xỉ cậu ta trò chuyện, trên mặt hai người tràn đầy tươi cười, dường như đang vô cùng vui vẻ.
Xí..... Người vóc dáng thấp hơn một chút chẳng phải là tổng giám đốc sao, cậu bé dáng cao bên cạnh mấy ngày nay luôn nhìn thấy, cười đến ánh dương chói lòa, nhưng đôi mắt xinh đẹp ở nơi tổng giám đốc không nhìn thấy liền trầm xuống, lóe ra ánh sáng dữ tợn.
Vương Minh theo bản năng run rẩy, hắn cảm giác chàng trai thoạt nhìn như ánh mặt trời này tuyệt đối là một người tàn nhẫn, đồng thời loại ánh mắt độc ác có thể ăn thịt người này hắn dường như chỉ từng thấy trong phim ảnh? Dù sao ánh mắt cực kỳ bất thiện, cô em gái gã tuy cùng gã thân thiết, nhưng dù sao cũng không phải chung một mẹ, sau này còn có thể mang đi rất nhiều của hồi môn.....Quên đi, mặc kệ nó, Vương Minh trong lòng tính toán, miệng hừ một tiếng, cơ thể lại thay đổi tư thế, mang kính mát, giả vờ ngủ thực ra đang rình coi.
Vương Giai và Hách Lệ Hữu giả vờ dáng điệu thục nữ, xẹt tới, mỗi người trong tay cầm một ly Champagne, bắt đầu trò chuyện cùng hai người, không biết vừa nói gì, hai cô nàng bật cười trước, chàng trai dáng cao cười đến chói lóa: "Tôi tên là Hoàng Phủ Lê, đây là anh trai tôi Hoàng Phủ Thần....." Nói rồi, hắn cầm tay người đàn ông bên cạnh siết chặt kéo qua, hàng răng trắng lóe ra quầng sáng dưới ánh mặt trời, "Anh ~~~~"
"Tôi là Hoàng Phủ Thần, các cô hẳn đã biết tôi, chào mừng tới du thuyền." Hoàng Phủ Thần cưng chìu nhìn Hoàng Phủ Lê, bất đắc dĩ cười cười, vươn tay tự giới thiệu, Vương Giai và Hách Lệ Hữu hai người như si mê thay phiên nhau bắt tay, tựa hồ cũng bị bàn tay lạnh như băng của Hoàng Phủ Thần làm giật mình, chợt ha ha bật cười.
Bốn người trò chuyện thật vui vẻ, Vương Minh bĩu môi, cuối cùng lấy ra ipad của mình, bắt đầu kiểm tra giá cả thị trường chứng khoáng, GPS hiển thị, họ sắp đến thành phố S, xuống thuyền gã phải tìm một chỗ thật tốt hung hăng làm một trận, để giải quyết quẫn bách không có đàn ông trên thuyền.
Nghĩ vậy, Vương Minh lấy điện thoại di động ra, gọi đến quán bar mình thường đi đặt vị trí tốt, lúc này mới chuyên tâm mở giá thị trường cổ phiếu.
Chọn mấy con cổ phiếu tiềm lực tốt, lại đặc biệt lên mạng điều tra một phen, Vương Minh vừa định đặt tiền cược, ngẩng đầu nhìn lên, em gái và cô bạn của nó không thấy đâu nữa, chỉ còn lại Hoàng Phủ Lê và Hoàng Phủ Thần đứng tại chỗ, lặng lẽ nói chuyện.
"Thuyền dừng lại em mau xuống đi." Người tên Hoàng Phủ Thần đang không ngừng quan sát, trong thần sắc mang theo khẩn trương, "Anh rất sợ chủ nhân giở mưu mẹo gì nữa."
"Anh.... " Hoàng Phủ Lê sau khi nhìn thoáng qua bốn phía, nhếch miệng cười rạng rỡ, mắt hắn híp như một con mèo ăn no, cẩn thận tiến tới chặn lấy hôn anh hắn, đặt cằm trên vai Hoàng Phủ Thần, cười híp mắt nói: "Anh, chúng ta xuống thuyền liền đi du lịch vòng quanh thế giới nhé, được không?"
Ái chà chà..... Lại còn chơi tiết mục huynh hữu đệ công, Vương Minh bĩu môi, mở ra một cổ phiếu bắt đầu kiểm tra, chợt nghe thấy giọng nói Hoàng Phủ Thần mang theo run rẩy: "A Lê! Hai ta là anh em ruột! Còn nữa.....Em....Sao thay đổi thế này...? Anh có thể hiểu được áp lực tâm lý của em quá lớn, nhưng anh đã sớm nói, linh hồn Văn Văn ở trong tay người kia, em biết anh muốn làm gì, anh không thể rời đi, anh nhất định phải giết chết y! Anh nhất định phải.....Tiêu diệt y....."
Ái chà chà.... Trời ạ.....Gã có phải rơi vào động hắc bang rồi không.....Mẹ kiếp, thật là hung ác.... Vương Minh trong lòng âm thầm tặc lưỡi, hù chết ông nội mày rồi!
Hoàng Phủ Lê thật lâu cũng không nói gì, nhưng sau khi hắn cất lời giọng nói mang theo trầm thấp, do dự hỏi: "Anh.... Anh thực sự muốn.... Y....Em...?" Giọng nói rất mất mác, Hoàng Phủ Thần hừ lạnh, trên nét mặt mang theo kiên định, không nói nữa.
Hai người im lặng một hồi, ai cũng không nói gì, vẫn là Hoàng Phủ Thần lên tiếng trước: "Đi thôi, ở đây nắng quá, anh ngất mất."
Vương Minh lặng lẽ tháo kính mát xuống vừa định tỉ mỉ quan sát hai anh em này rốt cuộc bộ dáng thế nào, vừa vặn phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Hoàng Phủ Lê tựa như mũi tên nhọn bắn sang, ánh mắt kia lần nữa khiến toàn thân gã lạnh lẽo, giống như thình lình nhảy vào biển cả rét thấu xương vậy.... Người này tuyệt đối không phải kẻ dễ chọc vào!
Vương Minh sợ đến sau lưng toát mồ hôi lạnh, cũng chẳng biết tại sao, ôm Ipad của mình lủi thủi trở về phòng.
Cha của Hách Lệ Hữu không tính là phú hào đỉnh cao trong nước, cho nên phòng ở của ba người rất đơn giản, hai phòng ngủ một phòng khách, gian phòng nhỏ hắn ở, phòng ngủ chính để hai con bé kia lăn qua lăn lại. Về đến phòng đã nhìn thấy một mình Vương Giai rảnh rỗi nằm trên ghế salon, xem tivi, dường như rất cáu kỉnh, liên tục nhấn điều khiển tivi, trông thấy Vương Minh đã về vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Anh không thấy A Hữu sao?"
Ngay cả câu chào anh cũng không kêu, trong lòng Vương Minh tức giận rất muốn vặn đầu con bé kia, nhưng giả vờ bình tĩnh: "Nó đi đâu?" Vương Giai hừ một tiếng, giống như vỏ bánh xe chưa bơm xụi lơ trên ghế salon, rầu rĩ không vui nói: "Còn không phải tại em nhát gan sao.....A Hữu đi hỏi số điện thoại rồi....."
Hừ hừ.....Mày không nhìn ra hai đứa kia là gay sao! Chỉ thích đàn ông nha! Làm sao có thể thích loại phụ nữ mông ngực không có như mày! Haha.....Vương Minh thầm hả hê, nhưng nét mặt không hề gì, nhún vai định trở về phòng tiếp tục nghiên cứu cổ phiếu của mình, lúc này chuông cửa vang lên.
Cửa mở ra, là một người đàn ông sắc mặt vô cùng tái nhợt, dáng dấp rất giống cậu cả nhà họ Tô khá nổi tiếng Tô Gia Nhất, mặc quần áo phục vụ đen, bưng một trái dừa, cung kính nói: "Chào ngài, đây là phòng của tiểu thư Vương Giai phải không, có vị tiên sinh Hoàng Phủ Lê đặc biệt đưa đến cho ngài một quả dừa tươi từ Jamaica, mời ngài dùng."
Dừa....? Jamaica?
Quả dừa được đưa tới rất lớn, trên đỉnh đã mở một lỗ nhỏ, Vương Minh nhẹ lắc, bên trong rất nặng, nhưng không nghe được tiếng chất lỏng sóng sánh, dường như bên trong có một thứ gì đó thể rắn, bên cạnh đặt một ống hút, thoạt nhìn là muốn cho cô uống nước dừa.
Nhưng mời khách phải tặng rượu mới đúng chứ.....Tặng dừa.... Thật là kỳ lạ....!
Vương Minh và Vương Giai hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Vương Giai có chút buồn bực: "A Hữu đi đâu rồi?" Cô cắn môi một cái, có chút khó hiểu, vừa nãy mọi người nói chuyện rất hòa hợp mà, theo lý Hoàng Phủ Lê nên tặng hai phần....A! Lẽ nào hắn coi trọng mình! Cho nên một mình tặng qua một phần, nhưng A Hữu nhất định sẽ không vui đâu....
Vương Minh nhìn biểu cảm trên mặt cô lạnh lùng cười một tiếng, con bé mơ mộng vô ích rồi.... Hắn lạnh lùng nhìn Vương Giai để ống hút vào trái dừa, uống một ngụm....Mùi dừa rất không đúng, gã là người ngoài cũng có thể đoán được, dường như mang theo một mùi tanh nhàn nhạt....Cũng không phải....Là vị gì....?
Mùi của trái dừa này rất quái, Vương Giai le lưỡi, vẻ mặt cứng đờ nuốt xuống, lông mày nhíu đến mức có thể kẹp chết mấy con muỗi to, chỉ thấy cô có vẻ như do dự muốn ói mà không thể ói, Vương Minh một bên liền phất tay, không nhịn được nói "Đừng đừng đừng, mau ói ra đi, có phải hỏng rồi không!"
"Ơ.... " Vương Giai gấp rút phát ra một tiếng rú, nháy mắt vẻ mặt trở nên cực kỳ cứng ngắc, cổ họng ừng ực một tiếng, dường như hung hăng nuốt xuống một ngụm kia, trong lòng Vương Minh than thở một tiếng, con bé này, bị nam sắc mê hoặc đến váng đầu rồi, không buồn để ý đến cô nữa, phất phất tay, tự vào phòng mình.
Vương Giai cầm trái dừa, vừa nãy ngụm nước dừa kia tựa như vật sống vậy thoáng cái chui vào cổ họng cô, nhè nhẹ chạy xuống thực quản, thoáng cái đến dạ dày, loại cảm giác này thực sự rất ghê tởm.
Xí.....Cái thứ thối tha.
Vương Giai tùy tiện đặt trái dừa trên bàn, Hách Lệ Hữu vẫn chưa trở về, không biết làm cái gì rồi..... Nghĩ tới đây, tay cô chợt trượt, trái dừa thoáng cái rơi trên mặt đất.
"Cạch.... " Trái dừa rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy, theo tiếng nứt ra, ngay sau đó, một thứ đen xì hình tròn lăn ra....
Vương Giai hít ngược một hơi lạnh, chân nhũn đến lập tức không thể đứng vững, mãi đến khi tựa vào trên tường mới có thể chống đỡ cơ thể liên tục run rẩy, cô mở to hai mắt không thể tin nhìn thứ đen xì kia....
Đó đó.... Đó là đầu của Hách Lệ Hữu! Lúc này cô ta vẻ mặt hoảng sợ, miệng há thật to, miệng thịt ở vết đứt trên cổ xoắn xít dữ tợn, tựa hồ bị ai đó bứt xuống, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, đau đến mắt cũng híp lại, đỉnh đầu mở ra một lỗ lớn, từ góc độ này cô có thể trông thấy não màu xám trắng, đồng thời bên trong dường như có vài con trùng thịt màu trắng đang ngọ nguậy....
Chẳng lẽ! Vương Giai nháy mắt liền bụm miệng!
Vừa nãy mình uống chẳng lẽ là óc của bạn ấy! Những con trùng kia là....Giòi?
"Cứu mạng! Anh ơi!" Nghĩ tới đây Vương Giai tê tâm liệt phế gào to, nào biết trong nháy mắt đầu Hách Lệ Hữu động đậy, há miệng ra, một khúc lưỡi thật dài nháy mắt cắm vào giữa đầu cô, cô có thể nghe thấy đỉnh đầu mình phát ra một tiếng "Cạch" thanh thúy, ngay sau đó, không còn biết gì nữa....
******
Vương Minh cảm giác mình còn chưa kiểm tra xong cổ phiếu, liền sắp đến thời gian thuyền cập bến, hắn vừa dọn dẹp hành lý của mình vừa gọi: "Mau thu dọn, sắp xuống thuyền rồi này!" Thế nhưng không ai đáp lại, kỳ lạ, Vương Minh mở cửa, liền nhìn thấy Hách Lệ Hữu cứ thế từng chút từng chút ngắm tấm gương ở cửa chải tóc, nhìn trừng trừng mình trong gương, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào ngày thường bấy giờ trắng bệch bạc một chút máu cũng không có, cô cầm lược, cổ tay khẽ lật, đầu ngoẹo, động tác ưu nhã chải tóc, mái tóc dài trơn bóng khoác trên vai, chải tóc rất lâu, gã chỉ cảm thấy chân mình không nhấc lên nổi, bởi vì gã phát hiện Hách Lệ Hữu đang nhìn gã qua gương, ngay cả mắt cũng không chớp.
Con người nếu bình thường căn bản mỗi 1 giây sẽ chớp mắt, nhưng Vương Minh thề với trời, mắt của Hách Lệ Hữu một chút cũng không nháy, cứ thế cười như có như không nhìn mình, chải tóc.
Gã nhìn bốn phía một lượt, không phát hiện ra Vương Giai, không khỏi cười một tiếng, đưa tay ra: "A Hữu, Giai Giai đâu rồi? Sao chỉ có mình em?"
Hách Lệ Hữu không để ý tới gã, như trước chải đầu, "Rè rè...." "Xẹt xẹt...." Theo lý mà nói, bây giờ là mùa hè, vốn không nên có tĩnh điện, nhưng tư thế chải đầu của Hách Lệ Hữu, một chút cũng không thay đổi, mà tóc cô giống như vật sống, chậm rãi nhúc nhích, giống như rất nhiều con trùng ngọ nguậy....
Vương Minh lui về sau một bước, cảnh giác nhìn cô gái bất bình thường, mà Hách Lệ Hữu thì từ từ để lược xuống, cứng đờ duỗi thẳng cánh tay, chỉ vào trái dừa đặt bên cạnh bàn, khẽ mỉm cười, chỉ có điều nụ cười kia rất gượng gạo, như có như không, thoạt nhìn kinh khủng tột cùng —— "Đây là dừa, em gái ngươi cho ngươi uống...."
******
"Hoan nghênh ngài lần sau lại đến du thuyền G&H." Trên loa phát thanh của du thuyền lần lượt phát, du thuyền to lớn cũng giống như thuyền ma lặng lẽ cập bến, lúc này thành phố S đèn đuốc sáng choang, đã vào đêm, theo lý, bây giờ phải trông thấy cảnh tượng khách khứa bắt đầu xuống thuyền, thế nhưng, lại không ai bước xuống, nói cách khác, là không ai có thể xuống được con thuyền này nữa.
Tác giả :
Mãi Thố Quân