Khủng Bố Cố Sự CHN
Quyển 2 - Chương 5-1: Thành phố thiên thần (1)
Ngày 4 tháng 7 năm 2022, Los Angeles Hoa Kỳ.
Ryan Văn Quân bị từng đợt tiếng rống tê tâm liệt phế dưới lầu đánh thức.
"SHIT!" Anh mắng nhỏ một câu, trở mình một cái, nặng nề chôn đầu trong gối, dùng sức loại bỏ sóng âm kia, vừa mới từ Trung Quốc thăm người thân trở về anh còn chưa thích nghi được với múi giờ sai lệch, đáng tiếc chỉ chốc lát sau, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng súng bằng bằng thật lớn, như trước kèm theo tiếng khóc la chói tai của phụ nữ.
"SHIT!" Ryan cá chép quẫy mình từ trên giường nhảy lên, nhìn lịch trên đầu giường một chút, kinh ngạc phát hiện mình đã ngủ hai ngày, bất giác lại mắng: "Hôm nay là ngày độc lập mà!" Anh đè lên huyệt thái dương đau nhức, móc ra súng ngắn Colt dưới gối, chân trần lén lút đi tới cửa, dùng mắt nhìn nhìn ngoài cửa.
Ngoài cửa không có gì khác thường.
Anh ở chính là tầng trên cùng của một khu nhà trọ, 48 tầng, Ryan suy nghĩ một chút, hộ gia đình trên tầng này tổng cộng tám hộ, hơn nữa mỗi nhà đều biết, trừ anh là CIA ngụy trang thành giám đốc phòng quan hệ công chúng công ty năng lượng, những người khác đều là tinh anh của giới tài chính, giới luật sư, mấy năm nay đều sống yên ổn vô sự, sao hôm nay lại xảy ra tập kích bạo lực đến mức này?
Vẫn nên gọi 911 thôi, Ryan trở về phòng, nhanh chóng bấm điện thoại.
Đầu kia điện thoại là âm máy bận, gọi ba bốn lần vẫn như cũ ở trạng thái không ai nghe, Ryan nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy kỳ quái, 911 không hề có người nghe máy, thế này là thế nào?
Hệ thống báo động của Hoa Kỳ tuyệt đối sẽ không có chuyện trong 10 giây không ai nghe máy, Ryan trở lại phòng, tiện tay mặc một cái áo ba lỗ bó sát người màu trắng, nhanh chóng chạy trở ra cửa.
Anh cẩn thận treo xích an toàn chốt cửa, lén lút giựt ra một khe hở nhỏ, liền nhìn thấy một bóng đen thoáng cái nhào lên, Ryan theo phản xạ thoắt cái đã muốn đóng cửa, bóng đen ngoài cửa kia lại cứng rắn lấy ngón tay chèn ở khe cửa, gắt gao chế trụ muốn mở cửa.
Người này sức thật sự rất lớn, Ryan nghĩ loại người xuất thân từ học viện quân sự tiêu chuẩn như mình dùng sức lực toàn thân cũng có chút đánh không lại kẻ ngoài cửa, hơn nữa móng tay kẻ ngoài cửa cực kỳ dài, hai tay tản ra mùi gỉ máu, khe móng tay đều là thứ gì đó dạng máu thịt màu đỏ tươi.
Hôm nay không phải Halloween! Ryan gắt gao chắn cánh cửa, nhưng người ngoài cửa ngón tay bị kẹp cũng không chút cảm xúc, như trước muốn đẩy cửa vào, Ryan ở trong lòng đem những từ mắng chửi từng học qua mắng một lần, chế giễu người ngoài cửa: "Bạn hiền! Hôm nay không phải Halloween, không có kẹo ăn đâu!"
Nhận được câu trả lời là cánh cửa càng bị đụng mãnh liệt hơn, Ryan cực kỳ bực mình, nghĩ đến vừa rồi phát sinh tiếng đấu súng, thoáng cái liền mở cửa dùng súng chỉa vào người ngoài cửa cao giọng quát: "Không được......!" Chữ động còn chưa nói ra khỏi miệng, anh lại thoáng cái nói không ra lời.
Người trước mắt này, da đã biến thành màu than chì, khóe mắt còn có thể nhìn thấy mạch máu màu đen, lúc này đang trừng đôi mắt huyết hồng thẳng tắp nhìn anh, há miệng trong yết hầu phát ra tiếng kêu mơ hồ, duỗi cánh tay vụng về, tựa hồ khớp xương đã biến đổi cứng ngắc vậy, di chuyển hai chân cứng đờ từng chút từng chút đi về hướng anh.
Người này! Không phải là bảo vệ ở lầu một...... Tên là Davy gì đó sao! Trong lúc nhất thời đầu óc Ryan chưa kịp phản ứng, kinh ngạc lui về sau mấy bước, lúc này Davy mặc đồng phục màu đen, nhưng đã sớm rách rưới không chịu nổi, phần bụng chẳng biết bị cái gì mổ thủng xé toạc, thịt ruột màu xám cùng nội tạng từng chút từng chút sà xuống mặt đất, hơn nữa cả người tản ra mùi hôi thối...... Đây...... Thoạt nhìn cũng không phải là Halloween, chẳng lẽ kẻ trước mắt đúng là thây ma? Resident Evil phiên bản người thật?
Tay Ryan ghìm súng, cẩn thận lui về phía sau từng bước, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng cử động! Nếu không tôi nổ súng!" Davy tựa hồ một câu cũng không nghe thấy, vẫn như cũ phát ra tiếng tru mơ hồ như dã thú, kiên định đi về phía anh.
Tựa hồ như bị Davy kêu gọi, cửa lại lần lượt xuất hiện ba thây ma bộ dáng cùng loại, hình thành thế vây chậm rãi đi về phía anh, huấn luyện nhiều năm khiến Ryan thoáng cái tỉnh táo lại, anh thử nổ một phát súng trước bắn trên mặt đất, phát hiện bốn bộ thây ma này không chút cảm xúc, anh không do dự nổ súng.
Một súng này bắn vào đùi Davy, súng ngắn Colt cự ly gần uy lực viên đạn bắn ra rất lớn, nhưng chỉ một chút như vậy, lại chẳng mảy may ngăn cản được Davy đi tới, gã này tựa như còn không cảm thấy gì chỉ hơi khựng lại, rồi lại kiên định đi về phía anh.
Đùa nhau à? Ryan lại muốn lui về phía sau vài bước, nhưng không cẩn thận giẫm lên remote tùy tiện ném trên mặt đất, TV phụt một tiếng mở lên, tiếng đưa tin hiện trường dồn dập lập tức truyền đến: "Nơi này là Los Angeles, nơi này là Los Angeles, từ hai ngày trước sau khi xuất hiện thây ma. ...... Xin các người dân thành phố nhất định phải chú ý an toàn, đừng ra ngoài, đừng phát ra tiếng vang quá lớn, xin nhắc lại lần nữa, thây ma gặm cắn có khả năng lây bệnh, xin mọi người nhất định phải đợi quân đội cứu viện......Nhược điểm của chúng ở đầu.......Phóng viên CNN Jessica đưa tin."
"Móa!" Ryan hiếm khi mắng một câu tiếng Trung, mấy kẻ thích Halloween trước mặt này cư nhiên thật sự là thây ma! Anh không chút do dự, tỉnh táo hướng đầu bốn bộ thây ma nổ súng, lại không ngờ cửa càng dũng mãnh tràn vào nhiều thây ma hơn.
Lúc này đây thây ma xuất hiện đại khái có mười mấy tên, Ryan nhìn mặt chúng đều thật quen, tựa hồ cũng là hộ gia đình ở tầng nào đó, có thây ma nữ còn mặc áo dạ hội hàng hiệu, chân mang giày gót nhọn 12cm, tuổi trẻ như hoa như ngọc giờ đã thành thế này, ngẫm lại thật đáng tiếc, Ryan giơ cánh tay lên, tỉnh táo nổ súng.
Không lâu sau đạn đã bắn hết, Ryan chỉ có thể chạy nhanh vài bước một cú xoay người tuyệt đẹp dùng một tay phóng qua bàn bếp kiểu mở, nắm lên một trái lựu đạn mini anh giấu trong ngăn kéo, vứt ra ngoài.
"Ầm" Phòng bị nổ đến rối tinh rối mù, Ryan ho khan vài tiếng, nắm một con dao lên vừa ngẩng đầu nhìn, một đám thây ma sớm đã bị nổ thành tảng thịt, mà cánh cửa gỗ cũng bị nổ tung chỉ còn lại vài mảnh, đây là nhà trọ anh làm CIA bán 10 năm mạng mới mua được nha! Trong lòng Ryan thầm chửi rủa, nhưng mặt ngoài biểu hiện tỉnh táo một tay lấy tủ đầu giường kê ở cửa, đứng dậy nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo ba lỗ bó sát màu đen, mặc vào quần ngụy trang và giày quân dụng, lại từ sâu bên trong tủ quần áo lấy ra Desert Eagle và Glock 18 mình lén giấu, cục sạc, balô, ba trái lựu đạn, dao găm, dây thừng, cùng với một vốc đạn, cộng thêm hai cái bánh sandwich trong tủ lạnh của mình, hết thảy quẳng vào trong balô.
Ryan có chút may mắn mình khi lên đại học đã chọn học viện quân sự, hơn nữa giả mạo thân phận tiến vào CIA, bằng không hôm nay gặp loại chuyện này anh sớm đã bị cương thi gặm mất não rồi. Vừa rồi tiếng động của lựu đạn cực kỳ lớn, nhưng không dẫn tới thây ma, chắc là thây ma tầng này cũng chỉ bấy nhiêu.
Nhưng tuyệt đối không thể ngồi đây chờ chết, Ryan lấy ra điện thoại di động quân dụng, nhanh chóng bấm số bàn lễ tân của tổng bộ, không thông, lại đổi sang số cá nhân của thủ trưởng, không thông, của đồng sự Heinrich, cũng không khác là mấy.
Ryan thình lình cảm thấy có chút sợ hãi, có chút sợ hãi, nghĩ đến mấy ông bố cùng Tiểu Kính Nhiên ở Trung Quốc xa xôi, không biết họ có an toàn không.......
Anh suy nghĩ một chút, gọi một cú điện thoại về nhà ở tận Trung Quốc, cũng không thông. Có thể tín hiệu nơi này đã bị cắt đứt. Ryan thoáng thở dài, lúc gần đi nhìn thoáng qua chính mình trong gương.
Bản thân trong gương khoảng hai tám hai chín tuổi, không mang diện mạo điển hình của người châu Á lắm, đôi mắt màu đỏ sậm —— Khi đó vì DNA của anh biến dị, đây là một khuôn mặt xinh đẹp nam nữ già trẻ đều yêu thích, hơn nữa vóc người cũng không sai, mặc một thân trang phục của bộ đội đặc chủng cảm giác càng đẹp trai.......
Con người mà, chung quy luôn tự vui tự sướng, căng lỏng có độ đúng không? Ryan âm thầm tự kỷ một mình, lại khôi phục tỉnh táo.
Quan trọng nhất hiện giờ, là anh làm thế nào từ tầng 48 chạy đi, dựa theo phỏng đoán của anh, tầng 48 này về cơ bản đều là hộ dân cư, đó chính là hơn một ngàn thây ma!
Mặc dù thây ma đại bộc phát, nhưng nơi này vừa không có điện, cũng không có nước, Ryan cẩn thận kiểm tra tất cả hộ gia đình ở tầng này một lượt, phát hiện rất nhiều dấu vết thu dọn đồ đạc vội vã đi, nói vậy rất nhiều người đã bỏ trốn.
May quá, may quá, nhưng khi anh nhìn đến lối thoát hiểm, lại thoáng cái cười không nổi nữa, trong hành lang đứng dày đặc rất nhiều thây ma, khớp xương của những thây ma này đều đã cứng đờ, bò không được lên lầu, liền có đứa nhảy, có đứa dùng tứ chi bò, từng chút từng chút muốn lên tầng của anh, anh vừa nhìn xuống phía dưới, rậm rạp không biết bao nhiêu thây ma.
Ryan cảm giác da đầu mình có chút tê dại, những thây ma này nhất định là bị thanh âm vừa rồi anh gây ra dẫn tới, sắc mặt anh tỉnh táo đóng cửa lối thoát hiểm, lại bắn nát kính của bộ dụng cụ chữa cháy, đem ống nước quấn trên nắm cửa, xoay sang đánh giá thang máy.
Biện pháp duy nhất hiện nay, cũng chỉ còn con đường chạy bằng thang máy này.
Ryan nhấn nút, dùng sức đẩy cửa thang máy, đợi đến khi thang máy lên đến tầng 47 bắt lấy dây thừng nhảy xuống. Cú nhảy này vừa vặn đáp trên nóc thang máy, Ryan nhanh chóng cúi người, động tác liền mạch lưu loát, thang máy "đinh" một tiếng ngừng lại, chậm rãi mở cửa.
Ryan lẳng lặng lắng nghe tiếng vang bên trong thang máy, hồi lâu cũng không nghe thấy thanh âm, liền lấy ra khẩu Glock 18 có thể liên tục bắn 20 viên đạn, lặng lẽ đẩy tấm thông khí trên thang máy ra.
Vừa nhìn lại càng phát hoảng, nhóm thây ma này dường như biết anh ngay trên nóc thang máy vậy, một đám ngửa đầu thẳng tắp nhìn anh, thấy anh đẩy tấm thông khí này, tất cả đều như phát điên quơ quào hai tay, có con còn chơi trò chồng người, một con giẫm lên một con khác muốn bò lên trên.
Bằng bằng bằng...... Lực phản chấn của Glock 18 mặc dù không lớn lắm, 20 phát đạn này thoáng cái bắn ra liên tiếp, Ryan cảm giác cánh tay mình đều có chút tê dại, trong thang máy trên vách tường đều là vệt máu và óc trắng hồng bắn tung tóe, mà ngay cả trên mặt anh cũng tóe lên một chút, chỉ trong nháy mắt đó, anh còn tưởng rằng mình là kẻ cuồng sát
Vì để ngừa vạn nhất, anh không đổi đạn, mà dùng tay kia rút ra Desert Eagle, lẳng lặng chờ đợi 3 phút, nhìn thấy bên trong thang máy không có thây ma di chuyển, mới nhảy xuống thang máy.
Anh cũng không nhảy lên người những thi thể này, mà hai chân giạng thẳng ra, bước xiên kiểu chữ mã hai chân gắt gao chống vách tường song song trong thang máy, thò người nhanh chóng ấn nút lầu một, thang máy chậm rãi khép lại, anh thở dài một hơi, tiếp tục trở lại nóc thang máy.
Ra khỏi cao ốc tựa hồ rất dễ dàng, sau khi tới tầng một, không có loại cảnh tượng như trong điện ảnh anh tưởng tượng —— một đám thây ma đang tẻ ngắt đứng ở cửa thang máy chờ đợi bữa tiệc lớn, mà trong đại sảnh một người cũng không có, Ryan nghĩ một chút, lại nhấn xuống nút B2.
Lúc khởi động chiếc Nissan rẻ bèo của mình, Ryan lại gọi điện thoại cho gia đình ở Trung Quốc, như trước không có phản ứng, chỉ có điều lúc này đây thanh âm phát ra xẹt xẹt, tựa hồ có gì đó đang làm nhiễu tín hiệu của anh.
Ryan kéo tay phanh, giẫm chân ga, chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Trên đường cái vốn đông nghịt huyên náo giờ phút này yên tĩnh vạn phần, tất cả ô tô đều xiêu xiêu vẹo vẹo đậu một bên, tựa hồ chủ nhân trên xe gặp chuyện gì đó khẩn cấp dừng xe, trên mặt đất bẩn loạn không chịu nổi, có thây ma ăn mặc vô cùng hip-hop còn quỳ trên mặt đất tựa hồ đang nhấm nháp thi thể người? Trong lòng Ryan thầm sợ hãi than một tiếng, vừa định lặng yên không một tiếng động từ bên cạnh lái qua, lại nghe thấy hướng đông truyền đến một tràn tiếng súng bắn như pháo nổ.
Kìa...... Trời ạ......Sao lại còn có thanh âm của súng máy hạng nặng? Ryan lập tức lái xe về phía trước, sau khi quẹo qua hai ba ngã tư đường mới phát hiện ở ngã tư đường đặt một chiếc xe tăng, cùng ít nhất năm nghìn tên thây ma vây quanh xe tăng, phía trên xe tăng có mấy người đang đứng, ở giữa là một gã tráng hán cầm súng máy hạng nặng, mặc đồ ngụy trang, vừa nhìn chính là quân nhân, mười mấy người đàn ông còn lại đứng bên ngoài, vây quanh phụ nữ và trẻ con ở chính giữa, trong tay cũng cầm súng máy, súng săn gì gì đó, từng phát từng phát tiêu diệt đám thây ma muốn kéo người xuống.
Ryan nghĩ cũng không nghĩ, xoay vô lăng giẫm thẳng chân ga, khi gần đụng trúng thây ma nhanh chóng đảo hướng phanh xe, thoáng cái liền nghiền chết mười mấy thây ma, anh thuận tiện ném ra một trái lựu đạn, nổ tung vô số thây ma, mười mấy người nọ vốn sắc mặt tuyệt vọng, vừa nhìn thấy Ryan đến mắt đều sáng ngời.
Đám ngốc này! Còn lái xe tăng? Loại rắn chắc này là vô dụng nhất đó!
Ryan cắn răng ném tất cả lựu đạn trên người ra, lại giẫm ga một cước, cao giọng quát: "Mau chóng rời khỏi xe tăng, thứ đó vô dụng! Để lại một người bọc hậu, bên kia bên đó......." Ryan chỉ tay về phía xe buýt trường học màu vàng đậu ven đường, "Các anh ai biết lái xe? Mau chóng lên chiếc xe kia rời đi!"
Đám người kia tựa hồ nghe theo kiến nghị của Ryan, một đám dời hướng chậm rãi tiến vào chiếc xe buýt màu vàng kia, Ryan cũng thừa lúc này móc ra cặp súng, vừa lái xe lượn vòng quanh thây ma vừa nổ súng.
Rốt cuộc, tất cả mọi người đã lên chiếc xe buýt màu vàng nọ, hữu kinh vô hiểm rời khỏi đó. Ryan đi theo chiếc xe buýt ngừng lại ở một trạm xăng ngoại ô thành phố.
Sau khi cẩn thận kiểm tra một phen xác định trạm xăng không có gì nguy hiểm, Ryan mới biết được đầu đuôi chuyện này.
Trước mắt tổng cộng 14 người, tám nam, sáu nữ, trong đó còn có một cô bé cực kỳ xinh đẹp, những người này đều là người sống sót, nghe họ nói, hai ngày trước —— Cũng chính là khi Ryan vừa mới về nước, không biết tại sao, nơi này bộc phát một trận khủng hoảng thây ma, người họ quen biết, thân nhân, người yêu, hết thảy đã hóa thành thây ma ăn thịt người.
Ryan hơi nhíu mày, đám người kia hiển nhiên đã đói bụng lắm, một đám chạy vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, cầm lấy thức ăn liền ăn, anh đã hiểu sơ một chút, nghề nghiệp 14 người này đa dạng, nhân vật nòng cốt —— Cũng chính là đội trưởng của họ tên Ronny Bowman, đại khái chưa tới 30 tuổi, gốc Đức, tóc vàng mắt xanh mũi cao, diện mạo điển hình của người Aryan, vóc người khỏe đẹp, nguyên lai từng chịu sự quản lý của đội hải quân lục chiến, bây giờ vẫn là một quân quân đang phục dịch, hình như là trung tá.
Ryan nhíu mày, nếu là quan quân, khẳng định cũng có quan hệ với bộ tài nguyên quốc gia CIA hoặc bộ quốc phòng, nói không chừng họ chính là đồng sự cũ, song cấp bậc của mình là thượng tá, người đàn ông trước mặt này có phải nên đứng dậy cúi chào anh không?
Ryan cũng không nói rõ thân phận của mình, chỉ nói mình là một giám đốc nhỏ của công ty năng lượng, khi Ronny bộ dáng hiểu rõ cười như có như không nhìn trang bị của anh, liền mượn cớ mình là người yêu thích sưu tầm vũ khí.
Ryan gia nhập khiến họ bổ sung thêm chút lực chiến đấu, một đám người để sưởi ấm liền làm một đống lửa to, duy nhất một cô bé khoảng năm sáu tuổi đến gần, ôm gấu bông, sắc mặt dưới ánh lửa chiếu rọi có chút tái nhợt, mở to hai mắt, cong miệng nhỏ nhắn thấp giọng hỏi: "Chú ơi, chú có thấy mẹ của con không?"
Cô bé mặt mũi vô cùng đáng yêu, mái tóc xoăn màu vàng kim, trên đầu còn cài một kẹp tóc hình con bướm, cứ thế dùng đôi mắt to ướt sũng nhìn Ryan........Thật đáng yêu!
Ryan cười hắc hắc, một tay bế cô bé đặt trên đầu gối, hòa ái hỏi: "Gọi chú là Ryan được rồi, chú không thấy mẹ con, nhưng mà mẹ khẳng định đang chờ con đó......" Lời này còn chưa nói xong, cô bé sắc mặt xám trắng chậm rãi cúi đầu, thân thể mềm mại tựa trước ngực anh.
Đứa trẻ đáng thương......Nói không chừng mẹ cô bé đã sớm......Ryan còn chưa kịp cảm khái, liền cảm thấy cô bé trên người chậm rãi thẳng người dậy...... Mặt ghé vào chỗ cổ anh, trong cổ họng phát ra loại tiếng kêu tựa thây ma.
Không đúng! Cô bé này.......Ryan còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy cô bé kia thoáng cái đã cắn lên cổ anh, anh có thể cảm giác được tiếng máu tươi phun ra, hơn nữa người xung quanh đã sớm hét ầm lên, "Con bé bị thây ma lây nhiễm rồi!"
Ryan dùng hết tất cả khí lực đẩy cô bé đã biến thành thây ma ra, lấy tay gắt gao đè lại động mạch, thở hồng hộc quỳ trên mặt đất, sớm đã có người móc súng ra, tỉnh táo giải quyết cô bé.
Ryan có thể cảm giác được máu mình giống như tìm thấy cửa ra chảy không ngừng, anh hơi ngẩng đầu, vừa định kêu cứu thành tiếng, liền nhìn thấy Bowman cầm súng thẳng tắp hướng về phía anh, dùng thanh âm từ tính cực kỳ êm tai dặn dò những người khác, "Hắn cũng đã bị thây ma cắn, cầm tất cả trang bị lên, chúng ta đi."
Hắn...... Hắn đây là muốn......! Ryan trong lúc nhất thời trừng to hai mắt, tận mắt nhìn thấy Bowman hướng đầu anh bóp cò.
++++++++++++
Khi Ryan tỉnh lại, bản thân như trước nằm bên đống lửa ở trạm xăng, thi thể của cô bé vẫn ở bên cạnh, chết vẫn có chút khủng bố, lúc này mặt trời đang chiếu gay gắt, hẳn là giữa trưa.
Nhưng mà......Tại sao mình còn sống? Chẳng lẽ......Ryan sờ đầu, không hề phát hiện vết thương nào, kỳ quái, anh rõ ràng nhớ viên đạn thoáng cái đã bắn trúng đầu anh mà...... Sao một chút thương tích cũng không có? Nhìn hai tay mình, vuốt ve thân thể mình, chẳng lẽ...... Mình cũng đã biến thành thây ma?
Không đúng...... Không đúng...... Mình có mạch đập có nhịp tim, thân thể cũng ấm, mình là người! Chính là một con người còn sống sờ sờ! Xác nhận điểm này rồi Ryan vô cùng phấn chấn, Bowman chết con mẹ nó tiệt, bố đây đại nạn không chết nhất định sẽ hành chết ngươi!
"Reng......" Buồng điện thoại công cộng ngoài cửa hàng tiện lợi đột nhiên truyền đến tiếng chuông, vang lên một đoạn thời gian rất lâu, Ryan đứng lên, chậm rãi đi tới, nhấc điện thoại nghe.
"Xin chào, xin hỏi anh là ngài Ryan Văn Quân sao?" Thanh âm đầu kia điện thoại cực kỳ có từ tính, trong thanh âm mang theo cảm tính và mị hoặc, Ryan thoáng sửng sốt, chung quy cảm thấy thanh âm này dường như đã từng nghe thấy, hơn nữa khẩu âm người này nói chuyện cũng rất đặc biệt, một chút cũng không giống người Mỹ, nhưng anh vẫn trả lời: "Đúng, là tôi."
Người đầu kia điện thoại dùng thanh âm mang theo ý cười sung sướng, kéo dài giọng nói: "Hai người cha của anh cùng em trai anh đều đang nằm trong tay tôi, muốn họ, tới tìm tôi."
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Tiết lộ chút, nhân vật chính là bánh bao do nam nam sinh ra.......Đương nhiên, một đời này của Quân gia có hai đứa con........
Ryan Văn Quân bị từng đợt tiếng rống tê tâm liệt phế dưới lầu đánh thức.
"SHIT!" Anh mắng nhỏ một câu, trở mình một cái, nặng nề chôn đầu trong gối, dùng sức loại bỏ sóng âm kia, vừa mới từ Trung Quốc thăm người thân trở về anh còn chưa thích nghi được với múi giờ sai lệch, đáng tiếc chỉ chốc lát sau, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng súng bằng bằng thật lớn, như trước kèm theo tiếng khóc la chói tai của phụ nữ.
"SHIT!" Ryan cá chép quẫy mình từ trên giường nhảy lên, nhìn lịch trên đầu giường một chút, kinh ngạc phát hiện mình đã ngủ hai ngày, bất giác lại mắng: "Hôm nay là ngày độc lập mà!" Anh đè lên huyệt thái dương đau nhức, móc ra súng ngắn Colt dưới gối, chân trần lén lút đi tới cửa, dùng mắt nhìn nhìn ngoài cửa.
Ngoài cửa không có gì khác thường.
Anh ở chính là tầng trên cùng của một khu nhà trọ, 48 tầng, Ryan suy nghĩ một chút, hộ gia đình trên tầng này tổng cộng tám hộ, hơn nữa mỗi nhà đều biết, trừ anh là CIA ngụy trang thành giám đốc phòng quan hệ công chúng công ty năng lượng, những người khác đều là tinh anh của giới tài chính, giới luật sư, mấy năm nay đều sống yên ổn vô sự, sao hôm nay lại xảy ra tập kích bạo lực đến mức này?
Vẫn nên gọi 911 thôi, Ryan trở về phòng, nhanh chóng bấm điện thoại.
Đầu kia điện thoại là âm máy bận, gọi ba bốn lần vẫn như cũ ở trạng thái không ai nghe, Ryan nhíu mày, bỗng dưng cảm thấy kỳ quái, 911 không hề có người nghe máy, thế này là thế nào?
Hệ thống báo động của Hoa Kỳ tuyệt đối sẽ không có chuyện trong 10 giây không ai nghe máy, Ryan trở lại phòng, tiện tay mặc một cái áo ba lỗ bó sát người màu trắng, nhanh chóng chạy trở ra cửa.
Anh cẩn thận treo xích an toàn chốt cửa, lén lút giựt ra một khe hở nhỏ, liền nhìn thấy một bóng đen thoáng cái nhào lên, Ryan theo phản xạ thoắt cái đã muốn đóng cửa, bóng đen ngoài cửa kia lại cứng rắn lấy ngón tay chèn ở khe cửa, gắt gao chế trụ muốn mở cửa.
Người này sức thật sự rất lớn, Ryan nghĩ loại người xuất thân từ học viện quân sự tiêu chuẩn như mình dùng sức lực toàn thân cũng có chút đánh không lại kẻ ngoài cửa, hơn nữa móng tay kẻ ngoài cửa cực kỳ dài, hai tay tản ra mùi gỉ máu, khe móng tay đều là thứ gì đó dạng máu thịt màu đỏ tươi.
Hôm nay không phải Halloween! Ryan gắt gao chắn cánh cửa, nhưng người ngoài cửa ngón tay bị kẹp cũng không chút cảm xúc, như trước muốn đẩy cửa vào, Ryan ở trong lòng đem những từ mắng chửi từng học qua mắng một lần, chế giễu người ngoài cửa: "Bạn hiền! Hôm nay không phải Halloween, không có kẹo ăn đâu!"
Nhận được câu trả lời là cánh cửa càng bị đụng mãnh liệt hơn, Ryan cực kỳ bực mình, nghĩ đến vừa rồi phát sinh tiếng đấu súng, thoáng cái liền mở cửa dùng súng chỉa vào người ngoài cửa cao giọng quát: "Không được......!" Chữ động còn chưa nói ra khỏi miệng, anh lại thoáng cái nói không ra lời.
Người trước mắt này, da đã biến thành màu than chì, khóe mắt còn có thể nhìn thấy mạch máu màu đen, lúc này đang trừng đôi mắt huyết hồng thẳng tắp nhìn anh, há miệng trong yết hầu phát ra tiếng kêu mơ hồ, duỗi cánh tay vụng về, tựa hồ khớp xương đã biến đổi cứng ngắc vậy, di chuyển hai chân cứng đờ từng chút từng chút đi về hướng anh.
Người này! Không phải là bảo vệ ở lầu một...... Tên là Davy gì đó sao! Trong lúc nhất thời đầu óc Ryan chưa kịp phản ứng, kinh ngạc lui về sau mấy bước, lúc này Davy mặc đồng phục màu đen, nhưng đã sớm rách rưới không chịu nổi, phần bụng chẳng biết bị cái gì mổ thủng xé toạc, thịt ruột màu xám cùng nội tạng từng chút từng chút sà xuống mặt đất, hơn nữa cả người tản ra mùi hôi thối...... Đây...... Thoạt nhìn cũng không phải là Halloween, chẳng lẽ kẻ trước mắt đúng là thây ma? Resident Evil phiên bản người thật?
Tay Ryan ghìm súng, cẩn thận lui về phía sau từng bước, thấp giọng cảnh cáo: "Đừng cử động! Nếu không tôi nổ súng!" Davy tựa hồ một câu cũng không nghe thấy, vẫn như cũ phát ra tiếng tru mơ hồ như dã thú, kiên định đi về phía anh.
Tựa hồ như bị Davy kêu gọi, cửa lại lần lượt xuất hiện ba thây ma bộ dáng cùng loại, hình thành thế vây chậm rãi đi về phía anh, huấn luyện nhiều năm khiến Ryan thoáng cái tỉnh táo lại, anh thử nổ một phát súng trước bắn trên mặt đất, phát hiện bốn bộ thây ma này không chút cảm xúc, anh không do dự nổ súng.
Một súng này bắn vào đùi Davy, súng ngắn Colt cự ly gần uy lực viên đạn bắn ra rất lớn, nhưng chỉ một chút như vậy, lại chẳng mảy may ngăn cản được Davy đi tới, gã này tựa như còn không cảm thấy gì chỉ hơi khựng lại, rồi lại kiên định đi về phía anh.
Đùa nhau à? Ryan lại muốn lui về phía sau vài bước, nhưng không cẩn thận giẫm lên remote tùy tiện ném trên mặt đất, TV phụt một tiếng mở lên, tiếng đưa tin hiện trường dồn dập lập tức truyền đến: "Nơi này là Los Angeles, nơi này là Los Angeles, từ hai ngày trước sau khi xuất hiện thây ma. ...... Xin các người dân thành phố nhất định phải chú ý an toàn, đừng ra ngoài, đừng phát ra tiếng vang quá lớn, xin nhắc lại lần nữa, thây ma gặm cắn có khả năng lây bệnh, xin mọi người nhất định phải đợi quân đội cứu viện......Nhược điểm của chúng ở đầu.......Phóng viên CNN Jessica đưa tin."
"Móa!" Ryan hiếm khi mắng một câu tiếng Trung, mấy kẻ thích Halloween trước mặt này cư nhiên thật sự là thây ma! Anh không chút do dự, tỉnh táo hướng đầu bốn bộ thây ma nổ súng, lại không ngờ cửa càng dũng mãnh tràn vào nhiều thây ma hơn.
Lúc này đây thây ma xuất hiện đại khái có mười mấy tên, Ryan nhìn mặt chúng đều thật quen, tựa hồ cũng là hộ gia đình ở tầng nào đó, có thây ma nữ còn mặc áo dạ hội hàng hiệu, chân mang giày gót nhọn 12cm, tuổi trẻ như hoa như ngọc giờ đã thành thế này, ngẫm lại thật đáng tiếc, Ryan giơ cánh tay lên, tỉnh táo nổ súng.
Không lâu sau đạn đã bắn hết, Ryan chỉ có thể chạy nhanh vài bước một cú xoay người tuyệt đẹp dùng một tay phóng qua bàn bếp kiểu mở, nắm lên một trái lựu đạn mini anh giấu trong ngăn kéo, vứt ra ngoài.
"Ầm" Phòng bị nổ đến rối tinh rối mù, Ryan ho khan vài tiếng, nắm một con dao lên vừa ngẩng đầu nhìn, một đám thây ma sớm đã bị nổ thành tảng thịt, mà cánh cửa gỗ cũng bị nổ tung chỉ còn lại vài mảnh, đây là nhà trọ anh làm CIA bán 10 năm mạng mới mua được nha! Trong lòng Ryan thầm chửi rủa, nhưng mặt ngoài biểu hiện tỉnh táo một tay lấy tủ đầu giường kê ở cửa, đứng dậy nhanh chóng từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ áo ba lỗ bó sát màu đen, mặc vào quần ngụy trang và giày quân dụng, lại từ sâu bên trong tủ quần áo lấy ra Desert Eagle và Glock 18 mình lén giấu, cục sạc, balô, ba trái lựu đạn, dao găm, dây thừng, cùng với một vốc đạn, cộng thêm hai cái bánh sandwich trong tủ lạnh của mình, hết thảy quẳng vào trong balô.
Ryan có chút may mắn mình khi lên đại học đã chọn học viện quân sự, hơn nữa giả mạo thân phận tiến vào CIA, bằng không hôm nay gặp loại chuyện này anh sớm đã bị cương thi gặm mất não rồi. Vừa rồi tiếng động của lựu đạn cực kỳ lớn, nhưng không dẫn tới thây ma, chắc là thây ma tầng này cũng chỉ bấy nhiêu.
Nhưng tuyệt đối không thể ngồi đây chờ chết, Ryan lấy ra điện thoại di động quân dụng, nhanh chóng bấm số bàn lễ tân của tổng bộ, không thông, lại đổi sang số cá nhân của thủ trưởng, không thông, của đồng sự Heinrich, cũng không khác là mấy.
Ryan thình lình cảm thấy có chút sợ hãi, có chút sợ hãi, nghĩ đến mấy ông bố cùng Tiểu Kính Nhiên ở Trung Quốc xa xôi, không biết họ có an toàn không.......
Anh suy nghĩ một chút, gọi một cú điện thoại về nhà ở tận Trung Quốc, cũng không thông. Có thể tín hiệu nơi này đã bị cắt đứt. Ryan thoáng thở dài, lúc gần đi nhìn thoáng qua chính mình trong gương.
Bản thân trong gương khoảng hai tám hai chín tuổi, không mang diện mạo điển hình của người châu Á lắm, đôi mắt màu đỏ sậm —— Khi đó vì DNA của anh biến dị, đây là một khuôn mặt xinh đẹp nam nữ già trẻ đều yêu thích, hơn nữa vóc người cũng không sai, mặc một thân trang phục của bộ đội đặc chủng cảm giác càng đẹp trai.......
Con người mà, chung quy luôn tự vui tự sướng, căng lỏng có độ đúng không? Ryan âm thầm tự kỷ một mình, lại khôi phục tỉnh táo.
Quan trọng nhất hiện giờ, là anh làm thế nào từ tầng 48 chạy đi, dựa theo phỏng đoán của anh, tầng 48 này về cơ bản đều là hộ dân cư, đó chính là hơn một ngàn thây ma!
Mặc dù thây ma đại bộc phát, nhưng nơi này vừa không có điện, cũng không có nước, Ryan cẩn thận kiểm tra tất cả hộ gia đình ở tầng này một lượt, phát hiện rất nhiều dấu vết thu dọn đồ đạc vội vã đi, nói vậy rất nhiều người đã bỏ trốn.
May quá, may quá, nhưng khi anh nhìn đến lối thoát hiểm, lại thoáng cái cười không nổi nữa, trong hành lang đứng dày đặc rất nhiều thây ma, khớp xương của những thây ma này đều đã cứng đờ, bò không được lên lầu, liền có đứa nhảy, có đứa dùng tứ chi bò, từng chút từng chút muốn lên tầng của anh, anh vừa nhìn xuống phía dưới, rậm rạp không biết bao nhiêu thây ma.
Ryan cảm giác da đầu mình có chút tê dại, những thây ma này nhất định là bị thanh âm vừa rồi anh gây ra dẫn tới, sắc mặt anh tỉnh táo đóng cửa lối thoát hiểm, lại bắn nát kính của bộ dụng cụ chữa cháy, đem ống nước quấn trên nắm cửa, xoay sang đánh giá thang máy.
Biện pháp duy nhất hiện nay, cũng chỉ còn con đường chạy bằng thang máy này.
Ryan nhấn nút, dùng sức đẩy cửa thang máy, đợi đến khi thang máy lên đến tầng 47 bắt lấy dây thừng nhảy xuống. Cú nhảy này vừa vặn đáp trên nóc thang máy, Ryan nhanh chóng cúi người, động tác liền mạch lưu loát, thang máy "đinh" một tiếng ngừng lại, chậm rãi mở cửa.
Ryan lẳng lặng lắng nghe tiếng vang bên trong thang máy, hồi lâu cũng không nghe thấy thanh âm, liền lấy ra khẩu Glock 18 có thể liên tục bắn 20 viên đạn, lặng lẽ đẩy tấm thông khí trên thang máy ra.
Vừa nhìn lại càng phát hoảng, nhóm thây ma này dường như biết anh ngay trên nóc thang máy vậy, một đám ngửa đầu thẳng tắp nhìn anh, thấy anh đẩy tấm thông khí này, tất cả đều như phát điên quơ quào hai tay, có con còn chơi trò chồng người, một con giẫm lên một con khác muốn bò lên trên.
Bằng bằng bằng...... Lực phản chấn của Glock 18 mặc dù không lớn lắm, 20 phát đạn này thoáng cái bắn ra liên tiếp, Ryan cảm giác cánh tay mình đều có chút tê dại, trong thang máy trên vách tường đều là vệt máu và óc trắng hồng bắn tung tóe, mà ngay cả trên mặt anh cũng tóe lên một chút, chỉ trong nháy mắt đó, anh còn tưởng rằng mình là kẻ cuồng sát
Vì để ngừa vạn nhất, anh không đổi đạn, mà dùng tay kia rút ra Desert Eagle, lẳng lặng chờ đợi 3 phút, nhìn thấy bên trong thang máy không có thây ma di chuyển, mới nhảy xuống thang máy.
Anh cũng không nhảy lên người những thi thể này, mà hai chân giạng thẳng ra, bước xiên kiểu chữ mã hai chân gắt gao chống vách tường song song trong thang máy, thò người nhanh chóng ấn nút lầu một, thang máy chậm rãi khép lại, anh thở dài một hơi, tiếp tục trở lại nóc thang máy.
Ra khỏi cao ốc tựa hồ rất dễ dàng, sau khi tới tầng một, không có loại cảnh tượng như trong điện ảnh anh tưởng tượng —— một đám thây ma đang tẻ ngắt đứng ở cửa thang máy chờ đợi bữa tiệc lớn, mà trong đại sảnh một người cũng không có, Ryan nghĩ một chút, lại nhấn xuống nút B2.
Lúc khởi động chiếc Nissan rẻ bèo của mình, Ryan lại gọi điện thoại cho gia đình ở Trung Quốc, như trước không có phản ứng, chỉ có điều lúc này đây thanh âm phát ra xẹt xẹt, tựa hồ có gì đó đang làm nhiễu tín hiệu của anh.
Ryan kéo tay phanh, giẫm chân ga, chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Trên đường cái vốn đông nghịt huyên náo giờ phút này yên tĩnh vạn phần, tất cả ô tô đều xiêu xiêu vẹo vẹo đậu một bên, tựa hồ chủ nhân trên xe gặp chuyện gì đó khẩn cấp dừng xe, trên mặt đất bẩn loạn không chịu nổi, có thây ma ăn mặc vô cùng hip-hop còn quỳ trên mặt đất tựa hồ đang nhấm nháp thi thể người? Trong lòng Ryan thầm sợ hãi than một tiếng, vừa định lặng yên không một tiếng động từ bên cạnh lái qua, lại nghe thấy hướng đông truyền đến một tràn tiếng súng bắn như pháo nổ.
Kìa...... Trời ạ......Sao lại còn có thanh âm của súng máy hạng nặng? Ryan lập tức lái xe về phía trước, sau khi quẹo qua hai ba ngã tư đường mới phát hiện ở ngã tư đường đặt một chiếc xe tăng, cùng ít nhất năm nghìn tên thây ma vây quanh xe tăng, phía trên xe tăng có mấy người đang đứng, ở giữa là một gã tráng hán cầm súng máy hạng nặng, mặc đồ ngụy trang, vừa nhìn chính là quân nhân, mười mấy người đàn ông còn lại đứng bên ngoài, vây quanh phụ nữ và trẻ con ở chính giữa, trong tay cũng cầm súng máy, súng săn gì gì đó, từng phát từng phát tiêu diệt đám thây ma muốn kéo người xuống.
Ryan nghĩ cũng không nghĩ, xoay vô lăng giẫm thẳng chân ga, khi gần đụng trúng thây ma nhanh chóng đảo hướng phanh xe, thoáng cái liền nghiền chết mười mấy thây ma, anh thuận tiện ném ra một trái lựu đạn, nổ tung vô số thây ma, mười mấy người nọ vốn sắc mặt tuyệt vọng, vừa nhìn thấy Ryan đến mắt đều sáng ngời.
Đám ngốc này! Còn lái xe tăng? Loại rắn chắc này là vô dụng nhất đó!
Ryan cắn răng ném tất cả lựu đạn trên người ra, lại giẫm ga một cước, cao giọng quát: "Mau chóng rời khỏi xe tăng, thứ đó vô dụng! Để lại một người bọc hậu, bên kia bên đó......." Ryan chỉ tay về phía xe buýt trường học màu vàng đậu ven đường, "Các anh ai biết lái xe? Mau chóng lên chiếc xe kia rời đi!"
Đám người kia tựa hồ nghe theo kiến nghị của Ryan, một đám dời hướng chậm rãi tiến vào chiếc xe buýt màu vàng kia, Ryan cũng thừa lúc này móc ra cặp súng, vừa lái xe lượn vòng quanh thây ma vừa nổ súng.
Rốt cuộc, tất cả mọi người đã lên chiếc xe buýt màu vàng nọ, hữu kinh vô hiểm rời khỏi đó. Ryan đi theo chiếc xe buýt ngừng lại ở một trạm xăng ngoại ô thành phố.
Sau khi cẩn thận kiểm tra một phen xác định trạm xăng không có gì nguy hiểm, Ryan mới biết được đầu đuôi chuyện này.
Trước mắt tổng cộng 14 người, tám nam, sáu nữ, trong đó còn có một cô bé cực kỳ xinh đẹp, những người này đều là người sống sót, nghe họ nói, hai ngày trước —— Cũng chính là khi Ryan vừa mới về nước, không biết tại sao, nơi này bộc phát một trận khủng hoảng thây ma, người họ quen biết, thân nhân, người yêu, hết thảy đã hóa thành thây ma ăn thịt người.
Ryan hơi nhíu mày, đám người kia hiển nhiên đã đói bụng lắm, một đám chạy vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, cầm lấy thức ăn liền ăn, anh đã hiểu sơ một chút, nghề nghiệp 14 người này đa dạng, nhân vật nòng cốt —— Cũng chính là đội trưởng của họ tên Ronny Bowman, đại khái chưa tới 30 tuổi, gốc Đức, tóc vàng mắt xanh mũi cao, diện mạo điển hình của người Aryan, vóc người khỏe đẹp, nguyên lai từng chịu sự quản lý của đội hải quân lục chiến, bây giờ vẫn là một quân quân đang phục dịch, hình như là trung tá.
Ryan nhíu mày, nếu là quan quân, khẳng định cũng có quan hệ với bộ tài nguyên quốc gia CIA hoặc bộ quốc phòng, nói không chừng họ chính là đồng sự cũ, song cấp bậc của mình là thượng tá, người đàn ông trước mặt này có phải nên đứng dậy cúi chào anh không?
Ryan cũng không nói rõ thân phận của mình, chỉ nói mình là một giám đốc nhỏ của công ty năng lượng, khi Ronny bộ dáng hiểu rõ cười như có như không nhìn trang bị của anh, liền mượn cớ mình là người yêu thích sưu tầm vũ khí.
Ryan gia nhập khiến họ bổ sung thêm chút lực chiến đấu, một đám người để sưởi ấm liền làm một đống lửa to, duy nhất một cô bé khoảng năm sáu tuổi đến gần, ôm gấu bông, sắc mặt dưới ánh lửa chiếu rọi có chút tái nhợt, mở to hai mắt, cong miệng nhỏ nhắn thấp giọng hỏi: "Chú ơi, chú có thấy mẹ của con không?"
Cô bé mặt mũi vô cùng đáng yêu, mái tóc xoăn màu vàng kim, trên đầu còn cài một kẹp tóc hình con bướm, cứ thế dùng đôi mắt to ướt sũng nhìn Ryan........Thật đáng yêu!
Ryan cười hắc hắc, một tay bế cô bé đặt trên đầu gối, hòa ái hỏi: "Gọi chú là Ryan được rồi, chú không thấy mẹ con, nhưng mà mẹ khẳng định đang chờ con đó......" Lời này còn chưa nói xong, cô bé sắc mặt xám trắng chậm rãi cúi đầu, thân thể mềm mại tựa trước ngực anh.
Đứa trẻ đáng thương......Nói không chừng mẹ cô bé đã sớm......Ryan còn chưa kịp cảm khái, liền cảm thấy cô bé trên người chậm rãi thẳng người dậy...... Mặt ghé vào chỗ cổ anh, trong cổ họng phát ra loại tiếng kêu tựa thây ma.
Không đúng! Cô bé này.......Ryan còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy cô bé kia thoáng cái đã cắn lên cổ anh, anh có thể cảm giác được tiếng máu tươi phun ra, hơn nữa người xung quanh đã sớm hét ầm lên, "Con bé bị thây ma lây nhiễm rồi!"
Ryan dùng hết tất cả khí lực đẩy cô bé đã biến thành thây ma ra, lấy tay gắt gao đè lại động mạch, thở hồng hộc quỳ trên mặt đất, sớm đã có người móc súng ra, tỉnh táo giải quyết cô bé.
Ryan có thể cảm giác được máu mình giống như tìm thấy cửa ra chảy không ngừng, anh hơi ngẩng đầu, vừa định kêu cứu thành tiếng, liền nhìn thấy Bowman cầm súng thẳng tắp hướng về phía anh, dùng thanh âm từ tính cực kỳ êm tai dặn dò những người khác, "Hắn cũng đã bị thây ma cắn, cầm tất cả trang bị lên, chúng ta đi."
Hắn...... Hắn đây là muốn......! Ryan trong lúc nhất thời trừng to hai mắt, tận mắt nhìn thấy Bowman hướng đầu anh bóp cò.
++++++++++++
Khi Ryan tỉnh lại, bản thân như trước nằm bên đống lửa ở trạm xăng, thi thể của cô bé vẫn ở bên cạnh, chết vẫn có chút khủng bố, lúc này mặt trời đang chiếu gay gắt, hẳn là giữa trưa.
Nhưng mà......Tại sao mình còn sống? Chẳng lẽ......Ryan sờ đầu, không hề phát hiện vết thương nào, kỳ quái, anh rõ ràng nhớ viên đạn thoáng cái đã bắn trúng đầu anh mà...... Sao một chút thương tích cũng không có? Nhìn hai tay mình, vuốt ve thân thể mình, chẳng lẽ...... Mình cũng đã biến thành thây ma?
Không đúng...... Không đúng...... Mình có mạch đập có nhịp tim, thân thể cũng ấm, mình là người! Chính là một con người còn sống sờ sờ! Xác nhận điểm này rồi Ryan vô cùng phấn chấn, Bowman chết con mẹ nó tiệt, bố đây đại nạn không chết nhất định sẽ hành chết ngươi!
"Reng......" Buồng điện thoại công cộng ngoài cửa hàng tiện lợi đột nhiên truyền đến tiếng chuông, vang lên một đoạn thời gian rất lâu, Ryan đứng lên, chậm rãi đi tới, nhấc điện thoại nghe.
"Xin chào, xin hỏi anh là ngài Ryan Văn Quân sao?" Thanh âm đầu kia điện thoại cực kỳ có từ tính, trong thanh âm mang theo cảm tính và mị hoặc, Ryan thoáng sửng sốt, chung quy cảm thấy thanh âm này dường như đã từng nghe thấy, hơn nữa khẩu âm người này nói chuyện cũng rất đặc biệt, một chút cũng không giống người Mỹ, nhưng anh vẫn trả lời: "Đúng, là tôi."
Người đầu kia điện thoại dùng thanh âm mang theo ý cười sung sướng, kéo dài giọng nói: "Hai người cha của anh cùng em trai anh đều đang nằm trong tay tôi, muốn họ, tới tìm tôi."
Tác giả nói ra suy nghĩ:
Tiết lộ chút, nhân vật chính là bánh bao do nam nam sinh ra.......Đương nhiên, một đời này của Quân gia có hai đứa con........
Tác giả :
Mãi Thố Quân