Khúc Giao Hưởng Quân Hôn

Chương 5

Dư Nhược Nhược vừa dọn dẹp phòng ngủ xong, lúc đi ra thấy Nhan Bồi Nguyệt tư thái ung dung đang lau cửa sổ sát đất ngăn cách phòng khách với ban công, quai hàm cô như muốn rớt xuống đất……….

Từ sau hôn lễ, biết gia thế nhà anh đồ sộ cỡ nào, cô luôn chờ cơ hội một ngày sẽ cười nhạo anh không biết làm việc vặt.

Vốn là anh biết làm cơm đã khiến cô thất kinh không thôi.

Không nghĩ tới anh còn biết làm việc nhà.

Thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt……

“Đừng ngây người nữa, em còn hai mươi phút." Anh đưa lưng về phía cô mà vẫn biết cô đang làm gì? Bộ đội chẳng lẽ còn huấn luyện cả khả năng đặc biệt như mắt nhìn sáu phía, tai nghe tám hướng?

“A, nha." Cô vừa ngồi xuống nệm trên đất lau khay trà vừa nghi ngờ: “ Anh cũng làm việc nhà?"

Anh đối với vấn đề không có dinh dưỡng này chỉ hừ mũi khinh thường, căn bản là lười phải trả lời.

Không có ai vừa sinh ra mà cái gì cũng biết, nhưng đến hai mươi mấy tuổi mà cái gì cũng không biết chắc cũng chỉ có Dư Nhược Nhược cô mà thôi. Nhan Bồi Nguyệt cảm thấy nếu tranh luận với cô quá nhiều thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới IQ của mình mất.

Sau giữa trưa chủ nhật, rèm cửa đã bị tháo xuống, mặt trời chỉ cách một lớp thuỷ tinh trong suốt, lười biếng chiếu lên người anh một tầng ánh sáng tựa như dát vàng. Nhan Bồi Nguyệt đã đổi sang một chiếc áo sơ mi thoải mái, hai chân thon dài như hạc trắng, lau cửa kính cũng không giống cô thấy chỗ nào bẩn lau chỗ đó, mà là lần lượt lau từ trên xuống dưới có quy luật…….

Cô chống cằm, ngửa đầu, khẽ híp mắt, thưởng thức một màn “ mỹ nam lau cửa kính"……. Nhìn bóng lưng này, xem ra cũng không thua gì Cốc Tinh Hà……..

Anh đột nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ tươi đẹp của cô: “ Nhìn đủ chưa?"

Cô hốt hoảng cúi đầu, cầm khăn lau loạn một hồi: “ Ai nhìn anh, đừng có tưởng bở."

“Ừ, vậy thì đi giặt ga giường và rèm cửa đi, đừng lười biếng."

“………" Là ai vừa rồi cảm thấy bóng lưng anh ta trông thật đẹp mắt, lôi ra xử bắn luôn đi!

Thời điểm trong nhà rốt cục cũng sạch sẽ sáng sủa, đã là chạng vạng tối. Cô nằm thẳng đơ trên ghê sofa không buồn nhúc nhích: “ Tổng vệ sinh quả là hoạt động thương gân động cốt a……."

Nhìn lại người kia, vẫn là phong thái ung dung tự tại như cũ, ngay cả hơi thở cũng không rối loạn.

Dư Nhược Nhược vong ân phụ nghĩa ngay lập tức quên luôn công sức cả buổi chiều của ai đó, trong lòng thầm oán thán, anh ta nhất định là lười biếng rồi…….

Chuông cửa đúng lúc này vang lên, cô thật sự không muốn động đậy, bèn đá đá Nhan Bồi Nguyệt đang ngồi đầu kia của ghế sofa: “ Mở cửa đi."

Anh lạnh lùng liếc cô một cái, tựa như gió rét tháng ba, làm tim gan cô co rút một trận……..

Chỉ có thể kéo lê thân thể đã gần như tàn phế ra mở cửa.

Nhìn khuôn mặt mỉm cười của lão nhân đang đứng ở cửa, cô rốt cuộc thành công tàn phế lần nữa.

Thanh âm lắp bắp: “ Bác trai, bác gái……..Không đúng, ba………mẹ…….."

Nhan Bồi Nguyệt nghe thấy tiếng động ở cửa, cau mày đứng dậy đi tới: “ Sao đến mà không báo trước."

Mẹ Nhan mang theo khuôn mặt tựa núi băng, dường như hết sức không vui: “ Còn không phải do lão già này, nói cái gì mà tập kích bất ngờ, kết quả tài xế kia lại là lính mới, không biết chọn đường, mất cả nửa ngày mới tới nơi."

Dư Nhược Nhược pha trà, bưng ra, nhìn đồng hồ, giải thích: “ Mẹ, ngài đừng nóng, đường xung quanh đến khu nhà này rất hay kẹt xe, chủ nhật lại càng đông, cũng giống Bắc Kinh thôi ạ."

Lại bị ánh mắt như băng nhìn sang, cô không dám nói nữa, ngoan ngoãn lui về phía sau.

Cha Nhan mặc dù chức vị cao, nhưng lại hết sức hoà ái, vẫn luôn cười híp mắt: “ Nhược Nhược, ở đây có quen không? Bồi Nguyệt không khi dễ con chứ?"

Cô trái lương tâm lắc đầu một cái: “ Không có, anh ấy rất tốt, còn nấu cơm cho con ăn."

Lời kia vừa thốt ra liền quét đến một trận gió lạnh, Nhan Bồi Nguyệt không ngờ tới cô lại thành thật như vậy, muốn ngăn lại nhưng đã không kịp.

“ Cái gì? Con để Bồi Nguyệt nấu cơm? Con làm vợ mà sao có thể như vậy? Không yêu cầu con phải hiền lương thục đức, nhưng dù gì cũng phải biết chăm lo ăn uống hàng ngày cho Bồi Nguyệt chứ? Bây giờ thì tốt rồi, ngược lại còn muốn nó phục vụ con? Cưới vợ như này thì có ích lợi gì?!" Mẹ Nhan thương con, thanh âm đề cao tận quãng tám, từng chữ từng chữ đều có gai.

Trong lòng cô ấm ức, nhưng vẫn giữ lễ phép không tranh luận cùng trưởng bối, chỉ cúi đầu, bộ dáng thật đáng thương.

Nhan Bồi Nguyệt nhìn cô một cái, cô tựa như rất thích cúi đầu, chỉ chừa cho người khác một đỉnh đầu đen nhánh, đem nét mặt khổ sở cùng uất ức giấu vào nơi sâu kín nhất.

“ Mẹ, bọn con tự lo được. Lần này tới là…….."

Cha Nhan thuận thế nói tiếp giảng hoà: “ Chúng ta tới tham gia hội thảo nghiên cứu, thuận tiện ghé qua xem các con sống thế nào. Đúng rồi, anh con cũng tới, đưa cả Tiểu Viên Viên tới."

Nghe những lời này, trong nháy mắt Dư Nhược Nhược bắt được trọng điểm, trong hôn lễ ngày đó có một cô nhóc không sợ quyền quý đem bánh ngọt sát lên ống quần của từng vị khách quý, làm đổ cây nên thiếu chút nữa đốt luôn cả bàn ăn, chẳng phải là tiểu quỷ năm tuổi đó sao?

“ Vâng, hội nghị đó có chuẩn bị phòng cho mọi người không? Cơm tối muốn ăn gì?"

“ Chúng ta ra ngoài ăn tối là được rồi, con không cần phải bày vẽ. Ở nhà được sống an nhàn sung sướng, bây giờ lại phải phục vụ người khác……." Mẹ Nhan nói được nửa câu liền dừng lại, cố ý muốn châm chọc cô con dâu lười biếng.

“ Mẹ, Tiểu Viên Viên lúc nào thì tới đây?"

“Đúng rồi, anh con tối nay đến Hải Nam, lão già này buổi tối giấc ngủ không tốt, Viên Viên đành nhờ các con thôi." Mẹ Nhan lên tiếng.

Dư Nhược Nhược lập tức gật đầu như giã tỏi, trong lòng tự nhiên thấy hồi hộp, sao bỗng dưng lại có cảm giác “ có bạn từ phương xa tới, cực kỳ vui mừng" thế này?

Nhan Bồi Nguyệt vuốt vuốt mi tâm, nhức đầu gật một cái.

Nhắc đến quỷ tinh nghịch thì chỉ có thể là con nhóc đó mà thôi, hơn nữa còn siêu cấp phiền toái, đêm nay, đoán chừng là muốn khiêu chiến nhẫn nại cùng ý chí đã được tôi luyện nhiều năm của anh rồi……

Lúc Nhan Bồi Vân đưa Nhan Tâm Viên tới, Dư Nhược Nhược bế nhóc lên, điểm nhẹ chóp mũi của nó: “ Tiểu Viên Viên, còn nhớ thím không?"

Đứa bé trí nhớ siêu phàm, mở to hai mắt, non nớt kêu lên: “Thím nhỏ."

“ Thật là ngoan........." Vừa nói xong liền không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non mịn như thạch hoa quả của con nhóc.

Anh em Nhà họ Nhan đều bày ra khuôn mặt bất đắc dĩ.

Dư Nhược Nhược không thể không thừa nhận, trong mọi người ở Nhà họ Nhan, chỉ có Nhan Tâm Viên là làm cho người ta yêu nhất……

Thật ra thì tên của Nhan Tâm Viên, đằng sau tên đệm phải là chữ “ Khắc", nhưng tên con gái mà mang theo chữ “ Khắc" chung quy lại vẫn cảm thấy có chút khó nghe, cho nên mới để là Tâm Viên.

Buổi tối, ba người đang xem TV, Nhan Bồi Nguyệt không có chút ga lăng nào, giành xem phim tài liệu lịch sử.

Nhan Tâm Viên ở trong lòng Nhược Nhược không an phận, bắt đầu giãy dụa.

“ Sao vậy Viên Viên?"

“ Thím nhỏ, con không thích xem cái này." Nhưng tính khí chú nhỏ luôn không dễ chọc, cô bé quyết định chuyển hướng, “ Thím nhỏ, con muốn xem Doraemon….."

Thật ra, Dư Nhược Nhược cũng muốn xem Doraemon, nhưng xét thấy lúc ăn tối, Nhan Bồi Nguyệt đã giúp cô nói tốt vài câu, cô đành nhường anh một lần này vậy.

“ Doraemon không hay, thím nhỏ kể chuyện cười cho con nghe nhé?"

“Vâng, vâng, con thích nghe chuyện xưa."

“………"Chuyện cười không phải là chuyện xưa mà…….

“ Ngày xưa, có một con kiến nhỏ yêu một con voi, sau đó cầu hôn với nó. Con voi đồng ý." Cô chỉ có thể lấy phương thức kể chuyện xưa để bắt đâu câu chuyện cười này thôi.

Nhan Bồi Nguyệt nhìn cô một cái, ánh mắt mờ mịt không hiểu.

“ Nhưng con voi mẹ không đồng ý, con biết tại sao không?"

Nhan Tâm Viên không động đậy, ngây ngô chớp mắt một cái, lắc đầu: “ Không biết."

“ Bởi vì con voi mẹ nói: Thằng nhóc đó ngay cả nhẫn kết hôn cũng không mua nổi mà con còn muốn gả cho nó?!" Dư Nhược Nhược sau khi kể xong liền cười đến nghẹn. Mới có một câu chuyện mà đã cười đến nghiêng ngả rồi.

Nhan Tâm Viên nhất thời kinh ngạc: “ Thím nhỏ, tại sao con kiến không mua nổi nhẫn kết hôn? Nhà bọn họ rất nghèo sao?"

“…………………"

Nhan Bồi Nguyệt lặng lẽ cầm điều khiển chuyển sang phim Doraemon, đứng dậy rời đi.

Dư Nhược Nhược tinh mắt để ý thấy khoé miệng anh hơi cong lên, sau đó quay lại nhìn Nhan Tâm Viên đang chăm chú xem phim hoạt hình. Nhất thời cảm thấy, chuyện cười này thật có chiều sâu……..

Trước khi ngủ, Nhan Tâm Viên không yên ngọ nguậy trong chăn tựa như con tằm non mềm béo múp míp, không ngừng hỏi: “ Thím nhỏ, tại sao thím và chú nhỏ không ngủ cùng nhau? Ba mẹ con đều ngủ cùng nhau mà."

“Ừ, bởi vì sợ chen phải Tiểu Viên Viên, thím nhỏ đành bảo chú sang phòng bên cạnh ngủ rồi." Cô tự chê bai mình như vậy thật đủ vĩ đại, đủ vô tư a……..

“ Con không sợ chen, ở nhà , thỉnh thoảng con cũng ngủ cùng ba mẹ, cũng là giường lớn thế này……" Cô bé vẫn cố chấp.

“Ách…….."

“ Con biết rồi, nhất định là thím cùng chú nhỏ cãi nhau, đúng không? Mẹ con cãi nhau với ba cũng sẽ tới ngủ trên giường nhỏ với con." Cô bé ngây thơ nói.

“Ừ, cãi nhau." Dư Nhược Nhược có chút khốn đốn, theo lời cô bé nói tiếp.

Ai biết con nhóc lại giống như chiến sĩ nhỏ, vạch chăn lên, xỏ dép, thoáng cái đã không thấy tăm hơi đâu…..

Một lát sau, Nhan Bồi Nguyệt mặc đồ ngủ đi tới, dụi dụi mắt hỏi: “ Sao lớn như vậy còn gặp ác mộng? Không sợ mất mặt sao?"

Cô không hiểu ra sao nhìn Viên Viên, chỉ thấy con nhóc còn nhỏ tuổi, trong nháy mắt đã học làm tượng gỗ, đứng im không nhúc nhích.

Dư Nhược Nhược có chút dở khóc dở cười, bà cô nhỏ này!

………………

Cuối cùng Nhan Tâm Viên cũng gặt hái được thành công, cô bé nằm ở giữa, đối mắt to trong veo như nước chớp chớp, tay phải hướng đến thím nhỏ xinh đẹp của nhóc, tay trái hướng đến chú nhỏ lạnh lùng .

Cô bé rốt cuộc hài lòng ngủ thiếp đi.
Tác giả : Vitamin ABC
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại