Khúc Chiết Trong Lòng
Chương 16: Trúng thuật
Xích Thủy chảy quanh toàn bộ Điền Tây, có thể nói là dòng sông chính của Điền Tây, Đại Chu cùng Điền Tây quyết chiến ngay tại nơi này, trận chiến kia có thể nói vô cùng thảm thiết, quân đội song phương huyết nhiễm đỏ toàn bộ Xích Thủy.
Mi Cô đến mép sông, nhìn thấy một con thuyền nhỏ đậu ở bến, đầu thuyền là một ngư ông đang nằm trên sàn thuyền phơi nắng, trên mặt úp một cái mũ rơm.
Mi Cô xuống ngựa, đi vài bước lên thuyền, đưa Thẩm Yến vào trong khoang thuyền, nàng nói mấy tiếng Điền Tây với ngư ông, đối phương trả lời. Mi Cô phất phất tay:
- Rời bến đi.
Người nọ gật đầu, trúc sào chống đỡ, thuyền không rời khỏi bến, ngược lại ở trong nước xoay chuyển. Mi Cô không kịp phản ứng, đụng đầu vào vách thuyền.
Lúc nàng nhận ra không ổn, đã thấy trúc sào kia thẳng tắp đánh về phía nàng, nàng vừa cúi người né tránh, vừa đưa tay muốn kéo Thẩm Yến lại, không ngờ trúc sào kia cũng linh hoạt rơi xuống, một cỗ đại lực đánh vào ngực của nàng, nàng văng ra khoang thuyền, một búng máu phun ở mạn thuyền.
Còn chưa chờ Mi Cô đứng lên, từ trên bờ đã thấy Tiêu Vũ cưỡi ngựa đuổi tới đây, hai tay kéo cung tiễn, mục tiêu đúng là nàng.
Mi Cô thầm hận, biết bản thân đã trúng kế, không dám chần chờ, nhảy vào trong nước, một mũi tên cũng bay vào trong nước, truyền đến tiếng kêu đau đớn, một luồng huyết phiêu lượng trên mặt nước.
Lúc Tiêu Vũ đuổi tới bên bờ, Ân Vũ đã ôm Thẩm Yến đang hôn mê nhảy lên bờ, Tiêu Vũ bước nhanh tới, tiếp nhận Thẩm Yến, gắt gao ôm vào trong lòng.
Hàng Tiến xấu hổ ho vài tiếng, thấy Tiêu Vũ không có phản ứng, đành nói:
- Tìm vài người có kỹ năng bơi tốt, nhảy xuống sông tìm nữ nhân kia, nàng bị thương không bơi xa được.
Mấy người lĩnh mệnh rời đi, Ân Vũ chỉ vào bản thân:
- Thật ra kỹ năng bơi của ta cũng không tồi.
Hàng Tiến phất phất tay, hắn vui vẻ đi theo kia mấy người nhảy xuống sông.
Hàng Tiến nói với Tiêu Vũ:
- Điện hạ, vị này... Cô nương bị thương, chúng ta nên vào thành trước, tìm đại phu chuẩn mạch cho nàng.
Tiêu Vũ giống như tỉnh lại từ trong mộng, hắn mang theo Thẩm Yến ngồi trên xe ngựa trở về thành.
Lúc Thẩm Yến tỉnh lại đã chiều tối, nàng đang muốn ngồi dậy, lại cảm thấy cả người đau đớn, không có khí lực.
Lúc này, một bàn tay đỡ nàng, giúp nàng ngồi dậy:
- Đại phu vừa mới thay ngươi giải mê dược, cho nên hiện tại thân mình có chút không khoẻ.
Thân thể Thẩm Yến cứng đờ, không thể tin nhìn sang:
- Tiêu Vũ?
- Là ta.
- Sao ngươi lại ở đây?
Tiêu Vũ nhìn nàng:
- Ta nên nói ta là giám quân nên ta ở đây, nhưng thật ra, ta tới nơi này, là vì cứu ngươi.
Dọc đường đi Tiêu Vũ suy nghĩ rất rõ ràng, cái gì mà dựa vào Thẩm Linh Quân tiếp cận Thẩm Yến, cái gì mà chờ nàng đến năm mười bốn tuổi, tứ hôn cho hắn, nói đến cùng chẳng qua trong lòng hắn có thẹn với Thẩm Yến, cho nên không dám trực tiếp đối mặt với nàng mà thôi, hắn muốn Thẩm Yến gả cho hắn, nên rõ ràng rành mạch nói cho nàng biết, đây mới là tích cách của hắn.
Thẩm Yến bị những lời của Tiêu Vũ làm cho kinh hoảng, nàng hoảng loạn muốn đẩy Tiêu Vũ ra, nhưng đôi tay vô lực, trực tiếp ngã vào lòng hắn.
Tiêu Vũ cảm giác trong lòng mềm mại, đầu óc trống rỗng, quên luôn những lời muốn nói.
Thẩm Yến hổn hển nói:
- Mau buông ta ra!
Tiêu Vũ "A" một tiếng, thản nhiên mở ra vòng tay, đáng tiếc Thẩm Yến đánh giá quá cao thân thể của nàng, không có vòng tay chống đỡ, nàng nghiêng về ván giường, ngay lúc nàng sắp ngã xuống, Tiêu Vũ lại đưa tay ôm nàng trở về.
Thẩm Yến vừa vội vừa tức:
- Tiêu Vũ!
Tiêu Vũ lại cảm thấy rất mới lạ, Thẩm Yến như một con tiểu miêu giương nanh múa vuốt, tuy rất hung hãn nhưng không có lực công kích, thật đáng yêu khiến người ta muốn ôm nàng vào lòng. Thẩm Yến như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua.
Thẩm Yến tức giận, đầu óc choáng váng, Tiêu Vũ thấy thế cũng không dám đùa nàng, thành thật đem nàng tựa vào gối, sau đó nói lại mọi chuyện sau khi nàng té xỉu. Nói đến lúc Mi Cô lấy nàng ra uy hiếp hắn, nàng mất tự nhiên mím môi.
Tiêu Vũ nói xong, có chút do dự nói:
- Trên người ngươi đã giải mê dược, vết thương trên cổ, trên mặt cũng đã bôi dược, nhưng mà...
Tiêu Vũ nắm tay nàng, kéo tay áo lên, bên trên chi chít bọt nước, Thẩm Yến kinh hoảng, nàng run run hỏi:
- Ta...Sao lại thế này?
- Đây là Điền Tây vu thuật, cứ ba ngày sẽ phát tác một lần, ta tìm kiếm vu y giúp ngươi trị liệu, tuy có thể giảm bớt đau đớn khi phát tác, nhưng trừ người thi thuật ra không ai có thể giải.
Tiêu Vũ dừng một chút:
- Nếu muốn chữa khỏi, chỉ có thể chờ chúng ta bắt được Mi Cô.
Thẩm Yến nghe Tiêu Vũ giải thích, nàng bình tĩnh hỏi Tiêu Vũ:
- Nói vậy, hiện tại ta không thể trở về Sóc Kinh?
- Đúng vậy.
Thẩm Yến gật đầu, nàng bình tĩnh nói:
- Ta muốn viết cho phụ thân một phong thư, nói phụ thân không cần lo lắng.
Tiêu Vũ trầm mặc một chút:
- Hiện tại thân thể ngươi không khoẻ, để ta thay ngươi viết.
Thẩm Yến định cự tuyệt, nhưng thật sự lực bất tòng tâm, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu:
- Ừ.
Tiêu Vũ đi ra cửa lấy giấy bút, vừa vặn gặp Hàng Tiến đang chuẩn bị gõ cửa, Hàng Tiến nhìn hắn lắc đầu, Tiêu Vũ biến sắc:
- Đi ra ngoài rồi nói.
Hàng Tiến dẫn người tìm kiếm tung tích của Mi Cô, tìm dọc theo dòng sông, nhưng mặc kệ là sinh hay tử, đều không thấy bóng dáng của nàng ta.
Hàng Tiến nói:
- Dân chúng Điền Tây từ nhỏ đã sinh hoạt gần sông, điện hạ không có bắn trúng chổ yếu hại, cho nên nàng mới may mắn chạy thoát.
Tiêu Vũ tâm tình trầm trọng:
- Nếu nàng trốn về Điền Tây, không biết phải phí bao nhiêu công phu tài lực mới có thể bắt được nàng.
- Điện hạ hay là chúng ta đi Long Khâu thành hội họp cùng Hoắc tướng quân, nếu chúng ta thắng, đương nhiên có thể bắt Phượng Trì công chúa giao ra Mi Cô. Còn nữa, Long Khâu là quận phủ, ở đó có lẽ sẽ có danh y có thể trị liệu cho Thẩm tiểu thư.
Nghe ý kiến của Hàng Tiến, Tiêu Vũ mới thoáng thả tâm, nói:
- Ừ, chờ thân thể Nguyên Nương tốt lên một chút, chúng ta sẽ xuất phát đi Long Khâu.
Hàng Tiến muốn nói lại thôi.
- Còn chuyện gì?
- Có lẽ là thuộc hạ đa tâm, luôn cảm thấy một chuyến này quá khéo, mặc kệ là cùng Mi Cô ở chung một khách điếm, hay là sau đó thuận lợi đuổi kịp nàng, chút thuận lợi này thật bất khả tư nghị.
( Yul: " bất khả tư nghị" nghĩa là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.)
Tiêu Vũ nhíu mày:
- Ngươi hoài nghi có nội gián?
Hàng Tiến cười cười:
- Này là cảm giác của thuộc hạ, nhưng thử nghĩ lại, có nội gian nào sẽ làm ra loại chuyện ăn cây táo, rào cây sung, có lẽ thuộc hạ đa tâm.
Tiêu Vũ cũng không nghĩ nhiều, phân phó Hàng Tiến đi thông tri những người khác chuẩn bị rời đi, rồi cầm giấy bút trở về phòng.
Lúc Tiêu Vũ trở lại phòng, vừa khéo nhìn đến Thẩm Yến hoảng loạn buông tay áo, hắn làm bộ như không thấy, bày giấy ra bàn, hỏi:
- Viết cái gì?
Thẩm Yến nghĩ nghĩ:
- Phụ thân đại nhân tôn tiền, nữ yến kính bẩm...
Sợ phụ thân lo lắng, nàng không nói bản thân trúng vu thuật, chỉ nói bị cảm phong hàn, cho nên phải trì hoãn mấy ngày mới có thể trở về, đang nói, thì nhìn thấy Tiêu Vũ ngừng bút, nàng hỏi:
- Sao thế?
Tiêu Vũ xấu hổ trả lời:
- Có mấy chữ không biết viết...
Lúc này Thẩm Yến mới nhớ ra, kiếp trước Tiêu Vũ không thích đọc sách, cho dù trọng sinh vẫn luôn nỗ lực, chỉ sợ không có nhiều hiệu quả, nhân tiện nói:
- Đó là chữ lạ, ta đổi chữ khác.
Tiêu Vũ cố chấp:
- Ngươi nói ta viết.
Nói xong nhét bút lông vào trong tay Thẩm Yến, sau đó nắm giữ tay nàng, nhìn một màn như vậy, hai người đều sững sờ.
Sau hai năm ở Cổ Ninh quận, có một ngày Tiêu Vũ muốn Thẩm Yến dạy hắn viết chữ, Thẩm Yến bất đắc dĩ, chỉ có thể để hắn cầm nhánh cây, khoa tay múa chân trên mặt đất, nhưng hắn là tên đầu gỗ, dạy mấy lần cũng không được.
Thẩm Yến chỉ có thể nắm tay hắn dạy hắn viết, nhưng Tiêu Vũ thân hình cao lớn, bàn tay cũng lớn gấp đôi tay của Thẩm Yến, Thẩm Yến không cầm được tay hắn, nàng tức giận không dạy nữa.
Tiêu Vũ đem nhánh cây nhét vào tay nàng, sau đó nắm giữ tay nàng, cười nói:
- Nàng xem, này không phải là được rồi sao?
Tay Thẩm Yến run lên, một giọt mực rơi xuống giấy, nàng làm bộ như lơ đãng rút tay ra, nói:
- Giấy dơ rồi, đổi tờ khác đi.
Tiêu Vũ miễn cưỡng nở nụ cười:
- Ừ... Ta đổi tờ khác.
Hắn không có nhắc đến chuyện để Thẩm Yến dạy hắn viết chữ kia, Thẩm Yến cũng làm bộ như không biết. Chỉ là có một khoảng thời gian Tiêu Vũ tinh thần không yên.
Thật vất vả mới viết xong thư, Tiêu Vũ vẫn chưa đi ra ngoài, hắn hỏi Thẩm Yến:
- Nguyên Nương, người làm sai chuyện, có thể được tha thứ không?
Thẩm Yến không nói gì.
Tiêu Vũ cúi thấp mặt, vẫn giả bộ tự nhiên:
- Quên đi, ta không nên hỏi ngươi vấn đề kỳ quái như vậy.
Thẩm Yến rất muốn nói cho hắn biết, làm sai dù có tha thứ hay không tha thứ cũng không còn quan trọng. Nàng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhìn Tiêu Vũ thất lạc rời khỏi phòng.
Sau khi Tiêu Vũ rời đi, trong phòng an tĩnh.
Thẩm Yến nghĩ về buổi trưa mùa thu năm ấy, Cổ Ninh quận mùa thu khô ráo ôn hòa, giống như lòng bàn tay của Tiêu Vũ.
Hắn ôm Thẩm Yến vào trong lòng, môi kề bên tai nàng, nhẹ nhàng nói.
"Nguyên Nương, nàng dạy ta viết, nắm tay nhau đến đầu bạc.
Khi đó Thẩm Yến có tâm tình thế nào? Nàng đã không còn nhớ rõ, là cảm động hay là xót xa? Có lẽ có một chút thương cảm.
Thương cảm nàng nửa đời trước chọn sai, đổi lấy sự xem thường của hắn, thương cảm nàng lúc buông xuống đoạn cảm tình này, lại chiếm được lời hứa hẹn như thế.
Đúng là tạo hóa trêu người.
Mi Cô đến mép sông, nhìn thấy một con thuyền nhỏ đậu ở bến, đầu thuyền là một ngư ông đang nằm trên sàn thuyền phơi nắng, trên mặt úp một cái mũ rơm.
Mi Cô xuống ngựa, đi vài bước lên thuyền, đưa Thẩm Yến vào trong khoang thuyền, nàng nói mấy tiếng Điền Tây với ngư ông, đối phương trả lời. Mi Cô phất phất tay:
- Rời bến đi.
Người nọ gật đầu, trúc sào chống đỡ, thuyền không rời khỏi bến, ngược lại ở trong nước xoay chuyển. Mi Cô không kịp phản ứng, đụng đầu vào vách thuyền.
Lúc nàng nhận ra không ổn, đã thấy trúc sào kia thẳng tắp đánh về phía nàng, nàng vừa cúi người né tránh, vừa đưa tay muốn kéo Thẩm Yến lại, không ngờ trúc sào kia cũng linh hoạt rơi xuống, một cỗ đại lực đánh vào ngực của nàng, nàng văng ra khoang thuyền, một búng máu phun ở mạn thuyền.
Còn chưa chờ Mi Cô đứng lên, từ trên bờ đã thấy Tiêu Vũ cưỡi ngựa đuổi tới đây, hai tay kéo cung tiễn, mục tiêu đúng là nàng.
Mi Cô thầm hận, biết bản thân đã trúng kế, không dám chần chờ, nhảy vào trong nước, một mũi tên cũng bay vào trong nước, truyền đến tiếng kêu đau đớn, một luồng huyết phiêu lượng trên mặt nước.
Lúc Tiêu Vũ đuổi tới bên bờ, Ân Vũ đã ôm Thẩm Yến đang hôn mê nhảy lên bờ, Tiêu Vũ bước nhanh tới, tiếp nhận Thẩm Yến, gắt gao ôm vào trong lòng.
Hàng Tiến xấu hổ ho vài tiếng, thấy Tiêu Vũ không có phản ứng, đành nói:
- Tìm vài người có kỹ năng bơi tốt, nhảy xuống sông tìm nữ nhân kia, nàng bị thương không bơi xa được.
Mấy người lĩnh mệnh rời đi, Ân Vũ chỉ vào bản thân:
- Thật ra kỹ năng bơi của ta cũng không tồi.
Hàng Tiến phất phất tay, hắn vui vẻ đi theo kia mấy người nhảy xuống sông.
Hàng Tiến nói với Tiêu Vũ:
- Điện hạ, vị này... Cô nương bị thương, chúng ta nên vào thành trước, tìm đại phu chuẩn mạch cho nàng.
Tiêu Vũ giống như tỉnh lại từ trong mộng, hắn mang theo Thẩm Yến ngồi trên xe ngựa trở về thành.
Lúc Thẩm Yến tỉnh lại đã chiều tối, nàng đang muốn ngồi dậy, lại cảm thấy cả người đau đớn, không có khí lực.
Lúc này, một bàn tay đỡ nàng, giúp nàng ngồi dậy:
- Đại phu vừa mới thay ngươi giải mê dược, cho nên hiện tại thân mình có chút không khoẻ.
Thân thể Thẩm Yến cứng đờ, không thể tin nhìn sang:
- Tiêu Vũ?
- Là ta.
- Sao ngươi lại ở đây?
Tiêu Vũ nhìn nàng:
- Ta nên nói ta là giám quân nên ta ở đây, nhưng thật ra, ta tới nơi này, là vì cứu ngươi.
Dọc đường đi Tiêu Vũ suy nghĩ rất rõ ràng, cái gì mà dựa vào Thẩm Linh Quân tiếp cận Thẩm Yến, cái gì mà chờ nàng đến năm mười bốn tuổi, tứ hôn cho hắn, nói đến cùng chẳng qua trong lòng hắn có thẹn với Thẩm Yến, cho nên không dám trực tiếp đối mặt với nàng mà thôi, hắn muốn Thẩm Yến gả cho hắn, nên rõ ràng rành mạch nói cho nàng biết, đây mới là tích cách của hắn.
Thẩm Yến bị những lời của Tiêu Vũ làm cho kinh hoảng, nàng hoảng loạn muốn đẩy Tiêu Vũ ra, nhưng đôi tay vô lực, trực tiếp ngã vào lòng hắn.
Tiêu Vũ cảm giác trong lòng mềm mại, đầu óc trống rỗng, quên luôn những lời muốn nói.
Thẩm Yến hổn hển nói:
- Mau buông ta ra!
Tiêu Vũ "A" một tiếng, thản nhiên mở ra vòng tay, đáng tiếc Thẩm Yến đánh giá quá cao thân thể của nàng, không có vòng tay chống đỡ, nàng nghiêng về ván giường, ngay lúc nàng sắp ngã xuống, Tiêu Vũ lại đưa tay ôm nàng trở về.
Thẩm Yến vừa vội vừa tức:
- Tiêu Vũ!
Tiêu Vũ lại cảm thấy rất mới lạ, Thẩm Yến như một con tiểu miêu giương nanh múa vuốt, tuy rất hung hãn nhưng không có lực công kích, thật đáng yêu khiến người ta muốn ôm nàng vào lòng. Thẩm Yến như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua.
Thẩm Yến tức giận, đầu óc choáng váng, Tiêu Vũ thấy thế cũng không dám đùa nàng, thành thật đem nàng tựa vào gối, sau đó nói lại mọi chuyện sau khi nàng té xỉu. Nói đến lúc Mi Cô lấy nàng ra uy hiếp hắn, nàng mất tự nhiên mím môi.
Tiêu Vũ nói xong, có chút do dự nói:
- Trên người ngươi đã giải mê dược, vết thương trên cổ, trên mặt cũng đã bôi dược, nhưng mà...
Tiêu Vũ nắm tay nàng, kéo tay áo lên, bên trên chi chít bọt nước, Thẩm Yến kinh hoảng, nàng run run hỏi:
- Ta...Sao lại thế này?
- Đây là Điền Tây vu thuật, cứ ba ngày sẽ phát tác một lần, ta tìm kiếm vu y giúp ngươi trị liệu, tuy có thể giảm bớt đau đớn khi phát tác, nhưng trừ người thi thuật ra không ai có thể giải.
Tiêu Vũ dừng một chút:
- Nếu muốn chữa khỏi, chỉ có thể chờ chúng ta bắt được Mi Cô.
Thẩm Yến nghe Tiêu Vũ giải thích, nàng bình tĩnh hỏi Tiêu Vũ:
- Nói vậy, hiện tại ta không thể trở về Sóc Kinh?
- Đúng vậy.
Thẩm Yến gật đầu, nàng bình tĩnh nói:
- Ta muốn viết cho phụ thân một phong thư, nói phụ thân không cần lo lắng.
Tiêu Vũ trầm mặc một chút:
- Hiện tại thân thể ngươi không khoẻ, để ta thay ngươi viết.
Thẩm Yến định cự tuyệt, nhưng thật sự lực bất tòng tâm, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu:
- Ừ.
Tiêu Vũ đi ra cửa lấy giấy bút, vừa vặn gặp Hàng Tiến đang chuẩn bị gõ cửa, Hàng Tiến nhìn hắn lắc đầu, Tiêu Vũ biến sắc:
- Đi ra ngoài rồi nói.
Hàng Tiến dẫn người tìm kiếm tung tích của Mi Cô, tìm dọc theo dòng sông, nhưng mặc kệ là sinh hay tử, đều không thấy bóng dáng của nàng ta.
Hàng Tiến nói:
- Dân chúng Điền Tây từ nhỏ đã sinh hoạt gần sông, điện hạ không có bắn trúng chổ yếu hại, cho nên nàng mới may mắn chạy thoát.
Tiêu Vũ tâm tình trầm trọng:
- Nếu nàng trốn về Điền Tây, không biết phải phí bao nhiêu công phu tài lực mới có thể bắt được nàng.
- Điện hạ hay là chúng ta đi Long Khâu thành hội họp cùng Hoắc tướng quân, nếu chúng ta thắng, đương nhiên có thể bắt Phượng Trì công chúa giao ra Mi Cô. Còn nữa, Long Khâu là quận phủ, ở đó có lẽ sẽ có danh y có thể trị liệu cho Thẩm tiểu thư.
Nghe ý kiến của Hàng Tiến, Tiêu Vũ mới thoáng thả tâm, nói:
- Ừ, chờ thân thể Nguyên Nương tốt lên một chút, chúng ta sẽ xuất phát đi Long Khâu.
Hàng Tiến muốn nói lại thôi.
- Còn chuyện gì?
- Có lẽ là thuộc hạ đa tâm, luôn cảm thấy một chuyến này quá khéo, mặc kệ là cùng Mi Cô ở chung một khách điếm, hay là sau đó thuận lợi đuổi kịp nàng, chút thuận lợi này thật bất khả tư nghị.
( Yul: " bất khả tư nghị" nghĩa là không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được.)
Tiêu Vũ nhíu mày:
- Ngươi hoài nghi có nội gián?
Hàng Tiến cười cười:
- Này là cảm giác của thuộc hạ, nhưng thử nghĩ lại, có nội gian nào sẽ làm ra loại chuyện ăn cây táo, rào cây sung, có lẽ thuộc hạ đa tâm.
Tiêu Vũ cũng không nghĩ nhiều, phân phó Hàng Tiến đi thông tri những người khác chuẩn bị rời đi, rồi cầm giấy bút trở về phòng.
Lúc Tiêu Vũ trở lại phòng, vừa khéo nhìn đến Thẩm Yến hoảng loạn buông tay áo, hắn làm bộ như không thấy, bày giấy ra bàn, hỏi:
- Viết cái gì?
Thẩm Yến nghĩ nghĩ:
- Phụ thân đại nhân tôn tiền, nữ yến kính bẩm...
Sợ phụ thân lo lắng, nàng không nói bản thân trúng vu thuật, chỉ nói bị cảm phong hàn, cho nên phải trì hoãn mấy ngày mới có thể trở về, đang nói, thì nhìn thấy Tiêu Vũ ngừng bút, nàng hỏi:
- Sao thế?
Tiêu Vũ xấu hổ trả lời:
- Có mấy chữ không biết viết...
Lúc này Thẩm Yến mới nhớ ra, kiếp trước Tiêu Vũ không thích đọc sách, cho dù trọng sinh vẫn luôn nỗ lực, chỉ sợ không có nhiều hiệu quả, nhân tiện nói:
- Đó là chữ lạ, ta đổi chữ khác.
Tiêu Vũ cố chấp:
- Ngươi nói ta viết.
Nói xong nhét bút lông vào trong tay Thẩm Yến, sau đó nắm giữ tay nàng, nhìn một màn như vậy, hai người đều sững sờ.
Sau hai năm ở Cổ Ninh quận, có một ngày Tiêu Vũ muốn Thẩm Yến dạy hắn viết chữ, Thẩm Yến bất đắc dĩ, chỉ có thể để hắn cầm nhánh cây, khoa tay múa chân trên mặt đất, nhưng hắn là tên đầu gỗ, dạy mấy lần cũng không được.
Thẩm Yến chỉ có thể nắm tay hắn dạy hắn viết, nhưng Tiêu Vũ thân hình cao lớn, bàn tay cũng lớn gấp đôi tay của Thẩm Yến, Thẩm Yến không cầm được tay hắn, nàng tức giận không dạy nữa.
Tiêu Vũ đem nhánh cây nhét vào tay nàng, sau đó nắm giữ tay nàng, cười nói:
- Nàng xem, này không phải là được rồi sao?
Tay Thẩm Yến run lên, một giọt mực rơi xuống giấy, nàng làm bộ như lơ đãng rút tay ra, nói:
- Giấy dơ rồi, đổi tờ khác đi.
Tiêu Vũ miễn cưỡng nở nụ cười:
- Ừ... Ta đổi tờ khác.
Hắn không có nhắc đến chuyện để Thẩm Yến dạy hắn viết chữ kia, Thẩm Yến cũng làm bộ như không biết. Chỉ là có một khoảng thời gian Tiêu Vũ tinh thần không yên.
Thật vất vả mới viết xong thư, Tiêu Vũ vẫn chưa đi ra ngoài, hắn hỏi Thẩm Yến:
- Nguyên Nương, người làm sai chuyện, có thể được tha thứ không?
Thẩm Yến không nói gì.
Tiêu Vũ cúi thấp mặt, vẫn giả bộ tự nhiên:
- Quên đi, ta không nên hỏi ngươi vấn đề kỳ quái như vậy.
Thẩm Yến rất muốn nói cho hắn biết, làm sai dù có tha thứ hay không tha thứ cũng không còn quan trọng. Nàng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, nhìn Tiêu Vũ thất lạc rời khỏi phòng.
Sau khi Tiêu Vũ rời đi, trong phòng an tĩnh.
Thẩm Yến nghĩ về buổi trưa mùa thu năm ấy, Cổ Ninh quận mùa thu khô ráo ôn hòa, giống như lòng bàn tay của Tiêu Vũ.
Hắn ôm Thẩm Yến vào trong lòng, môi kề bên tai nàng, nhẹ nhàng nói.
"Nguyên Nương, nàng dạy ta viết, nắm tay nhau đến đầu bạc.
Khi đó Thẩm Yến có tâm tình thế nào? Nàng đã không còn nhớ rõ, là cảm động hay là xót xa? Có lẽ có một chút thương cảm.
Thương cảm nàng nửa đời trước chọn sai, đổi lấy sự xem thường của hắn, thương cảm nàng lúc buông xuống đoạn cảm tình này, lại chiếm được lời hứa hẹn như thế.
Đúng là tạo hóa trêu người.
Tác giả :
Bạc Hà Miêu