Khúc Cầu Hồn

Chương 62

Sở Xã hội đến đòi mang Johnny đi ngay ngày hôm sau. Cậu bám chặt lấy tay mẹ khi hai cán sự xã hội đứng bên cạnh cửa xe đang mở. Hơi nóng bốc lên khỏi bãi đậu xe. Những chiếc xe lao nhanh trên con đường bốn làn xe. “Mẹ làm những ngón tay của con bị đau," Johnny thì thào. Mẹ cậu buông lơi níu kéo khi bà nói chuyện với Hunt. “Không còn cách nào khác sao?"

Hunt cũng đành phải chấp nhận. “Sau tất cả những gì đã xảy ra, bạo lực, truyền thông, họ cũng không còn chọn lựa nào khác." Ông dừng lại và nhìn vào đôi mắt của Johnny. “Chuyện này chỉ trong một thời gian ngắn. Tôi sẽ thay mặt mẹ cậu lên tiếng. Chúng tôi sẽ dàn xếp ổn thoả chuyện này."

“Ông hứa nhé?"

“Ừ."

Johnny nhìn vào chiếc ô tô và một phụ nữ nở nụ cười. Cậu ôm choàng lấy mẹ. “Con sẽ không sao đâu," cậu nói. “Cũng giống như đi xa một thời gian thôi."

Cậu leo vào trong xe. Và câu chuyện trong tháng tới là như vậy. Như một chuyến đi xa. Gia đình bảo trợ tạm dung của cậu thật tử tế nhưng giữ khoảng cách. Họ đối xử với cậu như thể lời nói nặng có thể làm cậu tổn thương, thay vào đó họ đóng kịch cứ y như không có chuyện gì khác thường xảy ra. Họ lịch sự không hề khiếm khuyết chỗ nào; nhưng cậu thường bắt gặp họ vào buổi tối, theo dõi chương trình tin tức, đọc nhật báo. Họ lắc đầu ngao ngán và tự hỏi lẫn nhau: “Những chuyện như vậy sẽ ảnh hưởng như thế nào đến một thằng nhóc?" Johnny nghĩ có lẽ họ ngủ trong ngôi nhà khoá chặt cửa. Cậu nghĩ đến cái nhìn của họ sẽ như thế nào nếu, chỉ một lần, vào một đêm khuya, cậu lắc cái núm vặn khoá cửa.

Toà án yêu cầu Johnny phải đến gặp bác sĩ tâm lý, và cậu đã làm như vậy, nhưng gã đó là một kẻ ngớ ngẩn. Johnny nói với gã những gì gã cần nghe. Cậu diễn tả những giấc mơ tưởng tượng về sự nhàm chán trong nhà và nói rằng cậu ngủ ngon giấc suốt đêm đến sáng. Cậu thề không còn tin tưởng vào quyền năng của những thứ không thấy được, không có linh vật hay ma thuật hay đàn chim đen sậm lấy cắp linh hồn người chết. Cậu không còn tha thiết đến bắn giết ai, không tha thiết tự làm hại chính mình hay người khác. Cậu nói lên cảm xúc chân thật về cái chết của ông bố và cô em gái cậu. Nó là nỗi đau khổ tiếc thương, thuần tuý một sự mất mát đau quặn thắt ruột gan. Cậu yêu quý mẹ mình. Điều đó cũng là sự thật. Người ta quan sát cậu và đưa ra những nhận xét. Sau đó cậu không còn phải điều trị tiếp nữa.

Thì như vậy đó.

Họ cho phép Johnny gặp mẹ một lần mỗi tuần có sự giám sát. Hai mẹ con đi ra công viên, ngồi xuống dưới bóng mát. Tuần nào bà cũng mang thư của Jack đến. Hắn viết ít nhất một lá mỗi ngày, đôi khi nhiều hơn. Hắn không bao giờ nói về cái nơi họ gửi hắn đến tồi tệ như thế nào. Không bao giờ nói về giờ giấc, ngày tháng của hắn. Jack nói phần lớn về ân hận và tủi nhục và chỉ Johnny là điều tốt nhất đối với cuộc đời của hắn. Hắn nói về những chuyện chúng từng làm cùng với nhau, những dự định hai đứa toan tính cho tương lai. Và hắn van nài xin được tha thứ. Hắn kết thúc tất cả những lá thư của hắn đều cùng một điệp khúc như vậy.

Johnny, làm ơn.

Nói với tớ tụi mình là bạn đi.

Johnny đọc tất cả thư, nhưng không bao giờ đáp lời. Chúng nằm gọn trong chiếc hộp đựng giầy ở dưới gầm giường nhà gia đình tạm dung của cậu.

“Con nên viết thư trả lời Jack," mẹ cậu có lần nhắc nhở như vậy.

“Sau khi những chuyện đã xảy ra? Sau khi những gì hắn đã làm?"

“Nó là thằng bạn tốt nhất của con. Bố nó đánh gẫy tay nó. Hãy nghĩ về chuyện đó."

Johnny lắc đầu. “Có cả triệu lần hắn có thể nói với con. Cả triệu cách khác nhau."

“Nó còn trẻ, Johnny. Cả hai đứa con còn quá trẻ."

Johnny đăm đăm nhìn người giám thị do toà án chỉ định trong khi ý tưởng chạy lòng vòng trong trí óc của cậu. “Con đã tha thứ cho anh con trai của Thám tử Hunt chưa?"

Bà mẹ nhìn theo ánh mắt nhìn của Johnny. Người giám thị ngồi ở cái bàn picnic gần bên. Bà ta trông nóng bức trong bộ vest màu xanh quá dày cho thời tiết mùa này. “Con trai Hunt thì sao?" Bà hỏi, âm giọng từ xa. “Hắn dường như cũng còn rất trẻ."

“Mẹ đang hẹn hò với Thám tử Hunt à?"

“Đám tang của bố con là ngày mai, Johnny. Làm sao mẹ có thể hẹn hò ai?"

“Chuyện đó không sao mà, con nghĩ vậy."

Mẹ cậu bóp nhẹ cánh tay cậu và đứng dậy. “Đến giờ rồi con." Người giám thị toà án đang đến gần. “Con có bộ đồ vest đúng không?" bà hỏi. “Cả cà-vạt nữa?"

“Vâng."

“Con thích chúng không?"

“Con có."

Họ còn được bên nhau vài giây ngắn ngủi. Lần kế tiếp họ gặp gỡ sẽ là lúc mai táng cho người họ yêu kính nhất. Người giám thị dừng ở khoảng cách chừng vài mét. Bà ta trỏ vào chiếc đồng hồ, và khuôn mặt phản ảnh một cái gì đó như là ân hận.

Mẹ Johnny quay đi chỗ khác, đôi mắt ngời sáng. “Mẹ sẽ đón con sớm."

Johnny nắm lấy tay bà và bóp nhẹ. “Con sẽ sẵn sàng."

Hai tang lễ cùng một lúc. Bố và con gái, hai quan tài cạnh nhau. Hunt gọi điện thoại can thiệp, và trong sự nể tình, nghĩa trang được phong tỏa để bảo vệ gia đình khỏi nhiều người tò mò và giới truyền thông. Linh mục không phải là ông linh mục béo phì, mặt đỏ ửng như Johnny nhớ rõ trong bóng tối tù mù. Ông này ở tuổi tráng niên, dáng người mực thước và nghiêm trang, khăn choàng làm lễ của ông linh mục màu trắng, áo khoác lóng lánh. Ông giảng về sự lựa chọn và quyền năng của tình yêu Thiên chúa.

Quyền năng.

Ông làm cho chữ nghĩa cất cao lời hát, do vậy Johnny cúi đầu khi ông làm lễ.

Quyền năng của tình yêu Thiên chúa.

Johnny cúi đầu nhưng mắt vẫn dán chặt lên hai cỗ quan tài và thỉnh thoảng ngước lên bầu trời xanh cao.

Bầu trời cao vời vợi, trống rỗng.

Ba tuần sau tang lễ, bà Katherine đứng trong sân của một căn nhà hai phòng ngủ được chăm sóc tươm tất. Nó có hàng hiên mái che đằng trước, hai phòng tắm, và sân vườn lớn nhất, xanh nhất bà có thể tìm được. Nhà bếp mới vừa được trùng tu lại. Cuối con đường là căn nhà mà Johnny từng sống trong suốt cuộc đời cậu, trừ đi khoảng thời gian năm vừa qua. Bà hy vọng sẽ mua lại căn nhà đó, nhưng số tiền bồi thường bảo hiểm nhân thọ của chồng bà phải đủ tiêu dùng cho đến khi bà xoay sở xác định sẽ làm gì với cuộc đời của chính bà. Làm thế nào để kiếm kế sinh nhai cho bà và con trai bà. Bà nhìn về phía cuối con đường, rồi sau đó buông trôi suy nghĩ. Căn nhà này có một cái chòi cất trên cây, một con rạch chạy ngang qua sân sau nhà.

Như vậy là tươm tất.

Khi Hunt ra khỏi căn nhà, áo ông ướt đẫm mồ hôi. Một chùm bông gòn chất cách nhiệt dính bám phía đằng sau đầu ông. Ông xoay người và nhìn căn nhà. “Nó chắc chắn đấy," ông nói. “Một căn nhà tuyệt đẹp."

“Anh có nghĩ Johnny sẽ thích nó không?"

“Anh nghĩ vậy. Chắc chắn nó sẽ thích đấy."

Bà Katherine lóng ngóng dụi đầu bà. “Johnny sẽ về nhà vào ngày mai. Hai mẹ con em cần một thời gian, anh biết mà. Chỉ riêng hai mẹ con. Thời gian sẽ giúp mẹ con em ổn định và tìm được một mẫu số chung cho nhịp điệu của đời sống."

“Anh hiểu."

“Nhưng trong khoảng một tháng hay gì đó, em nghĩ có thể anh nên đến đây dùng cơm tối với mẹ con em."

“Chuyện đó thật tuyệt."

Bà Katherine gật đầu, lo lắng, sợ hãi và không chắc chắn. Bà quay lại và nhìn căn nhà. “Nó trông thật sự tươm tất chứ hả?"

Hunt nhìn mãi khuôn mặt bà. “Nó tuyệt vời."
Tác giả : John Hart
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại