Khuất Phục
Chương 6: Ông xứng sao?
Hoàng Phủ Triệt chậm rãi đứng lên, chỉnh lại cổ áo : “ Hai người nói tiếp đi, tôi đi trước đây."
“ Triệt, ngươi ở lại đây, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi."
Hoàng Phủ Dận gọi Hoàng Phủ Triệt lại, vừa mạnh mẽ trừng mắt liếc thái tử, ngón tay chỉ vào trước ngực hắn cảnh cáo “ Ngươi chơi, có thể, nhưng chuyện kết hôn là do bậc bề trên quyết định, đừng nghĩ tới việc giở trò! Nếu cần thiết, ta không ngại dùng chút thủ đoạn đâu."
Giằng co trong chốc lát, thái tử chợt cười, lấy kính mát lần nữa đeo lên trước mặt cha mình, lộ ra nụ cười kinh diễm xen chút nghiêm chỉnh.
“ Kia, chúng ta liền thử xem, xem xem đến lúc đó ông có thể sử dụng biện pháp gì để tôi đứng trong giáo đường, cùng cô gái kia kết hôn."
…
Thái tử đá cửa đi ra. Hoàng Phủ Triệt nhàn nhã dựa vào bàn hội nghị, nhìn về phía Hoàng Phủ Dận, trong tầm mắt không có lấy một tia gọi là tình thân, hoàn toàn giống như đang nhìn người xa lạ.
“ Ông không phải là muốn nói cũng đã chuẩn bị cho tôi một cô gái để kết hôn chứ?"
“ Nếu vậy thì sao?"
“ A, vậy xem ra ông cũng sẽ dùng chút thủ đoạn với tôi." Hoàng Phủ Triệt cười lạnh, nét mặt lạnh lùng đó trong mắt của Hoàng Phủ Dận có chút chói mắt. Ông ta vuốt trán, miệng nhấp ngụm cà phê đã lạnh.
“ Ngươi nhất định phải dùng giọng điệu này nói chuyện với ta sao?"
“ Tôi còn chịu nói chuyện với ông, ông hẳn nên cảm ơn rối rít, ông không thể quá tham lam, như vậy cũng không hay." Hoàng Phủ Triệt lạnh lùng nhạo báng, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt và động tác đều mang tư thái phòng vệ xa cách.
“ Ta là cha ngươi, ngươi gọi ta một tiếng hẳn cũng không quá đáng chứ?"
Trong những lần trò chuyện khác, ông cũng chưa từng nghe từ này phát ra từ miệng của Hoàng Phủ Triệt. Ông đương nhiên biết lí do tại sao, nhưng máu mủ tình thâm, dù Hoàng Phủ Dận là người như vậy nhưng khi đối mặt với đứa con trai xuất sắc như thế cũng sẽ vô cùng hy vọng được nghe một tiếng gọi mà ông đã chờ đợi hơn hai mươi năm nay.
Cha …
Vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt không thay đổi, mắt cũng không động, không chút do dự thốt lên. “ Ông xứng sao?"
Hoàng Phủ Dận cảm thấy vô lực. Hai đứa con trai một đứa khó trị, một đứa lại phách lối, một điểm cũng không để ông vào trong mắt.
“ Ngươi là mầm giống của ta, máu chảy trong người ngươi chính là máu họ Hoàng Phủ chúng ta, điểm này ngươi không cách nào phủ nhận."
“ Tôi không phủ nhận, quan hệ của chúng ta chỉ tới giới hạn đó thôi. Ông có gì muốn nói thì nói nhanh đi, tôi không muốn lãng phí nhiều thời gian cho ông."
Anh không thể lựa chọn ai sẽ làm cha mẹ mình, nhưng muốn anh gọi ông ta một tiếng cha, đừng mơ tưởng!
Hoàng Phủ Dận cúi đầu thở dài : Qủa nhiên ông đời trước đã tạo nghiệt.
…
Chuyện kết hôn, thái tử không quá quan tâm, hắn biết rằng chỉ cần hắn không muốn, ai có thể làm gì được hắn chứ? Dù có là cha hắn thì cũng không thể được! Nhưng quả thật nếu muốn phá, cha của hắn cũng không phải dạng dễ đối phó được. Hoàng Phủ Duyễn tuổi tác tuy đã cao, nhưng trong lòng hiểu rất rõ. Thái tử không có cái mỹ đức kính già yêu trẻ, nhưng nói cho cùng Hoàng Phủ Duyễn cũng là người đứng đầu họ Hoàng Phủ, thái tử dầu có được cưng chiều bao nhiêu nhưng vẫn luôn phải kính nể mấy phần.
Hoàng Phủ Dận không quản được hắn, liền sẽ mang ông cụ ra doạ hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu. Thái tử sẽ là loại để mặc người ta chà đạp sao? Dĩ nhiên không phải. Cho nên người nào khiến hắn khó chịu, hắn sẽ khiến cho người đó cũng không được vui sướng , dù cho đối phương là cha hắn. Theo bản tính có thù tất phải báo của hắn, quả thật đã mang đến cho Hoàng Phủ Dận rất nhiều phiền toái. Không khí ở tập đoàn Hoàng gia vì hắn mà trở nên ngột ngạt, vậy mà hắn lại vung hai tay, không hề quan tâm đến toàn bộ cục diện rối rắm. Cùng đám bạn xấu sa vào lối sống phóng túng, xa xỉ, hủ bại, trở thành phú gia công tử (kẻ giàu có) chỉ biết hưởng lạc mà không làm việc.
Cũng giống như hiện tại, hắn nằm trên một đôi chân mềm mại thơm ngát nhắm mắt hưởng thụ, một đôi tay mềm mại nhỏ nhắn xoa bóp đầu hắn.
Trong không gian cũng xuất hiện hai người đàn ông xuất sắc khác, một người có bộ dáng giống như mới bò về từ Châu Phi, một thân phong trần mệt mỏi, trên mặt không thể che giấu được vẻ mệt mỏi của mình.
“ Tôi tưởng cậu gặp phải chuyện lớn gì, khiến tôi phải chạy vội về đây! Kết quả chỉ bởi vì cậu buồn?" Lôi Khải giật nhẹ cà vạt, vẻ mặt từ ưu nhã hoặc là bất cần đời tiến hoá thành vẻ tức giận cực độ.
“ Bạn tốt, mấy ngày cậu rời đi, thằng nhóc này giày vò tôi muốn chết đây." Tiết Tử Dương không kìm được mà oán trách. Mắt thái tử không mở, tiện tay nhặt một cái gạt tàn thuốc trống không ném tới, bị Tiết Tử Dương nhanh tay nhanh mắt bắt được.
“ Tôi giày vò cậu khi nào?" Thái tử mắng.
Tiết Tử Dương cũng không giận, chợt hào hứng , bất ngờ ôm lấy bả vai của Lôi Khải. Thái tử bỉ ổi thế nào, biến thái thế nào. Trước đó vài ngày còn coi trọng một người mẫu trẻ, có gương mặt theo tiêu chuẩn tiểu chính thái (những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ, nữ tính,...), làn dan non mềm, nhéo một cái đã sợ nặn ra nước. Nhưng tiểu chính thái kía cũng rất nóng nảy, vẻ ngạo nghễ đã thấm đầy từ trong xương cốt, khiến trong lòng hắn ngứa chết được. Khẩu vị của thái tử luôn nặng, hắn rất ít khi đụng vào loại chủ động dính sát mình, hắn thích kiểu trinh nữ cương trực, có chút cay nghiệt. Hắn dùng rất nhiều tiền ,thậm chí còn dựa vào chút quan hệ để tâng bốc người kia, ai biết tiểu chính thái kia thà chết cũng không theo, thậm chí còn bỏ mặc hắn.
Thái tử có thể kiên nhẫn bao nhiêu – Tiết Tử Dương còn cố ý giơ ngón út lên, tay nắm chặt , đầu ngón út khoa trương lắc lư ngụ ý : chỉ bé thề này. Thái tử nổi giận, Doãn Vệ Hoài và Tiểu Cửu mang những người không có nhiệm vụ khác đi. Mắt nhìn thấy màn biểu diễn sói xám lớn ăn cô bé quàng khăn đỏ, tất cả trang phục đều bị lột ra , ai có thể nghĩ tới . . .
Tiết Tử Dương “ Chậc chậc “ hai tiếng, cố ý thu hồi khẩu vị, miệng uống ly rượu, chờ Lôi Khải hỏi, lại chỉ thấy bộ dạng không hứng thú lắm của Lôi Khải, liền thúc một cái. Lôi Khải bất đắc dĩ “ Ai mà biết ra sao?"
Thấy Lôi Khải phối hợp, Tiết Tử Dương hăng hái, hai tay vỗ mạnh vang lên những tiếng “ bùm bùm" vang dội “ Hắc, mẹ nó, thật kích thích."
Ghé vào tai Lôi Khải thì thầm vài lời, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lôi Khải, Tiết Tử Dương không nhịn được cười lớn.
“ Tiết Tử Dương, cậu đúng là đồ đàn bà!" Thái tử mệt mỏi mắng.
“ Tôi là nam hay nữ cậu còn không biết à, dầu gì thì cậu cũng có thể tự mình nghiệm chứng nha." Bộ dáng khinh bỉ của Tiết Tử Dương là đang chế nhạo.
“ Nhưng tiểu chính thái kia của cậu rốt cuộc được coi là đàn ông hay phụ nữ đây?" Lời còn chưa nói hết, cả người liền ngã trên ghế sofa, cười không ngừng, không chú ý tới việc thái tử đang đến gần.
Lôi khải với ánh mắt “ Bản thân chỉ cầu thêm phúc" nhìn thấy Tiết Tử Dương nửa điểm cũng chẳng nhận ra nguy hiểm đang đến gần, liền thông minh đứng dậy nhượng lại toàn bộ không gian, tránh bị vạ lây.
Hoàng Phủ Triệt đẩy cửa vào được chiêm ngưỡng một cảnh rất đáng giá. Tiết Tử Dương bị thái tử đè lên, tay không ngừng dùng quyền đánh, gào khóc kêu la, quần áo xốc xếch chật vật. Lôi Khải xem như việc không liên quan đến mình, chỉ ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoảnh mặt làm ngơ việc Tiết Tử Dương kêu gào nhờ giúp đỡ.
“ Cút ngay! Cậu động dục thì đi mà tìm tiểu chính thái của cậu đi, tôi cũng không phải loại của cậu đâu!"
“ Không phải nói để tự tôi kiểm tra cho cậu sao, đây không phải là điều cậu cầu sao? Tôi thoả mãn yêu cầu của cậu!" Thái tử độc ác trừng trị người bên dưới mình, cái việc kia vốn đã khiến hắn ghê tởm chết rồi, cái tên Tiết Tử Dương này lại còn cả gan cố tình muốn dí vào họng súng, cậu ta không cho hắn chút mặt mũi sao được chứ?
“ Cút đi! Ai cần cậu thoả mãn hả! Bản thiếu gia thích phụ nữ!...Dừng ngay! Hoàng Phủ Luật , cậu muốn tôi trở mặt với cậu à!" Mặc cho Tiết Tử Dương phản kháng thế nào, thái tử cũng không chịu dừng ta.
“ Vậy cậu trở mặt cho tôi nhìn chút nào!" Tay của thái tử càng dùng sức, Tiết Tử Dương đau đến chảy nước mắt, liền liên tục chửi rủa.
Hoàng Phủ Triệt ngồi xuống, thờ ơ nói một câu “ Hồi nãy tôi có gặp mẹ anh, Tử Dương."
Nhạy cảm phát hiện thân thể của Tiết Tử Dương hơi chậm lại, thái tử lộ ra nụ cười quỷ dị, đầu gối dùng sức thúc vào hông của cậu ta một cái “ Mắng tôi?"
“ Không có không có! Thái tử, mau buông tay! Đau nha!" Tiết Tử Dương trước khi chết cũng không thoả hiệp với việc trong nháy mắt bị Hoàng Phủ Triệt đùa bỡn.
“ Gọi tôi là gì?" Thái tử nhất quyết không tha nói.
“ Thái tử---" cánh tay đau nhức, Tiết Tử Dương kêu thảm đổi lời nói, trong lòng lại không ngừng mắng hắn “ Thái tử --- gia vậy không được sao?"
Rất thoả mãn với câu trả lời đã cố ý tăng thêm chữ “ gia" kia của Tiết Tử Dương, thái tử nhẹ buông tay, xấu xa đá thêm một cước “ Có chút tiền đồ đấy."
Nếu nói họ Trữ có một nữ vương bạo lực, vậy nhà Tiết Trữ Dương có một phúc hắc. Tiết Tử Dương không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ chọc phải mẹ mình, đến lúc đó chết thế nào cũng không hay.
Tiết Tử Dương nhe răng trợn mắt, vẫy muốn đứt cả tay, xoa xoa phần eo, khó khăn kéo quần lên, rón ra rón rén thận trọng núp sau cửa nhìn quanh. “ Cậu thật sự đã thấy mẹ tôi hả?"
Mặt Hoàng Phủ Triệt hờ hững, giọng nói nghiêm chỉnh khiến người ta không nhìn ra chút ý đùa cợt người.
“ Tôi nói là “ hình như"."
………..
Cả đêm cảm xúc của Hoàng Phủ Triệt và Lôi Khải cũng không khá lên. Tiết Tử Dương cũng không lạ gì Hoàng Phủ Triệt, bởi vì Hoàng Phủ Triệt luôn khiến người ta có cảm giác như thế, rất ít khi thấy anh thích thú với việc gì cả. Phần lớn là bộ dáng, song nước chẳng xao , tôn vinh ưu nhã, xử sự trầm ổn, bộ dáng lý trí.
Lôi Khải lại khác, anh ta thường ngày luôn có vẻ bất cần đời chẳng thua Tiết Tử Dương, ở trong nhóm cũng là tên có tên sẽ chơi. Cho nên Tiết Tử Dương dường như hiểu rõ, vỗ vai Lôi Khải “ Khiến cho đàn ông đau đầu chỉ có 2 nguyên nhân, một là tiền, hai là phụ nữ. Cậu định nói với chúng tôi là cậu thiếu tiền à?"
Lôi Khải chỉ cười không nói. Chẳng ai hiểu được nỗi buồn trong lòng anh.
Là vì phụ nữ sao? Anh (Lôi Khải) khi nào lại rơi vào cái tình trạng mất hồn vì một người phụ nữ? Anh tại sao có thể cho phép chính mình biến thành thế này?
Cô gái đó … Thậm chí còn không được tính là một người phụ nữ chân chính, cô non nớt như một thứ trái cây còn non. Anh đang đợi cô trưởng thành, lại không thể chân chính biến cô thành của mình. Giữ lại cô, cho những mục đích khác.
Thái tử luôn có khứu giác nhạy bén với phụ nữ, Lôi Khải đùa giỡn chẳng phải ở Nhật Bản Kim ốc tàng kiều sao , nếu không tại sao lại thường xuyên chạy đến đó. Nhất là tháng ba hàng năm, anh đều ngây ngóc ở đó chừng một tháng, chắc chắn không phải là vì thưởng thức hoa anh đào rồi!
Lời của thái tử gợi lại những kí ức đã qua của Lôi Khải, có thể nói đó là thời khắc đẹp nhất của anh. Trong cơn mưa bất chợt kéo đến , sẽ có một cô gái dáng vẻ thanh lệ thoát tục như cánh hoa anh đào, sẽ chờ anh vào ngày một tháng mười hằng năm, cô gái đó, cái cô gái cam tâm tình nguyện để anh lợi dụng … Anh biết, đó là thứ ấm áp, mềm mại nhất trong lòng anh.
Nếu như lòng anh còn lời muốn nói.
Nhưng như vậy lại quá nguy hiểm! Cô gái kia chính là liều thuốc độc mãn tính, từ từ thấm vào tư tưởng của anh, linh hồn của anh, lặng lẽ chờ đợi đã thành căn bệnh không liều thuốc nào có thể chữa khỏi. Anh không cho phép, anh không cho phép chuyện xảy ra như vậy.
Anh ép mình không được nghĩ về mọi thứ thuộc về cô. Để quên một người phụ nữ, phương pháp tốt nhất chính là tìm thêm một người phụ nữ. Lôi Khải kéo cô bạn gái mới rời đi trước. Tiết Tử Dương cảm thấy nhàm chán, liền đi sàn nhảy.
Thái tử nói chuyện điện thoại với Hạ Tử Dụ, chỉ còn thấy Hoàng Phủ Triệt cả người ẩn trong góc sâu như bóng ma, anh tiến lên lại gần quá khứ.
“ Lão già đã nói gì với cậu? Tâm trạng câu có vẻ không tốt nha."
Thế nào đi nữa bọn họ cũng là anh em, ngươi khác không nhìn ra nhưng hắn cũng có chút hiểu rõ Hoàng Phủ Triệt.
“…"
“ Ông ta cũng bức hôn cậu à? Không thể nha."
“ ….."
“ Tôi hỏi thì cậu phải đợi đến câu thứ ba mới chịu trả lời sao?" Thái tử có chút buồn bực, giọng điệu tăng lên.
Hoàng Phủ Triệt lạnh nhạt nói “ Tôi cho là anh cũng biết tôi không quan tâm đến anh mà."
Thái tử không nhịn được mà phun ra câu chửi.
“ Triệt, ngươi ở lại đây, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi."
Hoàng Phủ Dận gọi Hoàng Phủ Triệt lại, vừa mạnh mẽ trừng mắt liếc thái tử, ngón tay chỉ vào trước ngực hắn cảnh cáo “ Ngươi chơi, có thể, nhưng chuyện kết hôn là do bậc bề trên quyết định, đừng nghĩ tới việc giở trò! Nếu cần thiết, ta không ngại dùng chút thủ đoạn đâu."
Giằng co trong chốc lát, thái tử chợt cười, lấy kính mát lần nữa đeo lên trước mặt cha mình, lộ ra nụ cười kinh diễm xen chút nghiêm chỉnh.
“ Kia, chúng ta liền thử xem, xem xem đến lúc đó ông có thể sử dụng biện pháp gì để tôi đứng trong giáo đường, cùng cô gái kia kết hôn."
…
Thái tử đá cửa đi ra. Hoàng Phủ Triệt nhàn nhã dựa vào bàn hội nghị, nhìn về phía Hoàng Phủ Dận, trong tầm mắt không có lấy một tia gọi là tình thân, hoàn toàn giống như đang nhìn người xa lạ.
“ Ông không phải là muốn nói cũng đã chuẩn bị cho tôi một cô gái để kết hôn chứ?"
“ Nếu vậy thì sao?"
“ A, vậy xem ra ông cũng sẽ dùng chút thủ đoạn với tôi." Hoàng Phủ Triệt cười lạnh, nét mặt lạnh lùng đó trong mắt của Hoàng Phủ Dận có chút chói mắt. Ông ta vuốt trán, miệng nhấp ngụm cà phê đã lạnh.
“ Ngươi nhất định phải dùng giọng điệu này nói chuyện với ta sao?"
“ Tôi còn chịu nói chuyện với ông, ông hẳn nên cảm ơn rối rít, ông không thể quá tham lam, như vậy cũng không hay." Hoàng Phủ Triệt lạnh lùng nhạo báng, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt và động tác đều mang tư thái phòng vệ xa cách.
“ Ta là cha ngươi, ngươi gọi ta một tiếng hẳn cũng không quá đáng chứ?"
Trong những lần trò chuyện khác, ông cũng chưa từng nghe từ này phát ra từ miệng của Hoàng Phủ Triệt. Ông đương nhiên biết lí do tại sao, nhưng máu mủ tình thâm, dù Hoàng Phủ Dận là người như vậy nhưng khi đối mặt với đứa con trai xuất sắc như thế cũng sẽ vô cùng hy vọng được nghe một tiếng gọi mà ông đã chờ đợi hơn hai mươi năm nay.
Cha …
Vẻ mặt Hoàng Phủ Triệt không thay đổi, mắt cũng không động, không chút do dự thốt lên. “ Ông xứng sao?"
Hoàng Phủ Dận cảm thấy vô lực. Hai đứa con trai một đứa khó trị, một đứa lại phách lối, một điểm cũng không để ông vào trong mắt.
“ Ngươi là mầm giống của ta, máu chảy trong người ngươi chính là máu họ Hoàng Phủ chúng ta, điểm này ngươi không cách nào phủ nhận."
“ Tôi không phủ nhận, quan hệ của chúng ta chỉ tới giới hạn đó thôi. Ông có gì muốn nói thì nói nhanh đi, tôi không muốn lãng phí nhiều thời gian cho ông."
Anh không thể lựa chọn ai sẽ làm cha mẹ mình, nhưng muốn anh gọi ông ta một tiếng cha, đừng mơ tưởng!
Hoàng Phủ Dận cúi đầu thở dài : Qủa nhiên ông đời trước đã tạo nghiệt.
…
Chuyện kết hôn, thái tử không quá quan tâm, hắn biết rằng chỉ cần hắn không muốn, ai có thể làm gì được hắn chứ? Dù có là cha hắn thì cũng không thể được! Nhưng quả thật nếu muốn phá, cha của hắn cũng không phải dạng dễ đối phó được. Hoàng Phủ Duyễn tuổi tác tuy đã cao, nhưng trong lòng hiểu rất rõ. Thái tử không có cái mỹ đức kính già yêu trẻ, nhưng nói cho cùng Hoàng Phủ Duyễn cũng là người đứng đầu họ Hoàng Phủ, thái tử dầu có được cưng chiều bao nhiêu nhưng vẫn luôn phải kính nể mấy phần.
Hoàng Phủ Dận không quản được hắn, liền sẽ mang ông cụ ra doạ hắn, khiến hắn vô cùng khó chịu. Thái tử sẽ là loại để mặc người ta chà đạp sao? Dĩ nhiên không phải. Cho nên người nào khiến hắn khó chịu, hắn sẽ khiến cho người đó cũng không được vui sướng , dù cho đối phương là cha hắn. Theo bản tính có thù tất phải báo của hắn, quả thật đã mang đến cho Hoàng Phủ Dận rất nhiều phiền toái. Không khí ở tập đoàn Hoàng gia vì hắn mà trở nên ngột ngạt, vậy mà hắn lại vung hai tay, không hề quan tâm đến toàn bộ cục diện rối rắm. Cùng đám bạn xấu sa vào lối sống phóng túng, xa xỉ, hủ bại, trở thành phú gia công tử (kẻ giàu có) chỉ biết hưởng lạc mà không làm việc.
Cũng giống như hiện tại, hắn nằm trên một đôi chân mềm mại thơm ngát nhắm mắt hưởng thụ, một đôi tay mềm mại nhỏ nhắn xoa bóp đầu hắn.
Trong không gian cũng xuất hiện hai người đàn ông xuất sắc khác, một người có bộ dáng giống như mới bò về từ Châu Phi, một thân phong trần mệt mỏi, trên mặt không thể che giấu được vẻ mệt mỏi của mình.
“ Tôi tưởng cậu gặp phải chuyện lớn gì, khiến tôi phải chạy vội về đây! Kết quả chỉ bởi vì cậu buồn?" Lôi Khải giật nhẹ cà vạt, vẻ mặt từ ưu nhã hoặc là bất cần đời tiến hoá thành vẻ tức giận cực độ.
“ Bạn tốt, mấy ngày cậu rời đi, thằng nhóc này giày vò tôi muốn chết đây." Tiết Tử Dương không kìm được mà oán trách. Mắt thái tử không mở, tiện tay nhặt một cái gạt tàn thuốc trống không ném tới, bị Tiết Tử Dương nhanh tay nhanh mắt bắt được.
“ Tôi giày vò cậu khi nào?" Thái tử mắng.
Tiết Tử Dương cũng không giận, chợt hào hứng , bất ngờ ôm lấy bả vai của Lôi Khải. Thái tử bỉ ổi thế nào, biến thái thế nào. Trước đó vài ngày còn coi trọng một người mẫu trẻ, có gương mặt theo tiêu chuẩn tiểu chính thái (những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ, nữ tính,...), làn dan non mềm, nhéo một cái đã sợ nặn ra nước. Nhưng tiểu chính thái kía cũng rất nóng nảy, vẻ ngạo nghễ đã thấm đầy từ trong xương cốt, khiến trong lòng hắn ngứa chết được. Khẩu vị của thái tử luôn nặng, hắn rất ít khi đụng vào loại chủ động dính sát mình, hắn thích kiểu trinh nữ cương trực, có chút cay nghiệt. Hắn dùng rất nhiều tiền ,thậm chí còn dựa vào chút quan hệ để tâng bốc người kia, ai biết tiểu chính thái kia thà chết cũng không theo, thậm chí còn bỏ mặc hắn.
Thái tử có thể kiên nhẫn bao nhiêu – Tiết Tử Dương còn cố ý giơ ngón út lên, tay nắm chặt , đầu ngón út khoa trương lắc lư ngụ ý : chỉ bé thề này. Thái tử nổi giận, Doãn Vệ Hoài và Tiểu Cửu mang những người không có nhiệm vụ khác đi. Mắt nhìn thấy màn biểu diễn sói xám lớn ăn cô bé quàng khăn đỏ, tất cả trang phục đều bị lột ra , ai có thể nghĩ tới . . .
Tiết Tử Dương “ Chậc chậc “ hai tiếng, cố ý thu hồi khẩu vị, miệng uống ly rượu, chờ Lôi Khải hỏi, lại chỉ thấy bộ dạng không hứng thú lắm của Lôi Khải, liền thúc một cái. Lôi Khải bất đắc dĩ “ Ai mà biết ra sao?"
Thấy Lôi Khải phối hợp, Tiết Tử Dương hăng hái, hai tay vỗ mạnh vang lên những tiếng “ bùm bùm" vang dội “ Hắc, mẹ nó, thật kích thích."
Ghé vào tai Lôi Khải thì thầm vài lời, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lôi Khải, Tiết Tử Dương không nhịn được cười lớn.
“ Tiết Tử Dương, cậu đúng là đồ đàn bà!" Thái tử mệt mỏi mắng.
“ Tôi là nam hay nữ cậu còn không biết à, dầu gì thì cậu cũng có thể tự mình nghiệm chứng nha." Bộ dáng khinh bỉ của Tiết Tử Dương là đang chế nhạo.
“ Nhưng tiểu chính thái kia của cậu rốt cuộc được coi là đàn ông hay phụ nữ đây?" Lời còn chưa nói hết, cả người liền ngã trên ghế sofa, cười không ngừng, không chú ý tới việc thái tử đang đến gần.
Lôi khải với ánh mắt “ Bản thân chỉ cầu thêm phúc" nhìn thấy Tiết Tử Dương nửa điểm cũng chẳng nhận ra nguy hiểm đang đến gần, liền thông minh đứng dậy nhượng lại toàn bộ không gian, tránh bị vạ lây.
Hoàng Phủ Triệt đẩy cửa vào được chiêm ngưỡng một cảnh rất đáng giá. Tiết Tử Dương bị thái tử đè lên, tay không ngừng dùng quyền đánh, gào khóc kêu la, quần áo xốc xếch chật vật. Lôi Khải xem như việc không liên quan đến mình, chỉ ở một bên nhắm mắt nghỉ ngơi, ngoảnh mặt làm ngơ việc Tiết Tử Dương kêu gào nhờ giúp đỡ.
“ Cút ngay! Cậu động dục thì đi mà tìm tiểu chính thái của cậu đi, tôi cũng không phải loại của cậu đâu!"
“ Không phải nói để tự tôi kiểm tra cho cậu sao, đây không phải là điều cậu cầu sao? Tôi thoả mãn yêu cầu của cậu!" Thái tử độc ác trừng trị người bên dưới mình, cái việc kia vốn đã khiến hắn ghê tởm chết rồi, cái tên Tiết Tử Dương này lại còn cả gan cố tình muốn dí vào họng súng, cậu ta không cho hắn chút mặt mũi sao được chứ?
“ Cút đi! Ai cần cậu thoả mãn hả! Bản thiếu gia thích phụ nữ!...Dừng ngay! Hoàng Phủ Luật , cậu muốn tôi trở mặt với cậu à!" Mặc cho Tiết Tử Dương phản kháng thế nào, thái tử cũng không chịu dừng ta.
“ Vậy cậu trở mặt cho tôi nhìn chút nào!" Tay của thái tử càng dùng sức, Tiết Tử Dương đau đến chảy nước mắt, liền liên tục chửi rủa.
Hoàng Phủ Triệt ngồi xuống, thờ ơ nói một câu “ Hồi nãy tôi có gặp mẹ anh, Tử Dương."
Nhạy cảm phát hiện thân thể của Tiết Tử Dương hơi chậm lại, thái tử lộ ra nụ cười quỷ dị, đầu gối dùng sức thúc vào hông của cậu ta một cái “ Mắng tôi?"
“ Không có không có! Thái tử, mau buông tay! Đau nha!" Tiết Tử Dương trước khi chết cũng không thoả hiệp với việc trong nháy mắt bị Hoàng Phủ Triệt đùa bỡn.
“ Gọi tôi là gì?" Thái tử nhất quyết không tha nói.
“ Thái tử---" cánh tay đau nhức, Tiết Tử Dương kêu thảm đổi lời nói, trong lòng lại không ngừng mắng hắn “ Thái tử --- gia vậy không được sao?"
Rất thoả mãn với câu trả lời đã cố ý tăng thêm chữ “ gia" kia của Tiết Tử Dương, thái tử nhẹ buông tay, xấu xa đá thêm một cước “ Có chút tiền đồ đấy."
Nếu nói họ Trữ có một nữ vương bạo lực, vậy nhà Tiết Trữ Dương có một phúc hắc. Tiết Tử Dương không sợ trời không sợ đất, duy chỉ sợ chọc phải mẹ mình, đến lúc đó chết thế nào cũng không hay.
Tiết Tử Dương nhe răng trợn mắt, vẫy muốn đứt cả tay, xoa xoa phần eo, khó khăn kéo quần lên, rón ra rón rén thận trọng núp sau cửa nhìn quanh. “ Cậu thật sự đã thấy mẹ tôi hả?"
Mặt Hoàng Phủ Triệt hờ hững, giọng nói nghiêm chỉnh khiến người ta không nhìn ra chút ý đùa cợt người.
“ Tôi nói là “ hình như"."
………..
Cả đêm cảm xúc của Hoàng Phủ Triệt và Lôi Khải cũng không khá lên. Tiết Tử Dương cũng không lạ gì Hoàng Phủ Triệt, bởi vì Hoàng Phủ Triệt luôn khiến người ta có cảm giác như thế, rất ít khi thấy anh thích thú với việc gì cả. Phần lớn là bộ dáng, song nước chẳng xao , tôn vinh ưu nhã, xử sự trầm ổn, bộ dáng lý trí.
Lôi Khải lại khác, anh ta thường ngày luôn có vẻ bất cần đời chẳng thua Tiết Tử Dương, ở trong nhóm cũng là tên có tên sẽ chơi. Cho nên Tiết Tử Dương dường như hiểu rõ, vỗ vai Lôi Khải “ Khiến cho đàn ông đau đầu chỉ có 2 nguyên nhân, một là tiền, hai là phụ nữ. Cậu định nói với chúng tôi là cậu thiếu tiền à?"
Lôi Khải chỉ cười không nói. Chẳng ai hiểu được nỗi buồn trong lòng anh.
Là vì phụ nữ sao? Anh (Lôi Khải) khi nào lại rơi vào cái tình trạng mất hồn vì một người phụ nữ? Anh tại sao có thể cho phép chính mình biến thành thế này?
Cô gái đó … Thậm chí còn không được tính là một người phụ nữ chân chính, cô non nớt như một thứ trái cây còn non. Anh đang đợi cô trưởng thành, lại không thể chân chính biến cô thành của mình. Giữ lại cô, cho những mục đích khác.
Thái tử luôn có khứu giác nhạy bén với phụ nữ, Lôi Khải đùa giỡn chẳng phải ở Nhật Bản Kim ốc tàng kiều sao , nếu không tại sao lại thường xuyên chạy đến đó. Nhất là tháng ba hàng năm, anh đều ngây ngóc ở đó chừng một tháng, chắc chắn không phải là vì thưởng thức hoa anh đào rồi!
Lời của thái tử gợi lại những kí ức đã qua của Lôi Khải, có thể nói đó là thời khắc đẹp nhất của anh. Trong cơn mưa bất chợt kéo đến , sẽ có một cô gái dáng vẻ thanh lệ thoát tục như cánh hoa anh đào, sẽ chờ anh vào ngày một tháng mười hằng năm, cô gái đó, cái cô gái cam tâm tình nguyện để anh lợi dụng … Anh biết, đó là thứ ấm áp, mềm mại nhất trong lòng anh.
Nếu như lòng anh còn lời muốn nói.
Nhưng như vậy lại quá nguy hiểm! Cô gái kia chính là liều thuốc độc mãn tính, từ từ thấm vào tư tưởng của anh, linh hồn của anh, lặng lẽ chờ đợi đã thành căn bệnh không liều thuốc nào có thể chữa khỏi. Anh không cho phép, anh không cho phép chuyện xảy ra như vậy.
Anh ép mình không được nghĩ về mọi thứ thuộc về cô. Để quên một người phụ nữ, phương pháp tốt nhất chính là tìm thêm một người phụ nữ. Lôi Khải kéo cô bạn gái mới rời đi trước. Tiết Tử Dương cảm thấy nhàm chán, liền đi sàn nhảy.
Thái tử nói chuyện điện thoại với Hạ Tử Dụ, chỉ còn thấy Hoàng Phủ Triệt cả người ẩn trong góc sâu như bóng ma, anh tiến lên lại gần quá khứ.
“ Lão già đã nói gì với cậu? Tâm trạng câu có vẻ không tốt nha."
Thế nào đi nữa bọn họ cũng là anh em, ngươi khác không nhìn ra nhưng hắn cũng có chút hiểu rõ Hoàng Phủ Triệt.
“…"
“ Ông ta cũng bức hôn cậu à? Không thể nha."
“ ….."
“ Tôi hỏi thì cậu phải đợi đến câu thứ ba mới chịu trả lời sao?" Thái tử có chút buồn bực, giọng điệu tăng lên.
Hoàng Phủ Triệt lạnh nhạt nói “ Tôi cho là anh cũng biết tôi không quan tâm đến anh mà."
Thái tử không nhịn được mà phun ra câu chửi.
Tác giả :
Tâm Thường